Chương 1: Bình Yên Màu Nắng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Yên Màu Nắng 1

Những vệt khói sớm lan tỏa khắp vùng trời, mùi hương của những bát mì nóng hổi xông lên mũi, tiếng tách tách của cốc trà nóng vọng lại, làng nhỏ đã nhộn nhịp tiếng người qua lại. Tiếng reo hò, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ vang lên khắp nơi, tạo nên bức tranh sống động của một ngày mới tại thị trấn.

Một cô gái từ xa, với chiếc giỏ nhỏ xinh xắn đựng bánh và bình nước, chạy vội vã trên con đường đất. Trong lúc chạy, cô không may va nhẹ vào một người bán kẹo đang mải mê rao hàng.

Người bán kẹo: "Ôi chao, cẩn thận kẻo ngã, cô bé!"

Nguyệt Anh: "Xin lỗi chú, cháu vội quá!"

Một bà lão gần đó cất giọng: "Con bé Nguyệt Anh này lần nào cũng bất cẩn như vậy!"

Nguyệt Anh: "Ah bà Tứ ạ, cháu chào bà dạo này bà có khỏe không?"

Bà Tứ: "Bà vẫn còn khỏe lắm đây, tiếc là không được khỏe như lớp trẻ các cháu. Hôm nay trời đẹp, cháu đến thăm Thanh Duy à?"

Nguyệt Anh cười ngại: "Vâng ạ, cháu mang theo bánh và nước cho chàng ấy."

Bà Tứ: " Thanh Duy là một chàng trai tốt và tài giỏi chỉ tiếc gia cảnh lại khó khăn may mà có cháu giúp đỡ thằng bé, cháu và cậu ấy thật đẹp đôi."

Nguyệt Anh: "Cháu cảm ơn Bà. Tí nữa thì muộn mất lần sau gặp lại nói tiếp bà nhé! Cháu phải đi đây ạ, không Thanh Duy lại đói bụng mất."

Bà Tứ: "Đi đi, cháu yêu. Đi chậm và cẩn thận nhé cháu"

Bà tiếp tục con đường của mình, mỉm cười theo dõi bóng Nguyệt Anh khuất xa, trong lòng tràn đầy niềm tin vào thế hệ trẻ của làng.

Nguyệt Anh tiếp tục chạy, từng bước chân nhanh nhẹn. Khi đến nơi, Nguyệt Anh dừng lại, thở hổn hển và nhìn qua khung cửa sổ mở toang. Thanh Duy, ngồi bên trong, đang chăm chú vào một quyển sách lớn, không hề hay biết có người đang đợi mình.

Nguyệt Anh: (gọi nhẹ) "Thanh Duy, ơi!"

Thanh Duy: (ngước nhìn) "Nguyệt Anh? nàng đến rồi à? Để ta ra ngay đây."

Thanh Duy bước ra, nụ cười rạng rỡ trên môi khi thấy Nguyệt Anh. Cô đưa cho anh chiếc giỏ, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.

Thanh Duy: "Nàng luôn biết cách làm ta bất ngờ. Cảm ơn nàng đã mang bánh và nước đến cho ta."

Nguyệt Anh: "Chàng học cả sáng rồi, chắc hẳn phải đói lắm. Ta không muốn chàng bỏ bữa."

Họ ngồi xuống bên gốc cây cổ thụ, chia sẻ bữa sáng giản dị nhưng ấm áp. Đây là khoảnh khắc yên bình, khi cả hai cùng nhau tận hưởng niềm vui của cuộc sống đơn sơ, xa rời những bon chen của thế giới bên ngoài.
Thanh Duy: "Nhớ ngày xưa, khi chúng ta còn là những đứa trẻ nghịch ngợm, luôn chạy đuổi nhau quanh gốc cây này."

Nguyệt Anh: "Vâng, chúng ta đã cùng trèo cây, bắt cá, và chia sẻ bí mật. Ta vẫn nhớ như in mỗi kỷ niệm."

Thanh Duy: "Thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, nhưng tình cảm giữa ta và nàng vẫn không hề phai mờ."

Nguyệt Anh: "Chàng và ta, thanh mai trúc mã từ thuở ấu thơ, dù cho bao sóng gió, tình này vẫn son sắt."

Thanh Duy: "Ta hứa, dù cho tương lai có ra sao, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, như bóng cây cổ thụ này, vững chãi và đáng tin cậy."

Nguyệt Anh: "Và ta, sẽ không bao giờ để chàng lạc lối trong bóng tối."

Khi ánh nắng chiều tà bắt đầu lan tỏa khắp ngõ ngách của làng, Nguyệt Anh và Thanh Duy từ biệt nhau sau buổi học tập và trò chuyện bên gốc cây cổ thụ. Nguyệt Anh bước đi trên con đường quen thuộc về nhà, suy tư về những lời hứa và ước mơ mà cả hai đã chia sẻ.

Trên đường đi, cô gặp lại bà Tứ. Bà đang ngồi bên hiên nhà, đôi mắt sáng rực nhìn theo những đứa trẻ đang đùa giỡn.

Nguyệt Anh: "Chào Bà, cháu vừa từ trường học về."

Bà Tứ: "Chào Nguyệt Anh, ta thấy cháu và Thanh Duy ngày càng thân thiết hơn"

Nguyệt Anh: "Vâng Bà, chúng cháu đã bên nhau 16 năm nay, cùng nhau chia sẻ bao kỷ niệm đẹp đẽ."

Bà Tứ: "Tình cảm như vậy quý lắm, Nguyệt Anh. Ta mong rằng dù cho thời gian có trôi qua, hai đứa vẫn giữ được tình cảm này."

Nguyệt Anh mỉm cười, gật đầu với lòng biết ơn về những lời khuyên của Bà. Cô tiếp tục bước đi, lòng tràn đầy hy vọng và quyết tâm giữ vững lời hứa với Thanh Duy - rằng dù cho sóng gió, tình yêu của họ sẽ vẫn vững bền như gốc cây cổ thụ kia.

Nguyệt Anh bước vội về nhà, lòng còn vương vấn nụ cười của Thanh Duy. Ngôi nhà của cô nằm lặng lẽ sau hàng cây xanh rợp, sân trước rộng lớn với những chậu hoa đua nở sắc màu. Cánh cửa gỗ cổ kính mở ra, tiết lộ một không gian sống đầm ấm, phản ánh địa vị khá giả của một gia đình quan lại.

Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, rải vàng khắp sân nhà Nguyệt Anh. Ngôi nhà ba gian của họ Hồ nằm yên bình giữa làng, mái ngói rêu phong chứng kiến bao thăng trầm của thời gian. Sân trước rộng lớn, nơi những chậu hoa lan đang bung nở, tỏa hương thơm ngát.

Nguyệt Anh bước vào, tay còn vương vấn những cánh hoa cẩm tú cầu cô hái dọc đường. Cô không ngờ rằng, ngay hôm nay, cha cô - ông Hồ Quang, vị quan nhỏ trong triều đình, lại bất ngờ trở về từ kinh thành.
Ông Hồ Quang đang ngồi trên chiếc ghế đá, bên cạnh ông là ông lão làng, người đã từng kể cho Nguyệt Anh nghe biết bao câu chuyện về kinh thành xa hoa.

Nguyệt Anh bước vào, ánh mắt bất ngờ sáng lên khi thấy cha mình - ông Hồ Quang, đang trò chuyện cùng ông lão làng bên gốc đa cổ thụ.

Ông lão làng: "Ông Quang về từ kinh thành, chắc hẳn có nhiều chuyện mới lạ để kể cho làng mình?"

Ông Hồ Quang: "Ồ, kinh thành bây giờ phồn hoa lắm, nhưng không có gì sánh bằng không khí trong lành và bình yên nơi quê nhà ta."

Nguyệt Anh tiến lại gần, giọng ngập ngừng.

Nguyệt Anh: "Cha, con đã nhớ cha nhiều lắm."

Ông Hồ Quang: "Con gái của cha cũng đã lớn phải không? Nguyệt Anh, con đã gặp Thanh Duy phải không?"

Nguyệt Anh: "Vâng, con... con chỉ tình cờ gặp anh ấy thôi."

Ông Hồ Quang: "Con bé ngây thơ của cha, cha còn không rõ việc con đem đồ ăn giúp đỡ thằng bé sau, gia đình thằng bé khó khăn nhưng nó tài giỏi ta cũng sẵn lòng giúp đỡ chứ, nhưng con à! lòng người đôi khi phức tạp hơn những gì mắt thấy. Hãy cẩn thận với những cảm xúc của mình."

Nguyệt Anh cười khẽ vì cô tin vào lời hứa với Duy.
Mẹ của Nguyệt Anh, bà Hồ Thị Lan, từ từ bước ra từ phía sau cánh cửa gỗ. Bà mặc chiếc áo dài màu xanh ngọc, tay bà cầm một khay trà và bánh ngọt, những món đã được chuẩn bị để đón chồng trở về.

Bà Hồ Thị Lan: "Nguyệt Anh, con đã giúp cha sắp xếp hành lý chưa?"

Nguyệt Anh: "Con vừa mới về tới, mẹ. Con sẽ vào dọn dẹp ngay bây giờ."

Ông Hồ Quang: "Không cần đâu, Nguyệt Anh. Hãy ngồi xuống và thưởng thức bánh trà cùng cha. Mẹ con đã chuẩn bị những món này từ sáng sớm."

Khi bóng tối bắt đầu buông xuống, cảnh tượng gia đình hạnh phúc càng trở nên ấm áp hơn khi em trai của Nguyệt Anh, cậu bé Hồ Minh, 14 tuổi, trở về sau buổi thả diều với đám bạn trong làng. Minh là một cậu bé thông minh và nhanh nhẹn, luôn mang theo nụ cười tươi trên khuôn mặt, và ánh mắt tinh nghịch.

Hồ Minh: "Cha đã về! Nguyệt Anh, tỷ đã thấy cha chưa?"

Nguyệt Anh: "Minh, đệ đừng làm ồn. Cha đang nghỉ ngơi đấy."

Ông Hồ Quang: "Không sao đâu, Nguyệt Anh. Tiếng cười của con trai ta là bản nhạc tuyệt vời nhất sau một ngày dài."

Bà Hồ Thị Lan mỉm cười, đặt khay trà xuống và nhẹ nhàng vỗ vai Minh.

Bà Hồ Thị Lan: "Minh, con hãy kể cho cha nghe về trường học của con đi."

Hồ Minh: "Dạ, trường học thật vui ạ! Con đã học được nhiều điều mới lắm, con cũng có thể tự sáng tác những bài thơ nhưng tiếc là nó không hay như tỷ."

Cả gia đình cùng nhau thưởng thức bữa tối, tiếng cười và tiếng nói vang lên trong không gian ấm cúng của ngôi nhà nhỏ, mỗi người đều chia sẻ niềm vui và sự kiện trong ngày của mình, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc của tình thân và sự gắn kết.

Cuộc trò chuyện giữa bốn người họ vẫn tiếp tục trong ánh đèn vàng ấm áp, mỗi lời nói chứa chan tình cảm và sự quan tâm sâu sắc. Họ dành cả buổi bên nhau, cha đọc cho con nghe những bài thơ cổ, còn Nguyệt Anh thì hồi hộp chia sẻ những vần thơ đầu tiên cô tự sáng tác. Khoảnh khắc ấm áp ấy, dù giản dị, nhưng chứa đựng tình cảm sâu đậm của gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro