Không Tên Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 26 tháng 9 năm 2016

Tôi lặng lẽ bước đi trên con đường lạnh lẽo khô khốc. Trời vẫn còn rất sớm, trên đường vắng tanh không một bóng người. Ánh đèn vàng lờ mờ hiu hắt trong làn sương trắng giăng quanh. Tôi vươn tay hà hơi ấm xoa xoa một chút rồi cho vào túi. Những cơn gió điên cuồng rít ngang bên tai. Tôi tĩnh lặng vài phút nhìn trời rồi lại rụt cổ vào trong chiếc khăn dày ấm áp bước đi tiếp. Đôi chân tôi cứ thế mà đi một cách vô định, dường như chẳng biết trước kia là gì rồi sẽ đến đâu. Và rồi đôi chân dừng lại trước 1 cánh rừng. Đó là cây anh đào. Tôi khẽ nhìn quanh, đôi mắt dừng lại trước cây anh đào to lớn phía trước mặt. Một người con trai đang đừng đó nhìn tôi nở nụ cười. Khuôn mặt người ấy tôi không rõ. Nhưng nụ cười ấy thì như khắc sâu vào trái tim tôi. Một nụ cười ôn nhu, dịu dàng khiến trái tim tôi thấy ấm áp. Đôi môi tôi khe khẽ cười tiến về phía người ấy. Nhưng cái bóng ấy vẫn là mỉm cười nhìn tôi nhưng lùi dần về phía rừng sâu. Dường như sắc thái trên gương mặt tôi dần thay đổi, tôi bắt đầu hoảng hốt. Trong lòng tôi bắt đầu lo sơn, ấy hình như là cái cảm giác cô đơn. Sợ cảm giác mất đi một người

“Đừng . . . Đừng đi. . . Đừng”

Tôi vừa chạy vừa gọi theo nhưng cái bóng ấy vẫn xa dần. Vẫn là nụ cười của người ấy nhưng khóe mắt tôi đã nhuốm hơi cay. Một dòng nước  ấm nóng từ từ tràn ra. Nhưng cái bóng ấy vẫn là mỉm cười nhìn tôi nhưng xa dần. Biến mất vào màn đêm tăm tối kia. Tôi thất thần ngã khụy xuống đất.

“Mất rồi! Biến mất rồi! Thực sự biến mất rồi… Làm ơn trở về… Đừng đi”

Tôi gào lên như tuyệt vọng giữa hố đen tăm tối nhưng chỉ có sự im lặng trả lời tôi. Tôi khóc và khóc. Những giọt nước trong suốt vẫn không ngừng lăn ra ướt đẫm cả vai áo. . . Tôi mở mắt bừng tỉnh. Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng giấc mơ ấy cực kì đáng sợ. Nhưng sao… Tôi đưa tay lên quyệt ngang khóe mắt. Tôi ? Tại sao ? Chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng sao lại chân thực tới vậy. Ba năm rồi giấc mơ ấy cứ trở về lặp đi lặp lại, tới lúc tỉnh vẫn còn vương vấn trong tâm trí tôi. Tôi day day hai huyệt thái dương lắc đầu tỉnh táo. Tôi chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật, tôi không muốn bỏ phí một ngày chỉ để ở nhà. Hơn nữa lại là ngày đầu đông. Tôi nghĩ phải đi chơi đâu đó cho khuây khỏa. Nghĩ là làm, tôi bước chân xuống giường và vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

------------------------

“Lần đầu tiên gặp anh, anh không vừa mắt cho lắm

Ai ngỡ sau ngày anh và em lại có liên quan mật thiết như vậy…”

Từng câu nhạc, từng chút từng chút một cứ ngân lên bên tai rồi lại chạy vào trong tim. Không hiểu sao trái tim tôi chợt nhói lên. Dường như một hình ảnh nào đó cực kì thân thuộc lại ùa về , ngự trị cả suy nghĩ của tôi. Hình như ba năm trước…

- Vương Nguyên, chào cậu…

Tôi giật mình, âm thanh trầm ấm ôn nhu từ ai đó khẽ vang lên phá tan tất cả suy nghĩ của tôi.

- Chào…

Tôi trở mình nhìn sang người bên cạnh không biết xuất hiện từ bao giờ. Cậu ấy là Vương Tuấn Khải, là học sinh mới của lớp tôi. Cậu ấy có dáng vẻ cao ráo, gương mặt tuấn lãng, đặc biệt xung quanh luôn tỏ ra một khí chất lạnh mà theo đám bạn là đến rợn người. Nhưng không hiểu sao ngay lúc này tôi thấy người kia thật ấm áp. Cậu ấy nhìn tôi nhưng ánh mắt khác hẳn ngày thường. Ánh mắt dịu dàng ôn nhu hơn bao giờ hết.

- Cậu thích tới đây đi dạo sao?Tuấn Khải nhìn tôi khẽ hỏi.

Tôi lăc đầu nhìn rặng anh đào trước mặt đáp lời- Không . . . Tôi tới ngắm anh đào.

- Nhưng bây giờ là mùa đông?

Tuấn Khải giương ánh mắt khó hiểu nhìn tôi. Tôi mỉm cười nhìn cậu

- Bởi là mùa đông nên tôi mới muốn ngắm anh đào.

- Vì sao?

- Vì tôi muốn chờ, tôi muốn thấy anh đào nở mùa đông – dừng lại giây lát tôi lại tiếp lời – Nhưng đó chỉ là ước vọng. Anh đào luôn nở mùa xuân.

Tuấn Khải nhìn tôi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhìn tôi cười lộ ra 2 chiếc răng khểnh.

- Tôi có thể giúp cậu khiến cho anh đào nở mùa đông.

- Bằng cách nào?

Tôi giương lên ánh mắt tò mò hỏi cậu.

- Cứ đợi. Sau này tôi sẽ cho cậu hay.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn người kia giây lát. Tuấn Khải tiếp lời

- Cậu có muốn cùng tôi thưởng thức chút trà sữa cho ấm người không ?Tôi không muốn nghĩ ngợi gì nhiều chỉ khẽ gật đầu.

- Vừa hay tôi biết gần đây có quán trà sữa mới mở, nghe nói rất ngon. Chúng ta đi.

Chưa kịp cho tôi nói gì cậu liền kéo tay tôi đi. Tôi chợt cảm thấy trái tim mình lỗi một nhịp.Đây có lẽ chính là cái cảm xúc rung động đầu đời. Lần đầu tiên tôi cảm nhận hơi ấm từ một bàn tay nhưng hơn thế là của một người con trai. Tôi ngoảnh lại hình rặng anh đào.

Anh đào chưa nở.

 - End Part 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro