anh hhtt 271-280

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 271: Thân Phận Tiết Lộ (2) 

Độc vật phía trước không ngừng lùi lại, mà phía sau lưng họ, độc vật vẫn như cũ không ngừng lao tới. Trong chớp mắt cả bốn phía của ba người Vô Danh đều tràn đầy độc vật, nhanh chóng tựu thành một tòa núi nhỏ nhưng thủy chung chưa có độc vật nào dám tiến gần về phía họ. Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, Lí Lương và Giang Chánh đang chuẩn bị hướng tới độc vật công kích liền từ bỏ ý niệm trong đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tứ phía độc vật chất thành núi, lúc này hai người mới nhớ tới lời nói của người vô danh mới rồi.

"Hưu..hưu..hưu.." Trong lúc Lí Lương và Giang Chánh còn đang nghi hoặc chưa kịp hỏi ra thì vài thanh âm quái dị vang lên dồn dập, làm cho Vô Danh ba người nghe được đều cảm giác không thoải mái.

"Cẩn thận, độc vật đang muốn công kích đấy" Nghe được tiếng vang quái dị, Vô Danh đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nhắc nhở.

Khi Vô Danh vừa dứt lời, độc vật bốn phía đột nhiên phóng tới, hướng về phía vô danh ba ngưới mà trùm lên.

Nhìn phô thiên cái địa độc vật xông đến*, Lí Lương cùng Giang Chánh kinh hãi, đại đao và trường kiếm đồng thời đưa ra, chuẩn bị nghênh kích. Khi khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng một thước thì đột nhiên đám độc vật đi đầu cùng rơi xuống đất, chết không nhúc nhích. Thanh âm quái dị cũng biến mất theo. Tiếp đó, độc vật tứ phía đang lao tới đột nhiên cũng rơi xuống đất chết theo. Lũ độc vật còn lại phía sau cũng không dám di động. Nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vậy,c ả Lí Lương và Gianh Chánh đều ngẩn ngơ, dở khóc dở cười. Mà Vô Danh dường như đã sớm biết kết quả như vậy, chỉ mỉm cười nhìn bốn phía.

"Hưu,hưu,hưu" Lúc này thanh âm quái dị kia lại vang lên, có vẻ càng thêm dồn dập, càng thêm quái dị hiển nhiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái vừa rồi làm hắn thêm khẩn cấp, liền tăng mạnh sự khống chế độc vật, muốn chúng hướng tiếp tới ba người vô danh công kích.

Lúc này, độc vật vốn đã yên tĩnh rơi xuống đất, lại bị thanh âm quái dị kia kích động, hình như đột nhiên nổi điên giống nhau, điên cuồng hướng vô danh ba người công kích, song khi chúng đến gần ba ngươi khoảng một thước lại đột nhiên rơi xuống chết đi. Âm thanh quái dị vẫn điên cuồng khống chế độc vật công kích ba người nhưng không thể đến gần họ, mặc dù có một ít độc vật cực nhanh tấn công vào trong nhưng đều bị Lí Lương và Giang Chánh đao kiếm trong tay chém chết sạch. Trong nháy mắt, độc vật bốn phía tựu thành núi, xác của chúng không ngừng tăng lên, mùi hôi thối xông lên mũi ba người. Cả ba chau mày, hiển nhiên đã có chút không thích ứng mùi hôi thối đó. Mà lúc này, độc vật không hướng trước mặt họ đánh tới mà lại chậm rãi lui về phía sau, tụ lại ở một chỗ mà không dám di động chút nào.

"Hưu,hưu,hưu,hưu,hưu.." Lúc này thanh âm quái dị lại một lần nữa vang lên, phi thường chói tai, so với vừa rồi càng thêm dồn dập thúc giục khiến đám độc vật càng thêm điên cuồng. Bất quá đám độc vật phía trước không dám đánh tới mà đám độc vật phía sau càng điên cuồng công kích hướng về phía trước. Đến lúc này hiện tượng kỳ dị đột nhiên xuất hiện, đám độc vật phía trước đột nhiên quay đầu về ra sau tấn công đám độc vật phía sau, tự mình tương tàn lẫn nhau. Trong chớp mắt, đám độc vật tự giết lẫn nhau càng lúc càng nhiều. Hiện tượng kỳ dị này xảy ra làm Lí Lương và Giang Chánh đều kinh ngạc vạn phần nhưng trong lòng thầm kêu may mắn. Rõ rãng đám độc vật này đều đã được huấn luyện qua, lúc này bị thanh âm quái dị dồn dập kích động đã không phân biệt được tự tàn sát lẫn nhau.

"Hưu,hưu,hưu.." Khi thấy đám độc vật tự tàn sát lẫn nhau, thanh âm quái dị kia đột nhiên chuyển sang ôn nhu, ngay lập tức đám độc vật đang bao vây ba người vô danh đồng thời lui về hết phía sau.

"Ngô Lai, quả nhiên là ngươi, cũng chỉ có ngươi trên người có Hổ Phách thần châu mới có thể làm cho đám bảo bối của ta vô dụng." Lúc này truyền đến một thanh âm thấp giọng cười lạnh. Thanh âm rất thấp, không thể nghe thấy, tựu hồ như chỉ nói cho mình nghe nhưng thanh âm vẫn không thể thoát được lỗ tai của Vô Danh. Vô Danh cả kinh, lạnh lùng nhìn về hướng phát ra thanh âm, đột nhiên lắc mình xông tới nơi đó. Trong chớp mắt đám độc vật đã biến mất vô ảnh vô tung khiến Lí Lương Giang Chánh hai người đều ngẩn ngơ, lặng nhìn núi độc vật thi thể. Đột nhiên hai người thu hồi binh khí trong tay,lấy tay bịt mũi,quả thật mùi hôi thối làm cho họ không thể chịu nổi.

"Thiếu chủ, độc vật này tại sao khi tới trước mặt chúng ta đều tự nhiên chết đi, có phải trên người ngươi và Giang huynh có tuyệt thế bảo vật có thể trị độc vật?" Lúc này Lí Lương đang che cái mũi đột nhiên quay lại nhìn Vô Danh và Giang Chánh hỏi. Nhưng khi hắn nhìn lại chỗ của Vô Danh thì hắn đã biến mất. Giang Chánh nghe vậy bèn lắc đầu nhưng khi thấy vẻ mặt của Lí Lương thì ngạc nhiên quay lại nhìn, chợt ngẩn ngơ.

"Giang huynh, chúng ta rời nơi này trước, tới phụ cận gặp lại thiếu chủ" Hai người đang nhìn lại phía sau, Lí Lương đột nhiên nói. Giang Chánh gật đầu, cả hai cùng nhau rời khỏi cái nơi đầy xác độc vật và mùi xú khí ở ngã tư đường. Lúc nãy, trong một căn phòng, một trung niên nhân bí mật đang yên lặng nhìn ba người Vô Danh bị vây khốn, rồi đột nhiên độc vật không hiểu sao lại bị chết đi, sắc mặt càng khó coi, lại thấy độc vật tự mình tàn sát lẫn nhau bèn ra lệnh cho chúng rút lui, mặc dù độc môn am hiểu nhất là nuôi độc vật nhưng thấy lần này chúng tiêu hao nhiều, sợ uổng phí đi bao nhiêu tâm huyết, đành thổi sáo hạ lệnh cho chúng lui hết.

"A, xem ra đúng như thiếu môn chủ đã nói, hắn chính là Ngô Lai, chỉ có hổ phách thần châu mới làm cho độc vật độc môn chúng ta sợ hãi, chỉ như vậy mà chết đi. Ta phải mau mau thông tri cho thiếu môn chủ biêt mới được." Đột nhiên trung niên nhân thở dài, xoay người như chớp vọt đi.

Chợt "Binh" một tiếng. Tia chớp lúc nãy bắn ra ngoài đột nhiên bi lui trở về. Tốc độ ra đi đã nhanh nhưng tốc độ trở về còn nhanh hơn. Trung niên nhân nhìn ra ngoài cửa phòng. Khi hắn vừa lắc mình ra ngoài cửa, đột nhiên một cỗ kình khí cường đại ập tới ngực, hắn vội cử chưởng nghênh đón liền bị kình khí chấn bay ngược trở vào phòng. Khi trung niên nhân rơi xuống đất, một bóng người cũng chậm rãi đi tới nhìn chằm chằm trung niên nhân, chính là Vô Danh.

"Ngô Lai" Vừa nhìn thấy Vô Danh, trung niên nhân thấp giọng kinh hãi kêu lên,t rong mắt đầy vẻ sợ hãi, không nghĩ người đến là Vô Danh.

"Ngươi là người của độc môn?" Vô Danh lạnh lùng hỏi "Ngươi thế nào lại biết thân phận của ta?" Theo câu hỏi đồng thời thân thể Vô Danh không ngừng uốn éo vặn vẹo trong nháy mắt biến thành người khác, ngoài Ngô Lai thì là ai, chỉ bất quá lúc này trên mặt Ngô Lai lại càng đầy đặn hơn, có vẻ thành thục hơn xưa nhưng càng có khí phách.

Người này đúng là Ngô Lai, khi ra khỏi Trương phủ thì dùng Bách Biến thần công thay đổi tướng mạo, dùng thân phận Vô Danh giả danh, muốn tự mình trên giang hồ thành lập một thế lực cường đại, bảo vệ chính mình và người thân, vì Xuân nhi và Nguyệt nhi báo thù.

"Ngươi quả nhiên là Ngô Lai, xem ra thiếu môn chủ đoán đúng rồi." Trung niên nhân dù có chút sợ hãi vẫn lạnh lùng thốt: "Nếu ngươi giết chết ta, sư huynh ta sẽ vì ta mà báo thù."

"Chỉ bằng ngươi?" Ngô Lai cười lạnh nói. "Nhanh lên một chút, hãy lập tức nói ra, tại sao ngươi lại biết thân phận của ta, nếu không ta cho ngươi nếm thử mùi vị khí huyết nghich lưu, cho ngươi thống khổ vạn phần mà chết đi."

*Phô thiên cái địa : thể hiện sức mạnh ùn ùn kéo tới. Ý câu này ám chỉ đám độc vật kéo tới, sức mạnh ùn ùn, phủ kín mặt đất, che lấp cả trời.

Chương 272: Thân Phận Tiết Lộ (3) 

"Chỉ bằng ngươi?" Ngô Lai cười lạnh nói. "Nhanh lên một chút, mau nói ra tại sao ngươi biết được thân phận của ta, nếu không ta cho ngươi nếm thử mùi vị khí huyết nghịch lưu, cho ngươi thống khổ vạn phần cho đến lúc chậm rãi chết đi."

Nghe vậy, trung niên nhân sắc mặt đại biến, bởi vì hắn biết rõ khí huyết nghịch lưu vô cùng lợi hại, đặc biệt đối với người luyện võ mà nói, so với khổ hình còn thống khổ hơn tới vạn phần, dù cho là người sắt cũng không chịu đựng nổi. Người luyện võ tình nguyện chết cũng không muốn nếm thử sự thống khổ của khí huyết nghịch lưu.

Trung niên nhân sắc mặt đại biến chỉ là trong chớp mắt, rồi trấn tĩnh nói: "Ngô Lai, mặc dù ngươi có hổ phách thần châu và tử kiếm, lợi dụng thần khí này giết ta, nhưng ta không tin ngươi dám để cây kiếm đó ở trên người, dù cho ngươi luyện võ từ khi còn trong bụng mẹ, ta không tin khi ngươi không có tử kiếm thì còn bao nhiêu lợi hại. Hôm nay ta sẽ vì sư huynh mà báo thù." Trung niên nhân nói rồi mà vẫn chưa động thủ, chỉ chằm chằm nhìn Ngô Lai, mặc dù hắn không tin trên người Ngô Lai có tử kiếm nhưng hắn cũng chưa gặp qua tử kiếm, không dám xác định dây đai trên người Ngô Lai có phải là tử kiếm hay không. Ưuan trọng hơn là võ công của hắn, mặc dù cùng sư huynh hắn không sai biệt lắm nhưng nếu Đỗ Hành cũng chết ở tay Ngô Lai thì hắn không khỏi có chút do dự.

"Phải không?" Ngô Lai cười lạnh nói. "Hy vọng võ công của ngươi so với sư huynh ngươi còn lợi hại hơn, nếu không ta sẽ làm ngươi không muốn sống."

Khi hắn vừa dứt lời thì trung niên nhân liền động thân, thân ảnh như điện, tả chưởng nhanh chóng đánh về phía ngực Ngô Lai, tay kia như chớp đánh vào hai mắt Ngô Lai. Đối mặt sự công kích này, Ngô Lai chỉ cười lạnh, căn bản là không để vào mắt. Khi sự công kích của trung niên nhân ập tới không quá một thước thì Ngô Lai lắc mình phóng lên, chân phải đạp tới lên vai trung niên nhân, phóng qua khỏi người hắn.

"Binh" Trung niên nhân bị Ngô Lai đạp một cái văng ra ngoài, thân hình hắn va mạnh vào cửa phòng, làm cửa phòng vỡ ra. Trung niên nhân dừng lại, căm tức nhìn Ngô Lai. Ngô Lai lại lạnh lùng mà nhìn chằm chằm trung niên nhân. Chỉ chốc lát, trung niên nhân lại động thân, lúc này tốc độ lại nhanh hơn vừa rồi, tả chưởng mang theo kình phong sắc bén nhanh chóng đánh về phía ngực Ngô Lai, lại vừa đem cây sáo dài mang theo kình khí sắc bén đánh thẳng vào giữa tim Ngô Lai, hơn nữa ở giữa cây sáo lại toát ra rất nhiều khói xanh, dĩ nhiên là đang phóng độc khí. Hắn chợt nhớ trên người Ngô Lai có hổ phách thần châu. Đám độc khí căn bản không có hữu dụng.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn công kích của trung niên nhân, song chưởng đã sớm ngưng tụ công lực, chuẩn bị hướng trung niên nhân xuống tay, không muốn phí thời gian của bản thân. Chỉ trong nháy mắt, trung niên nhân đã công tới trước ngực Ngô Lai với kình phong sắc bén làm thổi tung quần áo Ngô Lai, mà Ngô Lai hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào trung niên nhân.

Đột nhiên hắn động thân, song chưởng đồng thời hướng tới tả chưởng và cây sáo dài luồng kình khí sắc bén, gương mặt thoáng nét cười lạnh.

"Bình" Hai đạo kình khí trong nháy mắt chạm nhau, phát ra một tiếng nổ, thân hình trung niên nhân nhanh chóng bay ra ngoài, đụng vào tường, miệng phun máu tươi, cường đại kình khí làm chân khí trong người hắn phân tán, toàn thân trọng thương. Khi trung niên nhân rơi xuống đất, Ngô Lai liền lắc mình tới trước mặt, lạnh lùng thốt:"Làm sao các ngươi biết thân phận của ta? Còn ai biết nữa?"

"Hừ" Trung niên nhân chỉ hừ một tiếng, quay đầu sang nơi khác, không để ý tới câu hỏi.

"Xem ngươi cứng đầu được bao lâu. Cho ngươi nếm thử chút khí huyết nghịch lưu, xem ngươi còn cứng đầu được nữa không?" Nhìn trung niên nhân, Ngô Lai không khỏi cười lạnh nói, đồng thời lắc mình đưa tay thi triển thân thủ trên các đại huyệt trước ngực trung niên nhân. Thấy Ngô Lai chuẩn bị thi triển thủ thuật khí huyết nghịch lưu trên người mình, trung niên nhân kinh hãi, muốn né tránh cũng không còn chút khí lực, bất đắc dĩ bộc lộ vẻ sợ hãi qua ánh mắt bởi vì hắn biết rõ khí huyết nghịch lưu mang đến sự thống khổ thế nào cho người luyện võ.

Khi Ngô Lai thu tay lại, sắc mặt trung niên nhân càng khó coi, bởi vì hắn cảm giác được khí huyết đang nghịch lưu, chỉ cố nén nỗi thống khổ cho nó mang lại. Khí huyết không ngừng nghịch chuyển, vẻ mặt trung niên nhân càng khó nhìn, thân hình bắt đầu vặn vẹo.

"A"Vừa mới bắt đầu trung niên nhân còn cố gắng nhịn xuống nhưng thống khổ ngày càng lợi hại. Toàn thân hắn không ngừng vặn vẹo, nỗi khổ phi thường đáng sợ, nhịn không được hắn bật rên lên một tiếng thảm thiết.

"Ngươi mau nói nhanh, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây. Nếu ngươi còn không nói, ta sẽ cho ngươi nếm mùi tiệt mạch khốn khổ." Nhìn trung niên nhân không ngừng vặn vẹo, Ngô Lai lạnh lùng thốt, trong mắt lóe hàn quang.

"Mơ tưởng" Trung niên nhân cố nén thống khổ trong người, cắn răng nói: "Muốn ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng, dù cho là chết ta cũng không nói cho ngươi hay." Hắn nói mà thanh âm không ngừng run rẩy, toàn thân sắc mặt thì vặn vẹo, nỗi thống khổ càng khiến cho người ta sợ hãi.

"Tiệt mạch" đây chính là thủ pháp tàn khốc nhất trên giang hồ, sợ rằng trên giang hồ cũng không có mấy người biết khốc hình trong truyền thuyết này nhưng khi trung niên nhân nghe được hai chữ này thì ánh mắt càng thêm sợ hãi, thủ pháp nay so với khí huyết nghịch lưu càng thêm tàn khốc vạn phần.

"Vậy à?"Ngô Lai cười lạnh nói. "Để ta xem ngươi còn chịu được tới khi nào." Hắn đột nhiên đưa tay lên trên ngực trung niên nhân mà điểm xuống. Trung niên nhân khôi phục sắc mặt như cũ nhưng lại bắt đầu đổ mồ hôi hột, gương mặt hắn nhìn Ngô Lai kỳ quái, không hiểu sao Ngô Lai lại thu hồi thủ pháp khí huyết nghịch lưu tàn khốc đó.Ngay lúc này trung niên nhân đột nhiên thét lên thảm thiết kinh thiên động địa, cách đó nơi ngã tư đường Lí Lương và Giang Chánh đang chuẩn bị rời đi nghe được đều kinh hãi.

Lí Lương nói:"Giang huynh,chúng ta đi xem một chút."

Gianh Chánh gật đầu, hai người sử dụng thân pháp nhanh như chớp hướng về phía tiếng kêu lao đi.

"Ta cho ngươi một lần cơ hội nữa, mau nói các ngươi làm sao biết được thân phận của ta?Mặt khác còn ai biết nữa?"Ngừng chốc lát, Ngô Lai đột nhiên hướng trung niên nhân thi triển tiệt mạch khốc hình bằng tay phải, rồi lạnh lùng thốt. Hai mắt hắn gắt gao nhìn trung niên nhân như muồn tìm hiểu ý nghĩ trong lòng hắn.

"Muốn ta nói cho ngươi biết, mơ tưởng" Trung niên nhân cả giận nói: "Dù sao cũng là chết, thống khổ thế nào cũng được, mối thù này độc môn chúng ta nhất định báo."

"Đúng không?"Ngô Lai cười lạnh. "Sợ rằng ngay cả bản thân độc môn các ngươi cũng không bảo vệ được mình, muốn báo thù cho ngươi, không sao, chỉ cần độc môn các ngươi tới một người, ta giết một người."

Nghe Ngô Lai nói, trung niên nhân chỉ lạnh lùng nhìn Ngô Lai, bởi vì từ trong lời của Ngô Lai, hắn biết là phải chết không nghi ngờ nên hắn không muốn nói gì nữa, cũng không muốn nói cho Ngô Lai biết điều gì đó.

"Ta cho ngươi cơ hội mà không quý trọng, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị tiệt mạch thống khổ, cho ngươi phải tự nguyện nói ra điều ta muốn." Lạnh lùng nhìn trung niên nhân liếc mắt một cái, Ngô Lai đột nhiên nói. Đến lúc này thì Ngô Lai sắc mặt đại biến, cười khổ nói: "Xem ra ngươi đã không còn cơ hội nữa." Nói xong, tay phải đột nhiên đánh tới thiên linh cái của trung niên nhân.

Nhìn thấy bàn tay của Ngô Lai cách mặt mình càng lúc càng gần, sắc mặt trung niên nhân tràn ngập sợ hãi, cảm giác cái chết đang đến gần, vẻ mặt không còn nét cương nghị như lúc nãy, chỉ là cái chết ở trước mắt không sức kháng cự, chỉ còn bó tay chờ chết.

"Phát, xích" Một tiếng vang nhỏ, bàn tay Ngô Lai đã đánh vào thiên linh cái trung niên nhân, miệng hắn phun máu, ngã vào góc tường,chết đi.

"Ngươi là ai?"

Lúc này ngoài cửa xuất hiện hai bóng người, đã nghe tiếng kêu thảm thiết của trung niên nhân mà tới, là Lí Lương và Giang Chánh, vừa tới thì thấy Ngô Lai đánh vào thiên linh cái của trung niên nhân.

"Là ta." Ngô Lai vội vàng đáp, hai vai có chút giật mình, quay đầu thì đã hiện lại khuôn mặt của Vô Danh.

Nguyên lai Ngô Lai nghe thanh âm đã biết là Lí Lương và Giang Chánh, vì vậy khi xoay người đã dùng Bách biến thần công biến đổi dung mạo, mà thân hình hiện tại cùng với thân hình khi biến thành Vô Danh không sai biệt lắm cho nên khi xoay người thì thân hình cũng chậm rãi thay đổi.

"Thiếu chủ, là ngươi."

Chương 273: Phệ Hồn Quái Địch 

“Thiếu chủ, là người!”

Vừa thấy Ngô Lai quay mặt lại, Lí Lương không khỏi kinh ngạc nói, cả Giang Chánh ở bên cạnh dù không nói gì nhưng cũng kinh ngạc nhìn Ngô Lai.

Ngô Lai đã cải trang thành bộ dáng Vô Danh, gật gật đầu nói: “Các ngươi không sao chứ?”

“Đa tạ Thiếu chủ quan tâm, chúng thuộc hạ không sao.” Lí Lương và Giang Chánh đồng thanh nói.

“Thiếu chủ, người đó là do Thiếu chủ giết sao?”

Lúc này, thấy thi thể trung niên nhân phía sau Ngô Lai, trong mắt hai người ánh lên sự sợ hãi, nhịn không được cất tiếng hỏi.

Ngô Lai gật gật đầu nói: “Tên này vừa rồi chỉ huy độc vật tấn công chúng ta, để phòng ngừa hắn sau này lại dùng độc vật công kích, ta phải giết hắn. Không thể buông tha cho kẻ thù này, bằng không đến lúc đó kẻ phải hối hận sẽ là chúng ta.”

Nghe vậy, Lí Lương và Giang Chánh ngẩn ngơ, sau đó Lí Lương gật nhẹ đầu nói: “Thiếu chủ làm không sai, nhưng mặc dù Thiếu chủ giết một cao thủ sai khiến độc vật rồi, bất quá cao thủ cỡ như gã này trong Độc môn nhiều như mây, sợ rằng chúng ta muốn giết hết là điều không thể. Từ nay về sau chúng ta có phiền toái rồi, cũng không biết chúng ta đã trêu chọc gì Độc môn mà chúng hai lần đánh lén chúng ta, lại còn mướn tổ chức sát thủ thần bí Sát Thủ lâu nữa.”

Giang Chánh ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lí Lương, rồi lại nhìn trộm Ngô Lai, nhưng không nói gì mà lại nhìn về phía thảm trạng kinh hoàng của trung niên nhân.

“Bất kể là vì cái gì, là ai trêu chọc Độc môn cũng không còn trọng yếu nữa, quan trọng chính là bọn chúng đã ra tay với chúng ta, đã trở thành địch nhân của chúng ta, vì thế chúng ta cứ việc tiêu diệt chúng không cần do dự, khiến cho chúng không dám đối đầu với chúng ta nữa.”

Lí Lương vừa dứt lời, Ngô Lai liền nói ngay, trong mắt lóe lên sát khí, một cỗ khí phách tự nhiên xuất ra.

Lí Lương có chút kinh ngạc, nhìn khí phách trên người Ngô Lai, vội nói: “Thiếu chủ nói phải, Độc môn đã ngang nhiên công kích chúng ta, ta cũng không cần khách khí với chúng.”

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về khách điếm trước đã.”

Nhìn Lí Lương và Giang Chánh hai người, Ngô Lai đột nhiên nói.

“Vâng, Thiếu chủ”. Lí Lương vẫn quan sát động tĩnh tứ phía, Giang Chánh vội vàng đáp.

“Thiếu chủ, người xem này, cây sáo này có điểm cổ quái.”

Chân trái Ngô Lai đã ra đến cửa phòng, Giang Chánh ở phía sau đột nhiên nói, trong tay không biết từ bao giờ đã cầm cây sáo quái dị của trung niên nhân.

Nghe vậy, Ngô Lai cùng Lí Lương không tự chủ được dừng lại, quay đầu nhìn Giang Chánh. Trong tay Giang Chánh là một cây sáo, trên cây sáo có cái gì đó nổi lên, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.

“Cận thận, trong sáo có độc khí!”

Khi Giang Chánh chuẩn bị xem chỗ nổi lên đó thì Ngô Lai đột nhiên kêu lên, nhưng đã quá muộn, từ trong cây sáo phun ra một đám khói xanh, hơn nữa lại nhằm ngay phía mũi của Giang Chánh.

Giang Chánh vừa nghe thấy Ngô Lai cảnh cáo, liền vội vàng bế khí, tiếc là đã hít vào không ít khói độc, thân thể do đó mà mất tự chủ, cả người lắc lư, sắc mặt nhất thời đại biến. Hiển nhiên, độc khí đã thâm nhập vào thân thể hắn, hơn nữa lại còn là kịch độc khiến chân khí trong thân thể hắn không thể lưu thông.

Lý Lương ở bên cạnh nghe thấy Ngô Lai đề tỉnh, cũng vội bế trụ hô hấp. Bởi vì hắn ở gần Giang Chánh nhất, cho nên, nếu không bế trụ hô hấp, tự nhiên độc khí cũng sẽ bị hắn hít vào, đến lúc ấy cả hắn cũng sẽ trúng độc.

“Giang Chánh, mau vận công, có ta hỗ trợ ngươi bức độc khí ra khỏi thân thể.”

Thấy thân thể Giang Chánh lảo đảo, Ngô Lai liền biết y đã trúng độc, hơn nữa còn là kịch độc vô cùng. Ngô Lại vội phi thân tới bên Giang Chánh, tay trái áp vào lưng y, đồng thời nhỏ giọng nói.

Nghe tiếng, vốn đang tại vận công đề kháng độc khí tung hoành trong thân thể, Giang Chánh vội vận công, dẫn chân khí trong đan điền để bức xuất độc khí ra khỏi thân thể. Ngô Lại đồng thời đưa chân khí tống nhập vào thể nội của Giang Chánh, giúp hắn bức độc khí ra.

Còn Lý Lương bên cạnh, tuy đã vận công bế trụ hô hấp, nhưng cũng đã hít vào một ít hơi độc, nên y vội vận công hóa giải độc khí, tiếp đó liền chú tâm hộ vệ cho Ngô Lai đang giúp Giang Chánh vận công bức khí độc. Đương khi ánh mắt của hắn lạc tại chiếc sáo rơi nơi chân Giang Chánh, không khỏi cẩn thận đánh giá một lượt. Đột nhiên, sắc mặt của hắn đại biến, hiển nhiên cây sáo đó khiến hắn nhớ tới một thứ.

“Phốc!”

Một lát sau, Giang Chánh đột nhiên há miệng, ói ra một ngụm máu đen, khẽ mở hai mắt. Hiển nhiên độc khí trong cơ thể đã bị đẩy ra hết. Còn Ngô Lai lúc này cũng đã thu công.

“Đa tạ Thiếu chủ!”

Giang Chánh nhìn thoáng qua vệt máu đen trên mặt đất, đột nhiên quỳ xuống hướng Ngô Lai hành lễ.

“Được rồi, đứng dậy đi! Từ nay về sau không cần phải hành đại lễ như vậy, ta cứu ngươi là bởi vì ta cần ngươi sự trợ giúp của ngươi. Hy vọng các ngươi có thể tận tâm tận lực làm việc cho ta.”

“Dạ, Thiếu chủ xin yên tâm, chúng tôi nhất định tận tâm tận lực vì Thiếu chủ làm việc.” Cơ hồ đồng thời cả Giang Chánh và Lý Lương đều lên tiếng. Riêng Giang Chánh thì vừa đứng dậy, vừa đáp.

Ngô Lai gật gật đầu nói: “Các ngươi không cần gọi ta là Thiếu chủ nữa, gọi là Thiếu gia, cũng không cần cứ gặp mặt là hành lễ, có gì cứ trực tiếp nói.”

“Dạ, Thiếu gia!”

Ngô Lai lại nói: “Các ngươi còn có sự tình gì không? Nếu không còn thì bọn ta về khách sạn đã.”

“Thiếu gia, ta có điều muốn nói, chỉ là không biết có nên…” Lý Lương ở bên do dự một lúc rồi nói.

Ngô Lai nghi hoặc nói: “Có việc gì ngươi cứ nói thẳng ra!”

“Thiếu gia, chuyện là thế này.” Lý Lương nói: “Vừa rồi cây sáo phát ra khói độc, còn là kịch độc khiến ta nghĩ tới một người. Kẻ này tuy không mấy nghe danh nhưng lại cực kỳ lợi hại.”

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngô Lai cùng Giang Chánh, Lí Lương tiếp tục nói: “Người này trong Độc môn không phải là người lợi hại nhất nhưng đối với người giang hồ lại là người khiến người ta vô cùng kiêng dè. Hắn chính là sư đệ của Độc Vương Đỗ Thiên Hành. Ta cũng không biết gì về hắn nhưng ngẫu nhiên biết được rằng hắn là một trong những nhân vật quan trọng của Độc môn chuyên môn phụ trách việc nuôi dưỡng độc vật. Mặc dù võ công hắn không tính là cao nhưng khả năng điều khiển độc vật thuộc hạng nhất lưu. Cây sáo này chính là bảo vật của Độc môn dùng để khống chế độc vật.

“Thật thế sao? Như vậy trước hết hãy thu hồi nó lại. Đề phòng bọn họ lại dùng cây sáo quái quỉ này khống chế độc vật tập kich chúng ta.” Ngô Lai lạnh nhạt nói vừa đưa tay hướng đến cây Phệ Hồn địch trên mặt đất.

“Thiếu gia cẩn thận trên cây sáo toàn là kịch độc.”

Ngô Lai vừa đưa tay định cầm Phệ Hồn địch lên thì Lí Lương ở bên cạnh vội ngăn lại.

Ngô Lai quay đầu lại nhìn Lí Lương mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chất độc này đối với ta không có tác dụng.” Vừa nói xong tay lập tức hành động, Phệ Hồn quái địch đã nằm trong tay Ngô Lai.

Cầm cây sáo trong tay Ngô Lai cảm giác được một lực lượng quái dị giá lạnh theo kinh mạch tiến vào cơ thể hắn, chân khí của hắn cảm ứng được lực lượng quái dị lạnh như băng kia lập tức nhanh chóng tiến đến bao vây trong nháy mắt đã hóa giải cỗ năng luợng quái dị kia.

Quả nhiên là một loại quái địch.

Nắm trong tay Phệ Hồn địch, cảm giác được năng lượng quái dị từ cây sáo truyền đến Ngô Lai không khỏi tán dương.

“Thiếu gia, trên người có phải có tuyệt thế bảo vật dùng để bức độc?”

Lí Lương vẻ mặt có điểm quái dị nhìn Ngô Lai cầm Phệ Hồn địch trong tay trong lòng không khỏi nghi hoặc nói.

Nghe thế, Ngô Lai ngẩn người cảm thấy kì quái nói: “Ngươi nghĩ như thế nào mà lại hỏi vậy?”

Lí Lương vội vàng giải thích: “Thiếu gia, là như thế này, vừa rồi rất nhiều độc vật bao vây chúng ta nhưng không dám tiến lên cho dù có hướng đến chúng ta công kích cũng đột nhiên chết đi. Ngoại trừ tuyệt thế bảo vật bức độc thì không có điều gì làm lũ độc vật này sợ hãi được, mà Giang huynh vừa rồi bị trúng độc nên có thể nói rằng trên người Giang huynhh không có bảo vật. Bây giờ Thiếu gia cầm cây sáo chứa đầy kịch độc mà không việc gì cho nên thuộc hạ đoán trên người Thiếu gia có bảo vật bức độc.” Nói xong nhìn Ngô Lai.

Ngô Lai nghe vậy gật đầu nói: " Không sai ngươi đoán rất đúng trên người ta quả thật có tuyệt thế bảo vật dùng để bức độc, còn là bảo vật gì thì bây giờ ta không thể nói cho ngươi được."

Giang Chánh bên cạnh có điểm kinh ngạc nhìn Lí Lương, hắn không nghĩ rằng Lí Lương lại suy đoán chuẩn xác đến vậy, mặc dù hắn cũng có chút hoài nghi nhưng không có suy nghĩ sâu xa như Lí Lương.

"Thiếu gia đã nói vậy" Lí Lương nói: "Hiển nhiên là Thiếu gia có nỗi khổ riêng, chúng ta không thể miễn cưỡng, Thiếu gia cũng thu hồi cây sáo kia rồi về khách điếm nói chuyện tiếp."

Ngô Lai gật đầu nói: "Được rồi chúng ta về khách điếm trước, sự việc này để về đến khách điếm hẵng nói." Nói xong, liền đi trước ra ngoài phòng. Lí Lương cùng Giang Chánh nhìn nhau một cái rồi theo sau Ngô Lai đi ra khỏi phòng.

Sau khi Ngô Lai ba người đi khỏi một khoảng không xa trong ngõ xuất hiện một bóng người, người này nhìn theo Ngô Lai ba người đang rời đi trên khoén miệng lộ ra tia cười lạnh, trong mắt chớp động mang quang cừu hận không thể hình dung. Ánh mắt gười kia tràn ngập cừu hận, nếu ánh mắt có thể giết người thì Ngô Lai đã táng mạng ngay lập tức. Đó chính là người trẻ tuổi có vẻ tuỳ tiện nhưng lại che giấu vẻ điềm tĩnh đã từng xuất hiện một lần tại Như Ý tửu lâu.

“Ngô Lai ơi Ngô Lai, quả nhiên là ngươi, người khác nói ta còn chưa tin, ngươi là kẻ thù giết cha ta, ngươi hãy chờ sự trả thù của Độc môn ta và sự ám sát không ngừng nghỉ của Sát Thủ lâu đi.”

Chương 274: Bị Nhân Cân Tung 

“Ngô Lai ơi Ngô Lai, quả nhiên là ngươi, người khác nói ta còn chưa tin, ngươi là kẻ thù giết cha ta, ngươi hãy chờ sự trả thù của Độc môn ta và sự ám sát không ngừng nghỉ của Sát Thủ lâu đi.”

Sững sờ nhìn hướng Ngô Lai ba người biến mất, trong mắt người tuổi trẻ loé lên vẻ cừu hận, miệng lẩm bẩm. Đồng thời lúc tự lẩm bẩm, hắn đã lắc mình tiến nhập vào phòng.

“Sư phụ, xin lỗi, đều là Thông nhi vô dụng, không luyện võ công cho tốt, trơ mắt nhìn người chết trong tay địch nhân, mà vô năng vi lực. Bất quá người hãy yên tâm, ta một ngày nào đó sẽ giết Ngô Lai báo thù cho phụ thân và người.”

Vừa mới tiến nhập vào trong phòng người tuổi trẻ thấy thảm trạng của trung niên nhân, trong lòng cực thống hận. Cừu hận trong nháy mắt như thiêu đốt khiến hắn nghiến răng, hận không lập tức giết được Ngô Lai, nhưng hắn biết chính mình không có khả năng đó, cho nên phải tỉnh táo, không thể xúc động, phải chuẩn bị cho thật tốt, lưu lại cái mạng nhỏ của mình để còn báo thù cho phụ thân và sư thúc.

“Sư thúc, chúng ta trở về đi, ta mang người trở về Độc môn, táng người tại mảnh đất mà người từng nói rất ưa thích.”

Người trẻ tuổi đột nhiên hạ người xuống, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt trợn trừng của trung niên nhân chết không nhắm mắt, ôm lấy thi thể đã biến màu của trung niên nhân nhẹ nhàng nói, sau đó liền ôm thi thể trung niên nhân li khai khỏi phòng.

Người tuổi trẻ này chính là nhi tử của Độc Vương Đỗ Thiên Hành, Độc môn Thiếu chủ Đỗ Thông. Khi hắn biết được phụ thân mình bị Ngô Lai giết chết, cừu hận trong lòng trong nháy mắt cuồng trướng ra, vốn hắn chỉ là tên bất học vô thuật, nhưng thời điểm khi hắn biết được phụ thân mình bị sát hại, hắn dường như đột nhiên thành thục ra nhiều, dẫn theo tinh anh Độc môn đi tới Lâm Châu thành, chuẩn bị vì phụ thân báo cừu. Ngoài ra, một mặt hắn xuất bạc mời Sát Thủ lâu vẫn cùng Độc môn bọn chúng lai vãng, tưởng nhờ sát thủ của Sát Thủ lâu vì cha mình báo thù. Còn hắn tìm được thân phận bí mật của Ngô Lai cũng từ một phong thư vô danh, lúc ấy hắn tịnh không tin, tưởng có người định tá đao sát nhân, nhưng lại không nghĩ là bỏ qua, vì vậy đã an bài thử dò xét hai lần, muốn xác định được thân phận Ngô Lai. Thân phận Ngô Lai mặc dù bị hắn thử dò xét, nhưng hắn lại phải trả cái giá quá đắt.

Hỗn Hỗn nhai.

Lúc này đã buổi chiều tà, mặt trời đã dần lặn về phía tây, tại ngã tư đường, người qua lại như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt, mà đại đa số trong đó là người giang hồ, người thì nhàn nhã, người thì cuống cuồng.

Ngô Lai, Lí Lương và Giang Chánh, ba người đang đi về phía khách điếm.

Đột nhiên, Ngô Lai đang bước nhanh ở phía trước bỗng dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía sau, nhìn lướt qua một lượt, khóe miệng lơ đãng nhếch mép cười lạnh.

Thấy Ngô Lai dừng bước, Lí Lương, Giang Chánh phía sau vội vàng dừng lại.

“Thiếu gia, làm sao vậy?” Cước bộ dừng lại, Lí Lương không phải kì quái nói. Còn Giang Chánh bên cạnh cũng lộ vẻ mặt kỳ quái nhìn Ngô Lai, hiển nhiên cũng không biết vì sao Ngô Lai đột nhiên dừng lại.

“Có người theo dõi chúng ta.” Ngô Lai nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Lí Lương cùng Giang Chánh ngẩn ngơ, với võ công bọn họ thế nhưng không phát hiện có người theo dõi, có thể thấy người đến không phải nhất lưu cao thủ trong tay cao thủ thì cũng là tuyệt đỉnh cao thủ.

Lí Lương ngẩn ngơ xong liền vội hỏi: “Thiếu gia, là ai? Có cần chúng tôi giải quyết bọn họ không?” Lí Lương nói, không tự chủ được xoay người nhìn lại, còn Giang Chánh vì Lí Lương xoay người cũng đồng thời xoay người nhìn lại, hai người bốn ánh mắt không ngừng ở trong đám người lục soát, muốn tìm ra người theo dõi kia, nhưng trên cả ngã tư đường đều là người giang hồ đeo binh khí, bọn họ có thể nào mà tìm thấy được.

Lúc Ngô Lai dừng lại cước bộ, ở khoảng cách ba người Ngô Lai ngoài hai ba mươi trượng có hai người trẻ tuổi đột nhiên lắc mình tới bên cạnh một quầy hàng, giả thành người đang mua hàng. Hai người kia hiển nhiên đã nhận ra, đứng ở trước quầy hàng không ngừng nhìn vuốt ve xem xét hàng hóa, không dám hướng chỗ Ngô Lai ba người nhìn lại. Hiển nhiên hai người kia biết Ngô Lai ba người lợi hại, không dám theo dõi thân cận quá, hơn nữa rất cẩn thận để tránh bị Ngô Lai ba người phát hiện. Chỉ có điều bọn họ nghe không được Ngô Lai ba người nói chuyện, cũng không dám nhìn ba người, không biết chính mình đã bị phát hiện.

“Không cần thiết.” Ngô Lai nhàn nhạt nói: “Bọn họ là người Hoắc Gia bảo.” Hai người này Ngô Lai từng gặp qua một lần, đương nhiên biết hai người là đệ tử Hoắc Gia bảo.

“Vâng, Thiếu gia!” Hai người đồng thanh đáp, nhưng là vẫn còn ở trong đám người tìm tòi người theo dõi kia, muốn biết được người theo dõi kia, chỉ tiếc hai người này chưa một lần gặp hai người theo dõi kia, bọn họ rất rõ ràng, Lí Lương cùng Giang Chánh đương nhiên không thể phát hiện.

“Kìa, hai người ăn mặc bình thường, chỉ có hai thanh trường kiếm trong tay là giống hệt nhau, đứng ở trước quầy hàng nhìn người qua lại đó.”

Lúc này Ngô Lai vừa nói, hai mắt đồng thời nhìn về phía hai đệ tử của Hoắc Gia bảo.

Căn cứ theo lời Ngô Lai nói, cùng với ánh mắt của hắn, rất nhanh phát hiện ra hai tên đệ tử của Hoắc Gia bảo.

“Bây giờ chúng ta trở về khách điếm, không cần quan tâm đến bọn họ nữa. Giang Chánh, ngươi theo dõi xem bọn hắn trú chân ở nơi nào.”

Khi Lí Lương và Giang Chánh hai người đang cẩn thận theo dõi hai người kia thì Ngô Lai đột nhiên nói.

Nghe vậy, Lí Lương và Giang Chánh ngẩn ngơ. Sau đó, Giang Chánh vội vàng đáp: ”Dạ, thiếu gia!” Nói xong thì đi theo phía sau Ngô Lai về khách điếm.

Khi Ngô Lai ba người vừa mới chuyển thân rời đi thì, hai người kia cũng hiển nhiên phát hiện Ngô Lai ba người rời đi, nhìn nhau, đồng thời nhìn phía Ngô Lai ba người chỗ vừa rồi. Thấy Ngô Lai ba người đã đi xa ở, hai người vội vàng thả xuống vật gì đó trong tay rồi theo sau, nhưng mà hai người này rất cẩn thận, thủy chung bảo trì tại ngoài hai ba mươi trượng.

o0o

Bọn người Hoắc Gia bảo dừng chân tại một cái viện tử. Viện tử này rất lớn bởi vì Hoắc Gia bảo bọn họ tại phương bắc thế lực hùng hậu, còn chưa mở rộng ra đến phương Nam, cho nên Lâm Châu thành này tự nhiên không có thế lực, mà nhân số bọn họ không ít, không thích hợp trọ tại khách điếm, liền dụng kim tệ mua một viện tử. Đương nhiên, số bạc này đối với Hoắc Gia bảo bọn họ tài lực vô cùng hùng hậu mà nói đúng chỉ là một cái lông của con trâu.

Bây giờ đã là sắp tối, mà viện tử đang có hai Hoắc Gia bảo đệ tử tại viện nội đi lại, còn trong một phòng khách, đang có hơn mười người tụ lại. Người cầm đầu đúng là Hoắc Gia bảo Nhị Bảo chủ Hoắc Danh cùng Tam Bảo chủ Hoắc Chấn. Hoắc Ngọc cũng đang ở trong đó. Trong đó còn có hai người đúng là đã theo dõi Ngô Lai ba người lúc chiều.

“Các ngươi nói ba người kia trọ tại trong một khách điếm cũ nát, ta nghĩ bọn họ có không ít bạc, thế vì cái gì lại lựa chọn một khách điếm cũ nát này, xem ra bọn họ quả nhiên là có điểm đặc biệt.”

Lúc này, nghe hai tên đệ tử theo dõi bẩm báo lại, Hoắc Danh không khỏi kỳ quái nói.

“Nhị ca, có lẽ bọn họ thích yên tĩnh, không muốn dừng chân ở khách điếm náo nhiệt, họ cũng giống chúng ta thôi, cũng muốn trọ lại ở chỗ này, không muốn trọ ở khách điếm.” Sau đó lại nói tiếp: “Hôm nay trong thành Lâm Châu, các tửu điếm, khách điếm đều có người giang hồ trọ, họ muốn trọ cũng không còn chỗ.” Hoắc Chấn bên cạnh nói tiếp.

Nghe vậy, Hoắc Danh ngẩn người, tiếp đó gật gật đầu, đột nhiên hướng tới hai đệ tử được phái đi theo dõi nói: “Các ngươi có tra được thân phận và mục đích của bọn họ không?”

Hai người nhìn nhau, một người nói: “Khải bẩm Bảo chủ, vì ba người bọn họ võ công rất cao, chúng ta sợ bị bọn họ phát hiện nên giữ khoảng cách, không thể tiếp cận để nghe được nội dung bọn họ trò chuyện, cũng không tra ra lai lịch bọn họ.”

“Thật vậy hả?” Hoắc Danh gật gật đầu không nói, bởi vì hắn biết được lợi hại của ba người bọn Ngô Lai, lần trước hắn phái hai người, tuy không phải theo dõi nhưng chỉ cách có vài bước là đã bị phát hiện, vì vậy trong lòng cũng không có ý trách hai đệ tử.

“Hy vọng bọn họ không phải là địch nhân của chúng ta.” Hoắc Chấn bên cạnh nhè nhẹ thở dài.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư, nếu quả thật Ngô Lai chính là địch nhân, bọn họ không khỏi phải suy nghĩ để giữ an toàn cho chính mình.

Tại phòng khách bên trong Hoắc Gia bảo, trong lúc mọi người nghị sự, trước cửa viện xuất hiện ba người, hai thanh niên và một người trung niên cụt tay. Trong tay trung niên là một thanh đại đao kỳ quái, ít nhất cũng nặng hơn mười cân, còn trong tay hai người tuổi trẻ đều có một thanh bảo kiếm.

“Ai đó?”

Chương 275: Thu Phục (1) 

"Người nào?"

Ba người vừa đến trước cửa, từ trong sân truyền đến tiếng quát lạnh lẽo của hai thủ viện, đồng thời binh khí trong tay đã xuất ra khỏi vỏ, bởi vì khí thế của ba người làm trong tâm họ kinh ngạc đến phát lạnh.

"Sưu..sưu.."

Ở đằng kia, khi hai thủ viện vừa dứt lời, ba người kia, một trung niên nhân cụt tay, một kẻ lạnh như băng và một người trẻ tuổi, tất cả đã hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về phía hai người. Chỉ trong nháy mắt, hai thủ viện đã bị điểm trụ huyệt đạo. Binh khí trong tay hai viện thủ chưa kịp hoàn thủ toàn thân đã không thể nhúc nhích. Điều duy nhất hai viện thủ có thể làm là kinh hãi nhìn bản thân bị chế trụ.

"Thiếu gia, chúng ta hãy tiến lên." Không buồn nhìn hai người bị điểm huyệt, người cụt tay quay sang nhìn người trẻ tuổi, nói. Người trẻ tuổi không nói gì, chỉ rảo bước vào trong nội viện. Hai người kia cũng chuyển thân theo sau.

Ở một nội viện trong thành, người được xưng là Đông Phương cô nương, chính là thần bí nữ tử, đang lẳng lặng ngồi trong viện. Bốn phía yên tĩnh, hai đoạt hồn sứ giả cũng ở bên cạnh. Nhưng nha hoàn thường theo nàng lại không thấy ở đây, cũng chẳng rõ nàng ta đang ở nơi nào. 

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đông Phương cô nương đang trầm tư liền bừng tỉnh, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ xa xa có ba người đi về phía nàng. Người cầm đầu chính là nha hoàn hay theo nàng, mà phía sau nàng ta chính là Hàn Lâm thiếu chủ và Chu tổng quản.

"Tiểu thư, Hàn công tử đến." Nha hoàn đi đến trước mặt thần bí nữ tử, sắc mặt hiện ra vẻ vui mừng.

Đông Phương cô nương không hề liếc mắt nhìn nha hoàn mà lại hướng đến Hàn Lâm nói: "Hàn công tử hôm nay tới đây, chắc là đã có cách phá giải Diệt Thần trận."

"Không sai" Hàn Lâm cao hứng nói. "Ta quả thật đã tìm được cách phá giải Diệt Thần trận. một khi ta giúp nàng phá giải Diệt Thần trận đoạt lấy Hổ Phách thần châu, nàng phải đáp ứng giao ước giữa chúng ta." Trên mặt hắn nụ cười càng đậm, ngay cả hắn cũng đều không hiểu vì sao khi nhìn thấy Đông Phương cô nương thì bản thân vô cùng cao hứng, trong lòng vui vẻ không thể hình dung được.

Đông Phương cô nương nói: "Chờ ngươi lấy được Hổ Phách thần châu hãy nói. Mặc dù ngươi biết cách phá giải Diệt Thần trận pháp nhưng ngươi cũng chưa chắc cướp được Hổ Phách thần châu trong tay bọn họ. Ngươi cũng nên biết võ công bọn họ tịnh không thấp."

"Thỉnh Đông Phương cô nương yên tâm." Hàn Lâm tràn ngập tin tưởng nói. 

"Với Diệt Thần trận ta đã rõ ràng, dù cho có biến hóa cũng không có bao nhiêu. Ta tin tưởng rằng cũng có khả năng phá giải, chỉ có điều võ công mấy người trong trận không tệ. Ta cùng Chu lão có lẽ không đối phó được bọn họ. Đến lúc đó còn nhờ Đông Phương cô nương hiệp trợ."

Nghe vậy, Đông Phương cô nương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu. Nàng trong lòng khẩn cấp. Nếu không có Hổ Phách thần châu, nàng không biết hậu quả sẽ ra sao. Bên cạnh nàng, hai sứ giả đoạt hồn không nói gì, chỉ có nha hoàn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hàn Lâm.

Mặc dù Đông Phương cô nương không nói gì nhưng Hàn Lâm vẫn cảm giác được nàng không tin chính mình có thể phá giải được Diệt Thần trận và đoạt được Hổ Phách thần châu, trong lòng có chút không vui bèn nói: "Hôm nay thời gian vẫn còn sớm, không bằng trước tiên chúng ta đi xem họ. Nếu phá giải được trận pháp, chúng ta nhân cơ hội cướp lấy Hổ Phách thần châu từ tay họ không khó."

Quả thật mấy người bọn họ trong giang hồ là cao thủ trong cao thủ. Hơn nữa hai đoạt hồn sứ giả cùng Chu lão ba người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, có lẽ không có thế lực nào có thể đối địch được với bọn họ.

Đông Phương cô nương trầm tư một lát gật đầu đáp: "Được, chúng ta trước hết đi xem, để xem có khả năng cướp lấy Hổ Phách thần châu không."

Lúc này, trong nội viện kia, khi nghe được hai tiếng quát lạnh của hai đệ tử thì mọi người trong nội viện đều cả kinh.

"Có người xông tới,chúng ta đi xem." Sau khi ổn định tâm tư, Hoắc Danh vội nói. Nói xong liền đứng dậy, hướng tới phòng khách đi đến mà những người khác cũng đồng thời đứng dậy, đi theo phía sau.

"Người nào lớn mật, dám đến Hoắc gia bảo giương oai." Vừa đi vào trong viện, Hoắc Danh quát lớn. Bất quá hắn tịnh không nhìn rõ ràng là ai, có nhiều ít bao nhiêu người, chỉ là do người trong giang hồ luôn hư trương thanh thế. Đây cũng là bệnh chung của người trong giang hồ.

"Là các ngươi." Khi Hoắc Danh và Hoắc Chấn nhìn rõ ràng diện mạo người mới đến, nhịn không được đồng thời kinh ngạc kêu lên. Nhìn hai người phía sau, họ đều đã gặp qua làm vẻ mặt cả hai đều cả kinh xen lẫn mờ mịt. Cả ba người trước mặt cũng đều là người Hoắc Danh sai đệ tử theo dõi hai lần, chính là Ngô Lai, Lí Lương và Giang Chánh.

Nhìn vẻ mặt những người trong Hoắc gia bảo, Ngô Lai mỉm cười nói: "Không sai, đúng là chúng ta. Hoắc nhị bảo chủ, Hoắc tam bảo chủ, chúng ta lại gặp nhau."

Hoắc Danh kỳ quái nhìn ba người Ngô Lai, mở miệng nói:"Chẳng biết các vị đến đây có việc gì chỉ giáo?"

Ngô Lai nói:"Nhị vị bảo chủ quá khách khí, chỉ giáo thì không dám. Chỉ có chút việc cùng hai vị bảo chủ thương lượng, muốn mời Hoắc gia bảo giúp đỡ."

"Giúp đỡ?" Hoắc Danh nhìn hai đệ tử thủ viện bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, lạnh lùng nói.

"Ba vị chế trụ Hoắc gia bảo đệ tử, có lẽ không phải muốn cùng chúng ta thương lượng, đơn giản là không muốn chúng ta giúp đỡ mà là có mục đích khác. Nếu ngươi muốn chúng ta giúp đỡ, nên đăng môn bái phỏng bằng cách khác chứ không phải trực tiếp xâm nhập địa phương của chúng ta, chế trụ đệ tử của chúng ta. Nói, mục đích các ngươi là gì?"Không đợi Ngô Lai ba người mở miệng nói,Hoắc Danh lạnh lùng thốt.

Ngô Lai liếc mắt nhìn Hoắc Danh, gật gật đầu nói: "Không sai, đương nhiên chúng ta tới đây chỉ có một mục đích đơn giản. Ta biết Hoắc gia bảo các ngươi muốn cướp một trong mười đại thần khí đứng đầu là Tử Kiếm nhưng khả dĩ thế lực Hoắc gia bảo muốn cướp lấy Tử kiếm là hoàn toàn khó khăn. Tại Lâm Châu thành, thế lực Hoắc gia bảo các ngươi là yếu nhất. Hơn nữa các vị tuyệt thế cao thủ lánh đời trong chốn giang hồ đều vì Tử kiếm mà đến, các ngươi còn có cơ hội tìm được Tử kiếm sao?"

"Điều này không cần các hạ quan tâm." Hoắc Danh nghe vậy lạnh lùng đáp. "Các ngươi hãy mau nói mục đích chân chánh tới đây đi." Quả thực, Hoắc Danh cũng hiểu thế lực chân chánh của mình so với các thế lực lớn khác thì đúng là yếu nhất.

Ngô Lai gật đầu đáp: "Được, đã như vậy ta nói thẳng, ta muốn Hoắc gia bảo các ngươi quy thuận chúng ta."

"Quy thuận các ngươi?" Hoắc Ngọc đứng bên cạnh trừng trừng mắt, giận dữ lên tiếng: "Các ngươi vọng tưởng. Bằng ba người các ngươi muốn chúng ta quy thuận. Các ngươi đừng mơ."

Ngô Lai chỉ mỉm cười liếc mắt nhìn Hoắc Ngọc một cái, tịnh không để ý lời nàng nói mà chuyển sang nhàn nhạt nhìn Hoắc Danh, Hoắc Chấn. Ngô Lai hiểu rõ, hai người bọn họ là bảo chủ. Quyết định cuối cùng tất nhiên phải từ bọn họ nói ra.

Hoắc Danh nghe được Ngô Lai muốn bọn họ quy thuận thì sắc mặt lóe tia giận dữ, trong lòng giận tới cực điểm. Hắn chợt nhớ tới võ công cao cường của ba người Ngô Lai, chính mình vị tất là đối thủ của bọn họ. Trong lòng hiểu được ba người Ngô Lai đã có sự chuẩn bị mới đến, còn không nên động hỏa, bèn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng thốt: "Muốn Hoắc gia bảo chúng ta quy thuận các ngươi thì không có khả năng. Trừ phi các ngươi nói được lý do." Dừng một chút, Hoắc Danh tiếp tục nói:

"Các ngươi ba người muốn chúng ta quy thuận, cho dù võ công các ngươi cao tới đâu, Hoắc gia bảo chúng ta cũng quyết không quy thuận. Tương lai Hoắc gia bảo gần ngàn người không thể giao vào tay một người không có lai lịch rõ ràng."

"Không sai, chúng ta sẽ không bao giờ đáp ứng" Hoắc Chấn bên cạnh tiếp lời. "Hoắc gia bảo chúng ta nói như thế nào trong chốn giang hồ cũng là một thế lực lớn. Ngươi muốn chúng ta quy thuận ngươi là vũ nhục Hoắc gia bảo, vũ nhục mỗi một người trong Hoắc gia bảo. Các ngươi mau rời khỏi đây. Coi như hôm nay không có phát sinh sự tình gì. Bằng không đừng trách ta không khách khí."

Khi Hoắc Danh nghe Ngô Lai nói thì giận dữ nhưng còn cố đè nén, mà chúng đệ tử bên cạnh nghe Ngô Lai nói thì đều căm tức nhìn Ngô Lai. Khi Hoắc Chấn nói ra thì vẻ giận dữ trên mặt càng đậm, lạnh lùng giương mắt nhìn Ngô Lai ba người, hận không lập tức giết chết được cả ba.

"Tam bảo chủ đừng có nghĩ khác." Ngô Lai căn bản không để ý tới những ánh mắt nhìn mình căm tức, nhàn nhạt nói: "Giang hồ sắp loạn. Đến lúc tinh phong huyết vũ xảy ra, phàm là người trong giang hồ đều sẽ bị lôi cuốn vào. Hoắc gia bảo các ngươi vốn sẽ không ngoại lệ. Còn nói Hoắc gia bảo các ngươi lần này đến Lâm Châu định cướp đoạt Tử kiếm, với thanh danh các ngươi, mặc dù ta không thể cam đoan điều gì, nhưng nếu các ngươi đi theo ta, ta đảm bảo thanh danh các ngươi nhất định sẽ chấn động giang hồ."

Chương 276: Thu Phục (2)

Lần này Hoắc gia bảo các ngươi đến Lâm Châu thành định cướp đoạt Tử kiếm, với thanh danh các ngươi, mặc dù ta không thể cam điều gì, nhưng nếu các ngươi đi theo ta, ta đảm bảo thanh danh các ngươi sẽ chấn động giang hồ." Dừng một chút, Ngô Lai lại nói, từ trên người hắn phát ra một khí thế cường đại làm mọi người không thở nổi.

Hoắc Danh, Hoắc Chánh kinh ngạc nhìn khí thế cường đại phát ra từ trên người Ngô Lai mà chúng đệ tử bên cạnh vẻ mặt từ giận dữ biến thành kinh ngạc.

"Điều này không có khả năng“ Cố gắng bình tĩnh, đè nén sự kinh ngạc của mình, Hoắc Danh lạnh lùng thốt: "Mặc dù Hoắc gia bảo chúng ta muốn thanh danh đại chấn trong giang hồ nhưng cũng sẽ không quy thuận các ngươi đâu. Huống chi chúng ta là thế lực lớn trong giang hồ, nếu quy thuận các ngươi, chúng ta làm sao còn hành tẩu trên giang hồ được nữa. Ba vị mau rời khỏi đây, chúng ta không hoan nghênh nữa."

"Ba vị,mời!"

Khi Ngô Lai định mở miệng nói thì bên Hoắc gia đột nhiên trong mắt hàn quang chợt lóe, đã hướng Ngô Lai ba người hạ lệnh trục khách. Ngô Lai ba người lạnh lùng đưa mắt nhìn chúng nhân, hoàn toàn không có ý rời khỏi.

"Xoạt" Thấy ba người Ngô Lai không có ý rời đi, lúc này Hoắc gia bảo đệ tử đồng loạt rút binh khí ra khỏi vỏ, mắt căm tức nhìn Ngô Lai ba người, ý tỏ nếu ba người còn không đi, sẽ hướng ba người mà tiếp đón.

Ngô Lai lạnh lùng thốt: "Các ngươi bây giờ chỉ còn hai lựa chọn, một là quy thuận chúng ta, hai là trở về Hoắc gia bảo, không được hành tẩu trên giang hồ nữa."

"Ngươi là ai? Chúng ta vì cái gì phải nghe ngươi nói? Rốt cuộc chúng ta muốn thử xem ngươi có bao nhiêu lợi hại." Nghe những lời đó, không đợi Hoắc Danh, Hoắc Chấn trả lời, Hoắc Ngoc đã mở miệng, thanh trường kiếm trong tay tấn công về phía Ngô Lai.

"Ngọc nhi, trở về" Khi Hoắc Ngọc phi thân tới trước, Hoắc Danh đồng thời lên tiếng ngăn cản. Hoắc Ngọc lúc này đánh về phía Ngô Lai, kiếm chiêu dứt khoát, hoàn toàn không hề có ý thu chiêu. Đơn giản vì Hoắc Ngọc thấy Ngô Lai chướng mắt nên không thèm nghe lời ngăn cản của Hoắc Danh, mà lại nhanh chóng đánh về phía Ngô Lai.

Ngô Lai nhàn nhạt nhìn sự tấn công của Hoắc Ngọc, khóe miệng thoáng một tia cười nhạo.

Hoắc Danh và Hoắc Chấn nhìn nhau, trong lòng thở dài, lắc lắc đầu, đoạn cùng đánh về phía Ngô Lai. Chúng đệ tử Hoắc gia bảo cũng đồng thời đánh về phía ba người Ngô Lai.

Khi Hoắc Danh cùng Hoắc Chánh đồng thời động thì Lí Lương cùng Giang Chánh cũng động cùng lúc, thân ảnh đánh về phía Hoắc gia bảo đệ tử, ra tay như điện. Khi chúng đệ tử còn chưa có phản ứng thì bản thân chúng đã bị điểm uyệt đạo. Dù có một vài người có thực lực đã tới gần nhưng binh khí trong tay còn chưa xuất thì đã bị Lí Lương và Giang Chánh lắc mình tới điểm vào huyệt đạo khiến toàn thân không thể nhúc nhích.

Khi trường kiếm của Hoắc Ngọc cách mặt của Ngô Lai không đầy một hai tấc thì Ngô Lai chợt chuyển động, nhanh chóng chế trụ trường kiếm của nàng ta.

Mắt thấy trường kiếm của mình sắp chế trụ được Ngô Lai, Hoắc Ngọc lộ vẻ cười, sắc mặt giận dữ vừa rồi cũng biến mất nhưng khi thấy trường kiếm bị hai ngón tay của Ngô Lai khống chế, khí lực của nàng không đủ để rút ra thì nàng vô cùng kinh hãi. Chân phải nàng nhanh chóng đá tới trước ngực Ngô Lai. Ngô Lai đột nhiên buông trường kiếm, tay trái nhanh chóng chụp vào chân nàng, kéo nàng ngã ập vào ngực mình.

"Ngươi thật sự rất đẹp!" Khi Hoắc Ngọc ngã ập vào ngực hắn, nhìn nàng có vẻ kinh hoảng nhưng vô cùng xinh đẹp, hai gò má đầy đặn, Ngô Lai nhịn không được lấy tay vuốt ve, tán dương.

Đột nhiên bị một nam tử không quen biết ôm vào lòng, hơn nữa lại bị chiếm tiện nghi, gương mặt ngọc của nàng không tự chủ được đỏ hồng lên. Đến đây thì Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn đã đánh tới. Thấy Ngô Lai ôm Hoắc Ngọc trong lòng, còn tưởng rằng nàng bị Ngô Lai chế trụ, trong lòng cả kinh, cơ hồ đồng thời tung chưởng, kình phong cường đại cùng đánh úp về phía Ngô Lai. Ngô Lai lạnh lùng nhìn hai người đánh tới, đột nhiên nhanh chóng đánh ra một chưởng nghênh đón chưởng phong của cả hai.

"Bình" Kình phong của ba người cùng tương giao, phát ra một tiếng vang lớn. Hoắc Danh và Hoắc Chấn cùng bị kình khí cường đại chấn bay ra ngoài, mà Ngô Lai cũng bị kình khí cường đại làm lắc lư hai vai.

"Bịch,bịch,bịch.." Hoắc Danh và Hoắc Chấn hai thân ảnh rơi xuống đất liền thối lui hơn mười bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ngô Lai. Khí huyết trong người bốc lên không ngừng. Hai người cả kinh vội vận công ngăn chặn.

Lí Lương và Giang Chánh lúc này đã lắc mình đến bên cạnh Ngô Lai. Hoắc gia bảo đệ tử lúc này đều đứng bất động đủ mọi tư thế. Hiển nhiên chúng đã bị họ điểm trụ huyệt đạo không thể nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt căm tức nhìn Ngô Lai ba người.

Ngô Lai không thèm để ý ánh mắt kinh hãi của Hoắc Danh và Hoắc Chấn nhìn mình cách đó không xa mà chỉ nở nụ cười tà dị nhìn gương mặt ngọc của Hoắc Ngọc đang đỏ bừng, tay vẫn ôm lấy thân hình đầy đặn của nàng. Nhìn nụ cười tà dị trên mặt của hắn, nàng chợt nhớ mình còn đang bị nam nhân xa lạ này ôm trong lòng ,mặt liền đỏ bừng, vội giãy thân người đang mềm nhũn của mình như muốn rời khỏi hắn. Ngô Lai tư niệm đang có chút khẩn trương mà Hoắc Ngọc một mực lộn xộn, không ngừng giãy dụa trong lòng hắn. Sự ma sát giữa hai thân thể làm hắn cười khổ, hai tay liền buông nàng ra. Khi mọi người còn chưa có phản ứng thì hắn đã nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo của nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích, chỉ đành để hắn nắm lấy ngọc thủ của mình.

"Hỗn đản,mau buông ta ra" Bị điểm trụ huyệt đạo, nhịn không được nàng liền mắng to, một chút hình tượng ngọc nữ cũng đều không có.

Ngô Lai chỉ cười vẻ tà ý,không trả lời.

"Ngươi làm gì Ngọc nhi vậy?Mau thả nàng ra."

Lúc này Hoắc Danh và Hoắc Chấn đã lắc người đến trước Ngô Lai, nhìn Hoắc Ngọc không thể nhúc nhích, lại nghe được nàng lên tiếng mắng thì biết được nàng đã bị điểm huyệt, liền lên tiếng nói.

"Bọn người vô danh các ngươi không cần vô sỉ đem Ngọc nhi ra uy hiếp chúng ta, bằng không chúng ta cùng các ngươi thề bất lưỡng lập." Thấy Ngô Lai không có ý phóng thích Hoắc Ngọc, Hoắc Danh giận dữ nói.

"Vô sỉ?"Ngô Lai mỉm cười nói."Ta là vì thấy cô nương này xinh đẹp nên tiếp cận nàng thôi, không hề có ý uy hiếp các ngươi."

"Nếu không có ý uy hiếp, hãy mau thả nàng ra." Hoắc Chấn ngăn chận lửa giận trong lòng, lạnh lùng thốt: "Ngươi muốn thu phục thì tìm chúng ta, không cần khi dễ Ngọc nhi."

"Ta có nói qua không thả nàng sao?" Ngô Lai nhàn nhạt nói. "Các ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên các ngươi nên đáp ứng điều kiện của ta."

Ngô Lai nhẹ nhàng giải huyệt đạo cho Hoắc Ngọc, từ trên người nàng hít nhẹ, tán dương:"Trên người nàng thật là thơm." Nói xong bỏ tay ra.

Nghe vậy Hoắc Ngọc ngẩn ngơ, tiếp theo gương mặt hồng lên, thấp giọng mắng:"Vô lại,lưu manh" Sau đó chạy về bên Hoắc Danh, Hoắc Chấn.

"Ngọc nhi, ngươi không có việc gì chứ?" Nhìn cháu gái mình thoát khỏi ma chưởng của Ngô Lai, Hoắc Danh vội vàng hỏi, mà Hoắc Chấn bên cạnh trên mặt cũng quan tâm, chỉ là không nói ra lời.

"Nhị thúc, tam thúc ta không có việc gì." Nhìn thấy hai người quan tâm, nàng vội lắc đầu nói. Nghe vậy lúc này hai lão mới yên tâm.

"Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần hai vị bảo chủ thắng được ta, ta sẽ buông tha cho các ngươi, không cần quy thuận ta. Bằng không các ngươi chỉ có hai lựa chọn." Đến đây, Ngô Lai lạnh lùng thốt.

Thấy ánh mắt tò mò của hai lão, hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Thứ nhất là các ngươi phải quy thuận chúng ta. Hai là các ngươi lập tức hồi gia, không được hành tẩu trên giang hồ. Ta hiểu được hai lựa chọn này với các ngươi phi thường khó khăn nhưng đó cũng là hai lựa chọn duy nhất."

Hai lão nhìn nhau, cùng nói: "Được, để hai chúng ta lĩnh giáo võ công của ngươi. Nếu chúng ta thắng thì không phải nghe theo lời ngươi nói."

"Điều đó là không có khả năng, các ngươi sẽ không có cơ hội thắng được ta." Ngô Lai nhàn nhạt nói.

Nghe Ngô Lai nói một câu, sắc mặt họ đại biến, tưởng rằng hắn phản lời vừa nói, nghe lời kế tiếp,mới hiểu được ý của hắn, trong lòng tức thời giận dữ. Huynh đệ họ thành danh trên giang hồ hơn mười năm, nay bị một kẻ vô danh uy hiếp, làm sao mà không tức giận chứ.

"Vậy à, vậy thì huynh đệ chúng ta cũng không khách khí."

Chương 277: Thu Phục (3) 

"Phải không? Nếu như vậy huynh đệ ta không cần khách khí nữa." Hoắc Danh nói xong quay đầu nhìn Hoắc Chấn, cơ hồ đồng thời hướng Ngô Lai đánh tới, tốc độ nhanh kinh người, so với vừa rồi không biết là nhanh hơn bao nhiêu. Lúc này hai người hiển nhiên là xuất ra thực lực chân chánh. Họ cũng vì tương lai của Hoắc gia bảo, hơn nữa qua chiêu vừa rồi, họ cũng biết võ công của Ngô Lai thâm hậu khó lường, cho nên hai người cũng không hề giữ lại chút thực lực nào.

Ngô Lai khinh thị nhìn hai người đánh về phía mình, căn bản là không để sự công kích của hai người vào mắt mà Lí Lương và Giang Chánh khi thấy Ngô Lai vừa dứt lời thì đã lập tức lui ra xa bởi vì họ hiểu được ba người sẽ có cuộc đại chiến. Thêm nữa hai người cũng muốn biết võ công thâm hậu của thiếu chủ đến bực nào bởi vì họ chưa từng nhìn thấy được tuyệt chiêu chân chánh của thiếu chủ.

Khi thân ảnh của Hoắc Danh và Hoắc Chấn vừa đến trước hai bên người Ngô Lai khoảng một thước thì Ngô Lai đã động thân, thân ảnh hóa thành tia chớp, nhanh chóng đánh tới giữa khe hở của hai người vừa xuất hiện. Hoắc Danh và Hoắc Chấn không hề nghĩ được thân pháp của Ngô Lai lại thần tốc đến vậy. Hai người chỉ cảm thấy trước mắt bóng người chợt lóe, rồi thân ảnh đã biến mất. Hai người trong lòng kinh hãi, từ giữa không trung vội vàng ngừng lại, xoay người tiếp tục hướng Ngô Lai đánh tới. Lúc này thân pháp hai người đã đến mức cực hạn, chân khí cũng đã ngưng tụ vào song chưởng, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén. Khi khoảng cách tới Ngô Lai còn chừng một trượng thì giơ chưởng hướng tới Ngô Lai. Chưởng phong mang theo kình khí sắc bén ma sát với không khí tạo ra tiếng van.

Ngô Lai lắc mình vọt ra sau lưng hai người, đứng ở sau lưng cả hai, lúc này thấy hai người đánh tới thì khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Khi chưởng kình đánh tới trước mặt thì hắn đột nhiên động thân, thiểm quyết toàn lực xuất ra, thân ảnh tại không trung không ngừng vặn vẹo, vài cái lắc mình đã tránh khỏi bốn đạo chưởng phong của hai người.

"Bình,bình,bình,bình"

Bốn âm thanh lớn cơ hồ vang lên. Hoắc Danh và Hoắc Chấn hai người phát ra bốn chưởng cơ hồ không hề đánh trúng Ngô Lai mà là đánh xuống mặt đất, tạo thành bốn cái hố to, bụi bay tung tóe. Ngô Lai đột nhiên thân pháp tăng lên, tốc độ không thể hình dung từ khe hở của hai người tạo ra lướt nhanh qua bốn đạo kình khí. Khi thấy tốc độ nhanh như điện của Ngô Lai thì hai người đã biết là họ đã đánh vào khoảng không. Cảm giác được kình phong lướt qua sát bên người mình, nhất thời kinh hãi, nhanh chóng xoay người, bốn chưởng liền hướng tới Ngô Lai công kích.

Cảm giác được kình phong từ phía sau đánh úp lại, Ngô Lai cả kinh, không hề nghĩ đến phản ứng của hai người lại nhanh như vậy, trong lòng thầm tán dương mà phát sinh mất tập trung. Khi Ngô Lai mất tập trung, hai người đã phát ra kình khí cường đại từ phía sau hắn. Kình khí cường đại nhanh như chớp đánh về phía hậu tâm Ngô Lai. Ngô Lai kinh hãi, vội xoay người, hữu chưởng nhanh như chớp đánh ra một cỗ khí lực mạnh mẽ đón lấy chưởng lực của hai người.

"Bình"

Chưởng lực mạnh mẽ chạm thẳng vào nhau phát ra một tiếng vang rung trời, chấn rung mặt đất, dư kình tung ra bốn phía hất văng đám đệ tử còn bị điểm huyệt đang đứng gần đó. Bên cạnh, Lí Lương, Giang Chánh và Hoắc Ngọc cũng phải lập tức vận công ngăn cản. Lúc này dư kình mới tan biến mất. Vì kình lực quá mạnh mẽ,cả ba người đều bị đánh văng ra.

"Bịch,bịch,bịch" 

Khi rơi xuống đất thân thể Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn không ngừng thối lui ra sau hơn mười bước mới dừng lại, khóe miệng tràn ít máu tươi, khí huyết trong cơ thể cơ hồ hỗn loạn làm họ phải vận công chận lại. Mà tình trạng của Ngô Lai cũng không hay lắm. Khi rơi xuống thân thể cũng khẽ rung động, chỉ là đứng yên một chỗ, có điểm kinh ngạc nhìn Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người.

"Xem ra ta đã đánh giá sai các ngươi. Chỉ cần các ngươi quy thuận chúng ta, tin rằng với võ công các ngươi có thể làm được đại sự. Đến lúc đó thanh danh Hoắc gia bảo các ngươi sẽ nhất định chấn động giang hồ." Lạnh lùng giương mắt nhìn hai người một lát, Ngô Lai đột nhiên thuyết.

Nghe vậy Hoắc Danh lạnh lùng đáp: "Muốn chúng ta quy thuận các ngươi là không thể nào." Nói xong cả hai nhìn nhau, đồng thời cùng vận công lực toàn thân.

"Các ngươi đã bại." Khi họ còn đang nhìn nhau chuẩn bị hướng Ngô Lai công kích thì Ngô Lai đột nhiên nói, tay trái ở sau lưng đột nhiên giơ lên hai miếng vải, lạnh lùng giương mắt nhìn hai người.

Nghe vậy cả hai đều ngẩn ngơ, liền đình chỉ ý muốn công kích, không nhịn được nhìn về phía hai miếng vải trên tay Ngô Lai, sắc mặt nhất thời đại biến, liền nhận ra hai miếng vải đó chính là quần áo trên người mình. Khi họ nhìn lại y phục mình thì sắc mặt càng khó coi, thấy trên y phục rách hai chỗ, chính là hai miếng vải Ngô Lai cầm trên tay. Hai người càng hoảng hốt, căn bản là không thể biết được bị Ngô Lai ra tay trong lúc nào. Nếu đổi lại là trường kiếm xẹt qua, họ hoàn toàn không dám nghĩ đến hậu quả. Đến lúc này họ mới biết hắn đã hạ thủ lưu tình.

Bên cạnh Lí Lương,Giang Chánh và Hoắc Ngọc nghe ba người đối thoại đều ngẩn ngơ, chợt nhìn thấy hai miếng vải trong tay Ngô Lai và sắc mặt đại biến của Hoắc Danh và Hoắc Chấn thì trong lòng vô cùng kinh hãi. Bọn họ vốn chăm chú quan sát trận đấu, căn bản là không có nhìn thấy Ngô Lai hạ thủ xé quần áo của họ lúc nào, như vậy làm sao mà họ không kinh hãi.

"Các ngươi đã bại, bây giờ các ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là quy thuận chúng ta, hai là trở về Hoắc gia bảo, không được hành tẩu trên giang hồ." Nhìn sắc mằt đại biến của hai người, Ngô Lai lạnh lùng nói.

"Nhị ca, làm sao bây giờ?"

Hoắc Danh không đáp, mà hướng Ngô Lai hỏi: "Nếu chúng ta không lựa chọn hai điều này,còn cách nào khác không?"

"Sẽ không,"Ngô Lai lạnh nhạt đáp: "Các ngươi đứng đầu một bảo, thành danh trên giang hồ mười năm. Đã đáp ứng điều kiện của chúng ta, các ngươi không thể không thực hiện nếu không muốn làm tổn hại đến thanh danh."

Nghe vậy cả hai đều ngẩn ngơ, cùng rơi vào trầm tư. Rõ ràng Ngô Lai đã đánh trúng vào điểm yếu của họ, thân là cao thủ, dĩ nhiên sợ bị tổn hại thanh danh.

Khi hai người trầm tư, Ngô Lai cũng không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn hai người. Bên cạnh đó, Lí Lương, Giang Chánh và Hoắc Ngọc đều đang căng mắt nhìn họ, nhất là Hoắc Ngọc vô cùng khẩn trương nhìn nhị thúc và tam thúc của mình.

"Không sai, đúng là chúng ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi. Chỉ là nhất thời chúng ta không thể quyết định, hãy cho chúng ta ít thời gian suy nghĩ lại." Trầm tư một lát Hoắc Danh nói, mắt nhìn Ngô Lai. Kỳ thật trong long hắn cũng đang không ngừng đấu tranh, không biết lựa chọn thế nào.

Ngô Lai nghe vậy gật đầu: "Được, ta cho các ngươi ba ngày. Ba ngày sau tại Quân Ý khách điếm các ngươi sẽ cho ta một tin tốt." Nói xong quay về Lí Lương và Giang Chánh bảo: "Chúng ta đi."

Cả hai nhìn nhau, đoạn liền đi theo sau Ngô Lai. Khi đi ngang qua Hoắc Danh Hoắc Chấn, ánh mắt Lí Lương chợt lóe tia thâm ý.

"Hai vị bảo chủ, lần này là cơ hội cho các ngươi. Hơn nữa các ngươi cũng đã thấy võ công của thiếu chủ. Các ngươi chỉ cần đi theo thiếu chủ thì những nguyện vọng nhiều năm của các ngươi sẽ đạt tới. Các ngươi hãy lựa chọn cho tốt."

Chương 278: Thu Phục (4)

Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ba người Ngô Lai đi xa thì bên tai hai người có tiếng truyền âm của Lí Lương. Hai người không khỏi ngẩn ngơ nhìn về phía hắn mà Lí Lương cũng quay đầu lại nhìn họ mỉm cười.

"Nhị ca, chúng ta bây giờ phải làm sao? Có phải là sẽ làm theo yêu cầu của họ không?" Đợi khi ba người đã rời đi, Hoắc Chấn quay nhìn Hoắc Danh hỏi.

"Không biết. Nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của họ, thanh danh chúng ta sẽ tổn hại. Nhưng nếu đáp ứng thì thanh danh của chúng ta cũng sẽ hư tổn. Mặc kệ chúng ta chịu hay không chịu thì đối với chúng ta cũng đều không tốt."

"A" Hoắc Danh đột nhiên thở dài nói: "Có lẽ còn một phương pháp có thể vãn hồi thanh danh của chúng ta."

"Nhị ca, là phương pháp gì vậy?" Hoắc Chấn kỳ quái hỏi.

Hoắc Danh nói: "Cái này chúng ta phải đánh cuộc một lần. Nếu chúng ta theo họ mà bọn họ trong chốn giang hồ có thể làm nên đại sự, Hoắc gia bảo chúng ta cũng sẽ thanh danh đại chấn. Nếu họ không thể làm nên đại sự thì chúng ta cũng sẽ đắc tội với người trong giang hồ, cũng sẽ là tai ương, lúc nãy cũng không nên đáp ứng yêu cầu của họ."

Hoắc Chấn nói: "Khi Ngọc nhi trong tay hắn, chúng ta không thể không đáp ứng hắn. Nếu chúng ta không đáp ứng hắn, Ngọc nhi sẽ có nguy hiểm."

"Nhị thúc, tam thúc, cũng đều là Ngọc nhi không tốt, quá ương bướng nếu không cũng không bị hỗn đản kia khống chế, các người cũng không phải đáp ứng giao thủ với hắn." Hoắc Chấn còn chưa trả lời, Hoắc Ngọc bên cạnh đã lên tiếng tự trách.

"Ngọc nhi, ngươi không cần tự trách. Đây là việc mà Hoắc gia bảo phải đối mặt. Đó cũng là một cơ hội. Như vị đao khách cụt tay lúc nãy đã truyền âm nói, có lẽ lúc này đây chính là cơ hội cho chúng ta đại chấn thanh danh." Thấy Hoắc Ngọc tự trách, Hoắc Danh vội vàng an ủi, đồng thời nhớ tới nội dung Lí Lương vừa truyền âm, không khỏi trầm tư.

"Không sai, đúng rồi, có thể lần này là cơ hội cho chúng ta." Hoắc Chấn nói.

Nghe vậy, Hoắc Ngọc cổ quái nhìn hai người khó hiểu, bởi vì vừa rồi nàng không có nghe được Lí Lương đã truyền âm điều gì.

"Tam đệ, Ngọc nhi, chúng ta trước tiên giải huyệt cho chúng đệ tử. Dù sao còn có ba ngày, chúng ta còn thời gian quyết định." Lúc này, Hoắc Danh vội giục cả hai rồi đi tới chỗ đệ tử bị điểm huyệt mà giải khai cho họ.

Nghe vậy, Hoắc Chấn và Hoắc Ngọc ngẩn ngơ rồi cũng đi tới giải huyệt cho đệ tử.

Ra khỏi sân sau của Hoắc gia, ba người Ngô Lai yên lặng đi dọc theo ngã tư đường. Lúc này Lí Lương nhịn không được lên tiếng hỏi: "Thiếu gia, ngươi nói họ có lựa chọn thế nào?"

Ngô Lai liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Không biết. Mặc kệ họ lựa chọn ra sao, đối với họ đều có lợi ích. Mặc dù họ có thực lực trong giang hồ, có điều so sánh mạnh yếu trong giang hồ thì họ không có khả năng tranh đấu."

"Với võ công của Hoắc Danh và Hoắc Chấn, nếu thiếu gia có thể dùng họ, đối với thiếu gia từ nay về sau sẽ có trợ giúp rất lớn." Lí Lương nói. "Hoắc gia bảo có thế lực tại phương Bắc. Đệ tử không ít, mặc dù võ công không phải là nhất lưu nhưng có thể vì thiếu gia mà thu thập tin tức."

Ngô Lai trầm ngâm nói: "Chúng ta cũng không cần nói trước điều này, cũng không cần đoán. Ba ngày sau họ sẽ cho ta đáp án. Chúng ta ở khách điếm đợi tin tức của họ. Bây giớ chúng ta đi tìm mục tiêu kế tiếp." Khi nói trên gương mặt nghiêm túc lộ ra nét cười. Nghe vậy, cả hai không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn nụ cười tà dị trên mặt của hắn.

Lúc này đã là buổi tối. Trên đường cũng không ít người giang hồ đi lại mà các khách điếm hai bên đường ánh đèn càng tỏa sáng, thỉnh thoảng còn vọng ra thanh âm họ đang uống rượu nói chuyện ồn ào. Có điều trong lúc này ở trong một phòng của một khách điếm hoa lệ, có bốn người đang ngồi ăn cơm. Trong bốn người có một lão nhân chính được gọi là Lục Địa thần tiên tên là Yến Vân Thiên, mà ba người kia một là nhi tử, con dâu và cháu gái của lão.

"Bình nhi, Thanh Hồng, Bích Thanh, thời gian không còn sớm nữa, ăn nhanh rồi còn về nghỉ ngơi a." Yến Vân Thiên đột nhiên thúc giục. Nói xong liền bắt đầu ăn thật nhanh.

Lúc này bên ngoài phòng chợt hiện ra một bóng người, tại trước cửa phòng dừng một chút rồi nhanh chóng phóng đi. Theo ánh đèn trong phòng chiếu ra có thể thấy rõ ràng là hắc y nhân mà hắn phi hành mặc dù rất nhẹ nhưng làm sao có thể qua mặt cao thủ tuyệt thế như Yến Vân Thiên.

Yến Vân Thiên trong mắt hàn quang chợt lóe, yên tâm vì có con trai nơi đó, liền phi nhanh ra rồi biến mất ngoài cửa, giữa không trung lưu lại tiếng nói: "Các ngươi cứ ở lại đây, để ta đi xem rốt cuộc là ai?" Còn lại ba người nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra. Mặc dù họ cũng trông thấy bóng người kia nhưng khi họ còn chưa có phản ứng thì Yến Vân Thiên đã đuổi theo, còn lưu lại lời dặn dò.

"Cha, mẹ, có lẽ chúng ta cũng cần đi xem?" Cháu gái Yến Vân Thiên thừ người một lát, đoạn hướng về phía cha mẹ hỏi. Trên gương mặt nàng hiện lên nét kinh hoảng, sau đó trấn định lại. Nữ tử tên là Yến Bích Thanh, là cháu gái yêu duy nhất của Yến Vân Thiên. Lần này lão mang theo cháu gái là để học hỏi kinh nghiệm mà nàng cũng đã học hết toàn bộ chân truyền của gia gia, chỉ là còn thiếu hỏa hầu mà thôi.

"Bích Thanh, chúng ta phải nghe lời gia gia nói, không được rời khỏi đây, đề phòng gặp kế điệu hổ ly sơn. Hiện thời ở trong thành rất hỗn loạn, chúng ta phải cẩn thận." Trung niên nhân, nhi tử của Yến Vân Thiên,Yến Bình, trầm tư một lát mới nói. Đã là lục địa thần tiên nhi tử, công lực dĩ nhiên cũng là phi thường lợi hại.

"Đúng đó, Bích Thanh" Mỹ phụ trung niên bên cạnh cũng nói: “Chúng ta nên nghe gia gia nói. Ở đây chờ, đừng làm gia gia lo lắng. Với võ công của người, trên giang hồ không mấy ai là đối thủ đâu." Trung niên mỹ phụ nhân tên là Liễu Thanh Hồng, chính là con dâu của Yến Vân Thiên, một thân võ công cũng không tệ. Yến Bích Thanh không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhìn về phía cha mẹ của mình.

"Bích Thanh, không cần lo lắng, gia gia không có gì đâu." Nhìn dáng vẻ Bích Thanh, Yến Bình cất lời. Dù sao Yến Vân Thiên được người giang hồ xưng là luc địa thần tiên, võ công cao tuyệt, có lẽ trên giang hồ không có mấy người là đối thủ, không có mấy người dám trêu chọc lão, vì vậy hắn cũng phi thường yên tâm.

Chương 279: Thu Phục (5)

Khi Yến Vân Thiên ra khỏi phòng thì bóng đen đó đã cách xa lão hơn mười trượng .Nhìn thoáng qua bóng đen phía trước, trên mặt lão lóe lên một tia cười lạnh, thân ảnh nhanh như tia chớp phóng theo bóng người phía trước. Khi Yến Vân Thiên gia tăng tốc độ, bóng người phía trước cũng tăng tốc, thân ảnh nhanh tới mức không thể hình dung, tốc độ hoàn toàn không dưới Yến Vân Thiên.Chỉ trong chớp mắt đã xa ngoài mấy trượng, bất quá với tốc độ của hắn muốn thoát khỏi lão cơ hồ không có khả năng.

Chỉ thấy thân ảnh Yến Vân Thiên giữa không trung không ngừng chớp lên, trong nháy mắt phi hơn mười trượng mà bóng đen phía trước cũng không kém, cũng nhanh như chớp lao đi hơn mười trượng. Cả hai vẫn giữ khoảng cách đó, Yến Vân Thiên muốn truy được hắn trong nhất thời cũng không thể nào.

Yến Vân Thiên kinh hãi, không tưởng được người vừa đến khinh công lại lợi hại như vậy, vốn tưởng chỉ trong chốc lát đã truy theo kịp hắn, không nghĩ rằng lại không rút ngắn được khoảng cách với hắn chút nào.

"Thử xem ngươi muốn đưa ta đến địa phương nào? Và muốn gì ở ta?" Yến Vân Thiên cười lạnh, nói. Thân pháp lão cũng vẫn như cũ, thủy chung vẫn bảo trì khoảng cách như vừa rồi.

Bóng người kia không hề dừng lại, vẫn như tia chớp phóng về phía trước nhưng trong lòng cũng kỳ quái sao lão không truy lên. Hắn đương nhiên biết rõ võ công của lão. Tuy kỳ quái nhưng hắn vẫn không hề có ý dừng lại, đã vậy tốc độ còn gia tăng bởi vì hắn biết lão vẫn đang truy theo phía sau. Không đến một lát, hai người đã phi đi rất xa.

Đột nhiên bóng người phía trước chợt dừng lại tại một bãi đất trống. Đây là một cái sân rất lớn, bốn phía đều là phòng ốc, trong phòng đã bám đầy tro bụi. Khi người nọ dừng lại, trong chớp mắt Yến Vân Thiên cũng đã đến nơi.

"Là ngươi." Khi lão nhìn rõ diện mạo của người đó thì kinh ngạc kêu lên.

"Không sai, là ta." Người nọ lạnh lùng đáp. "Tiền bối, chúng ta lại gặp mặt" Vẻ mặt lạnh lùng không phải Giang Chánh thì còn ai.

Lạnh lùng nhìn Giang Chánh, Yến Vân Thiên nói: "Ngươi dẫn ta tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì? Không phải chỉ vì muốn gặp ta chứ?"

"Đương nhiên không phải." Giang Chánh lạnh lùng thốt. "Thiếu gia ta muốn gặp tiền bối, ta đành phải dẫn tiền bối đến."

"Thiếu gia ngươi? Thiếu gia ngươi là ai, đang ở nơi nào?" Yến Vân Thiên nghi hoặc hỏi.

"Là ta." Khi lão vừa dứt lời, phía xa truyền đến một thanh âm. Theo thanh âm, hai nhân ảnh từ trong phòng của khu nhà hoang phế đi ra, chính là Ngô Lai và Lí Lương.

Nghe vậy, Yến Vân Thiên quay đầu nhìn về phía Ngô Lai ba người, thản nhiên cười nói: "Là ngươi muốn gặp ta?"

“Không sai."Ngô Lai nói "Ta có chuyện muốn mời tiền bối hỗ trợ, cho nên mới dẫn tiền bối đến."

"Mời ta hỗ trợ?" Lão giận dữ nói. "Ngươi đây mà cũng bảo ta hỗ trợ? Nếu muốn mời ta hỗ trợ, lẽ ra phải lấy lễ mà tương thỉnh. Các ngươi dẫn ta đến đây thế này, bộ các ngươi tưởng ta là người của các ngươi sao?"

"Không phải" Ngô Lai lắc đầu nói "Vốn vãn bối muốn tự mình đến mời nhưng chỉ muốn một mình tiền bối biết, không muốn thân nhân tiền bối biết cho nên đành phải dùng hạ sách này. Đã có chỗ đắc tội, mong tiền bối bỏ qua cho."

"Ta bình sinh ghét nhất người vô lễ, cũng ghét nhất là những tục lễ thế nhân." Lão đột nhiên cười nói "Nếu các ngươi dùng tục lễ mời ta, chưa chắc ta đã đến. Nay đã đến rồi, các ngươi có sự tình gì mau nói ra. Nếu không có gì thương thiên hại lý, ta sẽ giúp các ngươi." Không đợi ai nói trước, lão đã tự mình nói.

"Quái nhân" Nghe được lời lão nói, cả ba người Ngô Lai thầm kêu lên. Nghe lão nói vậy, cả ba không khỏi ngẩn ngơ. Sau đó Ngô Lai mới nói: "Tiền bối, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chính là muốn mời tiền bối làm trưởng lão của môn phái của ta, không biết tiền bối nghĩ như thế nào?"

"Làm trưởng lão của các ngươi?" Yến Vân Thiên không khỏi kỳ quái hỏi. "Các ngươi là môn phái nào? Thành lập khi nào? Môn chủ là ai?"

Bên cạnh Lí Lương và Giang Chánh cũng ngẩn người, vẻ mặt cổ quái nhìn Ngô Lai bởi vì họ cũng không biết môn phái của hắn là gì, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Không để ý tới ánh mắt kỳ quái của ba người, Ngô Lai thản nhiên nói: "Vừa mới thành lập, trước khi tiền bối tới một khắc. Cho nên là môn phái gì, ta nhất thời chưa có nghĩ ra. Bang chủ chính là ta" Chỉ hai người Lí, Giang hắn lại nói: "Hai người này là hộ vệ của ta." Nghe vậy cả ba người kia đều ngẩn ra.

"Vừa mới thành lập? Ngay cả tên đều không có? Hơn nữa chỉ có các ngươi ba người? Có phải các ngươi đang nói giỡn?" Sau khi ngẩn ngơ, Yến Vân Thiên càng kỳ quái, còn tưởng rằng đối phương đang nói giỡn, bèn hỏi.

"Đương nhiên không phải nói giỡn" Ngô Lai mỉm cười đáp "Ý định thành lập môn phái là vừa khi gặp tiền bối mới quyết định. Đúng là vì nhân số ít nên mới muốn mời tiền bối gia nhập. Một khi tiền bối gia nhập cũng phải cấp cho tiền bối một địa vị, cho nên mới mời tiền bối cùng đàm chính sự."

"Thương lượng? Cái này cũng gọi là thương lượng?" Yến Vân Thiên không khỏi cười lạnh nói "Các ngươi nghĩ rằng ta sẽ gia nhập sao? Các ngươi phải biết rằng, thành lập một môn phái không phải dễ dàng. Chẳng những phải có thế lực cường đại còn phải có tài phú cường đại. Mà các ngươi chỉ có ba người... dù cho võ công của các ngươi rất mạnh nhưng cũng không thể thành được đại sự. Chỉ cần môn phái các ngươi lộ diện trên giang hồ, ắt sẽ bị các môn phái lớn thôn tính."

"Việc này vãn bối đương nhiên rõ ràng" Ngô Lai nói. "Cũng chính bởi vậy, nơi này vãn bối mới muốn cùng tiền bối thương lượng. Chúng ta cũng hiểu được thế lực chúng ta quá yếu. Chúng ta cần chiêu mộ thế lực nên mới mời tiền bối nhận chức trưởng lão."

Yến Vân Thiên dùng ánh mắt khác thường nhìn Ngô Lai, hồi lâu mới nói: "Mặc dù ta nhìn không ra võ công ngươi thế nào nhưng ta biết với ba người các ngươi tại giang hồ muốn lập thế lực là phi thường khó khăn. Các ngươi nên hiểu, cao thủ thành danh như lão phu sẽ không đáp ứng các ngươi đâu."

"Chúng ta hiểu được những cao thủ như tiền bối sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta. Nếu chúng ta không cố gắng một chút sẽ không có cơ hội. Nếu chúng ta cố gắng thì sẽ có. Mặc dù xa vời nhưng chỉ một phần cơ hội ta cũng cố thử xem. Tiền bối cũng phát hiện trong giang hồ những cao thủ lánh đời đều đã xuất hiện. Đại loạn giang hồ sắp tới, lúc đó tiền bối cũng không thể độc lập cô hành. Một khi có người dùng thân nhân tiền bối uy hiếp thì tiền bối không đáp ứng cũng không được. Huống chi một khi giang hồ đại loạn, tiền bối cùng người thân cũng sẽ bị cuốn vào đó nên cũng phải có một thế lực cường đại bảo vệ."

Nghe vậy sắc mặt lão khẽ biến, trong mắt hàn quang chợt lóe, lạnh lùng đưa mắt nhìn Ngô Lai ba người.

Thấy vậy,Ngô Lai vội nói: "Tiền bối yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không dùng thân nhân tiền bối để uy hiếp. Ta chỉ muốn dùng thật tình để mời tiền bối, hy vọng tiền bối suy nghĩ một chút."

"Các ngươi nói thật sự làm ta động tâm một chút, ta thật sự muốn nhìn thấy các ngươi làm thế nào có thể kiến lập thế lực lớn. Bất quá... ta sẽ không đáp ứng đâu." Trầm mặc một lát,lão đột nhiên nói. Tuy trong lòng lão rất hiếu kỳ nhưng lão biết lão sẽ không đáp ứng.

"Nếu các ngươi không có sự tình gì khác, lão phu không thể phụng bồi." Thấy ba người không nói gì, lão lại nói, nói xong lão xoay người bước đi.

"Tiền bối, chậm đã"Khi lão đi xa ngoài trượng thì Ngô Lai chợt kêu lên.

"Như thế nào, các ngươi thật không chịu bỏ qua sao?"

Chương 280: Thu Phục (6)

“Thế nào? Các ngươi vẫn chưa dừng tay sao?”

Yến Vân Thiên nghe thấy tiếng nói liền thu hồi cước bộ, quay đầu nhìn về phía ba người Ngô Lai.

“Các ngươi không cần nói nữa, cũng chẳng cần hao tâm tổn phí nữa, lão phu sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của các người đâu.”

Không đợi ba người Ngô Lai mở miệng, Yến Vân Thiên lại nói.

Ba người Ngô Lai ngẩn ra, không nghĩ đến Yến Vân Thiên không đợi bọn họ mở miệng, đã nói trước ý định của mình, mà bọn họ lại không thể mở miệng nói được.

“Nếu tiền bối không đáp ứng thỉnh cầu đảm nhận chức trưởng lão bổn bang, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Sau đó Ngô Lai nhàn nhạt nói, trên mặt từ từ lộ ra tia tiếu ý.

Nghe xong, Yến Vân Thiên cười khổ nói: ”Ta không biết phải thuyết phục lũ người ngoan cố các ngươi ra sao nữa? Các ngươi nếu cứ nhắc lại việc này, lão phu sẽ không khách khí với các ngươi nữa.”

“Tiền bối chính là một trong hai cao thủ đương thời, trên giang hồ có thể thắng được tiền bối có lẽ không có mấy người.” Ngô Lai lại nói: ”Tin tưởng rằng với võ công trước kia của tiền bối có thể chế trụ ba người chúng ta trong vòng vài chiêu, nhưng là chúng ta cũng muốn dùng thành ý để tác động tiền bối, mong tiền bối đảm nhận chức trưởng lão bổn môn.”

“Điều đó không thể nào, những kẻ như các ngươi ta cũng đã gặp qua không ít.” Yến Vân Thiên lạnh lùng thốt: ”Lão phu sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của các ngươi.”

Ngô Lai ba người đều trầm tư không nói gì, rõ ràng không biết nói thế nào mới có thể thuyết phục được Yến Vân Thiên.

“Các ngươi từ nay về sau đừng đến phiền lão phu nữa, mặc kệ các ngươi có bao nhiêu thành ý, lão phu đều sẽ không đáp ứng.”

Thấy ba người Ngô Lai không nói gì, Yến Vân Thiên lại nói, nói xong liền chuyển thân hướng ra xa ba người Ngô Lai.

“Tiền bối…”

Yến Vân Thiên vừa đi được khoảng chục trượng thì Ngô Lai vội vàng kêu lên.

“Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi chưa bỏ ý định, nếu là muốn lão phu lưu lại chỗ này thì không thể nào.”

Yến Vân Thiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn ba người.

“Vãn bối không dám.” Ngô Lai lại nói: ”Chỉ là chúng ta quả thật cần tiền bối gia nhập bổn bang, mà với võ công của ba người chúng ta thì không thể nào giữ được tiền bối.”

“Rất tốt.” Yến Vân Thiên lạnh lùng thốt.

“Bất quá…” Không để tâm đến lời nói của Yến Vân Thiên, Ngô Lai chần chừ nói.

“Bất quá cái gì? Nói mau, lão phu không có thời gian nghe các ngươi nói xàm đâu.” Thấy Ngô Lai do dự không nói, Yến Vân Thiên không nhịn được, trên mặt cũng xuất hiện vẻ giận dữ.

“Bất quá chúng ta hoàn toàn mong muốn tiền bối lưu lại, mong tiền bối có thể gia nhập bổn bang.”

Không đợi Yến Vân Thiên mở miệng, Ngô Lai lại nói: ”Chúng ta biết tiền bối võ công đã tới tuyệt đỉnh, chúng ta hoàn toàn không có khả năng đối đầu với tiền bối, nhưng vãn bối chỉ muốn cùng tiền bối thỉnh giáo vài chiêu, nếu vãn bối may mắn thắng được tiền bối một chiêu nửa thức, kính mong tiền bối đáp ứng thỉnh cầu của vãn bối.”

“Ha! Ha! Ha! Ha!...”

Nghe xong, Yến Vân Thiên ngẩn ngơ, tiếp theo lão liền bất ngờ cười lớn.

“Đã lâu không có ai khiêu chiến với lão phu, và cũng lại đã lâu chưa được giãn gân cốt, mặc dù lão phu nhìn không ra võ công của ngươi, nhưng lão phu chắc rằng võ công của ngươi nhất định phi thường. Lão phu hôm nay nhận lời khiêu chiến của các ngươi, cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi thắng được ta một chiêu nửa thức, ta sẽ suy nghĩ lại. Đến đây các ngươi cùng lên đi, lão phu đang cần giãn gân giãn cốt đây.” Yến Vân Thiên đột nhiên cười to, thật to bởi vì đã ít nhất mười năm nay chưa có ai tới khiêu chiến với lão, hôm nay ba người Ngô Lai lại tới khiêu chiến, lão thật sự rất cao hứng.

“Tiền bối sai rồi.” Ngô Lai mỉm cười đáp: ”Chỉ một mình vãn bối còn bọn họ chỉ đứng bên cạnh làm khán giả thôi.”

“Chỉ có một mình ngươi?” Yến Vân Thiên ngạc nhiên. Vốn lão tưởng rằng ba người Ngô Lai sẽ liên thủ lại, vậy lão sẽ có thể giãn gân giãn cốt, nhưng hôm nay chỉ có một mình Ngô Lai, không khỏi làm lão có chút thất vọng.

Ngô Lai lại nói: ”Tiền bối, có gì không ổn?”

“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lão phu sẽ tiếp ngươi.” Yến Vân Thiên vừa cười to vừa quay qua bên Lí Lương và Giang Chánh: ”Các ngươi có thể ra tay trợ giúp Thiếu gia của các ngươi, bất kể khi nào.”

Nghe thấy thế, Lí Lương và Giang Chánh cũng chẳng nói gì mà quay nhìn về phía Ngô Lai.

Ngô Lai mỉm cười đáp: ”Tiền bối yên tâm, bọn họ sẽ không ra tay đâu.”

“Tốt, chúng ta đến đây! Mặc kệ nếu vãn bối thắng được tiền bối, xin tiền bối suy nghĩ lại.”

Nghe vậy, Yến Vân Thiên ngẩn người, sau đó liền gật đầu, trong lòng không khỏi bội phục Ngô Lai.

“Vãn bối xuất chiêu đây.” Ngô Lai vừa nói, trên người đã phát ra một loại khí thế cường đại, phảng phất giống như cuồng phong, cát bụi bay mù mịt, hai mắt đang giương ra nhìn Yến Vân Thiên.

Yến Vân Thiên kinh ngạc nhìn Ngô Lai trong nháy mắt đã biến thành người khác, cả thân thể xuất ra một cổ khí cường đại vô bì, cát bụi bốn phía bị hắn làm cho bay lên mù mịt.

Lí Lương và Giang Chánh vừa dứt lời liền lui thân sang một bên, bởi bọn họ hiểu được hai người võ công đều thuộc hàng cao thủ, một khi đánh nhau sẽ có thể làm hai người bị thương. Lúc này mắt thấy hai người phát ra khí thế uy lực, ánh mắt không khỏi kinh hải nhìn hai người, đây mới có thể được xem là trận đại chiến của hai tuyệt thế cao thủ.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng giằng co với nhau, bất quá khi thế đã từ từ giảm xuống. Mặt trăng cũng đã lên cao, thời gian càng lúc càng gần đến canh ba, hai người cứ như vậy giằng co với nhau rất lâu.

Vào đúng lúc này, Ngô Lai đã động thủ, thân ảnh như tia chớp đánh về phía Yến Vân Thiên, bởi vì hắn hiểu được nếu hắn không ra tay, Yến Vân Thiên với thân phận tiền bối cũng sẽ không ra tay trước, như vậy thì không biết cho tới khi nào mới có kết quả, cho nên Ngô Lai cũng không muốn phí thời gian, nhanh chóng đánh về phía Yến Vân Thiên.

Trong khi Ngô Lai còn cách Yến Vân Thiên mấy trượng thì thân ảnh đột nhiên lóe lên, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Yến Vân Thiên.

Trong nháy mắt Ngô Lai động thủ thì Yến Vân Thiên cũng xuất thủ, thân ảnh trong nháy mắt lui về sau mấy trượng, làm cho Ngô Lai công kích bất thành.

Công kích thất bại, giống như Ngô Lai đoán trước, nên Ngô Lai tịnh không dừng lại mà còn đánh về phía Yến Vân Thiên với tốc độ nhanh hơn, thân ảnh ở giữa không trung đột nhiên gia tăng tốc độ, rút ngắn khoảng cách chỉ còn mấy trượng.

Thấy thế, trong khi đang ở tư thế lui về phía sau Yến Vân Thiên cả kinh, không nghĩ đến Ngô Lai vốn đã nhanh như thiểm điện lại có thể ở trong không trung gia tăng tốc độ, trong lòng giật mình, đồng thời thân ảnh cũng gia tăng tốc độ lui về sau, trong nháy mắt hóa thành hai bóng người hướng về cùng một phía.

Giữa không trung, Ngô Lai ngẩn người, bất quá không có dừng lại, mà là nhanh như chớp hướng tới một thân ảnh.

“Lão phu ở đây.” Ngay lúc Ngô Lai đuổi theo thân ảnh của Yến Vân Thiên, hữu chưởng còn cách khoảng nửa thước thì thân ảnh dột nhiên trong nháy mắt biến mất, tựa như biến mất khỏi thế gian, Ngô Lai hữu chưởng đang vận dụng cường lực dột nhiên cảm giác được bóng người đã biến mất, thì không khỏi ngẩn ngơ, ngay sau đó phía sau lại truyền đến thanh âm của Yên Vân Thiên.

Ngô Lai đang ở giữa không trung đột nhiên xoay tròn, sau đó đáp xuống đất cách Yến Vân Thiên mười trượng.

“Xem ra khinh công của ngươi tuyệt không dưới ta, đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh.”

Chứng kiến thấy Ngô Lai dễ dàng xoay người giữa không trung và đáp xuống đất, hiển hiện khinh công tuyệt đỉnh, trong lòng Yến Vân Thiên không khỏi có chút kinh ngạc, nhịn không được mà tán dương.

“Khinh công của tiền bối cao tuyệt, nếu dùng toàn lực, vãn bối tuyệt không thể tiếp cận được tiền bối.” Được Yến Vân Thiên tán dương, Ngô Lai trong lòng cũng rất khoái chí, liền lập tức tán dương Yến Vân Thiên.

“Tốt lắm, không cần phí lời.” Yến Vân Thiên vội ngắt lời, đã có chút không nhịn được, chân khí trong cơ thể đã trải rộng toàn thân.

“Tiền bối, vãn bối xin đắc tội.” Ngô Lai liền không khách khí, thân ảnh lập tức hướng về phía Yên Vân Thiên, nhanh, nhanh, không thể hình dung chính mình lại có ngày sử ra tuyệt thế thân pháp.

Ngay khi Ngô Lai động thủ, Yến Vân Thiên cũng xuất thủ nhằm hướng Ngô Lai.

Hai người so ra tốc độ đều kinh người, bên cạnh Lí Lương và Giang Chánh chỉ cảm thấy trước mắt bóng người chợt lóe, liền biến mất, hai người vội vàng tăng công lực lên cực hạn, ngưng tụ hai mắt, trong mắt cảnh tượng đã hiện ra rõ ràng thân ảnh của hai người kia, nhưng rất nhanh chóng biến mất, Lí Lương và Giang Chánh trong lòng không khỏi hốt hoảng, hiểu được nếu chính mình đối mặt với thân pháp như vậy thì hoàn toàn vô phương chống đỡ.

Ngô Lai và Yến Vân Thiên chỉ cách nhau hơn mười trượng, tốc độ kinh người chỉ trong nháy mắt, nhưng có điều tốc độ hai người so với cái nháy mắt lại còn nhanh hơn.

Trong nháy mắt hai người sắp giao đấu, hai vai Yến Vân Thiên từ từ biến động, lập tức hóa thành mười Yến Vân Thiên, tản ra bốn phía, sau đó đồng thời hướng tới Ngô Lai công kích.

Mắt thấy Yến Vân Thiên đột nhiên biến hóa, Ngô Lai lại không có kinh hoảng, mà miệng lại khóe lộ ra một tia cười lạnh, đột nhiên trong cơ thể chân khí được đẩy lên cực hạn, thân ảnh trong nháy mắt đề cao lên mấy lần, liền nghênh hướng đánh tới những thân ảnh của Yến Vân Thiên, giữa không trung vẫn còn lưu lại vô số tàn ảnh của Ngô Lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh