Chương 23: Có thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong Giang Quân vẫn tiếp tục co rút, Viên Soái thoả mãn hưởng thụ dư vị cao trào rồi nâng nửa người trên dậy, giúp cô cởi bỏ nút thắt ở tay.

Trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ mờ mờ, đó là vết cọ sát do Giang Quân muốn thoát khỏi sự trói buộc trong lúc cao trào.

Viên Soái đau lòng nâng cổ tay cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ kia. Vừa rồi anh trói không chặt lắm nhưng ai ngờ vẫn làm tay cô bị thương.

Giang Quân rút tay về, không chấp nhận động tác âu yếm của Viên Soái, còn đấm vào ngực anh mấy cái, tức giận nói: “Khốn kiếp, anh là đồ dối trá… không chỉ đi vào mà còn bắn ở trong.”

Câu cuối cùng, cô nói rất nhỏ.

Viên Soái ôm Giang Quân vào ngực, dịu dàng dỗ dành: “Anh sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa.” Anh ghé sát vào tai cô, thầm thì: “Chủ yếu là do em kẹp chặt quá, không cho anh ra, nên anh mới bắn ở trong đó chứ.”

“Anh… nói bậy.” Mặt Giang Quân đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, vung tay lên đập vào người anh. Hôm nay không phải kỳ an toàn của cô, thế mà anh còn bắn nhiều như vậy, tên khốn này!

“Tiểu Viên hai người quen nhau từ trước sao?” Bị khung cảnh đối diện hấp dẫn, đạo diễn nhìn hai người, kinh ngạc hỏi.

Nửa thân dưới của hai người còn đang dán sát vào nhau, bị đạo diễn nhìn chằm chằm như vậy, Giang Quân căng thẳng, tử cung co rút lại, xoắn chặt quy đầu to lớn.

Sống lưng Viên Soái tê rần, anh kêu lên một tiếng, cố gắng cười nói: “Cô ấy là bạn gái tôi. Vừa rồi trói chặt quá, làm tay cô ấy đau, nên bây giờ đang nổi nóng với tôi.”

“Ồ, hóa ra hai người đang yêu nhau, khó trách lại ăn ý đến vậy, diễn rất thật.” Đạo diễn tán thưởng.

Giang Quân lườm Viên Soái một cái. Cô nổi nóng không phải vì chuyện này!

Viên Soái nâng mông Giang Quân lên rồi lại ấn xuống, quy đầu nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại. Giang Quân run rẩy, toàn thân mềm nhũn, tựa vào vai anh thở hổn hển.

Anh kéo ga trải giường, che kín thân thể hai người, sau đó ôm Giang Quân đứng dậy, nói với đạo diễn: “Cô ấy thật sự rất giận, cứ bắt tôi phải ôm, không chịu tự đi. Tôi đưa cô ấy về trước. Cảm ơn đạo diễn quan tâm, chúng tôi đi trước đây.”

Đạo diễn không nghi ngờ gì, gật đầu với bọn họ.

Viên Soái thản nhiên ôm Giang Quân đi qua rất nhiều nhân viên, trở về phòng nghỉ.

Anh ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đưa cô về nhà.

Trước khi xuống xe, Viên Soái lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng, đưa cho Giang Quân: “Đây là thuốc tránh thai anh lấy từ chỗ bác sĩ riêng, ít tác dụng phụ, xong việc uống một viên là được.”

Giang Quân cẩn thận nhìn lọ thuốc trên tay, xác định đúng là thuốc tránh thai, nhãn hiệu và tên thuốc đều rõ ràng, chưa mở niêm phong, còn mới tinh.

Cô vừa định đi mua thuốc, bây giờ có sẵn trước mặt, đỡ phải mất công.

Sợ người nhà phát hiện, Giang Quân uống luôn một viên ở trên xe rồi mới về.

Hai tháng sau.

Sắp đến ngày phát sóng của《Kế hoạch nằm vùng》, Giang Quân và Viên Soái cùng chạy show tuyên truyền.

Trước khi xuất phát, cô mặc một chiếc váy bó sát eo, nhưng cảm thấy hơi chặt khiến bụng khó chịu.

Nhìn gương mặt mượt mà trong gương, Giang Quân cảm thấy hình như mình béo lên, chiếc váy làm hơi lộ bụng.

Cô đành phải thay một chiếc khác rộng hơn rồi mới ra ngoài.

Sau khi cuộc họp báo kết thúc, đạo diễn mời các diễn viên chính ăn cơm, Giang Quân ngồi cạnh Viên Soái.

Cô gắp một miếng thịt kho tàu mình thích nhất, vừa cắn một miếng đã cảm thấy nôn nao, bèn vội vàng dùng tay che miệng, chạy vào toilet.

Viên Soái thấy sắc mặt cô không ổn, cũng đứng dậy đi theo.

Giang Quân vào toilet mấy phút nhưng chẳng nôn được gì, đành rửa mặt đi ra.

“Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Viên Soái tiến lên đỡ cô, hỏi han.

“Muốn nôn nhưng lại không nôn ra được.”

Giang Quân nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, lo lắng nói: “Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi, có lẽ do đồ ăn không tươi.”

Anh đưa Giang Quân đến khoa tiêu hóa của bệnh viện.

Bác sĩ hỏi tình huống, Giang Quân trả lời đúng sự thật.

Bác sĩ nhìn bụng cô, hỏi: “Gần đây thích ngủ đúng không?”

“Vâng, rất dễ buồn ngủ.” Giang Quân gật đầu.

Bác sĩ hiểu rõ, nói: “Tám phần là cô mang thai rồi, đến khoa phụ sản bên cạnh siêu âm đi.”

“Mang thai?” Giang Quân hơi sững sờ, cô nhớ rõ lần trước mình đã uống thuốc mà.

Viên Soái đứng sau lưng cô, ánh mắt hơi dao động. Anh kéo tay Giang Quân đến khoa phụ sản, nhờ bác sĩ siêu âm cho cô.

Khi có kết quả, bác sĩ khẳng định Lâm Chi đã mang thai bảy tuần.

Lâm Chi ngẩn ngơ nhìn bào thai trên ảnh siêu âm, nhất thời chấn động.

Sao cô lại mang thai?

Thanh xuân chính là cần câu cơm của diễn viên nữ, phải nhân lúc còn trẻ diễn thêm mấy bộ phim.

Cô cảm thấy sự nghiệp của mình vừa khởi sắc, gần đây nhận khá nhiều kịch bản, đa phần là vai nữ chính. Một vài cái đã ký hợp đồng, chỉ chưa bắt đầu quay thôi.

Đây là thời điểm mấu chốt, thế mà cô lại mang thai.

Viên Soái quá hưng phấn vì mới lên chức bố, nên không nhận ra vẻ sầu lo của Giang Quân. Anh kích động ôm cô: “Quân Quân ngày mai chúng ta đi gặp ba mẹ em để bàn chuyện kết hôn nhé.”

Giang Quân ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh, trong giọng nói mang theo vài phần chất vấn: “Thuốc anh đưa em có vấn đề gì không? Tại sao uống rồi mà em vẫn mang thai?”

Viên Soái chớp mi, ánh mắt thoáng qua sự hoảng hốt, nhưng bị anh nhanh chóng giấu đi.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, thề son sắt: “Không có vấn đề gì, quả thật là thuốc tránh thai. Đây là loại thuốc mới được nghiên cứu. Có lẽ cơ thể em kháng thuốc nên không có hiệu quả. Lần sau anh sẽ hỏi lại bác sĩ.”

Giang Quân nghi ngờ nhìn chằm chằm anh nửa phút, không tìm ra manh mối gì mới xua tan nghi ngờ trong lòng.

Kiểm tra xong, Viên Soái lái xe đưa cô về nhà.

Đến cửa Giang gia, Viên Soái quay đầu nhìn Giang Quân, định bảo cô xuống xe, nhưng lại thấy cô nhắm mắt, thở nhẹ, say ngủ, không biết mơ thấy gì mà khóe miệng cong cong.

Ngoài cửa sổ xe, hoàng hôn đỏ như lửa, ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính, phủ lên mặt cô một vầng hào quang ấm áp, trông thật yên bình đẹp đẽ.

Trái tim Viên Soái khẽ rung như bị thứ gì chọc vào.

Anh cúi người, hôn lên đôi môi đầy đặn hồng nhuận của Giang Quân, đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tồn tại của thai nhi.

Có lẽ phụ tử liền tâm, bụng Giang Quân đập nhẹ hai cái, đáp lại sự đụng chạm của anh.

Viên Soái ngạc nhiên nhìn chằm chằm bụng cô, cảm giác thỏa mãn lấp đầy lồng ngực. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, thật đặc biệt, thật kỳ diệu.

Xoa bụng cô một hồi, anh luồn tay mình vào tay Giang Quân nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.

Anh cầm di động chụp một bức ảnh hai bàn tay đang đan vào nhau, và một bức ảnh khác chụp khuôn mặt ngọt ngào đang say ngủ của cô.

Nhớ đạo diễn bảo tuyên truyền phim, anh mở Weibo, lấy câu thoại kinh điển của《Kế hoạch nằm vùng》làm caption: “Dù ở trong phim hay ngoài đời, em đều là người anh yêu nhất. @ Giang Quân.”

Phía dưới caption là ba tấm ảnh, hai ảnh trước vừa mới chụp, ảnh cuối cùng là poster của 《Kế hoạch nằm vùng》.

Anh nhìn chằm chằm Weibo một lúc, vẫn cảm thấy thiếu gì đó, không vừa lòng lắm.

Nghiêng đầu nhìn Giang Quân đang ngủ say, anh cẩn thận lấy di động của cô, cầm ngón tay cô mở khóa, mở Weibo ra chia sẻ lại bài đăng của mình.

Em cũng vậy, yêu Viên tiên sinh nhất.

Viên Soái nhìn màn hình, khóe môi cong lên.

Lần này, anh rất hài lòng.

Anh để điện thoại sang một bên, không quan tâm Weibo của mình đang nổi sóng to gió lớn, một tay chống cằm, dịu dàng nhìn Giang Quân, chờ cô tỉnh lại.

Một tiếng sau.

Giang Quân từ từ mở đôi mắt mơ màng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Viên Soái gần trong gang tấc, giọng nói biếng nhác vì chưa tỉnh ngủ: “Sao không gọi em dậy, em ngủ lâu chưa?”

“Không lâu.” Anh vẫn chưa ngắm đủ.

Giang Quân nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, đèn đường bật sáng, chắc cô ngủ được một lúc rồi.

Cô thu dọn đồ đạc, xuống xe.

Trước khi vào nhà, Viên Soái đột nhiên nắm tay Giang Quân nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: “Quân Quân, ngày mai chúng ta kết hôn đi.”

“Anh nghĩ có khả năng không?” Giang Quân hỏi lại: “Em vẫn chưa nói về chuyện kết hôn với gia đình. Thậm chí họ còn không biết sự tồn tại của anh. Đâu dễ thế.”

Giang Quân rút tay ra, đi vào nhà. Bây giờ cô mệt rã rời, chỉ muốn về ngủ tiếp.

- --

Ngày hôm sau, cửa Cục Dân Chính.

Giang Quân cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn mới ra lò, vẻ mặt hơi sững sờ. Cô sờ con dấu nhỏ màu đỏ trên giấy, dường như vẫn còn hơi ấm. Cô thật sự kết hôn với Viên Soái rồi. Chỉ sau một đêm, họ đã trở thành vợ chồng, chuyện này thực sự làm cô kinh ngạc.

“Vợ ơi, còn đứng ngốc ra đó làm gì? Về thôi.” Viên Soái nhéo gương mặt tròn trịa của Giang Quân dắt tay cô đi vào trong xe.

Giang Quân ngồi ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Viên Soái đang lái xe. Khóe môi anh thấp thoáng ý cười, khiến gương mặt vốn lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn vài phần, tâm tình có vẻ không tồi.

“Anh dùng cách gì vậy? Mới nửa ngày đã thu phục được gia đình em, khiến họ đồng ý.” Cô tò mò hỏi anh.

Viên Soái nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên sự tự tin. Anh chậm rãi nói: “Anh trao cho họ tất cả sự chân thành của mình.”

Đêm qua anh nhờ người điều tra sở thích của từng người trong nhà Giang Quân và những khó khăn phiền não họ gặp phải gần đây, rồi chuẩn bị quà cáp suốt đêm.

6 giờ 55 phút sáng, anh chở một xe quà xuất hiện trước cửa nhà cô.

Bà nội và ba Giang đều có thói quen dậy sớm chạy bộ vào buổi sáng, năm phút nữa là họ sẽ ra ngoài.

Viên Soái lấy một chai nước, đổ vào lòng bàn tay, vuốt cho tóc mái hơi ướt, rồi lại đổ nước lên lưng, sau đó nhỏ vài giọt lên trán, cổ, cánh tay, giả vờ như đã chạy được một lúc.

Bảy giờ đúng.

Cửa chính nhà họ Giang mở ra.

Ba Giang và bà nội Giang bước ra. Sau khi đóng cửa cản thận, hai người bắt đầu chạy về bên trái. Cách đó không xa là Công viên Nhân dân, đó là nơi họ thường chạy bộ buổi sáng.

Viên Soái nấp phía sau, vừa thấy hai người đi ra. Anh nhanh chóng chạy đến chỗ họ, hắng giọng, chào hỏi: “Bà nội, bác trai, buổi sáng tốt lành. Thật trùng hợp, bà và bác cũng tới đây chạy ạ.”

Bà Giang quay lại, liếc mắt một cái là nhận ra anh, cười nói: “Ai da, là cháu à, tiểu tử, trùng hợp quá.”

Ba Giang đi bên cạnh, nghi hoặc nhìn Viên Soái, hỏi: “Mẹ, cậu này là…?”

“Đây là bạn trai của Quân Quân, lần trước đã tới nhà ta, con không ở nhà nên không gặp.”

Bạn trai? Nghe xong, ba Giang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đánh giá Viên Soái từ trên xuống dưới: thân hình cao lớn, dáng vẻ đoan chính, thần thái sáng láng, trông rất ưa nhìn.

Viên Soái thản nhiên đón nhận ánh mắt ông, cười hiền hòa: “Cháu chào bác, cháu là bạn trai của Quân Quân, họ Viên, tên Soái. Bác cứ gọi cháu là Tiểu Viên ạ.”

Ba Giang gật đầu, khẽ ừ một tiếng, xem như chào hỏi. Ông hỏi: “Cháu làm gì? Quen với Quân Quân nhà chúng ta bao lâu rồi?”

Viên Soái và Giang Quân mới quen nhau ba tháng, nhưng muốn gia đình cô đồng ý hôn sự thì không thể nói thời gian quá ngắn.

Vì thế anh mặt không đổi sắc nói: “Cháu và Quân Quân đều là diễn viên, quen nhau cũng hơn ba năm rồi ạ, tình cảm mặn nồng.”

“Ồ.” Ba Giang chỉ ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, tiếp tục chạy về phía trước.

Viên Soái chạy song song với ông, suy tư một lát, nói: “Bác trai, cháu mới mua vài miếng ngọc từ một người bạn, không biết thật giả thế nào. Bác giám định giúp cháu được không ạ?”

“Ngọc gì?” Mắt ba Giang nhìn thẳng phía trước, hỏi bâng quơ: “Ngọc mềm hay ngọc cứng?”

“Hai miếng ngọc mềm và một miếng ngọc cứng. Ngọc mềm chính là Dương Chi bạch ngọc, ngọc cứng là phỉ thúy.”

Bước chân của ba Giang hơi chậm lại, ánh mắt tỏa sáng. Cả hai loại này đều là ngọc quý, giá trị cực cao.

Ông nghiêng đầu nhìn Viên Soái, sảng khoái nói: “Được, lúc nào chạy xong lấy ra tôi xem thử.”

Khóe môi Viên Soái cong lên, ý cười phơi phới.

Giang gia mở một công ty đá quý nhỏ, ba Giang thường ngày thích sưu tầm bảo ngọc, rất thích ngọc mềm, đặc biệt là Dương Chi bạch ngọc.

Khi nghe Viên Soái nhờ giám định ngọc, thái độ của ông cũng dễ chịu hơn nhiều, thỉnh thoảng còn nói mấy câu với anh trong lúc chạy.

Viên Soái nói chuyện với ba Giang về các loại ngọc, rồi lại bày tỏ với ông suy nghĩ của mình về thị trường đá quý. Nghe xong, ba Giang rất vui, ánh mắt nhìn anh đầy tán thưởng.

Chạy xong, ba Giang và bà nội mời anh về nhà ăn sáng. Viên Soái bèn lấy từ trong xe ra hai túi quà siêu lớn, cầm vào nhà.

Vào phòng, anh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên phong vận. Bà đang bưng một nồi cháo từ trong phòng bếp đặt lên bàn cơm ở phòng khách, không cần đoán cũng biết người này là mẹ Giang.

Viên Soái tiến lên, cung kính chào: “Cháu chào bác gái, cháu là bạn trai của Quân Quân, bác có thể gọi cháu là Tiểu Viên” Anh lấy trong túi giấy ra một cái hộp được bọc đẹp đẽ, đưa cho bà: “Bác gái, đây là chút quà gặp mặt của cháu ạ.”

Mẹ Giang hơi sững sờ vì sự xuất hiện đột ngột của Viên Soái. Bà im lặng nhìn anh, rồi lại nhìn ba Lâm sau lưng anh: “Này… Lão Giang cậu ấy thực sự là bạn trai của Quân Quân à?”

Ba Giang nâng tách trà lên, uống một ngụm: “Đúng vậy, gặp lúc chạy bộ. Mẹ nói, lần  trước cậu ấy đã tới nhà ta, chúng ta không ở nhà nên không gặp.”

Lúc này mẹ Giang mới nhận hộp quà trong tay Viên Soái. Bà cẩn thận nhìn anh, đột nhiên kích động nói: “A, vừa rồi cậu nói cậu họ Viên phải không?”

“Vâng.” Viên Soái gật đầu.

“Cậu là đại minh tinh Viên Soái trên TV đúng không?”

“Đúng vậy,” Viên Soái cười khẽ: “bác biết cháu ạ?”

“Biết chứ, tôi thích xem phim cậu đóng lắm, chờ tôi một chút.” Mẹ Giang nói xong rồi chạy vào phòng ngủ. Năm phút sau, bà thay bộ quần áo khác, trang điểm xong đi ra.

“Lão Gianh, chụp giúp tôi bức ảnh.” Mẹ Giang đưa điện thoại cho chồng, đi đến đứng cạnh Viên Soái, mỉm cười nhìn vào điện thoại.

Ba Giang miễn cưỡng cầm lấy di động. Mẹ Giang là người coi trọng vẻ ngoài, khi còn trẻ, bà kết hôn với ba Giang cũng vì khuôn mặt đẹp trai của ông.

Bây giờ đã hơn năm mươi tuổi nhưng tật thích người đẹp của mẹ Giang vẫn không tốt hơn. Lúc đi du lịch, gặp được mỹ nam, bà cũng muốn chụp ảnh cùng người ta. Mỗi lần ba Giang chụp ảnh hộ đều ghen lồng lộn.

Ba Giang sầm mặt, cầm di động, chụp mấy tấm ảnh cho hai người đối diện.

Chụp xong, mẹ Giang lấy di động xem ảnh chụp, cười khanh khách, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy sắc mặt chẳng thèm quan tâm của ba Giang.

Ai, ông lão này lại ghen rồi, mẹ Giang thở dài trong lòng. Bà đưa điện thoại cho Viên Soái: “Tiểu Viên, cháu chụp giúp bác và ba Quân Quân một tấm đi.”

“Vâng.” Viên Soái nhận di động, chụp ảnh cho họ.

Mẹ Giang thân mật ôm tay chồng, nhìn điện thoại, cười hạnh phúc. Ba Giang ngắm mẹ Giang qua khóe mắt, cũng nhếch miệng, mỉm cười.

Chụp xong, Viên Soái lấy mấy miếng ngọc ra cho ba Giang giám định, lại lấy quà tặng cho bà nội Giang, khiến cả nhà vui vẻ.

Ba Giang xem xét cẩn thận, nói mười phần chắc chắn: “Đây đúng là hàng thật, cậu mua mấy miếng ngọc này chắc tốn không ít tiền?”

“Cũng không đắt lắm, là chỗ quen biết nên được chiết khấu ạ.” Viên Soái đáp.

Ba Giang cất miếng ngọc vào hộp, muốn trả cho Viên Soái nhưng anh vội thoái thác: “Bác trai, cháu không biết sưu tầm ngọc đẹp, chân tay lại vụng về. Nếu giao cho cháu thì dễ hỏng lắm, bác cứ giữ giúp cháu đi ạ.”

Anh biết, nếu tặng trực tiếp cho ba Giang, chắc chắn ông sẽ không nhận. Người trong nghề đều biết thứ này bao nhiêu tiền, ba Giang không phải người tham tài, nhất định sẽ không dễ dàng tiếp nhận.

Ba Giang rất thích mỹ ngọc, còn muốn quan sát thêm mấy ngày. Viên Soái đã nói như vậy, ông cũng không chối từ: “Được, tôi tạm thời giữ giúp cậu.”

Sau đó, Viên Soái cùng ba vị trưởng bối Lâm gia ăn bữa sáng. Ăn gần xong, Quân Quân mới mắt nhắm mắt mở từ lầu hai đi xuống. Cô đi đến bên bàn ăn, cầm cốc nước sôi để nguội uống hai ngụm, nói: “Ba mẹ, buổi sáng tốt lành. Bà nội, buổi sáng tốt lành.”

Cô không nhìn kỹ người bên cạnh, vỗ vỗ vai Viên Soái nói: “Anh, không phải anh đi công tác à? Sao đã về rồi. Mặc kệ, anh đứng lên đi, đừng chiếm vị trí của em.”

Đây là chỗ ngồi cố định của cô, trên ghế còn có cái đệm màu hồng của cô nữa.

Ba Giang quát nhẹ một tiếng: “Sớm cái gì mà sớm, mấy giờ rồi. Mọi người ăn xong cả rồi, con mới rời giường.”

“Không phải mới tám rưỡi sao? Đâu có muộn lắm.” Gần đây cô rất thích ngủ. Trước kia cô cũng thường dậy vào giờ này, ba có nói gì đâu. Hôm nay sao vậy?

“Tám rưỡi không muộn sao? Con nhìn Tiểu Viên xem, sáu giờ đã rời giường rèn luyện thân thể. Nhìn con đi, đúng là lười biếng, đi như không xương.” Ba Giang nhìn cô mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, còn chưa ngủ tỉnh hẳn, bước chân như mộng du, bèn trách mắng vài câu. Cũng tại dáng vẻ năng động, tràn đầy sức sống của Viên Soái nên hai người mới hình thành thế đối lập.

“Tiểu Viên nào? Tiểu Viên từ đâu ra?” Giang Quân khó hiểu.

Mẹ Giang dùng ngón tay chỉ Viên Soái: “Đây, bạn trai con.”

Lâm Chi cúi đầu, thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Quý Hoài Thịnh, lập tức tỉnh táo.

“Sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc.

Sao mới sáng sớm anh đã xuất hiện ở nhà cô? Ba cô còn mắng cô vì anh, rốt cuộc anh đã làm gì sau lưng cô?

Viên Soái đứng dậy, nhường chỗ cho Giang Quân còn cầm bát múc cháo cho cô. Anh vuốt hai sợi tóc dựng đứng trên đỉnh đầu cô, cười nói: “Anh tới bàn chuyện hôn sự.”

Vừa rồi anh đã nói chuyện kết hôn với trưởng bối Giang gia. Anh bảo mình nhiều tuổi rồi, trong nhà thúc giục, muốn thành hôn với Giang Quân sớm một chút. Hơn nữa, anh còn bảo cô cũng thường hỏi về chuyện đó. Hai người yêu nhau ba năm, đều có ý định kết hôn. Anh cũng đã nói với người nhà, đêm nay tổ chức tiệc ở khách sạn XX, hy vọng hai gia đình có thể gặp mặt bàn bạc.

Cuối cùng, anh còn lấy giấy chuyển nhượng tài sản cho trưởng bối Giang gia xem, hứa sau khi kết hôn với sẽ chuyển tất cả tài sản sang tên Giang Quân. Anh không cần gì cả, chỉ muốn toàn tâm toàn ý với cô, hy vọng ba mẹ Giang có thể chấp thuận cho hôn sự này.

Ba mẹ Giang thấy thành ý của anh, không ngăn cản, chỉ nói, nếu Giang Quân thích anh, nguyện ý gả cho anh, họ sẽ không có ý kiến.

Ba Giang thanh thanh giọng, hỏi Giang Quân “Tiểu Viên đã đề cập chuyện kết hôn, con có thích cậu ấy không? Có nguyện ý gả cho cậu ấy không?”

“Ba, sao ba lại hỏi chuyện này?” Hỏi trực tiếp như vậy, còn muốn cô trả lời ngay tại chỗ, sao cô có thể không biết xấu hổ nói ra chứ.

Ba Giang nhìn dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng của con gái, đã hiểu rõ, nói thẳng: “Các con còn trẻ, tự xem mà làm, ba mẹ không có ý kiến.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro