03. Oh gia có con gái trưởng thành sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện gì cũng có tính hai mặt. Từ sau khi Sehun học Taekwondo xong, lại càng thích thú với việc gây sự đánh nhau hơn, một hạ ba không quá khó khăn, có điều, đả thương người khác nhiều hơn, chứ chưa thật sự đánh ai tới mức tàn tật.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, thanh niên đang tuổi mười sáu, mười bảy, có cậu con trai nhà nào là không ra ngoài đánh chó chọc mèo? Cũng chỉ ở tuổi này mới có thể dễ dàng chia làm hai kiểu: mọt sách và hoang dã.

Sehun hoàn toàn chẳng bận tâm việc mình bị coi là đứa trẻ hư hỏng. Có một câu nói thế này, đàn ông không hư đàn bà không yêu, luôn có những đứa con gái thích những thằng con trai hư hỏng có phần ngông nghênh nhưng cũng rất đẹp trai như anh. Nếu không sao có thể gọi là những năm tháng tuổi trẻ chứ?

Mặc dù đã vào thu nhưng nhiệt độ vẫn khá cao, bên ngoài khô nóng như mùa hè, lại là Chủ nhật, Sehun cũng lười không ra ngoài gây sự, hẹn Chanyeol đến nhà chơi điện tử.

Điều hòa chạy mát rượi, hai người bọn họ chơi game hăng say tới mức mồ hôi ra ướt cả lưng.

“Nghe nói cậu đánh cháu trai của hiệu trưởng?” Chanyeol gần đây không đi học, lý do rất đơn giản, trời nóng.

Sehun tập trung cao độ nhìn màn hình, đáp: “Chẳng phải vẫn là vì hoa khôi của lớp ba đấy, tên tiểu tử đó định tranh phần của mình, đòi cướp người của mình? Hão huyền!”

Chanyeol liếc mắt nhìn ra cửa, khẽ hỏi: “Cậu vì một nữ sinh khác mà đánh nhau, Hayoung sẽ nghĩ thế nào?”

“Mình quan tâm cô ta thế nào để làm gì? Không vui thì thu dọn đồ đạc, biến.” Sehun phì cười.

Chanyeolsuy nghĩ, Hayoung đúng là không giống những thanh niên thời hiện đại, cô giống cô con dâu thời xưa được gia đình nhà chồng nuôi từ tấm bé, mặc chồng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tán tỉnh khắp nơi, còn mình như không nhìn không nghe thấy.

“Sehun, anh Chanyeol, xuống nhà ăn dưa hấu đi.” Hayoung đứng dưới cầu thang gọi lớn.

Nhìn thấy chưa, còn bổ dưa hấu cho người ta giải nhiệt.

Hayoung vừa tắm xong, những giọt nước vẫn còn đọng trên tóc mai, đi ra đi vào bận rộn. Cô mặc chiếc áo cộc tay hoa nhí mang theo từ quê, quần ngắn, mùa hè mà mặc quần áo may bằng loại vải Polyester này rất dễ chịu, không dính vào người mà lại thoáng.

Cô đặt đĩa dưa hấu lên bàn trà, cầm một miếng, vừa ngồi ăn vừa xem ti vi.

Sehun và Chanyeol kẻ trước người sau đi xuống, Sehun lười biếng ngáp dài, ánh mắt vô tình dừng lại trên lưng Hayoung, mái tóc ướt rượt nhỏ nước thấm xuống vai cô, khiến dây áo trong hằn rất rõ.

Sehun cười đầy tà ý, dùng cùi chỏ huých Chanyeol: “Cô ta làm gì có ngực, còn bày đặt mặc áo con.”

Chanyeol vô thức nhìn qua, sau đó ngượng ngùng đánh mắt nhìn sang hướng khác: “Cậu thật vớ vẩn, nói với mình chuyện ấy để làm gì?”

Sehun không trả lời, lướt nhanh xuống phòng khách, nhảy phốc một cái lên ghế sô pha, khiến Hayoung giật mình.

Thấy Hayoung không có phản ứng gì, anh khoanh chân ngồi trên ghế, vừa ăn dưa hấu vừa quan sát ngực Hayoung.

Hayoung chưa bao giờ sấy tóc, mấy sợi tóc ướt thả qua vai, tạo thành một đường gấp khúc ngay phía trước ngực.

Sehun tặc tặc lưỡi, bất thình lình gọi Hayoung một tiếng, Hayoung quay sang đợi xem anh định nói gì, nhưng Sehun không nói gì, cô lại quay sang xem ti vi.

Những thứ khác không nói, còn cái màn hình phẳng năm ngoái nay đã như có hai cái bánh bao nhỏ nhô lên.

Còn Chanyeol lại rơi vào tình trạng vô cùng khó xử, không phải anh nho nhã lịch sự gì, chỉ có điều cô bé này không phải là người có thể ngắm nhìn bừa bãi, nhưng Sehun lại nhất định hướng sự chú ý của anh vào nơi không nên nhìn thế kia, nên bất giác thỉnh thoảng cũng len lén liếc sang.

Những cậu con trai mười sáu mười bảy, đang ở độ tuổi rất tò mò về cơ thể của người khác giới. Sehun nhân lúc vươn tay ra lấy đồ uống đã khéo léo để khuỷu tay mình khẽ chạm vào ngực Hayoung, Hayoung nhạy cảm so vai lại, ngồi nhích sang đầu bên kia của ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, tiếp tục xem ti vi.

Sehun khẽ cười hắc hắc, nhìn sang Chanyeol, nháy mắt nói: “Tuyệt, rất mềm.”

Chanyeol cúi đầu chăm chú ăn dưa hấu, Sehun thật chẳng ra sao, mềm hay không mềm thì anh cũng được sờ chắc?

“Cái gì mà rất mềm?” Hayoung buột miệng hỏi.

“Hả? À, sô pha, ghế sô pha rất mềm.” Sehun nhún nhún mông trên ghế.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại réo vang, Hayoung lau tay, rồi nhấc điện thoại cạnh đó lên nghe.

“Tìm anh đấy.” Hayoung đưa ống nghe cho Sehun, cô vốn định đứng dậy ngồi sang bên cạnh, Sehun lại đưa tay đón lấy ống nghe, áp sát vào tai, vì dây điện thoại không đủ dài nên Sehun gần như dựa vào vai Hayoung để nghe điện, rất hợp ý.

Hayoung vừa tắm xong, không muốn tiếp xúc quá gần với Sehun người đầy mồ hôi, nên cô nhấc điện thoại đặt lên đùi, ý bảo anh ngồi thẳng người dậy.

Sehun lại vờ như đang nói chuyện rất nhập tâm, lúc thì ngửa đầu cười lớn, lúc lại cúi đầu xuống thì thầm, thực ra là muốn mượn gió bẻ măng, nghiêng lên ngó xuống để nhìn vào phía trong cổ áo của cô.

Chanyeol húng hắng ho hai tiếng, bịt miệng cười, chỉ anh mới biết Sehun đang dùng mắt để 'sờ soạng' Hayoung.

Cuối cùng, Hayoung cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhìn chằm chằm vào mắt Sehun, Sehun thu nụ cười về, lập tức cúp máy.

Hayoung đứng lên, bỏ chạy về phòng ngủ, một lúc sau đã thấy thay chiếc áo dài tay quay trở lại phòng khách.

“Trời nóng thế này, cô che che đậy đậy gì chứ?” Sehun tỏ vẻ bất mãn.

Hayoung không đáp, đi vào bếp: “Buổi trưa hai anh muốn ăn gì?”

“Lẩu cay.” Sehun lập tức đưa ra ý kiến.

Chanyeol phì cười: “Cậu cũng được đấy, vì muốn cô ấy cởi mà hai chúng ta lại phải cảm nóng à?”

Sehun liếc mắt nhìn Chanyeol, chỉ chỉ vào chỗ sau gáy mình, ở đấy vẫn còn vết sẹo mà Hayoung tặng.

“Cho dù mình trong lòng ngứa ngáy, nhìn thì nhìn, nhưng không thể để cô ta phát hiện, nếu không sẽ lại ra tay với mình.”

“Đi mà nhìn cô bé hoa khôi của cậu.”

“Chẳng nhìn hết từ lâu rồi…” Sehun ngửa mặt lên trời huýt sáo: “Haizz, quất sao có thể bì với quýt được?”

“Thế sao cậu còn đánh nhau vì người ta?” Chanyeol chau mày.

“Cho dù mình không dùng nữa cũng không thể cho người khác dùng. Vấn đề này liên quan đến thể diện mà.” Sehun đốt một điếu thuốc, tỏ vẻ bất cần than: “Đến người anh em còn ghen tức với mình, nói chi tới người khác.”

Chanyeol cầm dép lê lên đập vào người Sehun, chửi anh là vô lại.

Giữa Sehun và Chanyeol không có chuyện gì là không thể nói, chuyện mất mặt đến đâu Sehun cũng không bao giờ giấu Chanyeol. Còn Chanyeol cũng không bao giờ lấy chuyện xấu của bạn ra làm trò cười. Đấy là một tình bạn thật sự, ngoài vợ thì cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau.

Có điều việc Sehun giở trò lưu manh lại bị đánh khiến Chanyeol rất ngạc nhiên, anh vẫn luôn cho rằng Hayoung là một cô bé ngoan, chỉ biết phục tùng, không ngờ vẫn còn rất tự trọng như thế.

Hai người ồn ào cười đùa một lúc, thấy Hayoung đúng là đang mang bếp điện từ từ trong bếp đi ra.

Chanyeol hít một hơi thuốc, bật ngồi thẳng dậy bên cạnh Sehun: “Hayoung nhà cậu rất nghe lời, nếu sau này vợ mình mà được một nửa sự ngoan hiền như của cô ấy, bố mình chắc sẽ rất vui.”

“Thích thì mang về nhà cậu đi, anh em với nhau cả mà, mình rất trượng nghĩa.” Sehun vỗ ngực, nhìn vào bếp gọi: “Hayoung, ăn cơm xong mau thu dọn đồ đạc, anh Chanyeol thu nạp cô… ah… đồ thối tha, cậu dám đánh mình?” Sehun xoa xoa gáy, nhăn nhở cười với Chanyeol.

Hayoung vẫn giữ vẻ mặt hết sức bình thản thường thấy, sắp xếp một bàn đầy rau đã được rửa và cắt gọn gàng, cô càng không hứng thú tham gia vào đề tài vô vị đó.

Chuẩn bị xong nồi lẩu, khói bốc lên nghi ngút, đúng là không phải nóng bình thường nữa, nhưng điều khiến Sehun thất vọng hơn cả là, Hayoung chuẩn bị cho mình một bát mỳ lạnh, sau đó bê bát mỳ vào phòng ăn.

Chanyeol nhìn Sehun mồ hôi đầm đìa, vừa thò đũa vớt thịt trong nồi, vừa cười lớn: “Trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, ăn thôi.”

Sehun chọc chọc đầu đũa, mắt đảo liên hồi, lại nghĩ ra một cách hay để nhìn trộm cơ thể Hayoung.

Ánh mắt anh lóe lên sự giảo hoạt, cửa phòng tắm gần phòng khách là cửa trượt, anh sẽ làm hỏng khóa, sau đó đợi khi Hayoung đi tắm, vờ mơ ngủ rồi kéo cửa xông vào.

Đây đúng là bản tính của đàn ông, miếng ngon dâng đến miệng lại chê, nhưng thứ gì mà không có được thì lại càng muốn giành lấy.

Sehun nghĩ gì là lập tức tiến hành, cầm lấy cái búa, phá hỏng khóa cửa, vừa làm vừa sợ Hayoung đột ngột đi từ phòng ngủ ra nên nhờ Chanyeol trông chừng.

Chanyeol nhận thấy tế bào tà ác trong người mình đang nhảy nhót điên cuồng, bất giác phì cười.

***

9 giờ 30 tối.

Sehun nằm bò dưới sàn nhà nhìn qua khe cửa mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy Hayoung đi vào phòng tắm.

Hayoung rất nhanh nhận thấy khóa cửa đã hỏng, cô đứng trước cửa phòng tắm thử mấy lần, sau khi xác định cửa không thể khóa được nữa, cô vô thức nhìn về phía cửa phòng ngủ của Sehun, còn Sehun đã tắt điện từ sớm, tạo hiện trường giả là mình đã đi ngủ.

Qua khe cửa Sehun thấy Hayoung đi vào trong, vội vàng vò tóc cho rối bù, làm bộ như vừa ngủ dậy, sau đó anh cởi dép, nhón chân đi xuống phòng khách, ngồi xổm đằng sau ghế sô pha chờ thời cơ.

Một bóng người gầy và mỏng xuất hiện sau lớp kính mờ mờ ảo ảo, cởi áo, cúi người cởi quần, anh thấy rất rõ.

Sehun nuốt nước miếng, thật kích thích quá! Không phải sự hấp dẫn bình thường.

Trong vọng ra tiếng nước chảy róc rách róc rách…

Qua lớp cửa kính mờ ảo, có thể thấy là Hayoung đang gội đầu, gội đầu sẽ phải nhắm mắt, cũng sẽ không kịp phản ứng gì, đương nhiên đây chính là lúc thích hợp nhất để Sehun xông vào!

Thế là, Sehun bò đến bên cạnh cửa phòng tắm, ngồi xổm, hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thêm một hơi nữa, vò cho tóc rối thêm, lấy tay dụi dụi mắt, mở to miệng vờ ngáp dài, được rồi, mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần kéo cửa nữa thôi…

“Xoạch!” Thành công bước đầu tiên.

Nhưng điều khiến anh thất vọng là, khi Hayoung gội đầu… tại sao, mẹ kiếp, lại phải quấn khăn tắm quanh người?

Hayoung nheo mắt, đầu đầy bọt xà phòng, nhìn về phía Sehun, lúc này đang đứng ở cửa. “Đi ra!”

“…” Sehun do quá căng thẳng nên quên mất lời thoại đã chuẩn bị sẵn. Ái chà chà, xin lỗi, tôi ngủ nên mơ mơ màng màng, không biết cô đang tắm ở trong.

Hayoung thấy anh đứng bất động, vội vàng rút một chiếc khăn tắm khác che trước người, cô không nói gì nữa, cũng có thể là do quá sợ hãi, cũng có thể đoán biết được anh không có ý gì tốt, bình tĩnh nhìn Sehun, cầm chiếc ghế nhựa ở dưới chân lên, rõ ràng muốn cảnh cáo anh phải mau mau đi ra.

Sehun liếc mắt nhìn “hung khí” trên tay cô… Xì, khả năng sát thương có vẻ không ổn nhỉ?

Đồng thời, Sehun nhìn vào mắt cô, có ý coi thường và cười nhạo.

Hayoung thấy Sehun đang trượt dần từng bước về phía mình, cô giật lùi về phía bồn rửa mặt, lần này không đợi Hayoung giơ ghế lên, Sehun tấn công áp đảo trước, giơ chân đá bay chiếc ghế nhựa trong tay Hayoung, giữ chặt hai tay cô ép vào tường. Vai anh run lên, giọng nói đầy hưng phấn: “Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ đó, tôi cũng biết cô sẽ trả thù, nhưng trước hết phải cho tôi nhìn đã… hắc hắc…”

Nói xong, Sehun giật phắt chiếc khăn đang quấn chặt quanh người Hayoung ra, khi chiếc khăn tắm rơi xuống, Hayoung thúc mạnh đầu gối vào… háng anh.

“Áaaaaaaa…” Sehun sém chút nữa là bật cả nước mắt, hai chân mềm nhũn ngã xuống nền, tay ôm chặt hạ bộ, đau co rút cả người.

Hayoung nhanh chóng quấn lại khăn, bước qua ngực anh, ra khỏi phòng tắm.

Mặc dù chỉ có một giây, nhưng anh cũng đã nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi.

Có điều vì một giây đó trong phòng tắm mà Sehun thấy ấm áp ngọt ngào suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vịn cây lau nhà mà đứng dậy, đi ra.

Khi anh lê bước trở về phòng, phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy.

Nếu thi cuối kỳ được 85 điểm, tôi sẽ cởi hết cho anh nhìn.

Khóe miệng Sehun giật giật, đủ điểm còn được, 85 điểm đối với anh mà nói đúng là khó hơn lên trời.

Hơn nữa từ nay tới lúc thi cuối kỳ cũng chỉ còn năm tháng.

Vì muốn cô ta cam tâm tình nguyện cởi đồ cho mình xem mà phải ép mình khổ sở ôn luyện, có đáng không?

Sehun giật tờ giấy xuống, tập tễnh bước vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro