Chương 1: Quên chuyện của 3 năm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của tiểu minh tinh tuyến mười tám thật ra rất thanh nhàn, đã ba tháng Giang Quân không quay phim.

Nói dễ nghe một chút thì là thanh nhàn, nói khó nghe thì là danh khí thấp, đạo diễn không muốn dùng cô, nên không cho diễn thôi.

Không có việc gì quá lâu, rốt cuộc người đại diện cũng đưa cho Lâm Chi một quyển kịch bản《Trừ yêu truyện》. Trong phim Giang Quân diễn một vai ác, là hồ ly tinh Mị Nhi chuyên hút tinh khí của nam tử để tăng tu vi.

Mị Nhi này không biết sống chết trêu chọc đệ tử Từ Hướng Dương của phái Thục Sơn xuống núi trừ yêu, vọng tưởng hút tinh khí của hắn, nhưng lại bị hắn dùng một kiếm chém chết.

Tuy cảnh của Giang Quân rất ít, chỉ là nữ số năm, nhưng cô vẫn rất chuyên nghiệp đến phim trường trước hai tiếng, sau khi hóa trang xong thì ngồi một bên chờ.

Lúc này đang quay cảnh nam chính đánh nhau với yêu quái, nam chính là ảnh đế đang nổi Viên Soái.

Giang Quân đứng ở nơi xa, nhìn Viên Soái mặc bạch y, tay cầm thanh tiên kiếm đánh nhau với yêu quái mà lòng thổn thức không thôi.

Cô và Viên Soái đều tốt nghiệp Học viện Hý kịch Kinh Châu, Viên Soái chỉ lớn hơn cô năm tuổi, thế mà hiện tại đã là ảnh đế vinh quang tột đỉnh, còn cô vẫn chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám không có danh tiếng gì.

Từ năm mười tám tuổi xuất đạo, đến nay hai mươi sáu tuổi, tám năm qua Giang Quân đã diễn không biết bao nhiêu vai nữ phụ, nhưng vẫn không bật lên được.

Là vì kỹ thuật diễn của Giang Quân không tốt ư?

Cũng không phải. Kỹ thuật diễn của Giang Quân khá tốt, đạo diễn cũng từng khen cô diễn vai nữ phụ rất chân thật, yêu ghét rõ ràng.

Nhưng một diễn viên không chỉ cần kỹ thuật diễn tốt là có thể nổi tiếng. Thực lực cũng quan trọng, nhưng không thể thiếu vận may và thời điểm. Đôi khi chỉ cần một kịch bản tốt là có thể biến người mới không chút tiếng tăm trở nên nổi tiếng.

Giang Quân có nguyên tắc và giới hạn riêng. Cô cố chấp giữ vững tôn nghiêm không đáng bao tiền của mình đến cùng, không chấp nhận quy tắc ngầm của giới giải trí, không đồng ý bao dưỡng, từ chối tìm kim chủ.

Khi người đại diện nhận được kịch bản, Giang Quân đều xem mình sẽ diễn nhân vật gì, dù không diễn nữ chính, nhưng đã từng diễn nữ phụ vài lần. Khổ nỗi toàn là vai ác, không chỉ không nổi tiếng được, mà cô còn bị khán giả thích nữ chính mắng đến thảm thương.

Giang Quân không tức giận, người xem mắng cô tâm địa độc ác, chứng tỏ khả năng diễn xuất của cô rất tốt, diễn thật đến mức làm người xem lầm tưởng.

“Cut!” Đạo diễn nhìn sườn mặt tuấn tú của Giang Quân qua màn hình, nói: “Cảnh này qua, nghỉ ngơi hai mươi phút, sau đó tiếp tục quay cảnh sau.”

Nhân viên công tác ngừng quay, Giang Quân cũng thu hồi tầm mắt, tiếp theo chính là cảnh của cô rồi. Giang Quân nhẩm lại cốt truyện và lời thoại một lượt trong đầu.

Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, khi đạo diễn hô một tiếng “Action”,  Giang Quân mặc bộ váy lộ gần nửa ngực, hoảng loạn nhào vào lòng Viên Soái đang nhắm mắt ngồi tĩnh tọa dưới tàng cây.

“Đạo trưởng, cứu mạng, có yêu quái.”

Viên Soái mở to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Quân “Cô nương, vì sao chỉ có mình ngươi ở nơi rừng núi hoang vu này?”

“Ta…”

“Rõ ràng ngươi mới chính là yêu quái.”

“Nếu đã bị ngươi nhìn thấu, ta cũng không cần giả vờ nữa” Giang Quân thu hồi vẻ hoảng loạn trên mặt, đưa tay chỉ vào Viên Soái làm phép, “Định.”

Viên Soái không thể động đậy, liếc nhìn Giang Quân giọng điệu lạnh băng: “Không muốn chết thì cách ta xa một chút.”

Giang Quân không chút sợ hãi, tay nâng cái cằm tinh xảo của Viên Soái lên, cười quyến rũ: “Vừa rồi ta đã thử qua pháp lực của ngươi, hiện tại ngươi chỉ còn hai thành pháp lực, chỉ cần một yêu quái trăm năm là có thể giết ngươi, huống chi là hồ ly tinh đạo hạnh tám trăm năm như ta. Ngoan ngoãn để tỷ tỷ ta hút tinh khí thì ta có thể cho ngươi sung sướng trước khi chết.”

Giang Quân ngồi trên đùi Viên Soái, nắm tay anh đặt lên ngực mình, ánh mắt mị hoặc: “Tiểu đạo sĩ, từng sờ ngực nữ nhân chưa?

Viên Soái mím môi, không nói một từ, lạnh lùng nhìn Lâm Chi, trong mắt chỉ có sự chán ghét.

Giang Quân làm lơ ánh mắt anh, để bàn tay mềm mại không xương lướt từ đôi môi mỏng gợi cảm xuống đến hầu kết nhô lên của anh. Chợt cô cảm thấy bầu ngực sữa mềm mại của mình hình như bị nhéo một cái.

Cô hơi kinh ngạc, trong kịch bản chỉ viết tay nam chính bị hồ ly tinh bắt lấy đặt lên ngực, nhưng nam chính luôn dùng vẻ mặt chán ghét nhìn hồ ly tinh, không thèm động đậy.

Cô nghe nói Viên ảnh đế tuy cao ngạo lạnh lùng, không dễ thân thiết với ai, nhưng nhân phẩm cực tốt, chưa bao giờ ăn đậu hũ của nữ diễn viên đóng cùng. Anh luôn làm theo kịch bản, được các nữ minh tinh hết sức khen ngợi.

Giang Quân nhìn Viên Soái, phát hiện trong mắt anh vẫn chỉ có sự chán ghét, bàn tay đang đặt trên ngực cô cũng không động đậy. Có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô thôi.

Cô vứt bỏ chút kinh ngạc vừa rồi, dựa theo kịch bản, kề sát vào môi Viên Soái, vừa mới chạm vào đôi môi mỏng của anh, thì bàn tay đang đặt trên ngực cô phản kích. Tay anh giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, một tay khác tung chưởng về phía ngực cô.

Giang Quân bị đánh văng xa một trượng, cô quỳ trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu, không thể tin nhìn về phía Viên Soái: “Sao ngươi vẫn động đậy được? Rõ ràng ngươi chỉ còn hai thành pháp lực, không có khả năng phá được pháp thuật của ta.”

Viên Soái khinh thường nhìn về phía Giang Quân, “Chỉ có chút tài mọn mà không biết tự lượng sức mình. Nếu ngay từ đầu ngươi sử dụng pháp thuật của hồ ly tinh, hút tinh khí của ta, thì hiện tại người chết là ta. Nhưng ngươi quá khinh địch, nên chịu chết đi!”

Anh khép ngón trỏ và ngón giữa lại, dùng pháp lực điều khiển thanh tiên kiếm bên cạnh hướng về ngực Giang Quân, khi thanh tiên kiếm đâm vào ngực Giang Quân máu lập tức bắn ra bốn phía.

Giang Quân hét lên một tiếng, miệng trào máu, nhắm mắt lại, quỳ rạp dưới đất, không nhúc nhích.

Trong lúc nhắm mắt giả chết, Giang Quân thầm cảm khái, lần đầu tiên diễn cùng Viên ảnh đế, mới có một tập mà cô đã bị giết chết, quả nhiên nữ diễn viên tuyến mới tám đúng là thảm, đất diễn ít đến đáng thương.

Lúc đạo diễn hô một tiếng “Cut”, Giang Quân mới mở mắt. Cô ngồi dậy rút thanh kiếm đạo cụ đang “cắm” trên ngực ra, rồi dùng mu bàn tay lau máu giả vẫn còn đang chảy ở khóe miệng.

Cô vừa định đứng dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu đen, nhìn lên thì thấy một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Giang Quân ngẩng đầu lên thấy Viên Soái đang nhìn xuống mình, cô chần chờ một chút mới đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Viên Soái nắm tay Giang Quân, kéo cô đứng lên.

“Cảm ơn tiền bối.” Nhìn lòng bàn tay đỏ rực của Viên Soái, Giang Quân ngượng ngùng rút tay về.

Cô đúng là ngốc mà, dám bôi máu giả vào lòng bàn tay trắng nõn của Viên ảnh đế, nghe nói anh còn mắc bệnh sạch sẽ.

Viên Soái không hề tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Không cần khách khí”, sau đó đưa cho Giang Quân một túi khăn giấy rồi đi.

Giang Quân giật mình nhìn bóng dáng Viên Soái.

Lần trước cô nghe nói có một nữ diễn viên lúc đóng phim đã áp mặt vào ngực Viên Soái, khiến áo sơmi của anh dính một lớp son phấn. Anh cố nhẫn nại đến khi diễn xong mới đẩy nữ diễn viên kia ra, trở về tắm tận ba lần, rồi ném áo sơmi vào thùng rác.

Không biết lần này Viên ảnh đế trở về có muốn rửa tay đến tróc da luôn không.

- --

Sau khi quay xong 《 Trừ yêu truyện 》, Giang Quân lại bắt đầu nhàn rỗi.

Trước kia, cuộc sống của cô rất an nhàn và tự tại, bởi đóng phim chỉ là sở thích của cô. Gia cảnh cô khá giả, nhà mở một công ty nhỏ, không cần vì kiếm tiền nuôi gia đình mà bôn ba mệt nhọc.

Nhưng một tuần trước, tài chính của công ty nhà cô gặp vấn đề, cần một 100 triệu để quay vòng vốn, hiện tại công ty chỉ là cái vỏ rỗng, ngân hàng cũng không chịu cho vay. Không có tiền thì công ty sẽ phải phá sản.

Bố và anh trai của Giang Quân đều bận đến sứt đầu mẻ trán, chạy vạy khắp nơi nhưng cũng chỉ vay được 40 triệu. Giang Quân cũng đem 30 triệu tiền thù lao đóng phim nhiều năm ra góp vào, nhưng vẫn thiếu 30 triệu.

Gần đây không quay phim, thu nhập của Giang Quân ít đến đáng thương, 30 triệu còn thiếu đó đối với cô là một khoản tiền lớn.

Giang Quân gọi điện thoại cho người đại diện là chị Trần, nhờ chị ấy nhận thêm nhiều kịch bản một chút. Chị Trần nói gần đây không nhận được kịch bản nào, trong tay chỉ còn một kịch bản phim chưa quyết định nữ chính, là phim H, nếu Giang Quân có thể nhận thì tới công ty lấy kịch bản.

Chị Trần còn nói tuy là phim H, nhưng nam nữ chính đều sẽ mặc nội y khi đóng phim, không phải hở toàn bộ. Thân thể hai người chỉ cần dán sát vào nhau, bắt chước động tác làm tình là được.

Sau một lúc do dự, Giang Quân vẫn đến công ty lấy kịch bản.

Giang Quân vừa cầm kịch bản ra khỏi văn phòng của chị Trần, vô tình gặp Viên Soái ở chỗ thang máy.

Anh cũng đang chờ thang máy.

Giang Quân đến gần, lễ phép chào hỏi: “Chào tiền bối”.

Viên Soái nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn cô, hơi gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Khi nhìn thấy kịch bản trong tay cô, anh thuận miệng hỏi một câu: “Nhận kịch bản mới à?”

Viên Soái vừa nói đến kịch bản, trong lòng Giang Quân cảm thấy hơi xấu hổ và tự ti. Cùng xuất thân từ một trường đào tạo diễn xuất, thế mà bây giờ cô rơi vào cảnh phải quay phim H, còn anh là ảnh đế đầy lưu lượng, có rất nhiều kịch bản để lựa chọn.

Giang Quân nắm chặt kịch bản trong tay, cụp mắt xuống không dám nhìn Viên Soái, nhỏ giọng đáp: “Vâng”.

Viên Soái nhìn bốn chữ to in trên trang bìa kịch bản《Kế hoạch nằm vùng 》, làm như vô tình hỏi: “Lần này vẫn diễn vai nữ phụ sao?”

Giang Quân ngập ngừng nói: “Không phải,… là vai nữ chính.” Diễn nữ chính phim giường chiếu.

Viên Soái nheo nheo mắt, ánh mắt thâm trầm, từ từ nói “Nữ chính sao.” Anh tạm dừng một lát, nhìn đỉnh đầu Giang Quân, như muốn nói tiếp gì đó.

Lúc này một tiếng “Đinh” vang lên, thang máy của Giang Quân tới nơi, cô mỉm cười nói với Viên Soái: “Tạm biệt tiền bối, em đi trước đây.”

“Ừ, tạm biệt.” Viên Soái thu lại những lời muốn nói, tạm biệt cô.

Dứt lời, Giang Quân vội vàng đi vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Cô sợ nếu còn tiếp tục nói nữa Viên Soái sẽ biết cô nhận kịch bản phim H mất, đến lúc đó cô sẽ không có chỗ dung thân.

Một lát sau, Giang Quân lại cười tự giễu, bây giờ có thể anh không biết, nhưng đến lúc quảng bá phim cũng sẽ biết thôi.

Anh có khinh thường cô không? Có kỳ thị cô không?

Nghĩ lại thì cô có là gì, một tiểu minh tinh tuyến mười tám, Viên đại ảnh đế nào có thời gian rỗi chú ý đến chuyện của cô để mà kỳ thị.

Sau khi Giang Quân vào thang máy, thang máy của Viên Soái cũng tới.

Giang Quân đi xuống, còn Viên Soái đi lên. Anh có một gian phòng nghỉ cá nhân ở tầng cao nhất của công ty quản lý, vô cùng rộng rãi thoải mái.

Minh tinh bình thường sẽ không có loại đãi ngộ này, diễn viên danh khí càng cao, nơi ở cũng càng cao, đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn.

Diễn viên tuyến mười tám giống Giang Quân sẽ không có phòng nghỉ độc lập, mà xài chung một phòng với những nữ minh tinh cùng cấp bậc khác, hơn nữa còn nằm ở những tầng thấp.

Ngón tay thon dài của Viên Soái kẹp một thuốc lá đang hút dở, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn Giang Quân đi ra khỏi công ty. Anh đưa điếu thuốc lên môi, hút một hơi, nhả ra một làn khói trắng. Làn khói phiêu đãng che khuất khuôn mặt anh tuấn, cũng che đi biểu tình của anh.

Cho đến khi Giang Quân đi xa, Viên Soái mới lấy di động ra gọi một cú điện thoại.

“Alô, Kevin à? Bộ phim điện ảnh 《Kế hoạch nằm vùng》lần trước tôi từ chối đã chọn được nam chính rồi sao?”

“Đã chọn được rồi à… Tôi đột nhiên muốn thử phong cách mới, anh đi giúp tôi nói với đạo diễn Vương một tiếng, nhất định phải lấy được vai về đây.”

“Quyết định rồi cũng có thể đổi người, tôi tin anh nhất định có biện pháp. Cảm ơn, hẹn gặp lại.”

Viên Soái ngắt máy, ngón tay búng nhẹ, tàn thuốc bay bay. Anh nhìn xuống dưới lầu, lẩm bẩm: “Giang Quân, em đã quên cái đêm ba năm trước sao? Nhưng mỗi lần tới gần em, tôi lại nhớ tới từng việc nhỏ xíu động lòng người đó, thật là khiến người ta hoài niệm.”

Đầu kia điện thoại, vẻ mặt của người đại diện Kevin như đưa đám, tức đến dậm chân, Viên đại ảnh đế thật khó hầu hạ.

Rõ ràng hai tuần trước, đạo diễn Vương đã nhiệt tình mời Viên Soái làm nam chính《Kế hoạch nằm vùng 》, nhưng anh cảm thấy bộ phim này quá gợi tình.

Anh không thích tiếp xúc quá thân mật với diễn viên nữ, càng khinh thường dùng cách để lộ thân thể chiếm sự chú ý của người xem.

Hơn nữa với danh khí của anh hiện tại cũng không cần phải đóng mấy loại phim thấp kém này. Trong tay người đại diện có cả đống kịch bản tốt cho anh lựa chọn, cho nên mới bảo Kevin đẩy bộ phim này đi.

Nhưng bây giờ Viên Soái lại nói muốn thử phong cách mới, Kevin đành phải xuống nước liên hệ lại với đạo diễn Vương. Ai bảo Quý ảnh đế là cây rụng tiền, anh ta còn phải dựa vào Viên Soái để kiếm chác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro