29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Chúc mừng em có bạn trai

Thái Anh nói xong trong nháy mắt liền cúi đầu xuống, nhắm chặt mắt lại.

Lại thực sự nói ra!

Cái ý nghĩ này khi vừa biết sẽ quay cảnh hôn cùng Tân Dĩ Nguyên liền xuất hiện, nhưng cô luôn cảm thấy mình khẳng định không dám nói.

Kết quả... Vẫn là... Nói ra...

Làm sao bây giờ, cô như vậy có làm trái với hiệp ước không? Có lẽ cô hoàn toàn không nhớ rõ bên trong hợp đồng viết cái gì.

Trí Mân sẽ phản ứng cái gì? Qua loa lấy lệ với cô? Bỏ qua cô? Hay là an ủi cô xong sau đó rời đi? Có phải anh sẽ để cho Kha Việt kết thúc hợp đồng trước thời hạn...

Thái Anh gần như nhanh chóng bắt đầu hối hận, nhất là, bên kia Trí Mân không có một tí tẹo phản ứng gì cả.

Đã qua ước chừng vài giây... Nhưng đối với Thái Anh mà nói quả thực là đã mấy thế kỉ rồi... Bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh lớn, âm thanh của đốt pháo hoa.

Thái Anh vô ý mở mắt quay đầu nhìn, hóa ra là tổ đạo cụ đốt thử nghiệm, trước tiên đốt mấy loại pháo hoa nhỏ.

Dọa cô giật mình...

Không đúng, hiện tại nên quan tâm không phải là pháo hoa...

Thái Anh phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên mặt bị một người nâng lên, Trí Mân cởi áo khoác đưa cho cô rồi, cho nên tay hơi lạnh.

"Bắt lấy."

Thái Anh sững sờ, một giây sau, có chút lạnh, nhưng bờ môi rất mềm dán tại môi của cô.

Thái Anh mở to hai mắt nhìn.

Cô quên rất nhiều chuyện, ví dụ như hôn môi có lẽ nên nhắm mắt lại, cho nên cô nhìn thấy trước mắt, lông mi của Trí Mân rất gần, còn có đằng xa xa khói lửa đầy trời.

Hai thứ này, đều vô cùng tốt đẹp, vô cùng tốt đẹp.

Thái Anh không nhúc nhích mà đứng cứng đơ tại chỗ, mà Trí Mân hôn môi cô một chút liền lui ra, Thái Anh ngơ ngác nhìn anh, đôi má ửng đỏ, người hơi run rẩy.

Thái Anh: "Em...Anh...Anh... Anh biết lời em vừa nói là có ý gì không?"

Trí Mân mỉm cười gật nhẹ đầu.

Thái Anh: "Vậy, vậy ý của anh là..."

Trí Mân cúi đầu xuống, lại hôn vào môi của Thái Anh, anh vẫn vô cùng quý ông vô cùng hướng nội, chỉ là dùng môi nhẹ nhàng động vào môi Thái Anh, nhưng mà cảm xúc lần này lại càng tươi sáng rõ nét hơn, Thái Anh cầm lấy cánh tay của anh, không kiềm chế được nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, hai người tách ra một chút, Trí Mân nói: "Mua một tặng một."

Thái Anh: "..."

Trí Mân: "Chúc mừng em, trừ hợp đồng bạn trai ra, còn tặng kèm theo một bạn trai chính thức."

Thái Anh không thể tin nổi mà nhìn Trí Mân, mặt của cô còn bị nâng trong tay của Trí Mân, hai con mắt mở rất lớn, nhìn giống như một con chuột nhỏ.

Trí Mân: "Muốn trả lại hàng sao?"

Thái Anh lắc đầu, lại lắc đầu, lại lắc đầu.

Trí Mân: "Ừ, vậy sau này không thể lui bước."

Thái Anh gật đầu, lại gật đầu, gật đầu.

...Đã hoàn toàn không thể nói được gì rồi.

"Thái Anh! Tới quay phim thôi!"

Giọng của Lữ Việt bỗng nhiên truyền tới, hắn đứng ở đằng xa cầm một cái loa lớn mà rống lên: "Trí Mân, cậu không được làm chậm trễ diễn viên của tôi quay phim!"

Mọi người ở tổ phim yên lặng nhìn về phía bọn họ.

Thái Anh: "..."

Trí Mân cười gõ trán cô một cái: "Đi đi."

Thái Anh hạnh phúc đến nỗi nổi lên bong bóng rồi, cô gật nhẹ đầu, lại chợt nhớ tới lát nữa phải quay cảnh gì, biến sắc.

Trí Mân nhìn mặt nói chuyện, nói: "Đúng rồi, anh tới tìm em là muốn nói cho em biết, anh vừa mới cùng Lữ Việt thảo luận một chút, đều cho rằng lát nữa quay cảnh ở xa tương đối phù hợp với tình cảm của Bạch Mạt và Vũ Văn, cho nên tí nữa hai người không cần hôn thật, chỉ cần tạo dáng là được."

Thái Anh: "..."

Cái gì?!?!

Vậy vừa rồi cô liều chết đánh cược thổ lộ một trận là để gì hả?!

Không đúng, thổ lộ khá tốt, ít nhất kết quả là tốt...

Cuối cùng Thái Anh nói: "Chúng ta, chúng ta bây giờ coi là thực sự làm quen sao?"

Trí Mân: "Ừ."

Thái Anh: "Em..."

"Thái Anh! Trí Mân! Hai người đi nhanh một chút! Nói yêu đương thì để đêm nay nói lại!"

Lữ Việt đã muốn tức chết, cầm cái loa gào thét.

Thái Anh tràn đầy nhu tình lập tức tiêu tán hết: "..."

Trí Mân buồn cười nói: "Đi quay phim trước đi, anh chờ em."

Thái Anh gật đầu, nghĩ một chút, nhanh chóng nhảy lên định hôn Trí Mân một cái để chứng minh mình không phải là đang nằm mơ, kết quả không đúng vị trí, hôn lên đến chóp mũi.

Thái Anh: "..."

Sâu trong Thái Anh cảm thấy rất mất mặt, quay người kéo áo khoác của Trí Mân rồi bỏ chạy.

Trí Mân xoa xoa chóp mũi, nhịn không được giương khóe miệng lên.

***

"Thái Anh, rốt cuộc là cô đang làm gì vậy." Tân Dĩ Nguyên gần như là nghiến răng nghiến lời nhìn mặt Thái Anh.

Bởi vì khói lửa có hạn, cho nên quay cảnh từ biệt trước, điều này không nghi ngờ chút nào là cảnh quay thương cảm, có lẽ cả người Thái Anh đều phát ra bong bóng màu hồng.

Lúc Thái Anh nói với Tân Dĩ Nguyên "Sau khi li biệt có lẽ không gặp lại, quý trọng", giọng lại mang theo vui vẻ, đuôi mày khóe mắt tất cả đều không giấu được sự vui vẻ.

Lữ Việt trực tiếp hô cắt, trực tiếp chỉ trích người giám thị đang ôm cánh tay ở bên cạnh là Trí Mân, ý nói là anh ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc lúc quay phim của Thái Anh, Trí Mân cười mà không nói gì, vô cùng vô liêm sỉ.

Tân Dĩ Nguyên: "Chị có thể đừng cười nữa được không! Như vậy thì tôi biến diễn thế nào!"

Thái Anh: "Hả? Tôi, tôi không có cười."

Tân Dĩ Nguyên: "Ánh mắt chị đang cười."

Thái Anh: "..."

Thái Anh giơ tay xoa xoa mặt, không nhìn tới Lữ Việt và Trí Mân, nghiêm túc hít sâu, thở ra, để cho chính mình cố gắng trở lại cái loại tâm trạng thanh cao lạnh lẽo lại vừa thương xót tổn thương lúc chia tay của Bạch Mạt.

Thái Anh thật vất vả mới tìm được một chút cảm giác, Tân Dĩ Nguyên lại nói hơi không thoải mái, cuối cùng một cảnh cáo biệt phải quay tới hai giờ thì Lữ Việt mới tính là hài lòng, tổ đạo cụ chờ đợi đã lâu, rốt cục châm ngòi chuẩn bị đốt pháo hoa.

Bầu trời đầy khói lửa lóe sáng, hai mắt Thái Anh khép hờ, mà Tân Dĩ Nguyên càng dựa vào càng gần, hình ảnh này vô cùng hài hòa, nhưng chỉ có Tân Dĩ Nguyên và Thái Anh hiểu được, để duy trì không khí này không hề dễ dàng, lại không thể mượn sức mà chỉ có thể đứng cứng tại chỗ chỉ định là một chuyện gian nan đến mức nào.

Cũng may cảnh quay gần không dùng được, quay hai lần đã xong.

Kể từ đó phần diễn của Thái Anh và Tân Dĩ Nguyên đã xong, Thái Anh vốn là bởi vì chuyên tâm quay phim mà an tĩnh nay lại một lần nữa bang bang nhảy dựng lên, đứng tại bờ biển một cử động nhỏ cũng không dám, trong tay còn nắm chính quần áo của mình.

Tân Dĩ Nguyên:...

Người con gái này hết thuốc chữa rồi! Vừa quay xong liền lập tức bắt đầu nổi lên bong bóng màu hồng rồi...

Mà "đầu xỏ gây nên" Trí Mân lại tức thì cầm khoác đưa tới cho Thái Anh, khoác lên người Thái Anh.

"Đi thôi."

Thái Anh cúi đầu nhẹ gật, vui vẻ không kìm được mà hiện lên trên miệng.

Tân Dĩ Nguyên không hiểu: "Thầy, hai người cũng không phải đôi vợ chồng gia nha, hôm nay làm sao vậy..."

Thái Anh: "..."

Cái gì mà vợ chồng già chứ! Nói hươu nói vượn!

Trí Mân lắc đầu cười, không nói gì, dẫn theo Thái Anh đi.

Tân Dĩ Nguyên: Ôi, sao ngay cả thầy nhìn cũng là lạ vậy...

Lúc lên xe của tổ phim để trở về, mặc dù Thái Anh và Trí Mân ngồi song song, nhưng phía trước còn có Kha Việt, đằng sau còn có Tiểu Tình và Tân Dĩ Nguyên, hình như hai người nói cái gì cũng không hợp.

Thái Anh tuyệt đối không nghĩ tới, mình lại công bố tình yêu ở sau, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu bí mật.

Muốn cùng Kha Việt thẳng thắn sao? Muốn cùng Liễu Trạch thẳng thắn sao? Muốn cùng Tiểu Tình thẳng thắn sao?

Trí Mân sẽ hi vọng cô nói cho những người khác sao?

Tâm tư Thái Anh cong cong gãy gãy, ngẩng đầu nhìn vào mắt Trí Mân.

Trí Mân cũng ở đây nhìn cô.

Thái Anh và anh nhìn nhau chừng ba giây, liền không nhịn được cúi đầu xuống lần nữa.

Loại cảm giác này, thật sự là khó có thể nói rõ.

Thái Anh có chút không tự nhiên mà nhúc nhích, phát hiện tay phải của Trí Mân khoác lên ghế ở giữa, vì vậy tay trái Thái Anh len lén, len lén, chậm rãi tiếp cận tay phải của Trí Mân.

Từng chút một, lại nhiều hơn một chút...

Bỗng nhiễn, Trí Mân giơ tay trực tiếp cầm tay trái đang ngọ nguậy của Thái Anh.

Thái Anh sững sờ, giương mắt nhìn anh lần nữa, Trí Mân nhỏ giọng nói: "Em muốn làm gì?"

Thái Anh rất căng thẳng, lại hơi chột dạ nhìn về phía Kha Việt, Kha Việt lại đang thấp giọng gọi điện thoại, hoàn toàn không biết được đằng sau đang xảy ra chuyện gì.

Thái Anh cũng học anh thấp giọng nói: "Anh không sợ sao?"

Trí Mân: "Ừ?"

Thái Anh: "Bị Kha Việt phát hiện."

Trí Mân: "Em không muốn anh ta biết?"

Thái Anh lắc đầu, lại lắc đầu.

Hận không thể thông báo cho thiên hạ!

Mặc dù, đã sớm thông báo cho thiên hạ ==

Vì vậy Trí Mân nói: "Kha Việt."

Kha Việt đè điện thoại lại, hoang mang quay đầu nhìn về phía Trí Mân, lái xe của tổ kịch cũng tò mò mà nhìn xuyên qua kính chiếu hậu tình hình bên này, Tân Dĩ Nguyên ở đằng sau vốn đã nhắm mắt nghỉ ngơi cũng mở ra.

Trí Mân kéo tay Thái Anh quơ quơ trước mặt Kha Việt: "Nói cho anh một tiếng, bọn tôi đang ở cùng một chỗ."

Tiểu Tình: "Hả?!?!"

Kha Việt: "..."

Kha Việt mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chỗ nắm tay của Trí Mân và Thái Anh.

Về phần Thái Anh, biểu hiện so với Kha Việt còn kinh ngạc hơn một chút...

Kha Việt há to miệng, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng mắt nhìn lái xe của tổ phim và Tân Dĩ Nguyên, cái gì cũng không nói, dùng tiếng Anh nói vài câu xin lỗi với bên kia bảo rằng lát nữa gọi lại, liền cúp điện thoại, nhìn chằm chằm phía trước không nói lời nào.

Tân Dĩ Nguyên không hiểu mà nhìn chằm chằm vào hai người: "Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này không phải ai cũng biết rồi sao? Thầy, rốt cuộc hôm này thầy làm sao vậy, tại sao một mực ân ái vậy!"

Trí Mân: "Ừ, không có chuyện của cậu, không nên hỏi nhiều."

Tân Dĩ Nguyên nhỏ giọng: "Đàn ông già nói yêu đương như là nhà cũ dễ bắt lửa, thầy Lâm nói thật là không sai."

Chính cậu ta lắm mồm, lại còn muốn lôi kéo Lâm Thì Tập vào ngăn cản họng súng.

Xe của tổ phim trở về khách sạn không được bình yên, Thái Anh đi ô tô lắc lư đung đưa, tay được Trí Mân nắm vô cùng ấm áp thoải mái, giống như uống rượu, cả người say khướt.

Đến khách sạn, mọi người mỗi người đi một ngả, chỉ còn lại Kha Việt, Thái Anh ,Trí Mân, Kha Việt trầm giọng nói: "Thái Anh, cô gọi Liễu Trạch xuống, bốn người chúng ta mở cuộc họp."

Trí Mân: "Không cần."

Kha Việt:?

Trí Mân: "Tôi nói về yêu đương mà thôi, có cái gì hay để họp hay sao? Thái Anh, sáng mai em còn phải quay phim, bây giờ đã hơn 12 giờ, nhanh đi tháo trang sức rồi nghỉ ngơi đi."

Kha Việt:...

Thật ra thì biết điều mà nói, Thái Anh thực sự không rời đi được, dù sao cô vừa cùng Trí Mân xác định quan hệ yêu đương, cô cảm thấy mình có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với Trí Mân, thế nhưng Trí Mân đã nói như vậy rồi, Kha Việt lại đen mặt, bản thân không có quyền hành gì mà ở lại hình như cũng quá không rụt rè rồi.

Vì vậy Thái Anh đành phải nói: "Vâng, hai người nghỉ sớm một chút. Ngủ ngon."

Trí Mân gật đầu, đưa mắt nhìn Thái Anh vào thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại, nhẹ nhàng gõ gõ đầu Thái Anh.

"Ngủ ngon. Ngày mai gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro