CHƯƠNG 4: KIA HIỆN TẠI, AI MÀ KHÔNG PHẢI ĐỒ VẬT NÀY NỌ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại người ngay tại trước mặt, hơn nữa, cũng chuẩn bị ký tên, nhưng...

Khương Ngữ Ninh buông bút, nhìn đối phương.

Đối phương lập tức hiểu ý: "Cô có yêu cầu gì, cứ việc nói."

"Anh..." Khương Ngữ Ninh chỉ vào người đại diện trước của mình nói: "Có thể để anh ta biến mất khỏi giải trí Đế Thần hay không?"

Hai người đàn ông trong văn phòng, sửng sốt, nhất là người đại diện, gấp đến độ trừng mắt: "Khương Ngữ Ninh, cô không cần quá đáng? Tôi..... Tôi đối với cô tốt như vậy."

Tốt? Mệt anh ta nói được ra.

Cho nên, Khương Ngữ Ninh lại nhìn phó tổng, lại hỏi: "Có thể... Hoặc không thể?"

"Có thể." Phó tổng khẽ cắn môi, trực tiếp quay đầu nói với người người đại diện trước của Khương Ngữ Ninh: "Cậu, bị khai trừ rồi."

Người đại diện không thể tin nhìn Khương Ngữ Ninh, anh ta thế nào cũng không nghĩ tới, Khương Ngữ Ninh cư nhiên tính sổ.

Nhưng anh ta không thể mất đi phần công tác này, cho nên, người đại diện xiết chặt nắm tay, quỳ xuống trước mặt Khương Ngữ Ninh: "Ngữ Ninh, cầu cô... Thả tôi một con ngựa."

Thả một con ngựa? Khương Ngữ Ninh cười lạnh, hơn nữa làm bộ như không thấy, một lần nữa cầm lấy bút máy, nhưng trái phải không ký tên.

"Bà cô của tôi, cô còn có yêu cầu gì, cứ nói."

Khương Ngữ Ninh ngẩng đầu lên, cười đến giống con tiểu hồ ly: "Không bằng, ông làm cho Thẩm Như, giáp mặt nói xin lỗi tôi? Cô ta trước kia, đoạt đi nhiều tài nguyên của tôi, còn để lại trên vai một vết sẹo, bút nợ này, tôi vẫn nhớ kỹ."

Phó tổng nghe xong, vô cùng đau đầu đỡ cái trán.

Ông ta chỉ biết, lúc quan trọng này, tiện nhân đê tiện này, nhất định sẽ không đưa ra yêu cầu đơn giản.

"Tôi lập tức đi gọi Thẩm Như lại đây nhưng, cô cũng một vừa hai phải? Hừm?" Phó tổng nhẫn nại, đi nhanh đến cực hạn.

Tiểu hồ ly Khương Ngữ Ninh cúi đầu nhìn móng tay xinh đẹp chính mình, người đại diện quỳ bên cạnh, cô hoàn toàn coi như không thấy.

Buổi tối hôm trước thiếu chút nữa đưa cô đến trên giường Hoàng tổng, cũng không phải chuyện quỳ có thể giải quyết.

Ước chừng hai mươi phút sau, Thẩm Như được mời vào văn phòng phó tổng, nguyên nhân dính scandal, Thẩm Như có vẻ tiều tụy, hoàn toàn không có gọn gàng sáng sủa ngày thường.

"Thẩm Như, nói xin lỗi Ngữ Ninh, cũng nói cảm ơn, chuyện này, chúng ta còn phải dựa vào Ngữ Ninh giải quyết." Phó tổng nháy mắt với Thẩm Như, làm cho cô ta nhịn, dù sao về sau tài nguyên vẫn là của cô ta, đến lúc đó lại xử lý Khương Ngữ Ninh không muộn.

"Dựa vào cái gì tôi phải xin lỗi cô ta?" Thẩm Như khoanh hai tay trước ngực, xem thường.

Khương Ngữ Ninh không bắt buộc, trực tiếp từ ghế trên đứng dậy: "Phó tổng, tôi xem, ông vẫn là nghĩ cách khác đi."

"Thẩm Như, xin lỗi!" Phó tổng lớn tiếng quát lớn: "Nếu hôm nay cô không xin lỗi, tôi lập tức phong sát cô, dù sao scandal hiện tại của cô đang rất hot."

Thẩm Như không cam lòng chịu nhục, nhưng không nghĩ bị phong sát cho nên cố miễn cưỡng nói một câu: "Thực xin lỗi."

"Ai thực xin lỗi ai?" Khương Ngữ Ninh lấy tay chống cằm hỏi.

"Khương Ngữ Ninh, cô đắc ý gì vậy? Nếu không phải Khô Kiệt uy hiếp, cô cho cô là ai?" Thẩm Như trở mặt xem thường nhìn Khương Ngữ Ninh hỏi lại: "Cô phải làm rõ ràng, tài nguyên đều là công ty an bài, cô tìm tôi tức giận làm gì?"

"Phải không? Tôi đây cũng rõ ràng nói cho cô, cô bỏ lỡ một cơ hội duy nhất có thể xoay người." Nói xong, Khương Ngữ Ninh gọi điện thoại cho Khô Kiệt, trước mặt phó tổng và Thẩm Như, đối với di động nói: "Khô Kiệt..."

"Ninh Ninh?"

"Thẩm Như không nghĩ nói xin lỗi đâu." Khương Ngữ Ninh giống đứa trẻ con, cáo trạng với Khô Kiệt.

Thẩm Như và phó tổng nghe, khiếp sợ nói không ra lời.

"Phải không? Trong tay anh còn có video cô và tiểu thịt tươi ôm hôn, dài hơn... Lập tức an bài..."

Thẩm Như vừa nghe, lôi kéo Khương Ngữ Ninh, dùng sức lắc đầu: "Tôi sai rồi, Khương Ngữ Ninh, tôi thật sự sai lầm rồi, thực xin lỗi, cô nói Khô Kiệt đừng tung ra..."

Khương Ngữ Ninh cười nhạo, khoanh hai tay hỏi Thẩm Như: "Mới vừa rồi, ai mà không phải đồ vật này nọ?"

"Tôi... Tôi không phải đồ vật này nọ, tôi cầu cô." Thẩm Như cầm lấy cánh tay Khương Ngữ Ninh, thuận thế quỳ gối trước mặt Khương Ngữ Ninh, đẩy người đại diện trước của Khương Ngữ Ninh đến bên cạnh.

"Cô... Cô và Khô Kiệt có quan hệ gì?" phó tổng Đế thần, bỗng nhiên ý thức được vấn đề này rất nghiêm trọng, tay run rẩy chỉ vào Khương Ngữ Ninh hỏi.

"Đại khái, là anh trai tôi?" Khương Ngữ Ninh nhịn không được bật cười: "Thật ngại, bây giờ mới nói cho các người, người anh trai của tôi, lòng trả thù rất nặng, các người liên hợp Lục gia thiết kế gài bẫy hãm hại tôi và gì gì đó, làm cho anh trai tôi rất không thích."

"Không... Không có khả năng, nếu Khô Kiệt là anh trai cô, anh ta vì chuyện gì phải bôi đen cô?" Phó tổng bị tin tức này chấn động không biết làm gì.

"Bởi vì tôi nghĩ muốn thoát khỏi tra nam Lục Tông Dã, mà trong tay anh trai tôi, còn có rất nhiều ảnh Lục Tông Dã cùng nghệ sĩ hương diễm, ông đoán... Kế tiếp tôi báo đáp Lục Tông Dã như thế nào, lại báo đáp các người như thế nào?" Nói xong, Khương Ngữ Ninh từ trên ghế đứng dậy.

"Không... Ngữ Ninh..." Phó tổng vội vàng túm tay cô, nhưng lại bị Khương Ngữ Ninh bỏ ra.

Khương Ngữ Ninh khoát tay, nhìn một phòng người, biểu tình muôn màu muôn vẻ...

"Đúng rồi, trước khi đi báo trước cho biết tin tức buổi chiều sẽ biến đổi muôn màu."

Dứt lời tiểu hồ ly Khương Ngữ Ninh đẩy cửa văn phòng phó tổng ra, nghênh ngang tiêu sái từ giải trí Đế Thần đi ra.

Lúc này, phó tổng Đế Thần, lập tức lấy di động ra, hai tay run rẩy gọi điện thoại cho Lục Tông Dã, nhưng lại bị người đại diện trước của Khương Ngữ Ninh ngăn cản: "Phó tổng, không cần..."

"Cậu cút ngay."

"Phó tổng, tôi khuyên ông, thật sự không cần lại liên hệ tam thiếu gia Lục gia ... Chúng ta sẽ chết thảm hại hơn." Sở dĩ người đại diện trước của Khương Ngữ Ninh nói những lời này, hoàn toàn vì anh ta biết sau lưng Khương Ngữ Ninh có Lục Cảnh Tri.

"Cậu đã bị khai trừ rồi, cút cho tôi." Phó tổng giận không thể xoay, bọn họ đều bị Khương Ngữ Ninh chơi xoay quanh.

Cục tức này, như thế nào ông ta nuốt xuống?

"Ông sẽ hối hận... Thật sự." Người đại diện ngã ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy giải trí Đế Thần, rất nhanh sẽ xong đời.

Ngay khi Khương Ngữ Ninh rời đi không lâu, thanh tra ngành liên quan, tới cực kỳ nhanh.

Phó tổng Giải trí Đế Thần trong ánh kinh ngạc của nhân viên bị cảnh sát mang đi...

Ngay cả chính ông ta đều còn không hiểu.

Thấy ngu chưa? Choáng váng là được rồi!

Mà ngày này là ngày mà từ khi Khương Ngữ Ninh vào công ty tới nay cảm thấy vui vẻ nhất.

Ngẫm lại sắc mặt đám người giải trí Đế Thần, cô nhịn không được cười lên tiếng, nhất là nhớ đến sắc mặt phó tổng Đế Thần vừa rồi kia, cô ngồi ở sô pha, cười đến nước mắt đều chảy ra.

Rất nhanh, Khô Kiệt điện thoại đến, hỏi Khương Ngữ Ninh: "Ninh Ninh, anh mới vừa nhận được tin tức, giải trí Đế Thần bị tra xét."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai