17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 27-1-1973

Chính thức ký Hiệp định Pa-ri về chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam, hiệp định Pa-ri là bước ngoặt lịch sử, khẳng định sự lãnh đạo đúng đắn, sáng suốt của Đảng đứng đầu là Chủ tịch Hồ Chí Minh, sự chính nghĩa của cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc của Nhân dân ta được kết hợp thành sức mạnh của dân tộc

Ninh cùng sư đoàn mình được điều đến để giúp đỡ bà con ở những quận nhỏ tại Hà Nội, một khu vực Thủ Đô vừa bị tàn phá nặng nề sau chiến dịch, những bước tường đổ nát tại những địa điểm bị đánh bom như khu phố Khâm Thiêm, Bệnh viện Bạch Mai đang được người dân kiên cường tái xây dựng từng bước từng bước một

Không còn tiếng tháo chạy, tiếng khóc thét mà thay vào đó là những tiếng cười, tiếng nói chuyện rôm rả. Những cô cậu học sinh vẫn hỗn nhiên cười đùa sau giờ tan học, các cụ bà răng nhuộm đen ngồi kể chuyện cho nhau trên xích lô, và phiên chợ vẫn đông đúc như xưa. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, thật khó có thể tưởng tượng một biến cố tàn khốc vừa xảy ra ngay tại mảnh đất này

Đây quả thực là một minh chứng cho sức bật phi thường của nhân dân ta

Vừa đi Ninh vừa nhìn hai bên đường, bên này thì các cửu vạn vận chuyển gạch từ đống đổ nát của tàn dư, bên kia thì các công nhân ở một nhà máy sản xuất giấy chất hàng hóa lên xe bò, những cô gái bán nón lá và bán làn mây dạo vẫn tiếp tục công việc mưu sinh ở chợ Đồng Xuân

Đúng giờ, trong không trung vang vọng tiếng rè rè của loa phát thanh

"Đây là Tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, Thủ đô nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa..."

Dừng chân ở khu phố Tràng Tiền, các tấm áp phích cổ động to lớn treo trên những bức tường với dòng chữ "Không có gì quý hơn độc lập tự do", anh đưa mắt nhìn đến phía cửa hàng kem, nó gợi cho anh nhớ rằng trước đây khi anh cùng Dương lên Hà Nội, anh cũng đã mua kem cốm cho em ăn, là lần đầu tiên em được thử kem Tràng Tiền như nào, nhớ khi em vụng về ăn que kem không hết đành phải đưa cho anh ăn nốt, tựa như thước phim tua chậm trong tâm trí anh

Anh ở lại Hà Nội hơn một tháng, khi mọi thứ đã dần làm quen được với quỹ đạo hoà bình, cuối cùng thì cấp trên đã đưa hiệu lệnh cho tất cả quân sĩ được phép về với gia đình, ai cũng vỗ tay hào hứng, họ sắp được về với vòng tay của thầy u

Đêm ấy, Chiến giúp anh băng bó lại vết thương, có lẽ bị phỏng lửa nên loang lổ lâu lành, các vết bỏng cứ sưng tấy lên, quấn xong vòng băng cuối cùng, Chiến cầm lấy cây kéo từ trong chiếc hộp y tế, cắt một đường rồi khéo tay thắt lại

"Một tháng qua anh thấy đỡ hơn chưa?"

Ninh chỉ nhẹ lắc đầu, đỡ thì không đỡ là bao, suốt mấy ngày qua đi phục vụ bà con, trung đoàn chỉ cho anh làm việc nhẹ thôi chứ anh không đủ sức để làm việc nặng

"Vẫn còn đau lắm"

"Để tôi đi ra ngoài mấy khu vực bệnh viện, xin thêm thuốc cho anh" Chiến đóng nắp hộp y tế rồi cặm cụi đứng dậy, vén lều đi ra ngoài, Ninh nghe thấy tiếng của những anh lính đang cười hú hí với nhau, có anh còn thó đầu vào để nhìn, miệng cười toe toét

"Trung đội trưởng chưa ngủ ạ!"

"Chốc lát tôi sẽ ngủ, các chú chưa ngủ à?"

"Hì hì hì, ngày mai về rồi nên chúng em nôn quá" Một anh nhanh nhảu cái miệng

"Nhỡ chúng em mà ngủ say không khéo mai ngủ quên thì xe lại bỏ đi mất anh ạ!!"

Cảm giác hạnh phúc này dùng lời nói miêu tả thôi chắc cũng không đủ, những anh lính xa quê dài đằng đẳng, cuối cùng cũng được xuất ngũ để quay về quê hương, mặt anh nào anh nấy cũng đều sáng như gương đồng, ai cũng náo nức, họ cứ kéo nhau cùng reo hò tiếng hát, cúi đầu lễ phép chào Ninh xong thì các anh lính trẻ cùng nhau ra ngoài, hòa vui cùng chúng bạn

"Anh Ninh, có người đến thăm đây" Là giọng của Bách, anh ta vén lều sang một bên để dạt đường cho người đằng sau, Ninh cũng nhếch người sang để nhìn

Là anh Duy

Duy nhẹ cúi người bước vào, Ninh thì lại đang không đeo kính, nhìn anh Duy cứ ngỡ là Dương mà suýt giật mình, phải nheo đôi mắt lại thì mới nhận ra được khuôn mặt của anh Duy, cũng đã hơn một khoảng thời gian rồi hai anh em mới được gặp lại nhau, anh Duy ngồi ngay bên mép giường

"Ninh còn đau không?"

"Đau thì còn ạ, lắm lúc bây giờ nhấc cái tay lên mạnh quá cũng nhức cơ đấy!" Ninh vừa nói vừa quơ quơ nhẹ cái tay đang băng bó lên, anh Duy chỉ phì cười

"Còn cái mạng y nguyên là mừng lắm rồi!"

Ninh cũng bất giác cười theo, hai anh em cứ thế nói chuyện mãi, đến khi trời đã tập tờn tối, anh Duy đặt đôi tay lên vai của Ninh, xoa thật nhẹ nhàng tránh đụng vào vết thương của Ninh

"Mai em về tới Quảng Ninh thì cho anh gởi lời hỏi thăm đến hai bác, đến bố mẹ anh và Dương nhé"

"Ơ, anh không về ạ?"

Anh Duy lắc đầu

"Anh không, vẫn phải ở lại Hà Nội công tác thêm em ạ"

Làm việc tại Bộ Tư Lệnh Thủ Đô, anh Duy không có lúc nào ngơi tay, kể cả lúc thời chiến hay thời bình, công việc của anh vẫn ngập đến cổ, dẫu chiến tranh đã kết thúc nhưng anh vẫn phải đi kiểm soát tình hình ở Hà Nội cũng như các khu vực miền Bắc khác nhằm bảo đảm sự an toàn của nhân dân, cả tháng trước anh nhận cấp báo của Sư đoàn 363 về việc máy bay số hiệu 28 của Ninh gặp nạn, anh Duy toát mồ hôi hột, liền báo tin truyền thêm lực lượng y tế đến để hỗ trợ kịp thời, may sao Ninh vẫn giữ được mạng sống, đêm nay trước khi Ninh về quê thì anh Duy cố gắng sắp xếp công việc để đến hỏi thăm sức khỏe em rể, đồng thời gởi gắm vài ba lời tới gia đình mình

"Thôi anh cũng phải về rồi, mai Ninh lên đường mạnh khoẻ nhé!"

"Vâng ạ, em chào anh"

Anh Duy cúi đầu chào Bách rồi rời khỏi lều, ngay khi Bách cũng định rời đi, Ninh đã gọi giựt ngược lại

"Bách ơi!"

"Sao thế?"

"Ngày mai trước khi về, anh chở tôi ra chỗ mộ của Long nhé?"

Bách ngây ra, hơi khó hiểu nhưng cũng gật đầu đồng ý

Nhớ tới Long, lòng của Ninh như nghẹn lại, lẽ ra giờ này nó đang ngồi cạnh anh, kể trời trăng mây gió, giá mà nó bị gãy tay gãy chân tàn tật gì đấy cũng được, anh vẫn có thể dìu nó về nhà, miễn là cả hai anh em vẫn còn được ngồi cùng nhau trên chiếc xe lam ăn mừng chiến thắng nhưng đằng này nó lại một đi không trở về, một tháng qua, anh đã chấp nhận sự thật ấy, anh đã chấp nhận rằng Long đã mất nhưng đứt ruột ở đây là mẹ già ở quê vẫn chưa hề hay tin của nó

Nghĩ đến đây thôi, anh đã rơm rớm nước mắt

Sớm hôm sau, mặt trời vẫn chưa ló, cái sương lạnh vẫn bao trùm màn đêm, Ninh thức dậy, mặc chiếc áo khoác rét bên ngoài cái áo quân phục, ngồi lên chiếc xe cùng Bách để lái đi, vừa kịp rửa tấm hình thờ của Long

Đứng trước ngôi mộ, Ninh cắm ba nén nhang nghi ngút khói xuống

"Long ơi, hôm nay quân ta xuất ngũ rồi, mày đi về với tao nào.." Ninh nói thầm thì, cõi lòng như xé ra tan nát, tại sao anh phải đón bạn mình trong hoàn cảnh như thế này, anh cầm bức hình của Long trên tay, anh quay lưng đi về phía chiếc xe, giọng anh khàn khàn

"Đi về nào Long ... tao dẫn mày về với mẹ nhé.."

Những chiếc xe lam xanh đã được xếp hàng ngay ngắn, đợi chở những anh lính về quê, ai cũng phấn khởi bồn chồn, từng bước xếp hàng nhảy lên xe, chiếc xe chở những chàng trai đất mỏ là đầy ắp và xôm tụ nhất, Ninh trông thấy Bách đang từ từ bước đến, Bách nắm lấy tay cửa ra vào, nhổm người đứng lên nhìn hết một vòng những chàng trai trẻ, khuôn mặt Bách không còn cau có như trước, thay vào đó là sự dịu dàng và điềm tĩnh, Bách nhẹ cười

"Các đồng chí, thời gian qua cùng nhau chinh chiến mọi mặt trận, trải qua 12 ngày không ngủ cùng chiến dịch, tôi rất hãnh diện được cộng tác với các đồng chí đây, tôi có nỏng nảy chửi mắng thì các đồng chí ghét tôi cũng được, quý tôi thì tôi mừng, nhưng các đồng chí biết đấy" Bách nhìn từng khuôn mặt một, tựa như một người anh trai lớn đang tâm sự với những người em

"Quân đội mà, tôi không nóng tính thì không được, có bền bỉ mới có được ngày hôm nay, ngày mà các đồng chí đang chuẩn bị về quê hương mình, Trung đội trưởng Nguyễn Văn Bách tôi cảm kích tinh thần chiến đấu bất khuất của các đồng chí! Tôi mong dù ở bất cứ đâu, các đồng chí luôn giữ vững ngọn lửa chiến đấu trong mình!"

Dứt lời, Bách liền nhảy xuống xe, lùi ra xa rồi đứng nghiêm, mắt hướng về những anh chàng, anh đưa khuỷu tay phải lên, các ngón tay khép kín giơ lên đỉnh đầu, mọi người trông ra, lời nói của Bách khiến họ có chút gì đây râm ran trong lòng, những thù hận bỗng dưng tan biến, sự kỉ luật và khí phách của Bách khiến anh em phải công nhận và tôn trọng, một vài anh đứng dậy chạy ra bên cửa xe, cũng đứng ngay ngắn, giơ khuỷu tay lên, uy nghiêm chào trung đội trưởng của họ

"Hẹn gặp lại các đồng chí! Thượng lộ bình an!"

Chiếc xe lam nổ máy lăn bánh, dần rời khỏi khu vực của chiến khu ra đến con đường đất đỏ sỏi đất, những tiếng hát cất lên, sự phấn khích ngày càng lớn, những chiếc xe lam khác theo tuyến Hải Phòng, Thanh Hoá, Nam Định cũng tăng tốc chạy sát bên, các anh lính của xe bên đấy cũng hớn hở hú hét, đưa tay ra vẫy chào tạm biệt nhau

Chiếc xe chạy đến tầm chiều, cái lạnh vươn lên len lỏi vào những góc gách trong xe, đã đến được tỉnh Quảng Ninh, một vài anh đã được thả xuống trước, còn chưa kịp chào nhau là đã quay lưng chạy mất hút để ôm chầm lấy bố mẹ, những chiếc xe lam đi đến đâu là những người dân đều reo hò hân hoan chạy theo, họ cầm cờ đỏ sao vàng phấp phơi giơ lên, mừng những anh lính về nhà

Qua phà cập đến thị xã Hồng Gai, Ninh nhớ khung cảnh ở đây thiết tha, mọi thứ giờ bình yên quá, những cô chú nông dân vẫn đang cần mẫn gặt hái dưới ruộng, ngay cả tiếng chim hót nghe cũng du dương hơn hẳn

Một vài anh lính dìu anh xuống xe, anh nhìn xung quanh, nhà nhà nào cũng đang vồ ập lên con của họ, anh nhướn lên tìm gia đình của mình

"Anh Ninh!"

Giọng nói quen thuộc cất lên, anh ngoảnh đầu, hình bóng thấp thoáng trong đám người, đang lẻn lỏi chen vào bên trong

"Dương.." Ninh ngẫn ngơ gọi tên em

Đúng là Dương rồi, đúng là con người mà anh ngày đêm thương nhớ, nỗi da diết trào dâng nắm thắt con tim hai người

Ninh bước tới ôm chầm lấy Dương, siết chặt lấy vai của em trong vòng tay, em gầy đi nhiều quá. Tay của Dương đặt hờ lên ngực Ninh, cảm nhận nhịp tim anh thình thịch đập

"Anh.." Dương nghẹn lời

"Anh về rồi" Ninh thầm thì, nâng mặt Dương lên tìm môi hôn. Đôi môi ấm áp xa vắng lâu ngày đã kề bên, mặc cho những người có thấy hay không

Nhìn thấp thoáng đằng sau chiếc áo quân phục của anh đang băng bó, Dương nhẹ nhìn anh, không dám ôm anh quá lâu vì sợ anh đau, nhưng anh vẫn giữ chặt Dương trong lòng, anh hôn chiếc trán

Bà Nga và ông Dũng hớt hải bước đến, bà oà khóc, ôm lấy mặt của Ninh mà hôn lên gò má, đôi mắt, sóng mũi, đứa con trai bà trông ngóng đã quay về rồi

"Ơ thằng Long đâu? Nó về nhà rồi à?" Ông Dũng thấy sao thiếu thiếu nên hỏi anh, Ninh trầm đi, chỉ nhẹ lắc đầu, lúc này ai cũng hoảng mình mà đưa mặt nhìn nhau

"Anh Long là đã.."

"Ừm, anh qua nhà Long, nói chuyện với mẹ nó một tí" Lúc này phía đằng sau truyền lên những tiếng khóc, những người mẹ ôm lấy hình của con mà đớn đau, không phải anh lính nào cũng bình an quay trở về cả, Ninh cùng Dương đi ra đến cửa thị xã, đến ngay bên căn nhà nhỏ, anh nhẹ mở cửa đi vào, nghe thấy tiếng người, đã có tiếng nói vọng ra

"Anh Long về! Anh Long về mẹ ơi!!"

Là thằng em trai của Long, nó ngỡ là anh trai của nó nên đã hớn hở chạy ra, sau đó thấy Ninh thì nó cũng răm rắp chào, nó vẫn còn nghĩ hay là anh trai nó vẫn đang đi bộ ở bên ngoài nên chạy ra ngoài cửa nhìn ngược nhìn xuôi xong lại tự thắc mắc rằng anh Long đâu, Ninh trông thấy không khỏi đau lòng

"Ninh và Dương đấy à? Long đâu rồi con" Người mẹ già bước ra từ phía bếp, không thấy con đâu nên bà chột hỏi, Ninh chần chừng mãi mới từ từ lấy ra bức ảnh thờ, đưa đến tay mẹ nó. Bà ấy như sắp ngã ngửa may sao Dương kịp đỡ lấy, nước mắt bà trào ra, bà ôm lấy tấm hình vào lòng

"Ôi giời ơi! Long ơi! Con ơi! Con hứa với mẹ rằng con về kia mà! Sao lại về thế này hả con!!"

Bà khóc toáng lên, kêu đất kêu giời, làng xóm cạnh bên cũng bu lại mà xem, vài ba người đến dìu bà ngồi lên giường, thằng em cũng chỉ đứng một góc cúi đầu, nó nhẹ khóc nức nở

Ninh đặt cái khung ảnh lên mặt bàn thờ, lấy nhang ra châm lửa, thắp lên lư hương, anh lấy ra trong túi một bao thuốc đã mua bên cửa hàng mậu dịch, anh đốt nhẹ một điếu, đặt ngay mép bàn

"Tao đưa mày về đến nhà rồi Long ơi, mày ở đây phù hộ sức khoẻ cho mẹ và em mày nhé!"

Anh dương mắt về phía mẹ của Long, bà vẫn đang khóc ngất trên giường, những người đàn bà khác thì đang phẩy quạt bên cạnh, ai cũng động viên và chia buồn, nhưng nỗi đau mất con của người mẹ thế này, sao diễn đạt thành lời

Long chết, nhưng nó không chết một mình, nó kéo theo trái tim của mẹ nó xuống dưới mồ

Trên đường đi về, Ninh vẫn giữ im lặng, Dương đi bên cạnh cũng không nói gì thêm, vẫn theo anh đi đến cuối đường để về nhà. Chòm mây đỏ phía cuối chân trời báo hiệu một ngày dài sắp kết thúc, căn nhà của anh đang được xây dựng lại một vài chỗ bị nứt đổ, tối đó bà Nga nấu hẳn một mâm cơm to cho cả nhà cùng ăn mừng Ninh quay về, không khí ấm áp hơn hẳn

Đến đêm, anh nằm trên giường, cởi áo để Dương giúp anh băng bó vết thương, trông làn da anh bầm tím sưng rộm lên, Dương không khỏi xót xa, em dừng thoa thuốc

"Anh ơi ... anh có đau nhiều không?"

"Đỡ hơn thời gian đầu rồi, vẫn còn hơi nhức thôi, anh không sao"

Trông tình trạng da nghiêm trọng thế này mà anh luôn miệng bảo không sao, Dương cũng nghiêm túc nói, tiếp tục đổ thuốc ra bông băng, lau nhè nhẹ

"Nếu còn sưng mãi thì anh phải xuống bệnh viện xem sao đấy, anh đừng chủ quan!"

"Ừ anh biết rồi" Ninh nhẹ cười, chăm chú nhìn em thoa thuốc, anh chợt nhớ ra rồi nói

"À anh có gặp anh Duy đấy"

"Thật ạ anh? Anh Duy sao ạ?"

"Anh Duy vẫn khoẻ lắm, anh Duy nhờ anh gởi lời hỏi thăm tới bố mẹ và em, anh Duy bảo còn phải công tác thêm trên Hà Nội nên vẫn chưa về được" Nghe anh nói thế, Dương nhẹ gật đầu, em xoáy chặt lọ thuốc cất vào trong khay đựng, lấy ra một miếng băng trắng quấn lên vết thương

"Vườn rau của em cũng lật tung cả rồi nhỉ?"

"Vâng ạ, chắc để từ từ em sẽ trồng lại" Đã xong công cuộc băng bó vết thương, Ninh khúc khích cảm ơn Dương, đưa tay lên bẹo nhẹ cái má của em

"Nào, ta đi ngủ"

"Vâng"

Dương tắt đèn dầu, trèo lên giường, lâu lắm rồi mới được ngủ cùng anh, em hạnh phúc biết bao, em đặt cằm mình lên vai của anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm tiếng sột soạt làm em choàng tỉnh, mọi thứ tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng thở của Ninh, anh thở gấp gáp lắm. Dương bật dậy nhìn anh, thấy anh đang nhăn nhó mặt mày, chạm vào người anh thì nóng như lửa đốt, em hoảng loạn, với tay ngay ra ngoài bật chiếc đèn dầu

"Anh Ninh! Anh Ninh! Anh làm sao vậy!?!"

Mồ hôi cứ đầm đìa khuôn mặt anh, anh không trả lời Dương, cứ mở miệng ra để ra sức thở, em sợ tái mặt, liền nhanh xuống giường mở cửa gọi bố mẹ ở lầu dưới

Ngay lập tức, ông Dũng và bà Nga đã chạy lên, vào trong phòng, bà Nga quýnh quáng tay chân không biết làm sao, kêu ông Dũng mau hô hoán mọi người đưa Ninh xuống bệnh viện. Ninh được chuyển đi ngay trong đêm, anh được chuẩn đoán nhiễm trùng vết bỏng, do quá nghiêm trọng nên đã được đẩy lên bệnh viện tỉnh để cứu chữa, các đốc-tờ giải thích do điều trị sơ sài cũng như tiếp xúc quá nhiều khí bụi khiến vết thương bị tích tụ và gây ra nhiễm trùng rồi kéo sốt nặng

Ninh phải nằm viện mất tận ba tuần trời, sau đó mới được về nhà, người anh băng bó còn dày hơn trước, bên nhà ông Dũng không thiếu tiền, ông bà sẵn sàng bỏ ra cả mấy lượng vàng để thuê đốc-tờ từ trên bệnh viện xuống khám đều đặn cho con mình mỗi tuần

Nhưng đối với Dương, cứ ngày nào em thấy những áo trắng của các đốc-tờ bên trong phòng thì y như rằng đêm ấy em không thể tròn giấc, trong thời gian này em không thể ngủ cùng giường với Ninh, chỉ có thể trải một tấm chiếu nhỏ nằm bên dưới. Thuốc vào người khiến anh cứ rên rỉ đau đớn, nghe tiếng anh nghiến răng nghiến lợi kêu lên, từng khúc ruột trong Dương như đứt ra ngoài

Đốc-tờ dặn dò cứ 3 lần một ngày tập thở, tập ho, chủ động vận động, tích cực và nhẹ nhàng, rồi dần đi lại để tránh bị co rút cơ khớp, nhưng chỉ mới đứng dậy đi một tí là anh đã chào thua, anh luôn miệng kêu đau, chỉ muốn nằm im trên giường không nói chuyện với ai, tình hình không khả quan là bao

Sau khi cho anh uống thuốc xong, Dương mang một chậu nước ấm lên phòng, em nhúng khăn vào rồi vắt cho thật ráo đến khi khăn còn âm ấm, em đặt chậu nước nhỏ lên ngay đầu giường, chuẩn bị lau mặt mũi cho anh, Ninh khó chịu cứ cố gắng đưa tay lên gãi vào những vết bỏng trên người

"Anh Ninh! Đốc-tờ dặn không được gãi, loét vết thương đấy!" Dương chặn tay của anh lại, Ninh một mực rằng anh ngứa không chịu được, Dương dùng sức giữ lấy tay của anh, tay kia thì cầm lấy chiếc khăn ấm

"Nào, để em rửa mặt cho"

"Sáng nay mẹ rửa cho anh rồi kia mà" Ninh chép miệng "Anh không rửa đâu, kì vào mặt đau chết"

"Chắc tại mẹ lau kĩ nên đau anh, em lau nhẹ"  Dương vừa vặn để chiếc khăn áp lên má của anh, anh đã nhăn mặt quay ngoắt, vung tay hất đổ cả chậu nước xuống dưới đất, nước đổ tung toé ướt sũng cả quần của Dương, anh gằng giọng hét lên

"Đã bảo là không muốn rửa!"

Tiếng ồn ào làm bà Nga phải mở cửa vào kiểm tra, nước đổ ướt cả sàn nhà, bà thấy Dương đang từ từ đứng dậy, em lẳng lặng nhặt chiếc chậu nhỏ lên, cầm lấy chiếc khăn bỏ vào, quay đầu xung quanh phía dưới kiếm mảnh vải nào đấy để lau đi vũng nước

"Dương, để đấy mẹ lau cho, con xuống nấu cháo cho Ninh nhé"

Dương cũng liền vâng lời, em cúi đầu cầm theo chiếc chậu trên tay đi ra ngoài cửa, dù em thoáng qua rất nhanh nhưng bà Nga cũng đã thấy chiếc mũi em đỏ hoe

Dọn xong xuôi, bà Nga đi xuống phòng bếp, nồi cháo được em nấu đang sôi sùng sục, nghe thấy tiếng khịt mũi của em, lại khóc mất rồi

"Dương ơi"

"Ơ mẹ" Dương giật mình quảnh lại, em liền tắt bếp "Cháo con nấu xong rồi đây ạ, mẹ mang cho anh nhé" Em cầm lấy cái muôi, múc từng muỗng cháo vào cái tô

"Mẹ thay mặt thằng Ninh xin lỗi con ... mẹ cũng không biết làm sao nó lại hành xử như thế" Giọng nói của bà Nga có chút ngượng ngạo, Dương cũng lúng túng

"Không sao đâu mẹ ạ, hay tại thuốc vào nên đâm ra anh Ninh khó chịu trong người, anh đang bị phỏng thế nên dễ đổi tính lắm, con không để bụng gì đâu ạ"

Nghe Dương nói thế, bà càng cảm thấy có lỗi hơn, Ninh vừa mới về chẳng bao lâu thì đã xảy ra chuyện này, bà và ông Dũng đi làm suốt nên việc chăm sóc Ninh đều nhờ tới Dương, mà con trai của bà cứ hễ có thuốc vào là liền đổi tâm tính, cau có khó chịu cả ngày, bà cũng không biết làm sao, trông Dương cứ cười mãi, sao Dương hiểu chuyện đến đau lòng thế này

Mặt trời vừa vặn lên, bố mẹ phải đi ra ngoài làm việc trên tỉnh, Dương vẫn đều canh đúng giờ để cho anh uống thuốc, nhưng hôm nay trông anh có vẻ tỉnh táo hơn rồi, có thể tự cầm muỗng ăn cháo mà không cần đút nữa

Dương lấy khăn ấm, nhẹ lau lên khuôn mặt anh, Ninh cũng nằm yên để em lau cho mình

"Anh Ninh ơi, anh còn nhớ ai đang trước mặt anh không?"

Dương cũng không biết sao em lại vô thức hỏi câu đấy. Có lẽ nghe thấy câu hỏi, Ninh từ từ đưa đôi mắt hướng tới nhìn em, ánh mắt của anh đầy sự mệt mỏi và vô hồn, anh quay mặt đi không trả lời Dương, em vẫn vắt chiếc khăn rồi áp nhẹ lên gần chỗ cổ, em nhẹ nói

"29 Tết năm chín bảy mươi, em gặp anh trên chuyến phà, lúc ấy em không thích anh đâu, vì anh ồn ào quá" Vừa lau nhẹ xuống ngực, em vừa kể

"Ấy thế mà anh đã cứu em một mạng, lúc ấy anh ôm trọn em vào lòng rồi ngã xuống hố đất hẹp, em nhận ra anh chính là anh quân nhân ở trên phà, sau đó em mang bánh chưng tặng cho anh rồi anh còn dẫn em đi ăn phở"

Ánh mắt của Ninh vẫn nhìn về phía tường, cũng chẳng rõ liệu anh có đang quan tâm những gì Dương nói không

"Anh và em bắt đầu nói chuyện với nhau vào tháng giêng, ban đầu em chưa có cảm xúc gì nhưng dần dần cũng chớm nở với anh, anh và em còn viết thư cho nhau nữa, những bức thư ấy em vẫn giữ kĩ trong cặp của em, anh còn nhớ không?" Cứ kể xong ở đâu thì Dương đều tự đặt câu hỏi cho anh dẫu biết anh cũng sẽ không trả lời mình

"Mùng 5 tháng Chạp năm chín bảy mốt, anh mang trầu sang dạm ngõ nhà em, hôm 23 anh đèo em ra ngoài phố chụp hình cưới nữa" Mọi khoảng khắc em đều nhớ như in, Ninh lúc này mới nhúc nhích cổ, anh nhẹ quay sang, nhìn em

"Mùng 10 tháng giêng năm chín bảy hai, anh chính thức rước em về Hồng Gai, anh rước em về nhà, về nhà của chúng ta.." Dương đã bắt đầu sụt sùi, em không kìm được nữa rồi, nước mắt nhẹ lăn trên má, em nhìn sâu vào đôi mắt của Ninh

"Tên của em là Dương"

"Nguyễn Tùng Dương ạ"

***

"Nếu một ngày anh quên mất em là ai thì sao!? Em nhớ kiên trì nhắc anh lại hằng ngày nhé" -Ninh Anh Bùi

Mình rất mong sẽ nhận được những cảm nghĩ và bình chọn từ các bạn sau khi từng chương kết thúc để mình hoàn thiện tốt hơn

Mọi sự ủng hộ của các bạn đều là động lực để mình viết thêm nhiều hơn, cảm ơn các bạn đã ghé đọc ÁNH DƯƠNG!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro