Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đem Park Jimin từ trong hồi ức tỉnh lại, là tiếng còi xe phía sau thúc giục. Anh vội vàng nhìn sang, chỉ thấy bên ngoài quảng trường vắng vẻ, gió thu cuốn hết lá vàng, không thấy tung tích cô đâu nữa. Anh đỗ xe, cầm túi xách lên, mang vẻ mặt hơi muộn phiền đi tới đại sảnh. Giờ đi làm cao điểm đã qua, chỉ mình anh chờ thang máy.
Thang máy kêu một tiếng rồi dừng lại, anh đi vào, nhấn nút tầng mười chín. Đúng lúc thang máy sắp đóng, có một bóng dáng lảo đảo chạy đến, xông thẳng vào bên trong trước khi cửa thang máy đóng lại.
Cô đứng thở hổn hển trong thang máy, vội vàng nhìn nút thang máy, thấy nút đèn sáng ở tầng mười chín, nhẹ nhàng ồ một tiếng, dường như lúc này mới yên lòng, sau đó giống như học sinh tiểu học mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim thận trọng đứng ở nơi đó, chỉ có tiếng thở dốc dần dần bình ổn chứng tỉ cô vừa gấp gáp chạy đến.
Bóng lưng mảnh khảnh, áo khoác kẻ ca rô đen trắng, rõ ràng không hợp với chiếc khăn cổ màu hồng, nhìn đẹp mắt nhất chính là mái tóc đen kia, đen nhánh sáng bóng, mềm mại phủ len trên đôi vai gầy gò. Park Jimin quay đầu đi, cố làm ra vẻ trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm vào bảng hiển thị số tầng của thang máy, trong lòng lại hơi khẩn trương.
Là cô.....
Nhưng cô không nhận ra anh, không phải sao? Đã nhiều năm như vậy, anh thực sự thay đổi rất nhiều, đừng bảo cô - người dường như chưa từng bao giờ để ý đến anh, chỉ sợ ngay cả họ hàng của Park Jimin, cũng không dễ dàng nhận ra anh.
Bỏ xuống ngây ngô và liều lĩnh, không còn bối rối và bướng bỉnh, bây giờ anh mặc Tây trang tao nhã, thoạt nhìn thành thục chững chạc, anh cất bước đi vững vàng trong cái thành phố này, giống như có thể đem tất cả trở ngại đạp dưới chân của mình. Anh hôm nay, là tự tin, là thành công, cũng là -- xét nét.
  Park Jimin nhìn cô gái ngày xưa anh để ý, đột nhiên phát hiện, thời gian làm thay đổi nhiều thứ, đương nhiên anh và cô cũng thay đổi. Khoảng cách giữa bọn họ bây giờ đã rất xa, khác nhau trời vực. Thang máy kêu một tiếng ding rồi dừng lại, Kim T/B đang muốn cất bước đi ra ngoài, chợt nhớ tới ấn nút tầng muồi chín là một người ở trong thang máy, nghĩ đến điều đó cô vội vàng lui về, giơ tay làm động tác mời người đó đi ra trước.
  Nhưng người kia ở phía sau không có một chút động tĩnh, cô kinh ngạc, quay đầu lại nhìn sang. Gương mặt này, giống như đã từng quen biết, cặp mắt kia, cũng rất quen thuộc, lạnh lùng nhìn co chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu cô. Trong trí nhớ của cô giống như có một đôi mắt như vậy, luôn lạnh lùng nhìn cô, mang theo khinh thường và ghét bỏ.
  Bị đôi mắt lanh lùng kia nhìn, làm Kim T/B suy ngĩ xuyên qua vài chục năm, trở lại trong xe trí nhớ sự việc ầm ĩ ở trên xe. Trước mắt khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc có nét giống với khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú kia, đôi mắt lạnh lùng cũng dần dần trùng hợp với đôi mắt trong trí nhớ...... Thì ra là anh?
  "A..... Là anh!?" Cô cố gắng phấn đấu ở nơi thành thị phồn hoa này, không bao giờ nghĩ vừa quay đầu, sẽ thấy được người thuộc về những năm tháng xa xôi đó, giống như mở ra một album ảnh cũ, khiến người ta xúc động và vui mừng.
  Park Jimin thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, không khỏi suy nghĩ, có phải hay không cảm thấy may mắn, cô vẫn có thể nhận ra anh? Thật ra cô cũng không thay đổi nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn như xưa, không thể nói xinh đẹp hay khó coi, chỉ khiến người ta cảm thấy dễ chịu, chẳng qua ngày trước cô cắt tóc ngắn đến mang tai bây giờ để tóc dài, lọn tóc mềm mại rũ xuống.
  Hôm nay cô nhìn anh, dáng vẻ như rất vui mừng, chớp mắt một cái rồi ngẩng đầu nhìn anh. Nhiều năm như vậy, cô thật sự không có thay đổi gì sao? Vẻ mặt của Kim T/B vui mừng nhưng dần dần có hơi cứng ngắc, Park Jimin vẫn giống nhiều năm về trước, lạnh lùng nhìn cô, không biết đang nghĩ cái gì. Cô cúi đầu, cắn cắn môi, không biết nói gì nữa.
  Cảm giác vui sướng tự nhiên sẽ có khi lâu ngày gặp lại người mà mình quen biết, đặc biệt tại nơi đất khách quê người, nhưng nghĩ lại cô và anh cũng không thân quen lắm. Park Jimin nhìn cô cúi đầu xuống, giống như nhiều năm về trước, như cũ lộ ra bóng dáng hơi e lệ rụt rè.
  Anh nhắm mắt lại, đem trái tim có chút ưu tư đè xuống, sau đó từ từ mở mắt ra, trong mắt đã là một mảnh thâm trầm. Anh mở miệng lạnh nhạt hỏi:"Làm sao cô lại ở chỗ này?" Nếu như anh nhớ không lầm, tầng mười chín là công ty của anh. Mặc dù công ty này cũng đông nhân viên, nhưng vì mới bị thu mua, nên anh đã xem qua giới thiệu tóm tắt của những nhân viên kia, nhưng không có cô trong số đó.
  Kim T/B bị giật mình bởi câu hỏi lạnh nhạt kia, giống như trở về nhiều năm trước, co vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói:"Tôi đến đây phỏng vấn". Park Jimin khẽ gật đầu một cái, rồi nói:"Vậy cô đi đi."
  Mặc dù trước mặt anh, Kim T/B có phần sợ sệt co rúm lại, nhưng rốt cuộc là tha hương gặp cố nhân*, cảm thấy mặt dù không quen thuộc lẫn nhau, cũng phải có chút thân thiết hoặc nói là cảm thán chứ, ai ngờ Park Jimin đuổi cô đi bằng một câu:"Vậy cô đi đi".
  Cô nghĩ đến vừa rồi mình vui mừng khi gặp lại anh, trong lòng nóng hổi từ từ lạnh xuống, lại nghe thấy chuông thang máy vang lên có chút chói tai, có lẽ thang máy dừng lại ở tầng này quá lâu, nên bắt đầu kháng nghị rồi. Cô nói nho nhỏ:"Gặp lại sau", rồi không ngẩng đầu vội vàng rời đi .
  Park Jimin đưa tay nhấn nút 'OPEN' ở thang máy, mặc cho tiếng chuông thang máy kháng nghị kêu lên, đưa mắt nhìn cô dần đi xa. Quả nhiên, cô đi về phía công ty kia, chính là công ty treo ba chữ màu đỏ"PJM".
_________________________
Chap 3 tạm dừng ở đây nhaaa ! 💐
Các bạn nhấn vote dùm mình nha, đừng đọc chùa mà 👉🏻🌟
👉🏻❤️Love Everybody❤️👈🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro