Chap 700

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn Chaeyoung đang đắm chìm trong tâm trạng bi thương, nghe tiếng điện thoại truyền tiếng 'bíp bíp bíp', trong nháy mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, chậm chạp tỉnh táo lại.

Cô đang giải thích với anh... Sao anh lại đột nhiên cúp điện thoại ?

-

Rõ ràng Lisa không có phản ứng mãnh liệt, chẳng qua là nói chuyện điện thoại đơn giản, thậm chí giọng nói và nội dung vẫn còn lưu luyến.

Nhưng mà anh lại cảm giác giống như mình trải qua cuộc thi marathon vậy, hô hấp dồn dập hoàn toàn không thể khống chế.

Anh hung hăng quăng điện thoại lên giường, trong lòng không ngừng run rẩy, sau đó vén chăn lên, vòng quanh phòng ngủ tới tới lui lui đi lại không ngừng.

Chaeyoung nói gì nhỉ ?

Ban đầu nói cô hôn mê suốt bốn ngày ? Nói những tin nhắn kia không phải cô gửi ? Nói cô còn muốn gửi tin nhắn xin lỗi anh ?

Điều này hoàn toàn ngược lại với nhận thức trong đầu của anh !

Nói cách khác, Park Chaeyoung chưa từng mở miệng nói anh không xứng !

Hơn nữa, lúc nãy cô còn nói gì ?

Nếu như cô gái kia, biết anh bày tỏ, cô nhất định sẽ không từ chối !

Lisa cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, anh thật sự không có cách cách nào tiêu hóa.

Này sẽ không phải là anh suy nghĩ lung tung, đang nằm mộng giữa ban ngày chứ ?

Lisa quay đầu nhìn mặt trời chói lọi, trước kia trong lòng anh có sự thống khổ, buổi tối đều là hành hạ, bây giờ là ban ngày...

Lisa giơ tay lên, vuốt vuốt trán, xong đời, nhất định là trong lòng anh lại xuất hiện vấn đề, anh nhanh chóng gọi cho Keva, để cô mau đến đây, lập tức, lúc này cần phải có một người bác sĩ tâm lý tâm sự với anh !

Lisa nghĩ tới đây, liền nhanh chóng nhặt lên điện thoại di động : "Keva, tôi cảm thấy bây giờ tôi hết sức không bình thường, cô mau chóng tìm 1 bác sĩ tâm lý có thể đáng tin đến khách sạn Hilton, phòng 1513..."

Lisa dừng một chút, trước khi cúp điện thoại, còn nói : "Tốt nhất cô nên gọi 2 người tới đây, tôi nghĩ lần này có thể không phải là chứng uất ức mà là chứng hoang tưởng."

Cúp điện thoại xong, Lisa liền thấy lịch sử cuộc gọi của mình và Chaeyoung .

Thật sự anh và cô vừa gọi điện thoại...

Lisa suy nghĩ, gọi lại cho Chaeyoung , điện thoại rất nhanh được nhận nghe : "Lúc nãy em gọi cho anh ?"

Tiếp theo câu hỏi thăm của anh, đổi lấy chất vấn của Chaeyoung : "Lalisa , sao lúc nãy anh lại cúp điện thoại của em ?"

Chẳng qua Lisa tiếp tục hỏi tới : "Em vừa gọi điện thoại nói cho anh nghe em hôn mê suốt 4 ngày ? Có đúng không ?"

Chaeyoung mở miệng, cũng không kịp trả lời, Lisa lại hỏi : "Em còn nói, em không có trả lời bất kỳ tin nhắn nào, có đúng không ?"

"Còn nữa, em nói, nếu như em biết anh tỏ tình sẽ không từ chối ? Có phải không ?"

Chaeyoung bị Lisa liên tục chặn hỏi ba vấn đề không nói được lời nào, đáy lòng nổi lên một cỗ tức giận, vừa định hỏi rốt cuộc anh làm sao, giọng Lisa truyền đến : "Chaegie , thật ra thì trong lòng em, anh xứng đáng yêu em, có đúng không ?"

Một câu nói này, hỏi khiến đáy lòng Chaeyoung mơ hồ nhói đau , những tức giận nhỏ nhặt kia trong nháy mắt tan biến thành mây khói, cô nói với Lisa hết sức chắc chắn : "Đúng."

Bởi vì đau lòng, Chaeyoung mở miệng, giọng nói có chút kích động.

Cô mở miệng, nói tiếp : "Thật ra thì em và anh..."

Chỉ là cô chưa nói hết, điện thoại lại một lần nữa bị Lalisa cắt đứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro