Không sợ cô đơn, chỉ sợ sai người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra, cô đơn không đáng sợ. Cô đơn vẫn vui mà. Cô đơn nhưng đừng để mình cô độc là được.
Có người hỏi tôi:
- Không có người yêu, cô đơn không?
Tôi trả lời:
- Không sợ cô đơn, chỉ sợ sai người.
Con người ta đôi khi lạ lắm, chỉ vì sợ cô đơn mà nắm đại lấy một bàn tay, để rồi cứ bấu víu lấy một mối quan hệ chẳng mặn nồng, không đậm sâu, cũng chẳng tha thiết yêu thương nhau, chỉ là cô đơn nên tự cho mình tựa vào một bờ vai khác, rồi sau cùng, liệu có được hạnh phúc không?
Người ta chỉ dám đến bên nhau, ngồi cạnh, tựa vai, nắm tay khi cả hai đã đủ thấu hiểu và đã sẻ chia cho nhau biết bao nhiêu điều, chỉ khi cả hai trái tim đều đã thấu cảm và cùng đập một nhịp, thì họ mới dám trở thành người yêu của nhau. Còn những người chỉ sợ cô đơn mà yêu tạm bợ một ai đó để trốn tránh, yêu để lấp đầy những khoảng trống, thực ra họ vừa đáng thương vừa đáng trách.
Đáng thương vì họ quá cô độc, đáng thương vì sau bao tổn thương họ vẫn chưa thể tìm cho mình được một bờ vai vững chắc mà tựa vào, họ cũng xứng đáng được yêu thương nhưng đáng buồn là yêu thương không tìm đến họ, không dành cho họ. Đáng trách là bàn tay mà họ nắm sẽ vì họ mà bị tổn thương. Họ chỉ yêu để trốn tránh cô đơn, còn người kia thì thật lòng muốn bên cạnh, che chở và yêu thương họ. Chỉ tiếc đó không phải là người mà họ cần. Vì thế, những con người đó cứ quay quẩn trong vòng lặp của tình yêu, cứ yêu rồi lại tổn thương, tổn thương rồi cô đơn lại tìm đến tình yêu. Mà thực ra là, trên đời này, chẳng có ai nắm đại bàn tay ai mà được bền lâu cả.
Thật ra, cô đơn không đáng sợ. Cô đơn vẫn vui mà. Cô đơn nhưng đừng để bản thân mình cô độc là được. Hãy để cho bản thân có thật nhiều thời gian "một mình" để có thể thấu hiểu được bản thân nhiều hơn, biết bản thân mình muốn gì, cần gì, chăm sóc cho mình thật tốt và yêu thương những người xung quanh nhiều hơn. Chỉ khi mình yêu mình, yêu cuộc đời rồi thì mình mới có thể yêu người. Và khi đó mình mới có thể hạnh phúc được!
Em đâu sợ cô đơn!
Chị sợ người ngập ngừng
Vừa đến lại vội đi
Để lòng em chơi vơi
Giữa lưng chừng hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro