Anh đã cho tôi biết thế nào là tình yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng chênh vênh trên đầu vách đá. Gọi là đứng ở đầu vách đá nhưng tôi cũng đứng ở khu vực an toàn cho phép, ngay sau tấm biển báo "KHU VỰC ĐÁ LỞ NGUY HIỂM". Không phải ai cũng dễ dàng nhận thấy tấm biển báo này vì nó đã bị gió thổi nằm bạt xuống cỏ và bị cỏ phủ lên một lớp mỏng. Chỉ có tôi là biết rõ nó nằm đó và vì sao nó lại có mặt ở đó.
Tôi phóng tầm mắt nhìn xuống bãi cỏ ở xa xa dưới chân vách núi, bãi cỏ xanh đẹp như một bàn cờ. Màu xanh lá cây của cỏ quyện với màu vàng của bắp và màu xanh của nước biển, một bức tranh phong cảnh tuyệt vời. Đẹp như cảnh vật ở thượng giới, anh đã từng nói với tôi như vậy.
Tôi nắm chặt bàn tay phải, bên trong có bức thư đã nhàu nát theo năm tháng. Đó là bức thư của anh. Anh đã từng là mọi thứ trong cuộc đời tôi; là tình yêu, cuộc sống, tương lai của tôi. Người đã từng dạy tôi cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên, nuôi nấng tình yêu thiên nhiên trong tôi.
Tôi gặp anh khi tôi mới 17 tuổi. Ở cái tuổi đó tôi vẫn còn hay ngậm kẹo mút và ngân nga hát "Tuổi 17 thật đẹp. Tuổi 17 đi tìm chân lý..."
Tôi đã học được chân lý đó. Như một bông hoa dưới nắng ấm, tôi nở rộ dưới vòng tay yêu thương của anh. Chúng tôi sớm hiểu rằng tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau là thứ tình cảm thiêng liêng, đặc biệt. Anh đã dạy tôi thế nào là tình yêu và yêu như thế nào, anh nuôi dưỡng tuổi trẻ của tôi bằng tình yêu của anh, và cứ thế tôi kiêu sa như một "bông hồng" xinh đẹp mà anh vẫn thường âu yếm gọi.
Lúc chúng tôi hiểu nhau cũng chính là lúc tôi lĩnh hội được chân lý của tuổi mười bảy. Anh không phải người bình thường: Anh là một học giả, một vận động viên, một người đàn ông tốt sẵn sàng làm những điều tốt đẹp cống hiến cho xã hội. Tuy giỏi giang là thế, anh đã cống hiến hết tình yêu của anh cho tôi, một cô bé mười bảy tuổi. Tôi đắm chìm trong hạnh phúc và sự may mắn đó.
Tôi hạnh phúc dâng hiến tất cả những gì tôi có cho anh, cả tâm hồn tôi, cả tình yêu và cả thân thể tôi.
Rồi anh vào đại học, trước tôi 1 năm. Ai cũng nói tình yêu thời phổ thông rồi cũng sẽ bị chia cắt khi hai người phải rời nhau vào đại học. Nhưng cả tôi và anh đều tin rằng đây chỉ là một sự chia cắt tạm thời trong cuộc đời chúng tôi thôi.
Năm đầu xa anh, tôi chưa vào đại học. Ngày nào anh cũng gọi điện cho tôi, lúc nào cũng kết thúc cuộc nói chuyện bằng câu "Anh rất vui vì có cơ hội được gặp em. Anh yêu em."
Rồi anh gọi tôi vào một ngày của tháng 12, anh nói anh không thể chờ để gặp tôi lâu hơn được nữa nhưng chắc anh phải  đi leo núi vài ngày, và anh sẽ có món quà đặc biệt dành cho tôi.
Vách núi cao hơn 60 m. Anh đang đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ, bất chợt đá trên núi bị sạt lở từng mảng lớn cuốn anh theo xuống chân núi. Anh không giữ được mạng sống.
Món quà anh dự tặng tôi là chiếc nhẫn đính hôn. Mẹ anh trao cho tôi trong buổi tang lễ anh.
Giờ đây, tôi đang đứng trên đúng cái vách núi mà anh đã từng trượt chân. Tôi mở lá thư cuối cùng anh viết cho tôi. Và cuối bức thư là câu nói mà anh luôn nói: "Anh rất vui vì có cơ hội được gặp em. Anh yêu em."
Tôi không kìm nổi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi nhớ anh kinh khủng.
Tôi tưởng chừng như không sống nổi những tháng ngày sau khi anh qua đời. Tôi vùi đầu vào việc học ở đại học rồi vội vàng kết hôn, có thai và ly dị, tất cả trải qua chóng vánh trong vòng vài năm.
Rồi cách đây vài năm, tôi gặp một người bạn mới.
Anh ta thường hay viết thư và gởi thiệp hỏi thăm và động viên tôi. Anh ta tiếp sức cho tôi trở lại cuộc sống của mình. Cuối cùng tôi nhận ra anh ta chính là người dành cho tôi. Anh ta chấp nhận tôi và đứa con riêng của tôi không một điều kiện gì. Anh ta dành hết tình yêu của anh cho tôi, không đòi hỏi tôi phải đáp lại điều gì.
Vào đúng ngày tôi nhận ra toi cũng yêu anh ta, anh ta gởi cho tôi một tấm thiệp. Thật trùng hợp thay, cuối thư là những dòng chữ quen thuộc: " Anh rất vui vì có cơ hội được gặp em. Anh yêu em."
Tôi nhìn vào bên góc trái của lá thư, thư của người bạn trai mới. Tôi biết đây là lời chia tay cuối cùng với anh, mặc dù tôi đã xa anh hơn 10 năm. Tôi biết anh vẫn hướng về tôi, đang mỉm cười với tôi và cầu nguyện cho tôi. Toi vẫn luôn nhớ anh, và tôi tự hỏi nếu tôi đi thêm bước nữa thì anh phản ứng thế nào, nhưng tôi biết, anh sẽ thông cảm và hiểu tôi.
Tôi từ từ mở lòng bàn tay phải để lá thư của anh bay  lơ lửng xuống chân núi, xoay xoay trong gió. Tôi nhét lá thư của người bạn trai mới vào túi áo khoác và từ từ rời ngọn núi hướng về phía chân đồi, nơi tương lai đang chờ tôi ở đó.
Cảm ơn anh đã cho tôi biết thế nào nào là tình yêu và cảm ơn anh đã mang người bạn mới đến với tôi.
|Kim Hạnh tuyển chọn|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro