C2-2 Báo thù rửa hận (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi thể Hoàng Phủ Tử Y nằm trong quan tài băng, nhưng không có đậy nắp, cũng không biết thiết kế như thế nào, tuy khí lạnh bức người, lại có thể để Sở Ngao Dư chạm đến, mà lúc anh nắm chạt tay Hoàng Phủ Tử Y, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y liền run rấy.

Mà ""Bọn họ"" trong miệng Sở Ngao Dư, rất nhanh xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, đó là một nam hai nữ, mà đều là người cô quen biết, một người không lâu trước kia đã theo đuổi cô bị cô cự tuyệt, một người cùng cô tranh đoạt vai diễn, còn một người là em họ của cô, ba người này ở cùng một chỗ, để Hoàng Phủ Tử Y cảm thấy bất ngờ lại không ngoài ý muốn.

""Anh là ai, tại sao lại bắt chúng tôi?"" Người mở miệng đầu tiên là người đàn ông kia, tên là Mã Bỉnh Thừa, xem như diễn viên hạng ba, trước đây không lâu còn hợp tác cùng Hoàng Phủ Tử Y, đồng thời cũng theo đuổi Hoàng Phủ Tử Y, chẳng qua bị Hoàng Phủ Tử Y cự tuyệt.

Ánh mắt Sở Ngao Dư đảo qua mặt ba người kia, sau đó đột nhiên đưa tay, bắn một phát trúng đầu gối Mã Bỉnh Thừa, Mã Bỉnh Thừa liền quỳ xuống ngay tại chỗ, lúc này Hoàng Phủ Tử Y mới chú ý đến, không biết từ lúc nào, Sở Ngao Dư đã cầm khẩu súng lục trong tay.

""A!!!"" Ba người bị bắt kêu lên thất thanh, vừa hoảng sợ muốn bỏ chạy, lại bị bốn năm hộ vệ mặc áo đen ngăn cản, không chạy trốn được, chỉ có thể nhìn Sở Ngao Dư run lẩy bẩy.
"Anh, anh muốn làm gì?"" Người run rấy hỏi chính là người đã từng cùng Hoàng Phủ Tử Y tranh đoạt nhân vật, tên cô ta là Lư Á Viện, có thể nói là đang lúc đỏ, chẳng qua bởi vì Hoàng Phủ Tử Y tồn tại, mặc kệ làm bất kỳ điều gì cũng đều bị chèn ép, bị rất nhiều fan trêu đùa gọi là "Chị hai vạn năm."

Mà ngay lúc cô ta hỏi, lại có một tiếng súng vang lên, Sở Ngao Dư nổ phát súng thứ hai không chút do dự, bắn trúng đầu gối Lư Á Viện, Lư Á Viện hét lên một tiếng, bỗng nhiên ngã trên mặt đất.

Ngay cả em họ Hoàng Phủ Tử Y là Vân Phiêu Phiêu cũng muốn mở miệng nói chuyện, lúc này lập tức ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

"Cô muốn nói cái gì sao?" Vân Phiêu Phiêu không dám mở miệng, Sở Ngao Dư lại vẫn cứ hỏi cô ta, một câu âm trầm, liền dọa toàn thân Vân Phiêu Phiêu nhũn ra, ngã trên mặt đất.

"Vì, vì sao?" Lư Á Viện đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng hỏi, cho dù chết, cô ta cũng không muốn chết không minh bạch, ngược lại so với hai người kia thì dũng khí hơn nhiều.
Sở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro