23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Hai người không ở cùng một chỗ thật sao?

Lữ Việt nhíu mày: "Đang tốt như thế sao lại quên lời thoại?!"

Triệu Vân Băng cúi đầu: "Thực xin lỗi, lần sau sẽ không quên nữa."

Thái Anh thở dài, cam chịu số phận mà nhận lấy cái khăn che mặt mỏng để thay ra, mặc kệ cho thợ trang điểm nhanh chóng đem tóc của cô làm lại, dặm lại phấn, quay lại cảnh vừa rồi.

Thái Anh mặc áo trắng tầng tầng lớp lớp, có nước cũng sẽ không thấu vào, bởi vì là màu trắng nên nhìn không ra nước, Lữ Việt nói: "Lại một lần nữa, mặc kệ là người phương nào cũng không được để xảy ra vấn đề gì."

Triệu Vân Băng lại nói một câu thật xin lỗi.

Đứng vào vị trí, Triệu Vân Băng trực tiếp đọc lời thoại cuối cùng, sau đó giơ tay ra đẩy Thái Anh, Thái Anh được vớt lên, phát hiện sắc mặt của mọi người đều rất sa sầm, Triệu Vân Băng đứng nguyên tại chỗ, Tân Dĩ Nguyên có chút sụp đổ: "Vừa rồi cô cười cái gì?! Lời thoại này có gì đáng buồn cười hay sao?!"

Triệu Vân Băng sửa sang tóc: "Xin lỗi, cười tràng* rồi."

*Cười tràng: khi đang diễn, diễn viên vì người bạn diễn của mình hoặc là một nguyên nhân vô tình nào đó mà không ngừng bật cười.

Thái Anh: "..."

Triệu Vân Băng chủ động nói xin lỗi với tất cả mọi người, nói là sẽ không làm sai nữa.

Thái Anh đang run rẩy lại bị đẩy mạnh vào trong nước.

Lúc này ngã vào trong nước rất nhanh, cô nghe thấy trên bờ truyền tới một tiếng thét kinh hãi.

Thái Anh có loại dự cảm xấu.

Qủa nhiên, bị kéo lên liền hướng về phía bờ bên kia để xem xét, phát hiện một đống người đang vây quanh Triệu Vân Băng, Thái Anh run rẩy nói: "Làm sao vậy?"

Tiểu Tình cầm khăn cho Thái Anh lau mặt, vừa nói: "Lúc đẩy cô thì cô ta đứng không vững, bị té một cái —— nhưng không ngã vào trong nước."

Thái Anh: "..."

Lữ Việt ở bên kia giận dữ, vừa nói Triệu Vân Băng không cẩn thận, một bên lại mắng hậu cần không xử lý tốt tảng đá.

Không hề nghi ngờ là lại phải quay lại, toàn thân Thái Anh run lên, cảm thấy đầu óc mình đã có chút mơ hồ, Tiểu Tình thấy môi của cô trắng bệch, đau lòng nói: "Cô ta không phải cố ý chứ? Nào có trùng hợp như vậy!"

Bên kia Tân Dĩ Nguyên và Triệu Vân Băng cũng đi về hướng này, Tân Dĩ Nguyên nhìn Thái Anh mấy lần, lại nhíu mày nhìn về phía Triệu Vân Băng.

Triệu Vân Băng ngã một cái, tóc vô cùng lộn xộn, cô ta không chút sợ hãi nào mà đón lấy ánh mắt của Tân Dĩ Nguyên, đang muốn nói chuyện, Lữ Việt đã tới, nhìn thấy bộ dạng Thái Anh như vậy cũng liên tục nhíu mày: "Dù sao cô cũng chỉ có một cảnh, vẫn nên đổi thành thế thân đi, không sao đâu. Cô mà như vậy, lão Phác mà biết có lẽ sẽ đau lòng chết mất."

Thái Anh lắc đầu: "Không, không cần, dù sao tôi cũng rơi xuống nước rồi, xuống ba hay bốn lượt nữa cũng không khác nhau...Hắt xì. Không cần phải để cho thế thân xuống nước đâu."

Lữ Việt thở dài, sậm mặt nói với Triệu Vân Băng: "Cô đừng có xảy ra sự cố nữa."

Triệu Vân Băng nói: "Vâng."

Tân Dĩ Nguyên hừ lạnh một tiếng, Lữ Việt phân phó hai câu rồi cũng đi, Triệu Vân Băng lại nhìn về phía Tân Dĩ Nguyên: "Làm sao vậy? Anh cảm thấy là tôi cố ý hay sao?"

Tân Dĩ Nguyên: "Tôi không có mù."

Triệu Vân Băng: "Các người thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như vậy đi, ai quay phim mà không chịu khổ? Tôi giữa mùa đông cũng đã xuống nước rồi, tôi có nói gì sao? Nếu như không chịu nổi khổ, đại khái cũng có thể để cho thế thân ra, dù sao cũng không khác nhau! Nếu như không phải cô ta là bạn gái của Trí Mân, Lữ Việt sẽ cố ý đến để quan tâm, chủ động nói thay thành thế thân sao? Làm sao có thể."

Tân Dĩ Nguyên trợn to hai mắt: "Triệu Vân Băng, cô có bệnh à? Như vậy rất thú vị sao?"

Tiểu Tình cũng bị tức không nhịn được, đang định nói chuyện, Thái Anh một bên hít thở một bên nói: "Tôi nhớ rõ cô đã từng nói, sở trường duy nhất của cô là diễn xuất, không có nhiều tâm tư và thủ đoạn..."

Sắc mặt Triệu Vân Băng hơi biến, Thái Anh run run một chút, nói tiếp: "Bây giờ cô như vậy thì cảm thấy thế nào? Có thể là bởi vì tôi là bạn gái của Trí Mân chăng, cho nên hiện tại tôi xác thực chỉ cần chuyên tâm đóng phim là được. Mà cô, chẳng lẽ muốn vì tôi mà buông tha cho "sở trường duy nhất" của cô sao?"

Triệu Vân Băng lạnh lùng nhìn Thái Anh, không nói gì thêm, quay người rời đi.

Thái Anh hắt hơi một cái, Tân Dĩ Nguyên ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt phức tạp nhìn cô: "Hóa ra cô muốn châm chọc một người, nói rất đúng vào tim đen nha. Không hổ là cô gái mà thầy Phác vừa ý..."

Trong đầu Thái Anh mất hết cảm giác, hoàn toàn không biết Tân Dĩ Nguyên đang nói cái gì, Tân Dĩ Nguyên cũng nhìn ra ánh mắt đờ đẫn của cô, đưa tay sờ trán cô một cái, Thái Anh không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác mà ngồi ở đằng kia, Tân Dĩ Nguyên sờ một cái rồi nhanh chóng thu tay lại: "Đã hơi nóng rồi."

Tiểu Tình nghe vậy vội đưa tay ra sờ, quả nhiên có hơi nóng rồi, Tân Dĩ Nguyên nói: "Tôi đóng như vậy thì không được, vốn ở cao nguyên đã dễ dàng thiếu dưỡng khí rồi, ngộ nhỡ chết một cái thì làm sao bây giờ."

Tiểu Tình mau khóc: "Tại sao cậu lại nói chuyện điềm xấu như vậy, vậy làm sao bây giờ, hay là để cho thế thân tới đi."

Thái Anh nghe thấy thế thân, vẫn lắc đầu một cái: "Không cần, chỉ một lần, một lần cuối cùng."

Cô kiên trì như vậy, Tân Dĩ Nguyên cũng không biết nói gì cho phải, sau khi chính thức quay, Thái Anh bị Triệu Vân Băng một chưởng đẩy xuống, lần thứ 3 bị như kim châm vậy nước đá giá rét vây quanh, thần trí của Thái Anh bị đông cứng lại, mơ mơ màng màng cảm thấy có hơi thoải mái, bởi vì trên người quá nóng...

Ý thức được tình huống phía sau không ổn, Thái Anh hoàn toàn mất đi ý thức.

***

Thái Anh ngất ở trong hồ nước, sau khi được vớt lên liền lập tức đưa tới khách sạn, không thể tránh được phát sốt rất cao, tại vùng cao nguyên mà phát sốt cảm mạo thì vô cùng liên quan đến chuyện tính mạng, tổ phim không dám lơ là, đúng lúc phải đổi chỗ quay khác, cho nên để cho Tiểu Tình và cô bay đến Côn Minh.

Thái Anh bị nóng mơ mơ màng màng, chỉ mơ hồ nhớ có người đến, có người đi, có người cho cô ăn cho cô uống thuốc.

Chờ đến xế chiều ngày hôm sau Thái Anh mới khó khăn mà mở mắt ra, chỉ thấy Trí Mân ngồi ở bên giường.

Cô cảm thấy mình rất có thể bị sốt đến hồ đồ rồi.

Trí Mân: "Thái Anh?"

Thái Anh không trả lời, vẫn ngây ngốc mà nhìn anh.

Trí Mân đưa tay sờ đầu Thái Anh một cái: "Đã không còn nóng nữa, tại sao còn như thế, chẳng lẽ bị nóng đến hỏng đầu óc rồi hả?"

Thái Anh nháy mắt một cái, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện cuống họng rất dát.

Trí Mân nhẹ nhàng nâng cô dậy, một tay vịn bả vai cô, tay kia cầm ly trà đưa cho cô, Thái Anh liền lấy tay của anh uống một hớp nước, nói: "Tại sao anh lại tới..."

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Liễu Trạch và Kha Việt đến, đúng lúc trông thấy cảnh này.

Kha Việt: "..."

Liễu Trạch hít sâu một hơi, bước về phía trước: "Thái Anh, rốt cuộc là em đang làm gì vậy!"

Thái Anh mê mang nói: "Hả?"

Liễu Trạch ngồi xuống bên giường cô, Trí Mân bỏ ly trà sang một bên, rút cái gối kê sau lưng Thái Anh, Thái Anh dựa vào gối đầu, không kịp nghĩ đến sự thân mật của Trí Mân, một bên ngây ngốc mà nhìn Liễu Trạch.

Liễu Trạch: "Tiểu Tình nói hết với chị rồi, em cũng thấy mình quá ngu ngốc chưa? Triệu Vân Băng đã nói rõ là cố ý rồi! Ôi trời, đứa nhỏ ngốc đáng thương, bị người khác bắt nạt đến thảm rồi, cô ta sao có thể làm vậy chứ? Ôi, cũng không biết ai có thể giúp em lấy lại công bằng..."

Kha Việt chịu không nổi mà nói: "Liễu Trạch, cái diễn xuất này của cô so với Thái Anh còn kém hơn."

Liễu Trạch thở dài: "Được rồi, tôi quả thực là khoa trương một chút, nhưng Thái Anh của chúng tôi cũng bởi vì bị nữ diễn viên trong tổ làm khó mà hôn mê, thiếu chút nữa thì chết, cái này chính là sự thật!"

Rốt cuộc Thái Anh cũng nghe hiểu một chút, nói: "Chết? Không đến mức khoa trương như vậy..."

Liễu Trạch: "Em cũng đã hôn mê, biết cái gì chứ. Triệu Vân Băng kia, thật sự là to gan lớn mật, chị đã cùng Vương Thái Cốc và Lưu Quyền nói về chuyện này, Vương Thái Cốc kia chết không chịu nhận, không phải nói Triệu Vân Băng không phải cố ý sao, Lưu Quyền ấy à, không giúp bên nào, chị muốn phát một cái thông báo mà ông ta còn ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể trắng trợn tuyên dương em chuyên nghiệp một chút."

Trí Mân: "Liễu Trạch, cô ấy vừa mới tỉnh."

Ý nói, hiện tại Thái Anh có lẽ sẽ không tiếp thu được nhiều tin tức như vậy.

Liễu Trạch đành phải nói: "Thái Anh, bây giờ em cảm thấy thế nào?"

Thái Anh sờ lên bụng: "Em cảm thấy, có hơi đói bụng..."

Liễu Trạch: "..."

Trí Mân: "Em muốn ăn gì?"

Thái Anh nói: "Bây giờ chúng ta đang ở đâu?"

Nếu như là ở Cửu Trại, cơ bản không có khả năng ăn món gì ngon, bởi vì vị trí địa lý vắng vẻ, cũng không thể chính mình trồng rau quả, mỗi ngày ăn cơm hộp thậm chí so với trong quán rượu thì rất giống nhau.

Trí Mân: "Côn Minh."

Thái Anh: "Vậy thì ăn bún gạo!"

Trí Mân gõ đầu cô một cái: "Không được."

Thái Anh: "..."

Trí Mân đứng dậy, nhận ra Liễu Trạch muốn nói chuyện riêng với Thái Anh, dứt khoát cùng Kha Việt tạm thời rời đi để cho khách sạn làm ít đồ.

Trí Mân và Kha Việt vừa đi, Liễu Trạch liền kéo tay Thái Anh nói: "Thái Anh, em thành thực nói cho chị biết, em có phải ở cùng một chỗ với Trí Mân không?"

Thái Anh càng thêm mù mờ: "Hả? Không có đâu..."

Liễu Trạch: "Vậy tại sao anh ta vừa nghe thấy em quay phim xảy ra chuyện liền lập tức bay đến Vân Nam hả? Kha Việt bị chọc tức chết rồi."

"Ừm đúng..." Thái Anh hậu tri hậu giác nói, "Sao Kha tổng cũng tới?"

Liễu Trạch: "Khả năng Trí Mân phải diễn một bộ phim điện ảnh của Rachel, gần đây về Bắc Kinh chính là thảo luận chuyện này, Kha Việt rất hi vọng anh ta diễn, Rachel cũng rất thích anh ta. Cho nên theo như phỏng đoán của chị, bọn họ có lẽ không có thời gian mà chạy ra ngoài, kết quả Trí Mân không nói hai lời mà để cho Sử Bách đặt vé máy bay, Kha Việt đành phải bay theo tới."

Rachel?

Một đạo diễn Hollywood rất nổi danh, quay qua rất nhiều ở Bắc Mĩ và Trung Quốc, phòng bán vé thương mại điện ảnh.

Thái Anh sửng sốt cả buổi nói, "Trí Mân thật là lợi hại."

"Đây là trọng điểm sao?" Liễu Trạch gần muốn ngất, "Trọng điểm là anh ta ném người tên Rachel xuống, đến Vân Nam xem em!"

Thái Anh chóng mặt nói: "Đúng vậy, anh ấy thật tốt."

"..." Liễu Trạch đỡ trán: "Được ròi, em nghỉ ngơi trước đi..."

Kỳ thật lần này tới, ý định của Liễu Trạch là cùng Thái Anh nói rất nhiều chuyện, bao gồm cả công ty của Hướng Tư Nhạc thuê thủy quân* nói rằng trước khi Thái Anh quyến rũ cùng Trí Mân, từng có ý đồ muốn quyến rũ Hướng Tư Nhạc, mặc dù những thứ này đều được Liễu Trạch đè xuống rồi, nhưng cô vẫn phải cẩn thận một chút, bên Hướng Tư Nhạc kia căn bản không có ý định buông tha cho Thái Anh.

*Thủy quân: là các nick ảo thường được thuê để push một đề tài nào đó nhằm khen hoặc bôi nhọ thứ đó.

Chẳng bao lâu sau Trí Mân quay lại, người của khách sạn cũng mang đồ ăn lên, Thái Anh vùi đầu uống hai phần cháo, mới nhớ tới trong phòng còn có 3 người, đành phải dừng lại: "Ba người...Không ăn sao?"

Liễu Trạch nói: "Chị xuống dưới lầu ăn, em ăn xong thì cứ nghỉ ngơi trước đi."

Liễu Trạch chạy tới cửa phòng, gặp Kha Việt không hề nhúc nhích, nghi ngờ nói: "Anh không đi sao?"

Kha Việt nói với Trí Mân: "Cậu không đi sao?"

Liễu Trạch: "..."

Trí Mân: "Hai người xuống trước đi."

Kha Việt bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Liễu Trạch đi xuống.

Thái Anh nhìn Trí Mân, Trí Mân nói: "Nhìn anh làm gì? Ăn cháo."

Thái Anh: "Anh không ăn cái gì sao?"

"Đã ăn rồi."

Thái Anh thực sự vô cùng đói, liền đem cháo húp vào, mới thỏa mãn tựa vào gối, đầu óc rốt cục cũng bắt đầu vận chuyển lại.

"Đúng rồi, cảnh quay kia quay thế nào rồi?" Thái Anh lo lắng.

Trí Mân: "Đã có thể."

"Cuối cùng vẫn dùng thế thân sao?"

"Không có."

Thái Anh nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi."

Trí Mân: "Chuyện của Triệu Vân Băng, Thì Tập đã nói với anh."

Thái Anh không ngờ anh sẽ chủ động nói, ngẩn người, lại cảm thấy có chút xấu hổ: "Anh ta nói thế nào?"

Trí Mân: "Đã nói tất cả."

Thái Anh: "Thật ra thì, cũng không có gì. Ai quay phim mà chẳng gặp qua trở ngại lớn nhỏ, em cũng chỉ là xuống nước ba lượt mà thôi, Khụ... Tóm lại, không tính là chuyện lớn gì."

Thái Anh vừa tìm từ vừa cấp thiết giải thích, thiếu chút nữa thì bị sặc nước bọt của chính mình, Trí Mân nhìn cô, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên có người gõ cửa, Tân Dĩ Nguyên nói: "Tôi có thể vào không?"

Trí Mân: "Vào đi. Cửa không khóa."

Tân Dĩ Nguyên chậm rãi đẩy cửa tiến vào.

Thái Anh ngồi ở trên giường, vì sốt nhẹ nên mặt có chút đỏ, Tân Dĩ Nguyên cảm thấy mình đến không đúng thời điểm nhưng vẫn biểu tình quyết đánh đến cùng, đi đén trước mặt Trí Mân "Thầy, em sai rồi."

Trí Mân chậm chạp nói: "Cậu sai cái gì?"

Tân Dĩ Nguyên: "Em không nên nói xấu sau lưng Triệu Vân Băng còn bị cô ta nghe thấy, cuối cùng liên lụy đến Thái Anh."

Thái Anh không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười, Trí Mân nói: "Cậu..."

Lần này lời còn chưa nói xong, lại có người gõ cửa, gõ cửa lại là Triệu Vân Băng: "Có người ở trong không?"

Tân Dĩ Nguyên nhỏ giọng nói: "Thực sự là gặp quỷ rồi, mỗi lần nói về cô ta cô ta đề xuất hiện."

Trí Mân nhìn thoáng qua Thái Anh, Thái Anh gật đầu, anh mới nói: "Vào đi."

Có lẽ không ngờ là Trí Mân ở bên trong, Triệu Vân Băng dừng một lát mới đẩy cửa tiến vào, thấy trong phòng có ba người, không khỏi dừng bước.

Tân Dĩ Nguyên hiểu lúc này mình có lẽ nên rời đi, có lẽ lại cảm thấy Thái Anh rất có thể sẽ nói không có chuyện gì xảy ra, cho nên dứt khoát đứng đấy chưa chạy vội.

Triệu Vân Băng mím môi, đi đến trước mặt Trí Mân: "...Thực xin lỗi."

Trí Mân nói: "Tại sao cô phải xin lỗi tôi?"

Triệu Vân Băng rũ mắt, nhìn về phía Thái Anh: "Thực xin lỗi."

Thái Anh: "Ôi..."

Tân Dĩ Nguyên kịp thời xen vào: "Không phải chị định nói là không sao đấy chứ? Đây không phải chuyện nhỏ đâu."

Thái Anh: "..."

Sắc mặt Triệu Vân Băng khó coi đến cực điểm.

Trí Mân nói với Thái Anh: "Nếu như em không biết giải quyết chuyện này thể nào, giao cho anh giải quyết có được không?"

Thái Anh lập tức gật đầu.

Trí Mân đứng lên, nói với Triệu Vân Băng: "Chúng ta ra ngoài rồi nói."

Lại quay đầu sờ lên đầu Thái Anh, dặn dò: "Em sốt nhẹ còn chưa hết, tiếp tục nghỉ ngơi, tối anh lại tới. Tân Dĩ Nguyên, cậu cũng ra ngoài đi."

Trí Mân đi ra ngoài Triệu Vân Băng cũng rời theo, Tân Dĩ Nguyên rì rì ở phía sau, là người cuối cùng ra ngoài, cậu ta nhìn Thái Anh rồi đóng cửa, lại thấy cô khoa chân múa tay ra dấu cái gì đấy.

Tân Dĩ Nguyên không hiểu mà nhìn một lát, rốt cục hiểu rõ, sắc mặt cổ quái mà đóng cửa lại, lại nhìn Trí Mân và Triệu Vân Băng hướng về phía tầng cuối của khách sạn, giả bộ đi về phía kia hai bước, đợi cho Trí Mân và Triệu Vân Băng rẽ vào góc, cậu ta lén lút quay lại, rất nhanh tiến vào phòng Thái Anh.

Thái Anh đã khoác lên vai một cái áo dầy.

Tân Dĩ Nguyên: "Chị... Muốn làm cái gì vậy?"

Thái Anh: "Chân tôi còn chút yếu, cậu đỡ tôi đứng lên, chúng ta đi theo bọn họ, tôi muốn nghe xem bọn họ muốn nói cái gì."

Tân Dĩ Nguyên: "......"

Người phụ nữ này giả bộ rộng rãi khoáng đạt gì trước mặt thầy chứ?! tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro