4. Khai Giảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đến rồi đây, nhà này mọi người đã dành hết công sức để chuẩn bị đón anh về làng đó.

Tâm trạng của Tùng Dương sau khi được Bùi Anh Ninh an ủi thì đã đỡ đi rất nhiều, khi đã ổn định lại cảm xúc Dương lại dẫn Ninh đi tiếp và điểm đến của hai người là căn nhà vách lá tuy có vẻ đơn sơ nhưng lại vô cùng mới mẻ và tươm tất ở gần cuối làng.

-Mấy chú mấy bác cất công chuẩn bị nguyên căn nhà này chỉ để cho mỗi anh ở thôi sao?

Bùi Anh Ninh nhìn căn nhà trước mắt thì không khỏi thắc mắc, vì tuy không phải nhà cao cửa rộng gì nhưng nhìn nó vẫn khan trang hơn so với một số ngôi nhà của vài người dân trong làng.

-Đúng rồi, đây là lần đầu tiên có thầy giáo đến làng dạy học nên mọi người yêu quý và trân trọng anh lắm, bỏ hẳn hai ngày trời để dựng căn nhà này đó.

-Vậy mai chiều gì em dẫn anh đi gặp mọi người để cảm ơn nha.

-Vâng. Mà thôi cũng gần trưa rồi mau vô nhà quét dọn rồi sắp xếp đồ đạc đi, em phụ anh.

-Ừm.

Nói xong cả hai cùng nhau đi vô nhà xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp lại căn nhà, dù nói là nhà mới xây nhưng từ lúc xây xong đến nay đã hơn một tuần rồi vẫn chưa có người ở nên trong nhà có bụi bẩn là điều không thể tránh khỏi.

-Á!!!

Dương đang loay hoay lau bàn thì từ trên nóc nhà rớt xuống một con chuột to tướng làm em bị giật mình hốt hoảng nhảy bổ lên người Ninh đang đứng gần đó, Ninh theo quán tính thì cũng đưa tay đỡ lấy em.

-Em sao thế?

Anh hoang mang hỏi, tự dưng đang đứng quét cái giường thì bị em nhảy bổ lên đu trên người mình.

-Con chuột mập quá kìa!!!

Dương vẫn đu trên người Ninh khômg chịu buông, một tay ôm cổ anh một tay thì chỉ về phía con chuột.

Nghe đến đây Ninh hiểu ra vấn đề, anh bật cười, chỉ là sợ chuột thôi có cần phải đáng yêu vậy không?

-Em sợ à?

-Sợ chứ sao không. Nhìn nó thấy ghê quá à. Anh đuổi nó đi đi!!!

-Rồi rồi, vậy em ngồi xuống giường đi anh mới bắt nó được.

-Dạ.

Dương nghe Ninh nói thì ngoan ngoãn leo xuống khỏi người anh ngồi lên giường nhìn anh đi đến tay không nắm đuôi con chuột đó đem vứt ra khỏi nhà.

-Eo ơi anh giỏi thật đấy! Nguyên con chuột to tướng vậy mà không sợ sao ạ?

Thấy Ninh quay lại thì Dương bèn lên tiếng cảm thán.

-Có gì đâu mà sợ. Mà bộ lúc em sợ là lúc nào em cũng đu lên người đứng cạnh vậy đó hả? Lỡ em đứng cạnh bác Danh rồi sao?

-Đâu có, tại hồi nãy bị giật mình nên mới vậy thôi.

Dương nói một cách không tự nhiên, giờ nghĩ lại cảnh lúc này bản thân nhảy bổ lên người của Ninh rồi đu trên đấy làm em cảm thấy ngại vô cùng.

-Thiệt không, hay là tại thấy anh đẹp trai quá nên em cố tình?

Ninh cười cười buông một câu nói đùa. Nghe xong Dương bĩu môi nói:

-Không hề nha. Anh tự tin quá rồi đó.

-Có khoái thì nói anh một câu, không việc gì phải ngại, nhìn mặt em là biết khoái anh rồi!

-Đã bảo là không mà, anh mà nói nữa em cho anh tự dọn hết luôn bây giờ!

Dương nói xong thì quay đi tiếp tục lau bàn nhưng vành tai thì đã ửng đỏ lên, trong lòng thầm trách tên thầy giáo kia tối ngày cứ thích chọc cho em ngại mới chịu.

_____

3 ngày sau

Sáng sớm hôm nay tại sân trường làng mấy vị phụ huynh trong làng nôn nao dẫn con mình đến trường trong buổi đầu tiên đi học. Tuy chỉ chưa tới 20 em học sinh nhưng trên gương mặt mỗi em đều biểu hiện rõ sự vui vẻ và háo hức vì đây là lần đầu tiên đám trẻ con trong làng được đi học.

Tùng Dương biết hôm nay là ngày đầu tiên mở lớp học nên cũng cùng ông ngoại mình đến xem. Đứng ở một góc sân trường nhìn vào Dương thấy hôm nay Bùi Anh Ninh trong bộ sơ mi trắng cùng quần tây nhìn vô cùng nghiêm túc và ra dáng thầy giáo hơn hẳn bộ dạng thích trêu ghẹo em mấy bữa trước.

-Nhìn vui quá Dương ha.

Ông Danh mỉm cười nói với đứa cháu trai.

-Dạ ông, nhìn mấy đứa nhỏ được đi học vậy con cũng thấy vui lắm. Cuối cùng bọn trẻ làng mình cũng sắp thoát khỏi nạn mù chữ rồi.

Bọn trẻ làng này rất yêu quý Dương và Dương cũng rất yêu quý bọn trẻ nên hôm nay khi nhìn thấy tất cả được đi học và sắp thoát khỏi nạn mù chữ thì em cảm thấy hạnh phúc biết bao, thầm cảm ơn Ninh vì đã không ngại khó khăn mà về đây mang những con chữ quý giá đến cho trẻ em làng này.

Cùng lúc này ở trong lớp học sau khi đã ổn định hết tất cả học sinh của mình tổng cộng là 13 em thì Ninh đứng trên bục giảng bắt đầu cất tiếng:

-Chào tất cả các em thầy tên là Bùi Anh Ninh, kể từ hôm nay thầy sẽ là người dạy học và là người dẫn dắt tất cả các em trên con đường học tập.

-Như Bác Hồ đã từng nói: "Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em". Vậy nên các em hãy cố gắng học tập thật chăm chỉ để không phụ lòng Bác và gia đình của các em, dù con đường học tập có thể khó khăn nhưng chỉ cần có quyết tâm và cố gắng thì thầy tin chắc ai cũng sẽ làm được!

-Cùng với đó thì thầy vẫn sẽ luôn ở đây sẵn sàng để hỗ trợ và dìu dắt các em trên con đường học tập. Từ giờ thầy trò chúng ta cùng cố gắng học tập và làm việc thật tốt nhé? Các em có đồng ý không nào?!

-Dạ đồng ý ạ!!!

Cả lớp đồng thanh đáp.

Từng lời của anh nói ra bọn trẻ ngồi bên dưới đều lắng nghe một cách chăm chú thể hiện cho sự hiếu học của những đứa trẻ ở ngôi làng nhỏ này. Bùi Anh Ninh giống như một ngọn đuốc thắp sáng cho tương lai của bọn nhỏ trong ngôi làng này vậy, anh vừa là người thầy vừa là người soi sáng dẫn lối cho tương lai bọn nhỏ.

-Trước khi học thầy sẽ tặng mỗi em hai quyển vở và một cây bút chì để giúp cho việc học, các em nhớ giữ gìn cẩn thận đấy nhé.

Ninh lấy từ trong cặp ra một chồng vở và một nắm bít chì đi đến từng bàn phát cho học sinh làm cho bọn trẻ ai cũng cười thật tươi nhận lấy quyển vở trong sự thích thú.

-Bây giờ thì từng em đứng lên giới thiệu cho thầy biết tên để dễ làm quen nhé.

-Dạ!

-Rồi mời em đầu tiên.

-Dạ em tên Linh ạ.

-Dạ em tên Ánh.

-Em tên Sang ạ.

-Em tên Yên ạ.

-...

-...

-Tên của em là Ân ạ.

Khi đứa trẻ cuối cùng giới thiệu tên xong thì Ninh bắt đầu bài học, ở bài học của buổi đầu tiên Ninh cho các em tập làm quen với một vài chữ cái cơ bản và cách đọc chữ.

Khi buổi học kết thúc cũng đã gần trưa, lũ trẻ tan học thì đi cùng nhau đi nhà hết còn lại mỗi Ninh ở lại dọn dẹp sách vở cũng chuẩn bị ra về. Anh đang loay hoay cất đồ vô cặp thì Dương từ ngoài bước vào cất tiếng:

-Thầy Ninh buổi dạy đầu tiên thấy thế nào?

-Tốt lắm, trộm vía bọn nhỏ rất chăm chú học lại còn rất nghe lời nữa. Buổi học đầu tiên tốt hơn anh tưởng tượng nhiều.

Ninh ngước lên nhìn em đáp.

-Nếu có gì khó khăn anh cứ nói nhé, giúp được thì em sẽ giúp.

-Ừm, anh biết rồi.

-Mà dạy xong rồi anh còn bận gì không?

-Anh tính về nhà soạn bài dạy cho ngày mai đây. Sao thế em?

-Ông em rủ anh qua nhà ăn cơm.

-À. Mà này, ông em rủ thế em có rủ không?

Ninh đưa mặt lại gần Dương lại bắt đầu muốn trêu em.

-Thì có em mới đi tới đây nè.

-Thế...

Ninh định hỏi thêm nhưng bị Dương chặn miệng:

-Anh mà hỏi luyên thuyên nữa là nhịn đấy nhé!

-Eo ơi thế không nói nữa.

-Đi lẹ đi này, anh cứ đứng đó luyên thuyên, trưa đến nơi rồi.

-Rồi rồi anh đi liền đây.

Nói xong Ninh lẽo đẽo đi theo sau Dương cùng cậu đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro