Phần 9- vì anh là...cuộc sống của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Karin...."Hiên Thần khẽ gọi...thật ra là mún thử xem
"À rế..?? Kêu tên tao đi, đừng dùng nick name" ThiênY ngây thơ ko bik là Hiên Thần kêu mik
"Tụi tao hôngg có kêu mày nha" Quỳnh Châu nói, Khả Nhạc gật đầu phụ hoạ
"...vậy ma kêu chắc ? Ngoài tụi bây còn đứa nào bik tao là Karin ?" Thiên Y lườm 2 đứa bạn
"Anh bik" Lâm Khánh nói
"Nhưng anh ít kêu em là Karin" Thiên Y nghĩ ngợi 1 chút
"Là anh" Hiên Thần lên tiếng
"Ể..? Anh bik em sao ??" Thiên Y ngu ngơ hăm hỉuu~ IQ cô ko hoạt động trong chuyện tình cảm nha~
"Em quên Toshi rồi?" Hiên Thần nhìn thẳng vào mắt Thiên Y giọng có chút đau thương
"Toshi..Toshi...? Hì.........."Thiên Y gãi đầu nói
"Thiên Y lúc trở về Trung Quốc bị tai nạn, ký ức của 8 năm ở Nhật bị...xoá sạch" Quỳnh Châu gỡ cái ôm của Dương Hạo đi đến bên Thiên Y
"Còn chúng tôi...chỉ bị xây xước về thân thể...do Thiên Y dùng thân bảo vệ nên não ko bị vấn đề gì...còn Thiên Y bị...1 tảng đá lớn đập vào đầu...tất cả đều do bang...Long Vũ...cả 3 người chúng tôi...sẽ ko bao giờ tha cho chúng!!" Khả Nhạc nghiến răng nói
La Minh, Dương Hạo và Hiên Thần đều thoáng qua tia bất ngờ...bang của anh...ko có nhịm vụ làm hại 3 cô gái nào như này, huống gì Hiên Thần anh quản bangg...hay là ng trong bang có tư thù riêng ??
"Có chuyện này sao..?" Thiên Y thực sự ko tin lắm...
"Tao bik mày còn nhớ ở nhật nhưng...mày lại ko nhớ chính xác mik đã làm gì ở nhật...mà chỉ bik mày ở nhật 8 năm thôi" Quỳnh Châu giải thik cho con bạn
"Ồ..." Thiên Y có chút bất ngờ...
"Hoá ra...chị Y sống cực như vậy..." Lâm Uyên giả vờ yêu thương chị gái thực ra là để cho Hiên Thần coi nó tốt bụng thế nào thôi
"Nay Tiểu Uyên còn bik nghĩ đến chị ?? Nếu ko phải tại mẹ con em thì chị có cần đến ra ngoài ở  ??" Thiên Y ko hề để tâm đến Lâm Uyên nên nói thẳng như vậy là đìu bình thường
"Chị...chị nói gì vậy.." Lâm Uyên lập tức giả nai
"Thôi đc rồi, tôi mệt rồi" Thiên Y ko nói với Lâm Uyên nữa
"Vậy em đúng là Karin à..?" Sau nhìu hồi trầm ngâm im lặng lắng nghe thì Hiên Thần lên tiếng
"Ko phải em chứ là ai..?" Thiên Y ngây thơ đáp
"Anh chờ em lâu rồi đấy...5 năm...lâu lắm" Hiên Thần bi thương nói..giờ anh ko để ý hình tượng của mik...
"..." Thiên Y rơi vào im lặng, cô rõ ràng ko nhớ việc xảy ra ở nhật...lẽ nào cô nợ tiền anh ??
"Anh...là Toshi sao?" Quỳnh Châu ko chắc hỏi
"Ừ" Hiên Thần vẫn chưa tan đi vẻ buồn, bi thương
"Ốii...thật là ko thể tin nha...Toshi bây giờ và trước khác nhau hoàn toàn...ở bên Thiên Y 2 năm nghèo nàn thì bây giờ lại giàu vô cùng...anh có chắc anh là Toshi ko ?" Khả Nhạc bất ngờ nói
"Na ná giống nhau đấy Nhạc Nhạc" Quỳnh Châu nhìn kỹ Hiên Thần rồi lên tiếng
"7 năm trước tôi gặp Thiên Y...liền bất chấp trốn nhà...ở bên Thiên Y 2 năm ko đủ vật chất nhưng rất hp...tôi liền bị bắt về trong 1 lần đi chợ...thế là tôi trở về Trung Quốc, 5 năm...5 năm nay tôi vẫn chờ 1 người con gái mang tên Karin..." Hiên Thần ổn định tâm trạng
"..." sau lời nói của Hiên Thần thì mọi ng đều im lặngg...Lâm Khánh cũng im lặng...anh là lén qua Nhật thăm em gái...nhưng chỉ vài ngày nên ko hỉu rõ về tình hình bên đấy của em...
"Tiếc qá...em...em ko nhớ anh...nhưng...em yêu anh..." Thiên Y chỉ mún an ủi anh nhưng cũng ko bik thế nào mới phải nên...Thiên Y nói ra lời từ trong trái tim mik...
Sa Lệ, Lâm Uyên sững người, còn lại mọi người chỉ thoáng bất ngờ
"Tiểu Y, anh cũng yêu em" Hiên Thần xúc động, mặc kệ mọi thứ ôm lấy cô
"Long Vũ...emm nghe hơi quen" Quỳnh Châu nghĩ ngợi đìu gì đó rồi nói
"Là chỗ làm việc của La Minh...hay cùng tênn ?" Thiên Y nói
"Chắc cùng tên" Hiên Thần ôm chặt cô hơn
"Ùm, mối thù này, em sẽ ghi nhận, vì...mẹ em cũng chết bởi Long Vũ...em muốn tìm ra bang Long Vũ...hắc đạo thì hay sao ? Có tiền liền giết ng vô tội" Thiên Y xúc động nói
"Tiểu Y...có phải em ko bik ai đứng đầu Long Vũ chứ ?" Lâm Khánh hỏi
"Ùm, mê zồ~ em ko bik...anh bik à.?" Thiên Y chớp đôi mắt long lanh
"...ừ, sau này...em sẽ bik" Lâm Khánh ko mún chia rẽ đôi bạn trẻ, sự thật sớm muộn cũng phơi bày...
"..." Hiên Thần chỉ lẳng lặng ôm cô
"Về nhà thôi, em có chút mệt" Thiên Y thì thầm bên tai Hiên Thần
"Đc" Hiên Thần yêu chìu cô
"Thần, anh đứng lại, em, em mới là bạn gái anh..." Sa Lệ ôm đâu khóc nức nở
"Sau này anh sẽ bik, ai mới là vk của anh" Lâm Uyên nói giọng tự tin nhưng nếu nghe kỹ vẫn tìm ra đc điểm là giọng run run
Hiên Thần ôm Thiên Y ra ngoài xe, đặt cô ở trong xe
"Em mới mua chiếc xe, ở kế bên xe anh, nhờ người chở về giúp em" Thiên Y níu tay áo Hiên Thần nói
"Ừ" Hiên Thần dịu dàng nói rồi gọi đt ng đem xe cô về, sau đó vào xe lái xe về nhà
"Anh...ko trách em mua xe bằng tiền của anh sao ?" Thiên Y mệt mỏi hỏi
"Em mún mua gì thì cứ mua, là anh đưa thẻ cho em thì lấy đâu ra tư cách trách em đây ?" Hiên Thần dịu dàng trả lời cô
Thiên Y mỉm cười hạnh phúc rồi thiếp đi lúc nào ko hay

Lúc Thiên Y tỉnh lại là cô đang nằm trên chiếc giường rộng lớn, vẫn còn dư vị bạc hà của Hiên Thần, nhìn đồng hồ bh là 8h rồi, cô nghĩ anh đã đi làm~ hôm nay cô có chút mệt, mún đi mua sắm ít đồ~ vì thế gửi tin nhắn xin nghỉ thôi~

"Thần ~"- Thiên Y

Sau khi Thiên Y gởi tin nhắn liền có 1 cuộc gọi từ Hiên Thần
"Tỉnh rồi ?" Hiên Thần ôn nhu hỏi
"Ùm" Thiên Y ngoan ngoãn đáp
"Có việc gì sao?" Hiên Thần vẫn ôn nhu hỏi cô
"Em...mún xin nghỉ, hôm nay em mún đi mua sắm...coi như xả stress nha ??" Thiên Y có chút làm nũng
"Ừ" Hiên Thần vẫn giữ vẻ dịu dàng
"Cảm ơn anh" Thiên Y mỉm cười
"Ăn sáng rồi đi, đừng bỏ bữa sáng, à shopping thì vào trung tâm thương mại của Hiên Thị lun đi" Hiên Thần nhắc nhở
"Em bik rồi, bye anh" Thiên Y nói xong liền tắt máy...nghe giọng của anh quái nào mà tim cô lại loạn nhịp zị ?

Thiên Y sau khi ăn sáng liền lái xe đi qua khu mua sắm của Hiên Thị~ hôm nay cô mặc đồ khá đơn giản~ cái áo phông trắng thoải mái và quần dài đen cùng với chiếc balo đen đôi giày bata cũng đen~ từ trên xuống dưới cô chỉ toát vẻ tinh nghịch, ko cao sang, quý tộc gì cả~ vả lại đồ cô đang mặc thuộc hàng chợ thôi~~
Cô để xe ngay bãi giữ xe và lên lầu mua sắm ít quần áo, dù Hiên Thần có chuẩn bị cho cô thêm vài bộ quần áo đắt tiền nhưng...cô vẫn muốn đi mua thêm 1-2 bộ đồ hiệu và mấy đồ fake hay hàng chợ để có gì thì tiện mặc hơn những món đồ đắt tiền~ cô cần mua 1 ít mỹ phẩm nữa cơ...ai bảo Hiên Thần mua toàn đồ đắt mà lại ko đúng hãng cô thik chứ...mấy hãng Hiên Thần mua giá ko hề nhỏ mà khi dùng tuy màu đẹp nhưng sẽ khô môi~
Cô thấy 1 hãng bán áo sơ mi nam, kiểu cách đẹp nhưngg...cái giá gì đây trời ?? Thà cô tự thiết kế, tự chọn vải may còn hay hơn...vải này mặc mát nhưng ko thấm mồ hôi...mà Hiên Thần lại hay mặc áo hịu này...ủa mà hắn chỉ ngồi máy lạnh, lên xe cũng có máy lạnh, nói chung là ko có làm việc nặng nhọc...nhưng cái vải này, ko xứng lắm với Thần~ dù cô bik cao sang lắm mới mặc đc hãng này...vậy nếu cô tạo 1 hãng thì chắc giàu to rồi~
"Ở đây ko có bán đồ sale đâu" 1 cô bán hàng đuổi khéo cô đi, từ trên xuốngg dưới Thiên Y chỉ toát vẻ đơn giản, hoạt bát ko phải cao quý nên cô bán hàng mới đuổi khéo, ko mún tiếp Thiên Y
"Tôi cũng ko định mua, chỉ xem tại sao cái vải này lại có thể nhìu ng dùng đến zậy, trong khi...nó lại tệ đến vậy" nghe đc ý đuổi khách trong cô bán hàng thì Thiên Y ko nể nang gì nói
"Chẳng qua cô ko đủ tiền mua thôi" cô bán hàng cười khinh Thiên Y
"Cô nghĩ vậy thì cứ vậy, tôi ko quan tâm" Thiên Y chỉ trả lời cho có rồi đi dạo bên trong vì đây còn có bán đồ nữ, sau khi về nhà cô sẽ thiết kế cho anh chứ cái vải đó thì...cô ko để anh mặc nữa
"Tôi bảo ở đây ko có hán đồ sale mà" cô bán hàng thấy Thiên Y chưa đi liền lặp lại câu nói ban đầu với ý đuổi khách
Thiên Y im lặng, mặc kệ cô ta có ý đuổi mik, cô lựa đc 1 cái váy màu đen dạng váy liền này đơn giản nhưng lại quý phái~ vải cũng tốt...giá thì ko ổn...tuy nhiên, cô vẫn mua chứ~
cô bán hàng thấy Thiên Y cầm chiếc váy ngắm nghía, suy nghĩ thì lại nở 1 nụ cười khinh "cái váy này, giá bằng 12 tháng lương của cô đó"
Thiên Y cười khẩy rồi nhàn nhạt nói "giá bó chỉ bằng 2/3 tháng lương của tôi thôi" rồi cầm chiếc váy lượn thêm vài vòng lại tìm ra 1 cái áo màu trắng, rớt vai mang vẻ thanh lịch, quý phái~
Cô bán hàng ko tin lời Thiên Y, chỉ nghĩ cô ta vào xem, thử đồ rồi đi ra
Thiên Y lại lựa đc 1 chiếc áo croptop năng động, cũng khá cao quý thì Dư Sương từ đâu ra giựt lấy chiếc áo của Thiên Y...
"Chiếc áo này tôi thấy trc" Dư Sương giở giọng chảnh choẹ
"Tôi nghĩ với lứa tủi của bà, mặc cái này quá là ko hợp, huống gì là tôi lấy trước" Thiên Y đáp trả
"Hừm...Tiểu Uyên mặc sẽ rất đáng yêu, mà tôi nghĩ Tiểu Y bây giờ muốn mua chiếc áo này...hơi bị khó đấy, chỉ nên xem thôi" Dư Sương đưa chiếc áo lên rồi tấm tắc khen còn nhìn Thiên Y khinh bỉ
"Đúng vậy, cô gái từ bỏ đi, chiếc áo này tôi nghĩ con gái Lâm phu nhân sẽ xứng với nó hơn, mà phu nhân lại còn là thành viên ưu tú của chúng tôi nữa" cô bán hàng nhìn Dư Sương cười lấy lòng
"Thiên Y, mày nghe rõ chưa ??" Dư Sương đắc ý nhìn Thiên Y khinh bỉ
"Có chuyện gì?" giọng băng lãnh của Hiên Thần từ đâu truyền tới làm Thiên Y mém đứng tim 1 phen...giọng nói này...thật làm người ta run sợ a~
"Hiên tổng" cô bán hàng cúi người chào Hiên Thần~ mấy cô bán hàng khác và quản lý cũng ra chào Hiên Thần nhưng mục đích chẳng phải để ngắm anh hay sao ? Hiên Thần trong lời đồn...
"Hiên tổng, người xem, cô gái này ko bik điều, mún giành áo với Lâm phu nhân, mà phu nhân đây lại là khách hàng ưu tú, nên chỉ có Lâm phu nhân xứng với chiếc áo này, còn cô gái này lại cứ nhất quyết giành cho bằng đc chiếc áo, tôi sợ ko may chọc đến Lâm phu nhân, nên Đỗ Yến mới ra nói rõ cho cô gái này, thế nhưng cô ấy lại cứ công kích Lâm phu nhân, cô gái này là đang cản trở làm ăn của chúng tôi" quản lý ra nói hộ giùm cô bán hàng
"Tôi thấy là mấy người đang khinh tôi thì có, hôm qua là Lâm Uyên, hôm nay là Dư Sương...coi bộ, tuần này chắc xui lắm đây, gia đình nhà họ Lâm trước nay đều như vậy sao ?" Thiên Y ko giận, chỉ khinh, khinh người nhà họ Lâm trừ anh trai
"Hiên tổng, người thấy ko? Cô ấy cứ ngang ngược như vậy" cô bán hàng chỉ tay vào Thiên Y
"Chỉ cần Tiểu Y muốn, mấy người chỉ có quyền nghe, cấm cãi" Hiên Thần lạnh lùng nói xong thì ôm Thiên Y "để em chịu uất ức rồi"
"Ko đâu, em đc mở mang tầm mắt đấy chứ~~ chỉ cần mặc sang là đc tiếp đón nồng hậu, mặc giản dị thì đc khinh thường~ kiến thức này, em hỉu rồi" Thiên Y vừa khinh vừa nói
"Em có thể ko cần hỉu cuộc sống này thế nào, em chỉ cần hỉu anh thế nào là đc, vì anh là cuộc sống của em" Hiên Thần dịu dàng nói
"..." Thiên Y vừa á khẩu vừa đỏ mặt .><. Mặt cô bây giờ có thể nói giống như trái cà chua lắm rồi đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro