C3 (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ đến đây, Kỳ Diệu thiếu chút nữa nhịn không được cười lớn.
Ấn tượng của Lâm Tư, tâm trí của cô có phải vẫn luôn dừng lại ở tuổi dậy thì không? Cho nên, anh ta mới cảm thấy, cô còn giống như trước đây, tin anh ta vô điều kiện, không có năng lực phán đoán.Cô đột nhiên muốn hỏi anh ta: Anh Lâm Tư, anh lừa gạt em, không biết thế nào là chột dạ sao?
Đáng tiếc, cuối cùng, cô cái gì cũng không nói.
Trả điện thoại lại cho em đi." Kỳ Diệu đưa tay ra, cũng bỏ qua chuyện này, bởi vì cô không muốn hỏi anh ta nữa, không muốn anh ta mặt không đổi sắc tim không đập nói dối.Người đàn ông không nói lời nào đưa điện thoại trả lại, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng.
"Được rồi, đừng có suy nghĩ lung tung. Không có chuyện gì, chúng ta đừng phá hỏng tình cảm, được không?" Nói xong, khuôn mặt ấm áp của Lâm Tư trong phút chốc thay đổi, "Người gửi cho em những thứ này em biết là ai không?"
Kỳ Diệu tập trung nhìn màn hình, cất điện thoại vào trong túi quần.
"Không biết"
Lâm Tư không có nói tiếp, một lát sau, anh ta mới vui vẻ nói: "Như vậy, mấy ngày này em rảnh rỗi, nhưng anh bận không thể gặp em được không sao chứ?"
Nếu đổi lại là ba bốn năm trước, Kỳ Diệu sẽ rất vui vẻ, hỏi anh sao lại nhàm chán như vậy, không thể gặp nhưng hai người vẫn tốt. Nhưng hôm nay, cô không có tâm tư để nói.
"Em đi đây." Tiểu cô nương cúi đầu đứng dậy, đi ra khỏi cửa phòng.
Lâm Tư đi phía sau, miệng mở to, không nói cái gì, chỉ nhấc chân đi theo
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng khách, Kỳ Diệu giữ vững tinh thần chào cha mẹ Lâm, đi đến cửa chính. Lâm Tư giống như bình thường đưa cô xuống lầu, hơn nữa còn chuẩn bị xe đưa cô về trường học, có thể anh ta không nghĩ đến, tiêu nha đầu trực tiếp cự tuyệt.
"Rm tự mình ngồi tàu điện ngầm, cũng rất tiện."
Lâm Tư đương nhiên nghe ra được cũng nhìn ra được cô khác thường
Diệu Diệu, có phải em vẫn không tin anh?"
Kỳ Diệu im lặng một lát.
"Em chỉ im lặng thôi." Cô nói sự thật, lại thình lình ngẩng mặt lên, cười với anh ta, "Đừng nói với em im lặng là ai nha."
Nghe cô cười giỡn như bình thường, còn cười với mình, Lâm Tư an tâm hơn.
"Vậy là được rồi, em đi đường cẩn thận, tới trường học, gọi điện thoại cho anh."
"Ừm"
Hai người chào "Tạm biệt", lại không ôm nhau giống như trước kia, bọn họ cảm thấy không thích ứng.
Nhưng mà, cuối cùng thành công quay lưng đi, không có quay đầu lại.
Kỳ Diệu nghĩ thầm, điện thoại đêm nay, cô nghĩ là không cần gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro