Untitled part

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Nhắc tới thanh xuân có nhiều người sẽ nhớ lại lần đầu cúp tiết, lần đầu thích một ai đó, lần đầu tỏ tình hay bâng quơ bao cái lần đầu tràn ngập hạnh phúc ấy. Còn với tôi thanh xuân chính là một cơn ác mộng kinh hoàng mà cả đời tôi không bao giờ muốn nhớ lại...

Khi tôi còn đang học cấp ba, cũng có một gia đình đủ đầy hạnh phúc như bao gia đình khác. Bố tôi là viên chức nhà nước, còn mẹ là giáo viên cấp hai. Công việc của bố tuy có nhiều khó khăn bận bịu nhưng bố chưa hề cáu gắt, vẫn chu đáo quan tâm tới mẹ và tôi. Ấy vậy mà một người có đạo đức có giáo dục như ông mà có thể ra ngoài tìm ong bắt bướm.

Sự thật đến thật là trớ trêu!

Bố mẹ quyết định làm thủ tục ly hôn từ năm tôi đang học lớp 9 rồi nhưng vẫn cố gắng sống với nhau cho đến khi tôi thi xong cuộc thi chuyển cấp. Mẹ đã dấu tôi suốt một thời gian dài, đeo mặt nạ nói cười vui vẻ trong khi lòng nặng trĩu, tôi vô tâm quá. Đôi lúc có thấy bố mẹ cãi vã nhưng cũng chỉ coi đó là điều bình thường vẫn cứ tập trung học. Sau khi tôi thi xong, bố bắt đầu chuyển hết đồ đạc của mình ra ngoài khi đó tôi mới được biết bố và mẹ đã li hôn tôi sẽ sống cùng với mẹ tại ngôi nhà này. Ngày ông ta ra đi tôi vẫn còn ngốc nghếch níu dữ, mẹ ôm tôi lại:

- Từ nay con và ông ta không còn bất cứ liên hệ nào nữa.

Không biết câu nói ấy mẹ nói với tôi hay để tuyên bố với ông ta rằng không được có bất cứ liên hệ mật thiết nào với tôi nữa...

Trong những ngày dài tưởng như không còn lối thoát của cuộc sống ấy cậu vẫn lặng lẽ ở bên tôi như một thói quen để tôi dựa dẫm, mặc cho tôi nổi cáu, đánh chửi cậu, than vãn về đám đàn ông rác rưởi cậu vẫn im lặng lắng nghe. 

 Cậu Nguyễn An Hạo Nhiên là hàng xóm kiêm bạn thân từ thủa nối khố của tôi. Tôi và cậu cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua mọi cung bậc cảm xúc từ buồn vui đến hờn giận. Lần nào cũng là tôi giận và cậu đứng ra làm hòa còn tôi thì sao? Lúc nào cũng thế có voi thì đòi tiên, kể cả khi người sai trước là tôi tôi cũng giận buộc cậu phải xin lỗi mua đồ ăn làm lành chứ tuyệt nhiên không bao giờ nhận mình có lỗi.

  Đi học thì ngồi gần cậu, bài tập thì cậu làm giúp, bài kiểm tra thì cậu cho chép. Cậu người luôn dung túng cho tất cả lỗi lầm của tôi. Là nơi tôi dựa dẫm khi buồn, là nơi tôi trút giận cáu gắt linh tinh mỗi khi đến tháng. Thi thoảng thì phát rồ lên khi thấy cậu cười nói thể hiện sự quan tâm một đứa con gái khác không phải là tôi. Cũng hờn cũng tủi nhưng mình có là gì của người ta đâu. Rồi tự mình nhìn lại, tự mình nhận ra mình cảm nắng cậu bạn thân này từ bao giờ. Lúc tớ muốn thổ lộ cho cậu về tình cảm của tớ, để cảm ơn cậu vì đã giúp tớ vượt qua những khó khăn này thì tớ nhận được tin dữ từ cậu

- Mình đã giành được học bổng sang trao đổi du học sinh với Mỹ cuối tháng này sẽ đi.

- Cậu đi vui vẻ, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

Tôi quay lưng bước đi bỏ mặc cậu lại, bỏ mặc thanh xuân của tôi... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro