Chương 27: Anh quá nghiêm khắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pan91 

_______________

"Cậu lại nói xấu tôi." Thẩm Khâm nói.

Trì Ngộ: "Em..."

Thẩm Khâm hào phóng nói: "Quên đi, đừng nói chuyện."

[Ngộ]: .....!

[Ngộ]: là rộng lượng!

[Ngộ]: Em không muốn tiếp tục nhắn trên WeChat nữa. QAQ

" Ngộ" đã rời khỏi nhóm.

"Anh Thẩm Khâm, anh bắt đầu luyện sớm vậy sao?" Trì Ngộ đi theo Thẩm Khâm vào phòng huấn luyện, tay cầm cốc cà phê, "Những người khác hình như còn chưa dậy."

"Không sớm nữa, tôi có hẹn với một tên ngốc ở TTM đánh luyện." Thẩm Khâm quẹt thẻ mở cửa phòng huấn luyện.

"Em chơi với anh được không?" Trì Ngộ thử hỏi.

Hôm nay cậu chỉ có một đơn bồi chơi vào buổi tối, bây giờ cậu rất muốn chơi.

Thẩm Khâm không từ chối: "Đánh một ván, cậu dùng máy tính của tôi, để tôi tùy tiện tìm cho cậu một tài khoản, đổi tên cho cậu dùng."

Bàn phím trục đỏ của Thẩm Khâm rất nhẹ, ấn cơ bản không tốn sức, Trì Ngộ nghe nói đây là thiết bị ngoại vi được nhà tài trợ đặc biệt định chế cho anh.

"Vậy anh có thể tìm tài khoản nào nhiều skin được không?" Trì Ngộ bật máy tính lên, "Trông đẹp một chút."

"Sao cậu lắm chuyện vậy?" Thẩm Khâm giơ tay gõ nhẹ vào đầu cậu.

Giao diện tổ đội sáng lên, một hình đại diện màu cam nhảy vào.

[TTM-Orange Cat]: Nháy mắt.jpg

[TTM-Orange Cat]: Tôi hẹn anh đánh luyện, nhưng giờ mới có 6h30 sáng, anh có thấy đau lòng cho cho một người già hai mấy tuổi không vậy?

[RF-Square]: Đánh hay không.

[TTM-Orange Cat]: Đánh đánh đánh, khà khà. Cười lấy lòng.jpg

[TTM-Orange Cat]: Ồ, còn ai đây?

[RF-]: (* ^ ▽ ^ *)

[TTM-Orange Cat]: ! ! ! Đây có phải là 'cha' tôi không?

"Mở mic." Thẩm Khâm mặc kệ con mèo cam kia, đeo tai nghe lên, "Sang máy chủ Mỹ chơi."

Trì Ngộ cúi đầu điều chỉnh kích cỡ tai nghe, một bàn tay từ bên cạnh giúp cậu chuyển máy chủ rồi lui về.

"Xin chào, xin chào! Chính thức giới thiệu với cậu tôi là tuyển thủ TTM Orange Cat, 23 tuổi, cao 183cm." Ngay khi Trì Ngộ vừa đeo tai nghe, đối diện đã chào hỏi cậu trước, "Lần trước đánh cùng với cậu trong trận đấu tập là trải nghiệm rất tuyệt, tôi vẫn luôn muốn chơi với cậu lần nữa."

"Xin chào, tôi là Trì Ngộ, em trai Trì Thu." Trì Ngộ giới thiệu ngắn gọn, cảm thấy khí áp bên cạnh hình như hơi thấp, cậu quay đầu sang nhưng không thấy manh mối gì, "Am hiểu..... vị trí đi rừng và phụ trợ."

"Tôi ngoại trừ vị trí đi rừng thì còn lại đều rất tệ." Orange Cat thành thật nói: "Vậy xin nhờ em trai đánh vị trí phụ trợ nha."

"Cậu là đánh huấn luyện hay nói chuyện phiếm?" Thẩm Khâm bất thình lình hỏi, "Nói nhiều như vậy?"

Mèo Cam: "..."

Lải nha lải nhải, nghiêm khắc như thế, không phải chỉ nói hai câu thôi sao?

"Được rồi, đánh thôi." Mèo Cam rống lên.

Trì Ngộ chọn cho mình Phao Mạt Tuyết, đây là tướng phụ trợ cậu thường sử dụng khi bồi chơi, hiệu ứng hoa lệ, nhưng thao tác rất khó, yêu cầu phải tính toán thời gian cẩn thẩn để chồng hiệu ứng bổ trợ, trong các trận thi đấu chính thức cũng không thường thấy tướng này.

Thẩm Khâm thoáng nhìn màn hình của cậu, nhướng mày có chút kinh ngạc, nhưng không có ý kiến gì.

"Wow." Mèo cam kích động, "Cha tôi chính là tiểu tinh linh sao?"

Những người chơi Phao Mạt Tuyết thường mất nhiều hơn được, họ phải trả giá cho những thao tác phức tạp nhưng không có được hiệu quả bổ trợ ưng ý. Vì thế, đại đa số người chơi đều chướng mắt tướng này, cho rằng là tướng rác, phân đoạn bp cũng không ai sẽ cấm.

Bp: ban&pick

"Em thử xem." Trì Ngộ nói, "Em rất thích tướng này."

"Em trai, giọng em hay quá." Mèo Cam nói: "Em thật sự rất có tiềm năng làm nghề này, em có cân nhắc mở phòng phát trực tiếp không? Anh cảm thấy so với Square, các fan nhỏ sẽ thích em hơn về cả tính cách lẫn ngoại hình."

Thẩm Khâm ho khan một tiếng.

"Anh đã nhìn thấy em hai lần, nhưng em chắc không biết anh. Lần sau gặp anh sẽ đi qua chào hỏi nha." Mèo Cam nói.

Thẩm Khâm ho khan hai tiếng.

"Sao vậy? Nếu cổ họng không thoải mái thì anh có thể tắt micro." Mèo Cam nói, "Tôi lại tâm sự cùng em trai tiếp."

Đội bọn họ được xếp tổ đội ngẫu nhiên với hai người nước ngoài, ngay khi vào kênh thoại họ bắt đầu dùng  tiếng Anh hỏi.

"Ách, tôi không hiểu, không nói nữa, mắt nhìn mà đánh đi." Mèo Cam nói xong liền phát hiện bản thân sai rồi, cả Thẩm Khâm và Trì Ngộ, cả hai người đều đang giao lưu bằng Tiếng Anh, một cái âm Mỹ, một cái âm Anh.

Chỉ có mình hắn, không biết làm gì cả.

"Chết tiệt, tuyển dụng bên RF các cậu là xem bằng cấp hả?" Mèo Cam sụp đổ hỏi.

Mấy năm trước, Trì Ngộ đã tham gia rất nhiều buổi hòa nhạc lớn nhỏ ở Châu Âu, cũng đã đến Anh nhiều lần, cậu là được môi trường hoàn cảnh luyện ra trình độ phát âm tiếng anh trôi chảy, không chỉ đạt điểm gần tối đa môn tiếng anh trong các kì thi, kĩ năng giao tiếp cũng không có trở ngại gì.

"Phao Mạt Tuyết?" Một người nước ngoài kỳ quái cười một tiếng, "Chơi được không, sao lại chọn loại đồ này?"

"Chúng tôi không muốn thua, phiền các người đánh nghiêm túc." Một người khác nói.

"Làm ơn đi người anh em, cầm tiểu tinh linh còn có thể thắng sao?" Người vừa mới cười kỳ quái  khinh miệt nói.

"Thử xem." Trì Ngộ nói.

"Hai người đừng bỏ là có thể thắng." Thần Khâm không kiên nhẫn nói.

Phao Mạt Tuyết là tướng yêu thích của Trì Ngộ, ngay khi trận đấu bắt đầu, cậu thao tác điều khiển tiểu tinh linh nhảy nhót đi theo Thẩm Khâm, căn cứ theo bản đồ ngẫu nhiên rồi điều chỉnh vị trí của mình.

Lúc đầu, hai người nước ngoài còn cười cợt tiểu tinh linh, nhưng về sau dần dần không nói nữa, sau nữa là tiếng cảm thán và vỗ tay khen ngợi.

"Thật lợi hại nha." Mèo Cam nói trên kênh thoại, "Em làm thế nào mà có thể dồn nhiều tầng kỹ năng liên tục như vậy? Điểm gia tốc cộng dồn này quá sướng,  thời gian cũng quá chuẩn luôn."

Trì Ngộ theo bản năng nói: "Cái này không khó, nếu anh muốn học..."

"Suy nghĩ kĩ." Thẩm Khâm nói, "Đừng truyền ra ngoài."

Orange Cat: "..."

Đối thủ ghép ngẫu nhiên đều là người chơi bình thường trình độ cao,  so với tuyển thủ chuyên nghiệp đến cùng vẫn là chênh lệch chút, một ít kĩ năng trên của bọn họ bên này hoàn toàn không đáng chú ý, trong đội  còn có hai tuyển thủ chuyên nghiệp thêm cả Trì Ngộ, hai người nước ngoài cùng đội đến lúc sau luôn một mực khen bọn họ, còn muốn thêm bạn tốt.

Thẩm Khâm và Mèo Cam đều rất mạnh, Trì Ngộ cũng rất nhẹ nhàng, tiểu tinh linh của cậu cũng rất hay, có thể đem tướng công nhận tướng phế nghiền áp đối thủ, xong một trận, Mèo Cam lại càng khen đến thái quá.

[RF-]: Em không phải dân chuyên nghiệp, chỉ đánh tùy tiện một hồi cho vui thôi, không cần khen em.(* ^ ▽ ^ *)

[TTM-Orange Cat]: Này gọi là tùy tùy tiện tiện đánh ha.

"Em hơi buồn ngủ." Xong một trận, Trì Ngộ tháo tai nghe xuống, lười biếng chiếm ghế của Thẩm Khâm, "Em dậy sớm quá."

Cậu mặc một cái áo phông tay ngắn màu đen, mái tóc màu nâu nhạt hơi bù xù do đeo tai nghe, khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ vì phấn khích với trận vừa rồi, đôi mắt trong veo sáng ngời. So với ngoan ngoãn ngày thường thì mang nhiều nghịch ngợm hơn một chút.

"Vậy cậu trở về ngủ bù đi." Thẩm Khâm thu hồi ánh mắt, đuổi người đi, rồi ngồi xuống, "Tôi không mang cậu chơi nữa."

Mèo Cam vừa chơi xong một ván vẫn chưa muốn rời đi, liên tục nhắn tin cho Thẩm Khâm.

[TTM-Orange Cat]: Nói thật là bạn nhỏ rất có thiên phú.

[TTM-Orange Cat]: Nếu đội cậu ký rồi thì đừng không cho thi đấu sẽ phí phạm thiên phú của em ấy, tôi nói thật đấy.

[TTM-Orange Cat]: Nếu không quan tâm thì đưa cho tôi, để đội chúng tôi chăm sóc.

[RF-Square]: Trong mộng cái gì cũng có.

[TTM-Orange Cat]: Nhân tiện, em trai là bồi chơi phải không?

[RF-Square] :? Không.

[TTM-Orange Cat]: Cậu hẳn không hẹn với bồi chơi bao giờ, nếu có cậu sẽ phát hiện lối chơi của em ấy rất giống với lối đánh của bồi chơi.

[RF-Square]: Bồi chơi là gì?

[TTM-Orange Cat]: Cậu không phát hiện chơi cùng em ấy rất thoải mái sao? Có thể nhanh chóng dung nhập vào tiết tấu của cậu, điều chỉnh thật sự rất nhanh. Khi cậu nhặt đầu người trong tay tôi em ấy đều sẽ khen ngợi, tại sao em ấy lại không khen anh nhỉ?

[RF-Square]: Đó là tôi tự mình đánh, cảm ơn.

[TTM-Orange Cat]: Với ý thức bồi chơi và cả kỹ năng vượt trội hơn hết của em ấy, kể cả khi chúng ta là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng sẽ cảm thấy thoải mái khi chơi với em ấy.

Kỹ năng bồi chơi sao?

Thẩm Khâm chưa bao giờ để ý tới cái này, chỉ biết Trì Ngộ quả thật có thiên phú đánh e-sports.

Hôm nào rảnh có thể hỏi thử.

[TTM-Orange Cat]: Lại nói, không cho lên thi đấu thì thôi. Cậu cũng bao bọc quá rồi đó, tôi nói có hai câu với em ấy mà cậu đã tức giận rồi. Cậu rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

[TTM-Orange Cat]: Bao nhiêu tuổi rồi mà còn bảo vệ đồ, đó là em trai của cậu à? Tôi nói cho cậu biết, em ấy không liên quan gì đến cậu, em ấy là người, không phải đồ của cậu, cậu.....

Nghĩ cái gì?

Ngay cả chính Thẩm Khâm cũng không rõ.

Cho nên anh di chuyển con chuột, trước tiên kéo đen Mèo Cam đang ồn ào.

Thời gian này không thích hợp để ngủ bù, Trì Ngộ trở về phòng sửa lại mấy bài thi Thẩm Khâm vừa xem, càng thêm cảm thấy Thẩm Khâm giáo huấn thật ra rất đúng.

Cậu sợ những thành tích của mình trong các lĩnh vực khác, như thể nếu cống hiến hết mình cho những lĩnh vực cùng con đường khác, cậu sẽ cách cây đàn piano ngày càng xa.

Những điều giấu kín mà đến cả bản thân cậu cũng không thể hiểu được lại bị Thẩm Khâm nhìn thấu.

Thẩm Khâm làm được thế nào vậy?

Một người nhìn có vẻ cao cao tại thượng, xấu tính, lạnh nhạt nhưng trong xương cốt lại có vẻ vô cùng ôn nhu.

Trì Ngộ nghĩ đến con mèo tên Su Kem ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng lại rất có cá tính riêng, nếu không phải người nuôi trong xương cốt cất giấu ôn nhu thì cũng không thể nuôi được con mèo vẻ ngoài xinh đẹp nhưng kì thực là một bụng đầy ý nghĩ xấu như vậy.

Trì Ngộ không hề ghét Thẩm Khâm, ngược lại còn rất muốn gần gũi với anh.

Có chút sợ hãi theo bản năng, nhưng từ nội tâm phát ra lại muốn tới gần.

Sự kiện giới hạn mùa hè trong game sắp ra mắt, cả hội đang thảo luận về sự kiện này.

[Trì danh song tiêu]: Trì Trì! Toàn cầu giới hạn nha.

[Trì Trì]: Chắc tôi sẽ không gặp may mắn như vậy được đâu. (* ^ ▽ ^ *)

[Trì danh song tiêu]: Nhỡ đâu! Chơi nhiều hơn trong thời gian diễn ra sự kiện đi, cướp được chính là kiếm được.

[Trì Trì]: Được rồi.

[Trì danh song tiêu]: Rút lại lời lần trước, A Gà lại quay về rồi.

[Trì Trì]: ? ? ?

[Trì danh song tiêu]: Có độc, hắn chọn một người bồi chơi, sau đó ... mang theo bồi chơi bay với hắn một ván, cuối cùng để lại một câu"Nhìn id của tôi", quá là tức.

[Trì Trì]:......

[Trì danh song tiêu]: Hắn thiên hạ vô địch rồi, không ai có thể đánh lại hắn.

[Trì Trì]: Hắn không đến đánh tôi là tôi thoả mãn rồi. Tôi điệu thấp làm người. QAQ

Gần giữa trưa, mọi người trong căn cứ RF bắt đầu huấn luyện, Trì Ngộ sau khi cơm nước xong liền lên sân thượng vừa hít thở không khí vừa nghe nhạc, thì nhìn thấy Thẩm Khâm, người mà cậu vừa gặp buổi sáng cũng ở đây.

Đây cũng là nơi Trì Ngộ gặp Thẩm Khâm lần đầu tiên.

Sau khi quen lâu, cậu mới biết Thẩm Khâm thường đến đây lúc không huấn luyện, tính ra lúc nói xấu người trên sân thượng hồi đó đơn giản chính là đưa tới cửa.

Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Thực ra, Thẩm Khâm rất ít khi hút thuốc, chỉ có hai lần hình như là bị cậu bắt gặp.

Mùi thuốc lá này rất nhẹ, khiến Trì Ngộ cảm thấy rất thơm, liền mạnh dạn thò lại gần phía Thẩm Khâm: "Mùi hương gì vậy?"

"Không có hương." Thẩm Khâm nhàn nhạt nói, "Đứa nhỏ."

Trì Ngộ: "..."

"Nhưng mùi hương trên người anh rất rõ ràng." Cậu không phục mà nói.

"Biến đi." Thẩm Khâm có chút khinh thường cười nhẹ : "Trẻ vị thành niên không xứng hỏi."

Trẻ vị thành niên không được yêu sớm.

Không được chống đối với giáo viên.

Không được làm bài tập không nghiêm túc.

Không được đàn dương cầm.

Không được hỏi cái này hỏi kia.

Cái gì cũng không được, còn——

Không được sợ anh ta.

Dựa vào cái gì?

Trì Ngộ nhìn có vẻ ngoan, nhưng thực chất cậu chưa bao giờ là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Cậu 17 tuổi rồi, phản nghịch chút thì sao?

Tay trái cậu khoác lên vai Thẩm Khâm, hơi hơi nhón chân đoạt điếu thuốc trong tay Thẩm Khâm, thừa dịp Thẩm Khâm không phản ứng kịp, cậu hơi nâng cằm lên cười có chút kiêu ngạo tùy ý cầm điếu thuốc bắt chước bộ dáng Thẩm Khâm hít một hơi.

Thẩm Khâm hình như  bị cậu dọa, nửa ngày vẫn không có phản ứng, chỉ là luôn nhìn chằm chằm vào cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, trên biểu tình mặt nhìn không ra hỉ nộ.

"Em sao lại không xứng.....khụ khụ khụ"

Thẩm Khâm còn chưa kịp phản ứng, Trì Ngộ đã tự làm mình sặc rồi.

Cậu ho đến hai má ửng hồng, khóe mắt còn trào ra nước.

Tay Thẩm Khâm run lên, hộp thuốc lá và thẻ ngân hàng trên sân thượng rơi xuống.

Dưới lầu, đầu tiên là truyền đến tiếng tức giận mắng mỏ của Hứa Ninh, sau đó là tiếng hoan hô: "Mịa, tiền trên trời rơi xuống."

"Đã học không giỏi rồi còn học cái xấu!" Thẩm Khâm một bên vỗ lưng cho Trì Ngộ giúp cậu bớt ho, một bên giáo huấn, "Sao cậu có thể suốt ngày gây phiền toái cho tôi thế?"

".....Không học cái xấu, học anh." Trì Ngộ đưa tay lên lau nước mắt ở khóe mắt, không ngờ khói thuốc lá có mùi nhàn nhạt, thực tế lại sặc tới vậy.

"Đứng ngay ngắn, tôi hỏi cậu." Thấy cậu ngừng ho khan, Thẩm Khâm đẩy cậu đứng ngay lại, giơ tay vỗ vỗ hai má cậu, "Nghĩ lại, hút thuốc có phải không đúng không? Nghĩ kĩ rồi nói."

"Phải......"

"Ừ, lấy thuốc lá của người lớn không đúng phải không?"

Trì Ngộ gật đầu: "Phải."

"Phản nghịch có phải không đúng không?"

"Phải." Chỉ cần nhận sai là được, không cần động não, trước cứ thuận theo đội bá đã.

"Trì Ngộ có phải không nên cãi lại?"

"Phải!"

"Trì Ngộ có phải ngốc không?"

"Phải!!"

Trì Ngộ: "...?"

Trì Ngộ: "???"

-___-_____-_______-

Tác giả có có chuyên muốn nói:

Vòng bạn bè của Thẩm Khâm: Lên sân thượng suy ngẫm về cuộc đời lại bị gián đoạn. Tức giận.jpg

Pan91: Dạo này cũng bận nhiều không dành trọn thời gian dịch được trọn một chương trong một lúc 0=0 toàn tranh thủ dịch từng chút 0=0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro