Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hum sau tại sân bay Tân Sơn Nhất 1 người con gái mặc bộ đồ công sở tay bê 1 đống tài liệu bái tóc màu hạt dẻ xoăn nhẹ đến thắt lưng 2 má phúng phính đôi môi có phần nhợt nhạt hơn đang tiến về chiếc xe BMW đậu sẵn ở ngoài.

- Ai mắt kính, ai giày độn hông.._chuông điện thoại của nó reo lên.

- Alo....tôi về rồi...sao...quán cà phê Love Story á....ừ...tôi sẽ đến đó...._nó trả lời điện thoại xong khẽ nhíu mày " quái ký hợp đồng mà ở quán cà phê à " nó nghĩ.

Đến nơi nó mở cửa bước vào hắn nhìn thấy nó, người con gái hắn ngày đêm thương nhớ vẫn còn sống cô ấy đang đứng trước mặt hắn đây. Vẫn khuôn mặt ấy nhưng có phần kém hồng hào hơn, vẫn đôi môi ấy nhưng nhợt nhạt hơn, vẫn đôi mắt ấy, mái tóc ấy làm cho hắn nhớ như điên như dại.

Nó nhìn thấy hắn ngỡ ngàng tài liệu trong tay đột nhiên rơi xuống người đàn ông nó yêu thương người mà nó đang chốn tránh suốt bao nhiu năm qua đang ngồi ở đây đang nhìn nó. Không nó không thể gặp hắn nếu không nó sẽ không đủ can đảm để phẫu thuật mất, nó sợ nó sẽ không được nhìn thấy hắn nữa nó bỏ chạy, chạy thật nhanh nước mắt nó nhòe đi nó rẽ vào con hẻm nhỏ đứng khóc. Đột nhiên 1 vòng tay ôm lấy eo nó hơi thở phả vào cổ nó giọt nước mắt rơi xuống tay nó. Nó chết lặng.

- Vợ...bắt được em rồi...anh nhớ vợ lắm_hắn vừa khóc vừa nói. Không nó không thể thế nó không thể cho hắn pít nó vẫn còn sống không được.

- Anh nhận nhầm người rôi_nó đẩy hắn ra lạnh lùng nói. Nhìn người con trai trước mặt nó đang khóc tim nó đau thắt lại. Hắn kéo nó lại ôm lấy nó thật chặt.

- Vợ đừng giấu anh nữa bác kể cho anh nghe hết rồi, Anh sẽ ở bên cạnh vợ, anh sẽ không rơi xa vợ nữa đâu. Xin vợ, vợ đừng bỏ anh mà anh đau lắm không có vợ anh như 1 cái xác không hồn không còn niềm vui trong cuộc sống, anh cầu xin vợ đừng bỏ anh, anh yêu vợ lắm_hắn nói. Nước mắt nó rơi ra như mưa nó đau, đau lắm, nó vòng tay ôm chặt lấy hắn để vơi đi nỗi nhớ thương trong nó, nó cũng yêu hắn iu hắn rất nhìu. Hắn hôn nó 1 nụ hôn sâu và nó cũng đáp trả. Sau 1 lúc khóc như mưa ôm hôn nhau thắm thiết hắn mỉm cười lau nước mắt cho nó nói.

- Ngoan, đừng khóc nữa như mèo ý, giờ anh đưa vợ về nhé.

- Không, anh, em không mún cho mọi người pít em còn sống để mai làm phẫu thuật nếu em con sống thì em sẽ đến gặp mọi người nếu em...._nó chưa nói hết câu hắn đã hôn nó chặn họng.

- Được rồi đợi mai phẫu thuật xong anh sẽ đưa vợ về _hắn buông nó ra nhẹ nhàng

- Nhưng..._nó mún nói nữa.

- Không nhưng nhị gì hết vợ đừng suy nghĩ lung tung pít chưa? giờ anh đưa em về khách sạn._hắn nói rồi dắt nó đi nó mỉm cười ngoan ngoãn đi theo.

Hắn đưa nó đến 1 khách sạn lớn thuê 1 phòng Vip rồi đưa nó lên.

- Vợ nghỉ đi anh đi mua ít đồ ăn cho vợ._hắn nói

- Anh không về công ty à?_nó hỏi

- Không, bỏ hết anh ở đây với vợ_hắn cười nói rồi đi ra ngoài. Nó đi tắm ngâm mình trong bồn tắm lâu rồi nó mới có cảm giác thỏa mái như thế này. Tắm xong nó đi ra đột nhiên lại lên cơn đau đầu, choáng váng nó lục tìm thuốc mắt nó hoa cả đi không nhìn thấy rõ được.

- Cạch_hắn mở cửa bước vào thấy nó ôm đầu nằm dưới sàn đau đớn hốt hoảng chạy lại - Vợ

- Thuốc_nó nói rồi tay chỉ vào túi sách, hắn vội chạy đến lấy thuốc cho nó uống 1 lát thì nó tỉnh. Hắn nhìn nó xót xa.

- Vợ đã đỡ chưa_hắn lo lắng

- Em không sao nữa rồi hì_nó cười toe.

- Vợ còn cười được nữa à làm anh hết hồn._hắn mắng iu nó.

- Em đói_nó nũng nịu

- Đây anh mua đồ ăn cho vợ nè_hắn mua cho nó bánh piza với hộp sữa nó ngồi ăn ngau ngáu. Ăn xong nó lên giường nằm ngủ rất vô tư. Hắn phì cười cởi áo véc lên giường ôm nó ngủ. Lâu lắm rồi nó và cả hắn mới có được giấc ngủ ngon và dài như vậy.

Sáng hum sau hắn đưa nó đến bệnh viện làm phẫu thuật.

- Hứa với anh vợ phải cố gắng kiên cường lên nhé anh sẽ đợi vợ_hắn nói trước khi nó vào phòng phẫu thuật. Nó không nói gì mỉm cười gật đầu. Cánh cửa phòng đóng lại trong người hắn dâng lên 1 nỗi lo sợ vô cùng hắn cứ đi đi, đi lại trước cửa chân tay run run thầm nguyện cầu cho nó qua khỏi.

Trong phòng phẫu thuật bác sĩ Shin mồ hôi chảy như mưa tay dao tay kéo cố gắng cứu nó.

- Tít...tít....tinh....Tim ngừng đập_1 y tá kêu lên khi thấy máy kêu.

- Kích tim_bác sĩ Shin nói rồi dùng dụng cụ kích tim.

Nó đang ở 1 nơi nào đó tối lắm, nó cố mở căng mắt ra để tìm thấy đường đi nhưng không thể nó mệt quá rồi có 1 ánh sáng đi đến nó nheo mắt nhìn theo ánh sáng đó là mẹ đúng mẹ nó rồi mẹ nó đang đến bên nó mỉm cười với nó.

- Con gái ngoan, cố gắng lên con sẽ làm được_mẹ nó mỉm cười nói.

- Nhưng mẹ ơi con mệt quá con không còn sức nữa rồi_nó mệt mỏi đáp.

- Đừng bỏ cuộc, còn bao nhiu người cần con đang đợi con đó, con nhìn xem_nói rồi mẹ nó cho nó thấy hình ảnh hắn sắc mặt lo lắng mắt đỏ hoe đang đi đi, đi lại ở ngoài cửa, rồi mẹ lại cho nó thấy cảnh anh hai nó đang ngồi ngắm ảnh nó nước mắt anh Bi rơi, Suny và Mun đang ngồi trong phòng nó sờ lên những vật dụng mà nó hay dùng, Zen đang đứng trước mộ của nó,và ba, ba đang nằm bất động trong phòng bệnh.- Con thấy chưa ai cũng yêu con, nhớ con, con phải cố gắng lên trở về với họ chứ con đã hứa với mẹ là sẽ chăm sóc Bi, chăm sóc ba con mà, còn người con trai con iu nữa cậu ta là người tốt rất yêu thương con gái của mẹ, con không được bỏ cuộc cố gắng lên con gái, mẹ lun bên con_mẹ nó dịu dàng tiếp cho nó thêm sức mạnh.

- Tít...tít..._tim đập lại rồi_cô y tá reo lên khi thấy máy báo nhịp tim chạy

- Tiếp tục_bác sĩ Shin nói rồi lại phẫu thuật cho nó.

13 tiếng đồng hồ trôi qua mà cánh cửa vẫn chưa mở hắn như mún phát điên, con tim hắn đau quá hắn thấy khó thở quá cầu xin ông trời đừng cướp nó đi lần nữa, giọt nước mắt hắn lăn dài trên má.

- Cạch_cánh cửa mở bác sĩ Shin khụy lun xuống đất hắn vội chạy ra đỡ.

- Bác sĩ tình hình sao rồi?_hắn hỏi

- Ca....phẫu thuật....thành công..._bác sĩ Shin mệt nhọc nói hắn sung sướng ôm chầm lấy bác sĩ cảm ơn rối rít.

- Do ý trí của tểu thư kiên cường thôi_bác sĩ cười nói.

- Vậy giờ cô ấy tỉnh chưa có thể vào thăm được không?_hắn sung sướng hỏi

- Tiểu thư đã được chuyển qua phòng hồi sức ngày mai là tiểu thư sẽ tỉnh, có thể vào thăm được rồi_Bác sĩ nói rồi bước đi

Hắn vui mừng hết cỡ vào thăm nó. Nhìn nó nằm ngủ trên nền giường trắng khuôn mặt có phần hồng hào hơn hắn cảm thấy vậy. Hắn nhẹ nhàng tiến đến chỗ nó hun nhẹ lên má, lên chán, lên mũi, lên môi nó mỉm cười nói

- Cảm ơn em.

Hắn cứa ngồi nhìn nó thật lâu như để đền bù cho bao nhiu năm qua không được nhìn ngắm nó vậy.

Sáng hum sau nó tỉnh dậy.

- ủa? Đây là thiên đàng hay địa ngục mà trắng tinh thế này?...ui da..._Nó mắt nhắm mắt mở nói rùi bị hắn béo phát vào má đau điếng.

- Đau em anh này kỳ_Nó xoa má nhăn nhó

- Ai bỉu nói linh tinh_hắn nói rồi đi đến phía chân nó đeo cho nó 1 chiếc vòng.

- Anh đeo cái gì vào chân em vậy?_nó thắc mắc

- Ổ khóa. Đồ lém lỉnh...anh bắt được em rồi. Từ nay cấm chạy thoát anh_Hắn vừa nhìn chân nó vừa nói. Nó chống tay mệt mỏi ngồi dậy xem chân soi đi soi lại.

- Anh mua bao giờ đấy, mua ở đâu nhìn hay thế._nó nói vì lắc chân hình mấy ổ khóa nhỏ hay hay.

- Anh đặt làm mấy năm trước oy_hắn trả lời

- Có ổ khóa thì phải có chìa khóa chứ chìa khóa đâu?_nó ngây thơ hỏi

- Đây_hắn lôi từ trong cổ áo ra sợi dây truyền có hình chìa khóa.

- Ôh hay nhỉ?_nó gật gù

- Hay gì từ nay em cấm có được rời xa anh_hắn hăm he

- Xí..pít oy_nó xụ mặt

- Cạch_ cửa phòng mở Bi, Mun, Suny, Zen chết lặng nhìn nó.

- Hai_nó toe toét. Bi run run tiến lại phía nó ôm chầm lấy nó khóc

- Bảo bối của anh, bảo bối của anh về rồi_nói rồi Bi hun khắp mặt nó rồi cười, nó cũng mỉm cười ôm lấy Bi. Mun, Suny, Zen bước đến.

- Mun, Suny, anh Zen_nó mỉm cười gọi. Suny run run véo má nó.

- Á đau_nó nhăn nhó xoa má

- Huhuhuhuhu, mày là con ác quỷ đội lốt người, huhu, bao năm qua mày hành hạ mọi người làm mọi người sống khổ sở vì mày giờ mày con về đây làm gì sao mày không chết lun đi con quỷ hút máu tao ghét mày, huhuhuhuhuhu_Suny và Mun khóc toáng lên.

- Hì tao có xuống rồi nhưng diêm vương không nhận tao, ổng ý bảo tại bọn mày đào mồ quốc mả ổng dữ quá nên ổng đuổi tao về hehe_nó chêu

- Huhuhuhuhuhu Bi đúng mày rồi huhuhu_2 nhỏ nhào vào ôm nó tức tưởi.

- Bé con ác lắm đấy nha_Zen nói

- Hì em xin lỗi_Nó cười nói.

- Này nha, mọi người không đủ lỗi cho mày xin đâu mày còn lừa mọi người là tao thay trời hành đạo đấy_Suny vừa khóc vừa nói.

- Rồi, rồi em sợ rồi sau em không giám nữa đâu các chị tha cho em_nó cầu hòa

- Huhuhuhu Zoi ơi tao nhớ mày quá con quỷ nhỏ của tao huuhu_2 nhỏ lại ôm nó rống lên.

- Thôi các em ngoan nín đi chị cho kẹo_nó cười đểu rụ

- Kẹo đâu?_2 nhỏ buông nó ra quẹt nước mắt chìa tay nói

- Ngoài quán hehe_nó cười toe

- Con quỷ_2 nhỏ hét rồi béo má nó mỗi đứa 1 bên

- Á au ao, ao à ệnh ân ấy ( đâu tao, tao là bệnh nhân đấy )_nó hét.

- Thôi thôi 2 em tha cho vợ anh đi hì_hắn thấy thế vội xin cho nó. Cả bọn cười khanh khách thế là từ nay mọi người lại được quây quần bên nhau rồi.

- Hai! Em vừa gặp mẹ đấy_cười chán rồi nó nói

- Zoi!_Bun sửng sốt.

- Lúc phẫu thuật em tưởng chừng như không thể tiếp tục được mẹ đã đến bên em, mẹ mỉm cười động viên em cho em thêm sức mạnh để em tiếp tục sống đó 2. Mẹ lun ở bên cạnh mình 2 ạ_nó cười bùn đáp

- Ngốc mẹ của chúng ta lun bên ta mà_Bi mỉm cười nói anh thật sự cám ơn mẹ và cũng nhớ mẹ nhìu lắm.

- Hai ba thế nào rồi em mún đi thăm ba_nó nói

- Ừm để anh đưa em đi._Bi gật đầu cả bọn dìu nó đi xang phòng ba nó.

Mở cửa phòng ba nó đau xót ba nó đang nằm bất động ở kia nó tiến đến ôm lấy ba nó nức nở.

- Ba! Con gái về thăm ba đây, tại con hại ba, ba ơi_nó khóc nức nở

- Zoi em đừng nói thế không phải tại em đâu_Bi đau xót khuyên nó

- Không tất cả là tai em nếu em nghe lời thì mẹ đã không chết ba sẽ không đào tạo ra Max rồi bị như vậy là tại em, em mang đến đau khổ cho mọi người.huhuhu_nó khóc nấc lên từng cơn nói, nó nhìn ba nó nằm bất động vậy nó thấy có lỗi lắm ba mẹ nó đều do nó hại nếu không có nó chắc gia đình đã được hạnh phúc hơn.

- Vợ, vợ đừng thế mà_hắn xót xa ôm nó vào lòng.

- Zoi_ba nó thều thào mở mắt thốt lên. Mọi người ngỡ ngàng vui sướng. Hắn đỡ nó đứng dậy tiến lại gần ba nó.

- Ba_nó run rẩy thốt lên

- Con gái ba_ba nó mỉm cười nói nhưng nước mắt ông rơi

- Ba_nó ùa vào ôm ba nó khóc nó thật sự hạnh phúc khi ba nó đã tỉnh dậy, ba nó tỉnh dậy rồi.

- Ba đây, con gái ngoan, bảo bối của ba_ông cũng ôm nó. Cả bọn cũng khóc theo vì vui mừng, hạnh phúc, đại gia đình lại xum họp.

_b|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro