Chap 730

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi chẳng qua là ngẩn ra, sau đó giọng nói quan tâm hỏi : "Em làm sao vậy ? Chỗ nào không thoải mái sao ?"

"Không có. " Irene cười lắc đầu một cái.

Seulgi "À" một tiếng, nắm tay Irene : "Đi thôi, ăn cơm."

Irene nhìn bàn ăn đã được Seulgi dọn xong, lại đưa tay rút ra : "Em không đói bụng, em muốn ngủ, anh ăn đi."

Seulgi mím môi, nhìn chằm chằm ánh mắt lấp lánh của Irene chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu, giọng nói trước sau như một dịu dàng : "Được, vậy anh chuẩn bị nước tắm cho em."

"Không cần, em tự làm được rồi." Giọng Irene mềm mại.

Seulgi giật giật môi, vẫn gật đầu : "Được rồi, em ngủ trước đi, anh cất thức ăn để giữ ấm, đợi em thức dậy ăn."

Irene "Ừ" một tiếng.

Seulgi theo thói quen cúi đầu, hôn một cái lên trán Irene , môi của anh vừa rời da thịt cô, cô cũng đã rút tay ra khỏi tay của mình, xoay người rời đi.

Seulgi vốn là chờ Irene về, vẫn chưa ăn cơm tối, hiện tại cũng 9 giờ, thật sự là rất đói, nhưng lúc này lại lập tức trở nên không có khẩu vị, nhưng anh không có gấp gáp trở về phòng ngủ, mà ngồi một mình trước bàn ăn nửa tiếng, mới đứng dậy, bọc những đồ ăn kia lại, bỏ vào tủ giữ ấm, mới đi đến phòng ngủ.

Seulgi đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy động tác Irene trên giường rất vội vàng nhét điện thoại vào trong chăn, nhắm hai mắt lại.

Anh dừng lại một chút, rón rén đến mép giường, biết rõ cô không ngủ, lại làm như không biết, thay cô cẩn thận đắp chăn, sau đó đến phòng tắm.

Tắm xong ra ngoài, Seulgi tắt đèn, nằm ở bên cạnh Irene , anh không quấy rầy cô, chẳng qua là nhắm hai mắt lại, nhưng không có buồn ngủ.

Qua không biết bao lâu, anh cảm giác được cô gái bên cạnh hơi giật giật, giống như là mở điện thoại ra, mặc dù anh nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được có ánh sáng sáng lên.

Qua hồi lâu, màn ảnh điện thoại mới tối xuống, sau đó trong sự yên tĩnh của bóng đêm anh nghe thấy tiếng đè nén nức nở, đứt quãng truyền đến của cô gái bên cạnh.

Lông mi Irene run rẩy, lại dáng vẻ giả vờ ngủ say, không nhúc nhích.

Tiếng khóc kéo dài hồi lâu, mới biến mất, lại qua không biết rốt cuộc bao lâu, bên cạnh hô hấp Irene đều đều, giống như là đã ngủ, Seulgi mới mở hai mắt ra, quay đầu, mượn ánh đèn phòng ngủ, anh thấy mắt cô khóc sưng húp.

Seulgi nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt rơi vào điện thoại di động của cô, anh chần chờ một chút, vẫn cầm lên, nhập mật mã, nín thở , mở ra Weibo, đập vào mắt chính là Weibo của Lalisa .

4 tiếng trước, Lisa đăng bài mới : Xin hỏi, bà Manoban, giấy hôn thú ăn ngon không ? ,Park Chaeyoung .

Ngắn ngủn một câu nói, thấy thế nào thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy chính là rất hạnh phúc.

Nhưng mà Irene là chị của Chaeyoung , lại vì hạnh phúc mà khóc hơn nửa đêm...

Đáy lòng Seulgi dường như hiểu ra điều gì, cho tới bây giờ cũng cho Irene đủ không gian riêng , lần đầu tiên mở điện thoại của cô, tìm hồi lâu, cuối cùng liền tìm được một tên "mylove", mở ra, bên trong không phải số của anh mà là một dãy số rất quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro