KẾT: MỘT ĐỜI MỘT KIẾP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối năm, Kim Nam Joon, Kim Seok Jin trốn trong nhà đón giao thừa.

Kim Seok Jin hết nước hết cái: Đây là kịch bản cho năm sau mà chị Seulgi tuyển chọn kỹ lưỡng, anh ít nhất cũng đọc thử đi mà, lỡ có cái nào được thì sao.

Kim Nam Joon: Anh không đọc, chị ấy chỉ lo kiếm tiền thôi, toàn thích mấy thứ bại não, kịch bản chọn ra đến chó cũng chả thèm. Đem ra xa! Để mấy thứ này gần anh sẽ ảnh hưởng đến sự cao quý của anh.

Nhưng hết cách, chương trình giao thừa quá xàm xí, Kim Nam Joon chán gần chết, bịt mũi nhón một quyển lên xem...

"Anh không cẩn thận rớt xuống vách núi... Nhân vật nam A nhảy xuống cứu anh..."

"Anh làm rơi chén ngọc... Nhân vật nam B tự nhận tội với vương gia, nói hắn làm..."

"Anh bệnh... Nhân vật nam C cưỡi chết bảy con tuấn mã mang linh chi ngàn năm tới cho anh..."

Kim Seok Jin: ...

"Anh lại rớt núi, lần này..." Kim Nam Joon ngẩng đầu nhìn Kim Seok Jin, cười mỗi cơ mặt, "Lợi hại, nam A nam B nam C cùng nhảy xuống cứu anh. Anh thiệt trâu bò."

Kim Nam Joon cáu lên ném kịch bản: Mẹ kiếp bố đụng trúng thứ kịch bản gì vậy?! Bố là người con gái được thần linh lựa chọn hả, quỷ ma gì cũng đi cứu bố vậy! Bố là thiếu nữ diệu kỳ duy nhất trên đời hả? Phim của bố bây giờ đa thể loại tới vậy hả? Seulgi muốn nghỉ việc rồi đúng không?! Mấy người đó nha...

Kim Seok Jin siết chặt nắm tay, nhịn cười tới run rẩy:"Vậy thôi, qua xem kịch bản cho em đi, cũng là năm sau sẽ tiến hành!"

"Cái này không được, người tốt tới ngu, tình tiết ức chế, không thêm fan chưa nói, còn dễ kéo anti..." Kim Nam Joon đeo kính, tựa vào lưng ghế, soi mói chọn lựa, tiện tay vứt quyển kịch bản sang bên.

"Cái này cũng không được, hình tượng coi được, nhưng không có đất phát huy." Kim Nam Joon lại ném cuốn nữa.

"Cái này... tám cảnh giường chiếu?!" Kim Nam Joon cười lạnh nhìn Kim Seok Jin, "Quay xong chắc liệt dương quá?"

Kim ảnh đế đeo kính như thêm mấy phần mặt người dạ thú, trông vừa cao quý xa xôi vừa hấp dẫn, Kim Seok Jin cố gồng mình không tơ tưởng linh tinh, đầu lắc như trống bỏi, "Em không muốn quay!"

Kim Nam Joon hừ, vứt kịch bản.

Kim Seok Jin nhặt mấy quyển kịch bản Kim Nam Joon ném xuống, mở ra xem, "Em thấy cũng được mà."

"Ai cho em nhặt đồ anh vứt?!" Trán Kim Nam Joon nổi gân xanh, "Ngồi xuống!"

Kim Seok Jin vội bỏ kịch xuống ngồi ngay ngắn.

Kim Nam Joon nhíu mày:"Quên ai mới là chủ rồi à?! Ngồi yên đó, thấy cái nào được sẽ đưa em!"

Trong lòng Kim Seok Jin ngọt ngấy lên...

"Cái quỷ gì nữa đây? Cảnh sát... Cảnh sát và tội phạm quen biết nhau từ nhỏ..." Kim Nam Joon lật lật, cặp mắt soi mói khựng lại:" Cảnh sát nhỏ hơn tội phạm tám tuổi, lúc nhỏ từng được tội phạm chăm sóc như em trai nhiều năm ..."

Kim Nam Joon ngẩng đầu nhìn Kim Seok Jin:"Kém nhau tám tuổi..."

Kim Seok Jin động lòng, cậu và Kim Nam Joon, cũng hơn kém nhau tám tuổi.

Kim Nam Joon xem tiếp, chốc chốc lại đọc lên: "Lúc còn nhỏ hai người sống dựa vào nhau ở vùng biên giới, sau này loạn lạc, bị chia cắt... Em trai thành cảnh sát, anh trai thành trùm xã hội đen..."

Kim Seok Jin bắt đầu thấy ngứa ngáy, thò đầu muốn đọc thử.

Kim Nam Joon vẫn để mắt nhìn Kim Seok Jin, thấy cậu chồm tới liền úp kịch bản vào phía mình, cười hỏi: "Muốn xem?"

Kim Seok Jin cười hị hị gật đầu.

"Gọi ba ơi đi."

Kim Seok Jin hơi ngại ngùng, gọi nhỏ nhỏ: "Ba ơi... Cho em xem với, được không?"

Kim Nam Joon kéo Kim Seok Jin lên ngồi cạnh, để kịch bản xuống đùi Kim Seok Jin, gác cằm lên vai cậu, nhẹ giọng bảo: "Chỗ này..."

Kim Seok Jin cố bỏ qua bầu không khí mê hoặc từ Kim Nam Joon, nhìn vào chỗ anh chỉ...

Cao trào trong kịch bản, có một đoạn tra tấn.

Trong đó, để ép cảnh sát nói ra tên gián điệp, tội phạm trói cảnh sát trong nhà xưởng bỏ hoang, sau khi cách cứng kiểu mềm đều vô dụng thì bắt đầu dùng hình phạt riêng.

"Lần này phải bán khỏa thân... Bỏ đi, dù sao cũng là anh cởi." Kim Nam Joon đã nhập vai tội phạm rồi, anh tháo kính, tiện tay đặt xuống bên cạnh, đưa tay đánh rối tóc:"Thấy chưa... Anh sẽ tự tay cởi cảnh phục của em, khiến em quên mình là cảnh sát, ép em gọi anh là anh hai, bắt em thừa nhận anh... Không gọi, là đánh."

Vành tai Kim Seok Jin đỏ bừng.

Kim Nam Joon ngậm nhẹ thùy tai cậu:"Em thì rất ngoan cường, nhất quyết không nói, ngất đi rồi nằm mơ lại mớ gọi anh... Cũng thuộc dạng đã nghiện còn ngại."

Kim Seok Jin biện hộ khe khẽ: "Em đâu có..."

"Sao không phải?" Kim Nam Joon cười, "Anh nhìn lầm à? Bé yêu, thật ra em nghiện không thèm ngại? Sao anh không thấy được nhỉ? Nào... Lên cơn nghiền tí cho anh xem nào."

Kim Seok Jin xấu hổ đến gằm đầu triệt để...

"Chậc..." Kim Nam Joon cười mỉm chi, hạ giọng, "Bé yêu... Tố chất tâm lý của em vậy là không được đâu, đến lúc vào trường quay, đóng phim, anh cầm roi đánh em, em có phản ứng gì đó thì sao? Có khi nào anh phải..."

Đấu võ mồm thì mười Kim Seok Jin cũng không phải đối thủ của Kim Nam Joon, may mà cậu học được một chiêu từ Kim Nam Joon, lần nào cũng hiệu quả: Dùng miệng chặn.

Kim Nam Joon hưởng thụ nụ hôn Kim Seok Jin dâng lên, ngón tay dài linh hoạt gỡ nút quần Kim Seok Jin, luồn vào...

Kim Seok Jin cong người lại, Kim Nam Joon cười khẽ:"Kim Seok Jin, bây giờ mà trốn thì bộ phim này không có phần của em đâu."

Kim Seok Jin khựng lại.

Kim Nam Joon hả hê, thì thầm vào tai cậu: "Kiểu tiểu sinh kiên định sáng láng này đầy trong giới, số người muốn diễn chung với anh cũng quá nhiều, em bỏ qua cơ hội này thì không còn nữa đâu... Ngoan nào."

Kim Seok Jin do dự một chốc, hôn nhẹ lên môi Kim Nam Joon rồi nói nhỏ: "Không, không trốn, em... Thật ra em không nhận cát sê cũng được, cho em được không?"

Kim Nam Joon sửng sốt, chợt xót lòng.

"Ngốc quá vậy hả!" Kim Nam Joon nghiến răng nghiến lợi, "Không nghe ra anh đây đang ve vãn em hả?! Anh tìm kịch bản chuyên để lăng xê em, không cho em diễn thì để ai?! Có biết bao nhiêu lâu rồi anh chưa diễn vai phụ không hả?!"

Kim Seok Jin ngạc nhiên, vậy mới biết, thì ra cảnh sát là nam chính!

Mình là nam chính! Kim Nam Joon nam phụ?

Kim Nam Joon hôn mạnh lên đôi môi mềm của Kim Seok Jin:"Tại là em thôi, người khác bảo anh làm nam phụ xem anh có cắn chết không..."

Tim Kim Seok Jin vừa ngại ngùng vừa ấm áp, nói nhỏ xíu: "Đừng... đừng cắn người khác, cắn em đi."

Tim Kim Nam Joon ấm nồng, gật đầu, "Ừ..."

Tối hôm đó, Kim Nam Joon "cắn" Kim Seok Jin một lượt từ đầu tới chân, từ khi vừa lên đèn tới lúc trời hửng sáng.

Kim Nam Joon giơ cao đánh khẽ, dịu dàng săn sóc, chỉ mất một lượt âu yếm thẩm vấn, người bị cắn đã từ kinh hồn bạt vía sang vào cảnh tiên.

...

...

Được nghỉ tết, ngày ngày ôm ấp Jin thịt tươi nên năng lượng Kim ảnh đế tràn đầy, sẵn sàng lên dây cót làm việc bất cứ lúc nào. Báo hại chỉ mới sáng sớm mồng năm tết, Kim ảnh đế liền mở máy tính bảng, thêm các nhân viên phụ trách chính từ các tổ vào phòng chat, mở cuộc họp qua video.

Kim Nam Joon lười biếng quen thói, lần mở họp trước cách đây vài năm rồi, lúc đó đối thủ của Kim ảnh đế ngoại tình bị phát hiện, thành chó mất chủ, Kim ảnh đế niên thiếu ngông cuồng không nhịn được liền mở phòng họp, hóng chuyện châm chọc trực tiếp luôn. Tên phòng chat vẫn chưa đổi, vẫn là: Tên siêu ngu xuẩn kia cuối cùng cũng xúi quẩy rồi há há há há há há.

Kim Seok Jin mới thức nằm ôm ấp bên cạnh, đội quả đầu ổ gà mặt phức tạp vô cùng.

Tự Kim Nam Joon cũng thấy hơi mất mặt, anh không muốn xấu hổ buồn bực giải thích: "Ảnh đế thì không được nhiều chuyện à?"

Kim Seok Jin vội nịnh nọt gật đầu: "Được chứ được chứ được chứ." Đồng thời trong lòng cười lăn lộn.

Cửa sổ chat nhóm của Kim Nam Joon vẫn mở, Kim Nam Joon thôi cười, nói với Seulgi: "Tuần sau Kim Seok Jin đã hết hạn hợp đồng với công ty quỷ kia rồi, bản hợp đồng hoàn thiện mà chị gửi em ấy, em có sửa lại một chút, chị chốt xong rồi gửi Jinnie kí đi".

Seulgi nhìn bản hợp đồng mới chỉnh sửa của Kim Nam Joon, đầu muốn nổ tung, phát rồ: "Kì hạn hợp đồng này là sao đây hả?!"

Vì nguyên nhân hơi khó nói với người ngoài, Kim Seok Jin khó chịu ngọ nguậy, ngóc đầu, cười khan nói: "Sao vậy? Cho em xem với..."

Kim Nam Joon nhíu mày nói: "Có gì mà xem, dù sao phần lợi cũng về em cả, cứ kí là được."

Đương nhiên là Kim Seok Jin yên tâm trăm phần trăm với Kim Nam Joon:"Anh ấy bảo kí thì em kí."

"Kí cái gì?!!" Seulgi rống: "Trước khi kí hợp đồng em không đọc hả?! Em biết Kim Nam Joon kí hợp đồng bao nhiêu năm với em không hả?!"

Kim Nam Joon bực bội nói: "Kí trước một trăm năm thôi mà?! Có gì phải rùm beng?!"

Người đại diện Seulgi chấn động vì độ dày da mặt của Kim Nam Joon, thều thào: "Sau này lỡ như bản hợp đồng này bị công khai... sẽ khiến tất cả mọi người cười tới chết, Kim Nam Joon cậu bệnh rồi!"

Seulgi nhìn Kim Seok Jin tìm đồng minh, rồi líu lưỡi phát hiện...

Kim Seok Jin chẳng có nửa phần bất mãn với bản hợp đồng bán thân một trăm năm này, ngược lại còn tỏa ra vầng sáng hạnh phúc đặc biệt của mấy kẻ đang yêu.

Hết cách, một thích đánh một mê chịu đòn, một máu S một máu M!

Kim Nam Joon và Kim Seok Jin lần lượt kí tên lên hai bản hợp đồng, đóng dấu.

Hai người sẽ ở bên nhau cả đời, một trăm năm nữa cũng không thay đổi./.

__________________________________________________

Thế là đã đi hết hành trình của Kim ảnh đế và Jin thịt tươi rồi, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trên con đường ngọt ngào này nha. Cũng như Kim ảnh đế từng nói, anh vẫn luôn muốn ôm lấy Jin thịt tươi của năm năm trước". Dù có ra sao, mình luôn hi vọng các bạn cũng sẽ tìm được người ôm lấy các bạn của những năm trước nhé! Ji!

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro