Chương 1115: Thẩm ảnh đế ăn giấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Trạch Nam nghe tới đây trong tròng mắt lại, tiếp theo, hắn hơi nghiêng người nhìn trên lầu.

Chỗ này là nơi ở của Kiều gia, đương nhiên cũng có phần của hắn.

*truyện được dịch bởi Thùy Minh

Nhưng mà, bây giờ nơi này Thẩm Lương Xuyên lại gần giống như là nơi này mới thật sự là của anh, chỉ cần có lệnh của anh thì anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi đây vậy.

Hắn hôm nay đến đây chỉ muốn gặp Kiều Luyến, nhưng mà lại phải nhìn mặt của Thẩm Lương Xuyên? Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo cho hắn.

Lục Nam Trạch lại híp con mắt lại, sau đó mới bắt đầu xoay người bước đi.

*Thực sự thì mình thích gọi nam phụ là hắn hơn là anh ta,vì dù sao mình nghĩ nam phụ này cũng nên gọi là hắn, để văn phong trơn tru hơn nữa.

~~~~~
Kiều Luyến trên lầu, nhìn về hướng Thẩm Lương Xuyên đi đến, sau đó ánh mắt hơi nhìn ra phía đằng sau kia một chút rồi thu hồi ánh mắt lại.

Cảm giác vẫn hơi bình tĩnh.

Thẩm Lương Xuyên đi đến, ngồi ở trước mặt cô nói:" Nếu anh đoán không lầm thì ngày mai hay một vài ngày nữa hắn sẽ gọi em đi làm."

Tròng mắt của Kiều Luyến hơi hơi co rụt lại, sau đó mới bình tĩnh gật đầu anh.

Thẩm Lương Xuyên ôm lấy bờ vai của cô :" bây giờ trong khoảng thời gian này, em hãy chú ý chăm
sóc bản thân của mình."

Kiều Luyến gật gật đầu :" Anh yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt sức khỏe của bản thân."

Thẩm Lương Xuyên trầm mặc không nói. 

Không có chút quả quyết như lúc mới đáp ứng cô.

Anh chỉ nhìn chằm chằm Kiều Luyến, một lúc sau mới bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu Kiều..." 

"Ừm?" 

Anh do dự, trần trừ, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Em và hắn ta... Quan hệ tốt như vậy, hai người đã từng, có quan hệ tốt như vậy ... Anh nói là, nếu như không có sự tình của cha mẹ em... Có lẽ, chuyện này, cùng không có quan hệ tới hắn, em và hắn..." 

Đại ảnh đế luôn luôn lạnh lẽo, đối với cảnh diễn, bình thường đều diễn một lần là qua, giờ phút lại lắp bắp, nói lời, cũng Logic không rõ, để Kiều Luyến có chút nghi ngờ theo dõi anh. 

Nghe, cuối cùng cô nghe rõ, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. 

Cô nhìn Thẩm Lương Xuyên : " Anh đang nói cái gì ~ Em luôn luôn coi anh ấy là anh trai. Mà anh âdy đối với em... Đây không phải là ưa thích, cũng không phải yêu, chỉ là một loại... Nói như thế nào đây, anh biết, người này lúc còn trẻ, tính khí rất quái lạ, cũng chỉ có em là bạn. Em cảm giác anh ấy đối với em chỉ là một loại tập quán, một mực chấp niệm. Nếu quả thật anh ấy thích em, làm sao lại có loại quan hệ đó với Kiều Y Y? Cho nên, anh cứ yên tâm đi! Em và anh ấy... Là không thể nào ~ "
Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm Kiều Luyến, nghe câu nói này, miệng ngập ngừng, muốn tiếp lại không thể nào mà nói ra. 

Anh muốn nói... Nếu như Lục Nam Trạch đối với cô không phải là thích, thì sẽ không giữ lại đứa bé này cho cô. 

Thế nhưng lời nói đến bên miệng, anh lại không có nói tiếp. 

Tại sao anh vì để ý tình địch mà nói chuyện? 

Quả thực là não nhúng nước vào rồi ! 

Không thể không nói, thật sự là anh bị Lục Nam Trạch kích thích. 

Thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, luôn luôn cho anh một loại cảm giác, anh vắng mặt tiểu Kiều mười tám năm. 

Thế nhưng... Đây mới là duyên phận giữa anh và tiểu Kiều, không phải sao? 

Nghĩ tới đây, Thẩm Lương Xuyên mở miệng : "Ừ, anh tin tưởng em." 

Kiều Luyến cười híp mắt nhìn anh: "Ha ha, tại sao em cảm giác, anh thật giống như là, có chút khẩn trương! Chẳng qua giống như người xinh đẹp như hoa như em, anh thật sự nên sốt sắng một chút! Ha ha ha..." 

Cái này vừa nói, sắc mặt Thẩm Lương Xuyên ngưng tụ. 

Kiều Luyến trực tiếp cứng đờ, sau đó tiếng cũng im bặt, chợt, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng nói: "Đúng, nghĩ đến tự mình đưa em vào tay hắn ta, anh liền có chút khẩn trương." 

Kiều Luyến: "…"

Đang nói lời này, điện thoại di động của Kiều Luyến vang lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro