Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông điện thoại Bi lại reo Bi bắt máy vội

- Sao....được tui sẽ đến ngay_nói rồi Bi dập máy quay xang nhìn nó.._ Zoi_Bi gọi

- Max đang ở đâu_nó lau nước mắt lên tiếng.

- Max đã đưa ba về Việt Nam phát hiện người của ta đang theo dõi nên đã đưa ba ra gần bờ vực rồi Zoi em..._Bi trần trừ nói

- Đi thôi._nó lạnh lùng nói

- Zoi hứa với anh dù có chuyện gì em cũng không được đến gần Max chỉ cần khuyên nhủ Max, Max sẽ nghe em thôi hứa với anh được không_Bi gọi nó lại nói

- Em bít rùi anh đưa em đi_nó nói

- Tụi tui đi với

Thế là cả bọn lên xe phi 1 mạch đi đến nơi bác Phúc với 1 nhóm người ở đó Max kề dao vào cổ ba nó đứng gần bờ vực

- Các người đừng tiến lại đây nếu không ông ta sẽ chết, Zoi đâu tại sao các người không cho tôi gặp Zoi_Max hét lên hăm dọa

- BA_nó chạy lại nhìn thấy thế thì hét lên

- Zoi em đây rồi ,Zoi anh nhớ em quá_Max nhìn thấy nó sung sướng nói.

- Max anh thả ba em ra đi em xin anh , em xin anh mà thả ba em ra đi huhu_nó khóc lóc quỳ xin Max

- Zoi em đừng khóc, đừng khóc mà, bọn họ chia cắt chúng ta anh đã tìm được em rồi anh sẽ không bao giờ xa em nữa đâu_Max nhìn nó xót xa nói.

- Max anh thả ba em ra đi, ba em không hề chia cắt anh với em là tại em, em mún về Việt Nam , em chỉ coi anh là người anh trai thôi, Max, huhuhuhuhuhuhuhu_Nó vừa khóc vừa nói

- Không em nói dối anh không mún làm anh trai em, anh không mún_Max hoảng loạn lắc đầu nguây nguẩy.

- Zoi! con đừng lại đây không phải lo cho ba, con không được lại đây_Ba nó hốt hoảng khi thấy nó từ từ tiến lại gần.

- Max anh thả ba em ra đi có gì thì từ từ nói, em sẽ theo anh, anh đừng làm hại ba em nếu không em sẽ chết trước mặt anh_Nó từ từ đi đến nói trong nước mắt

- Zoi_Max kêu lên rồi từ từ bỏ dao ra khỏi cổ ba nó. Ba nói nhân cơ hội chạy ra kéo tay nó chạy Max giật mình rút súng ra bắn

- KHÔNG BA_nó hét lên rồi chạy ra đỡ cho Ba nó. Thời gian như ngừng lại tất cả bàng hoàng nó từ từ ngã xuống Max đưa tay đỡ lấy nó.

- ZOIIIIII_tất cả hét lên chạy đến chỗ nó thì Max cầm sứng giơ lên

- Các người đừng qua đây, tất cả là tại các người, các người đã hại chết Zoi_Max hét lên - Zoi em đừng sợ anh sẽ đến bên em sẽ chăm sóc bảo về cho em, em đừng sợ chờ anh_Max nói rồi bế nó nhảy xuống vực thẳm.

- KHÔNG MAX_tất cả hét lên túm lấy Max nhưng không kịp.

- Zoi_Suny và Mun thốt lên rồi ngất. Hắn nằm chết lặng nhìn xuống vực thẳm người con gái hắn iu đang ở dưới đấy. Hắn đứng dậy định nhảy xuống dưới thì Zen giữ lại.

- MÀY BỎ TAO RA TAO PHẢI XUỐNG ĐẤY VỚI ZOI BỎ RA_hắn quát. Zen đập mạnh sau gáy hắn khiến hắn bất tỉnh.

- Zoi_ba nó chết lặng thốt lên rồi lên cơn đau tim.

- Lão gia_bác Phúc hốt hoảng rồi đưa ba nó đi viện.

Bun quỳ xuống 2 hàng nước mắt anh rơi nhìn xuống vực thẳm bảo bối của anh, bảo bối của anh đã rơi xuống đó không Zoi sẽ không chết anh phải đi tìm Zoi, Bi nghĩ rồi đứng dậy đi

- Bi mày định đi đâu?_Zen hỏi khi thấy Bi lên xe

- Tao đi tìm Zoi_Bi trả lời

- Về nhà đã tìm hiểu đường đi rồi cả bọn đi tìm, Zoi sẽ không sao đâu_Zen chấn an nhưng trong lòng anh đang sợ tê tái.

Zen đưa cả bọn về nhà bấy giờ hắn mới tỉnh.

- Zoi_hắn tỉnh hoảng loạn gọi

- Vin mày bình tĩnh đi giờ việc quan trọng là phải đi tìm Zoi tao tin là Zoi vẫn còn sống_Zen thấy vậy vội chấn an hắn. Hắn cố kiềm nén sự sợ hãi nghe lời Zen tìm hiểu địa hình ở đó để đi tìm nó

- Anh ,Zoi đâu?_2 nhỏ tỉnh hốt hoảng hỏi Zen

- 2 em cũng bình tĩnh đi trong trường hợp này phải bình tĩnh thì mới tìm ra Zoi_Zen nói

- Zoiii huhuhuhuhu_2 nhỏ khóc nấc lên.

Hắn và Bi đứng dậy đi Zen vội hỏi

- Tụi mày đi đâu đấy

- Tao đi tìm Zoi tìm hiểu được địa hình rồi

- Tao đi nữa

- Tụi em cũng đi

Thế là cả bọn lên xe theo bản đồ xuống dưới vực thẳm tìm nó. Đã 2 ngày 2 đêm tụi hắn đi tìm mà hết các làng chài mà chẳng thấy tung tích nó đâu hum nay là đêm thứ 3 cũng là đến làng chài cuối cùng tụi hắn đi trên nền cát ai ai cũng mệt mỏi và nghe được cuộc nói chuyện của 2 đứa trẻ:

- Thiên thần đã tỉnh dậy chưa?_bé trai hỏi

- Chưa từ lúc chú đưa về thiên thần vẫn chưa tỉnh chú nói là biển đã đưa thiên thần đến cho ta thì biển sẽ làm thiên thần tỉnh lại thôi hì hì_bé gái vừa nói vừa cười.

- Em bé có thể cho anh pít thiên thần bọn em nói như thế nào không?_hắn vội vàng đến cho 2 đứa nhỏ hỏi.

- Dạ thiên thần đẹp lắm em chưa thấy ai đẹp như chị ấy đó anh nhưng mà từ lúc về đây chị ấy toàn ngủ chẳng chịu dậy chơi với em_bé gái hớn hở kể rùi xụ mặt xuống.

- Có thể dẫn tụi chị đến xem thiên thần được không?_Mun hỏi. Con bé mỉm cười kéo tay Mun đi cả bọn đi theo vào 1 ngồi nhà 1 bà lão đứng ngoài cửa.

- Bà chị này mún xem thiên thần hì_bé toe toét

- Các cô các cậu là?_bà cụ thắc mắc

- Dạ chúng cháu xuống đây tìm người bà có thể..?_Zen chưa nói hết câu thì bà cụ mở cửa đi vào cả bọn đi theo.

- Chị thiên thần nè_bé chỉ vào nó đang nằm trên giường. Hắn sững sờ người con gái hắn iu nằm ở đây trước mặt hắn, nó chưa chết hắn run run đến cạnh nó ôm chầm lấy nó vỡ òa. Bi, Suny và Mun cũng chẳng khác gì hắn ùa vào ôm nó nức nở.

- Con trai ta đi đánh cả bắt gặp nên đã vớt cô bé đưa về đây còn thấy 1 người con trai nữa nhưng cậu ta bị đập đầu vào tảng đá nên đã...._bà cụ kể với Zen. - Cô bé yếu lắm viên đạn vẫn chưa được lấy ra do ở đây không đủ quân tư trang các cậu phải đưa cô bé về thành phố mổ lấy viên đạn ra gấp nếu không lão sợ cô bé không qua khỏi._bà cụ từ tốn nói.

- Dạ con cảm ơn cụ, con cảm ơn gia đình đã cứu giúp em con. Con xin phép đưa lun em ấy về thành phố để phẫu thuật ạ_Zen lễ phép. Bà cụ mỉm cười gật đầu. Hắn bế nó đi bé con liền giữ lại.

- Anh đưa thiên thần cửa em đi đâu_bé dưng dưng

- Bé ngoan chị phải đưa thiên thần đi bệnh viện nếu không thiên thần sẽ không tỉnh lại được_Suny dỗ dành

- Ti để anh chị ấy đưa đi đi_bà cụ nói

- Khi nào thiên thần tỉnh lại chị bảo chị ấy đến chơi với em nhé_con bé xụt xùi nói.

- Ừm chị sẽ bảo_Mun xoa đầu bé rùi cả bọn bế nó ra xe phi thẳng lên bệnh viện thành phố. Bi gọi cho bác sĩ Shin đến bệnh viện gấp để phẫu thuật cho nó. Đứng chờ ở ngoài lòng ai cũng lo lắng, hoang mang đứng ngồi không yên. 5 tiếng sau bác sĩ Shin bước ra cả bọn ùa ra hỏi

- Bác sĩ Shin Zoi sao rồi?_cả bọn đồng thanh.

- Ca phẫu thuật thành công nhưng..._bác sĩ Shin e dè

- Nhưng sao?_cả bọn hỏi dồn

- Đã lấy được viên đạn ra nhưng tỉnh dậy hay không phải nhờ vào ý trí của tiểu thư_bác sĩ Shin nói rồi bước đi. Cả bọn dường như chết lặng chỉ dựa vào lý trí sao. Hắn lặng lẽ đẩy cửa bước vào nhìn người con gái trước mặt mà lòng xót xa.

- Vợ!_hắn thốt lên nước mắt lăn dài trên má. Cả bọn nhìn thấy nó như thế không cầm được nước mắt. 1 lúc sau Zen lau nước mắt nói

- Mọi người về nghỉ ngơi đi Zoi sẽ tỉnh lại thôi con bé nó iu đời lắm sẽ tỉnh lại, Zoi tỉnh lại thấy mọi người như vậy sẽ không vui đâu_Zen khuyên giải.- Bi về thôi, Suny, Mun, Vin

- Mọi người về nghỉ ngơi đi tui ở lại với Zoi_Hắn nói rồi quay xang nhìn nó

- Ừm thế mày ở lại nha bọn tao về thay đồ rồi vào_Zen nói rồi cả bọn đi về.

Hắn ngồi đó nắm tay nhìn nó mà lòng hắn đau quặn thắt.

- Vợ, anh đợi vợ anh sẽ ngồi đây đợi vợ nhanh tỉnh lại nha_Hắn nói rồi cứ ngồi nhìn mí mắt nó mong sẽ động đậy.

Sáng hum sau mọi người đến thấy hắn vẫn ngồi nguyên như thế mà thương xót

- Vin mày về nghỉ ngơi tí đi bọn tao ở đây với Zoi_Zen nói

- Tao không sao mày cứ kệ tao_Hắn nói nhưng vẫn nhìn nó

- Vin mày cứ như vậy Zoi tỉnh lại sẽ không vui đâu, tao sợ lúc Zoi tỉnh lại thì mày khụy lun mất nghe lời tao đi Vin về nghỉ ngơi tẹo đi, mày ở đây cả đêm rồi_Zen khuyên

- Ừm đúng đấy Vin mày về ăn chút gì đi_Bi thêm vào. Hắn lặng lẽ đứng dậy nói

- Vậy tao về thay đồ xong tao vào bọn mày ở lại trông Zoi nhé_nói rồi đi thẳng.

Cảbọn ngồi quây quanh nó Sumy và Mun kể truyện cho nó nghe. 1 tuần trôi qua nó vẫn nằm in bất động như vậy ngày nào hắn cũng ở lại trông nó, hắn cũng đã bình tĩnh lại pít tự lo cho mình chờ ngày nó tỉnh lại cả bọn cũng nghỉ lun học thay phiên nhau ở lại kể truyện cho nó nghe.

- Bác_hắn kêu lên khi thấy ba nuôi nó tức hiệu trưởng trường.

- Bác đi công tác về mới nghe được tin Zoi sao rùi_cha nuôi nó hỏi

- Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại_hắn bùn rầu nói.- Thôi bác ngồi đây chơi với cô ấy con đi lấy ít nước nha_hắn nói rồi bỏ ra ngoài. 1 lúc sau hắn vào mời hiệu trưởng nước

- Thôi bác phải về trường đây con ở lại với nó nhé_ba nuôi nó đứng dậy

- Để con tiễn bác_hắn nói rồi cùng hiệu trưởng ra ngoài. Lúc về hắn thấy y tá hốt hoảng chạy lên chạy xuống hắn lo sợ chạy đến giữ cô y tá lại hỏi

- Có chuyện gì thế?

- Bệnh nhân phòng 305 đột nhiên có chuyển biến xấu bác sĩ đang cấp cứu

Câu nói của y tá khiến hắn khụy lun xuống đất nước mắt lăn dài.

- Vin có chuyện gì vậy_cả bọn vào thấy hắn như thế hốt hoảng hỏi.

Hắn không trả lời mắt nhìn vào cánh cửa khép kín. Cả bọn nhìn hắn như hiểu ra vấn đề 2 nhỏ khóc nấc lên,

- Cạch_bác sĩ Shin mở cửa bước ra.

- Sao rồi bác sĩ_Bin chạy lại hỏi vì giờ chỉ có mỗi Bin thuộc dạng bình tĩnh nhất.

- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức tiểu thư không qua khỏi_bác sĩ Shin bùn thảm nói.

- Đoàng_sét đánh ngang tai Zen, Bi khụy xuống, 2 nhỏ ngất ngay tại chỗ.

Sau đám tang nó hắn như người điên giam mình trong phòng uống rượu nhìn hình nó trong điện thoại cười 1 mình nhưng nước mắt vẫn lăn dài, hết uống hết cười hắn lại đập phá đồ đạc ai đến gõ cửa hắn đều đuổi mẹ hắn khóc nấc lên vì thương xót con mình. Bi cũng tình trạng như hắn nhưng đỡ hơn vì có Mun bên cạnh an ủi.Zen và Suny cả ngày bùn tủi không nói không cười với ai. Ba nó lên cơn đau tim rồi đột quỵ ngay lúc nó rơi xuống vực thẳm đến giờ vẫn chưa tỉnh. Tin tức lan truyền cổ phiếu tập đoàn ba nó xuống dốc chầm trọng có nguy cơ phá sản. Bi sau 1 thời gian tĩnh tâm lại lao đầu vào công việc để dựng lại tập đoàn thoát khỏi cơn khủng hoảng. Mun chăm sóc Bi giúp Bi trong công việc. Hắn như người điên trong 1 thời gian dài do nước mắt của mẹ, hắn tĩnh tâm lại rồi cũng lao đầu vào công việc tiếp quản công ty ba hắn. Hắn trở thành 1 tảng băng thật sự, làm việc ngày, đêm khi không lại uống rượu nhằm mục đích quên nó quên đi người con gái hắn iu da diết ,điên cuồng. Zen và Suny thành lập công ty rồi cũng ngày ngày làm việc không nói, không cười. Ngày ngày cứ thế trôi đi chẳng ai tìm thấy được niềm vui trong cuộc sống đối với mọi người nó là thiên thần là niêm vui của họ khi mất nó rồi nụ cười trên môi họ cũng mất đi hoàn toàn trở thành 1 cái xác không hồn chỉ pít đến công việc. Thời gian cứ thế trôi đi Bi và Mun, Zen và Suny cũng đã tổ chức đám cưới do sự sắp xếp của gia đình. Ai cũng chung vui cho 2 đôi trai tài gái sắc nhưng trong lòng họ vẫn phảng phất 1 nỗi bùn thiếu vắng 1 lời cầu chúc của 1 người quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro