Chap 1: Thanh Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Thanh xuân của tôi là chuỗi ngày chịu đựng những tổn thương sâu sắc, những mệt mõi, nhưng đau khổ, khi tình yêu không như ý nguyện, rơi bao nhiêu nước mắt, và không chấp nhận được chính bản thân mình.

          Từ nhỏ đã chịu những tổn thương từ chính nơi mình sinh ra, chính những người thân của mình, với những lời vô cùng miệt thị, xúc phạm mà họ không biết. Để rồi sau đó nó trở thành những nỗi ám ảnh mãi về sau mà bản thân dù bao giờ  muốm cũng không thể dứt ra được.

         Khi đến tuổi yêu như người ta, thấy vì như mọi người có thể nói lên tình yêu ấy, nói cho người mình yêu nghe. Còn tôi chỉ có thể lặng im, che giấu tất cả tình cảm trong lòng. Rồi cuối cùng cũng phải từ bỏ khi nhận ra mình và người ấy mãi không cùng một thế giới để yêu.

         Khi tìm được một người mình có thể yêu, có thể nói ra tình cảm của bản thân rồi, lại nhận ra cuộc đời này chẳng ai yêu ai là vô điều kiện. Để có thể có được tình cảm của ai đó, bản thân phải cần có rất nhiều thứ. Chẳng thể tay trăng mà yêu ai, và ai cũng muốn chọn nhưng đoá hoa xinh đẹp nhất.

          Có người yêu rồi thì mới biết tình yêu chẳng dễ dàng, hạnh phúc khó gìn giữ. Không bình yên nào là không xót xa. Nỗi đau gặp đúng người nhưng sai thời điểm ai cũng đều từng trải. Chỉ là ngày đó bản thân còn quá khờ dại ngây thơ, nhiều bỡ ngỡ, hoảng hốt, hoàng mang, cuối cùng lại chính mình đánh mất đi người thương mình. Nhìn lại vẫn chỉ có thể gọi là thanh xuân .
             

           Sau đó cuống cuồng chạy trốn cái gọi là tình yêu, là lâu bền mãi mãi, sau khi chịu bao nhiêu tổn thương, mệt mõi và nước mắt. Chó rằng ừ thì một mình tự do như gió có khi lại tốt. Cho rằng đừng đạt quá nhiều hi vọng ở ai, đừng quá tin tưởng ai, cuối cùng rồi cũng đều nhận thất vọng, kết cuộc cuối cùng luôn như thế. Thanh xuân ấy, có những ngày sợ hãi tất cả như vậy. Đã biết tính toán thiệt hơn, đã không còn đủ gan dạ can đảm, chỉ còn lại sự bất cần.

        Vậy đó, thanh xuân của tôi là những ngày đầy nỗi đau và cô đơn như thế đấy. Nhiều khi cứ ngỡ thanh xuân đã qua từ bao giờ. Dù vậy, tôi vẫn không ngừng nổ lực vươn để lên tìm kiếm những điều tốt đẹp cho mình, tìm kiếm sự bù đắp, xóa đói sau tất cả những gì mình đã chịu đựng và cố gắng. Nhiều lúc mệt mõi đến ra rời, nhiều lúc muốn buông xuôi mặc kệ tất cả, nhưng rồi cuộc đời không cho phép, và ta vẫn phải bước đi.

      Đến cuối cùng phải chấp nhận tất cả, chấp nhận những gì mà nỗi đau và sự cô đơn ấy mang lại. Nhưng không còn gồng mình chống chọi và sợ hãi như trước nữa. Sau tất cả những nổ lực và cố gắng thì đành chấp nhận hết.
        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro