Chương 25: Nợ tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pan91

_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Thời gian ôn thi trôi qua nhanh chóng, kỳ thi đối với Trì Ngộ cũng không quá khó khăn, chú Trương ngày nào cũng đúng giờ đưa cậu đến trường thi, buổi trưa và tối trên bàn đều luôn có đồ ăn do dì giúp việc làm cho cậu.

Trải nghiệm trong hai ngày thi thực sự rất tốt.

Một môn cuối cùng trong kỳ thi cũng đã kết thúc, Trì Ngộ gặp lại bạn học cũ của mình bên ngoài trường thi Thất trung.

"Trì Ngộ!" Một cô gái gọi cậu lại. "Vừa rồi có mấy người nói họ nhìn thấy một nam sinh đặc biệt đẹp trai ở phòng thi số 3. Họ nói muốn tới đây xin WeChat của cậu. Tôi còn định tới đây để xem ai, thế mà tôi không ngờ người đó lại là cậu."

"Đã lâu không gặp, Phó Mộng Vũ." Trì Ngộ thả chậm bước chân chờ cô.

Những người đi cùng Phó Mộng Vũ đều là bạn học của cậu trước khi chuyển trường, họ có mối quan hệ tốt từ trước và là một nhóm sinh viên nghệ thuật.

"Aaa không ai dẫn tôi chơi game từ sau khi cậu chuyển trường." Phó Mộng Vũ tiếc nuối nói, "Tôi đồ ăn đã chết, bạn học mới của cậu thật có phúc."

"Chúc Nguyên trước đây nói rằng cậu ta sẽ thi vào Đại học Nhạc viện A, còn bảo cậu chắc chắn sẽ thi cùng cậu ta, nhưng kết quả là cậu chuyển trường."

"Giờ vẫn chưa quyết định trường." Trì Ngộ nói, "Tôi không định thi nghệ thuật, thi vào trường đại học bình thường thôi."

Nhóm học sinh nghệ thuật này đều có ngoại hình nổi bật, đứng trước cổng trường Thất trung, có rất nhiều người đang nhìn về phía bọn họ.

"Ngũ trung vô cùng đau buồn trước sự rời đi của giáo thảo trường mình." Phó Mộng Vũ đau lòng, "Hi vọng trường mới của cậu trân trọng cậu, nếu không chúng tôi lập nhóm quay lại túm giáo thảo."

"Mà, cậu không liên hệ gì với Chúc Nguyên nữa hả?" Phó Mộng Vũ nhỏ giọng hỏi.

Trì Ngộ lắc đầu.

"Không liên hệ gì cũng tốt, cậu ta ở chỗ nào cũng nói với người khác là cậu với cậu ta có quan hệ rất tốt, đôi khi còn đi quá xa. Điều đó khiến cậu gặp rắc rối không?" Phó Mộng Vũ hỏi.

"Có chút thôi." Trì Ngộ nói, "Không liên hệ với cậu ta nữa, cậu ta nói cái gì mấy cậu cũng đừng nghe."

"Chúng tôi đương nhiên không tin rồi." Phó Mộng Vũ nói, "Bất quá, hãy cẩn thận với cậu ta. Lúc  trước khi tôi nhìn thấy cậu ta tiếp cận cậu tôi đã muốn nhắc nhở cậu rồi. Khi còn là học sinh năm nhất cao trung, cậu ta có theo đuổi nữ sinh, cậu ta cố tình để người xung quanh bắt nạt nữ sinh ấy, sau đó nhân cơ hội lao vào, cậu biết tôi muốn nói gì mà."

"Cảm ơn tôi biết."

Phó Mộng Vũ là lớp trưởng ban cũ của Trì Ngộ, là một người rất tốt.

"Tôi đi trước." Chú Trương đã đợi ở ngoài Thất trung rất lâu, Trì Ngộ cảm thấy có lỗi, vội vàng nói lời tạm biệt với mấy người bạn.

"Tạm biệt." Mấy người bạn vẫy tay, "Nghỉ hè gọi cậu đi hát."

"Xin lỗi vì đã để chú đợi." Trì Ngộ chạy tới.

"Có gì đâu?" Chú Trương cười nói, "Cùng mấy người cùng lứa trò chuyện nhiều một chút cũng tốt, tôi vừa vặn đứng hóng gió một chút."

"Trì Ngộ!" Chúc Nguyên chen qua đám người đuổi theo, "Hóa ra cậu thi ở đây."

"Thực xin lỗi." Chúc Nguyên tiến lên nói, "Lần trước tôi không biết cậu bị thương ở tay nên không thể chơi đàn. Tôi không nên nói như vậy. Vết thương ở tay cũng không sao, nhất định cậu vẫn có thể chơi đàn được. Nhà tôi biết một bác sĩ rất giỏi. Tôi có thể đưa cậu đi chữa trị. "

"Cậu sẽ không phải không muốn trị liệu đúng không? Cậu không phải loại người vô dụng, tôi hiểu cậu rất rõ, bố cậu ưu tú như vậy, cậu sinh ra cũng không phải người tầm thường, cậu muốn được mọi người chú ý tới như vậy, cậu có thể cam tâm không chơi đàn sao? "

Vừa nói, cậu ta vừa tiến đến gần, muốn vòng tay qua vai ôm lấy Trì Ngộ, nhưng bị Trì Ngộ không dấu vết tránh đi, trong mắt cậu ta chợt lóe lên một tia sương mù.

"Tôi thực sự cũng không có hiếm lạ như vậy." Trì Ngộ nhàn nhạt nói.

Chú Trương làm cho Thẩm gia đã lâu, rất biết nhìn mặt đoán ý, lập tức thấy Trì Ngộ không muốn nói chuyện với người này, nên duỗi tay ngăn cản Chúc Nguyên, để Trì Ngộ lên xe rời đi.

[Aki]: Em trai, mai về phải không?

[Trì Ngộ]: Đúng vậy(* ^ ▽ ^ *)

[Trì Ngộ]: Nhà của anh Thẩm Khâm ngủ quá ngon luôn, không nỡ rời đi.

[Ngộ]: Anh, hôm nay anh đánh xong trận vòng loại rồi chứ?

[Aki]: Rồi, cơ bản trong giải đấu không có đội "nước" nào cả, bọn họ đều rất mạnh. Vừa rồi SP trong đội mắc một sai lầm nhỏ, nhưng may là họ đã thắng, đủ điều kiện để vào vòng trong.

[Trì Ngộ]: Chúc mừng!

[Aki]: Buổi tối sau khi tổng kết trận thì có một bữa tiệc mừng nhỏ, em không có ở đây, nếu không anh dẫn em đi ăn tôm hùm đất.

[Ngộ]: Không ăn, quá cay.

Mùa hè rất dễ đổ mồ hôi, sau bữa tối không lâu Trì Ngộ đi tắm, điện thoại trên bàn rung một hồi lâu, nhưng không ai nhận điện thoại.

Trì Ngộ tắm xong mới phát hiện mình quên mang theo quần áo để thay, trong phòng tắm có một chiếc áo choàng tắm, nhìn hơi to nhưng lại khá mới, cậu đành phải mặc áo choàng tắm vào trước rồi đi ra lấy quần áo thay.

Phạm vi hoạt động chủ yếu của cậu trong hai ngày này là trên tầng hai của căn nhà, đi tới đi lui cậu đều sẽ đi ngang qua phòng phơi nắng có mái vòm. Hôm nay là trăng tròn, trong phòng không có đèn, trên đỉnh đầu ánh trăng vừa vặn chiếu xuống, xuyên qua kính trong suốt, chiếu vào trong phòng.

Những chiếc lồng chim vàng lớn nhỏ được trang trí, tấm thảm trắng thêm các loại hoa cỏ cùng chiếc đàn dương cầm trong phòng dường như đều được bao phủ một tầng màu sáng của trăng.

Ma xui quỷ khiến cậu bước tới với đôi chân trần, dẫm lên tấm thảm dày rồi ngồi bên cạnh đàn dương cầm.

Lúc Thẩm Khâm trở về, vừa vặn nhìn được cảnh tượng như vậy trên tầng hai.

Trì Ngộ rõ ràng mới vừa tắm xong, tóc còn ướt, mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, chân trần bước lên thảm, lộ ra cẳng chân trắng nõn.

Dưới ánh trăng, ngũ quan cùng khí chất của cậu nhìn qua rất nhu hòa, làn da trắng như thể có thể véo ra nước.

Cậu đẹp như thế, giống như một ảo ảnh được ánh trăng mang đến, như thể chỉ dừng lại trong khoảnh khắc rồi sẽ biến mất.

"Trì Ngộ." Thẩm Khâm gọi cậu một tiếng, "Lại đây."

Trì Ngộ vuốt ve phím đàn đen trắng, có chút ngoài ý muốn, Thẩm Khâm sao đột nhiên trở về, lại cảm thấy thú vị, khó có khi nổi lên ý đồ xấu, muốn chọc Thẩm Khâm chút.

"Cho anh nghe diễn tấu cá nhân của đồng học Trì Ngộ nha." Trì Ngộ nói, "Vé vào cửa là tiền thuê nhà hai ngày nay, em cảm thấy nó cũng đáng giá lắm."

Im lặng lúc lâu, những nốt nhạc đầu tiên được nhấn lên những phím đàn đen trắng.

《Croatia Rhapsody  》, đây là Trì Ngộ nhất thời hứng khởi, muốn trả tiền thuê nhà.

Thẩm Khâm khi còn nhỏ đi theo người trong nhà nghe qua không ít buổi hòa nhạc, xem như mưa dầm thấm đất, khi Trì Ngộ nhấn phím đàn đầu tiên, anh đã biết đứa trẻ này ở cấp bậc chuyên nghiệp, Trì Ngộ và tiếng đàn Trì Ngộ đánh đều giống nhau, sạch sẽ rõ ràng, thanh thanh, không có một chút tạp âm.

Cậu xử lý rất tốt độ biến hóa và mạnh yếu của các nốt, mang theo một chút phong cách cá nhân, đàn rất ổn định, tiếng đàn không bị loạn chút nào. Đều gần như là hoàn mỹ.

Độc nhất vô nhị, tinh tế tuyệt diệu, không thể sao chép được.

Lần đầu tiên Thẩm Khâm cảm thấy có gì đó thiếu sót trong bản thiết kế căn phòng gần như hoàn hảo của mình.

Ví dụ, giống như muốn đem người nào đó nhốt lại ở đây, giam cầm trong căn phòng này với đàn dương cầm và ánh trăng, chỉ một mình anh được thưởng thức, tận mắt nhìn thấy, đạt được sự hoàn hảo.

Nhưng điều này không đúng.

Tại sao lại có ý nghĩ như vậy?

Trì Ngộ chơi được chừng nửa bản nhạc thì tiếng đàn êm ái trong phòng bị dừng.

Thẩm Khâm đè tay cậu lại, cưỡng ép dừng bản nhạc lại.

Người dừng tiếng đàn so với người bị ép dừng đàn còn không cao hứng bằng.

Mấy ngón tay của Trì Ngộ đặt trên phím đàn trắng đen thon dài, trắng trẻo, đầu ngón tay còn hơi hồng vì mới tắm xong.

"Không dễ nghe." Thẩm Khâm mặt vô biểu tình nói, "Không được đàn."

Trì Ngộ không giãy dụa mà chỉ thả lỏng tay đang ấn phím ra

"Nhưng ..." Trì Ngộ xoa xoa tay phải có chút nhức mỏi, "Em nghe được trong tâm anh nói thích."

"Tâm tôi nói, muốn ấn cậu lên dương cầm đánh." Thẩm Khâm lạnh lùng nói, "Sau khi cậu ký với RF, anh trai cậu đã cho tôi xem qua bệnh án điện tử của cậu. Bác sĩ không cho cậu đánh đàn. Mà vốn dĩ cậu không nên học đàn, cậu khi còn nhỏ tay phả  bị thủy tinh rách vào gân tay, bố cậu còn ngu ngốc hơn cả cậu. "

"Mắng thêm hai câu nữa?" Khó có người cùng mặt trận thống nhất, cùng nhau mắng Trì Nghiên Đông.

Thẩm Khâm bắt lấy tay Trì Ngộ, nhìn đi nhìn lại nhiều lần: "Tay có đau không? Đau thì để tôi đưa cậu đi bệnh viện?"

"Em nào có yếu đuối như vậy đâu." Trì Ngộ cử động tay phải.

Có chút đau.

Không đàn xong được, có chút đáng tiếc.

Nhưng ít nhất thì Thẩm Khâm đã được nghe cậu chơi đàn.

"Tại sao đột nhiên muốn đánh đàn?" Thẩm Khâm hỏi.

"Em không biết." Đôi mắt trong veo của Trì Ngộ có chút mê mang, "Em không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, cứ như lúc đó anh nhất định phải ở đó, em nhất định sẽ đàn cho anh nghe."

"... Được rồi." Thẩm Khâm có chút bực bội mà kéo cậu đi ra ngoài, "Tôi không thích."

"... Còn tiền thuê nhà thì làm sao? Này chỉ tính một nửa thôi." Trì Ngộ nhớ tới vấn đề này, "Em đã nói đánh đàn để trả tiền thuê nhà mà."

Không thể ăn uống không, không thể chơi suông, đây là nguyên tắc của Trì Ngộ.

"Ai nói cho cậu?" Thẩm Khâm hung hăng nói, "Cậu nợ tôi.".

Sau khi Thẩm Khâm về, tức khắc trong nhà có nhiều hơi người hơn, Trì Ngộ đang dựa vào tủ bếp nhìn Thẩm Khâm pha cà phê, lại nhìn thấy anh latte art cho cà phê.

"Cái này cho cậu." Thẩm Khâm đẩy cốc cà phê về phía cậu, "Không còn sớm nữa, đừng uống quá nhiều."

Cốc cà phê bị đẩy qua trong đó có một hình vẽ logo của đội RF rất đẹp, đầu tiên Trì Ngộ lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó mới cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.

"Đẹp không?" Thẩm Khâm hỏi cậu, "Khi còn ở nước ngoài, tôi có một người bạn mở quán cà phê, học được một chút."

"Thật đắng." Trì Ngộ nhấp một ngụm cà phê, híp mắt.

"Tôi không bỏ đường cho cậu." Thẩm Khâm mở một túi đường nhỏ ném sang, thẳng thừng nói: "Mặn quá không ăn, cay quá không ăn, ngọt quá cũng không ăn, tương lai cậu chọn bạn gái, khẩu vị có phải cũng như vậy , thanh đạm?"

Khi hỏi câu này, Trì Ngộ vẫn còn chưa trả lời, mà bản thân Thẩm Khâm đã tức giận.

"Tôi mang cho cậu viên tôm đấy, để trên bàn phòng khách." Thẩm Khâm đẩy cậu ra khỏi phòng bếp, "Đi ăn đi, đừng theo tôi suốt."

Món tôm này rất hợp khẩu vị của Trì Ngộ, vị thanh nhẹ, có chút ngọt , vừa ăn, Trì Ngộ cảm thấy hình như mình nợ Thẩm Khâm quá nhiều.

Cậu ngủ ở nhà người khác, vuốt mèo, uống cà phê, ăn tôm, còn cố gắng trả bằng màn diễn tấu dương cầm kém chất lượng, bị nói khó nghe nữa chứ.

Không thể chấp nhận được.

Trì Ngộ từ trước đến nay luôn là người phân biệt rõ ràng, nhưng đến đây, cậu lại không rõ ràng như vậy nữa.

Thẩm Hi Dao gửi cho cậu một tin nhắn thoại.

[Thẩm Hi Dao]: Bạn cùng bàn, đáp án đúng trong nhóm, tôi sai năm câu hỏi lớn, chết thảm rồi.

[Trì Ngộ]: Tôi trước mắt vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào sai nào, bài thi của tôi có vẻ ổn.

[Thẩm Hi Dao]: Nhà của Thẩm Khâm dễ ở không?

[Trì Ngộ]: Dễ ở. QAQ

[Thẩm Hi Dao]: Tôi nghe nói thiết kế ngôi nhà của chú ấy vô cùng đẹp.

[Trì Ngộ]: Đúng là rất đẹp.

[Thẩm Hi Dao]: Mèo cũng không tệ, Trì Ngộ, dù sao chú ấy cũng không ở nhà, hiện tại nhà này là của chúng ta. Cậu đi lấy một cái bao tải, chúng ta hợp tác trộm mèo của chú ấy, lần sau chú ta  muốn kiểm tra bài tập của tôi, tôi sẽ lấy con mèo để tống tiền, hahahahaha, đây không phải là một ý kiến ​​hay sao?

Thẩm Khâm đứng sau Trì Ngộ, duỗi tay đoạt lấy di động của Trì Ngộ.

"Thẩm Hi Dao, tuần sau thêm hai bộ đề tiếng Anh." Thẩm Khâm gửi tin nhắn thoại trả lời, "Đây chẳng phải cũng là một ý kiến ​​hay sao?"

[Thẩm Hi Dao]:? ? ?

[Thẩm Hi Dao]: Chú ấy về rồi? Không phải mấy ngày nay chú ấy không về sao?

[Ngộ]: Tôi không biết nữa, xảy ra đột ngột thôi.

[Thẩm Hi Dao]: Vậy thì giúp tôi làm một bộ đề đi, bạn cùng bàn tốt.

[Ngộ]: Thêm một bộ nữa.

[Thẩm Hi Dao]:? ? ?

"Anh đang phá hủy tình hữu nghị giữa em và bạn cùng bàn của em rồi đó." Trì Ngộ hợp lý mà lên án.

"Thôi." Thẩm Khâm nói, "Không phải chỉ là tình hữu nghị mong manh sao chép bài tập về nhà thôi sao?"

"Đúng rồi, lần trước có cư dân mạng chụp được ảnh của cậu." Thẩm Khâm đẩy điện thoại qua, "Nhìn thật ngốc."

"Lúc nào?" Trì Ngộ cúi đầu xem.

"Sau khi tôi đánh xong."

Trì Ngộ thấp giọng cười, cậu đang mặc áo choàng tắm khá rộng của Thẩm Khâm, mái tóc khô nửa chừng vén ra sau tai, làm cho làn da cậu trắng nõn, thanh tú, đường cong trên cổ gọn gàng đẹp đẽ, khiến người ta vừa thấy là có ý muốn bảo vệ.

Là do nhỏ tuổi hơn mình sao?

Thẩm Khâm suy nghĩ.

Thẩm Khâm trước và sau trận đấu, ngoại trừ đồng đội, ngay cả các phóng viên cũng không buồn phản ứng, nhưng trong ảnh chụp, anh lại đang nắm tay một nam sinh khiến cư dân mạng cho rằng rất kỳ lạ.

Điều khiến Trì Ngộ tương đối tò mò là bình luận về ảnh chụp này, ảnh chụp không được lan truyền rộng rãi, chỉ đăng trên siêu thoại nhưng khu vực bình luận khá náo nhiệt.

Lầu 1: Trông nhỏ quá, là em trai nhà ai vậy?

Lầu 2: Đó là ba tôi, là ba của tôi!

Lầu ​​3: Lầu trên bị gì vậy, nhận ba khắp nơi vậy. Đây chắc không phải là bạn trai nhỏ của Thẩm Khâm đi, hehe, lớn lên rất đẹp trai nha.

Lầu ​​4: Phía trước câm miệng, đừng nói bừa, luật sư Thẩm gia gửi thư cảnh cáo.

Lầu 5: Một suy đoán hợp lý. Tôi cảm thấy đây chắc là một tuyển thủ mới của RF hay đại loại như vậy. Thẩm Khâm là thẳng nam đáng chết, trong đầu chỉ có thể thao điện tử, trừ bỏ thi đấu, ai có thể hấp dẫn hắn.

Lầu 6: Có lý, tôi cũng đoán đó là một tuyển thủ dự bị, chỉ có loại giải thích như vậy cho việc Thẩm thẳng nam làm thế đi.

"Cậu cười cái gì?" Thẩm Khâm hỏi.

"Không có gì." Trì Ngộ thoát khỏi khu vực bình luận, không cho Thẩm Khâm nhìn thấy.

Từ lúc Trì Ngộ còn rất nhỏ, cha mẹ cậu đã ly thân, sau khi Trì Thu độc lập về tài chính, anh đã mua căn nhà hiện tại, nhưng phần lớn thời gian Trì Thu gần như là không về nhà, trong nhà trống rỗng chỉ có một mình Trì Ngộ.

Thẩm Khâm đột nhiên trở về vào đêm nay, khiến cậu lần đầu tiên cảm thấy như đang ở nhà sau một thời gian dài.

*

Tại dinh thự chính của Thẩm gia, bà Tô đang nói chuyện điện thoại với con trai.

"Con nói con gần đây giống như hiểu chuyện hơn rồi hả?" bà Tô vui mừng nói: "Con có thể bao dung, nhường nhịn được đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình? Con cảm thấy gần đây con đã thay đổi? À không, đây là chuyện tốt, không cần bối rối với điều này. "

"Thật sao?" Thẩm Khâm lạnh nhạt nói.

Hiếm khi con trai chủ động tâm sự với bà, bà Tô tâm tình vui vẻ: "Đúng vậy, lâu nay mẹ luôn lo lắng với tính cách của con. Con có thể hiểu được vậy, mẹ cũng cao hứng, con đã trưởng thành."

Bà Tô nói: "Cuối tuần này, ở đây tổ chức tiệc, mời không ít các đối tác làm ăn. Mẹ lo mấy đứa nhỏ nhà họ không có ai trông chừng. Con có thể về xem một chút, ở chung với bọn nhỏ nhiều hơn, với con cũng tốt."

Thẩm Khâm: "Được."

Thí nghiệm thử xem liệu anh có thực sự  hoàn lương rồi không.

Vào cuối tuần, trong nhà chính Thẩm gia, cả trai lẫn gái mặc lễ phục chỉnh tề đang ưu nhã trò chuyện. Vài đứa trẻ 15-16 tuổi nghe theo lời người lớn trong nhà đi theo Thẩm Khâm ríu rít, cố gắng lấy lòng người thừa kế tương lai của Thẩm gia.

Hiếm khi thấy Thẩm Khâm bằng lòng tham dự loại tiệc này, có không ít người muốn tạo quan hệ với anh.

"Tiểu thiếu gia ngày càng hiểu chuyện." Một vị khách nói, "Còn nhớ khi còn nhỏ, ai cũng không thèm phản ứng."

"Đúng, hiểu chuyện rồi." Bà Tô cười nói, "Học được cách khiêm nhường rồi."

"Càng ngày càng có phong thái của người thừa kế Thẩm gia." Vị khách khen ngợi.

Thẩm Hi Dao cầm ly rượu cách đó không xa quan sát, trong lòng cảm thấy có chút kinh hãi.

Con nhà họ hàng 1: "Anh Thẩm Khâm..."

Thẩm Khâm khẽ nhíu mày.

Thẩm Hi Dao bắt đầu sợ hãi, lui về sau một bước.

Con nhà họ hàng 2: "Anh ơi..."

Thẩm Khâm nắm chặt nắm đấm, đứng ở cửa phòng, ngăn cản không cho bọn họ tiến vào.

Thẩm Hi Dao cực kì sợ hãi, lui về sau hai bước nữa, ở trong lòng thương tiếc cho mấy đứa trẻ gan lớn đó.

Đứa trẻ nhà họ hàng 3 chỉ chỉ vào giá sách của Thẩm Khâm, nơi đó có một tấm card viết tay màu trắng tinh, mặt trên viết mấy chữ tròn tròn mập mạp: "Em có thể xem cái kia được không..."

Thẩm Khâm hít sâu một hơi, không thể nhịn nổi được nữa mà đứng lên.

Thẩm Hi Dao xoay người bỏ chạy.

Bà Tô: "?"

Người thừa kế tương lai hiểu chuyện, thành thục, giỏi giang của Thẩm gia. Trước mặt gia trưởng mình, lần lượt xách từng đứa trẻ ồn ào ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Khâm: Kết thúc thí nghiệm, tôi chỉ đối tốt với một mình vợ thôi.

=================

https://youtu.be/oa1R4gPtkzg

*Croatian cuồng tưởng khúc


*Viên tôm


Pan91: Xin lỗi mn để đợi lâu quá TvvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro