NGOẠI TRUYỆN 1: PHẢN RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại văn phòng KNJ, Kim ảnh đế ngả người trên sofa, cuốn kịch bản dày mở ra trên đùi, phần lời của anh đã được cẩn thận đánh dấu bằng bút dạ xanh lá nhạt. Kim Nam Joon tiện tay lật, mắt thi thoảng lại liếc về phía di động đặt cạnh tay trái.

Năm phút rồi, điện thoại vẫn im lìm.

Kim ảnh đế cầm lên kiểm tra kỹ càng: Không bật chế độ im lặng, sóng cũng đầy vạch. Không có bất kỳ thiết bị nào làm nhiễu sóng, người ta thật sự không thèm để ý tới anh.

Kim Nam Joon thành danh từ thời niên thiếu, vừa tốt nghiệp đại học đã đạt ảnh đế, cả con đường thuận buồm xuôi gió, lúc nào cũng được o bế, nhiều năm rồi chưa phải chờ ai thế này. Kim Nam Joon mở app chat ra, kéo kéo lên trên... Mới mấy ngày trước, Kim Seok Jin trước khi ra khỏi nhà còn hôn tạm biệt mình, ngày ngày hôn chào buổi sáng, tối hôn chúc ngủ ngon chưa từng gãy nhịp, cả ngày gửi ảnh tự chụp, thăm hỏi sớm trưa chiều tối, còn kèm thêm mấy thứ vui vui cậu thấy trên Instargram, đủ chuyện trên trời dưới đất.

Từ lúc cãi nhau, Kim Seok Jin chỉ nói mỗi câu "Xin lỗi" rồi cứ thể bỏ đi, triệt để tránh mặt, cứ như không còn tồn tại trên đời, chẳng một chút tin tức.

Mà nguyên nhân cãi nhau cũng do anh lo lắng cho cậu mà thôi!

Từ sau cuộc phỏng vấn ba tháng trước, cuộc phỏng vấn huyền thoại ấy, một mình Kim ảnh đế ăn không nói có, tay không giết địch, dìm chết Seo Joongho, giải quyết triệt để nỗi lo cho người yêu – Kim thịt tươi Seok Jin. Khỏi phải nói, trước khi đi Kim ảnh đế đã huênh hoang bao nhiêu, khi khải hoàn trở về mặt của Kim ảnh đế càng ngước lên trời bấy nhiêu. Tưởng tượng cảnh sau khi mình về, sẽ được thấy Jin thịt tươi ngoan ngoãn nằm trên giường đợi ba ba để trả ơn, Kim Nam Joon đã không ngăn nỗi nụ cười đắc ý của mình. Và đương nhiên, sau đó Jin thịt tươi - người được nhà nhà mến mộ lại đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Kim đại ảnh đế, mặc cho bị trêu đùa vẫn ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng. Đôi mắt đã sưng vì khóc nhiều trên trường quay hôm đó bây giờ lại càng sưng hơn vì bị ba ba bắt nạt...

Càng hồi tưởng Kim Nam Joon lại thấy hối hận vô cùng, hôm qua, Kim Seok Jin cả gan giấu bệnh, cả người đang lên cơn sốt nhưng vì không muốn làm lỡ tiến độ quay quảng cáo nên vẫn lếch xác đến trường quay, không ngoài dự đoán đã ngất xỉu, làm Kim ảnh đế đang họp báo quảng bá phim mới đã hối lỗi chạy đến bệnh viện ngay. 

Sau đó không kìm được đã lỡ mắng cậu vài câu, lại còn bảo sẽ không quan tâm đến cậu nữa. Thế là, Kim Nam Joon, "người đang giận dỗi" thành "người đang bị giận dỗi", đành quay ra dỗ ngược Kim Seok Jin, mà người được dỗ thì chỉ thả một câu xin lỗi rồi lại trốn đi. 

Mới đầu, Kim Nam Joon còn tự tin bảo rằng, em ấy còn nhỏ, bị mắng sẽ giận dỗi chút ít, xấu hổ một xíu rồi sẽ lại quay về tìm, ôm chân mình hối lỗi thôi nhưng đến giờ cũng đã một ngày trôi qua, Kim Nam Joon vẫn chưa thấy bạn trai yêu dấu trở về.

Tin mới nhất trong lịch sử trò chuyện của hai người chính là cái câu khô cứng Kim Nam Joon mới gửi: Em đang ở đâu?

Nếu là bình thường, nhận được lời nhắn của Kim Nam Joon thì có là hai giờ sáng Kim Seok Jin cũng sẽ lập tức mừng rỡ trả lời ngay, dù Kim Nam Joon chỉ gửi một biểu tượng đi thì Kim Seok Jin cũng có thể vừa kích động vừa hưng phấn đáp lại bằng cả một bài luận văn. Hôm nay thì sao?!

Kim Nam Joon cáu kỉnh: Từng nói thích mình nhiều lắm, vào nghề cũng vì mình cơ mà... Đều là dối trá cả à?! Thần tượng gửi tin mà cũng không trả lời à? Người hâm mộ nhà nào lại dám làm càn thế hả?! Hay là do yêu nhau đã lâu nên giờ thấy chán rồi?

Cách đó không xa, Seulgi đang nghe điện thoại, cứ lầm rầm mãi không biết nói gì, Kim Nam Joon bực bội, ném kịch bản qua một bên.

Kim ảnh đế có khuôn mặt khiến trời xanh cũng muốn giành cơm ăn, lúc giận lên cũng không sao ghét được, hàng mi nhíu chặt lại thành một vẻ tuấn tú mê hoặc người khác, Seulgi đưa mắt dỗ dành anh, đứng lên đi ra xa một chút, tránh khỏi quả bom nguyên tử đang khó khăn lắm mới không nổ tung này.

Kim Nam Joon lại nhặt điện thoại lên nhìn nhìn, cảm thấy tin mới gửi giống tán gẫu quá, thiếu nghiêm túc, vẫn phải gọi một cú.

Kim Seok Jin tuổi nhỏ, da mặt mỏng, chắc cũng muốn làm hòa nhưng ngại không liên lạc với mình, Kim Nam Joon có thể hiểu. Mình vào nghề mười năm rồi, đi mưa về gió, có loại mưa bão nào mà chưa từng gặp đâu? Chẳng việc gì phải cáu gắt với trẻ con, thiếu chín chắn lắm.

Kim Nam Joon nghĩ vậy rồi cầm điện thoại lên, gọi trực tiếp cho Kim Seok Jin...

Khóa máy...

Lửa bén phựt phựt phựt trong lòng Kim ảnh đế, nếu không phải người đại diện vẫn chưa đi thì anh đập di động rồi.

Kim Nam Joon nghẹn cơn tức trong bụng, hít sâu vài hơi, rốt cuộc cũng không nén được, tung chân đá vào sofa.

"Sao vậy?" Seulgi cười bồi, tháng trước Kim Nam Joon mới nhận giải Nam chính xuất sắc nhất, bên đầu tư phim mới rất biết điều, nương theo dòng nước ấy, hai bên tương tác với nhau, khen cho toàn thân Seulgi đều thấy thư thái, "Đọc kịch bản xong rồi?"

Kim Nam Joon vô cảm: "Không đọc nổi."

Trước mặt công chúng Kim ảnh đế vĩnh viễn là quý ông lịch thiệp chỉ có lâu lâu hơi báo đời, nhưng có một vài người biết, tính tình người này khó hầu hạ hơn ai hết, làm việc nhiều năm như vậy người đại diện cũng quen rồi, mặt mày vui vẻ: "Sao vậy? Từ lúc nãy đã bực bội trong người, nói chị nghe nào."

Kim Nam Joon nhướng mày, thản nhiên nói: "Kim Seok Jin không trả lời tin nhắn em."

Người đại diện cười gượng, "Không phải chứ... Bình thường gửi tin cho cậu cả ngày mà? Bình thường cậu gọi là đến, dù là mấy giờ thì cũng chỉ cần một cú điện thoại thôi mà..."

Không nói còn đỡ, vừa dứt lời thì Kim Nam Joon cũng hết kiềm nổi, đập luôn di động.

"Phanh" một tiếng, điện thoại đáng thương được hóa kiếp, màn hình vỡ thành vô số mảnh.

Kim Nam Joon cười lạnh:"Một cú điện thoại là đến?"

Kim ảnh đế đá văng chiếc thùng rác nhỏ trang trí trước mặt, vừa cởi áo vừa lên cầu thang, lên hồ bơi lộ thiên trên tầng gác mái bơi.

Seulgi: "..."

Trên bờ hồ bơi tầng mái, Kim Nam Joon đeo kính mát, mặt đẹp trai sa sầm, vừa uống nước trái cây vừa nhìn Seulgi nói lạnh băng: "Gọi cho đạo diễn Jung giúp em, nói chuyện quay quảng cáo lần trước có quyết định rồi, em nhận, chỉ có một yêu cầu, để em chỉ định người đóng cùng."

...

...

Park Jimin nhận được chỉ thị của cấp trên liền báo cho Kim Seok Jin, từ hôm qua đến giờ Kim thịt tươi Seok Jin đang ở ké nhà trợ lý Park, thành ra cậu đã nghe tất tần tật nội dung cuộc điện thoại, Jimin nhìn cậu hỏi ý, nhận được cái gật đầu từ cậu liền nhanh chóng hộ tống cậu đến trường quay...

Kim Seok Jin tới rất sớm, là người đầu tiên có mặt, tới trường quay thì phải chào hỏi đạo diễn trước. Khách sáo với nhau vài câu rồi được dẫn vào phòng trang điểm. Kim Seok Jin hít sâu một hơi, cười với thợ trang điểm, do dự muốn hỏi khi nào Kim Nam Joon đến.

Phó đạo diễn theo vào phòng trang điểm, áy náy nói: "Phòng này lạnh quá... Thật ngại quá,  bắt cậu đến sớm thế này, cậu cũng biết, lịch trình của Kim ảnh đế rất kín, phía chúng tôi phải điều chỉnh theo thời gian của cậu ấy nên hơi sát sao."

Kim Seok Jin vội lắc đầu:"Không sao không sao, phải vậy mà."

Kim Seok Jin ngồi xa xa nhìn, vừa nghĩ ngợi lung tung vừa đọc kịch bản, mà căn bản là chẳng đọc được gì.

Kim Seok Jin muốn xem thử mấy giờ rồi, móc điện thoại ra mới biết mình vẫn tắt máy, mở máy lên, một tin Kim Nam Joon gửi nằm trong mục Nhắc nhở quan trọng.

Kim Seok Jin thót tim, nuốt nước bọt, nhẹ tay bấm mở tin.

Kim Nam Joon: Em đang ở đâu?

Cảm xúc Kim Seok Jin rất hỗn tạp, đang do dự không biết làm sao thì phía trước bỗng xôn xao, Kim Nam Joon đến rồi.

Kim ảnh đế đeo cái kính mát với kích cỡ chỉ hận không thể che lấp cả khuôn mặt, lạnh lùng vô cảm, vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa dẫn cả đoàn trợ lý lẫn nhân viên mười mấy người vây quanh vào phòng trang điểm riêng.

Trong phòng trang điểm, Kim ảnh đế ngồi trên ghế, mím chặt đôi môi mỏng, còn chẳng buồn tháo kính, toàn thân tỏa áp lực cấm người lạ đến gần.

Lúc nãy Kim Seok Jin thấy mình rồi chứ nhỉ! Vậy mà dám không chạy tới! Em ấy định tạo phản hả?!

Phó đạo diễn theo đến, thấy sắc mặt Kim Nam Joon không được tốt liền cười làm lành: "Phía đạo diễn Jung đã bắt đầu rồi, anh ấy nghe nói anh đến nên bảo tôi đến xem sao, hôm nay thời tiết không được tốt, anh nghỉ ngơi một lúc, khi nào thấy được thì tôi sẽ gọi thợ trang điểm đến."

Kim Nam Joon tháo kính, nhìn phó đạo diễn bằng khuôn mặt vô cảm.

Phó đạo diễn: "..."

Áp lực trong phòng trang điểm nặng thêm...

Phó đạo diễn cắn răng bấm bụng, nói: "Anh chờ một lát, đạo diễn Jung xong việc sẽ đến giải thích kịch bản."

Kim Nam Joon tiện tay vứt điện thoại lên bàn, uể oải nói: "Được."

Bên này, Kim Seok Jin đi tới đi lui không biết làm sao, lúc đang đọc kịch bản ngoài hành lang thì gặp Kim Nam Joon đang đi thẳng tới.

Kim Nam Joon vẫn chưa trang điểm, nhưng người này được trời cao ưu ái, không cần điểm tô gì đã đẹp trai đến sáng lóa, tóc vuốt bừa lên, hai tay đút trong túi quần, đi giữa hành lang mà hiệu quả chẳng khác gì trên sàn diễn.

Kim Nam Joon sải từng bước tới phía Kim Seok Jin, cậu căng thẳng hít thở sâu, vừa định mở miệng thì Kim Nam Joon bước vụt qua sát người cậu, đi mất.

...

Từ đầu tới cuối không hề nhìn Kim Seok Jin lấy một cái.

Kim Nam Joon đi xa một khoảng rồi Kim Seok Jin mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Kim Seok Jin vô thức vặn vặn ngón tay, ngây ra một lúc rồi về phòng trang điểm của mình.

Kim Nam Joon bắt đầu chiến tranh lạnh đơn phương với Kim Seok Jin.

Gặp Kim Seok Jin làm như không thấy, không nói chuyện với cậu, lúc đạo diễn giải thích kịch bản cho hai người, mắt Kim Nam Joon không hướng về đạo diễn thì nhìn cuốn kịch bản của mình, suốt quá trình mặt lạnh buốt, từ đạo diễn đến trợ lý, ai cũng bị Kim ảnh đế làm rét run không dám nói nhiều.

Đạo diễn mới nên không biết chuyện của hai người, càng không biết chuyện vợ chồng họ cãi nhau, chỉ biết trong bầu không khí này tuyệt đối không thể khởi quay, đạo diễn lúng túng gợi chuyện: "Vậy... Kim Seok Jin, mặt cậu hơi tái, dặm lại đi."

Kim Seok Jin vội đứng lên đi theo chuyên viên trang điểm.

Kim Seok Jin đẩy cửa vào phòng trang điểm, hơi ấm bên trong lập tức ôm lấy cậu, khiến Kim Seok Jin cóng hết tay chân dễ chịu hơn rất nhiều.

Thợ trang điểm chà tay, cười nói: "Kim ảnh đế tốt thật, tôi mới nghe anh ấy nói với nhân viên, bảo mang hai cái quạt sưởi từ phòng trang điểm của anh ấy sang chỗ cậu, đúng là ấm áp hơn nhiều... Tôi lạnh tay cũng không sao, nhưng nhiệt độ quá lạnh hiệu quả trang điểm không được tốt. Mà bọn họ cũng thật là, chỉ biết chuẩn bị cho Kim ảnh đế, không biết lo cho cậu..."

Kim Seok Jin ngây ra nhìn hai chiếc quạt sưởi chạy vù vù trong phòng trang điểm của mình.

Thường điều kiện ở trường quay không được tốt, vì toàn chỗ đi thuê, vào mùa đông, những trợ lý tinh ý sẽ chuẩn bị những thứ này, thiết bị tuy hơi cũ nhưng rất hữu dụng. Hôm nay Kim Seok Jin không dẫn Jimin theo, đương nhiên không ai thu xếp cho cậu, không ngờ Kim Nam Joon vẫn đang giận mình lại...

Máy sưởi nho nhỏ không biết công suất bao nhiêu mà lại tốt quá, không cẩn thận sưởi ấm cả trái tim Kim Seok Jin.

Kim Nam Joon mới lơ mình nửa ngày đã khó chịu như thế, mình biến mất suốt một ngày, Kim Nam Joon anh ấy...

Kim Seok Jin không kịp chờ thợ trang điểm dặm phấn lại đã cầm điện thoại lên, trịnh trọng soạn tin nhắn, gửi đi.

Bên kia, điện thoại Kim ảnh đế reo, Kim Nam Joon cúi đầu nhìn, khuôn mặt căng cứng suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đã tan băng, hé lộ nụ cười nhẹ khó mà nhận thấy được.

Kim Seok Jin: Anh... Xin li, là do em không quý trọng sức khỏe, làm anh lo lắng, em sợ anh giận anh thấy phiền vì phải lo cho em, rồi anh thấy hối hận rồi lại bỏ mặc em, nói câu chia tay, em sợ nên mới không dám liên lạc với anh!

Kim Seok Jin: Em sai ri, không nên trn anh.

Kim Seok Jin: Anh đừng không nhìn ti em nữa, được không anh?

Kim Nam Joon sửa tư thế ngồi trên ghế cho thoải mái, bấm mấy chữ: Sau này cãi nhau còn trn anh na không?

Bên kia tức tốc trả lời: Không trn na! Không bao gi trn na... Em thy máy sưởi trong phòng trang đim ri, m lm! Anh, trong phòng anh có my cái? Chia cho em hai cái anh có b lnh không? Tht ra em không s lnh my, em chuyn v cho anh nha? Em thy hôm nay anh mc đồ mng lm, sao anh không mc áo lông? Anh nói s cm lnh mà...

Kim Nam Joon nhìn Kim Seok Jin lải nhải quan tâm mình, sảng khoái cả người, anh ngẩng đầu, hào phóng cho đạo diễn nụ cười ấm áp gió xuân:"A? Ngài mới nói gì vậy? Tôi không chú ý nghe, nói lại từ đầu đi..."

Đạo diễn Jung: "..."

Thôi kệ, ông thần này vui là được rồi, đạo diễn chịu thương chịu khó nói lại từ đầu, Kim Nam Joon ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cứ đứng ngồi không yên, "Chờ Kim Seok Jin qua rồi nói cũng được... A đúng rồi, có cảnh giường chiếu không?"

Đạo diễn sặc, lao lực đáp: "Ngài yên tâm, không, không có..."

Kim Nam Joon có vẻ chán, "Không hả? Ai viết kịch bản vậy? Có làm được không, không được thì bên tôi có tổ viết chuyên nghiệp đây..."

Đạo diễn sống dở chết dở: "Không, không cần làm phiền đâu..."./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro