Yêu điên cuồng không thể buông (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. . .


Đến một ngày rồi ta sẽ buộc phải chấp nhận, rằng trên

 cuộc đời này có tồn tại một người, mà ta thích lắm,

thương lắm, yêu lắm, nhưng mãi mãi không bao giờ,

không thể nào có được họ, trong trọn vẹn hạnh phúc,

trọn vẹn yêu thương, trọn vẹn quan tâm.


Dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi. Dù nổ

lực thế nào cũng không thể lung lay.


Chẳng còn cách nào khác ngoài việc ở bên âm thầm yêu 

thương người, hoặc dứt khoát buông bỏ, rời đi mà thôi.


Biết rằng, cuộc tình ấy, mãi mãi không bao giờ là ta,

chắc chắn không bao giờ là ta, không bao giờ.


. . .



          Thương một người bằng tình cảm ngây thơ, chính là khi bản thân yếu mềm, những vẫn cứ hết mình chủ động trước. Chủ động nói nhớ, nói thương. Chủ động hẹn gặp. Không tính toán, không ngại ngùng gì cả. Miễn là có thể được nói chuyện và ở bên người ấy. Có ngày bắt người ấy chịu đựng mình thật nhiều, cũng có ngày cho người ấy nghỉ ngơi. Nhưng nhất định sẽ còn theo người hoài hoài, không buông tha.


        Và thương một người bằng tình cảm ngây thơ, chính là khi bản thân yếu mềm, nhưng vẫn mong muốn bảo vệ, chở che cho người ấy, xoá hết mọi ưu buồn cho người ấy, bằng bất cứ cách nào. Tức là cách đó có thể khiến chính mình sẽ phải buồn, phải rất đau.


          Có thể đi cùng, nhìn người ấy vui vẻ bên một người khác. Có thể ngồi nghe người ấy tâm sự với những chuyện đã cũ, hoặc kể về những chuyện mới, bên một người mới. Hoàn toàn trong những câu chuyện ấy không có mình. Hay có thể rời xa, để người ấy trở về nơi xứng đáng thuộc về, nơi mà người chọn lựa. 


          Thật ra tự nguyện và cam lòng là hai khái niệm rất khác nhau. Cũng như cao thượng và thật tâm chúc phúc, cũng không hẳn là một. Nhưng ranh giới của nó lại rất mong manh, bởi vì trong đó là tình cảm chân thành ta dành cho một người. Ta thương người, nên có thể chấp nhận hết, sao cũng được. Miễn là người vui vẻ, hạnh phúc, nở nụ cười trên môi.


          Khi thương một người, ta thật sự quan trọng nụ cười của người ấy đến như vậy. Ta có thể làm mọi thứ để đổi lấy niềm vui, sự hài lòng và thoải mái của người. Dù cho có phải chạy ngoài nắng gió, xa xôi, ta cũng cố gắng mang đi, đem về bằng được. Cũng như khi thương một người, ta thật sự đau lòng, vô cùng đau lòng, lo lắng khi người ấy buồn.


          Cái cảm giác nhói thắt trong lồng ngực ấy sẽ khiến ta cảm thấy rất đau, tựa như có bàn tay ai to lớn bao trọn tim ta rồi bóp chặt lại. Ta thổn thức. Thường sẽ có những khi người nói lời, hoặc làm hành động khiến ta tổn thương. Đặc biệt là lúc ta nghĩ đến khoảnh khắc phải mãi mãi rời ra người ấy, chắc chắn con tim sẽ rung lên một nhịp.


          Nhưng phải thương một người nhiều đến thế nào thì cảm giác ấy mới xuất hiện rồi vỡ oà thành dòng nước mắt, chỉ vì người ấy khóc? Bạn đã từng yêu một người nhiều đến thế chưa? Giọt nước mắt khi ấy có giá trị vô cùng. Vì có thể sau này, bạn sẽ không khóc được vì một người dưng nào nữa, cũng không cam lòng chạy theo cảm xúc của ai nữa. Và vì có thể sau này, sẽ không ai có thể khóc vì họ như bạn ngày hôm ấy nữa.


          Thương một người, chính là không bao giờ muốn họ cô đơn, càng sẽ không bao giờ để họ một mình những lúc đau buồn. Dù trời mưa to đổ xuống, dù đường xa, dù đêm khuya, lòng ta sẽ như lửa cháy mà chẳng quan tâm gì nữa cả, chỉ muốn đến bên họ để được chia sẻ những nỗi buồn với họ, để lại được thấy họ cười, biết rằng họ đang ổn hay không ổn.


          Bạn đã từng ôm trọn lấy cây xương rồng bao giờ chưa. Đầy gai nhọn, lạnh lùng trơ trọi. Có những người tự cho họ là cây xương rồng, không muốn ai chạm vào, thích một mình, cảnh báo trước chạm vào họ sẽ đau. Vậy mà ta vẫn khờ dại không thể dứt. Nhiều người mắng, nhiều người can ngăn, ta vẫn không đành buông bỏ.


          Thương họ, có rất nhiều lần ra một mình im lặng ngồi trước gió, trước không gian rộng lớn, hòng mong xoá đi những nỗi buồn nặng trĩu trong lòng. Thương họ, có rất nhiều lần ta phải chạy trốn, phải biến mất, cố gắng xô họ ra khỏi thế giới của mình, vì quá đau. Thế mà rồi cuối cùng đều chẳng được điều gì. Như một mối duyên nợ mà ta phải trả.


          Đến khi buông bỏ được rồi, thấy lòng nhẹ như không. Lúc đó mới biết suốt quãng thời gian qua, ta đã một mình gồng gánh tình cảm ấy cả ban ngày lẫn ban đêm xuống, vô cùng mỏi mệt thế nào. Cho tới mãi sau này, không bao giờ dám vì ai mà điên cuồng, bất chấp, mù quáng chạy theo ai nữa.


          Và trên đời này, thật sự sẽ luôn tồn tại một người, duy nhất một người như thế. Là đại diện cho cả khoảng thời gian đầu tiên trong những ngày thanh xuân tươi đẹp của ta.


Hạ Vũ

Tái bút: Bò 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro