Chương 7: Nguyễn Bảo Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là tròn một tháng kể từ ngày Duy Anh mới đến đây học. Phải nói thật cậu ta là một kẻ khó chịu nhất mà tôi từng thấy. Cậu ta nói rất nhiều, toàn vừa nói vừa cười, tôi chưa thấy có ai lạc quan một cách thái quá như cậu ta. Cậu ta mới mua một cái máy game khác, trông giống y hệt cái trước nhưng nó màu khác. Và thế là ngày nào cậu ta cũng lôi nó ra chơi, chơi không biết mệt. Chính vì thế nên kết quả học tập của cậu ta giảm sút một cách trầm trọng. Hỏi cái gì cũng không biết, điểm thì lúc nào cũng thấp nhất lớp. Cậu ta dốt tất cả các môn trừ Tiếng Anh - môn mà tôi yêu thích nhất. Đương nhiên rồi, cậu ta là học sinh từ Mỹ trở về mà. Mà giỏi mỗi một môn bọ xít, chẳng đáng để khen ngợi. Và tất nhiên bọn con gái lớp tôi bây giờ chẳng ai thích cậu ta nữa. Thứ nhất là cái bản tính điên điên dồ dồ, toàn chạy quanh lớp trêu hết đứa nọ đến đứa kia. Thứ hai là khi chơi game, đứa nào mà gọi thì chẳng bao giờ trả lời, mặc kệ, dù cho việc gấp đến đâu cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm. Thứ ba là cậu ta học cực kém, có khi bây giờ đứng bét lớp rồi cũng nên. Cậu ta làm ảnh hưởng đến tôi rất nhiều. Tôi không thể tập trung được khi cậu ta cứ cười cười nói nói và chơi game như thế.

Nhưng kì lạ là... cậu ta chơi nhiều như vậy mà không hề bị cận, mắt vẫn sáng như bình thường trong khi tôi chỉ xem một bộ phim kéo dài một tiếng rưỡi đến hai tiếng thôi là bắt đầu nhức đầu, mắt vừa mỏi vừa mờ đi nữa, nhưng sáng hôm sau nó lại bình thường. Sao cuộc đời bất công vậy?

- Này! Cậu không làm bài tập sao? Tiết đầu kiểm tra miệng đấy!

- Không! Cậu đi mà làm! Đang chơi! Đừng có phá tôi!

Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Thôi thì mặc kệ cậu ta, không làm thì thôi. Bị điểm kém thì đừng có trách ai. Tôi đã cố gắng giúp cậu ta rồi đấy.

Năm phút sau, cô giáo bước vào lớp. Trông cô hôm nay có vẻ không được vui lắm. Thôi quả này xong rồi, cứ mỗi lần cô như thế này là y như rằng phải tầm 5 đến 6 đứa bị gọi lên bảng kiểm tra. Và tất nhiên kể cả có trả lời đúng hết cũng không được điểm tối đa đâu mà, cô sẽ tiếp tục hỏi những câu khó hơn hay thậm chí là hỏi kiến thức từ rất lâu mà ít được áp dụng đến. Nếu không trả lời được thì ăn trứng ngỗng thôi, không tính điểm những câu trên vừa trả lời đúng nhé.

Cả lớp tôi nhao nhao hết lên. Đứa nào cũng sợ. Ước gì hôm nay cũng được nghỉ Toán. Tuần trước có 4 tiết Toán thì được nghỉ cả 4. Hóa ra cô bận vì chuẩn bị tài liệu đi thi làm giáo viên dạy giỏi. Nhưng tại sao trông mặt cô lại có vẻ tức tối thế nhỉ? Chắc là không được giải rồi.

- Này Duy Anh! Cất cái đấy đi! Lo chép Toán đi, cô kiểm tra đấy!

- Sợ gì chứ? Hồi ở Mỹ tôi có bao giờ làm bài tập đâu?

- Ở Mỹ khác, ở đây khác. Riêng lớp này không bao giờ có định nghĩa "không phải làm bài tập" đâu!

Cô giáo lấy trong túi ra quyển sổ điểm khiến ai cũng phải toát mồ hôi vì sợ, chúng nó vội lôi sách vở ra và cố nhẩm thuộc tất cả các công thức Toán ở bài trước và... trước nữa. Chết rồi, tôi chưa có điểm miệng, bài tập làm cũng chưa đủ hết vì có nhiều bài khó lắm, công thức chưa thuộc.

- Ồ! Lớp mình bị thiếu 4 tiết liền cơ à? Thế này thì không kịp kiểm tra rồi!

Cả lớp mừng thầm, chúng nó quay sang nhìn nhau sung sướng.

- Thôi! Lấy sách vở ra học bài mới đi!

- Hura!

Tôi sung sướng cất vở bài tập vào ngăn bàn, vậy là không phải chép nữa rồi. Duy Anh ngạc nhiên nhìn cả lớp rồi quay sang nhìn tôi cứ như kiểu cậu ta đang tự hỏi: "Mình đang lạc vào hành tinh nào đây" vậy. Tôi ghét ánh mắt đó của cậu ta, tôi chỉ muốn đấm cho nó tím bầm lên thôi.

- Cậu nhìn gì?- Tôi nhíu mày.

- Không có gì!

Cậu ta cười, cầm chiếc máy game quen thuộc trên bàn và tiếp tục chơi. Lại chơi, suốt ngày chơi, không rời cái máy đó ra thì cậu ta không sống được hay sao?

- Cậu cất cái đó đi được không? Vào giờ học được 10 phút rồi đấy!

- Đang dở, cậu cứ học đi! Nói nhiều quá!

- Đừng để tôi giật cái máy đó lần nữa đấy!- Tôi trừng mắt.

Vừa nói dứt lời, cậu ta giật mình đưa cái máy ra xa.

- Sao vậy?

- Cái trò điên rồ! Hóa ra là đi dọa ma người chơi!

"Dọa ma?"

- Dọa ma đâu?

Cậu ta giơ lên cho tôi xem. Đó là một con ma tóc dài, mặc đồ trắng, mắt đỏ lừ, da trắng bệch, khóe miệng chảy một vệt máu tươi dài. Nhìn chẳng khác gì những con ma Nhật mà tôi đã từng xem. Mấy hình nhảm nhí. Tôi nhìn chằm chằm vào ảnh ma trong máy game của cậu ta.

- Cậu không sợ sao?- Cậu ta ngạc nhiên.

- Sợ gì? Hình này mà cậu bảo tôi phải sợ sao?

Duy Anh há hốc mồm nhìn tôi. Sau đó cậu ta tắt cái máy đi và cất vội vào trong balo, lôi sách vở ra học bài nghiêm chỉnh khiến tôi ngạc nhiên ra mặt. Chưa bao giờ tôi thấy cậu ta như thế này. Có hôm phải nói mỏi miệng cậu ta mới chịu lấy sách vở ra nhưng rồi cũng chẳng học, dùng luôn sách vở làm lá chắn để chơi game mà không bị phát hiện. Tôi phát điên vì ngồi cạnh cậu ta mất thôi.

***

Reng reng...

Sau 2 tiết học căng thẳng, mệt mỏi cuối cùng cũng ra chơi. Tôi cất sách vở vào ngăn bàn, lười cất vào balo lắm. Cuối giờ cất một thể luôn. Tôi chạy tới chỗ Thảo My chơi, vừa nói vừa cười hô hố như hai con dở hơi.

Bỗng nhiên có bốn tên con trai đi thẳng vào lớp tôi. Nhìn là biết ngay bốn tên đó học lớp 12A - lớp chọn duy nhất của khối 12. Vì mấy thằng con trai lớp tôi cũng thân với lớp đó nên thỉnh thoảng vài đứa lớp 12A có sang lớp tôi chơi, tôi nhớ mặt hết mấy tên đó.

Khi bước vào lớp thì ngay lập tức bốn tên đầu to mắt cận đã thu hút được sự chú ý của cả lớp tôi. Trông mặt mấy tên đó nghiêm trọng lạ thường. Và tôi chợt nhận ra... Nhưng chưa kịp lên tiếng thì...

- Nguyễn Thảo My! Tôi thích cậu!

Sau câu nói đó, ánh mắt của lũ hiếu kì lớp tôi lập tức chuyển ngay sang Thảo My. Còn nó thì đỏ bừng mặt, quay sang chỗ khác không dám nhìn ai. Tôi liền bật dậy:

- Thảo My nói là không thích cậu rồi mà! Sao cậu cứ bám theo hoài vậy?

- Không! Tôi không tin My ghét tôi!- Cậu ta cãi lại.

- Cậu đi đi! Đừng bám dai nữa!- Tôi khó chịu.

Đó là Nguyễn Bảo Nam, học sinh giỏi đứng thứ 3 trong toàn khối 12. Cậu ta giỏi toàn diện tất cả các môn. Cậu ta cũng thuộc diện đẹp trai nhưng phong cách ăn mặc thì phải nói bằng hai từ "thảm họa". Cậu ta ăn mặc chẳng khác gì tên ngốc, một tên bụi bặm sống vật vờ ngoài đường trong khi gia đình cậu ta khá giàu có. Cặp kính của cậu ta thì to đùng, tròn xoe, trông chẳng hợp với mặt cậu ta một tý nào cả. Cặp kính đó chính là nguyên nhân khiến cậu ta trở nên tệ hại. Và điều còn kinh khủng hơn nữa đó là... chiều cao của cậu ta. Cậu ta cao bằng tôi, có nghĩa là thấp hơn My một cái đầu. Nhìn cậu ta chẳng khác gì trẻ con cấp một, lúc nào cũng nhếch nhác cứ như không có bàn tay phụ nữ chăm sóc vậy. Cậu ta thích My từ cuối năm lớp 10 đến tận bây giờ. My ghét cậu ta lắm. Có đợt nó còn hẹn cậu ta ra và đấm cậu ta mạnh đến mức... gãy cả răng, chảy máu nhiều và phải mất 2 tháng mới khỏi. Nhẹ nhàng có, nhắc nhở có, bạo lực có nhưng cậu ta vẫn cứ bám riết lấy My khiến cả tôi và nó đều khó chịu kinh khủng. Làm sao một tên thấp bé nhẹ cân như cậu ta có thể yêu được nó chứ?

Tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu rộ lên. Thực ra thì chuyện này tưởng chừng như đã kết thúc từ năm ngoái, ngay sau khi Nam bị My đánh thì cậu ta chỉ dám quanh quẩn gần lớp tôi thôi, không dám vào hẳn. Tôi và My thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì tên đó cũng đã buông tha cho My. Nhưng ai ngờ, bây giờ cậu ta quay trở lại, đã vậy còn có ba tên kia đi theo sau nữa chứ. Chắc chúng nó ăn hôi theo đây mà.

Khuôn mặt My tối sầm lại, bờ vai nó run lên. Có lẽ nó đã tức giận thực sự rồi. Thôi chết, phải đưa tên kia đi mau kẻo nó đánh chết. My đánh đau lắm, mấy thằng con trai hợp lại chưa chắc đã đánh thắng được nó đâu. Hơn nữa Nam không hề tỏ thái độ khi My đánh cậu ta: không cười, không khóc, không chống trả, không ngăn chặn, cứ để nó đánh vậy thôi. Cái đó mới là nguy hiểm.

My đứng dậy, cúi mặt xuống, người nó lại run lên. Tôi bỗng cảm thấy bất an. Bây giờ tôi cũng chẳng giúp được gì đâu. Nó mà tức giận thì kể cả ông trời cũng không thể cứu vãn nổi.

Tách... tách...

Từng giọt, từng giọt nước rơi xuống từ khóe mắt của My. Tôi ngạc nhiên nhìn nó. Kể cả bị người khác đánh đau đến mức phải nhập viện thì nó cũng không hề nhỏ một giọt nước mắt nào. Trước đây nó luôn hành động như một người con trai thứ thiệt, cho dù có gặp hoàn cảnh khó khăn như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn cố gắng đi lên, không chùn bước, không tỏ ra yếu đuối. Vậy mà tại sao... tại sao hôm nay nó lại... Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó khóc, lần đầu tiên tôi thấy một Nguyễn Thảo My trở nên yếu đuối và cần được chở che như thế này. Nó khóc mà không nói được nên lời, trông thật đáng thương.

Nó bước ra khỏi bàn, bước về phía Nam. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ. Khi tức giận thì nó sẽ lao tới đánh đối tượng túi bụi. Nhưng vì đây là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc nên tôi không biết nó sẽ làm gì cậu ta nữa. Tôi lo lắng cho cả My và Nam.

"My ơi! Mày định làm gì?"

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn 3 mét thì...

- Ôi bạn mới!

Mọi người cùng quay về phía người vừa lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng của lớp học. Duy Anh cười tủm tỉm, cậu ta và Nam cứ như là hai người đã quen nhau từ lâu vậy. Cả tôi, My, Nam và những người xung quanh đều ngạc nhiên vô cùng.

- Cậu là ai?- Nam thắc mắc.

- Bạn mới của cậu!- Cậu ta cười.

- Bạn mới?

- Chứ còn gì nữa! Đi nào! Chúng ta làm quen với nhau đi!

Duy Anh khoác vai Nam rồi đưa cậu ta ra ngoài. Ba tên kia cũng phải lẽo đẽo theo sau. Giờ đây phòng học của lớp 12D chỉ còn những ánh nhìn tò mò hướng về Thảo My và tôi. Tôi nắm tay nó, đưa nó ra ngoài. Trước khi đi tôi không quên nhờ đứa lớp trưởng:

- Huyền ơi! Xin phép cô hộ tao nhé!

- Ừ! Mày cứ đi đi!

Tôi gật đầu, đưa My ra vườn trường hóng gió, tiện thể giúp nó quên đi chuyện vừa rồi. Ngồi trên ghế, nó chỉ nhìn xuống đất, chẳng nói chẳng rằng. Tôi lo cho nó lắm, lỡ nó lại suy nghĩ gì linh tinh thì chết. Có khi tối nay nó lại tới hẳn nhà tên Bảo Nam để giải quyết mọi chuyện cũng nên. Trông mặt nó lạnh lùng mà đáng sợ quá.

***

Nam ngồi bệt xuống ghế đá, đôi mắt buồn rầu nhìn Duy Anh. Cậu mặc cảm với bản thân mình. Đã bao lần cậu cố gắng gây được sự chú ý của My, cậu có thể làm tất cả để cô ấy vui. Nhưng dường như điều đó chẳng bao giờ trở thành sự thật. Cậu đã bất lực rồi.

- Tại sao? Tại sao cô ấy lại ghét tôi đến thế?

Duy Anh đứng bên cạnh. Cậu hơi nghiêng người ra đằng sau, đầu ngẩng lên, đôi mắt nhắm nghiền.

- Này! Cậu có nghe tôi nói gì không đấy?

- Từ đã nào! Tôi muốn tận hưởng cảnh đẹp ở đây!

"Đúng là điên! Lôi người ta ra đây để ngắm cảnh sao?"- Nam bực dọc.

- Nếu như không có gì để nói thì tôi về đây! Mất thời gian quá!

- Khoan đã!

Duy Anh quay lại, cậu mỉm cười nhìn Nam.

- Cậu có biết vì sao Thảo My lại ghét cậu không?

- Không! Mà tôi nghe nói cậu là học sinh mới cơ mà! Làm sao cậu có thể hiểu được tôi và Thảo My chứ?

- Chẳng ai nói thì tôi cũng biết là Thảo My rất ghét cậu, và cậu đã phải chịu đau đớn về thể xác rất nhiều!

- Chuyện này không liên quan đến cậu!

- Cậu biết không? Thảo My thích làm con trai, tính cách cô ấy như con trai. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi!

- Cái gì? Cậu đang nói nhảm gì vậy?

- Tôi không nói nhảm! Ý tôi là... bên trong con người cô ấy vẫn còn tồn tại tính cách của một người con gái. Và... mãi mãi về sau cũng như thế! Vậy nên... muốn được cô ấy chú ý, cậu phải nghe theo chỉ dẫn của tôi!

- Cậu là cái thá gì? Sao tôi lại phải nghe cậu?

- Tùy cậu thôi! Tôi dám đảm bảo cậu sẽ thành công khi nghe lời tôi đấy!

-...

- Thế nào? Có đồng ý không? Tôi không đòi hỏi quyền lợi đâu!

- Được rồi! Tôi nghe theo cậu! Nếu không thành công, tôi sẽ đập cậu ra thành trăm mảnh. Tôi tuy thấp bé nhưng vẫn có thể nghiền nát được khối tên to cao đấy!

- Thỏa thuận xong!- Duy Anh cười.

- Rồi! Bây giờ nói đi! Tôi cần phải làm gì để được Thảo My để ý?

- Lắng nghe tôi này...

***

Tối hôm đó, tôi lại tiếp tục ngồi chơi game và xem phim ma. Sau khi biết tin anh sẽ không đi đâu mà tôi sung sướng hết cả người. Có lẽ thời gian vừa qua tôi đã quá lo xa rồi. Tôi biết anh sẽ không đi đâu mà.

Thế nhưng, cho dù anh không đi thì tôi cũng chẳng được gặp anh lần nào. Đôi khi tôi còn nghĩ nhà anh chính là bệnh viện luôn. Anh ở bệnh viện suốt, có bao giờ về nhà đâu? Kể cả ngày nghỉ lễ, anh cũng phải chạy đi chạy lại quanh bệnh viện để chữa bệnh. Đúng là làm bác sĩ chẳng sung sướng gì.

Tôi mở cửa sổ cho thoáng, tiện thể nhìn sang nhà anh luôn. Căn phòng vẫn trống và tối đen như mực. Tôi đứng ngắm nhà anh một chút, bây giờ nhìn kĩ mới biết nhà anh thật rộng, rộng hơn nhà tôi trong khi anh chỉ có một mình mà gia đình tôi có 3 người lận, tính cả Hemi là 4.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa...

- Ôi giật cả mình!

Hóa ra trên màn hình máy tính đang hiện mặt một con ma, tiếng hét đó chắc cũng của con ma. Tôi đang chơi game dọa ma trên mạng mà. Mấy game đó dù có chơi hay không thì nó vẫn hiện ma thôi. Thế nên tôi cứ để đấy cho nó hiện, xem ma quỷ người ta sáng chế ra đáng sợ đến mức nào. Nhưng nhìn mặt con ma đó chẳng có gì cả, nhạt toẹt. Tôi lạnh lùng rê chuột tắt cái đó đi cho đỡ nhàm. Càng xem càng buồn ngủ. Thôi thì đọc truyện ma một tý cho đỡ buồn.

Gâu gâu...

Hemi chạy đến chỗ tôi rồi sủa liên tục. Tôi vuốt con chó, hạ giọng xuống trêu nó:

- Lên đây làm gì? Không có bim bim cho em ăn đâu!

Nó vẫy đuôi, sau đó chạy đến chỗ cửa sổ, giơ hẳn hai chân để vào thành cửa. Nhìn nó chẳng khác gì người một bình thường đang ngắm cảnh bên ngoài. Trông dáng đẹp lắm cơ. Tôi mỉm cười, đứng bên cạnh nó. Và sau đó khuôn mặt tôi bỗng cứng đờ lại khi nhìn về căn phòng của anh. Ai đó đã bật đèn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì nó tối om đến mức tôi không nhìn được bất cứ thứ gì trong phòng anh. Vậy mà bây giờ đèn sáng trưng, tôi có thể nhìn thấy mọi thứ. Kì lạ là... anh không có ở nhà, tôi dám chắc đấy, bởi xe của anh không hề có trong sân, chắc chắn anh vẫn chưa về đâu.

Tôi nheo mắt nhìn vào căn phòng của anh. Tôi thấy... Duy Anh.

"Ơ! Đó chẳng phải là tên Duy Anh sao?"

Tôi tưởng Duy Anh chỉ là một người bạn của anh từ Mỹ về? Tại sao cậu ta lại ở đó trong khi anh không có ở nhà? Lại còn dám lên phòng anh lục đồ nữa. Tên này thật đáng nghi. Cậu ta trốn sau vỏ bọc của một tên trộm sao?

Tôi chạy sang nhà anh, bấm chuông liên tục.

- Trần Duy Anh! Mau mở cửa cho tôi! Tôi biết cậu ở trong đó!

Cậu ta ngó đầu xuống từ phòng anh, nhìn tôi khó hiểu.

- Minh Anh? Cậu làm gì ở đây vậy?

- Mau mở cửa cho tôi! Tôi có chuyện cần hỏi!

- Mai được không? Giờ tôi đang bận!

- Không! Tôi muốn hỏi ngay bây giờ!

- Mai đi mà! Giờ tôi bận lắm!

- Nếu cậu không mở cửa, tôi sẽ nhảy vào đấy! Tôi mà vào bằng cách đó thì sẽ không để yên cho cậu đâu!

- Thôi được rồi! Chờ tý!

"Nhìn mặt cậu ta có vẻ hốt hoảng! Biết ngay là sang nhà người ta ăn trộm mà! Tôi sẽ cho cậu một trận!"

Cậu ta chạy xuống, lấy chìa khóa mở cổng chính cho tôi. Cửa vừa được mở, tôi chạy vọt vào trong nhà, và tôi thực sự bất ngờ...

- Bảo Nam? Cậu làm gì ở đây?

Nam cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy tôi. Cậu ta vội đứng dậy, lùi ra đằng sau, miệng lắp bắp:

- Ơ... ơ... Minh... Minh Anh?

Ngay lập tức tôi quay xuống lườm Duy Anh, cậu ta nhún vai:

- Tôi đã bảo rồi mà! Chính vì có Bảo Nam ở đây nên tôi mới không muốn cậu vào. Nhưng vì cậu cứ khăng khăng nên...

- Thôi kệ đi! Tôi có chuyện muốn hỏi cậu...

- Hỏi đi!

- Sao cậu dám đột nhập vào nhà anh Phong? Lại còn kéo theo tên "người lùn" này nữa!- Tôi chỉ tay vào Nam.

- Đột nhập?- Duy Anh nhíu mày.

- Anh ấy còn chưa về, tại sao cậu dám vào đây, lên phòng anh ấy lục lọi đồ đạc tự tiện như thế? Cậu là bạn bè kiểu gì vậy? Cậu định hại anh ấy sao?

- Lục lọi? Hại?

Sau khi nghe những gì tôi nói, Duy Anh chỉ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Đừng có giả vờ trước mặt tôi. Tôi biết cậu ta đang cố tình không hiểu để tôi không để ý nữa đấy. Đừng hòng.

- Minh Anh à? Cậu nói gì vậy? Đây là nhà của Duy Anh mà!- Nam chen vào.

- Cậu im đi! Cậu thì biết cái gì? Hai người đúng là hợp nhau đấy nhỉ? Bênh nhau như thật vậy! Vừa quen nhau chưa được một ngày đã thân như anh em rồi! Thật đáng khâm phục!- Tôi cười khẩy.

Nam không nói gì, cậu ta im lặng nhìn Duy Anh. Còn Duy Anh dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

- Minh Anh! Tôi muốn nói với cậu thế này... Thứ nhất, đây là nhà tôi!

- Cậu nghĩ tôi tin cậu sao?

- Trật tự! Thứ hai, Trần Duy Phong là anh trai của Trần Duy Anh này, không phải bạn. Ok? Đây là nhà anh ấy và cũng là... nhà... của... tôi!- Cậu ta nhấn mạnh từng chữ.

Tôi há hốc mồm nhìn Duy Anh. Vậy là linh cảm của tôi đã đúng. Thực ra lúc đầu tôi tưởng họ là anh em họ khi Duy Anh bắt đầu học ở lớp tôi. Bởi vì nghe cái tên gần nhau lắm: Trần Duy Phong, Trần Duy Anh... Nhưng lúc đó tôi cứ nghĩ họ là anh em họ cơ, ai ngờ là ruột thịt. Tôi thật sự sốc nặng đấy! Thôi xong rồi, bây giờ thì tha hồ ngắm cái bản mặt chết dẫm của cậu ta ở nhà anh Phong nhé. Nếu là anh em ruột thì chắc chắn phải ở cùng nhau suốt rồi. Khổ thật, từ giờ mình sẽ là hàng xóm của cậu ta. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy.

- Tại sao cậu không nói với tôi sớm hơn?

- Tôi nói làm gì? Cậu có hỏi tôi đâu?

Tôi im lặng, không dám nói một lời nào nữa. Tôi đã bị hố nặng trước hai tên dở hơi. Một tên mọt sách chăm học đến mức không bao giờ quan tâm vẻ bề ngoài của mình, còn một tên thì chỉ chăm chút vẻ bề ngoài và toàn "đâm đầu" vào chơi game nên chẳng quan tâm đến việc học.

- Thôi được rồi! Tôi về đây!- Tôi xấu hổ.

- Khoan đã! Minh Anh!

Tôi quay lại, là Bảo Nam. Cậu ta gọi tôi? Tôi có gì để cậu ta gọi lại sao?

- Gì?

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta. Bởi bản thân tôi không ưa cậu ta. Cậu ta là người bám dai mà toàn dùng những từ đường mật nghe mà ghét. Học giỏi Văn để làm gì? Hơn nữa Thảo My thích làm con trai, đâu phải con gái? Cậu ta nghĩ dùng những cách tán gái đó thì sẽ cưa đổ được nó ư? Sao trên đời này lại có người ngốc như cậu ta nhỉ? Đúng là mọt sách, chỉ toàn dựa vào kiến thức mà không hề có sáng tạo. Riêng tên này thì đến già cũng chẳng ai thèm lấy.

- Thảo My... không sao chứ?

- Không sao! Cảm ơn cậu đã quan tâm! Tôi về đây!

Tôi ra ngoài cổng, nhanh tay mở cửa bước đi để đỡ phải gặp họ nữa.

***

- Đừng lo Nam à! Rồi mọi chuyện sẽ mỉm cười với cậu thôi!

Duy Anh đặt tay lên vai Nam, cậu cười trìu mến.

- Cảm ơn cậu! Duy Anh!

- Cảm ơn gì chứ? Tôi đã hứa sẽ giúp cậu rồi mà! À quên! Cậu chưa đáp ứng điều kiện của tôi!

- Ờ nhỉ! Lên chơi nào!

- Solo nhé?

- Được thôi!

Họ thi nhau chạy lên tầng để xem ai thắng cuộc. Tiếng cười đã làm Nam quên đi tất cả. Cậu cần phải trải qua nhiều thử thách khó khăn mới có thể đạt được mong muốn của mình. Cậu là một con người kiên trì. Mọi người ghét cậu cũng chính vì sự dai dẳng đến khó chịu của cậu. Cậu không giỏi giang như những người khác, cậu yếu đuối, nhỏ bé, chẳng làm được gì. Thế nhưng quyết tâm đã giúp cậu tiến lên phía trước. Liệu cậu có thể chinh phục được cô nàng Thảo My bằng tất cả cố gắng và sự giúp đỡ của người bạn thân mới không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro