【037】Món quà nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MAC

Mặc dù rất bận rộn nhưng Tần Tịch Nhiên vẫn cố gắng dành thời gian rảnh rỗi để về nhà nấu bữa tối cho Tô Nhan Y, những người hầu của nhà họ cũng rất vui vì sự thay đổi này, chị Vương cười tủm tỉm nhường lại gian bếp cho Tần Tịch Nhiên, bên cạnh là một con rùa nhỏ với đôi mắt chớp chớp.

"Nhan Y nuôi nó?" Tần Tịch Nhiên không xác định hỏi, anh không cảm thấy Tô Nhan Y là người sẽ nuôi thú cưng đâu.

"Tiểu thư dặn tôi là tặng cho cậu chủ nuôi, cô ấy nói rùa vàng nhỏ mang ý nghĩa tốt lành nên làm quà cho cậu chủ, chúc phim mới của cậu chủ thành công vang dội." Chị Vương thay đổi những lời Tô Nhan Y nói trước đó, ý tứ càng thêm có nghĩa hơn.

Tần Tịch Nhiên nhìn con rùa nhỏ, đưa tay nhặt lên, "Con vật nhỏ này có tên không?" Khóe miệng chị Vương tựa hồ giật giật, bình tĩnh trả lời: "Tên là Tiểu Manh ."

"Chữ manh nào*? Nhan Y đặt tên cho nó?" Tần Tịch Nhiên mỉm cười. Anh không ngờ Nhan Y lại đặt cho rùa con một cái tên dễ thương như vậy. Nghĩ đến hình ảnh Tô Nhan Y đặt tên cho con rùa, Tần Tịch Nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
*kí tự chữ, cùng âm manh: 萌 ở đây có nghĩa là dễ thương

"Tiểu thư nói nó vừa ngốc vừa đáng yêu, còn nói nếu cậu chủ không thích cái tên Tiểu Manh này thì có thể gọi nó là Tiểu Ngốc." Trong mắt Chị Vương đều là ý cười cổ quái, chị vốn rất sợ tính cách lạnh lùng của tiểu thư, nhưng không ngờ tiểu thư cũng có mặt đáng yêu như vậy.

Tần Tịch Nhiên nhìn chị Vương, chị Vương cũng nhìn lại anh, hai người nhìn nhau cười.

"Ha ha, vẫn gọi là Tiểu Manh đi, cái tên này rất hay." Tần Tịch Nhiên cười cười, nói với rùa nhỏ: "Từ nay về sau gọi mi là Tiểu Manh, nhớ ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm." Lúc đối đãi với động vật, Tần Tịch Nhiên vô cùng dịu dàng, bản thân anh đã rất thích động vật nhỏ, huống chi con rùa vàng xinh đẹp trước mặt anh lại là quà của Tô Nhan Y, làm sao anh có thể không thích.

Đêm đó Tần Tịch Nhiên vẫn luôn duy trì mỉm cười, đồ ăn anh nấu cảm thấy ngon hơn thường ngày, khi Tô Nhan Y trở về nhìn thấy tâm tình Tần Tịch Nhiên tốt như vậy, ảnh hưởng đến cô cũng cong khóe miệng, khí thế quanh người nhu hòa đi rất nhiều.

"Cảm ơn em. Món quà em tặng anh rất thích, anh nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt." Tần Tịch Nhiên bày món ăn cuối cùng lên bàn, thuận tay đặt rùa vàng nhỏ ở trên góc bàn, vô cùng nghiêm túc nói với Tô Nhan Y.

"Nuôi không chết là được." Tuy lời Tô Nhan Y không dễ nghe lắm nhưng cô vẫn rất vui vẻ, thoát khỏi phiền phức còn được Tần Tịch Nhiên cảm ơn, quả thực một công đôi việc, cô thật thông minh biết bao.

Tần Tịch Nhiên lại cười, anh biết Tô Nhan Y không thích động vật nhỏ lắm, nhưng không biết vì sao đột nhiên lại tặng con rùa này cho mình, có lẽ là bạn cô cho, nhưng cho dù là lí do gì anh cũng rất vui vẻ.

Tần Tịch Nhiên luôn thích động vật nhỏ, nhưng là một người đàn ông to lớn, anh luôn cảm thấy sở thích của mình bị người khác biết là không thích hợp, sau này anh sống cùng Tô Nhan Y lại càng không có cơ hội này, không ngờ bây giờ được Tô Nhan Y tặng anh một con.

Có lẽ lời cảm ơn của Tần Tịch Nhiên quá chân thành, cũng có thể nụ cười trên miệng Tần Tịch Nhiên quá rõ ràng, Tô Nhan Y dừng lại, nghi hoặc lại có chút kinh hỉ hỏi: "Không phải anh thích động vật nhỏ chứ?" Lúc Tô Nhan Y dứt lời, tiếng của hệ thống cũng vang lên.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành một lần nhiệm vụ cấp hai, được tăng một điểm, điểm hiện tại là mười một, xin ký chủ tiếp tục cố gắng! 】

Quả nhiên anh thích động vật nhỏ, sở thích khác với tính cách thể hiện ra bên ngoài như cũng được sao?

Tô Nhan Y không chút che giấu ánh mắt cổ quái nhìn Tần Tịch Nhiên, nhìn đến mức anh không được tự nhiên lắm, anh biết sở thích này của bản thân không tốt, quả nhiên bị cô chê cười.

"Động vật nhỏ rất đáng yêu, ha ha." Tần Kế Nhiên yếu ớt giải thích, bộ dáng xấu hổ kia lại khiến Tô Nhan Y buồn cười.

Nụ cười của Tô Nhan Y không phô trương cũng không rực rỡ, nhẹ đến mức khó có thể phát hiện ra, nhưng ngay lập tức thu hút tất cả sự chú ý của Tần Tịch Nhiên, anh cảm thấy trên thế giới này không còn gì đẹp hơn nụ cười ấy.

"Quả thật rất đáng yêu." Hoàn thành một nhiệm vụ Tô Nhan Y thực vui vẻ phụ họa, thậm chí còn thấy con rùa nhỏ này không còn phiền toái như trước nữa.

Rùa vàng một bên chớp chớp đôi mắt như hạt đậu vàng, cái đầu nhỏ quay trái xoay phải, trông rất dễ thương.

Sau bữa tối, Tô Nhan Y bắt đầu xem năm kịch bản do hệ thống đưa ra, nghiên cứu một chút cô phát hiện cái nào cũng hay, có phim cổ trang, phim viễn tưởng, phim tâm lý, hai mươi ca khúc cũng không tệ. Tô Nhan Y khá hài lòng với hệ thống này, nghĩ nghĩ liền đi vào phòng làm việc của Tần Tịch Nhiên.

Tô Nhan Y như cũ không gõ cửa, hoặc cô ấy không có thói quen gõ cửa trong phạm vi thế lực của mình, giống như ở nhà, hoặc trong công ty, rất có ý tứ địa bàn của cô do cô làm chủ.

Đẩy cửa vào, Tần Tịch Nhiên đang làm bảng biểu, hình như là chuyện của đoàn phim mới, Tô Nhan Y trực tiếp đặt kịch bản và bài hát trước mặt Tần Tịch Nhiên, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bàn làm việc của anh thấy một ấm trà khá quen thuộc, lần trước cô đến đây chọc Tần Tịch Nhiên cười, Tần Tịch Nhiên dùng ấm trà này rót trà cho cô, bây giờ lại thấy, chẳng lẽ...

"Anh thích uống trà sao?" Tô Nhan Y có chút mong đợi hỏi, hệ thống không phụ lòng mong đợi của cô lại vang lên.

【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành một lần nhiệm vụ cấp hai, được tăng thêm một điểm, điểm hiện tại là 12, xin kí chủ tiếp tục cố gắng! 】

Ồ, tìm ra thói quen riêng tư của Tần Tịch Nhiên dễ quá nhỉ, một đêm cô tìm được hai cái!

"Ừ, buổi tối làm việc anh luôn thích uống một ít, em muốn uống không, hôm nay là trà Long Tỉnh, em thử xem có thích không?" Tần Tịch Nhiên rất chủ động, miệng vừa hỏi tay vừa rót trà đặt trước mặt Tô Nhan Y.

Tô Nhan Y không có hứng thú với trà lắm, uống vài hớp cảm thấy cũng không tệ, chỉ vào kịch bản nói: "Có thời gian thì anh đọc xem, thích thì giữ lại, không thích thì đừa cho người khác diễn."

Tô Nhan Y tùy ý quyết định số phận của năm kịch bản tương lai sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến ngành điện ảnh, không phải do cô không thèm để ý, cũng không phải cố không biết những kịch bản này rất hay, mà là cô muốn đưa đồ tốt nhất đến người mà cô tin tưởng nhất, tâm tình rất tốt.

"Cám ơn." Mặc dù hành vi của Tô Nhan Y có vẻ tùy ý, nhưng biểu cảm của Tần Tịch Nhiên lại trở nên khá phức tạp.

Nếu Tô Nhan Y đối xử với anh thờ ơ lạnh nhạt chắc anh sẽ không nghĩ nhiều về những thứ khác, nhưng bây giờ Tô Nhan Y tốt với anh như vậy, anh không thể không suy nghĩ miên man...

Anh nghĩ Nhan Y đối với anh, có thể, chắc là, có khả năng có loại tình cảm nào đó, mà loại tình cảm này không chỉ là tình bạn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro