33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Em hi vọng anh ngủ ở ghế sô pha cũng được

Thái Anh quay hết một cảnh liền đi đến nghỉ ngơi ở bên cạnh, đang ngáp, lại phát hiện gần như tất cả mọi người đang nhìn mình rồi thì xì xào bàn tán.

Cô hơi mờ mịt, lần trước sôi nổi như vậy chính là vụ yêu sách của Tả Thị về việc của cô và Tân Dĩ Nguyên.

Cô đẩy Tiểu Tình còn đang ngủ bù ở trên ghế: "Tỉêu Tình, xảy ra chuyện gì rồi hả? Vì sao tôi cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn tôi vậy?"

Tiểu Tình từ trong mơ sợ hãi mà tỉnh dậy, xoa mí mắt nói: "Hả? Tôi không biết gì à? Xảy ra chuyện gì sao?"

Thái Anh: "Di động của tôi ở chỗ của cô phải không? Đưa tôi nhìn một chút."

Tiểu Tình còn đang tìm di động, Tân Dĩ Nguyên ở bên kia trở về nghỉ ngơi rồi lướt di động sắc mặt cũng biến đổi, nhìn về phía Thái Anh.

Thái Anh: "Làm sao ngay cả cậu cũng nhìn tôi như vậy? Sao thế?"

Tân Dĩ Nguyên: "Không thể nào."

Thái Anh: "...Cái gì?"

Tân Dĩ Nguyên: "Chị và thầy dính lấy nhau như vậy, làm sao có thể là người yêu giả được?!"

Trong lòng Thái Anh chợt giật mình, nhưng bây giờ cô và Trí Mân xác thực là một đôi, cho nên có thể vô cùng có khí thế mà nói: "Cái gì mà người yêu giả? Chúng tôi đương nhiên là chân tình!"

Tân Dĩ Nguyên: "Cái hợp đồng yêu đương này là chuyện gì vậy?"

Thái Anh trợn to mắt, Tiểu Thanh ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm mà đem điện thoại di động tới.

Thái Anh xem hết Weibo mà Tả Thị phát, cả người đều choáng váng, số share ở phía dưới đã vượt quá trăm nghìn rồi, đếm bình luận cũng thế cả.

Cái này mới phát được hơn một giờ...

Mọi người gần như còn rất cao hứng, cũng cảm thấy thật đương nhiên, trên căn bản mọi người đều phản ứng là "Hóa ra là như thế, vậy Trí Mân đột nhiên cùng cô ta công bố tình yêu cũng nghĩ thông suốt rồi."

Nhiều người còn đang đào bới sâu hơn, ví dụ như vì sao Trí Mân lại phải chọn Thái Anh để ngụy trang yêu đương, chẳng lẽ Thái Anh cầm được điểm yếu gì của Trí Mân trên tay sao? Hay là nói, Trí Mân thực sự là gay?!

Quần chúng vây xem náo động rối rít mở toang vấn đề ra.

"Quan hệ của Lâm Thì Tập và Thái Anh hình như cũng không tệ đâu, chẳng lẽ cô ấy phụ trách che chở cho đôi Phác -Lâm hay sao?!"

"Nếu nói như thế, Thái Anh và Tân Dĩ Nguyễn làm không tốt thì thật sự thành một đôi nha, Thái Anh vì nổi tiếng, che chở cho đôi Phá-lâm, còn lấy được Hiệp Khách Hành làm của riêng, kết quả trên đường quay phim liền thấy Tân Dĩ Nguyên vừa mắt..."

"Cho nên thật ra thì là một đôi gay và một couple sư mẫu cùng học trò sao?! Lại có chút cảm giác..."

Tân Dĩ Nguyên gần như muốn đập điện thoại: "Vì sao lại có tôi?! Tôi nằm xa như thế mà cũng có thể trúng đạn!?"

Đúng lúc Lâm Thì Tập quay xong rồi vội vàng chạy tới, sắc mặt của anh ta cũng không tốt, nhìn thấy Tân Dĩ Nguyên và Thái Anh, lập tức chống lại ánh mắt của mọi người mà đi tới, nói nhỏ: "Rốt cục chuyện là thế nào?"

Thái Anh còn chưa lên tiếng, Lâm Thì Tập liền nói: "Tôi nằm xa như thế mà cũng có thể trọng thương, quá suy đoán rồi, vì sao em và lão Phác có hợp đồng tình yêu đến cuối cùng lại phỏng đoán ra kết quả là, tôi là gay???"

Thái Anh: "...."

Thái Anh vốn đã nhức đầu, bây giờ lại càng muốn điên rồ lên, cô có chút vui mừng khi tổ phim có an ninh rất nghiêm khắc, bằng không thì chắc chắn sẽ bị kí giả nhấn chìm,Thái Anh nghĩ một lúc, nói: "Tôi và Trí Mân, bây giờ thực sự là ở cùng một chỗ."

Lâm Thì Tập là người thông minh, lập tức nói: "Ban đầu có làm nó?"

Thái Anh há miệng, không lên tiếng.

Lâm Thì Tập hiểu rõ: "Cũng quá huyền ảo rồi, hai người đóng phim thần tượng à..."

Mặt Tân Dĩ Nguyên cũng đầy hoảng sợ.

Thái Anh: "Xin lỗi, tôi..."

Cô đang muốn nói xin lỗi thật tốt, di động lại vang lên, là Trí Mân gọi đến.

Thái Anh do dự một giây, vẫn nhận điện.

"Trí Mân, em..."

"Không sao cả." Giọng của Trí Mân vẫn trước sau như một để cô yên tâm, "Em không được lên tiếng, để anh giải quyết."

Anh nói như vậy, Thái Anh liền cảm thấy giống như thật sự hoàn toàn không có vấn đề gì, thế nhưng mà...

"Không được." Thái Anh bất an nhưng lại kiên định mà nói, "Lần này em không thể lại im lặng, em không muốn luôn dựa vào anh như vậy, vốn sự kiện này có nguyên nhân là bắt đầu từ em, ít nhất là lần này, có thể để cho em nói không? Nếu như, nếu như anh cảm thấy chúng ta không cần giấu diếm gì cả, vậy thì, có thể để cho em nói không? Mặc dù tài ăn nói của em không tốt, nhưng em nguyện ý, muốn cho mọi người biết rốt cục là chuyện gì. Em không muốn lại kéo anh về sau."

Trí Mân ở bên kia trầm mặc một lát, nói: "Thái Anh, anh hiểu ý nghĩ của em, nhưng tạm thời còn chưa được."

Thái Anh ngẩn người: "Ah..."

Trí Mân: "Em muốn cho mọi người biết, hết thảy đều là em chủ đạo sao? Thẳng thắn như vậy, sẽ không đổi được thông cảm."

Thái Anh thật lòng nói: "Cũng đúng,thế nhưng đây là sự thật."

Trí Mân nói: "Nhưng nếu em đã muốn cùng anh đối mặt, vậy thì cùng nhau. Tí nữa anh nói với Lữ Việt, cho em rời đi sớm, đêm nay hoặc sáng mai em sẽ trở lại Bắc Kinh."

Thái Anh: "Vâng!"

"Thái Anh, em không kéo chân của anh. Tập trung quay phim đi, ngày mai gặp."

Thái Anh: "...Ngày mai gặp."

Cúp điện thoại, Thái Anh vô cùng buồn rầu mà thở dài, Lâm Thì Tập vẫn còn ở lại nói: "Lúc em cùng Trí Mân tham dự hôn lễ của Diêu Hâm, hai người chưa ở cùng một chỗ?"

Thái Anh lắc đầu.

Lâm Thì Tập: "Khó trách! Khó trách anh cho hai người các hình thức kết hôn, thái độ của hai người rất kì quái, khó trách em chứng kiến Diêu Hâm và Trí Mân.. Lại bình tĩnh như vậy. Bây giờ anh hiểu rồi."

"Hiểu ra" có thích hợp để dùng ở chỗ này sao?!

Thái Anh khóc không ra nước mắt: "Lâm Thì Tập, bây giờ anh là khách mời của chó săn sao? Đừng hỏi nữa, trong lòng em đã rất khổ rồi."

Lâm Thì Tập vỗ vỗ bả vai cô: "Không sao, bây giờ em và Trí Mân đã cùng ở chung một chỗ, cái gọi là yêu sách, coi như là điều chỉnh vậy."

Chỉ mong là thế.

Thái Anh gật đầu, Lâm Thì Tập liền đi sang bên cạnh để hóa trang, Tân Dĩ Nguyên bỗng nhiên nói: "Có phải đêm hôm đó chị và thầy ở cùng một chỗ với nhau không?"

Thái Anh ngẩn ngơ: "Hả?"

Tân Dĩ Nguyên: "Chính là chúng ta quay cảnh... hôn ngày hôm đó."

Thái Anh không nghĩ tới Tân Dĩ Nguyên lại có hỏa nhãn kim tinh như vậy, có chút ngượng ngùng, Tân Dĩ Nguyên nói: "Chị..."

Mới mở đầu, điện thoại của Thái Anh lại vang lên.

Tân Dĩ Nguyên hậm hực ngậm miệng, đứng dậy: "Được rồi."

Thái Anh mờ mịt nhìn cậu ta đi xa, nhận điện thoại, Liễu Trạch nói: "A lô? Thái Anh?"

Thái Anh: "Chị Liễu..."

Liễu Trạch: "Xin lỗi, chị nhất thời sơ sảy để cho người khác chụp được hợp đồng."

Thật ra Thái Anh cũng đại khái đoán được, Liễu Trạch trở về Bắc Kinh một hồi liền có chuyện như vậy, nhất định là có người đã sớm theo dõi Liễu Trạch.

Cô hết sức an ủi Liễu Trạch: "Không sao đâu chị Liễu, dù sao em và Trí Mân đã ở cùng một chỗ. Đúng rồi..., đêm nay em có thể trở về Bắc Kinh rồi."

Liễu Trạch: "Chị biết rồi, trước tiên em trở về đi, đem chuyện này giải quyết, sau đó, rồi mới... Được rồi, em về rồi sẽ nói lại."

Thái Anh: "Vâng, không có chuyện gì đâu, nhưng, chị không sao chứ?"

Thái Anh dù gì cũng đã theo Liễu Trạch ba năm, chưa bao giờ thấy chị phạm sai lầm lớn thế này.

Liễu Trạch cười khổ một tiếng: "Không sao."

Rất nhanh liền cúp máy, còn rất nhiều chuyện phải xử lí.

Thái Anh có chút lo âu, sau đó có thông báo cô đêm nay có thể có vé để trở về, Thái Anh rất xin lỗi, Lữ Việt bất đắc dĩ nói: "Cô và cậu ta như vậy, tiện thể gửi lời hỏi thăm sức khỏe, nhưng, tôi dù sao cũng là đạo diễn buôn bán, có scandal cũng không phải là chuyện xấu, ừ, nếu như lúc chiếu phim hai người lại có scandal thì càng tốt hơn."

Thái Anh: "...Cái này, tôi không thể bảo đảm được."

Vì phòng ngừa chó săn biết cô dùng giấy chứng nhận sẽ biết được thời gian cô về Bắc Kinh, Thái Anh phải dùng hộ chiếu mua vé máy bay, nhắn cho Liễu Trạch thời gian mình đến nơi, đến sân bay quả nhiên không có chó săn, nhưng đến đón mình lại là Trí Mân.

Thái Anh đeo khẩu trang và kính đen rất dễ thấy, Trí Mân cũng giống như vậy, rất nhanh có người nhận ra bọn họ, Trí Mân kéo tay cô nói: "Đi thôi."

Trí Mân một tay đem theo hành lí của cô, một tay dắt lấy cô, người qua đường đều rút điện thoại ra chụp, hai người lên xe vẫn có một đám người đi theo.

Thái Anh hơi mơ hồ, có phải tất cả mọi người đều cảm thấy hai người bây giờ là đang diễn trò đúng không?

Trí Mân trực tiếp cho xe chạy: "Bây giờ tạm thời em không thể về nhà."

Thái Anh không ngờ câu đầu tiên của anh là như vậy, ngẩn người, Trí Mân nói: "Bọn họ biết em ở đâu rồi, có người ở đấy."

Ngày này rốt cục cũng đến rồi.

Thái Anh nghĩ đến bản thân phá khu nhà trọ nhỏ liền thở dài.

Trí Mân: "Thở dài cái gì?"

"Anh cùng Kha tổng và chị Liễu nhất định đã bàn bạc qua, mọi người bây giờ định làm gì?"

"Nói một ít chân tướng." Trí Mân đánh tay lái, "Trên hợp đồng chưa từng đề cập qua chuyện giả yêu, kí tên cũng chỉ có tên của Liễu Trạch và Kha Việt, cho nên... Bọn họ vất vả một chút, vác cái nồi này."

Thái Anh không hiểu sao nghĩ tới vác nồi: "Chính là nói, hai chúng ta không biết đến chuyện này?"

Trí Mân: "Em biết, anh không biết."

Thái Anh nghĩ một lúc, bừng tỉnh.

Bên trên hợp đồng chủ yếu là gò bó Thái Anh, cho nên Trí Mân và Thái Anh là người yêu thật sự, Trí Mân để cho bạn gái mình kí loại hợp đồng cặn bã này. Mà tương đối, Thái Anh đồng ý tiếp nhận điều khoản, ngược lại làm cho người ta đau lòng.

Thái Anh cảm thán: "Kha tổng có bị mọi người chỉ trích hay không?"

Trí Mân: "Nhất định có chỉ trích, đại khái ca ngợi cũng có."

Chỉ trích sẽ nói hắn áp bức Thái Anh, ca ngợi sẽ nói đại khái chính là mỗi chuyện hắn đều giúp Trí Mân lo liệu chu toàn.

Thái Anh nhịn không được bật cười: "Mọi người thật thông minh, như vậy có thể giải quyết rồi. Sớm biết như vậy, em cũng không xin nghỉ, tiếp tục ở lại tổ phim."
Trí Mân liếc cô một cái: "Em không muốn đến Bắc Kinh?"

Bên trong lời này có chút ý tứ khác, Thái Anh nói: "Thật ra cũng không có, đến cũng rất tốt. Có thể nghỉ ngơi."

Còn có thể thấy anh.

Trí Mân "Trước kia bỗng nhiên rời khỏi, thật xin lỗi."

"Anh đã nói một lần rồi." Thái Anh quan tâm hỏi,"Bà nội anh thế nào rồi?"

"Ừ, không sao, để cho bà nằm viện bà còn không vui." Nhắc tới bà nội của mình, Trí Mân cười cười, "Thật ra là còn muốn bay tới Bắc Kinh xem em, bị hộ sĩ ngăn lại."

Như thế Trí Mân lần thứ hai nhắc tới bà nội muốn nhìn cô, Thái Anh có hơi vui vẻ: "Không sao, chờ lúc chúng ta rảnh rỗi, anh có thể mang em đi gặp bà, cùng bà tới Bắc Kinh."

Nói xong lại cảm thẩy, ồ, có phải hơi chủ động hay không...

Trí Mân gật đầu: "Ừ."

Đèn đường bật lên, cảnh đêm mờ mịt,Thái Anh ở trên máy bay tâm tình còn vô cùng buồn rầu, bây giờ đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.

Một mực nhìn Trí Mân cũng không tốt, mắt Thái Anh nhìn về phía trước nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Trí Mân: "Đến nhà của anh."

Thái Anh ngẩn người, Trí Mân nói: "Chỉ là đi lánh nạn, bây giờ Cách Mộc cũng không đi được."

Thái Anh mạnh mẽ giả vờ trấn định: "Em biết, phim ở tivi đều diễn như thế, em ngủ ở giường, anh ngủ ở ghế sô pha."

Trí Mân nói: "Em hi vọng anh ngủ ở ghế sô pha cũng được, nhưng nhà của anh xác thực không phải chỉ có một phòng."

Thái Anh: "...."

Đúng nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro