Lỡ hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ dựa vào những dư luận năm đó để kết luận bản chất của một người thì quả thật có chút vội vàng.

Nhưng năng lực cao thấp của người quản lý lại có ảnh hưởng trực tiếp tới tiền đồ của một người nghệ sĩ, anh đã không thể ép Tống Như ký hợp đồng với giải trí Đại Thiên để anh có thể tự mình bảo vệ cô, thì anh cần phải cân nhắc xem xét tới những người ở xung quanh cô.

Dương Gia Cửu thật sự có chút để ý tới cái tên Tiêu Dịch Trạch này.

Anh ôm chầm lấy Tống Như, cằm dưới của anh nhẹ áp lên cổ cô, hít lấy mùi thơm ngát trên người cô rồi mới chậm rãi nói :

- Anh không muốn trên con đường của em lại có thêm bất kỳ bất trắc nào nữa, như vậy chính là nói anh là kẻ vô dụng không bảo vệ được em.

- Anh yên tâm, em đã là người của anh rồi, em sẽ hoàn toàn thuộc về anh thôi, em sẽ vì anh mà bảo vệ bản thân mình thật tốt, em bảo đảm đó.

Anh quay người của Tống Như lại, hôn vào đôi môi nhỏ nhắn của cô, nụ hôn của anh như thể muốn cất giữ lại tất cả những lời thề non hẹn biển của Tống Như.

Cho dù là lúc nào đi nữa, bọn họ vẫn luôn có thể dùng hành động thực tế để biểu đạt tình yêu chân thành của mình dành cho đối phương.

Chỉ cần bọn họ ở bên nhau, mọi khó khăn sóng gió đều có thể vượt qua, chỉ cần họ nắm lấy tay nhau thì cho dù ngày tận thế có giáng xuống họ vẫn sẽ bình tĩnh cùng nhau đối mặt.

..

Sau khi Tiêu Dịch Trạch về nhà, anh ta cứ ngây ngốc nhìn mấy tấm ảnh cũ, anh uống rượu cả đêm, say đến nỗi cả người anh mệt mỏi bủn rủn như đống bùn.

Tống Như hay là quảng cáo của Snow anh cũng không nhớ nhớ gì hết.

Bộ phận quảng cáo bị Tống Như cho leo cây, bọn họ liền trực tiếp gọi điện thoại tới chất vấn Trương Vân, hỏi xem thành ý của Oalets bay đi đâu mất rồi? Phó tổng giám đốc Pitt của họ đang vô cùng tức giận.

Trương Vân chỉ có thể xin lỗi để bọn họ nguôi giận trước, cô cố gắng giải thích đi giải thích lại nhưng họ vẫn tuyệt nhiên cúp ngang điện thoại, còn nói sẽ nhờ đến pháp luật để giải quyết chuyện này cho ra lẽ nữa.

Sau đó, không biết tin này tại sao lại bị truyền ra ngoài.

Sang Nghệ nắm bắt tin tức này rồi còn ngang nhiên nói rằng, nếu Tống Như đã ỷ mình là ngôi sao lớn không thèm chấp nhận làm người phát ngôn của Snow, vậy thì Hàn Tuyết Lê sẽ lấy danh xưng Tiểu Tống Như đi tranh dự án này, hơn nữa cô sẽ biểu diễn theo cách trẻ trung và thời trang hơn, chắc chắn sẽ làm cho thương hiệu này tỏa sáng trong thị trường trang sức kim cương trong tương lai.

Ngoài ra còn có rất nhiều phương tiện truyền thông cũng ăn theo bài báo này, họ đăng cái gì mà Tống Như bị bệnh ngôi sao, coi thường hợp tác với người mới, bao nhiêu nước bẩn bây giờ đều hoàn toàn hất thẳng lên đầu của Tống Như. Rất nhiều tin tức tiêu cực về cô được lan truyền trên internet, nó hoàn toàn khiến người ta quên mất đi sự xuất sắc của Tống Như trong buổi quay quảng cáo công ích lần trước. Những bình luận tiêu cực ác ý cũng lan tràn khắp cả FB của cô như thủy triều.

Không ngờ Sang Nghệ chỉ vì muốn lăng xê Hàn Tuyết Lê mà lại dùng đến chiêu lừa bịp này.

Mấy cái phương tiện truyền thông đó chắc chắn đã nhận tiền của Sang Nghệ, viết báo lá cải để đánh lừa dư luận rồi, chứ bên bộ phận quảng cáo chỉ nói là muốn dùng pháp luật để giải quyết chứ không có ý định muốn tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.

Bây giờ chuyện này đã phát triển tràn lan đến mức không thể kiểm soát được rồi, Trương Vân mang theo vẻ khổ não gọi điện thoại cho Tiêu Dịch Trạch :

- Anh náo loạn đủ chưa? Tống Như cực khổ bao nhiêu mới được bây giờ, chỉ vì một sự bỏ mặc của anh mà tất cả đã đổ sông đổ bể cả rồi. Hay do anh đã nấp ở bên ngoài năm năm rồi nên bây giờ không thể làm việc nữa đúng không? Chẳng lẽ cả đời này anh cũng không thèm giao lưu với các nghệ sĩ sao? Tôi có thể đợi anh tỉnh táo trở lại, nhưng Tống Như là người vô tội, anh phải tự thu dọn tàn cục của chuyện này, nếu không tôi đây cũng không nhận anh là bạn cũ nữa.

Nghe ngữ khí của Trương Vân, kẻ say xỉn Tiêu Dịch Trạch tỉnh táo hẳn ra, anh đặt điện thoại xuống rồi lập tức mở máy tính lên.

Kết cục này là do anh tạo ra nên anh nhất định phải thu dọn nó.

Sau khi xem kỹ càng chuyện này, màn hình máy tính của Tiêu Dịch Trạch hiện lên hình ảnh của Hàn Tuyết Lê và Tống Như có một bài báo đã đem hai tấm ảnh mà họ trông giống nhau nhất để so sánh, ngôn từ được viết vô cùng ác độc, họ ám chỉ Hàn Tuyết Lê tuổi trẻ tràn đầy sinh khí còn Tống Như chỉ là một kẻ hết thời.

Tiêu Dịch Trạch cười lạnh một tiếng, chuyện người giống người trên thế giới này thì có rất nhiều, chỉ cần make-up và phẫu thuật thẩm mỹ thì có thể trở nên giống người khác rồi.

Nhưng ánh mắt và thần thái của mỗi người thì không thể sao chép được, giả thì vĩnh viễn cũng chỉ là giả thôi.

Hút xong hai điếu thuốc, Tiêu Dịch Trạch ở trong phòng hạ quyết tâm gọi điện thoại cho Tống Như.

- Tống Như, chào cô, tôi là Tiêu Dịch Trạch, chuyện hôm qua

- Tôi biết anh không đồng ý làm quản lý của tôi, anh yên tâm tôi cũng chẳng có trông mong như vậy đâu, mong anh giải thích rõ ràng với Trương tổng, tôi cũng hi vọng cô ấy có thể chỉ định người quản lý khác cho tôi, còn về chuyện làm người phát ngôn của Snow, tôi sẽ theo cách của tôi để đến đó bàn bạc lại, không cần anh nhúng tay vào.

Vừa dứt lời, Tống Như không hề để cho Tiêu Dịch Trạch có bất kỳ cơ hội nào giải thích, dứt khoát nhanh gọn cúp ngang điện thoại.

Thì ra đây chính là người mà Trương Vân nhìn trúng.

Quả thật rất đặc biệt.

Tiêu Dịch Trạch nghĩ đi nghĩ lại, liền mở cửa rời khỏi nhà trọ, xem ra khoảng thời gian này sẽ rất bận rộn.

Tống Như rất để ý đến dự án làm người phát ngôn của Snow này, một mặt là vì đây là dự án làm người đại diện đầu tiên mà Trương Vân giúp cô ký, mặt khác là vì nhà họ Tống kinh doanh châu báu nên đã từng hợp tác với Snow rất nhiều lần, cô không muốn vì chuyện của cô mà ảnh hưởng tới nhà của mình.

Hơn nữa, là vì Hàn Tuyết Lê ép người quá đáng, lần một lần hai lợi dụng danh tiếng của mình, cô còn có thể nhịn, nhưng cô thấy cái loại thủ đoạn dùng để lăng xê này đã quá mức nghiêm trọng rồi, lại còn nhìn thấy Hàn Tuyết Lê khóc lóc ỉ ê trước ống kính càng khiến cô nhịn không nổi nữa.

Sang Nghệ chỉ cung cấp tin tức để đánh lạc hướng dư luận, mấy ngày nữa thì tin này cũng sẽ bị những tin khác làm loãng đi thôi, nhưng sự tồn tại của Hàn Tuyết Lê chỉ là màn dạo đầu.

Chỉ cần cô còn ở trong showbiz thì vĩnh viễn vẫn sẽ bị moi mốc vấn đề này, Tống Như không muốn trong sự nghiệp của mình sau này lại dính dáng tới vấn đề ngứa mắt này nữa.

Văn phòng Tổng giám đốc giải trí Đại Thiên đã sắp xếp xong những tư liệu liên quan tới sự kiện lần này.

Sau khi Trần Viễn đến văn phòng của Dương Gia Cửu, anh liền đứng ở bên cạnh đợi lệnh.

Chỉ cần là chuyện liên quan tới Tống Như, Dương Gia Cửu nhất định sẽ để tâm.

- Đã gấp gáp đến độ này rồi sao?

Dương Gia Cửu đang xem xét mấy phương tiện truyền thông đã bị Sang Nghệ thu mua, còn có tiêu đề của mấy bản thảo tin tức, hàng lông mày tuấn lãng của anh hơi nhướn lên :

- Chặn lại toàn bộ.

Chỉ với một câu nói của anh thôi cũng đủ khiến công trạng của mấy hãng truyền thông này trong vòng nửa năm sau tụt dốc không phanh, cổ phiếu sẽ rơi xuống đáy vực thẳm, khoảng năm sau nữa là sẽ biến mất khỏi showbiz.

Đây chính là kết cục của những kẻ đã đụng tới vợ anh.

- Vậy còn Sang Nghệ

Trần Viễn thấp giọng hỏi.

- Sang Nghệ chỉ là vật dẫn, điểm nòng cốt quan trọng nhất chính là bản thân Hàn Tuyết Lê.

Dương Gia Cửu chậm rãi nói, trong con ngươi sâu thẳm của anh mang theo vài phần lạnh lẽo.

Ở điểm này cách nhìn của anh và Tống Như đúng là không bàn mà trùng ý.

Cho dù anh có công khai đối đầu với Sang Nghệ thì cũng không có tác dụng gì.

- Tôi cần tất cả tư liệu về bối cảnh của Hàn Tuyết Lê, một nghệ sĩ mới tài năng như vậy ngay cả một chút dấu vết nào cũng không để sót là điều không thể. Phải có điều gì đó mà Sang Nghệ muốn che đậy, nhưng che đậy không được.

- Vâng, tổng giám đốc.

- Tôi không muốn nhìn thấy những tin tức liên quan tới chuyện này nữa.

Dương Gia Cửu lạnh lùng nói.

- Tôi đi xử lý ngay.

Trần Viễn nói xong liền rời khỏi văn phòng, anh vốn không dám nán lại văn phòng của Dương Gia Cửu lâu hơn nữa bởi vì biểu cảm của anh ta bây giờ quá là đáng sợ rồi, anh thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi a.

Hàn Tuyết Lê muốn nổi không thành vấn đề.

Nhưng cô ta đáng ra không nên dựa vào hơi của Tống Như để ra mắt, lại còn làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Tống Như, với loại người đầy tâm cơ này, Dương Gia Cửu tuyệt đối sẽ không để cô ta tiếp tục ở lại giới giải trí này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro