Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng cô không muốn từ bỏ, ngày hôm sau cô vẫn như thường lệ, sau giờ học sẽ chạy đến trước cửa đồn cảnh sát để chờ anh. Anh lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ, không bao giờ cho cô sắc mặt tốt, đôi khi còn gắt lên đuổi cô đi, anh nói cô đang quấy rầy anh làm việc, rằng anh không có thời gian trông trẻ con. Cô đâu phải trẻ con, qua cái noel hai tháng trước là cô đã tròn mười tám tuổi rồi, đúng tuổi để kết hôn đấy. Đêm noel đó cô muốn nói cho anh biết, chỉ cần cây kim chỉ qua mười hai giờ thì cô đúng tuổi kết hôn rồi, nhưng đêm đó cô lại nhìn thấy cảnh anh bên người cô gái khác.

Cô buồn bã hỏi anh một câu: "Đến bao giờ em mới có thể được anh cười dịu dàng như thế với em đây?"

Đúng, cô thấy ganh tỵ với cô gái đó, nhìn cách anh dịu dàng nhìn cô ấy, cách anh vuốt lên mái tóc của cô ấy, cô tự hỏi đến bao giờ anh mới có biểu hiện như thế với mình. Có phải cô quá cố chấp rồi không? Cô không muốn làm tiểu tam phá đi hạnh phúc của người ta, cô không muốn những đứa trẻ vô tội đó phải chịu đựng hôn nhân của cha mẹ bị đổ vỡ giống như cô. Nhưng cô lỡ yêu anh mất rồi, anh lại chưa kết hôn, cô không thể xem là tiểu tam, đúng không?

Anh nhìn cô hơi ngạc nhiên một chút, sau im lặng chốc lát, anh ho một tiếng mới nói với vẻ hơi mất tự nhiên: "Mười năm sau chăng?"

"Mười năm sau?" Amie lẩm bẩm trong miệng, cô nhìn cảnh vật nhanh chóng vụt qua ở ngoài cửa sổ mà hơi nhếch miệng lên cười tự giễu: "Có lẽ em không chờ được nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro