7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Giang JungKook lúc nào cũng lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lùng, tính cách cũng không kém là bao.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy nét mặt sinh động như vậy của anh.

Ba chữ ''bạn gái trước'' còn được anh nhấn mạnh, từng chữ từng chữ như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

Ha, uy hiếp tôi đấy à?

Vậy thì uy hiếp nhầm người rồi đấy nhóc con, tôi như trẻ tuổi vị thành niên đến tuổi phản nghịch: ''Không thể nha, nhìn thấy anh gặp khó khăn là niềm vui của tôi đấy.''

Tôi quay người muốn đi nhưng móng vuốt của Junghuynh lại bám chặt áo tôi không buông.

''Meo meo~''

Nó còn vô cùng thông minh mà dụi đầu vào tay tôi, đầu cọ vuốt lay.

Lông tơ trắng như tuyết rơi xuống tay tôi.

Nếu như không phải từ khi đất nước thành lập đến giờ chưa có con mèo nào thành tinh thì tôi đã nghi ngờ nó và Giang JungKook bàn trước với nhau.

Nhưng tôi thật sự không thể từ chối bé mèo trong mộng này được.

Thật muốn ôm, hu hu cứu mạng cứu mạng cứu mạng!

Tôi vô cùng mâu thuẫn, Giang JungKook cũng không mù, anh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt hạ xuống, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng: ''Mặc dù hai chúng ta chia tay nhưng Junghuynh không hề liên quan, nó hoàn toàn bị tôi liên lụy.''

''Xem như nể tình nó vô tội, em thương nó chút đi?''

Junghuynh cọ cọ vào tay tôi, ánh mắt mong chờ nhìn tôi, thậm chí còn phụ họa kêu:

''Meo!''

17.

Ngàn vạn lần không ngờ tôi lại mang Junghuynh về nhà.

Không chỉ có vậy.

Dưới sự khuyên bảo không ngừng của Giang JungKook, tôi lại lần nữa cho WeChat của anh được diện kiến ánh mặt trời, lại một lần nữa kéo WeChat của anh ra khỏi danh sách đen.

Giang JungKook: [Chuyển khoản WeChat: Tiền ăn]

Giang JungKook: [Chuyển khoản WeChat: Tiền đồ chơi]

Giang JungKook: [Chuyển khoản WeChat: Tiền khám bệnh]

...

Tôi nhận hết, sau đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện:

Vì sao tôi phải bỏ chặn WeChat của anh mà không phải đưa anh mã chuyển khoản chứ?

...Được rồi.

Không quan trọng.

Tôi ôm lấy Junghuynh, nằm trên giường lăn hai vòng, nựng mèo vẫn quan trọng hơn.

Nói thật từ nhỏ tôi đã muốn nuôi mèo, nhưng mẹ tôi bảo nuôi một mình tôi đã đủ mệt nên không cho phép tôi nuôi nữa.

Cho nên lúc nhỏ tôi chỉ có thể đáng thương dùng tiền tiết kiệm đi chăm mấy bé mèo hoang.

Sau này khi có tiền, khi có thể nuôi mèo thì không hiểu sao mèo thấy tôi sẽ sợ hãi, rất hiếm có con mèo nào thân thiết với tôi như Junghuynh.

Bé mèo ngoan như vậy, một mình tôi có thể vui vẻ nuôi cả trăm bé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro