anh em xã đoàn
khuất văn khang đã đặt biệt danh cho thái văn thảo là thảo bé
khuất văn khang đặt biệt danh cho hồ tùng hân là chó
khang lùn
dậy hết chưa
kho qẹt
ỉa v
m biết mấy giờ k mà hỏi câu đó?
khang lùn
3h sáng
kho qẹt
hay quá
khang lùn
m vẫn thức đó thôi
kho qẹt
kệ tao
mực 1 nắng
thằng tuấn
sao nãy m bảo m đi ngủ
kho qẹt
ui chết mẹ
do mày đấy khang
văn khang
ủa lỗi tao??? 😃
mực 1 nắng
lê trung tuấn
bạn có nghe gì không nhỉ?
kho qẹt
tao xin lỗi nhiều mà..
mực 1 nắng
xl cc
đi ngủ chưa?
hay lại game game game
suốt ngày game
rồi mai đ tính đi học à
kho qẹt
có mà. t chỉ chơi 1 tí thôi
mực 1 nắng
t bảo tắt máy đi ngủ
kho qẹt
dạ
khang lùn
t lên đây vào 3h sáng chỉ để xem chúng m thồn cơm chó??
mực 1 nắng
ai bảo m thức muộn
m nữa đấy
cũng đừng có thức khuya
để t mách thằng trường thì m xác định
khang lùn
em xin lỗi anh sơn
em lượn đây
mực 1 nắng
1 lũ khùng rủ nhau online 3h sáng =)))
off hết đi đó
--
cùng lúc đó, có một người không online, nhưng lại chưa ngủ. hồ tùng hân nằm thẫn thờ trên giường với mớ suy nghĩ ngổn ngang. đúng là chỉ khi mất đi, ta mới thật sự biết họ quan trọng với ta như thế nào
cậu hối hận, thật sự hối hận rồi, nhưng tất cả đã quá muộn. cậu thất thần nhìn lên trần nhà, nước mắt không kìm được trào ra, khóc gì chứ? không phải kẻ phản bội là cậu đó ư?
cậu cầm điện thoại lên, bỏ qua đống tin nhắn messenger rồi vào album ảnh lục lại những bức ảnh xưa cũ của hai người. cậu thấy được nụ cười tươi như hoa của em, thấy được thân hình nhỏ bé mà cậu đang nhung nhớ, nhưng mà lại không chạm vào được..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro