Chương 114: Báo trước - Wonu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trước đến nay người luôn giúp mọi người tìm ra kẻ nghi phạm, Wonu, lại không nghĩ sẽ có ngày cậu trở thành một kẻ tình nghi.

Loại cảm xúc này không biết nên khóc hay nên cười.

"Theo lời khai của Lee Jihoon, cậu và cậu ta là tình địch. Có phải đây chính là nguyên do cậu ra tay với cậu ta." Nữ cảnh viên tiến hành thẩm vấn Wonu.

Wonu vừa tính mở miệng, Kim Mingyu đứng bên cạnh đã nói trước một bước.

"Giả thiết này của cô là không có căn cứ. Đầu tiên, trên người Lee Jihoon chẳng tồn tại bất cứ điều gì khiến cho bạn trai của tôi phải ra tay. Mặt khác, chính Lee Jihoon mới là người đố kị. Nếu cô đặt giả thiết như vậy, vậy bên chúng tôi có quyền hoài nghi, chính Lee Jihoon vì ghen ghét mà dựng lên chuyện này", Kim Mingyu bình tĩnh phân tích, "Còn nữa, cô đã quên mất một điểm hết sức quan trọng, người đàn ông này đã có bạn trai, và bạn trai của cậu ấy là một người đàn ông vô cùng ưu tú. Chính vì lẽ đó, cậu ấy không cần thiết làm ra loại chuyện như thế với Lee Jihoon."

Nếu không phải tình huống không cho phép, thì Wonu chắc chắn sẽ bật cười lớn. Ngay cả tại thời điểm này cũng không quên thông báo địa vị bạn trai của anh ... Người đàn ông thật sự 'tốt' hết sức!

Nữ cảnh viên bị những lời nói của Kim Mingyu khiến cho á khẩu.

"Còn câu hỏi nào không?", trái lại Kim Mingyu hết sức bình thản, gương mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cô ta phục hồi lại tâm trạng hỏi những vấn đề tiếp theo.

Từ đầu đến cuối Wonu không mở miệng trả lời, tất cả đều do Kim Mingyu đáp .... À! Hiện tại giáo sư Kim Mingyu lấy thân phân là luật sư riêng của Wonu để thay cậu trả lời thẩm vấn.

Anh có bằng chứng nhận luật sư. Rất lâu sau đó, Wonu mới nhớ ra chuyện này nên thụ giáo anh, anh giáo sư chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Trong quá trình nghiên cứu tội phạm, tiện thì học qua một chút!" Wonu nghẹn họng, chỉ là tiện thì đi học mà cũng có thể đạt được bằng luật sư, thật sự khiến cho những sinh viên đang phải liều mạng nhồi nhét mớ kiến thức khổng lồ kia oán than.

Rốt cục, nữ cảnh viên không thể lấy được bất cứ thông tin nào, đành phải quay sang nói với Wonu: "Pháp y Won, luật sư riêng của cậu quá sức sắc bén!" Kim Mingyu đối mặt với cô ta khiến cô ta run bần bật, chỉ lo dùng sai từ sẽ bị anh quy thành tội phỉ báng. Quả thực mệt chết đi được. rõ ràng cô ta chỉ làm theo trình tự câu hỏi theo quy định thôi mà.

Gương mặt Wonu nong nóng, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng cậu lặng lẽ dâng lên sự ấm áp và ngọt ngào. Tuy tình huống hiện tại của cậu không có lợi, nhưng đã có Kim Mingyu, và cậu cảm giác thật sự an tâm.

Cậu tin anh chắc chắn sẽ bảo vệ cậu chu toàn.

"Pháp y Won, đợi một chút theo tôi ký tên rồi cậu có thể ra về!" nữ cảnh viên dọn dẹp tư liệu trên bàn, "Tuy nhiên thời gian này nếu như có thể, hi vọng cậu lưu lại thành phố Busan để phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát chúng tôi."

Nói như vậy nghĩa rằng không phải họ không tin Wonu. Từ khía cạnh nào đó mà nói, cảnh viên tại thành phố Busan rất tin Wonu, Wonu từng trợ giúp và làm việc cho Cục cảnh sát thành phố Busan; thứ hai, có Seung Hoon ở đây, còn có ba cậu, quan trọng nhất là có giáo sư Kim.

Hay như Kim Mingyu đã nói: Nếu như Wonu muốn giết người, có tôi ở đây, cảnh sát các người có thể tìm ra được sơ hở?

Dĩ nhiên, câu nói này không phải nói anh muốn ngăn cản Wonu giết người, mà ý của anh sẽ giúp Wonu hủy thi diệt tích, ngay cả một manh mối nhỏ nhất cảnh sát cũng không thể tìm ra.

Mặc kệ là người thân hay cảnh viên, chỉ cần ba nguyên nhân ở trên thì tất cả mọi người đều tin Wonu là vô tội.

Thế nhưng, hung thủ lựa chọn Lee Jihoon là đối tượng để giá họa cho Wonu nhằm mục đích gì? Hung thủ là người Wonu quen biết hoặc có quan hệ với Wonu? Đây là việc cảnh sát phải tiến hành thêm một bước điều tra, và rất cần đến sự phối hợp của Wonu.

Đã là nhân viên cảnh sát, Wonu rất quen thuộc với phương thức làm việc của bọn họ nên đồng ý tích cực hỗ trợ bọn họ, cố gắng tìm ra hung thủ trả lại sự trong sạch cho bản thân.

***

Hoàn tất xong mọi thủ tục, ra khỏi cổng cảnh cục đã quá nửa đêm.

Hai người trở về khách sạn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Wonu ngồi trên giường suy nghĩ toàn bộ câu chuyện phát sinh tối hôm nay. Kim Mingyu bước đến, hôn nhẹ lên gáy cậu.

"Đừng nghĩ nữa, em nên nghỉ ngơi đi!"

Wonu gỡ mắt kính, rồi thả người xuống giường: "Em không thể nghĩ ra người nào đã làm ra chuyện này."

Đem chậu nước bẩn hắt hết lên người cậu nhằm mục đích gì.

"Vậy thì đừng nghĩ!", Kim Mingyu ôm ôm lấy Wonu, thanh âm nhẹ nhàng: "Ngủ một giấc thật ngon, đã có anh rồi!"

Wonu mở to đôi mắt, nhìn gương mặt anh bất giác thở phào một cái.

Ngay lập tức cậu bị nụ hôn của anh ngăn chặn, một nụ hôn cuồng nhiệt kéo đến khiến không khí trong phòng tăng thêm không ít.

"Nếu như em chưa muốn ngủ, chúng ta có thể làm việc chúng ta yêu thích", anh nghiêm túc đưa ra đề nghị.

Wonu xô nhẹ bả vai của anh: "Đừng nghịch ... Trễ rồi ..."

"Thật sự không muốn?", anh xác nhận lần thứ hai.

"Không ... muốn ...", Wonu không muốn ngày mai không thể bò ra khỏi giường.

"Được rồi!", ngữ khí có chút tiếc nuối nằm sang một bên, lấy tay kéo cậu vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán cậu: "Ngủ ngon!"

Nụ hôn này thật dịu dàng ấm áp.

Đột nhiên Wonu hiểu ra, biểu hiện của anh vừa rồi ... Thật sự anh không tính làm gì ... Chỉ hi vọng cậu có thể phân tâm, không lưu ý những chuyện phiền não kia để có thể thả lỏng tâm trạng, ngủ ngon một giấc.

Một dòng nước ấm áp len lỏi trong lòng, Wonu tựa lên ngực anh, an tâm nhắm mắt, ngủ yên.

Ngày hôm sau.

Sau một giấc say sưa trong lòng Kim Mingyu, hai người ăn sáng, rồi cùng nhau đi đến Cục Cảnh sát, thần thái của KIm Mingyu rất rạng rỡ.

Seung Hoon đem toàn bộ tư liệu vụ án giao lại cho anh, thuận miệng hỏi: "Xem ra cậu rất vui!"

"Ồ ... Rõ ràng đến thế sao!!", Kim Mingyu nhận tài liệu: "Vậy cũng đúng, dù sao vụ án này thật sự rất thú vị."

"Thú vị?", thật sự Seung Hoon không thể nào hiểu nổi chàng thanh niên trước mặt ông ta đây. Nếu anh nói sự thú vị là do án mạng liên hoàn có những biến tướng ... vậy thì Seung Hoon chỉ còn cách ôm đầu kêu trời.

"Dĩ nhiên!", tâm trạng Kim Mingyu rất hưng phấn, từ trong ngữ khí của anh có thể nhìn ra được: "Đây là tên tội phạm có IQ cao nhất từ trước đến nay, đây mới được coi là đỉnh cao của tội ác, chứ không phải chỉ điên cuồng giết người." Đôi mắt anh sáng lấp lánh: "Phần lớn các sát thủ liên hoàn đều tự cho mình là thông minh, làm ra bao nhiêu trò mèo khoe khoang sự ngu xuẩn của bản thân, thế nhưng trong mấy vụ án này thì manh mối thu được nhiều, nhiều vô cùng."

"Thật sự ... Rất vui vì cậu thích nó!", Seung Hoon châm chước cách dùng từ, tôn trọng đam mê của anh, một đam mê khác hẳn người thường. Ở một mức độ nào đó mà nói, khi anh đã có hứng thú vậy anh nhất định sẽ đưa ra những sự trợ giúp to lớn nhất, như vậy vụ án cũng giải quyết được không ít.

***

Seung Hoon đưa Kim Mingyu đến phòng làm việc của ông ta, sau đó vội vã rời đi.

Kim Mingyu nhanh chóng vùi đầu vào trong công việc.

Đến khi Seung Hoon quay lại mang đến một tin mới nhất --- Đã bắt được hung thủ vụ án Lee Ye Ji.

Giống như Kim Mingyu đã suy đoán, hung thủ chẳng phải là kẻ giết người điên cuồng hoặc biến thái; mà chỉ là người đàn ông bình thường, là bạn nhảy của Lee Ye Ji.

Quá trình tranh chấp xảy ra khi hai người bọn họ đang khiêu vũ chứ không phải đang quan hệ. Đột nhiên nạn nhân muốn nói lời chia tay, người đàn ông không đáp ứng. Trong lúc tức giận hắn bóp cổ giết chết nạn nhân, rồi trốn thoát. Sau khi gây án, hắn có chạy đến hiện trường lần nữa nhưng nạn nhân đã không còn ở đó.

Khi ấy hắn nghĩ nạn nhân đã có người cứu, không biết thi thể được ai đó đưa đi cho đến khi trông thấy nạn nhân phơi thây ngoài đường.

Đến khi tin tức được công bố, hắn rất sợ hãi, trong đầu nghĩ đến việc sẽ đi tự thú, còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động thì cảnh sát đã tìm đến cửa. Trong mấy ngày qua, tâm trạng của hắn rất khó chịu, đành phải kể hết quá trình mâu thuẫn và tranh cãi với người bị hại.

Theo kết quả của pháp y đã phá hủy tia hy vọng cuối cùng của hắn: Nguyên nhân trí mạng dẫn đến cái chết là bị siết cổ chết, vết thương trên người nạn nhân chỉ xuất hiện sau khi nạn nhân đã tử vong và thời gian tử vong trùng khớp với thời gian hắn gây án.

"Lee Ye Ji tại sao đột nhiên nói lời chia trong lúc mối quan hệ đang tốt đẹp." Wonu nhớ ra trong hai vụ án ở thành phố Seoul đều có nhân vật thần bí xuất hiện. Nếu như theo lời Kim Mingyu, vụ này có liên quan đến những vụ trước đó, vậy thì bên trong vụ án của Lee Ye Ji cũng phải có một nhân vật bất ngờ xuất hiện.

Quả nhiên, Seung Hoon đã cho cậu đáp án.

Lee Ye Ji đột nhiên đòi chia tay là vì có người nhắn tin cho bà ta, nội dung tin nhắn đơn giản muốn bà chủ động ngưng ngay loại quan hệ không đứng đắn này, bằng không sẽ mang tất cả mọi chuyện đưa lên báo đài.

Phương thức uy hiếp cũ rích nhưng thành công đẩy án mạng phát sinh.

"Ha ha ha! Quả nhiên!", Kim Mingyu lên tiếng, "Tên này quá thông minh, từ đầu đến cuối hắn tham dự toàn bộ, rồi sau đó tự tách mình ra. Xem ra mỗi vụ án đều vô cùng đặc sắc, nhưng lại chứa đựng 'tính đặc sắc cá nhân quá ít'. Trong khi đó, chân dung trong chân dung chính là cách suy luận ngược. Đại khái thông qua quá trình phân tích chân dung tội phạm sẽ thể hiện ra một loại tâm lý, bọn chúng sẽ chuyển tâm lý này thành hành động."

Seunng Hoon: "Vì lẽ đó?"

"Mọi người bắt những hung thủ này chỉ được coi là 'hung khí' của hắn mà thôi", Kim Mingyu nói.

"Hung khí?"

Kim Mingyu: "Trong ba vụ án đều có một người xuất hiện, người này dùng phương cách nào đó thúc đẩy phát sinh án mạng.

Tách ra từng vụ mà nghiên cứu sẽ thấy, trong vụ của Yuri nếu không có sự xuất hiện của người này, tên Kang Jeon Ho sẽ không bị kích thích đến mức độ đó; vụ của Kim Yeon Hee, nếu không có người này, Suyun và Kim Yeon Hee sẽ có một kết cục khác; vụ án thứ ba, nếu không do tin nhắn kia, có thể quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ không thảm khốc như thế.

Người này vẫn dùng thân phận là người ngoài cuộc tác động đến quan hệ của các nạn nhân, đánh gãy sự cân bằng, tạo nên những kết cục bi thảm."

Seung Hoon tức giận nguyền rủa: "Tiên sư nhà nó! Mượn đao giết người à! Vậy thì đâu có cách nào định tội hắn." Từ đầu đến cuối hắn không giết bất cứ người nào, nhiều lắm chỉ bị buộc tội phá hoại hiện trường gây án, cản trở trình tự tư pháp.

Mẹ nhà nó! Nó chơi trò gì đây! Phần tử tội phạm có IQ cao đến mức đó hỏi cảnh sát làm sao không chết lên chết xuống.

Wonu nhíu mày: "Quả thực đang đùa bỡn mạng người."

"Theo cách thức của hắn, trong mỗi một hiện trường gây án sẽ có manh mối cho vụ án mô phỏng tiếp theo ..." Kim Mingyu nhăn nhăn trán: "Thế nhưng, trong vụ án Lee Jihoon, tôi chưa tìm được manh mối của vụ kế tiếp."

"Hay là hắn quên mất lưu lại?", Seung Hoon đưa ra giả thiết.

Kim Mingyu liếc ông ta đầy khinh thường: " 'Ký tên' đối với một sát thủ liên hoàn quan trọng đến mức nào chắc chắn ông không biết. À! Lấy sự thông minh và tinh thần trọng nghĩa dư thừa kia thì chắc chắn ông không cách nào có thể biến thành một tên sát thủ liên hoàn. Những vụ án này không phải hắn nhất thời thấy phấn khích mà gây án, những điều 'Báo trước' kia đều có liên hệ khiến chúng trở thành một quá trình. Những vết thương trên thi thể rất gọn gàng, dứt khoát, không một tia run rẩy đủ để chứng minh hắn bình tĩnh đến mức nào. Một người bình tĩnh như vậy lại có khả năng quên mất 'Kí tên' chứ ..."

Nhất định là bỏ sót điểm nào.

Nếu như không phải ở hiện trường, vậy thì là ...

"Trên người Lee Jihoon có gì thay đổi không? Thêm hoặc mất đi một số đồ vật?" Kim Mingyu nhìn chằm chằm Seung Hoon lên tiếng hỏi.

Seung Hoon: "À ... Tôi lập tức cho người đi điều tra."

"Không cần!", Kim Mingyu đứng dậy: "Các người chỉ tổ làm lãng phí thời gian, để tôi tự mình đi tìm."

Wonu suy nghĩ một chút, cân nhắc đến thái độ của cậu ta với cậu, cậu lo lắng lại kích thích tâm trạng của cậu ta, nên Wonu không đi cùng.

Cuối cùng, Seung Hoon đi cùng Kim Mingyu đến bệnh viện.

Lee Jihoon đã khá hơn trước, căn bản không còn gì đáng ngại.

Vừa trông thấy, Kim Mingyu liếc cậu ta từ trên xuống, bề ngoài, ngoại trừ vết thương còn trên cổ không có gì khác, ngoài ra không có manh mối nào hữu dụng.

"Lee Jihoon, trên người cậu có thêm vật gì, hoặc mất đi vật gì không?"

Hai người đến liền hỏi ngay, Seung Hoon là người đặt câu hỏi. Dù gì ông ta cũng là cảnh sát, Lee Jihoon sẽ dễ dàng hợp tác hơn.

Những câu hỏi lần này lại không có bất cứ thu hoạch gì.

Trên đường quay về Cục cảnh sát, Seung Hoon đề nghị: "Hay chúng ta quay lại hiện trường xem qua một chút!"

"Tôi đã sớm điều tra!", sau khi nhìn ra vụ án được mô phỏng theo 'kẻ sát nhân bóp cổ ở Boston' anh đã tiến hành nghiên cứu hiện trường rồi.

Chìm trong lúc tư duy, ánh mắt Kim Mingyu nhìn về xa xăm, đầu óc nhanh chóng lưu chuyển ...

Tên hung thủ này tư duy thuần thục, làm việc gọn gàng kín đáo. Từ phương thức hắn xử lý hiện trường gây án là có thể nhìn ra, hơn nữa chuỗi mô phỏng này đã thành công khiến cảnh sát dao động, khiến tất cả bọn họ đều cho rằng đây là vụ án giết người rất nghiêm trọng, đồng thời không lưu lại bất cứ thông tin nào liên quan đến mình, làm được đến những chuyện thế này chứng tỏ hắn là người cực kỳ cẩn thận.

Những vụ án xảy ra, tuy rằng hắn mô phỏng phương thức phạm tội nhưng lại không theo đuổi độ chính xác. Thậm chí có thể nói là mô phỏng hết sức cẩu thả.

Điểm này có chỗ bất đồng với những vụ án mô phỏng trước đây.

Lẽ nào hắn chỉ muốn bắt chước theo, chỉ muốn nổi mấy vụ án tẻ nhạt này lên? Hoặc là chỉ muốn trêu đùa cảnh sát.

Tuy rằng, những cảnh sát này chưa đủ thông minh nhưng chỉ cần điều tra vài lần là có thể sớm tìm ra hung thủ --- một phần là do những hung thủ này quá yếu, sẽ sớm lộ ra sai sót.

"Wait~!" Nếu như không có anh ở đây!

Kim Mingyu đột nhiên ra lệnh cho đại não của mình đang hành động ngừng lại. Seung nghe tiếng kêu bất thình lình của anh thì quay đầu lại, chứng kiến ánh mắt của Kim Mingyu lập tức thu lại.

Ánh mắt thất thần.

"Mặc dù là mô phỏng nhưng lại không theo đuổi chuẩn mực, thậm chí ngay cả việc 'Kí tên' cũng hết sức tùy tiện. Nếu như không có tôi ở đây, Kwon Soonyoung và Seung Hoon tuyệt đối sẽ không cách nào liên hệ được đến những án lệ trong lịch sử, càng không thể đưa vụ án vào điều tra ..."

~Wrong!!!

Sai rồi! Mình sai rồi!

"Tôi vẫn đặt mình vào đó để suy nghĩ đặt .... Hắn ngay từ đầu đã đưa ra sự nhắc nhở, muốn 'Chia rẽ từ bên trong'."

"Chờ đã! Cậu đang nói gì!", Tốc độ anh nói quá nhanh, Seung Hoon theo không kịp.

"Nhất định đã có điểm sai sót ..." Kim Mingyu không quan tâm đến Seung Hoon, phát hiện mới này khiến anh cực kỳ kích động, nhưng chỉ vẻn vẹn có ba giây.

Ba giây sau, ở phía sau truyền đến giọng nói sắc bén, ông ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn, nhìn thấy gương mặt Kim Mingyu vốn dĩ ngăm đen thì bây giờ biến chuyển xám xịt, không còn giọt máu.

Khuôn mặt tự tin và bình tĩnh mất biến, trong nháy mắt trên gương mặt ấy chỉ còn là vẻ hoảng sợ ...

Kim Mingyu nhanh chóng rút điện thoại, đồng thời nhìn Seung Hoon nói lớn: "Về Cục cảnh sát --- Ngay lập tức về cục cảnh sát! SHIT! Nghe điện thoại... Nghe điện thoại đi Wonu!"

"Kim Mingyu, xảy ra chuyện gì!", dáng vẻ cáu kỉnh của Kim Mingyu khiến ông ta kinh sợ.

Ông ta chưa bao giờ chứng kiến một Kim Mingyu mất bình tĩnh như thế.

"Gọi điện thoại về Cục cảnh sát, không được phép cho Wonu rời khỏi đó!"

"Là cậu nói ..."

Seung Hoon hít một hơi, không nói thêm lời, gọi điện thoại bàn giao cho cấp dưới.

"Là Wonu ... Tại sao tôi lại không phát hiện, vật thêm ra chính là Wonu!", Kim Mingyu tức giận: "Hắn đã đưa đến lời 'Báo trước' rõ ràng như thế, Wonu chính là mục tiêu lần này của hắn.

Trong vụ án của Lee Jihoon, hiện trường không tìm thấy bất kỳ manh mối tương quan, trên người Lee Jihoon cũng không có, từ đầu đến đuôi chỉ lòi ra thêm một kẻ tình nghi, cũng chính là: Wonu!.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#meanie