Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Trượt tay nhấn "like"

"Bang!"

Một tập kịch bản đột nhiên bị quăng trên bàn!

"Trượt tay..trượt tay...lại là trượt tay! Đại tiểu thư của tôi, em làm ơn lần sau nếu mà có lướt Weibo thì hãy chú ý một chút được không!?"

Chị Lưu đau đầu lấy tay đỡ trán, ngực không ngừng phập phồng:

"Em đếm xem đây là lần thứ mấy rồi, may mà lần này chỉ là Chu Cầm Cầm, nếu đổi lại là mấy người cỡ như Mục Dao thì em chờ bị người ta chửi chết đi!"

Cô gái có mái tóc dài uốn nhẹ ngồi trên ghế sô pha màu nâu. Cô nhìn tập kịch bản trên bàn, rồi quét mắt nhìn sang chị Lưu đang tức giận, mày nhíu lại, vẫn không nói gì.

"Được rồi, dù sao Chu Cầm Cầm với em cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân, việc này công ty sẽ thuê thủy quân để khống chế, em không cần phải nhúng tay."

Nói xong, chị Lưu đi về phía phòng bếp tự rót cho mình ly nước, lẩm bẩm:

"Em cũng đừng suốt ngày toàn chơi game. Tuy rằng trong giới giải trí năng lực diễn xuất không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng dù sao cũng không thể diễn quá tệ được, nếu không cho dù có chị của em nâng đỡ che chở, em cũng không thể đóng phim của những đạo diễn nổi tiếng được."

Bưng ly nước, chị Lưu mới chậm rãi đi tới nhìn về phía Tô San:

"Chị có tìm cho em một thầy dạy diễn xuất. Hiện giờ tình thế của em khá gấp gáp, mấy ngày nữa là phải tham gia quay phim rồi, lần này tuyệt đối không được thất bại. Phải biết rằng chị của em vì thay em bắt lấy cơ hội này đã phải đầu tư không ít tiền, nếu không thì với vị trí của em, cho dù bò thêm mấy năm nữa cũng không thể sờ tới"

Nghe chị Lưu nói một tràng dài, Dương Mẫn chỉ chuyển động ánh mắt, cũng không nói lời nào.

Thấy Dương Mẫn không để ý tới lời mình nói, chị Lưu hơi chút bực bội đặt mạnh cốc nước lên bàn:

"Đừng tưởng là chị đang nói giỡn với em. Đạo diễn Hoàng kia tính tình không tốt, nếu như biểu hiện của em quá tệ, người ta sẽ không quan tâm xem em có phải là người nhà của nhà đầu tư hay không đâu."

Nghe vậy, người ngồi trên ghế sô pha rốt cuộc cũng có phản ứng, cô duỗi tay hất tóc ra sau, thuận miệng nói:

"Em không cần thầy dạy diễn xuất."

Nghe vậy, chị Lưu suýt chút nữa bị chọc giận quá hóa cười:

"Đúng vậy, giới giải trí đúng là dựa vào tuổi trẻ để kiếm cơm, nhưng mỗi ngày đều có bao nhiêu người mới xuất hiện, em không có thực lực thì sớm muộn sẽ bị đào thải thôi!"

"Em mới đóng hai bộ phim, sao chị biết là em không có thực lực?" Dương Mẫn ngẩng đầu thản nhiên nhìn chị Lưu.

Chợt cảm thấy ánh mắt Dương Mẫn có điểm kỳ lạ, chị Lưu nhíu nhíu mi, đi tới ngồi ở đầu kia của sô pha, tiện tay cầm tập kịch bản trên bàn lên, mở ra một trang đưa cho Dương Mẫn.

"Ngay bây giờ, cho chị xem thực lực của em đi."

Chị Lưu không chút để ý nói. Nhận lấy tập kịch bản, Dương Mẫn cúi đầu nghiêm túc quét mắt nhìn. Một lúc lâu sau, bỗng dưng ngồi thẳng lên, nhấp khóe môi, lông mi dài vút hơi động, trong mắt sáng ngời dần dần đỏ lên.

Chị Lưu đang muốn nói gì thì nhìn thấy lông mi Dương Mẫn run lên, khóe mắt có 2 giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống tới cằm, vẻ mặt giống như đang muốn nói gì nhưng chỉ khóc nhìn chị Lưu. Toàn bộ phòng khách đều yên tĩnh, chị Lưu vội vàng lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô.

"Em cũng không tệ nha." Dương Mẫn bình tĩnh dùng khăn giấy lau mặt, sau đó ngồi lại sô pha.

"Nhưng trước đây em diễn 2 bộ phim kia quá tệ, không lẽ gần đây có em nghiên cứu luyện tập diễn xuất hả?"

Nói xong, chị Lưu lại cảm thấy không có khả năng. Trước đây Tô San diễn cảnh khóc đều phải dựa vào thuốc nhỏ mắt, bây giờ không tới ba giây là có thể rơi lệ?!

"Chị toàn kiếm cho em mấy phim thần tượng kiểu ngốc-bạch-ngọt, mấy phim này cần gì kỹ năng diễn xuất!"

Dương Mẫn ngồi xếp bằng trên sô pha tiếp tục lướt điện thoại. Chị Lưu hình như còn muốn nói gì đó, đột nhiên có cuộc gọi đến, đành phải đứng lên cầm lấy túi xách chuẩn bị đi.

"Nhớ kỹ lời chị, không cần để ý mấy chuyện trên mạng, còn thầy dạy diễn xuất chị có mời rồi, tốt nhất là em cứ đi gặp đi, đạo diễn Hoàng đối với kỹ năng diễn xuất yêu cầu rất nghiêm khắc"

Nói xong, Chị Lưu cầm điện thoại đi ra ngoài, hình như là có việc gấp. Trong căn chung cư lớn chỉ còn lại một mình, Dương Mẫn bỗng nhiên đứng dậy, đi tới cửa sổ, kéo rèm, nhìn xuống phía dưới khu nhà một mảng cây xanh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên mặt trời trên cao, cô hít sâu một hơi, xoay người, kéo lại rèm. Cô không hiểu tại sao mình lại đến được thế giới kỳ lạ này, cũng không biết tại sao mình lại trở thành chủ nhân của thân thể này, lại có toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Đúng vậy, cô thực ra là thứ nữ phủ Thừa Tướng của Tuyên triều. Nơi đó cũng giống như giới giải trí, mỗi người đều không từ thủ đoạn để được bước lên cao hơn, ai cũng không muốn bị người khác xem thường. Nhưng ở nơi đó, không tranh giành thì kết cục còn thảm hại hơn cả cái chết. Cô nỗ lực học tập cầm kỳ thi họa, nổi danh toàn kinh thành, hao hết tâm tư, cuối cùng có thể gả cho Thái Tử làm Trắc phi. Nhưng đêm tân hôn, khăn voan còn chưa kịp vén lên thì có một đám thích khách xông vào. Thái Tử có võ công nên tất nhiên không sao, nhưng cô lại bị thích khách ngộ sát, vừa mở mắt ra thì đã tới thế giới này. Thực ra thì cô cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối, mẹ ruột của cô là di nương trong phủ đã mất sớm, cô cũng không có thứ gì để lưu luyến ở đó, kể cả Thái tử, vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau, càng không đáng để lưu luyến.

Mà ở thế giới này cũng không tệ, ít nhất mỗi người đàn ông chỉ cưới một vợ, mặc dù cũng có người sẽ ngoại tình, nhưng đối với Dương Mẫn mà nói, dựa vào đàn ông còn không bằng dựa vào bản thân. Dương Mẫn nguyên bản ở thế giới này gia cảnh cũng có thể nói là giàu có. Nhà có mở một công ty nhỏ, trong giới giải trí cũng không hơn được ai, nhưng cô ấy có một người chị, anh rể của cô ấy có mở một trang web về video. Mặc dù không phải là trang web hàng đầu cả nước, nhưng mấy năm nay phát triển không tệ, cũng bắt đầu chuyển sang đầu tư để sản xuất phim. Biết Dương Mẫn thích đóng phim, chị của cô ấy lập tức để Dương Mẫn đóng một bộ phim trên mạng do mình đầu tư. Kịch bản bộ phim này cũng không tệ, cho nên cũng có hot một hồi, nhưng do là phim trên mạng  cho nên cũng chỉ nổi tiếng trong bộ phận giới trẻ. Hơn nữa năng lực diễn xuất của Dương Mẫn nguyên bản quá tệ, lại không chịu rèn luyện thật tốt, cho nên vẫn bị cư dân mạng chửi mắng. Mà cô Chu Cầm Cầm kia cũng là diễn viên xuất thân từ phim trên mạng, toàn đóng phim về thanh xuân trường học, cho nên khó tránh khỏi bị người ta đem ra so sánh, năng lực diễn xuất của hai người đều kém như nhau.

Đêm qua, lúc nguyên chủ lướt Weibo, đúng lúc không cẩn thận nhấn “like” đối với một bài mắng Chu Cầm Cầm, fan của cả 2 người vốn dĩ luôn mâu thuẫn nên tự nhiên nổi sóng. Sau đó cô cả đêm chơi game tự nhiên lặng yên không một tiếng động chết đột ngột.  Chị của nguyên chủ đối với nguyên chủ cũng rất tốt. Bộ phim lần này chị của nguyên chủ cũng tham gia đầu tư, đến lúc phim ra mắt cũng sẽ đăng tin tức trang web của anh rể, coi như nể mặt anh rể, vì vậy phía nhà sản xuất cho nguyên chủ đóng vai nữ số 3. Bằng không với địa vị diễn viên hạng ba trên mạng như nguyên chủ sẽ không thể sờ đến bộ phim lớn như vậy. Cô lại tiếp tục cầm lấy diện thoại lướt Weibo, phát hiện chuyện này thực sự nổi sóng, từ khóa về vụ này từ thứ 30 nhanh chóng lên vị trí thứ 6 trong bảng xếp hạng hot search.

Tiêu đề “Dương Mẫn ‘like’ có phải là do trượt tay hay không?”

Cư dân mạng A: “Đây là chuyện cười hay nhất tôi nghe trong năm nay, bản thân Dương tiểu thư năng lực diễn xuất như thế nào, trong lòng không biết tự xem lại mình đi *mặt cười*”

Cư dân mạng B: “Kỹ nữ họ Dương có tâm cơ lợi dụng Cầm Cầm nhà ta để lăng xê, năng lực diễn xuất của mình nát như một đống phân, còn có mặt mũi mà nói Cầm Cầm nhà ta?”

Cư dân mạng C: “Công ty quản lý cũng đã nói là do trượt tay, mấy người fan não tàn còn muốn sao? Năng lực diễn xuất của Mẫn Mẫn không tốt, cũng còn tốt hơn Chu Cầm Cầm!”

Cư dân mạng D: “*nôn mửa* Fan não tàn của kỹ nữ còn có mặt mũi nói thần tượng của mình năng lực diễn xuất tốt? Mắt mù thì nên đi khám mắt đi, để tui giới thiệu bệnh viện cho!”

Cư dân mạng E: “Người qua đường nói một câu, năng lực diễn xuất của bọn họ đều ngang nhau, xin các người đừng đóng phim, tha cho khán giả đi!”

Cư dân mạng F: “Năng lực diễn xuất của cả hai đều cay mắt, nhưng tôi thích gương mặt của Dương Mẫn, hy vọng Dương Mẫn về sau có thể cẩn thận rèn luyện kỹ năng diễn xuất.”

Nhìn qua một vài bình luận, Dương Mẫn cũng không quá quan tâm, đối với mấy chuyện kiểu này, cô cũng không để trong lòng. Trong giới giải trí, đáng sợ nhất không phải là bị người ta chửi mắng, mà là việc ngay cả mắng chửi người ta cũng không thèm, không có ai quan tâm mới là đáng sợ nhất, còn việc diễn kịch thì cô đã diễn cả đời rồi. Mỗi ngày giới giải trí đều có tin mới ra, không đến hai ngày chuyện cô trượt tay nhấn ‘like’ đã bị người ta quên đi. Hai ngày nay cô vẫn luôn tập trung đọc kịch bản.

Chị Lưu nói không sai, nếu bộ phim này cô biểu diễn tốt không chỉ giúp cho mối quan hệ giữa cô và đạo diễn Hoàng tốt hơn, còn có thể cải thiện việc cô bị nói năng lực diễn xuất kém. Tại sao chỉ là cải thiện? Bởi vì nguyên bản Tô San trước đây còn có đóng một bộ phim cổ trang thần tượng, một thời gian ngắn nữa sẽ ra mắt, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại bị chê cười.

Ngày phim khởi quay thời tiết không tồi, nghi thức khởi quay được tiến hành trên một góc nhỏ ở quảng trường. Đội ngũ chế tác của bộ phim này thật xa hoa, Dương Mẫn cũng không dám tới trễ, sáng sớm đã cùng chị Lưu tới địa điểm khởi quay.

“Đợi lát nữa nếu có phóng viên đến phỏng vấn, em nhất định phải xem ánh mắt của chị mà nói, tuyệt đối không được nói lung tung!”

Chị Lưu túm cô đi vào một góc, hiển nhiên chị ấy không yên tâm đối với tính cách nói không lựa lời của Dương Mẫn.

“Em biết rồi.” Dương Mẫn tháo kính râm xuống, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.

Mọi người trong đoàn làm phim đều đã tới. Có người trang điểm, có người lướt điện thoại, mấy người không hot mấy thì ngồi đọc kịch bản, có người thì ngay cả cái ghế cũng không có mà ngồi, Dương Mẫn chính là một người trong số đó.

Thật ra bên ngoài có rất nhiều paparazzi đang chầu trực, bảo vệ đều ngăn bọn họ ở bên ngoài. Dù sao thì bộ phim này có vốn đầu tư khủng, tham gia đóng phim cũng nhiều người có thực lực, lại thêm diễn viên đóng vai nam chính là Điền Chính Quốc, người vừa mới nhận giải ảnh đế lần thứ hai.

“Ở đây cũng không phải là mấy chỗ làm phim trên mạng mà em từng làm, nhà đầu tư chính của bộ phim này không ai có thể đắc tội, nhớ rõ phải linh hoạt một chút, có nhiều bạn bè thì đối với con đường của em sau này mới tốt hơn được.”

Chị Lưu vẫn lải nhải dặn dò cô. Dương Mẫn khẽ gật đầu, rồi ngồi xổm xuống lướt điện thoại. “Em biết rồi.”

Đúng lúc này, đột nhiên, đám phóng viên xôn xao, sôi nổi chạy ra cùng một hướng.

“Chính Quốc tới!”

---Hết chương 1--

đừng có thấy chị tui hiền mà ăn hiếp nha, xin lỗi à thời của chị tui sắp tới rồi đó ('ー´) hứuuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro