có lẽ là quá xa xỉ chăng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

° tittle : anh đây

° characters : yoongi × girl

° notice : lowercase

enjoy
---

'anh ơi ?'

'anh đây.'

đoạn hội thoại ngắn ngủi được lặp đi lặp lại hằng ngày như sự đều đặn của những cây kim nhỏ trên chiếc đồng hồ gỗ. giữa không gian lặng thinh, hai tiếng anh đây được cất lên để đáp lời em bằng cái giọng khàn khàn như đang say trong men rượu nồng của yoongi cũng đã đủ khiến em cảm thấy ấm lòng và an toàn. như một mánh khóe, bằng một cách nào đó, em lại yêu anh nhiều hơn một chút.

đó là sự bắt đầu của tất cả, giữa một dại dương đầy cá, đáng tiếc thay em chỉ nhìn trúng anh. thật lòng mà nói thì sẽ thật là một tiếc nuối lớn nếu em lại bỏ qua một chàng trai có thể thốt lên hai tiếng ' anh đây ' nhẹ như lông hồng với một người con gái vào lần đầu tiên gặp nhau đấy.

' anh gì ơi '

' anh đây, em gọi anh à ?'

em khẽ giật mình, chàng trai với nước da trắng như tuyết đứng sau quầy sách đáp lời em. có phải là hơi kì lạ hay không như anh khiến cho tôi cảm giác như đã quen nhau lâu lắm rồi ấy.

' em muốn mượn quyển sách này ạ '

' à ' - anh cười ngại . ' em cho anh mượn thẻ của em với '

'...'

' này, em đọc nhiều sách thật đấy ' - tôi cười không đáp, thế mà anh lại nói tiếp cơ đấy

' ý anh là, em không có vẻ gì của một cô gái mọt sách đâu...anh còn nghĩ mình được làm quen với em cơ đấy ' - càng về cuối câu giọng anh nhỏ đi thấy rõ, trên môi vẫn là nụ cười tươi không thấy hàm dưới .

ý tứ cũng đã rõ, anh cũng khá đáng yêu đấy, nhưng em chẳng phải tuýp con gái dễ dãi đâu, em chỉ là kiểu tay nhanh hơn não thôi, em vừa nghĩ sau khi đặt một mảnh giấy ghi số điện thoại của mình trên chiếc bàn của người con trai nọ. ơ sao nó lại chẳng đâu vào đâu thế này.

' yoongi '

' ơi anh đây '

' ớ, anh lúc nào cũng trả lời hai từ " anh đây " khi mọi người gọi dễ dàng vậy à ?'

' không phải với mọi người, mà là với một mình em thôi '

có lẽ anh đủ tinh tế để hiểu ý câu hỏi lấp lửng của em. em sợ hãi cái thứ gọi là ngộ nhận, bản thân chỉ là một sự lựa chọn trong hàng vạn bông hoa trên cánh đồng. ừ thì có thể bảo là em ích kỉ cùng được, nhưng em muốn anh chỉ có mỗi em.

' anh biết quyển tiểu thuyết tâm lí đó rất hay, nhưng em có thể nào đừng vì nó mà lơ anh chứ '

' anh thích uống trà không ? ' - nghe giọng anh tôi chợt nhận ra tôi mãi bơi trong suy luận của mình mà không đáp lời anh.

' đột nhiên thế, em thích không ? '

' em yêu chúng, nhưng em lại thiên vị trà lài hơn đôi chút '

' anh cũng thích, nhưng anh lại thiên vị em hơn rất nhiều '

' lại trêu em '

hai tiếng anh đây, vậy mà là sự bắt đầu của nhiều thứ, cho lần đầu gặp nhau, và cũng là mở đầu cho tiếng yêu anh đầu môi. tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, tôi quyết cược cái lạnh này mà quyết lấy hết dũng khí tỏ tình anh.

' yoongi này '

'anh đây,'

'em biết tuy em không hoàn hảo, em cũng không có gì ngoài tình cảm. thời gian mình dành cho nhau cũng không nhiều, nhưng em muốn nhân đợt tuyết đầu mùa này nói yêu anh, yoongi em thật lòng thích anh '

em nín thở nói một lượt rồi dán đôi mắt xuống đất, em sợ hãi anh từ chối mình, em sợ mối quan hệ của bọn tôi vì giây phút này mà đổ vỡ. em thật lòng chẳng muốn mất anh tí nào. nhưng anh cứ im lặng miết, em có linh cảm chẳng lành.

'anh xin lỗi, nhưng anh không thíc-' - xem này, có vẻ tôi lại linh cảm đúng rồi.

' ưm, không sao đâu, em hiểu mà- '

' không không, evy không, ý anh không phải thế. anh thích em, thích em rất nhiều. anh chỉ là không muốn em nói lời này trước, đây không phải là điều mà em phải làm ' - rồi anh dừng ại giữa nhịp thở dồn dập - ' anh yêu em, bên anh được không '

em nhìn anh, nghiền ngẫm thật lâu, chẳng phải phân vân mà là không thể tin. anh cũng thích em này, yoongi thích em thật này. trao anh ánh nhìn như muốn gói ghém anh cho riêng mình, em ôm chầm lấy thân người lớn hơn, vùi đầu vào lòng ngực anh. tình cảm nhỏ nhoi chính thức lớn lên theo từng ngày.

đơn giản, không cầu kì, không phức tạp, không quá hoa mỹ, những gì để nói về mối quan hệ của em và anh chỉ có thể là sự bình yên, sự giản đơn điểm tô chút ngọt ngào.

'yoongi à ?'

'anh đây,'

'tối nay sang nhà em uống trà nhé?'

'em ăn thêm bánh không ? "

ngồi bên nhau và im lặng thưởng thức vị trà ấm dịu nơi đầu lưỡi. em ngồi trong lòng anh, ngẫm nghĩ về tụi mình, tình cảm của cả hai được gầy dựng nên bằng một thứ gì đó vô hình, tưởng chừng như có chút dễ vỡ, nhưng nó lại chặt đến mức kì lạ. em thích trà lài, vì hương thơm và vị đắng không quá gắt nhưng yoongi thì khác, anh lại thích thêm một ít mật ong vào vì sự ngọt thanh và cái độ chua thật nhẹ trong tách trà.

trà lài với em không chỉ là những lá trà với hương thơm đặc trưng. trà lài, giống như sự hiện diện của một cô gái nhỏ với vẻ ngoài giản dị , điềm đạm, giống như chính em. em thường dùng trà lài khi cùng anh, hay thậm chí không có anh ở bên cạnh để thư giãn, quên hết muộn phiền.

mật ong thì sao ? với em, mật ong là thứ gì đó rất xa xỉ so với trà lài, trà lài đơn giản khiêm nhường, vị dễ dàng bị điều chỉnh bởi nhiều thứ, nhưng suy cho cùng, nhạt hay đắng đều tốt. mật ong lại đắt đỏ hơn, vị ngọt thanh như tinh túy của đất trời cô đọng. bởi lẽ đó nên em lại ưu ái tách trà nguyên bản hơn.

'anh,'

'anh đây'

'anh có lẽ quá xa xỉ với em chăng?'

lại thêm một câu hỏi ngớ ngẫn bỗng xuất hiện trong tâm trí em, đi cùng đó là những nỗi lo không tên. có những đêm em trằn trọc chẳng ngủ vì lo nghĩ, về tương lai hay vì hai chữ đôi mình. về những khi em lo rằng vì em yêu nhiều, vì những câu truyện truyền miệng rằng sau khi có được nhau rồi thì ta sẽ mau chán. và những khi anh lặng thinh thay cho câu trả lời, lòng em thấp thỏm như con sóng biển ào ạt, em lo sợ, sợ rằng sợi chỉ đỏ nối liền hai ta cuối cùng cũng sẽ mục nát.

'chắc lắm, chẳng đứt đâu.'

yoongi là thế, luôn kiệm lời và lạnh lùng, chẳng bao giờ có thể làm dăm ba cái trò yêu đương sến súa kia, dẫu em có nài nỉ đến mức nào. nhưng suy cho cùng, anh vẫn là người hiểu em nhất, anh biết em nghĩ gì qua cái ánh mắt vô hồn, thấu hiểu những nỗi sợ vô hình kia và biết cách giải quyết.

'em này,'

'dạ ? em nghe.'

'hôm nay dạo vòng hongdae chơi không ?'

'yoongi rủ em đi chơi cơ á ? hahah tất nhiên là có rồi, anh đợi em một tí.'

cả hai đi dạo xung quanh, hôm nay yoongi lại lặng lẽ đặt chặt bàn tay nhỏ của em. anh chẳng biết rằng em đã hạnh phúc đến nhường nào đâu. nhưng đâu đó vẫn chưa khoả lấp.

'yoongi ơi ?'

'anh đây.'

'em yêu anh.'

'ừm.'

'...'

'anh cũng yêu em.'

màn đêm tĩnh mịch buông xuống, cùng ngả lưng trên một nệm ấm chăn êm, em thủ thỉ, kể anh nghe về một tuần qua đã có gì đặc biệt, anh chỉ nằm đó và nghe em say sưa nói. nhưng hôm nay đột nhiên em lại muốn hỏi anh thêm một câu nữa.

'yoongi à, anh sẽ không bỏ em chứ?'

'em nói gì thế ? sẽ không.'

'hôm nay em bỗng nhiên lại sợ mất anh vô cùng.'

em sợ khi buông tay anh ra, chúa trời sẽ cướp và đưa anh về cái chốn xa xăm kia, em sẽ mất anh-'

em vừa thút thít vừa kể, nỗi sợ hôm nay lại một lần nữa chiếm lấy cái thể xác bé nhỏ này, lại một lần nữa em lại chết chìm trong lo sợ

'anh sẽ không đi đâu hết, dù có gì anh cũng sẽ mãi ở bên em, không ai có quyền khiến anh rời xa em cả.'

rồi anh ôm em vào lòng mà vỗ về, khuôn mặt em chạm vào ngực anh, cái cảm giác này, khiến em thấy an toàn lắm, thỏ thẻ trong ngực anh.

'anh yêu em, ba tiếng này anh trao em là chưa đủ '



hôm nay bầu trời nhuốm một màu buồn đến khó tả. dạo một vòng quanh hongdae, con phố đông đúc vẫn nhộn nhịp vui vẻ như thế, vậy mà lòng em giờ đây lại chẳng hề nao núng.

bởi vì hongdae vắng bóng người em thương.

tách trà kia vẫn nóng hổi, em vẫn ngồi đây, khẽ nhìn sang chiếc giường kia, chẳng còn vương chút mùi hương hay hơi ấm nào của anh. thứ duy nhất còn tồn tại có lẽ là sự lạnh lẽo, u sầu,và tình yêu của em dành cho anh. khẽ gọi hai tiếng,

'anh ơi ?'

không ai trả lời cả,

'yoongi ơi?'

vẫn im lặng

'anh à?'

em chợt nhận ra rằng từ đầu cho đến bây giờ, chưa bao giờ em phải gọi anh quá ba tiếng

'anh đâu rồi ?'

như một câu hỏi tu từ không cần mà cũng chẳng có câu trả lời, màn độc thoại nội tâm của em cứ diễn ra với em là nhân vật chính.

đêm nay hình ảnh một cô gái với hai khóe mắt ướt đẫm, em đau đớn. khẽ nhấp một ít trà có tí mật của anh, em ậm ừ, đúng là ngọt thật, nhưng càng về sau, mật ong sẽ lắng xuống đáy bớt đi, chỉ còn lớp trà đắng kia.

xa xỉ.









vào xx/y/20**, hiện chúng tôi tìm được một thi thể của một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, đây được xác nhận là một vụ tự tử. được biết thêm cô gái này có mang theo một tấm ảnh, được cho biết, đây là min yoongi, đã mất trước đây ở một vụ tai nạn xe




'anh ơi?'

đến lúc này, em vẫn mong rằng có thể nghe được hai tiếng ' anh đây ' thân thương kia từ anh. nhưng chẳng thể nữa, bởi lẽ anh quá xa xỉ với em, nên anh phải về cái chốn thiên đường kia, về cái nơi xứng đáng với anh thôi.

---
by evy.

17082018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro