Chương 33 : Vợ Vợ tham gia show thực tế ( 6 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài phòng, hai cái npc cùng nhau đánh nhau tới bến, trường hợp này hiện ra có cái gì đó cảm giác xấu hộ cực kỳ.

Còn giờ phút này ở bên chỗ Jennie, nàng đã mặc vào bộ đồng phục hộ sĩ, mang lên khẩu trang giơ ống tiêm lên, nhìn hình tượng trước mặt, có thể nói dáng vẻ hiện tại rất giống với hai cái npc ngoài kia.

Hướng Tình tức khắc run rẩy, vẻ mặt chần chừ hỏi : "Jen...Jennie, em đây là đang làm gì?"

"Đem chính mình trở thành quỷ, như vậy gặp được quỷ liền sẽ không cảm thấy sợ hãi." Jennie nghiêm trang nói

Hướng Tình thực bất đắc dĩ nhìn nàng.

Jennie nhìn nhìn khắp nơi rốt cuộc lựa chọn chui vào trong ngăn tủ, bắt chước dáng vẻ lúc nãy của cái npc, nàng hứng thú đưa mắt về phía Hướng Tình : "Chị giúp em đóng cửa rồi lát nữa dụ người vào đây tùy tiện mở ra là được"

Hướng Tình thật sự là có chút không hiểu rõ sự tình , nhưng là nghĩ một lúc nàng lại nãy ra cái suy nghĩ Jennie đây là vì nhiệm vụ cho nên liền quyết định giúp Jennie một phen.

Không quá hai phút, Hướng Tình liền từ trong phòng khác đem Kỳ Đình lừa lại đây.

Biết Jennie muốn làm gì, Hướng Tình làm xong chuyện thì lặng lẽ lui ra.

Kỳ Đình đi hướng theo hướng Hướng Tình đã chỉ tiến về phía năng tủ, mở ra ngăn tủ.

Jennie giơ ống tiêm đứng lên, thanh âm u oán, "Người bệnh, ngươi còn chưa có chích đâu......"

Trên người nàng lúc này hiện lên một chút quỷ khí, trông như cái npc khi nãy.

Kỳ Đình không phản ứng.

Jennie nghĩ nghĩ một chút dáng vẻ cái npc kia, nàng bắt đầu vặn vẹo bộ dáng bắt chước lại hành động npc đã làm.

Lúc này bên trong phòng điều khiển Hứa Lan trầm mặc hai giây, mở miệng nói với một người phụ nữ khác "Nàng học rất nhanh."

Quay trở lại tình hình bên phía Jennie, nàng đi hai bước, Kỳ Đình liền duỗi tay đè lại bả vai của nàng.

Jennie mờ mịt ngẩng đầu.

Kỳ Đình thanh âm mang theo một chút bất đắc dĩ, "Cải trang không sai biệt lắm nha."

"Anh nhận ra được?" Jennie có chút mất mát ngẩng đầu.

"Đi rồi." Kỳ Đình xoay người đi ra phía ngoài.

Jennie bất đắc dĩ đuổi theo.

Hai người mới vừa đi ra ngoài, liền thấy Trì Vọng sắc mặt khó coi đi ra.

Jennie mờ mịt nhìn xem Trì Vọng, lại nhìn xem Kỳ Đình bên cạnh

Kỳ Đình do dự một chút, vẫn là quyết định hỏi một tiếng : "Ca ca..... Làm gì?"

"Ca hậm hực a." Trì Vọng vẻ mặt lạnh nhạt, còn mang theo vài phần ai oán

Jennie nghe vậy thì đưa ra truy vấn, Trì Vọng lúc này bất đắc dĩ giải thích.

Kỳ thật cũng chính là đột nhiên tổ chương trình cho hắn một cái nhiệm vụ cá nhân, làm hắn đắm chìm trong cái nhân vật này mà diễn.

Tuy rằng Trì Vọng cảm thấy nhiệm vụ này không có ý nghĩa gì, chỉ là tổ tiết mục muốn từ hắn tìm một cái cớ

Ba người đang chuẩn bị cùng nhau đi xuống phía căn phòng phía dưới, đột nhiên một tiếng khóc thê lương vang lên.

Từ phía trên tường, một  âm hưởng bắt đầu giảng giải một đoạn cốt truyện.

" Hộ sĩ Tiểu Hồng đối đãi người bệnh không có một chút kiên nhẫn, nàng đặc biệt phiền chán người bệnh ở giường số 1 là nữ bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm sau sinh, vào thời điểm chỉ có hai người, nếu bệnh nhân không có tiếp nhận điều trì đứng giờ, Tiểu Hồng đều sẽ trực tiếp chửi ầm lên rồi đem cơn thịnh nộ toán bộ phát tiết lên người bệnh ở giường số 2 "

Trì Vọng nghe thế, dùng một ánh mắt ai oán nhìn về phía Jennie.

Jennie nhất thời có điểm ngốc, "Trì Vọng lão sư anh muốn làm cái gì?" 

Trì Vọng biểu tình nghiêm túc, "Anh muốn đem bản thân sắm vai vào nhân vật này."

Kim Jennie: "......"

Tiếp theo là một loạt tiếng nói phát ra từ cái loa, nói một ít về bối cảnh của các bệnh nhân, nhưng đều là những chi tiết nhỏ, cùng cốt truyện cũng không có ảnh hưởng hay quan hệ gì quá lớn.

Ba người đi vào gian phòng tiếp theo, Jennie hơi nhíu mày, "Mọi người ngửi thấy được gì sao?"

Trì Vọng tiếp nhận lời nói, "Trong không khí có mùi khí đốt"

Kỳ Đình đi tới một góc bàn gỗ, duỗi tay sờ sờ, mặc dù không gian tối tăm nhưng vẫn là có thể thấy rõ, Kỳ Đình suy nghĩ một chút liền nói "Phòng này rất kỳ quái."

Jennie nhìn về phía bức màn, "Ở đây có dáu vết bị đốt đi"

Ba người ở trong phòng nhìn nhìn khắp nơi , lại phát hiện một cuốn sổ nhật ký

Sổ nhật ký cũng giống như mấy thứ này giống nhau, cũng bị đốt qua nhưng vẫn còn vài tờ nhìn được.

( x.y.zzzz đột nhiên có ai đó mang đến một cậu nhóc nhìn rất đáng yêu, bằng không cả ngày đều phải nghe cái nữ nhân kia lải nhải quỷ dị rất lâu có thể không lâu sau vì nghe mấy cái lời này mà ta có thể chết đi, thật sự ngao ngán cái cảm giác này, chán ghét cực kỳ a, vì cái gì lại cùng cái nữ nhân này cùng một phòng? ) 

( ab.c.zzzz thật là kỳ quái, người kia không phải hết bệnh rồi sao? Như thế nào đã đi ra ngoài một năm còn trở lại, hắn tính tình bây giờ càng kém hơn so với lúc trước, xem ra là không thể trêu vào, dù sao cũng may mắn hắn lại không đối ta phát tiết cái tình nết kia )

( df.c.zzzz cũng đã đến thời gian ăn tết, nhưng tất cả mọi người đều là người bị vứt bỏ )

( h.k.zzvb thật đen đủi quá đi, nữ nhân kia khóc sướt mướt lại rảnh rỗi không có việc gì cùng ta cãi nhau, thật muốn cho nàng hai bàn tay, nhưng thật không nghĩ tới nam nhân trầm mặc ít nói kia tới khuyên một chút thì nàng cũng yên tỉnh trở lại )

( x.u.zz.mn lại là nữ nhân này! Suốt ngày ồn muốn chết! Thật sự nhịn không nổi! )

Jennie ngẩng đầu nhìn về phía Trì Vọng "Em cảm thấy anh là người hiềm nghi lớn nhất hiện tại"

"Loại đồ vật này đều cùng chung một mục đích là muốn che mắt chúng ta, em tin tưởng sao?" Trù Vọng có chút vô ngữ nhìn về phía nàng.

"Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, thà nghi oan còn hơn tin tưởng" Kỳ Đình vỗ vỗ bả vai Jennie, "Chúng ta đi trước đi."

Trì Vọng cảm thụ rõ ràng hai cái con người kia bài xích chính mình, anh thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết nên nói cái gì để hai người kia tin tưởng.

Nghĩ nghĩ một hồi cũng không biết nên giải thích cái gì, mà nếu có giải thích thì chắc gì hai người kia đã tin, rốt cuộc vẫn là nên im lặng đi. Cứ tự mình hành động mới là lời giải thích tốt nhất

Mà bên này Jennie cùng Kỳ Đình mới đi ra , liền thu được thẻ nhiệm vụ.

Đương nhiên, nhiệm vụ này là muốn Kỳ Đình đi làm.

Nếu hoàn thành, liền có thể có được thêm manh mối.

Căn cứ theo chỉ thị Jennie cùng Kỳ Đình đi tới một gian nhà ở phía trước, vừa đi tới đã ngửi thấy được một hương vị quỷ dị dày đặc.

Jennie đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt hiện lên có thể khiến người khác cảm thấy rợn cả người.

Vô số đồ vật bằng pha lê chứa bên trong, bị ánh đèn mỏng manh chiếu lên có thể nhìn thấy rõ mồn một những vết mát ghê người.

Mà trên mấy vệt máu đó còn xuất hiện một hương vị hỗn hợp nào đó không rõ.

Jennie quay đầu lại, đang muốn cùng Kỳ Đình nói cái gì đó, lại ngoài ý muốn phát hiện sắc mặt Kỳ Đình trắng bệch.

"Anh..anh sẽ không sợ hãi đấy chứ?" Jennie buột miệng thốt ra.

Kỳ Đình không có đáp lại, xem bộ dáng này, khả năng xem như cam chịu.

Cảnh vật cùng với không khí nơi này được mô phỏng rất thật, có thể khiến người ta không rét mà run.

"Nhiệm vụ của anh là cái gì?" Jennie hỏi.

"Đi lấy một trái tim, một đại não, cùng với một...một đứa trẻ....." Kỳ Đình mặt ngoài trấn định, nhưng thanh âm lại run rẩy một chút.

"Anh dám sao?"

Kỳ Đình mím môi, gian nan di động một bước.

Jennie nhịn không được, đi tới trong một góc, cầm lấy cái khăn trải bàn, bình tĩnh dựa theo yêu cầu của thẻ nhiệm vụ đem những cái đồ vật được yêu cầu đều đem ra, sau đó dùng khăn trải bàn bao chúng lại với nhau.

Jennie không đổi sắc mặt, tâm lặng như nước đem đồ vật đã được gói gọn đưa cho Kỳ Đình, Kỳ Đình tiếp nhật, chỉ nhìn thoáng qua một chút cánh môi đã run rẫy đến lợi hại.

Jennie ngước mắt nhìn nhìn, có chút không quá hiểu sự tình trước mắt, "Không phải đều là đạo cụ thôi sao?"

Kỳ Đình lắc đầu, lại nhắm mắt lại, "Quá giống như thật, thật là quá giống như thật......"

"Này chứng minh tổ tiết mục bỏ ra rất nhiều tiền." Jennie vỗ vỗ vai Kỳ Đình , "Đừng mãi chỉ đứng ở đây sợ hại, anh cũng đi đi"

"Từ từ."Kỳ Đình đem khăn trải bàn khép lại. Rồi đem cái túi đồ vật đặt vào cái nơi nhận thẻ nhiệm vụ

Lúc này trong phòng cũng vang lên một thanh âm, rất thấp, như là kể lại một đoạn chuyện xưa.

( bệnh viện này cũng không phải bình thường là một cái bệnh viện tâm thần, đi vào nơi này cơ hồ đều là những người bị gia đình chán ghét cho đến từ bỏ sinh mệnh, người bệnh tiến vào nơi này, cuối cùng đều chỉ biết tự tạo cho mình cơ hội sống ngày qua ngày, hoặc là bị tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người )

Jennie nhìn nhìn chung quanh, "Đây là nơi gian bệnh viện che dấu bí mật sao?"

Kỳ Đình lên tiếng, như là vô pháp lại đang cố gắng chịu đứng mấy cái cảnh tượng trước mắt, bước đi đi ra ngoài.

Mà lúc này ở phòng điều khiển Hứa Lan lại liên tục nhăn mày, nhìn về phía Jisoo đang nhàn nhã cắn hạt dưa "Là thủ thuật che mắt mất đi hiệu lực sao?"

Theo lý thuyết thì cái gian nhà ở này là cái nơi kinh khủng nhất vì nàng đã rất mất công chuẩn bị đồ vật ở nơi này, bất luận kẻ nào nhìn đến khí quan cùng đạo cụ ở đây, đều sẽ như là chính mắt nhìn thấy một cái hiện trường thật sự, hơn nữa còn sẽ sinh ra ảo giác, thậm chí sẽ cảm thấy chính mình giây tiếp theo liền phải trở thành một trong số những người đó.

Bởi vì do nguyên nhân ghi hình cho nên tiết mục mới thu liễm một chút nhân tố dọa người, chỉ bảo lưu lại cái khí quan đáng sợ, chỉ là lại không nghĩ rằng, Jennie đối với mấy cái này tựa hồ không hề phản ứng.

Jisoo ngồi cắn hạt dưa, một lúc sau mới nghiêm túc trả lời "Đây là do bản lĩnh, phu nhân tôi chính là người hoàn hảo a, không có gì làm khó được nàng, đã hiểu rõ chưa?"

Hứa Lan hừ lạnh một tiếng, đứng lên, "Có tôi ở đây, sao có thể?"

Jisoo cũng không bàn đến mèo con nhà chị nữa mà chậm rãi nói nói: "Nhìn đến Trì Vọng đi, thật làm cho người ta ghét, có muốn dọa thì dọa cho chết hắn"

"Đã biết rồi, sếp hạ lệnh ai mà dám cãi lại"

Jennie đi được vài bước, kết quả vừa quay đầu lại, Kỳ Đình đã không thấy tăm hơi.

Nàng cũng không để ở trong lòng, chuẩn bị tiếp tục đẩy cái cửa của gian mật thất tiếp theo.

Đột nhiên một bàn tay đáp ở trên vai nàng

Jennie quay đầu nhìn nhìn.

Móng tay rất dài, là màu xanh lục, thực thời thượng a, nàng còn nhìn ra được tới, trên tay có phần bị thối rửa

Tổ tiết mục có thể làm được cái chi tiết tinh tế này cho npc sao? Jennie thật sự tưởng tượng đến cái cảnh tượng nàng đến gặp trực tiếp tổ tiết mục giơ tay tán thưởng.

Nàng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một cái khuôn mặt.

Jennie vốn dĩ cũng không quá để ở trong lòng, rốt cuộc đều là người dọa người, có cái gì đáng sợ đâu?

Nhưng là thực mau nàng liền phát hiện nữ nhân...... Tóc dài che lấp đi nửa khuôn mặt.

Nếu tổ tiết mục có thể hóa trang cho cái kiểu tóc này hờ hờ khéo khép một chút có lẽ sẽ thoái mái  hơn a....

Thoải mái hù dọa người.....

Jennie chậm rãi đưa ánh mắt xuống phía dưới , phát hiện nữ nhân trước mắt miệng cũng là hư thối, thậm chí lộ ra hơn phân nửa hàm răng.

Lại đến cổ, lộ ra một đống xương cốt....

Jennie cảm thấy, hình như bản thân cũng bắt đầu hơi sợ hãi một chút, chân cũng hơi run run lên.

Cho dù có trang điểm thế nào thì cũng không được cái trình độ thế này a, càng nhìn mấy cái chi tiết lại càng cảm thấy giống với thực tế, chi tiết nào cũng được hiện lên vô cùng tinh tế...

Jennie chậm rãi xoay người, phía sau không biết khi nào lại xuất hiện thêm một gương mặt, mà trong gương cái ảnh thật này lại có thần sắc so với nàng trắng hơn vài phần.

!!!

Jennie nghe thấy được nhịp tim của mình đang đập với tốc độ nhanh hơn.

Nữ nhân phía sau cười cười, cổ chậm rãi xoay một chút, thoạt nhìn tựa hồ đầu đều đang muốn rơi xuống, hơn nữa còn phát ra những tiếng cười quỷ dị....

Jennie hít sâu một hơi, nhanh chân chạy đi

____________

Mấy nay đi du lịch nên hong có ra chương mới huhu thiệt là xin lỗi nhiềuuuu 🙏🙏🙏

Tác giả sẽ siêng năng trở lại đăng chương mới đều đều cho mọi người....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro