Chương 31 : Vợ Vợ tham gia show thực tế (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc hai nhân vật chính trở về phòng sắp xếp hành lý, bốn vị khách mời cũng đã đến nơi. Họ theo tổ tiết mục dẫn đường, từng người trở về phòng nghỉ.

Jennie và Jisoo hôm nay cũng có phần mệt mỏi, dù gì cũng ngồi máy bay rất lâu mới đến đây, hơn nữa còn do chương trình là livestream trực tiếp cho nên hai người các nàng cũng phải chuẩn bị một tinh thần thật tốt để ứng phó tình huống bất ngờ. Chỉ là, tuy mệt thì có mệt nhưng Jennie cũng có điểm tiếc nuối, nàng còn tưởng rằng buổi tối sẽ tham gia hoạt động gì đó ai ngờ đâu tổ đạo diễn như trở thành người tốt quyết định cho các nàng nghỉ ngơi sớm. Chuyện này làm Jennie có phần hơi thất vọng, buổi sáng ăn rất nhiều chocolate nàng sợ tăng cân a, tối nay nếu như có thể hoạt động nhiều một chút có thể tiêu hao được lượng calo buổi sáng tiếp vào.

Riêng về bốn vị khách mời thì hôm nay mệt mỏi hơn hai người họ khá nhiều, vì họ chính là phải làm nhiệm vụ, cho nên thể lực tiêu hao khá nhiều, hiện giờ chẳng ai muốn làm gì thêm nữa, ai nấy cũng chỉ muốn lăn lên giường ngủ. Có lẽ vì lí do đó, cho nên bữa cơm tối diễn ra khá yên lặng

Đồng hồ trên tường vừa điểm 9h đúng, livestream cũng được tắt đi, tổ đạo diện lên thông báo

"Hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai 5h sáng sẽ bắt đầu lịch trình a"

Tổ đạo diễn cho nghỉ, các nàng cũng nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn đã ăn sạch kia sau lại ngoan ngoãn trở về phòng.

Nhưng chỉ là có chuyện rất kì lạ, rõ ràng là nghỉ ngơi, mọi người đều ai về phòng nấy nhưng cái con người kia lại theo Jennie đi vào phòng của nàng....bước đi này khiến Jennie ngơ ngác vì vậy không kịp trở tay mà bị người kia nắm thóp, thuận tiện mượn thời điểm cánh cửa phòng đang mở mà đẩy Jennie cùng vào bên trong.

Jisoo vào được trong phòng tâm tình hiện tại đã cực kì vui vẻ, chị cười như không cười liếc mắt một cái nhìn Jennie.

Chị nói: "Nini , chị hiện tại rất muốn."

Kim Jennie : "Hả? Muốn...... Muốn cái gì?"

Ánh mắt của nàng mơ hồ , tựa hồ hoài nghi Jisoo có phải hay không ăn sai cái gì đó, muốn...là muốn cái gì a?

Jisoo đưa đầu ngón tay đặt trên má Jennie, đầu ngón tay Jisoo mang theo điểm lạnh, vì vậy lúc đặt trên má khiến Jennie cảm thấy có hơi tệ dại, không nhịn được mà run run thân mình.

Jennie thật cẩn thận mà xem Jisoo, Jisoo cũng nhìn đến nàng, nhìn đến lông mi hơi hơi run rẩy, nhìn đến đôi môi đỏ thẳm mang theo thủy sắc, tất cả đều lọt vào trong mắt Jisoo.

"Ôm ấp hôn hít chứ gì nữa" Jisoo thong thả ung dung mà nói.

Tiếp theo Jennie còn không có phản ứng lại , lòng bàn tay kia đã vuốt ve môi nàng,giây tiếp theo liền nhấm nháp đôi môi anh đào một cách ngon miệng.

Đầu óc Jennie tức khắc trở nên luống cuống, không biết chính mình muốn làm cái gì, nàng gắt gao nắm lấy eo Jisoo, đem quần áo chị làm trở nên bèo nhèo nhăn nhúm.

Không khí trở nên loãng hơn, bên người tỏa ra hương vị quen thuộc thuộc về Jisoo làm thần trí Jennie trở nên không được tỉnh táo.

Có lẽ là thói quen thuộc đối với người bên cạnh, Jennie từng chút buông tay, ôm lấy đối phương. Ở thời điểm Jisoo dừng lại động tác, cánh tay hơi hơi dùng sức, đem nàng nâng lên cao.

Jisoo như chợt nhớ điều gì đó, mắt chị lộ ra thần sắc mê mang, nhìn chằm chằm Jennie nói

"Nini"

Jisoo trong giọng nói mang theo nghi hoặc khó hiểu.

Jennie đem chị buông xuống sau nghiêm trang mà giải thích nói: "Chị không phải muốn ôm ấp hôn hít sao?"

Chị ấy vừa rồi không phải đã làm rồi sao?

Jisoo đột nhiên cảm giác được tâm can gan phổi chính mình có chút đau....

Trong lòng cũng hiện lên một tia ủ rũ, chị cụp mắt xuống, giọng nói lí nhí

"Chị chủ động em mới hôn chị, chị không chủ động em cũng cho chị vào phòng, cũng không hôn chị"

Jennie nghe xong câu nói thì không nhịn được, nàng cảm giác bây giờ Jisoo cực kỳ ngoan ngõan, bộ dáng ủy khuất như đang chờ đợi nàng sẽ làm gì đó quá phận với chị.

Nhìn thấy vợ yêu không chỉ không an ủi mà còn cười như được màu như vậy, Jisoo ánh mắt trở nên ai oán, nhục chí nói : "Vợ, em chả thương chị, chả yêu chị nữa à?"

Jennie mỉm cười ngoan ngoãn lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng cái gì cũng không biết đâu~

Kim Jisoo : "......"

Jisoo đúng thật là bị thái độ Jennie làm cho nghẹn chết mà.

"Ngoan ngoãn, đợi em lấy quà cho chị" Jennie vuốt vuốt mái tóc mượt mà của Jisoo, nàng lộ ra nụ cười mê người nói.

Đi đến bên hành lý, Jennie khom người mở ra, ánh mắt đầu tiên nhìn vào, bên trong không có gì ngoài quần áo và vật dụng cá nhân nhưng nếu nhìn kĩ một chút sẽ nhìn ra được ở phía dưới lớp quần áo kia đang ẩn chứa một đôi vòng tay vô cùng quý giá.

Jennie lấy hộp quà được chuẩn bị sẵn ra khỏi hành lý, hướng đến chỗ Jisoo hai tay đưa ra trước mặt chị.

"Mở ra đi"

Jisoo ngoan ngoãn cầm lấy chiếc hộp, cẩn thận mở ra nhìn xem vật bên trong.

Một cặp vòng ngọc thách được thiết kế tinh xảo hiện ra, màu xanh lam ngọc thạch ngọt ngào làm nền cho những đường nét hoa văn được điêu khắc tinh tế trên đó.

"Vợ...thật đẹp, chị thật thích" Jisoo nở nụ cười tươi rói nhìn Jennie

Jennie cười khẽ thanh, tâm tình cực tốt vươn tay xoa xoa đầu Jisoo, âm thanh nhẹ nhàng nói

"Chị thích là được"

"Đương nhiên rất thích, nhưng mà..." Jisoo bắt đầu tỏ vẻ thần bí nói

Cái dáng vẻ này làm Jennie nổi lên sự tò mò, nàng kéo lấy tay trái Jisoo đi đến bên giường áp chị ngồi xuống, Jennie nói : "Còn gì chưa hài lòng a?"

"Em có chuẩn bị cho những người khác nữa sao?"

"Có, nhưng sau chương trình em mới đưa, như thế nào sao?"

"Cũng là vòng tay em thiết kế thế này à?" Jisoo nghe xong lời Jennie, thoáng chốc cũng có một ít cảm xúc"ghen tị", vì cái gì còn phải tặng cho họ? Vợ chị tặng cho chị được rồi. tặng cho họ làm gì?

"Đương nhiên không phải, em chỉ đưa họ một ít quà lưu niệm, nào phải đưa món quà dùng nhiều tâm huyết như chị" Jennie nghe xong câu hỏi kia đã ý thức được, vợ nàng bình thường tuy là bá tổng cao diễm mỹ nhân lạnh lùng nhưng tận sâu bên trong lại là một bình dấm lâu năm a.

"Chị có ngửi thấy mùi gì không?"

"Hả? Mùi gì đâu?" Jisoo hít hít tìm kiếm mùi vị Jennie nói

"Ngốc, mùi ghen tuông từ người chị phát ra làm sao ngửi thấy được" Jennie lấy tay xoa đầu Jisoo ôn nhu trêu ghẹo.

Một đêm trôi qua đi, vốn dĩ là phòng đơn một người nay lại thành phòng đơn cho một cặp.

Jisoo buổi tối đã cẩn thận cài báo thức, bình thường chương cài cameras được mặc định 6h sẽ bắt đầu quay cho nên chị cài đồng hồ 5h để có thời gian trở về phòng.

Cameras mặc dù hoạt động nhưng là nghệ sĩ nên họ có những công đoạn chuẩn bị khác nhau mãi cho đến tận 8h các nghệ sĩ mới dần dần tập trung đày đủ dưới sảnh khách sạn.

Theo sự chỉ dẫn của tổ đạo diễn, 6 người tách ra thành hai xe để đi, một xe cho phái nam còn một xe cho phái nữ.

Chiếc xe chạy băng băng trên đường không có một chút gì trở ngại, có lẽ là do lựa chọn địa điểm quay ở một vùng không phải trung tâm kinh tế, người dân sinh sống cũng không phải quá nhiều, tình trạng kẹt xe buổi sáng cũng vì vậy mà không có xảy ra.

Đúng 9h, cả đoàn đúng theo thời gian dự kiến đên địa điểm ghi hình.

Theo như gợi ý từ tổ đạo diễn, nhiệm vụ lần này có liên quan đến "mật thất". Cho nên 6 người quan sát một hồi rốt cuộc phát hiện cách chỗ họ đang đứng không xa, có một ngôi nhà quy mô không nhỏ, ,mà ở trước cửa họ cũng nhìn thấy có tổ đạo diễn và nhân viên công tác đừng chờ.

Trong đám người, có một nữ nhân cực kỳ dễ thấy được.

Dáng người cao gầy mảnh khảnh, ăn mặc một cái váy liền áo màu đen, da thịt trắng nõn, môi đỏ cùng mặt mày tương sấn, rồi lại sinh ra vài phần lãnh diễm.

Nhìn thấy đoàn khách mời bên kia đã đến, nữ nhân mới lộ ra vẻ tươi cười.

Camera thực mau liền đối với chuẩn bọn họ, đạo diễn vỗ vỗ tay, ý bảo bọn họ từ giờ phút này ghi hình đồng nghĩa với việc nhiệm vụ cũng được xác định bắt đầu.

Nữ nhân đi hai bước về phía trước rồi hơi hơi khom lưng, "Hoan nghênh các vị. Tôi là người phụ trách chính thức của chương trình Hứa Lan."

" Khách mời cũng đã có mặt đầy đủ, xin mời theo tôi vào trong."

Hứa Lan mang theo bọn họ tiến vào đại sảnh. Sau mới đem một mật thư đưa ra trước mặt bọn họ đơn giản giải thích.

"Lúc này đây chương trình của chúng ta sẽ ở nơi này ghi hình, chủ đề là cái bệnh viện tâm thần, theo tôi thì đây là một chủ đề khá thú vị, nếu lúc sau các vị cảm thấy trò chơi không đủ kích thích, thì vẫn sẽ còn cái khác lựa chọn tốt hơn." Hứa Lan nói, liền đưa mặt hướng đến cameras bên tổ tiết mục," Các vị thảo luận một chút có muốn đổi chỗ khác kích thích hơn không a?"

6 người liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng cùng nhau gật đầu một cái, ý nghĩa thay cho câu nói bọn họ đồng tình.

Hứa Lan nhận được câu trả lời, liền theo trinh tự đã có bắt đầu tiến hành thu điện thoại.

Nàng trước cầm một cái túi đã đi tới, "Các vị trước tiên đem điện thoại bỏ vào đây "

Mọi người ngoan ngoãn làm theo.

Jennie nhìn nhìn về phía Jisoo, cũng không biết có phải hay không bản thân gặp ảo giác, nàng giống như thấy Hứa Lan đáy mắt toát ra vẻ tươi cười.

Nhất định là nhìn lầm rồi đi? Jennie quyết định không nên nghĩ nhiều.

Hứa Lan nói: "Để cho tôi giới thiệu một chút về cái chủ đề này a, tổng cộng có sáu thẻ bài nhưng chỉ có năm nhân vật có thể gọi là tồn tại trong trò chơi một người may mắn rút trúng thẻ trắng sẽ được miễn trò chơi này mà thực hiện một nhiệm vụ khác, mời mọi người tới rút thăm"

Jennie duỗi tay rút một lá, chỉ thấy thẻ bài trên tay viết , hộ sĩ Tiểu Hồng.

Nhìn xong cái tên, Jennie trợn tròn cả mắt thầm nghĩ cái tên này cũng quá tùy tiện đi? Nghe không hay một chút nào nhưng nàng cũng nhịn xuống cái câu nói này mà không phát ra tiếng.

Mấy người còn lại cũng công khai thẻ bài bản thân

Kỳ Đình lấy trúng cái thẻ bài đề là bác sĩ Tiểu Lam.

Jennie lập tức tâm lý liền cân bằng, nguyên lai thẻ nhân vật của mọi người đều giống nhau a, đều là tùy tiện.

Hướng Tình, Trì Vọng cùng Kiều Thanh thẻ nhân vật lần lượt là các bệnh nhân. Vì vậy, người may mắn nhất trong ván game này chính là Jisoo.

Jennie nhìn thấy nhân vật của từng người lại tiếp tục cảm thán , nàng cảm thấy bản thân có một chút may mắn, ít ra còn có cái tên, còn người bệnh trong này còn không có đến một cái tên để gọi.

Hứa Lan gật gật đầu, "Hiện tại các vị đã biết chính mình thân phận, kia kế tiếp tôi sẽ nói cho các vị chuyện xưa một chút, các vị cũng nên nhớ rõ tình tiết"

"Chuyện xưa phát sinh ở thành phố A trong một bệnh viện tâm thần hẻo lánh, bệnh nhân đầu tiên mắc bệnh trầm cảm sau sinh, bệnh nhân số 2 là bệnh tự kỷ, bệnh nhân số 3 còn lại là mắc bệnh Hysteria* . Bác sĩ Tiểu Lam cùng hộ sĩ Tiểu Hồng đều là chủ yếu phụ trách chiếu cố mấy cái bệnh nhân này". Mọi người ánh mắt không tự giác đều dừng ở trên người Trì Vọng

( Hysteria* : tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức,biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc.Những người bị "hysteria" thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu. ) . Nguồn wikipedia

Trì Vọng gãi gãi tóc, "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua nam nhân bởi vì vẫn luôn lo lắng chiếu cố thê tử cho nên bị trầm cảm sau sinh sao?"

Nghe được câu nói này từ miệng Trì Vọng thoát ra, mọi người liền nghe thấy một trận cười vang giòn giả.

"Bệnh viện vốn dĩ quá thực bình tĩnh, mỗi một ngày đều như những ngày sinh hoạt bình thường khác, nhưng là có một ngày lại đột nhiên phát hiện, bệnh nhân ở giường số 4 nằm ở trên giường tử vong, cổ có rõ ràng dấu vết bị bóp chặt, trên người còn có rất nhiều chỗ đao thương, cùng với mép giường còn có mấy viên thuốc ngủ. Cảnh sát ở cửa sổ sau tìm được một cái dao gọt hoa quả có chứa m.á.u, trừ vật đó ra, tựa hồ không có manh mối gì khác nữa"

"Đã biết, hung thủ chân chính là ai, nhưng cảnh sát lại quyết định giấu. Các vị không được xem nhẹ mỗi một chỗ chi tiết, cần nghiêm túc dung nhập cốt truyện, dung nhập mỗi một cái nhân vật, hoàn thành chính mình nhiệm vụ, tìm được hung thủ thật sự."

"Nếu cuối cùng chỉ ra và xác nhận hung thủ thành công, như vậy các vị sẽ bình an không có việc gì, hung thủ sẽ bị trừng phạt phải vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời , nếu chỉ ra và xác nhận sai , hung thủ được ung dung ngoài vòng pháp luật, mà các vị sẽ vĩnh viễn ở mãi trong bệnh viện tâm thần."

"Chuẩn bị tốt sao?"

"Chuẩn bị tốt!" Mấy người liền giống như học sinh tiểu học đồng thanh trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro