Tiểu thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đã… thích em chưa?

Tác giả: Vi An
Tình trạng: Đang hoàn thành
Truyện sẽ luôn được update khi ra chap mới, hi vọng các bạn sẽ luôn quan tâm theo dõi đến khi mình viết xong. Chân thành cảm ơn và chúc các bạn luôn vui vẻ!


PHẦN I: GẶP LẠI

Chương I: Bảo

Ánh nắng nhạt màu chiếu qua ô cửa kính đùng đục vì bám bụi không đủ để làm Bảo tỉnh giấc, chắc chắn sẽ chẳng còn chuyện hắn nhầm lẫn về ranh giới của "cuối tuần" và "những ngày đi học" như hồi còn nhỏ nữa. Hai năm trước, giống như nhiều thằng con trai khác ở độ tuổi mười chín, Bảo rời xa mẹ và ngôi nhà kỉ niệm để bắt đầu cho mình một cuộc sống sinh viên tự lập. Không có mẹ ở bên cạnh đôn thúc, kể cả buổi sáng có tiết học quan trọng cỡ mấy, hắn vẫn có thể ngủ đến tận trưa mà chẳng sợ bị mắng. Sự nhàm chán của các môn học đối với kẻ không yêu mến trường lớp chính là động lực mạnh mẽ nhất để chuông báo thức được tắt đi, dù cho hàng ngày cái đồng hồ tội nghiệp vẫn mẫn cán reo lên vào lúc sáu giờ như nhắc khéo. Lịch học đã thay đổi quá nhiều so với thời phổ thông mơ mộng, nó không còn ngăn nắp và chỉnh tề như bộ đồng phục thơm mùi bột giặt và nước xả vải vào mỗi sáng thứ hai đầu tuần mà cách đó hai ngày, mẹ Bảo luôn tống vào máy giặt cùng vài lời cằn nhằn nhỏ đằng sau những vết bẩn của đất cát và nhớt xe đạp.

Giờ giấc: Một thói quen rất dễ thay đổi. Chỉ cần thức muộn một đêm là thời gian của cả tuần sắp tới đã có thể bị chênh vênh, đảo lộn. Cuối tuần: Cơ hội vàng để con người điều chỉnh lại đồng hồ sinh học lạ kỳ của cơ thể. Nhưng rồi đa số lại thường chọn cả hai ngày này để ngủ nướng, tác hại bắt đầu bằng đêm chủ nhật trằn trọc mất ngủ, và bộ mặt buồn thiu như đưa đám mỗi sáng đầu tuần ở cơ quan hay trường học chính là hậu quả dễ dàng nhận thấy nhất, chí ít thì nó đúng với những đứa sinh viên thiếu năng lượng như Bảo. Đã 10h sáng nhưng Bảo vẫn chưa muốn dậy. Hắn khẽ rướn người đẩy chốt cửa sổ qua một bên rồi cứ nằm yên như thế nhìn ra bên ngoài. Gió thộc vào mát rười rượi sau trận mưa rào đêm qua, cái nắng đầu thu đến muộn hơn và chẳng gây cảm giác quá oi ả như lúc chớm hè. Bảo không hề thấy dễ chịu tẹo nào, thời tiết đẹp dễ làm hắn suy nghĩ về mối tình cũ. Kể cũng nhanh thật, đã một năm kể từ ngày hắn và Thủy chia tay. Hôm ấy, trời còn đẹp hơn như này và mọi chuyện kết thúc chóng vánh hệt như những tia sáng yếu ớt đỏ hoe của hoàng hôn ngày mưa bão. Một số điện thoại quen thuộc, một giọng nói cũng không hề xa lạ, vẫn trầm ấm và êm dịu nếu như Bảo không biết cô gái vô tình ấy chuẩn bị nói gì:

- Mình chia tay nhé!

- Nhưng… tại sao?

- Vì em nghĩ chuyện giữa chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu.

Không giống như những lần giận nhau khác, ngay lúc ấy Bảo linh cảm được một cuộc chia ly thực sự đang ở trước mắt. Một cuộc chia ly không thấm đẫm nước mắt nhưng vẫn cứ đau khổ như thường, và hắn sẽ là người đau khổ hơn. Sự tò mò về cái lý do mà Thủy tự tay dứt bỏ mối tình ba năm trong sáng với đầy ắp kỉ niệm không chiến thắng nổi lòng tự trọng của chàng trai đang đến độ trưởng thành. Bảo đã lờ mờ hiểu được ý nghĩa của cái cụm từ "chẳng đi đến đâu" mà từ trước tới giờ hắn vẫn chỉ thấy ở trên phim ảnh hay các tiểu thuyết ngôn tình, hắn nhận ra từ khi lên Đại học, con người hắn chẳng khác xưa là mấy, trong khi, Thủy đã thay đổi quá nhiều. Những thay đổi ấy cứ vô tình từng chút đẩy hắn và cô xa dần, giống như vài mảnh lá cuối mùa khô không khốc đêm ngày rơi rụng xuống mặt đất, giống như những cực nam châm cùng dấu luôn luôn phải đứng cách xa, nhìn nhau trong vô vọng. Cho đến một ngày, khi cô cảm giác chàng trai mà mình đang yêu không đủ sức làm điểm tựa cho cái đòn bẩy tương lai mịt mùng như mưa bão, cô có quyền ra đi bất chấp quá khứ có rực rỡ như loại hoa nào ở trên mặt đất. Hoa không biết tàn lụi,có chăng chỉ là hoa giấy, và hẳn là nó chẳng bao giờ đẹp đẽ được bằng tình yêu . Bảo không trách cô quá nhiều, nhưng sự tự ti về con người hiện tại vẫn cứ giày xéo hắn từng ngày. Hắn gặm nhấm nỗi buồn về nhân tình thế thái, gặm nhấm nỗi buồn về cuộc đời hắn, mặc cho bạn bè luôn an ủi rằng mọi thứ còn đang rất rất dài ở phía trước. Hắn hiểu, chỉ có thời gian và những nơron trí nhớ trong não bộ của chính bản thân hắn mới có thể giúp hắn quên đi cái kết thúc nhanh chóng y như khi nó khởi đầu.

Bảo đeo kính nhìn đồng hồ. Đã quá giữa trưa. Như một thói quen, hắn ngồi dậy châm thuốc và rít vài hơi thật sâu. Khói thuốc thơm nồng bay ra từ trong lồng ngực làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn là khi đi ăn một thứ gì đó, cho dù lúc này bụng hắn đã bắt đầu kêu lên những âm thanh òng ọc hệt như tiếng bọt nước sôi phát ra từ trong ấm siêu tốc lúc nó vừa đạt đúng một trăm độ. Hắn không rõ mình bắt đầu hút thuốc từ bao giờ, có lẽ là sau những trận bia rượu với anh em bạn bè mà mỗi lần đi về, đầu óc hắn trống rống chẳng nhớ ra được nổi điều gì. Con người ta chỉ tìm đến thuốc khi bị bệnh. Thuốc lá cũng chữa được bệnh, nó chữa bệnh “buồn” và bệnh "cô đơn". Hoặc chỉ cần đấy là một cái cớ, họ vẫn sẽ lao vào nó như những người bệnh trên đời vẫn luôn tìm đủ các thứ thuốc khác nhau để chữa trị.

- Gặp bế tắc luôn trốn tránh, sợ đối diện cùng nghịch cảnh. Luôn là kẻ nhìn sóng đánh, vẫy tay chào sự yên lành…

Đây là lyrics bài "Đừng lùi bước", cũng là nhạc chuông của Bảo. Hắn thích cái khí chất ngạo nghễ, ngông cuồng trong các bản Rap của Karik. Bản nhạc chuông này, Bảo đã cài cho điện thoại từ bao lâu hắn chẳng còn nhớ nữa. Chỉ nhớ vì nó mà mẹ đã khó chịu với hắn nhiều lần "Mày bao giờ mới khôn lớn hả Bảo" còn mấy đứa con gái thì chọc hắn là “thằng ấu trĩ”. Mấy lần về quê nghe mẹ càu nhàu hắn cũng định bụng thay, nhưng rồi chẳng biết tìm được bài nào phù hợp hơn nên vẫn cứ giữ lại để dùng. Bảo liếc nhìn điện thoại, một số máy lạ và khá đẹp.

- Lại mấy đứa rủ mình đi bán hàng đa cấp, hoặc trung tâm tiếng anh nào đó giới thiệu khóa học mới? - Hắn nhủ thầm như tự khen mình kinh nghiệm, ung dung ngồi hút thuốc và nghe gần hết nhạc mới chịu nghe máy.

- Alo!

- Anh Bảo phải không ạ? - Một giọng con gái là lạ, Bảo chột dạ. - Lẽ nào mình đã dự đoán sai hết.

- Vâng, tôi Bảo đây.

- Em Nhi nè, anh có nhận ra em không?

Phải mất đến cả chục giây im lặng để hắn nhận ra là hắn chẳng nhận ra được gì.

- Em là Linh Nhi, Phạm Nguyễn Linh Nhi nè, sao anh không nói gì vậy, anh không nhận ra em à? - Giọng cô ỉu xuống như giận dỗi, khác hẳn với cái tiếng thánh thót lanh lảnh lúc nãy.

- Ờm, xem nào, Phạm Nguyễn… Linh Nhi… - Bảo thấy cái tên khá quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi nó đã từng xuất hiện ở đâu, trong hoàn cảnh nào, và có liên quan những gì đến hắn. Hắn lại im lặng thăm dò.

- Anh nhớ ra em rồi à? - Giọng cô vui vẻ trở lại. - Em qua thăm bác rồi xin số điện thoại của anh, em mới về Việt Nam, lần này em về là vì có một việc rất quan trọng. - Nói đến đây cô bỗng dừng lại cười lớn. - Sáng ngày mai em sẽ lên chỗ anh.

- Ơ, nhưng mà… - Bảo không nói hết câu, mà thật ra hắn cũng chỉ biết dừng lại ở chữ "nhưng mà". - Cô gái này đã đến gặp mẹ mình, hẳn là có quan hệ thân thiết với nhà mình, chỉ là mình chưa nhớ ra mà thôi. - Hắn lẩm nhẩm.

- Vậy mai gặp nhau anh nhé, em nhớ anh lắm, em chào anh! - Nhi nói xong câu rồi vội vàng cúp máy như thể sợ Bảo từ chối hoặc cáo bận.

Bảo mỉm cười lạ lẫm, lâu rồi hắn không cười một mình như vậy.

 

 

 

Chương II: Phạm Nguyễn Linh Nhi

- Con không đồng ý, sao mẹ cứ quyết định mọi thứ mà không hề bàn bạc trước với con, con lớn rồi, con cần được đối xử như một người lớn.

- Người lớn cái phục sinh nhà mày!

Bảo đã quen với câu nói này của mẹ. Từ ngày bố hắn mất, mọi chuyện trong nhà đều do một mình bà gánh vác, tất nhiên trong đó bao gồm cả những vấn đề từ nhỏ đến to của hắn. Và mỗi lần Bảo thốt ra những câu làm bà vừa phật ý, lại vừa buồn cười, bà lại nói như vậy. Bảo chẳng hiểu nổi ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng lại biết nó ám chỉ điều gì. Ngôn ngữ phục vụ cảm xúc, cảm xúc con người thì muôn hình vạn trạng, ngôn ngữ cùng từ đó mà đa dạng biến đổi theo.

- Mẹ coi nó như con gái, chung cư có ba phòng, còn trống những hai phòng nữa, chẳng nhẽ lại để nó phải ra ngoài thuê nhà hay sao?

- Nhưng cái Nhi lên đây làm gì hả mẹ? Con tưởng nó chỉ đến thăm con một bữa rồi về?

- Mẹ không biết, nó nói là có chuyện bí mật. À! Lúc nói nhìn mắt con bé rơm rớm như sắp khóc vậy.

- Rơm rớm ạ?

- Ừ, mẹ đoán là nó có chuyện quan trọng thật.

Bảo không hỏi thêm gì nữa, liếc nhìn kim ngắn của chiếc đồng hồ treo tường đã gần vuông góc với mặt đất, hắn chào mẹ rồi cúp máy. Sau cuộc nói chuyện với mẹ, hắn đã nhớ ra Nhi, hai đứa vốn là bạn thân hồi bé. Nhà Linh Nhi và nhà hắn ở gần nhau nhưng do bức tường gạch không nung ngay cạnh khoảng sân rộng mà bọn trẻ con hay đá bóng được ngăn bằng hàng rào sắt xung quanh nên thành ra gần nhà mà lại xa ngõ. Năm Bảo học lớp hai, bố mẹ Nhi chia tay không hiểu vì lý do gì. Bảo chỉ nhớ, thời gian ấy khắp khu phố nhà hắn rầm rộ những tin đồn. Họ nói những người giàu có thường không có cuộc sống gia đình vui vẻ êm đềm như giới bình dân, bố Nhi vì quá mải mê với công việc ngoại giao ở một công ty liên doanh, ít có thời gian chăm lo cho vợ con ở nhà, mẹ Nhi dồn nén lâu ngày sự chán nản, cuối cùng cũng đã bỏ đi theo một người đàn ông khác. Những tin đồn kiểu như vậy nhiều khi cũng có cái lý do để tồn tại, sau khi họ li dị, Bảo không còn nhìn thấy mẹ Nhi nữa. Nhi sống với bố đến năm Bảo học lớp năm rồi cùng bố bay ra nước ngoài. Hôm Nhi đi, Bảo buồn lắm, hắn ở lì trong nhà cả tuần liền chẳng ra ngoài. Hắn giận người lớn. Chỉ vì họ mà những đứa trẻ con như Nhi và hắn phải xa những người bạn thân thiết của mình, rất có thể là mãi mãi.

- Anh Bảo ơi, mình không được gặp nhau nữa phải không?

- Nhi đừng buồn, sau này lớn lên anh nhất định sẽ qua bên đó tìm em.

- Anh hứa đi, ngoắc tay nhé.

- Anh hứa. À, tặng Nhi con gấu này.

Nhi ôm lấy con gấu màu nâu đất mà hai đứa từng chơi, thút thít một hồi rồi chạy một mạch về phía chiếc xe con đỗ ngoài đường lớn. Đấy là lần cuối cùng Bảo nhìn thấy cô bé.

Cả thập kỉ dài trôi đi. Bảo không sang bên ấy tìm Nhi, nhưng Nhi thì đã trở về. Cũng phải. Giờ cô đã đủ trưởng thành để đi bất cứ nơi nào mình muốn, quay về khu nhà cũ để ôn lại chút ít kỉ niệm thơ ấu lại càng là chuyện đơn giản như đan rổ. Bảo chỉ buồn vì đã không nhớ ra cô ngay, buồn vì mình đã quên người bạn thân thuở bé nhanh đến như thế. Rõ là trẻ con.

- Reeeng! Reng ! Reng !

Tiếng chuông cửa reo lên dồn dập và inh ỏi. Bảo không bất ngờ hay tỏ ra khó chịu. Hắn đã tỉnh dậy từ sớm để dọn dẹp lại một phòng ngủ như lời mẹ dặn. Công việc chẳng nhiều, nhưng cũng đủ để chiếc áo phông cổ tròn hắn mới thay ban sáng thấm đẫm mồ hôi.

- Là mày à Long, qua kiếm tao có chuyện gì thế?

- Qua chơi với mày có được không? Nay là sáng Chủ nhật mà không đi đâu, mày ngày càng giống ông nội tao đấy Bảo ạ.

- Hôm nay tao có khách! - Bảo hắng giọng. - Vào nhà đi, tay mày cầm cái gì đấy?

- Đồ ăn. Hỏi thừa thãi vãi.

- Đợi tao đi tắm rồi ăn. - Bảo cười khành khạch. - Đến chơi có quà cho anh em như thế là rất tốt đấy, mày tiếp tục phát huy nhé.

- Tắm buổi trưa? Lần này mày giống bà ngoại ở dưới quê của tao nhiều hơn. - Long chèm chẹp cái môi mỏng dính như nhai kẹo. - Hẳn là mày có khách quý thật!

- Thôi, cho tao xin.

Long không nói gì nữa, hắn ngồi vắt chân lên chiếc ghế đẩu ở phòng ăn, nhâm nhi quyển truyện Bảo vứt trên bàn, thỉnh thoảng lại hứng chí hát ông ổng mấy giai điệu cổ lỗ sĩ mà cả nhạc và lời đều đã bị xuyên tạc đến mức “dễ hiểu”. Hồi học cấp ba, chính Long là kẻ đã làm mai cho mối tình gà bông của Bảo và Thủy. Tối hôm Thủy nói chia tay, hắn và Bảo đi uống rượu ở một quán nhỏ ven sông Tịch, cả hai thằng đều say khướt. Trên đường về, Bảo nôn cả tá lần, người mệt lử đử như vừa hành quân xuyên rừng. Long thấy thằng bạn vàng loạng choạng tay lái như đang mơ ngủ trên chiến trường xe cộ, máu anh hùng nổi lên, hắn dựng xe sát lề đường, chở Bảo về nhà rồi đi bộ quay lại lấy. Mấy lần chạy trên đoạn đường từ nhà Bảo đến quán rượu chẳng thấy xe mình đâu, hắn tiếc nuối ngồi thừ ở bãi cỏ rồi ngủ luôn ở đấy. Đến gần sáng hôm sau, tỉnh dậy nhìn thấy con Dream II cũ kĩ đang dựng ở lề đường bên kia, nhận ra suốt mấy lần đi đi lại lại đêm qua, hắn chỉ đi phía bên trái đường, Long mừng rỡ và tự thề với trời là sẽ không bao giờ kể chuyện này với Bảo, cái thằng mà suốt ngày lôi mấy chuyện ngớ ngẩn của hắn ra để xỉa xói.

- Reng! Reng!

Chuông cửa lại reo, Bảo vẫn đang trong nhà tắm. Long chắc mẩm người vừa bấm chuông là vị khách quý mà Bảo nhắc tới ban nãy. Hắn nhấc mông khỏi ghế, vội vàng bước ra nhà ngoài. Cửa được mở ra, một cô gái đang đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn rồi bất chợt lao nhanh về phía hắn, ôm thật chặt. Lần đầu tiên trong đời, hắn được một người con gái ôm, tất nhiên cả mẹ và bà hắn ở nhà, đã được lên chức phụ nữ từ lâu lắm rồi. Hơn nữa, đây còn là một cô gái rất trẻ. Hắn luồn tay ra sau lưng cô, đáp trả lại bằng một cái ôm bản năng đầy nam tính.

- Anh Bảo! - Cô cất lời sau vài giây im lặng, giọng nũng nịu như một đứa em gái vòi quà.

- Không, mình là Long mà! - Hắn vỗ nhè nhẹ vào lưng cô như một kiểu an ủi thường thấy. Hai người vẫn ôm nhau.

- Thằng Bảo nó đang tắm!

- Hả?

Nói đến đây, cô giật mình đẩy hắn ra, mặt cau lại như bị sốt, hai bàn tay cứ đan chặt lấy nhau như những vật vô dụng. Cô vẫn để dành cái ôm riêng tư đó cho Bảo suốt mười năm nay. Thế mà không ngờ, khi cái ngày chờ đợi đã đến, nó lại được dành cho một đứa con trai khác không phải Bảo, và điều đó làm cô thực sự tức giận. Giận mình không cẩn thận hỏi han, giận cả cái đứa con trai vô duyên đang đứng trước mặt cô đã không nói cho cô biết hắn là ai từ sớm.

Long lúng túng, chẳng hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, cũng chẳng hiểu mình đã vừa làm gì. Hắn ngượng chín mặt, cái mồm thường ngày toanh toách như tép nhảy giờ đây cứng đờ, không cất nổi lên ba tiếng “Mời cô vào”.

Chương III: Lời đề nghị lúc 0h

 

Cốc lipton sữa nóng Bảo mang ra lúc nãy đã nguội lạnh. Rõ ràng là Nhi chẳng thấy thoái mái về sự có mặt của Long, nếu không cho dù là thứ đồ uống gì, miễn là Bảo pha, cô cũng sẽ đều vui vẻ nhâm nhi cho bằng hết. Không khí ở căn phòng khách nhỏ bé trầm xuống đến tẻ nhạt. Nhi chỉ muốn cái tên “kì đà cản mũi” đáng ghét kia biến ra khỏi đây, càng sớm càng tốt, trả lại không gian riêng tư cho cô và Bảo. Hoặc nhân văn hơn một chút thì, hắn ta là bạn Bảo, hắn ta có thể đến đây lúc nào cũng được… trừ ngày hôm nay. Long dễ dàng nhận ra điều đó, bình thường gặp chuyện như vậy, hắn đã lôi ra cả đống lý do bận bịu để đứng dậy đi về, thế nhưng chẳng hiểu sao lúc này, hắn làm không nổi. Một chất keo vô hình nào đó đã dính chặt miệng và tai của hắn lại, thứ cảm giác duy nhất hắn còn có thể cảm nhận là vẻ mặt của cô gái trẻ đang ngồi đối diện được thu lại vội vã bằng cặp mắt hai mí khép nửa. Tim Long vẫn còn đập thình thịch sau tình huống bất ngờ lúc nãy, hắn chẳng hiểu được tại sao cái ôm của một đứa con gái lại làm hắn xúc động mạnh đến thế. Vì Nhi xinh đẹp và thơm phức như một nàng công chúa? Hay vì cái ôm đáng nhẽ được dành cho Bảo của cô quá tình cảm và… khả ái? Bảo không biết chuyện này, hắn vẫn đang chăm chú với cặp cánh gà nướng Long mang đến lúc trưa. Thỉnh thoảng thấy không khí trầm quá, hắn lại ngẩng đầu lên nói vài câu bâng quơ theo cái lối “nói cũng như không”.
-  Tớ..tớ xin lỗi chuyện lúc nãy nha!
- Biến thái!
- Tớ không cố ý mà. - Long khựng lại
- Anh vẫn là đồ biến thái!
- Cái gì vậy? - Bảo chen ngang
- Anh đuổi người này về được không, em có chuyện muốn nói với anh. - Nhi van nài, giọng đầy giận dỗi trước thái độ thờ ơ của Bảo. Sự kìm nén im lặng bấy lâu cuối cùng cũng được bung ra một cách thoải mái.

Bảo vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, hắn cười nham nhở vì mấy ý nghĩ vớ vẩn vừa thoáng xuất hiện trong đầu.
- À xin giới thiệu với em, đây là Long, bạn thân của anh, nó vui tính lắm đấy.
- Em không quan tâm, em mệt nên vào nhà ngủ một lát. Tí nữa nếu có người mang đồ qua cho em, anh kí nhận rồi để vào trong nhà hộ em nhé.
- Đồ gì vậy?
- Hành lý! - Nhi hét lên cộc lốc rồi bước thẳng vào căn phòng được Bảo dọn cho từ trước.

Bảo nhún vai nhìn Long như thể muốn nói “con gái mà, sao hiểu nổi”.

- Ai thế mày? - Đến lúc này Long mới dám mở miệng hỏi thăm về “vị khách quý” của Bảo.
- Bạn thân.

- Sao tao chưa từng gặp lần nào?
- Vì tao cũng không gặp nó cả chục năm nay rồi. Nó xuất ngoại cùng bố.
- Vậy là bạn thanh mai trúc mã?
- Chắc vậy! - Mặt Bảo vẫn lạnh tanh.
- Con bé xinh thật.
Long buột miệng phun ra cái câu mà hắn luôn coi là “cấm kị”. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn nhớ như in chuyện hắn đã khổ sở thế nào khi trót khen một cô giáo viên thực tập trước mặt Bảo. Lời khen hết đỗi bình thường ấy được Bảo và lũ “quái vật” trong lớp xào nấu đến nỗi trước khi quay về trường sư phạm, cô giáo viên kia còn để lại cho hắn một bức thư với nội dung đại khái là nhắc hắn chăm chỉ học tập, đừng để tình yêu và nỗi nhớ nhung làm xao lãng cái công việc quan trọng nhất ấy.
- Bạn tao mà. - Bảo chỉ thốt lên như thế sau khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Long.
- Tao đùa thôi! Bi-a như thường lệ chứ?
- Ừ, đợi tao thay đồ.
Cũng không biết bi-a có phải là lý do khiến Long và Bảo thân nhau không. Hai đứa vào chung Club từ đầu năm lớp 10, sau khi chẳng tìm được môn thể thao nào ưa thích. Cứ chiều chủ nhật là hai thằng lại lóc cóc đạp xe ra Club luyện tập, dù biết rằng “Hội Khỏe Phù Đổng” sẽ chẳng bao giờ liệt bi-a vào danh sách các môn thi đấu như mong ước. Bi-a với hai thằng là một trò chơi đơn thuần, và chỉ có những trò chơi đơn thuần mới có thể đem lại cảm giác giải trí thật sự cho con người.
             

***

Mười giờ tối, Bảo mới có mặt ở nhà. Đèn điện tối om làm hắn quên mất rằng trong nhà vẫn còn một người nữa. Hắn mở tủ lấy lon pepsi tu ừng ực một hơi hết nhẵn rồi phi thẳng vào giường ngủ.
Mười một rưỡi, người ở căn chung cư phía trên làm vỡ một vật gì đó. Tiếng loảng xoảng không lớn lắm. Bảo vẫn mê man. Hắn mơ về mẹ và thời thơ ấu, mơ về cái hôm hắn và Nhi chia tay, cô cầm con gấu màu nâu mà Bảo tặng chạy về phía chiếc xe con, bất chợt cô dừng lại, quay về phía sau nhìn hắn, nở một nụ cười khó hiểu rồi vứt con gấu xuống lề đường, mặc cho nó kêu gào thảm thiết van cô hãy mang nó đi… Bảo giật mình tỉnh giấc. Hắn nghe có tiếng khóc khe khẽ ở phòng bên, tiếng khóc ri rỉ như trách móc. Đầu óc hắn đảo lộn. Mồ hôi nhễ nhại từ thái dương lăn dài xuống gò má, ướt đầm. Hắn châm một điếu thuốc, hút ngấu nghiến.

Nhi đang ngồi phệt dưới sàn ôm con gấu màu nâu cũ kĩ, cằm chống vào hai đầu gối, đôi mắt cô đỏ hoe, mọng nước như những tép bưởi đào. Bảo bật đèn nhìn cô, chẳng biết làm gì, hắn sợ phải thấy cảnh con gái khóc, nỗi sợ bại lộ bản chất mềm yếu bên trong của những thằng con trai luôn cố tỏ ra cứng rắn. Nhi bật dậy, lao người theo hướng hai bàn tay đang dang ra của Bảo, nhanh chóng ghì cả cơ thể nhỏ bé của mình vào người hắn, chặt hết cỡ. Cô khóc rống lên, tiếng khóc hạnh phúc như của kẻ mù lòa bao năm bỗng dưng nhìn thấy bảy sắc cầu vồng, như của những người câm điếc bẩm sinh bất chợt nghe được tiếng hát, tiếng đàn văng vẳng ở bên tai.
- Anh có biết, em nhớ anh nhiều lắm không? - Tiếng cô nghẹn ngào, Bảo thấy trong tiếng nói bình dị đó chất chứa đầy đủ những tâm sự của cả hai đứa, những nỗi buồn vô cớ mà lâu nay hắn không lý giải nổi, những cảm giác quen thuộc mà hắn không biết đã từng gặp ở đâu, những dấu câu cảm thán…
- Đừng khóc nữa, anh ở đây rồi, em không thấy sao?
Bộ phim bất tử “Tây du kí” của Trung Quốc quay mất sáu năm, chiếu trên TV trong tầm một tháng. Còn ba mươi phút ngắn ngủi của Nhi và Bảo đã phải chờ đợi đến mười năm. Khoảnh khắc cảm xúc ấy cũng sẽ khiến hai đứa chẳng thể nào quên trong suốt quãng đời còn lại.

Mười hai giờ đêm, Nhi ngồi trong phòng ăn nhìn Bảo nấu mì. Bảo biết nấu mì từ hồi còn rất nhỏ, một phần do bố mất sớm, một phần cũng vì thích ăn mì. Ngày bé, mỗi lần Nhi kêu đói, Bảo lại lôi gói Miliket đặt trong chạn bát ra làm một tô ngon lành cho cô ăn. Tô mì của Bảo có hành phi thơm và trứng rán, nó ảm ảnh Nhi đến mức sau khi ra nước ngoài, thỉnh thoảng nhớ Bảo quá, cô lại chạy vào bếp gắng nấu một tô giống hệt như của Bảo, làm xong chỉ để ngắm và ngửi mùi hương.

- Xong rồi đây, em ăn đi!
- Anh ăn cùng em đi, ăn một mình buồn lắm.

- Trước đây anh nấu mì, em cũng chỉ ăn một mình mà, buồn gì chứ! - Bảo cười xuề xòa. Nụ cười ấm áp như nắng mùa hạ.
- Nhưng giờ em lớn rồi mà! - Nhi ngượng ngịu.

- À, em nói về Việt Nam có chuyện quan trọng, là gì thế?
- Em về để cưới anh.
- Em cứ đùa! - Bảo cười trêu chọc.
- Em không đùa!
Khuôn mặt và lời nói nghiêm trọng của Nhi khiến Bảo bối rối.

Theo như Bảo nhớ, Nhi không phải là người thích nói dối. Với những câu hỏi khó, cô thà im lặng chứ nhất quyết không chịu nói ra nửa lời sai sự thật. Lần này, nếu suy đoán của Bảo là đúng, thì có lẽ hắn sắp nguy to.
Tin bão xa, cơn bão số X…

Chương IV: Anh có trốn được mãi không?

 

 

- Mày có biết bây giờ là mấy giờ không?

- Sáu giờ.
- Ừ, những sáu giờ cơ đấy!

- Thôi, cho tao vào, ngoài này cô đơn quá…
Đã cả tuần nay cái thành phố rộng lớn này không đón nhận được chút ánh nắng nào. Đường xá, xe cộ, nhà cửa đều toát lên một mùi ẩm mốc đến khó chịu. Bảo chui tọt người ra khỏi chiếc áo mưa ướt sũng, vứt phịch nó xuống cạnh cửa sắt kéo, nước mưa vẫn còn chảy tong tong xuống nền gạch xám.Hắn vào nhà, đặt hai túi xôi xéo nóng hổi lên mặt bàn rồi chạy thẳng vào buồng tắm.

- Sáu giờ sáng thứ bảy, trời mưa trời gió, mày không ở nhà ngủ lại qua tao làm gì?

- Tí nói đi! - Bảo gắt lên. Hắn chúa ghét đứa nào hỏi han trong lúc hắn đang tắm. Nhưng rồi như chợt nhớ ra đây không phải là nhà mình, hơn nữa lại làm phiền thằng bạn vào cái giờ mà đáng lẽ ra nó đang say ngủ, Bảo ôn tồn làm hòa:
- Tao nhớ mày nên qua thăm thôi.
- Nhớ? Thăm?
- Ờ thì… Cũng có chút chuyện, lát tao kể.

Bảo tắm xong cũng là lúc Long ăn hết hai túi xôi trên bàn.
- Tao đói! - Long hất cằm, vội vàng giải thích như thể sợ thằng bạn nổi điên.

- Đói thì ăn, tao mua cho mày cả đó!
- Nghi lắm, mày có chuyện gì nhở vả phải không?
- Sao mày biết là tao có chuyện nhờ vả?

- Tao chơi với mày cũng được sáu năm rồi. - Long nói cụt ngủn
- Ờ, là chuyện cái Nhi. Mày còn nhớ cái Nhi chứ?
- Nhớ… Ừ, nhớ, sao?
Nói thế thôi chứ Long làm sao quên được cô gái ấy, cái cô gái cứ nằng nặc đòi Bảo đuổi hắn về chiều Chủ nhật tuần trước.
Bảo gãi tai, ánh mắt khó hiểu nhìn ra phía ngoài cửa sổ:

- Tao thấy hơi phiền.
- Hơi phiền là sao?
- Là nó bám theo tao cả ngày, đi học cũng đi theo tao, đi chơi, đi ăn, đi ngủ, chắc chỉ có đi vệ sinh là nó đứng ở ngoài.
- Mày đào hoa thế còn gì, như tao, có muốn cũng chắng được. Ế hai mươi hai năm nay rồi - Long cười khành khạch.
- Tối Chủ nhật tuần trước nó còn nói là nó về Việt Nam lần này là để cưới tao.
- Cưới?
- Ừ, cưới! Tao đã nói với nó đủ thứ, là phải yêu thì mới cưới được, là tao phải học xong đại học và có khi còn phải lấy thêm cái bằng thạc sỹ theo nguyện vọng của mẹ nữa. Nó không chịu. Nó nói là sẽ chờ tao và sẽ đóng tiền nhà cho tao nếu tao yêu cầu.
- Sợ nhỉ? Thế mày có thích nó không?
- Hồi bé thì chắc là có, nhưng hồi ấy thì tính gì, cả chục năm nay tao đâu có gặp nó. - Bảo khìn khịt mũi. - Muốn yêu cũng phải có thời gian, nhưng nó cứ đi theo tao thế này… Có khi còn chỉ làm tao và nó thêm khó chịu.
Long ngồi im lặng miên man suy nghĩ. Hắn nghĩ đến Nhi với hai má ửng hồng và đôi môi chúm chím. Cô bé đã gửi trọn tình yêu của mình cho Bảo với những thủ thỉ mà có lẽ là rất rất nhiều thằng con trai trên đời này mơ ước, trong đó có hắn. Vậy mà, thằng bạn vàng của hắn, lại còn đang ngồi than phiền về điều đó. Thiên hạ có câu “ ông trời thật khéo sắp đặt”, nhưng dường như nó đã chằng còn đúng nữa.

- Ê, này!
Tiếng nói của Bảo làm Long giật mình quay về thực tại.
- À! Thế mày cần tao giúp gì?
- Ờ thì, mày cho tao ở tạm đây mấy tháng.
- Thế còn cái Nhi?
- Tao viết giấy để lại cho Nhi rồi. Tao bảo là phải đi thực tập ở tỉnh xa.
- Mày không thấy tội cho nó à?

- Có chứ! Nhưng càng quý nó, tao càng cần phải làm như vậy. Mày hiểu ý tao không?
- Thế còn mẹ mày, nó có thể gọi điện hỏi mẹ mày là mày có đi thực tập thật không. Lúc ấy tờ giấy của mày chẳng còn giá trị gì nữa.
- Đành phải nói dối cả mẹ tao chứ sao, dù tao chẳng bao giờ muốn làm điều ấy cả. - Bảo nhún vai một cách miễn cưỡng.

Long lại im lặng. Hắn có cảm giác không vui. Tất nhiên chẳng phải vì chuyện thằng bạn thân xin ở nhờ mấy tháng. Bảo có ở đây đến mấy năm thì cũng chẳng có vấn đề gì to tát…

Cảm giác ấy giống với cảm giác của một thằng bé cấp hai phải lén lén lút lút giấu giếm bài kiểm tra bị điểm kém với bố mẹ. Mỗi khi bố mẹ nhìn, nó không dám nhìn lại, không dám nói gì mà chỉ cúi gằm mặt lặng lẽ bước đi. Đến tội nghiệp.

- Coi như mày đồng ý rồi nhé, để tao xuống tầng hầm lấy đồ. Nãy để quên ở xe. Giờ mà mất thì khốn nạn.
- Ừ!

***
Một tuần nữa lại trôi qua, bầu trời vẫn chẳng khá khẩm hơn được chút nào, thậm chí còn ngày càng trở nên xám xịt. Không giống như mưa rào mùa hạ, mưa ngâu rả rích đầu thu thường chỉ mang đến cho con người những nỗi buồn. Họ buồn hơn khi đang buồn, họ buồn vô cớ khi không có chuyện gì xảy ra, và niềm vui của những kẻ đang vui cũng “buồn” đi đôi chút. Mưa là thế và con gái là thế. Nhi cũng không phải ngoại lệ, thậm chí còn hơi có phần trẻ con và mơ mộng.

“Gửi Nhi bé bỏng. Anh thật sự, thật sự, thật sự rất xin lỗi vì đã để em phải ở nhà một mình dù chúng ta mới chỉ gặp lại nhau được một thời gian ngắn. Anh phải đi thực tập ở một tỉnh rất xa, xa lắm, để hoàn thành quá trình học đại học và có lẽ phải mấy tháng nữa anh mới trở về, anh cũng không rõ là mấy tháng nữa. Trong thời gian này, anh mong em ở nhà giữ gìn sức khỏe và luôn luôn vui vẻ. Anh không thông báo trước với em được vì mọi chuyện hơi đột ngột và cũng sợ sẽ làm phiền đến em nữa. Anh rất nhớ em. Anh Bảo”

Đoạn thư ngắn với câu chữ lủng củng được Bảo viết nắn nót trong một tờ giấy màu vàng, loại giấy được xé ra từ quyển sổ mà bọn học sinh cấp ba hay dùng để viết nhật ký hoặc lưu bút. Rõ ràng là tờ giấy ấy có tác dụng rất tốt trong ngắn hạn. Chính nó đã khiến Nhi không khóc, sau khi nhận ra thực tế là Bảo sẽ xa mình trong mấy tháng. Nó cũng khiến cô gái sống hơn chục năm ở nước ngoài trong sự cô đơn có được một cảm giác ấm lòng. Vì ít ra ở cuối thư, Bảo đã viết là rất nhớ cô…
Thế nhưng, sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác trong dài hạn. Một người kém thông minh củng đủ để nhận ra những bất ổn sau khi đọc đi đọc lại bức thư trên nhiều lần. Có rất nhiều điều bất ổn, nhưng cái lớn nhất thì không nằm trong nội dung bức thư, đấy là tại sao,Bảo không nhắn cho cô một cái tin, thay vì mất công xé giấy, rồi ngồi viết viết lách lách. Hắn che dấu điều gì.
- Điện thoại. - Nhi thốt lên, cảm thấy mình thật ngu ngốc khi không nghĩ đến nó sớm.
Cô rút máy, gọi cho Bảo.
- Tút, tút. - Hai tiếng báo điện thoại bận
Cô kiên nhẫn gọi lại.
- Tút, tút. - Vẫn chỉ là hai tiếng ấy.

Một cuộc, hai cuộc,…, một trăm cuộc gọi. Cô bấm gọi lại một cách điên loạn như chẳng thể kiểm soát nổi bàn tay mình. Đến khi điện thoại hết pin, cô mới dám chấp nhận với bản thân rằng, cô đã bị Bảo chặn số.
- Anh có trốn mãi được không? - Cô gào lên, mặt nóng bừng bừng như cảm nắng.

Ngay lúc ấy, chuông cửa bất chợt reo lên...

Chương V: Cô gái đến từ quá khứ

 

- Chị cho hỏi đây có phải nhà anh Bảo không ạ?

- Đúng rồi, bạn cần tìm Bảo?

- May quá, em tìm mãi mới đến được địa chỉ này.

Đứng trước mặt Nhi là một cô gái có nước da bánh mật, vầng trán cao và đầy đặn cùng cặp kính cận dày cộp ở sống mũi được tôn lên bởi mái tóc ngắn buộc chỏm mái giữa khá tỉ mỉ. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng sữa, đi một đôi giày cũng có màu tương tự.

- Giày đế thấp? - Nhi nhủ thầm - Kiểu giày của những cô gái thông minh.

- Thế anh Bảo có nhà không hả chị?

Bây giờ Nhi mới để ý, giọng cô gái này cũng rất đặc biệt. Cái giọng không thanh thanh như người miền Bắc, cũng không nằng nặng như tiếng miền Trung, nó sang sảng và mềm mại. Nhi nhớ hồi bé, Bảo nói hắn thích giọng của một đứa bạn ở Sài Gòn. Hắn thích cái dễ thương trong những câu từ vội vã, thích cách họ dùng các từ lóng, thích “đụng xe”, thích “thương nhau”, thích “vô nhà”, thích…

- Anh Bảo đi vắng bạn ạ. À, mời bạn vào nhà.

- Anh ấy đi bao giờ về hả chị?

Như bị động đúng chỗ ngứa, Nhi khẽ nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt vị khách lạ, nét mặt ngượng ngịu trông đến tội.

- Cũng không lâu lắm, nếu như… Mình tìm được hắn.

- Tìm được?

- Chuyện dài lắm, mình sẽ kể sau, thế bạn tìm Bảo có chuyện gì không? Nếu bạn cần, mình sẽ nhắn lại cho.

Cô gái im lặng. Môi mấp máy như định nói một điều gì đó rồi lại thôi.

- Không sao. - Nhi nhanh nhảu. - Mà bạn tên gì? Ít ra mình cũng nên được biết tên bạn.

- Em tên Ngọc… Bảo Ngọc.

- Tên bạn đẹp quá! Mình là Nhi, vợ sắp cưới của anh Bảo. - Nhi cười một cách hồn nhiên, hai mắt chớp chớp mơ màng như thể cô đã quên chuyện mình đang giận Bảo.

- Vợ sắp cưới?

- Ừ! - Nhi lại cười.

Khuôn mặt Ngọc gợn lên một chút buồn. Khi một cô gái với vẻ ngoài nữ tính buồn, thật dễ để cho người khác nhận ra. Cô lục túi xách và lôi ra một tờ giấy cũ, màu đã bị hoen ố bởi sự khuếch tán của bụi theo thời gian, ngắm nghía nó một hồi như để thu hút trí tò mò của người đang ngồi đối diện.

- Em cũng là vợ sắp cưới của anh Bảo.

Phương yếu ớt cất lời sau một hồi trầm tư suy nghĩ, đôi mắt cương quyết nhìn Nhi. Cô xòe tờ giấy đang cầm trên tay đưa cho Nhi, như một bằng chứng.

” Trường Sĩ quan Thông tin Nha Trang… Ngày… Tháng… Năm…

Chúng tôi, gồm N.Đ.N và P.H.T, học khoa Chỉ huy kỹ thuật Thông tin.

Tuy không cùng cha mẹ, không cùng quê hương, nhưng thân thiết nhau như anh em ruột thịt. Nay nguyện kết làm anh em sinh tử, khó khăn hoạn nạn khó nhau. Dù sau này về quê hương lập nghiệp, xa nhau ngàn cây số, tình cảm cũng sẽ không bao giờ bị tàn lụi.

Nếu một trong hai người sinh con trai, đặt tên nó là Ngọc Bảo.Một trong hai người sinh con gái, sẽ lấy tên là Bảo Ngọc. Hai đứa sẽ cưới nhau theo nguyện vọng của hai người cha, tức là chúng tôi.

Hai chiếc nhẫn bạc, tuy giá trị không lớn, nhưng ý nghĩa sâu nặng, sẽ đeo lên cổ hai đứa từ ngày chúng sinh ra.

Ký tên”

- Nhảm nhí! - Nhi thốt lên, cổ họng nghẹn đắng vì nước mắt chảy ngược. Cô đã khổ sở thế nào với tờ giấy mà Bảo để lại, giờ lại thêm tờ giấy này nữa.

- Không nhảm nhí đâu chị!

- Cô đi đi, Bảo sẽ không bao giờ yêu cô đâu!

- Nhưng anh ấy sẽ cưới…tôi! - Ngọc đột nhiên thay đổi cách xưng hô, hai mép nhíu lên một chút. - Trước khi đến đây tôi đã về nói chuyện với mẹ Bảo. Tôi đã tốt nghiệp Đại học nhưng không cần phải đi làm vội, nhà này có ba phòng, tôi sẽ dọn tới đây để thuyết phục Bảo cưới tôi như tôi đã từng làm.

Ngọc nở một nụ cười đắc thắng, một thứ động lực nào đó cũng khiến Nhi đang cố bình tĩnh trở lại. Cô nhận ra cô cần phải tỉnh táo để đối phó với kẻ tình địch khó ưa đang ngồi trước mặt.

***

Hai tuần nay, Bảo vẫn đi học đều đặn. Hắn cố tỏ vẻ ung dung trước mặt Long, nhưng Long biết là thằng bạn mình cũng đã bắt đầu sốt sắng về câu chuyện đang diễn ra ở nhà. Bữa cơm của hai thằng rất đơn giản, và xoay quanh nó thường là những câu nói vu vơ của Bảo. “Không biết con bé Nhi ở nhà thế nào nhỉ?”, “Nó có đi đâu không?”, “Tao làm thế có ác quá không?”, “Tao thấy nhớ nhà tao quá?”.

Những lúc như thế, Long chẳng nói gì, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Hắn vẫn cảm thấy áy náy với Nhi. Từ bé tới giờ Long nói dối cũng nhiều, nhưng với con gái thì luôn tỏ ra thật thà một cách khờ khạo. Có lẽ cũng vì lí do đó mà hai hai tuổi đầu hắn vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, dù cho khá nhiều đứa con gái buông lời thích hắn, chỉ vì ấn tượng cái mã bề ngoài. Đôi khi, biết nói dối một chút, cũng là một cái lợi. Một lời nói dối chân thật khiến cho người khác vui, lại chẳng tốn tí công sức nào. Hắn biết thế nhưng vẫn không làm nổi.

- Gặp bế tắc luôn trốn tránh, sợ đối diện cùng nghịch cảnh…

Bên ngoài mưa đã tạnh được một lúc, ánh nắng le lói chiếu qua từng rặng mây dày đặc làm bầu trời sáng hẳn lên. Một số máy lạ, Bảo e ngại, chần chừ một lúc rồi cuối cùng cũng quyết định nghe máy.

- A-lô! Tôi, Bảo xin nghe.

- Anh Bảo ạ, em là Bảo Ngọc, em đang ở nhà anh nè!

Bảo không đãng trí đến mức không nhớ nổi cô gái này là ai như trường hợp của Nhi. Từ hồi lớp sáu, vào mỗi mùa thu, Ngọc lại đi máy bay từ Sài Gòn ra nhà Bảo. Mẹ Bảo quý Ngọc vì Ngọc ăn nói chững chạc, biết lấy lòng người lớn và hơn hết tay cô lúc nào cũng cầm cái bản hôn ước từ trong bụng mẹ mà thỉnh thoảng Bảo vẫn thấy trong những cơn ác mộng dài miên man. Đến khi lên Đại học, có lẽ vì học hành bận rộn, Ngọc mới ngưng công việc thăm thú lại.

- Ờ, Ngọc hả… Ờ, ờ… Anh đang đi thực tập, xa lắm, mấy tháng nữa mới về, em cứ ở nhà chơi, có đứa bạn anh đang ở đấy.

- Cái Nhi là bạn anh hả?

- Ừ. Bạn thân.

- Thế mà cô ta nói với em cô ta là vợ sắp cưới của anh.

- Vợ sắp cưới gì chứ. - Bảo cười trừ. Đột nhiên hắn thấy cái quyết định ở nhờ nhà Long từ hai tuần trước đang đúng đắn đến mức không tưởng. Bây giờ nếu ở nhà, có lẽ đầu hắn sẽ nổ tung ra từng mảnh.

- Con lợn Bảo….. - Là giọng của Nhi.

- Ơ, Nhi.

- Anh vẫn còn nhớ tên tôi cơ đấy? Tưởng anh chặn số tôi, bỏ tôi ở nhà một mình, rồi quên tôi luôn?

- Anh đâu có chặn số, cũng đâu có quên em, em là bạn tri kỉ của anh mà… Nhỉ?

- Anh là chồng sắp cưới của tôi, bạn cái khỉ gió! Anh đang ở đâu? Không phải anh đi thực tập đúng không?

- Anh đi thực tập thật!

- Vậy sao anh đi mà không nói với tôi một tiếng?

- Anh viết giấy để lại rồi mà. Anh vội quá. Xin lỗi em! À, à anh đang có chút việc bận ở công ty, anh phải đi đây, tiếp cái Ngọc hộ anh nhé, bye bye!

- Ê, khoan, khoan…

Bảo chỉ kịp nghe loáng thoáng ở đầu dây bên kia, Ngọc đang nói gì đó với Nhi. Hắn vội vàng cúp máy.

- Cô nói ảnh là heo, ảnh té lẹ là đúng rồi!


Chương VI: Thám tử bất đắc dĩ


- Ban nãy cô nói Bảo không đi thực tập, chuyện này là sao?

- Hắn trốn tôi!

- Trốn? Cô đã làm gì để anh ấy phải trốn? Lại còn chặn điện thoại nữa chứ?

- Không phải việc của cô!

Vẻ mặt khiêu khích của Ngọc làm Nhi nóng mắt. - Rõ ràng là cô ta quá tự tin vào bản hôn ước. - Nhi nghĩ thầm

- Vậy anh ấy đang ở đâu?

- Tôi không biết, nếu biết tôi đã không ngồi ở đây.

- Vậy cùng đi tìm! - Ngọc nhún vai một cách miễn cưỡng.

Nhi không tỏ ra phản đối với lời đề nghị của Ngọc. Ngay sau khi biết Bảo nói dối, cô cũng muốn tìm hắn để hỏi cho ra cành ra ngọn. Thế nhưng tìm một con người trong cái thành phố mênh mông mà cô mới chỉ đặt chân đến vài tuần trước không phải là chuyện đơn giản. Một bộ não vốn chỉ quen suy nghĩ theo cảm xúc, động đến những việc cần dùng tới lý trí sẽ tức khắc phát sinh chất “ì”, việc nảy ra một ý tưởng gì đấy hay ho không phải là lựa chọn hàng đầu của Nhi, thế nên mấy ngày nay cô quyết định chờ đợi cơ hội. Và giờ thì cơ hội cũng đã đến, một trí óc “có vẻ” triển vọng đang ở trước mặt cô, cô có thể mượn tạm nó để tìm ra Bảo, tìm được rồi, cô sẽ giải quyết chuyện cá nhân với Ngọc sau.

- Tìm bằng cách nào? - Giọng Nhi nhẹ nhàng trở lại, khác hắn với thái độ gắt gỏng trước đó.

- Qua bạn bè.

- Nghĩa là sao?

- Là tìm tung tích của Bảo qua bạn bè ảnh, nếu ảnh không đi thực tập thật, rất có thể là đang trú tạm ở nhà một người bạn bè nào đó.

- Ờ ha!

- Ngày trước về nhà Bảo, tôi thấy ảnh hay chơi với một người bạn, hình như cùng lớp, tôi không nhớ rõ tên. - Ngọc đẩy lại kính đưa mắt nhìn Nhi - Cô có manh mối gì không?

- Long! - Nhi kích động hệt như Ac-Si-Mét vừa khám phá ra định luật về chất lỏng. Ông rảo đều qua các con phố trong tình trạng khỏa thân, miệng không ngừng hét lớn “Eureka, Tao tìm ra rồi”. Cái định luật ấy, đến tận bây giờ, sau hàng ngìn năm, bọn trẻ con cấp hai vẫn còn phải học.

- Hôm tôi chuyển đến đây, hắn ra mở cửa, Bảo còn giới thiệu hắn là bạn thân, tôi cũng có cảm giác hai người ấy thân nhau lắm.

- Cô có số điện thoại của hắn không?

- Không có. - Nhi tiu ngỉu

- Không sao, ít ra cũng có chút hi vọng. Vào phòng Bảo tìm thử xem.

- Nhưng tìm cái gì?

- Cứ vào đi đã.

Phòng Bảo khá bừa bộn, chăn màn không gấp, tủ quần áo mở toang, sách vở thì vứt lung tung mỗi góc một quyển, duy chỉ có cái giá sách con con cạnh giường là trông có vẻ ngăn nắp. Chính sự khác biệt ấy làm Ngọc chú ý, cô tiến lại gần và quan sát những vật dụng đặt trên giá. Hai ông già nô-en làm bằng bông đã khá cũ, một ngôi nhà mô hình bằng gỗ, một khung ảnh, một cuốn sổ tay màu nâu và nhiều thứ linh tinh khác.

Nhi cầm khung ảnh lên ngắm nghía. Nó được làm khá cẩn thận bằng nhôm, nhưng mặt ảnh thì đã cũ và bám bụi. Đứng cạnh Bảo là một cô gái mặc áo dài trắng, đôi mắt tinh xảo cùng gương mặt thanh thoát và khá xinh. Ở dưới cùng có một dòng chữ nho nhỏ màu tím nhưng đã bị ai đó gạch đi bằng mực bút bi. Nhi bực tức ném nó về phía cửa tủ kêu đánh cộp một cái rồi quay nhanh ra phía Ngọc.

- Cô gái ấy học cùng lớp cấp ba với Bảo, và rất có thể là bạn gái ảnh hồi đó. - Ngọc nói chắc nịch, mắt vẫn không rời khỏi quyển sổ lưu niệm đang cầm trên tay.

- Sao cô biết?

Ngọc đưa cho Nhi xem bức ảnh chụp khá nhiều người đứng thành hàng kẹp giữa cuốn sổ. - Đây là bức ảnh kỉ yếu của Bảo. - Vừa nói cô vừa chỉ tay vào cô gái mặc áo dài trong khung ảnh Nhi vừa ném đi. - Ngọc lật trang tiếp theo. - Đây là bức ảnh được lồng trong khung ảnh lúc nãy. - Không cần Ngọc chỉ Nhi cũng nhận ra dòng chữ “My Love” được viết to đùng đoàng ở ngay bên hông trang giấy.

- Thật là tức quá mà!

- Không cần phải tức đâu, Bảo và cô gái ấy đã chia tay.

Nhi bụm miệng để không thốt ra thêm một câu “sao cô biết” nào nữa, Nhi không muốn mình tỏ ra quá yếu thế so với Ngọc. Cô im lặng và gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Ngọc nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt của Nhi, chẳng nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

***

Hai cô gái loay hoay cả buổi chiều, chẳng tìm được cái gì ra hồn. Nhi ngồi phệt xuống đất, dựa lưng vào giường, mặt mũi thất vọng não nề. Cô mở điện thoại gọi cho Bảo, hắn đã thôi chặn số, nhưng cũng không nghe máy. Tất nhiên cô chẳng điên cuồng gọi đến khi điện thoại hết pin như trước. Sau năm mươi cuộc, cô ngậm ngùi đút điện thoại trở lại túi.

- Tìm ra rồi! - Ngọc reo lên.

- Từ chiều đến giờ cô tìm ra bao nhiêu lần rồi?

- Lần này tôi tìm ra thật! - Ngọc chìa tờ danh sách phụ huynh kẹp trong một quyển sách cấp ba mà có lẽ Bảo giữ làm kỉ niệm ra phía Nhi.

- Tìm được cái này thì làm được gì? - Nhi vẫn tiu ngỉu.

-Ta sẽ gọi cho tất cả các số này, hỏi số điện thoại của Long. Mấy người lớn tuổi thường ít khi đổi số, hơn nữa trong lớp chỉ có ba mươi lăm người. Một trong số đó là bố hoặc mẹ của Long.

- Chắc gì họ đã cho số Long.

- Cái đấy nhờ cả vào tài năng của cô đấy. - Ngọc hất mặt về phía Nhi, nở một nụ cười nham hiểm hết cỡ. - Đi ăn đã, tôi đói quá rồi.

***

- A-lô, bác có phải mẹ của bạn Long không ạ? - Long là thằng nào?

- A-lô, bác có phải là bố bạn Long không ạ? - Nhầm máy rồi con điên.

- A-lô, bác có phải….

Nhi gọi đến hai mươi mốt cuộc mà vẫn chưa gặp được bố hay mẹ của Long. Thỉnh thoảng gặp một vị phu huynh khó tính, cô còn bị chửi đến tức nghẹn cổ mà vẫn phải lí nhí xin lỗi. Thế nhưng trời không phụ lòng người, ranh giới giữa thành và bại đôi khi chỉ là một phút giây chán nản. Đến cuộc thứ hai hai, Nhi gặp được bố Long.

- Phải, bác là bố của Long, có chuyện gì không cháu?

- Cháu học…cùng lớp Đại học với Long. - Nhi ấp úng vì không quen nói dối. - Cháu muốn hỏi bác số điện thoại của Long để rủ bạn ấy đi ăn liên hoan lớp. Long ở lớp khá là trầm tính nên lớp cháu vẫn chưa ai biết số điện thoại của bạn ấy bác ạ.

- Khổ thế đấy, bác đọc số cho cháu nhé.

- Dạ vâng.

- Không…chín…tám….

- Được rồi ạ, cháu cảm ơn bác.

- Long là đứa tốt tính, chắc lên Đại học không quen nên hơi ít nói, mong các cháu giúp đỡ nó thêm.

- Vâng, đấy là bổn phận của bạn bè cùng lớp mà bác, thôi cháu chào bác.

Nhi cười tủm tỉm vì nói dối trót lọt. Còn Ngọc thì đẫn người ra một lúc. Cô thủ thỉ một điều gì đó trong đầu mà Nhi nghe không rõ.

- Sao không gọi cho mẹ Bảo nhỉ, mình ngu quá!

Chương VII: Mất tích


- Mày đi đâu sớm vậy Long? - Bảo hỏi, giọng vẫn còn ngai ngái ngủ. Mới sáu rưỡi sáng, cái giờ mà đáng lẽ ra Long đang không chăn ấm đệm êm thì cũng chiếu mát quạt lạnh, không xét đến chuyện hai đứa thường quan tâm đến đời sống riêng tư của nhau thì cái lý do ấy cũng đủ để Bảo cất lời hỏi thăm thằng bạn.
- Tao đi có chuyện.
- Chuyện? Vào lúc sáu rưỡi sáng?
- Hôm mày đến ở nhờ nhà tao, tao ra mở cửa lúc sáu giờ đấy! - Long tủm tỉm xỏ xiên. - Nay không đi học thì trưa ở nhà nấu cơm nhé!
Tối hôm qua, Long nhận được tin nhắn của một người bạn cũ. Là con gái. Cô không xưng tên nhưng có nói thời gian và địa điểm hẹn, còn bảo muốn tạo cho Long một sự bất ngờ lớn. Hắn mất ngủ cả đêm để thử cố nhớ xem trong cuộc đời hắn có những đứa con gái nào có thể nói với hắn như vậy. Nhưng nghĩ mãi chẳng ra. Dẫu sao thì hắn cũng quyết định đi, ít ra cũng đỡ bị căn bệnh tò mò làm cho phiền não.
Bảy rưỡi sáng, Long ngồi nhấm nháp một cốc nâu lắc trong quán cà phê Mộc. Hắn đã ở đấy ba mươi phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng đứa con gái quen quen nào xuất hiện. Nói thế thì cũng không đúng, có một cô gái da ngăm ngăm ngồi bàn đằng trước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, hắn thấy nửa quen nửa lạ. Dù cho cái tin nhắn hôm qua là có ai đó trêu hắn, chắc hắn cũng chẳng đến nỗi phải bực tức, vì cũng lâu rồi, hắn không ngồi nhâm nhi một cốc cà phê sáng và cảm nhận cái không khí mát rượi của đường phố mùa thu như hôm nay. Bụng tự nhủ ba mươi phút nữa mà không thấy ai, hắn sẽ về nhà đánh một giấc no nê thay thế. Long đăng kí học chiều, thế nên câu chuyện buổi sáng của hắn thường chỉ có thế.
***
Long lướt con Dream chầm chậm trên đường phố, không quên ghé tiệm xôi quen thuộc mua cho Bảo một túi. Đã hơn tám giờ nhưng mùi xôi các loại vẫn còn dư sức lôi cuốn khứu giác của bất kì kẻ mê ngủ nào. Xôi ở đây ngon hơn các quán xôi khác, một phần cũng vì chị chủ quán còn quá trẻ và xinh đẹp, hơn nữa, nguyên thái độ phục vụ cũng đủ để rất nhiều tiệm ăn lớn trên thành phố phải xách dép dài dài học hỏi. Long thấy vui vẻ, hắn thơ thẩn hát một vài câu khe khẽ trong cổ họng:
- Ngắm nắng sớm, thấy thơm thơm, ôi hàng xôi đằng xa vừa lướt qua, in mình trong lành, không con đêm lạnh…

Kế hoạch của bọn Ngọc, Nhi thành công mỹ mãn. Vì sợ Long nhận ra, ở quán cà phê, chỉ có một mình Ngọc bước vào. Hai đứa con gái chỉ tăm tia chờ hắn đứng dậy là phóng xe bám theo đến tận cửa nhà. Rồi nấp ở đâu đó gần đấy, chờ cái mặt của Bảo xuất hiện, Nhi sẽ lao ra vồ lấy hắn mà cào xé như một chú hổ đói, còn Ngọc, người không có lý do gì để làm vậy, cũng sẽ có đầy chuyện quan trọng khác để nói. Nghe có vẻ sến, nhưng mọi thứ đã được sắp đặt sẵn trong đầu của hai cô gái từ tối hôm qua.

- Liệu Bảo có ra không?
- Chắc chẳn ảnh phải ra ngoài. Có điều…
- Có điều sao? - Nhi thều thào hỏi lại. Lần đầu tiên trong đời cô phải lén lút nói năng như một kẻ trộm. Thậm chí, trộm chưa chắc đã có cái thái độ lo lắng như vậy. Chúng đa phần la những kẻ liều mạng, còn Nhi thì không.
- Lúc lên thang máy cùng Long, có vẻ hắn đã nghi ngờ tôi.
- Sao hắn nghi ngờ cô được, hắn chưa từng gặp cô?
- Có! Một vài lần hồi tôi đến thăm nhà Bảo. Hoặc ít ra hắn cũng nhìn thấy tôi ở quán cà phê.
- Vậy bây giờ phải làm thế nào?
- Kiên nhẫn chờ đợi thôi, cô chuẩn bị tinh thần ngủ lại chỗ này.
- Ngủ lại?
- Ừ, nếu không, Bảo có thể sẽ chuyển đến nhà một người bạn khác ở. - Ngọc tin chắc người mà hai đứa cần tìm đang lẩn khuất ở một góc nào đó trong căn hộ trước mặt. Gần như nó là linh cảm của con gái, là giác quan thứ sáu, những cụm từ bí ẩn mà khoa học không giải thích nổi và có lẽ cũng không nên giải thích.
Long không hề hay biết về sự xuất hiện của hai cô gái, cũng chẳng chút mảy may nghi ngờ người đeo kính râm đội mũ kín mít đi cùng với hắn trong thang máy. Đầu óc Long vốn đơn giản, nhưng cũng không thể nói là không thông minh. Từ bé đến lớn, thành tích học tập của hắn luôn rất tốt dù thời gian chú tâm vào chuyện học chẳng đáng một đồng xu. Chỉ là hắn may mắn vô tình hoặc khéo léo tránh khỏi những suy nghĩ không đáng nghĩ để cho đầu óc luôn được thoải mái mà thôi.

Nhi và Ngọc ngồi đợi cả buổi cũng thấy đói meo, bèn xuống dưới đường ăn tạm ở một quán vỉa hè. Lúc lên ngồi đợi thêm gần hai tiếng nữa đã bắt đầu thấy chán nản.
- Hay ta cứ bấm chuông nhỉ?
- Cô chẳng đã nói làm thế sẽ đánh rắn động cỏ còn gì?
- Thì cứ thử xem, tôi thấy sốt ruột quá. Mở cửa xong mình lao vào nhà luôn.
- Như thế…có được không? - Nhi tỏ vẻ chần chừ. Dù rất muốn tìm Bảo, nhưng cô cũng không muốn phải làm những chuyện bất lịch sự.
- Được chứ, quan trọng là làm được việc.
Ngọc đứng dậy và tiến ra phía cửa, đầu ngoái lại phía Nhi như thôi thúc.
- Có vào không, hay để một mình tôi vào?
- Có… Có… - Nhi líu ríu.

Long đã ra khỏi nhà lúc Nhi và Ngọc đang ăn ở bên dưới. Hai đứa bấm chuông đến mỏi cả tay mà không thấy ai ra mở cửa, cũng không hay biết là trong nhà vốn chẳng có người nào. Nhi hét toáng lên, cô điên cuồng, chẳng còn muốn giữ lấy một chút lịch sự nào vào lúc này nữa.
- Bảo, anh có ra đây không, tôi biết anh đang trong đấy!
- Bảo, anh không trốn được mãi đâu, tôi sẽ nằm ở đây chờ anh ra!

- Con lợn Bảo, ra đây!

- Hai cô kia, định đến phá rối hả? - Tiếng gã bảo vệ tòa nhà làm Nhi và Ngọc giật mình.
- Tôi… Tôi - Nhi ấp úng.
- Chúng tôi đến tìm chồng. - Ngọc tinh ý chen vào. - Mong anh hiểu cho cảm giác đau đớn của một người phụ nữ khi chồng đi ngoại tình. Con hồ ly tinh trong nhà này đã quyến rũ chồng chị tôi. - Nói rồi cô hất mặt sang phía Nhi.
- Tôi làm bảo vệ ở đây đã bốn năm rồi, cô tưởng phòng này ai ở tôi không biết sao? Hai cô cho tôi xem chứng minh thư nhân dân.
- Tên bảo vệ đáng ghét. - Nhi lí nhí núp sau lưng Ngọc.

- Chúng em sẽ về, anh làm gì mà nóng thế anh bảo vệ đẹp trai. - Ngọc biết mình chẳng thế nói dối thêm được nữa, đánh phải tính bài chuồn. Cô nháy mắt với gã bảo vệ có lẽ hơn cô đến chục tuổi, hai tay vuốt ve bờ vai hắn đầy nghịch ngợm. Rõ ràng là chiêu mỹ nhân kế của các bậc tiền bối ngày xưa sẽ còn phải mất nhiều thế kỉ nữa mới có thể bị lỗi thời, đến khi đàn ông trên đời này nhìn vào đôi mắt gợi cảm và đôi chân thon thả của Ngọc mà không thấy bị kích thích như điện giật. Chàng hề bảo vệ nhìn theo bóng dáng hai cô gái bước đi còn chưa hết thích thú, gã bông đùa:
- Hai cô em, hôm nào rảnh lại ghé qua chơi nhá!
- Cô tài thật.
- Chuyện nhỏ ấy mà. - Ngọc nhếch mẹp cười gượng.
Hai cô gái vừa đến thang máy thì Long từ cửa thang máy bước ra, mặt hốt hoảng như cháy nhà. Nhìn thấy Nhi, hắn cũng chẳng tỏ vẻ bất ngờ hay lúng túng gì cả, chỉ ấp úng được mấy chữ:
- Bảo… Bảo bị mất tích rồi!

Chương VIII: Thù hận thời “phây-búc”


Vừa nghe thấy bốn chữ “Bảo bị mất tích” khuôn mặt Nhi đã tái nhợt đi, đầu óc bỗng dưng đau nhói như người say rượu tỉnh dậy sau cơn say vạ vật. Tim cô đập thình thịch, tưởng chừng như chuẩn bị nhảy ào ra khỏi lồng ngực, cả cơ thể cũng từ đó mà run lẩy bẩy theo. Ngọc nhìn điệu bộ của Long chẳng giống như một kẻ nói dối chút nào, dù cho khả năng hắn phát hiện ra cô ở thang máy là rất cao, nhưng “mất tích” không phải là hai chữ chỉ để nói cho vui. Nó sẽ liên quan đến rất nhiều người, cả gia đình, nhà trường, nhà báo và đặc biệt là công an. Dù Bảo có muốn trốn, chắc cũng không đến nỗi ngu ngốc mà đặt mình vào một tình huống rắc rối như vậy.
Ngọc nhìn Nhi nãy giờ nói chẳng ra tiếng, chỉ biết khóc nấc lên như một chú mèo con bị hen suyễn, không khỏi cảm thấy động lòng. Có lẽ trong ba người vào lúc này, cô là người tỉnh táo nhất. Nhấp một chút nước lọc Long mang ra, cô bình tĩnh hỏi:
- Anh nói rõ hơn được không? 
- Tôi không biết phải kể từ đâu, sáng sớm nay tôi có việc phải ra ngoài, nói đúng hơn thì bị kế hoạch của bọn cô gọi ra ngoài - Long hơi nhíu mày. - Lúc về tới nhà là tầm chín giờ, thấy cửa khóa, không muốn đánh thức Bảo dậy nên tôi lấy chìa khóa dự phòng mở rồi lao vào phòng ngủ đến tận trưa. Đến trưa tỉnh dậy sang phòng bên thì không thấy nó đâu, chỉ thấy một tờ giấy để lại trên bàn.
- Sau khi anh về nhà, chúng tôi đã nấp ở ngoài hành lang theo dõi nhà anh, Bảo làm gì có ra ngoài. - Nhi đã ngưng khóc. Bây giờ, cô chẳng còn ngại ngần gì về cái công việc lén lút lúc sáng nữa. Điều quan trọng nhất lúc này là tìm được Bảo.
- Vậy là Bảo đã ra ngoài trước khi anh trở về nhà. Cũng có thể ảnh chỉ ra ngoài, mới có nửa ngày, sao anh đã khẳng định là Bảo mất tích. - Như chợt nhớ ra điều gì, Ngọc nói tiếp. - Mà tờ giấy ấy viết gì?
- Tôi chơi thân với Bảo nên biết, mỗi lần nó ra ngoài mà để lại giấy, thường thì nó đang gặp chuyện gì đấy khó nói. Tờ giấy chỉ viết là nó sẽ ra ngoài mấy ngày. Thế nhưng quần áo nó còn nguyên, mọi đồ đạc khác cũng thế, chỉ có nó với cái xe là biến mất. Hơn nữa…
- Ý anh Bảo trốn tôi cũng vì ảnh khó chịu tôi mà không nói ra hả? - Nhi chen ngang, hỏi xong cô mới nhận ra câu nói của cô đang trở nên vô duyên và thừa thãi hết sức. Cô đành ngoan ngoãn im lặng nghe Long nói tiếp.
- Hơn nữa… một chiếc điện thoại chống cháy để ở nhà của Bảo còn có một tin nhắn lạ, à không, hai mới đúng, một tin được nhắn đến từ tối qua “đấy là sai lầm lớn nhất của em” và một tin được gửi từ gần tám giờ sáng nay “ Bảo, cứu em!”. - Nói rồi Long chìa cả tờ giấy và điện thoại của Bảo ra cho Ngọc và Nhi xem. - Chắc nó xóa tin nhắn nhưng xóa không hết nên còn chừa ra hai tin. Sim trong cái điện thoại này là sim cũ của Bảo, nó ít dùng đến từ khi chia tay với Thủy, có lẽ tôi dùng từ mất tích không đúng, phải nói là Bảo đang gặp nguy, tôi linh cảm thế, dù vẫn chưa hiểu mọi chuyện như thế nào.
- Thủy là ai? - Ngọc buột miệng hỏi như một phản xạ quen thuộc dù cô đã gần như biết rõ câu trả lời trong đầu.
- Là người yêu cũ của Bảo, hai đứa chia tay được một năm rồi.
- Là ả trong bức ảnh đó. - Nhi nhìn Ngọc rồi thốt lên. Ngọc không nhìn lại và dường như cũng chẳng thèm để ý gì đến câu nói của cô.
- Vậy lúc nãy anh đi đâu?
- Tôi đi tìm Bảo xem nó có ở những nơi nó có thể đến không, còn ghé qua cả nhà nó nữa, không thấy hai cô ở nhà, tự nhiên tôi mới vỡ lẽ người ở trong thang máy chính là cô , sau đó tôi tức tốc về nhà.
- Tôi hiểu rồi. - Ngọc khẽ đỏ mặt lên một chút. - Anh có manh mối gì khác không?
- Tôi đã gọi cho số máy nhắn tin với Bảo, gọi cả cho nó, nhưng đều tắt máy. - Ánh mắt Long khẽ gợn lên một chút bàng hoàng, xen lẫn sợ hãi. - Cô có nghĩ người nhắn tin cho Bảo là Thủy không?
- Chắc đấy là cái suy nghĩ logic nhất trong thời điểm này. - Ngọc vẫn bình tĩnh, cô giống như vị thuyền trưởng của một con tàu, có thể là cướp biển hoặc hải quân, chung quy lại vẫn là người đứng ra lãnh đạo. - Có lẽ ta nên đợi thêm, tối nay tôi và Nhi ngủ lại đây được chứ?
- Ngủ lại? - Lần này không chỉ mình Nhi thốt ra câu này, mà còn thêm cả Long nữa.
- Như thế làm việc mới hiệu quả. - Ngọc nhìn thẳng vào mắt Long, đôi mắt sâu thăm thẳm như mê hoặc.

Lần đầu tiên Long cảm thấy cô gái này có cái nét gì đó kiêu ngạo một cách đáng ghét. Nhưng vì việc chung, hắn ậm ừ đồng ý. Chỉ có Nhi là bịu xịu, Nhi vốn không ưa Long, giờ lại phải làm phiền nhà hắn, ắt hẳn cũng có chút khó chịu trong lòng.
Sau bữa ăn tối qua loa, ba đứa lại ngồi chung trong phòng khách. Ban nãy, lúc Ngọc đi mua cơm hộp ở quán bình dân cách chung cư mấy trăm mét, Long đã vào phòng Bảo dọn dẹp một chút. Vốn nếu chỉ có con bé Ngọc đáng ghét ngủ lại, chắc hắn không đến mức phải chu đáo cẩn thận như thế, hắn dọn dẹp cũng chỉ là nghĩ đến cái Nhi. Nhi vẫn ngồi trong ghế sô-pha, đôi mắt ướt đỏ, thỉnh thoảng từ đó lại nhảy ra một giọt nước trong suốt lấp lánh, giọt nước ấy lén lút kín đáo, nhưng cũng không qua nổi mắt Long. Hắn ngồi xuống cạnh Nhi, định bụng an ủi thì bị cô đẩy ra, không những thế còn nhận được hai từ quen thuộc “biến thái” mà hắn đã từng nghe trong lần gặp mặt trước. Nghe thấy hai viên đạn từ vựng ấy, một đứa nhút nhát như Long tất thảy bị bắn đi xa đến cả chục thước, hắn luýnh quýnh đứng dậy, mặt nhăn lại như khỉ ăn gừng.

- Kể cho chúng tôi nghe chuyện của Thủy và Bảo. Anh học cùng cấp ba với hai đứa, lại là bạn thân của Bảo, hẳn là cũng phải biết chuyện này.
Long liếc nhìn Nhi, thấy cô chẳng có phản ứng gì, ấp úng một hồi mà chẳng thể bắt đầu nổi câu chuyện. Mãi lúc sau, không thấy hắn nói gì, Nhi ngước mắt lên nhìn hắn một cái, hắn mới dám tự tin kể lể.
- Tôi là đứa làm mối cho Bảo với Thủy.
- Ok, từ đầu tôi đã biết anh là kẻ chẳng ra gì. - Nhi nhếch mép nhìn Long đầy khinh bỉ.
- Anh kể tiếp đi! - Ngọc giục.
- Hai đứa yêu nhau từ cấp ba cho đến khoảng hơn một năm trước. Thủy đã yêu đứa khác. Thằng đó học cùng trường cấp ba với bọn tôi, nhưng không cùng lớp. Nhà nó giàu có tiếng, hình như nhờ ông già đi buôn lậu mà phất lên, nó thích Thủy từ cấp hai nhưng chỉ là đơn phương. Bảo chẳng có ác cảm gì với nó nhưng nó thì hận Bảo đến tận xương tủy. Cũng phải thôi, cái hạng người luôn lấy đồng tiền làm thước đo để so sánh, không hận một đứa gia cảnh bình thường như Bảo mới là lạ. - Long nhấp một ngụm chè trong chén như lấy giọng, nước chè đặc quánh và nguội lạnh làm hắn rởn cả gai ốc. - Tôi chỉ buồn vì tôi nhìn lầm người, Bảo cũng thế nhưng do lỗi của tôi nhiều hơn. Cái con Thủy , tôi không bao giờ nghĩ nó lại đem lòng yêu thằng kia, có lẽ chúng nó yêu nhau chỉ vì tiền.
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, những đứa đểu giả cuối cùng cũng phải sống bên nhau, anh không nên buồn. - Nhi cười gượng, hai mắt nheo nheo. Cô nhấc người dậy, hướng chân về phía phòng ngủ. Nghe Nhi nói, Long bất chợt thấy âm ấm lòng, nhưng rồi một lần nữa, hắn phát hiện ra một giọt nước. Nó rơi rất nhanh xuống mặt sàn, không phát ra tiếng động, tinh khiết đến lạ lùng.

Chap IX: Anh cũng đâu còn yêu em 1

Xung quanh Bảo bây giờ là một màu đen đặc quánh. Nếu không bị bịt kín hai mắt thì dễ gì ánh điện đường ở cái thành phố này lại làm cho khung cảnh trở nên như vậy - Bảo nghĩ thầm. Mưa lâm râm rơi xuống mái nhà dột nát và thâm thấp tạo ra những tiếng động căng thẳng tột độ. Đông đến rồi ư, không, mới là giữa mùa thu, và nếu ở một nơi chốn bình thường của thành phố, chắc hẳn sẽ không đến mức lạnh lẽo thế này. Hơn nữa ngoài tiếng mưa rơi và gió thổi, hắn chẳng thể nghe thấy một tiếng động nào khác từ xe cộ, từ những bà lão bán rong, từ tiếng mưa rơi trên một mái nhà nào khác nữa. Và hắn bắt đầu tin, mình đã ở một nơi rất xa, rất hoang vắng, sống chết cũng sẽ không một ai trên đời này biết.
Tiếng “hắt xì hơi” yếu ớt của Thủy phát ra từ phía sau, có lẽ cô vừa mới tỉnh, Bảo gắng sức lăn người lại. Cũng may là hắn chưa bị nhét thêm một cái giẻ hôi thối nào vào miệng:
- Thủy, em ở đấy hả? 
- Bảo… Bảo… Sao… Sao… Anh cũng ở đây… Mà đây là đâu? Em không nhìn thấy gì cả? - Giọng Thủy mếu máo như sắp khóc đến nơi.
- Anh cũng không biết, nhận được tin nhắn của em là anh phi xe đến, rồi bây giờ thì nằm ở đây. - Bảo cố nói với một giọng bình tĩnh nhất có thể, dù sao hắn cũng đang ở gần người đẹp, hơn nữa còn là người mà hắn đã từng hết mực yêu thương. Trước đây, mỗi lần Thủy khóc vì một điều gì đó, hắn luôn đến bên cạnh cô an ủi bất chấp khoảng cách giữa cô và hắn có xa thế nào, khoảng cách giữa hai con người, đôi khi không chỉ là tổng độ dài của những con đường, giống như người ta nói, phương tiện càng nhanh thì khoảng cách sẽ càng ngắn lại.
- Tin nhắn? Anh nói gì em không hiểu?
- Anh không biết ngày hôm nay là ngày nào, nhưng sáng hôm trước em nhắn tin bảo cứu em mà, anh đến cửa nhà em thì bất tỉnh đến tận bây giờ.
Bảo vẫn ngơ ngác, nhưng đầu óc tinh xảo của Thủy đã giúp cô hiểu được gần hết mọi thứ đang diễn ra. Cô phân vân không biết có nên nói cho Bảo biết mọi chuyện không. Vì nếu nói ra, cô sẽ mất đi lòng tin của đứa con trai mà cô luôn khao khát được quay về trong khoảng thời gian gần đây, đứa con trai mà chỉ cần một tin nhắn vô căn cứ, vô lí do “cứu em” từ số điện thoại của cô mà sẵn sàng lao mình đến cửa nhà cô, để rồi cùng phải chịu cái lạnh căm căm cùng cô ở chỗ này. Bảo không ngốc, chỉ vì quá nặng tình mà hắn đã quên đi cái việc phải phán xét khôn ngoan như thường ngày.
- Trời dần sáng rồi.
- Sao em biết, em không bị bịt mắt à?
- Không, em chỉ bị trói chân tay vào cột thôi.
- Vậy… thế chúng ta đang ở chỗ nào?
- Ở một cái chòi nhỏ trên núi.
- Thảo nào mà trời lạnh như vậy. - Bảo cười nhạt - Nói chuyện mà không nhìn thấy người đối diện cảm giác thật khó chịu.
- Em không phải là người nhắn tin cho anh sáng đó. Em bị bất tỉnh trước, có thể bọn nó đã lấy điện thoại em rồi nhắn tin dụ anh đến. - Thủy phân trần
- Nhưng, bọn chúng bắt anh để làm gì?
- Để đe dọa.
- Đe dọa cái gì cơ?
- Rất có thể người đưa chúng ta đến đây là đàn em của thằng Vũ…
- Vũ? Vũ nào?
- Thằng người yêu em. - Nói đến đây, Thủy dừng lại, liếc nhìn Bảo rồi đột nhiên cảm thấy có lỗi với hắn ghê gớm. Cô quyết định chia tay với thằng Vũ từ khi biết hắn dính dáng đến nhiều chuyện phạm pháp. Nhưng cô không đủ dũng cảm để nói lý do chia tay như vậy với một tên côn đồ sừng sỏ. Tối hôm trước khi bị bắt, cô gọi điện cho Vũ, nói là chia tay vì muốn quay về với Bảo. Không ngờ cái lý do ấy còn tệ hại hơn cả cái lý do ban đầu. Cô đã không tính đến chuyện lòng tự trọng của một thằng đàn ông sẽ bị tổn thương đến như thế nào khi bị “ bồ đá” chỉ vì một thằng đàn ông khác, dù cho hắn có yêu “con bồ” của hắn hay không. Hơn nữa, thằng Vũ chắc hẳn là có yêu Thủy.
- Anh hiểu rồi!
- Anh hiểu gì cơ?
- Mọi thứ, lý do anh ở đây, lý do em ở đây, lý do cả hai chúng ta đều bị trói như thế này.
- Chỉ vì em muốn chia tay hắn mà…
- Em chẳng cần nói gì cả, anh nói là anh hiểu rồi mà.- Bảo bất ngờ gắt gỏng.
- Em…em xin lỗi…chỉ vì em không muốn chịu đựng cuộc sống với hắn thêm một giây phút nào nữa. Em muốn quy về với anh…- Tiếng Thủy bị nhòe đi như một cái radio hỏng, cô khóc không thành tiếng, cô không muốn khóc chỉ để làm át đi lỗi lầm của mình với Bảo. Ngay lúc này đây, cô khao khát được quay trở về những ngày tháng yêu đương giản dị cùng Bảo, những ngày tháng mà cách đây một năm cô đã từng nghĩ là vô vị và nhạt nhẽo, những ngày tháng mà đáng lẽ ra cô nên biết trân trọng, nâng niu và cố gắng giữ gìn. Thứ tình cảm ấy giống như một chậu cây cảnh khó trồng, nó sẽ chỉ đẹp khi cô chăm sóc cho nó thường xuyên, còn không, nó sẽ chết đi mà chẳng có cách nào cứu nổi. 
- Anh hỏi em một câu được không, trả lời thật lòng nhé? Ngày xưa em nói chia tay với anh, chỉ vì muốn đến với thằng Vũ phải không?
- Em…em…
- Đừng ấp úng thế, em chỉ cần trả lời có hoặc không. Anh muốn biết.
- Vâng.
- Vậy thời gian qua, em sống hạnh phúc chứ?
Với người con gái khác, chắc chắn họ đã nghĩ câu hỏi của Bảo chỉ mang tính châm chọc. Nhưng Thủy thì khác, cô cảm nhận được trong câu hỏi ấy, là cả một sự quan tâm thực sự. Vì sao thì cô không biết, có lẽ vì những linh cảm mang tính kỉ niệm của con gái, cũng có lẽ vì cô cũng chẳng hiểu nổi tại sao, cũng chẳng muốn trả lời cho câu hỏi của riêng mình.
- Em cũng chẳng biết nữa…
- Đấy là tất cả những gì em muốn nói hay sao?
- Vậy anh muốn em phải trả lời như nào? Em là một người xấu xa, tồi tệ, đê hèn. Em có thể yêu một người không đem lại cho em hạnh phúc. Như thế anh đã thấy hài lòng chưa?
- Nếu thoát khỏi đây, có thể anh sẽ thấy hài lòng hơn.
- Anh yên tâm đi, nó chỉ đe dọa anh thôi, lúc hắn đến, anh chỉ cần nói là anh đã có người yêu, anh rất ghét em, hoặc thậm chí, cố gắng chửi em một vài câu gì đó, thì anh sẽ ổn.
Bảo không nói gì, cũng chẳng cố gắng ngọ nguậy nữa, trước khi chìm vào giấc ngủ vì quá mệt mỏi, hắn vẫn kịp buông ra một câu nói khe khẽ, câu nói ấy, không thể thoát được ra khỏi cái miệng khô không khốc của hắn mà chỉ làm dao động nhỏ các dây thanh quản trong cuống họng cũng chẳng thể khô khan hơn:
- Anh cũng đâu còn yêu em…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro