Ánh đèn, Cơn mưa,... và Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cơn gió mát lạnh của buổi chiều mùa hè thổi qua sân bóng rổ, mang theo hơi ẩm của những cơn mưa sắp đến. Trong khoảng không yên tĩnh vẫn văng vẳng tiếng bóng nảy và tiếng giày cọ xát trên mặt sân. Jeong Jihoon, đội trưởng đội bóng rổ, đang miệt mài luyện tập. Những cú ném của cậu mạnh mẽ và chính xác, nhưng trong nội tâm cậu lại lẩn quẩn những cảm xúc khó diễn đạt. Dù có vẻ ngoài tự tin, cậu luôn cảm thấy trống rỗng mỗi khi đối mặt với Lee Sang-hyeok — người luôn giữ thành tích đứng đầu trường, người mà cậu luôn phải nỗ lực để vượt qua.


Từ xa, Sang-hyeok đứng dựa vào cột đèn, ánh mắt chăm chú dõi theo Jihoon như cặp mắt của loài mèo đang săn mồi. Ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn hòa quyện với sắc xanh của sân bóng, tạo nên một bức tranh thơ mộng, nhưng giữa họ, không khí lại ngập tràn sự đối đầu.


"Tiền bối bây giờ còn ở đây à?" Jihoon ngạc nhiên khi bắt gặp Sang-hyeok. Cậu không thể không cảm thấy bối rối khi thấy Sang-hyeok đứng đó, ánh mắt đầy khiêu khích và vẻ tự tin.


"Có vẻ như cậu cần thêm thời gian luyện tập," Sang-hyeok đáp, nụ cười nửa miệng hiện lên như một sự khiêu khích. "Đội bóng không thể dựa vào tài năng thiên bẩm của cậu mãi đâu."


"Tiền bối không hiểu gì về bóng rổ cả," Jihoon phản bác, nhưng trong lòng cậu lại thấy phấn khích khi Sang-hyeok tiến lại gần. Cái khoảng cách giữa họ dường như không chỉ là không gian mà còn là những nỗi niềm chưa được bộc lộ.


"Vậy cậu nghĩ bóng rổ là gì?" Sang-hyeok hỏi, ánh mắt anh ánh lên sự tò mò. "Chỉ là những cú ném và ghi điểm sao?"


Jihoon dừng lại, ngẩn người suy nghĩ. "Bóng rổ không chỉ là một trò chơi. Nó là sự đoàn kết, là những khoảnh khắc thăng hoa mà cả team cùng nhau tạo ra."


"Còn học hành thì sao? Nó cũng không chỉ là điểm số," Sang-hyeok tiếp tục, từng từ của anh mang một sức nặng dần đè nén lên tâm trí của cậu.

Khi nhìn vào mắt Sang-hyeok, Jihoon cảm thấy một điều gì đó khác biệt. Ánh mắt của anh ấy không chỉ lạnh lùng mà còn chứa đựng một sự ấm áp khó tả. "Tiền bối thật sự nghĩ vậy sao?" Jihoon hỏi, giọng điệu có chút ngập ngừng.


"Ừ," Sang-hyeok trả lời, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn. "Có thể chúng ta là kì phùng địch thủ, nhưng... có những điều tôi thấy ở cậu mà tôi không thể phủ nhận."


Tách... tách...Khoảnh khắc ấy trôi qua trong im lặng, và cơn mưa bắt đầu rơi. Ánh đèn sân bóng rổ hắt những tia sáng lên khuôn mặt họ, như muốn phơi bày hết cảm xúc của đối phương. Jihoon, với sự tự tin của một đội trưởng, bước tới gần hơn. "Vậy anh cảm thấy như thế nào về tôi?" cậu hỏi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.


Sang-hyeok nuốt nước bọt, lòng có chút rối bời. "Tôi không biết nữa, nhưng... có lẽ tôi cũng thích cậu. Không chỉ vì cậu là đối thủ của tôi, mà còn vì... những gì cậu thể hiện."


Câu nói ấy như một làn sóng làm xao động trái tim Jihoon. Cậu cảm thấy như mọi khoảng cách giữa họ đã biến mất. "Nếu vậy, sao chúng ta không thử tìm hiểu nhau nhiều hơn?" Jihoon mỉm cười, một nụ cười tươi sáng và chân thành.


Sang-hyeok không kịp phản ứng, Jihoon đã tiến gần hơn, khoảng cách chỉ còn lại vài bước chân. "Anh có muốn đấu với tôi không? Có thể... một cuộc chơi không chỉ về bóng rổ, mà còn về... chúng ta?"


Nhìn vào đôi mắt sáng rực của Jihoon, Sang-hyeok cảm nhận được sự chân thành và tự tin. "Được rồi," anh trả lời, giọng nói cũng đã dịu lại. "Nhưng nếu thua, cậu phải cho tôi một cơ hội kèm cặp thêm cho cậu sau giờ học."


"Haha. Có lẽ anh biết câu trả lời của tôi rồi nhỉ!" Jihoon cười lớn, lòng tràn đầy háo hức.


Họ bắt đầu trận đấu, nhưng lần này không chỉ có sự cạnh tranh mà còn là những tiếng cười vang lên, những cái nhìn trêu chọc và cả những khoảnh khắc lặng lẽ khi ánh mắt chạm nhau. Trong từng cú ném và từng bước chạy, họ cảm nhận được sự kết nối dần dần hình thành.


Sau khi trận đấu kết thúc, họ ngồi phịch xuống bậc thang bên sân bóng. Jihoon lặng lẽ ngắm nhìn những giọt mưa nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của Sang-hyeok. "Cảm ơn anh, đó là một trận đấu tuyệt vời."" Jihoon nói, vẻ mặt hơi thẹn thùng.


"Cảm ơn vì đã cho tôi thấy một mặt khác của cậu," Sang-hyeok đáp, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu có thể... khác như vậy."


Không gian giờ đây như một vũ trụ riêng chỉ tồn tại hai người, Jihoon dũng cảm nắm lấy tay Sang-hyeok. Cái nắm tay nhẹ nhàng ấy tạo nên xúc cảm mãnh liệt gắn kêt sợi chỉ tình cảm giữa họ. "Có lẽ... chúng ta có thể bắt đầu từ đây," cậu nói, ánh mắt không rời khỏi đôi mắt của Sang-hyeok.


Jihoon chần chừ một chút, rồi quyết định thu hẹp khoảng cách với anh, mặt đối mặt. Ánh mắt cậu ánh lên sự kiên quyết, hút trọn ánh nhìn đầy tình tứ của Sang-hyeok. Jihoon chỉ cảm nhận được tiếng mưa rơi và nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.


"Anh có muốn... thử không?" Jihoon hỏi, giọng điệu nghẹn lại, nhưng ánh mắt cậu lại tràn đầy hy vọng.


Sang-hyeok gật đầu, trái tim anh cũng đang thúc giục cậu tiến lên. Cả hai người họ chậm rãi cúi đầu, khoảng cách giữa họ dần thu hẹp. Nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng, như những giọt mưa mang theo những dư vị của mùa hạ. Khi đôi môi họ chạm nhau, cảm giác ấm áp và ngọt ngào như hòa quyện mọi thứ xung quanh. Đôi môi của anh mềm mại như cái hoa anh đào ẩn chứa sự quyến rũ chết người. Đó không chỉ là một nụ hôn, mà là sự kết nối của hai tâm hồn, đánh dấu một bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.


Khi nụ hôn trở nên sâu hơn, Jihoon khẽ vén một lọn tóc ướt đẫm của anh ra sau tai, tham lam ngậm lấy đôi môi mọng nước của anh. Đôi môi của Jihoon như mật ngọt chết ruồi khiến Sang-hyeok như muốn tan chảy khi bị cậu quấn lấy một cách đột ngột. Hơi thở của họ đan xen, nhịp đập của trái tim như hòa vào nhau.


Khi họ tách ra, Jihoon mỉm cười rạng rỡ, không thể tin vào điều vừa xảy ra. Ánh mắt cậu ấm áp và chân thành. "Tôi đã chờ khoảnh khắc này," cậu thì thầm, giọng nói tràn ngập cảm xúc.


"Tôi cũng vậy," Sang-hyeok đáp, một nụ cười ấm áp nở trên môi.


Giữa ánh đèn sân bóng và những giọt mưa rơi, Jihoon và Sang-hyeok không chỉ tìm thấy tình cảm mà còn khám phá ra những điều quý giá trong cuộc sống. Họ đứng dậy, cùng nhau bước vào một chương mới, không chỉ là những khoảnh khắc tuyệt vời bên nhau, hứa hẹn sẽ tạo nên cảm giác hạnh phúc và ấm áp khi hai người họ được ở bên nhau.

01/10/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro