anh hhtt 401-414

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 401: Song Phương Đối Quyết (9) 

Đúng lúc này tốc độ của Quỷ Ảnh không chỉ đột nhiên gia tăng mà còn mỗi lần đánh tới Tiết Nhâm Hành đều mang theo kiếm khí chết chóc và sát cơ trùng trùng. Lực đạo đại tăng, lập tức làm Tiết Nhâm Hành cảm thấy áp lực đè nén đến nghẹt thở.

Cảm thấy áp lực đột nhiên tăng lên gấp nhiều lần, sắc mặt của Tiết Nhâm Hành tỏ rõ sự lo lắng. Nhưng chỉ thoáng qua, hắn lại trở về nét mặt lạnh như băng. Hắn hiểu rằng bản thân không được phép để lộ ra sự sợ hãi, nếu để Quỷ Ảnh nhìn thấy lão sẽ càng tấn công mạnh hơn, hắn chắc chắn sẽ phải trả giá đắt. Khi hắn cảm giác được áp lực đột tăng, hắn lập tức vận công lực đến cực hạn, việc chuyển biến trong nháy mắt này người bình thường không thể làm nổi. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm từng động tác của thân pháp và chiêu thức của Quỷ Ảnh. Hắn dùng cảm giác để cảm nhận từng cử động nhỏ nhất của Quỷ Ảnh. Cho dù làm được như thế, nhưng Tiết Nhâm Hành cũng cảm nhận được bản thân mình lực bất tòng tâm. Thân pháp của hắn trước thân pháp biến hoá và chiêu thức mạnh mẽ của Quỷ Ảnh cũng bắt đầu chầm dần, chứng tỏ rằng hắn sắp không chịu nổi nữa. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, Tiết Nhâm Hành tất bại vô nghi.

Tình cảnh của Đoạn Lộ có thể nói còn thảm hơn, hắn phải đối diện với hai đối thủ là Quỷ Thủ và Lưu Tinh Trạch. Từ đầu đến giờ hắn chỉ né tránh là chính và tiên cơ đã bị Quỷ Thủ và Lưu Tinh Trach chiếm hoàn toàn. Hắn không còn lựa chọn nào tốt hơn ngoài việc cố sống cố chết mà phòng thủ, không dám nghĩ đến việc tìm cơ hội trả đũa.

Đoạn Lộ và Quỷ Thủ công lực tương đương, cho nên chỉ với chiêu thức sắc bén của Quỷ Thủ đã khiến hắn khó chống đỡ lắm rồi, tiên cơ lại do Quỷ Thủ nắm. Mối nguy hiểm thường trực đó là Lưu Tinh Trạch rình rập làm hắn buộc phải phân tâm đề phòng. Mỗi chiêu của đối phương công đến Đoạn Lộ đều cảm thấy rõ cái chết đang cận kề.

Trên mặt Lưu Tinh Trạch càng lộ ra vẻ tàn khốc. Trường kiếm trong tay đang ngưng tụ kình khí càng lúc càng mạnh. Mỗi chiêu công tới Đoạn Lộ đều là trí mạng, như muốn chỉ một chiêu giết chết Đoạn Lộ. Quỷ Thủ vốn sở trường dùng chưởng, giờ đây đã chuyển sang dùng quyền, kình khí trên quyền càng khiếp đảm. Mỗi quyền hắn xuất ra đều mang theo kình khí khủng khiếp không đối thủ nào dám đối quyền. Đó vẫn chưa phải điều làm cho Đoạn Lộ lo lắng nhất mà chính là thời gian xuất một chiêu của Quỷ Thủ rất nhanh, dường như là liên tục không đứt đoạn. Trong chớp mắt không đếm xuể đã đánh ra bao nhiêu quyền, mỗi quyền đều nhằm vào chỗ yếu hại trên mình Đoạn Lộ, nếu bị đánh trúng thì không chết cũng trọng thương.

Trong khoảng thời gian ngắn, kình khí cường đại của Lưu Tinh Trạch và quyền kình kinh nhân của Quỷ Thủ cứ thế mà tả xung hữu đột quanh thân mình Đoạn Lộ, giống như lúc nào cũng có thể đánh trúng Đoạn Lộ khiến hắn không chết cũng trọng thương, thầm chí chỉ cần bị kiếm khí của Lưu Tinh Trạch hoặc quyền kình của Quỷ Thủ chạm phải cũng làm cho hắn kinh mạch đứt đoạn mà chết.

Lúc này sắc mặt vồn đã khó coi của Đoạn Lộ lại càng khó coi hơn. Trong lòng hắn không ngừng kêu khổ, hắn tự trách bản thân là không nên chọn Quỉ Thủ và Lưu Tinh Trạch làm đối thủ mới phải. Vốn hắn tưởng rằng với công lực của hắn đối phó với đối thủ còn trẻ này cho dù không thể thắng trong thời gian ngắn thì cũng có thể ở trong thế không thể bại được. Nhưng lúc này trong lòng hắn đã thấy quá sai lầm rồi, điều làm hắn bất ngờ chính là Lưu Tinh Trạch mặc dù tuổi đời còn ít nhưng công lực lại quá kinh người. Càng làm cho hắn trong lòng khiếp sợ hơn chính là các chiêu thức tấn công của Lưu Tinh Trạch đều cực kỳ tàn nhẫn, mỗi một lần ra chiêu hắn đều nắm vững cơ hội dành đúng đắc địa, sử dụng lực đạo hợp lý, lực chưa dùng hết đã phát sinh thêm hậu lực, làm cho lão bị uy hiếp hơn là các chiêu thức biến hoá cực tốc của Quỉ Thủ. Lão buộc phải vận hết toàn bộ công lực, cẩn thận đối phó với chiêu thức của Lưu Tinh Trạch và Quỉ Thủ.

Chỉ trong chớp mắt trên trán của Đoạn Lộ đã ướt đẫm mồ hôi. Kiếm khí cường đại và lăng lệ của Lưu Tinh Trạch đã để lại trên y phục của lão không ít vết cắt, có vết rách rướm máu tươi. Nếu không phải lão sử dụng toàn lực tránh né những đòn tấn trí mạng đó thì e răng không chỉ đơn giản là y phục bị rách và rướm máu mà thôi. Cho dù Đoạn Lộ đã rất may mắn tránh thoát, nhưng lão cảm thấy kinh sợ đến nỗi toàn thân thấm đẫm mồ hôi lạnh. Chỉ còn cách đem toàn lực liều mạng mà né tránh. Lão sợ rằng không còn duy trì được bao lâu nữa, đạo lý này bản thân lão hiểu rất rõ. Nhưng Quỉ Thủ và Lưu Tinh Trạch còn hiểu rõ hơn cả lão, cho nên công kích của bọn họ không giảm mà là đại tăng, càng tàn khốc hơn, càng uy hiếp hơn, hoàn toàn không cho Đoạn Lộ cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.

So với cuộc chiến giữa Quỉ Diệt, Tà Thiên, Thượng Trung Dân thì cuộc đấu giữa Hoàng Thiên Phú với Tà Đao có vẻ như rất quân bình. Không chỉ là ngang tài ngang sức mà còn khó nhìn ra ai đang chiếm thượng phong, ai đang chiếm ưu thế. Có thể bởi vì Tà Đao chém trúng một đao trên người của Hoàng Thiên Phú làm cho sắc mặt hắn càng lãnh khốc vô tình và hắn thời thời khắc khắc đều chú ý đến từng động tĩnh dù là nhỏ nhất của Tà Đao. Còn việc Vạn Phù trong chớp mắt giết chết Tà Nhãn làm trọng thương Tà Binh đã làm cho hắn phi thường khiếp hãi, nhưng hắn chỉ dám ngây ra một lúc rồi lại nhanh chóng khôi phục. Hắn quá hiểu rằng đối thủ trước mặt hắn là một cao thủ lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của mình.

Tà Đao cùng Quỷ Diệt, Tà Thiên và những người khác đều suy nghĩ giống nhau, bọn họ đều rất giận giữ trong lòng. Đồng thời muốn nhân cơ hội này chiếm lấy tiên cơ, giáng cho đối phương những đòn công kích trí mạng, hi vọng sớm làm cho đối phương trọng thương hoặc bị giết. Nhưng điều làm hắn không nghĩ đến chính là hắn không chiếm được tiên cơ. Bởi vì chính tại khi hắn chuyển động, Hoàng Thiên Phú cũng động. Cả hai đều dùng thân ảnh như tia chớp hướng đối phương đánh tới, không ai chiếm được tiên cơ. Cho nên giờ phút này hai người đều cùng thi triển tuyệt kỹ công kích đối phương. Đều có công có thủ, chiêu thức cũng càng ngày càng sắc bén tàn nhẫn. Trận chiến cũng càng ngày càng đặc sắc, về công lực không ai trong hai người hoàn toàn chiếm được ưu thế, không ai chiếm được thượng phong. Cuộc chiến giữa hai người diễn ra càng ngày càng nhanh và nguy hiểm còn ai ai thua ai thắng rất khó có thể dự đoán.

Cuộc đối đầu giữa Vạn Phù và Tà Tâm bên bờ Thanh Phong Đàm cũng đang diễn ra kịch liệt dị thường. Hai cao thủ như Tà Binh và Tà Nhãn còn không phải là đối thủ của Vạn Phù. Chỉ trong chớp mắt đã một chết một trọng thương, huống chi là Tà Tâm công lực so với Tà Binh, Tà Nhãn cao hơn không đáng kể. Hắn đương nhiên không thể được tính là đối thủ của Vạn Phụ. Nhưng đổi lại hắn là người vô cùng tinh minh, hắn không có liều mạng đánh bừa cùng Vạn Phù, bởi vì hắn cho rằng công lực của Vạn Phù vô cùng thâm hậu, một khi liều mạng, người thiệt thòi nhất định sẽ là hắn chứ không phải là Vạn Phù. Vì thế hắn tận lực sử dụng thân pháp bảo toàn tính mạng.

Có thể nói thân pháp và công lực của Tà Tâm là nhất lưu, nhưng thân pháp của Vạn Phù tuyệt đối không thấp hơn Tà Tâm chút nào, còn về công lực thì thâm hậu hơn rất nhiều, cho nên hắn có thừa sức để đối phó Tà Binh. Mặc dù Tà Tâm sử dụng thân pháp để tránh né, thoát khỏi những đòn công kích sắc bén của Vạn Phù, thỉnh thoảng cũng có thể đánh về phía Vạn Phù vài đạo chưởng kình cường đại, nhưng thân pháp càng về sau càng không còn nhanh và linh hoạt như lúc đầu nữa. Thân pháp của hắn bị kình khí mãnh liệt của Vạn Phù hạn chế, rõ ràng là đã hạ xuống vị trí hạ phong.

Đứng trên cành cây gần đó Ngô Lai, Vu Thiến Vân đều chăm chú quan sát trận chiến. Cả hai đều khống chế hơi thở, không dám để lộ ra chút động tĩnh nào. Trận chiến giữa Quỉ Diệt, Thượng Trung Dân với các cao thủ ba phái Quỉ Cốc Tà Điện và Thiên Vương môn làm bọn họ kinh hãi vô cùng. Đồng thời bọn họ cũng biết trận chiến tối nay sẽ là một trận chiến vô cùng thảm liệt, cho nên bọn họ đều lẳng lặng ẩn tàng trên cây, chờ xem kết quả cuối cùng.

"Bính!"

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên. Đồng thời hấp dẫn ánh mắt của cả sáu người trong nhóm của Ngô Lai, tiếng vang này không phải ở chỗ nào khác, mà chính là từ trận đại chiến giữa Vạn Phù và Tà Tâm bên bờ Thanh Phong đàm. Đó là kết quả tất yếu sau khi hai người chính thức đấu nhau một chưởng.

Thực tế là Tà Tâm cố gắng hết sức để tránh đối chưởng với Vạn Phù, nhưng với một chưởng tốc độ cực khoái và kình khí cường đại của Vạn Phù không chỉ hạn chế bớt tốc độ của Tà Tâm làm cho hắn vô phương phát huy ưu điểm tốc độ của mình mà còn liên tiếp xuất ra hai, ba chưởng về phía ngực Tà Tâm, khiến hắn luống cuống chân tay ứng phó không kịp. Nhưng đúng lúc đó Vạn Phù đột nhiên chậm lại một chút, rồi lại công về phía Tà Tâm vài đạo kình khí mạnh mẽ. Kình khí sau theo sát kình khí phía trước đánh về phía Tà Tâm, hơn nữa tốc độ so với trước càng nhanh hơn. Trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Tà Tâm vài xích, làm cho Tà Tâm vừa phải tận lực tránh thoát mấy đòn trước, không đủ lực để tránh tiếp đòn đến sau. Hắn buộc phải vận công chém ra một đạo chân khí nghênh tiếp chưởng của Vạn Phù. Vì hắn trong lòng hiểu được đạo kình khí này tuyệt đối mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những chiêu mà lúc trước Vạn Phù sử dụng.

Quả nhiên, dường như đồng thời với tiếng vang đó, Tà Tâm toàn thân đại chấn, thân thể đứng không vững, tấn tốc lùi về phía sau, sắc mặt thương bạch, yết hầu ngọt ngọt. Nếu không phải hắn vội vã vận công áp chế thì đã ói ra một ngụm máu tươi rồi. Mặc dù không hộc máu ra, nhưng đã thụ thương không nhẹ. Còn Vạn Phù thân thể cũng đại chấn, đứng không vững mà phải lùi về phía sau mấy bước.

Ngay lúc Vạn Phù nhanh chóng lùi về phía sau, Khoé miệng Vạn Phù đột nhiên nở một nụ cười lạnh lùng tàn khốc. Trong mắt càng chớp động tia sát khí rợn người. Thân ảnh đột nhiên từ giữa không trung đổi hướng, sau đó tiếp tục hướng về phía Tà Tâm đuổi theo nhanh như một tia chớp. Chỉ sau hai lần thiểm thân đã xuất hiện cách Tà Tâm vài trượng, hữu chưởng đã ngưng tụ sẵn chân khí không chút do dự lăng không nhằm thẳng vào Tà Tâm mà đánh.

Thấy thê Tà Tâm kinh hãi, nhưng sau khi hắn bị đánh cho phải lùi lại phía sau mấy bước, hầu như phải dùng toàn bộ nội lực để áp chế khí huyết đang nhộn nhào trong kinh mạch. Không còn đủ nội lực để cưỡng lại dư lực đẩy hắn về phía sau và cũng không cách nào tránh né nữa. Trong lúc Tà Tâm còn đang sợ hãi thì chưởng lăng không cường đại vô bỉ của Vạn Phù đã chỉ còn cách ngực hắn không đến một xích. Tà Tâm bất đắc dĩ phải vội vàng bỏ qua việc áp chế nội thương, liều mạng dùng toàn lực tiếp chưởng của Vạn Phù.

"Bính!" Chưởng kình của hai người trong nháy mắt tương giao, phát ra một tiếng vang lớn. Cường đại dư kình khi hai người hạ xuống làm lá khô bay tán tác. Thân thể cả hai người dường như đồng thời đại chấn, cùng lùi về phía sau. Tà Tâm không giống như Vạn Phù, hắn vừa lùi lại phía sau vừa phun ra một ngụm máu tươi rất lớn. Sắc mặt trong nháy mắt biến thành tái nhợt, rõ ràng đã bị trọng thương. Thân thể Vạn phù chấn động lùi về phía sau, sát khí trong mắt càng tỏ rõ hơn trước.

"Đặng đặng đặng! Đặng! Đặng! Đặng!" "Đặng! Đặng! Đặng!"

Tà Tâm và Vạn Phù rơi xuống đất, rồi cả hai người trước kẻ sau đều phải lùi ra phía sau mấy bước mới đứng lại được. Tà Tâm lùi đến mười bước mới có thể dừng hẳn lại, còn Vạn Phù chỉ lùi có năm bước mà thôi. Điều trọng yếu hơn là sau khi Tà Tâm rơi xuống đất, trên miệng lập tức phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt càng tái nhợt.

Tà Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Phù, trên mặt không giấu được nỗi khiếp sợ kinh hoàng. Trong ánh mắt cũng phiến động sát khí cường đại, bởi vì lúc này hắn cảm giác được thương thế trong cơ thể so với lúc trước đã nghiêm trọng hơn rất nhiều lần. Hắn buộc phải dành phần lớn chân khí để áp chế vết thương, cho dù trong lòng hắn vạn phần muốn giết chết Vạn Phù nhưng có tâm mà vô lực.

Chương 402: Song Phương Đối Quyết (10) 

Vạn Phù dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tà Tâm không chớp, ánh mắt càng ngày càng lạnh, sát khí cũng càng ngày càng mãnh liệt. Biểu hiện trên mặt càng tàn khốc hơn, tựa hồ còn ẩn chứa một nụ cười sát nhân. Nhưng lão cũng không lập tức ra tay, không phải lão không muốn ra tay, mà là lúc này lão cũng đang vận công áp chế khí huyết đang ngọt ngọt tại yết hầu, nên không đủ năng lực để lập tức xuống tay giết chết Tà Tâm.

Cho dù Vạn Phù không bị thương, nhưng chân khí cũng bị hao tổn phi thường nghiêm trọng. Đầu tiên là cùng Tà Nhãn tương giao mấy chưởng, dùng chân khí cường đại đánh nát thất kinh bát mạch của Tà Nhãn, làm hắn đứt khí mà chết. Sau đó lại đánh Tà Binh trọng thương, vừa rồi lại cùng Tà Tâm đại chiến, cho nên dù công lực của Vạn Phù có thâm hậu hơn nữa thì sau khi cùng ba cao thủ đối chiến cũng không dễ dàng gì. Chân khí trong cơ thể lão đã tiêu hao không ít, nên khi phải dùng phần lớn nội lực còn lại để áp chế khí huyết hắn không còn sức để lập tức ra tay.

Một lát sau, Vạn Phù bắt đầu hành động. Trên khuôn mặt lạnh như băng mang theo nụ lạnh lùng. Thân ảnh đột nhiên hoá thành tia chớp lao về phía Tà Tâm, rõ ràng là lão đã ngăn chặn thành công khí huyết đang sôi trào trong kinh mạch và lão cũng không muốn cho Tà Tâm có cơ hội hồi phục công lực. Nên lão nhanh như chớp lao về phía Tà Tâm đánh tới.

Thấy thế, Tà Tâm kinh hãi, sắc mặt đại biến, vẻ lo lắng sợ hãi chỉ xuất hiện trên mặt hắn trong thoáng chốc rồi qua đi. Vì lúc này hắn phải dùng quá nửa chân khí để áp chế nội thương, cho nên căn bản là không còn đủ sức để tiếp thêm một chưởng cường đại nữa của Vạn Phù. Sau khi kinh hãi, Tà Tâm không chút nào do dự. Hắn vội vàng bỏ qua việc dùng nội công áp chế thương thế, đem chân khí ngưng tụ vào song chưởng chuẩn bị nghênh kích đòn đánh đang lao tới rất nhanh của Vạn Phù.

Thân ảnh của Vạn Phù có thể nói là rất nhanh, chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện cách Tà Tâm có vài trượng. Chân khi đã được ngưng tụ sẵn nhanh chóng đánh về phía Tà Tâm. Lúc này Tà Tâm cũng đang cố gắng ngưng tụ chút chân khí còn sót lại trong cơ thể hắn. 

"Bính!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, một chưởng lăng không mang theo kình khí cường đại của Vạn Phù, trong nháy mắt đã tới cách trước ngực Tà Tâm không tới một thước. Đúng lúc Tà Tâm cũng vừa ngưng tụ xong đại bộ phận chân khí, hắn vội vàng cử chưởng nghênh tiếp chưởng đang đánh tới của Vạn Phù.

Cùng với tiếng nổ kinh thiên đó vang lên, Tà Tâm toàn thân chấn động, chấn động xong thì lùi rất nhanh về phía sau. Lùi đến bốn, năm trượng mới dừng lại được. Sắc mặt tái nhợt cực điểm. Còn đoạn đường mà hắn vừa lùi lại hiện lên hơn mười dấu chân sâu đến hai thốn. Sau khi dừng lại được rồi Tà Tâm vẫn chưa đứng vững thì mốm đã há ra và phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể cũng không tự chủ được phải ngã quị xuống đất. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Vạn Phù đang bay về phía xa. Giờ phút này hắn chẳng những kinh mạch đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, mà ngay cả chân khí cũng tiêu hao gần hết, căn bản là không thể ngưng tụ được chút chân khí nào. Tóc tai và y phục đã rối bời, không còn nhận ra một Tà Tâm luôn tràn ngập trí tuệ và trầm ổn trước kia nữa, bây giờ trông hắn không khác gì một phế nhân.

Tà Tâm thương thế nghiêm trọng, mà Vạn Phù cũng chẳng dễ chịu chút nào. Vừa nãy khi cường đại kình khí tương giao, sắc mặt biến đổi, thân ảnh liền như tia chớp hướng về phía xa bay đi. Khí huyết trong cơ thể càng nhộn nhạo khó chịu vô cùng, lúc lui về phía sau thấy yết hầu nghẹn nghẹn, vội vàng vận công áp chế, mới tránh khỏi không bị hộc máu. Nhưng lúc này mặt lão đột nhiên biến lãnh, sát khí trong mắt mãnh liệt hơn trước nhiều. Thân ảnh lão vốn là khinh thân về phía sau, sau đó lão đảo người trên không một cái làm thành một đường cua 90 độ, rồi nhanh như vũ bão nhằm Tà Tâm đánh tới. Lão muốn nhân cơ hội này giết chết Tà Tâm. Một lần nữa áp chế khí huyết đang muốn tìm đường trào ra trong cơ thể, bởi vì lão hiểu rõ hơn người khác rằng một khi đã bỏ lỡ thời cơ thì khó mà tìm lại được.

"Bính! Bính! Bính! Bính bính bính!"

Dường như đồng thời khi Tà Tâm và Vạn Phù kình khí tương giao, thì nơi trận chiến đang diễn ra quyết liệt gữa Quỷ Diệt, Tà Thiên, Thượng Trung Dân cùng với người của Tần Sóc cũng truyền đến hơn chục tiếng vang lớn. Đó là do kình khí cường đại của bọn họ không phân biệt trước sau vang lên. Sau khi nổi lên mấy tiếng vang đó, giữa không trung có mấy bòng người đồng thời thối lui, kình khí cường đại và dư kình đưa thân thể bọn họ bị đánh bay đi ra ngoài rất xa.

Bởi vì công lực của Quỷ Diệt chỉ tương đương với Thượng Trung Dân, nên khi hắn cùng với Thượng Trung Dân liều mạng thì người chịu khổ đương nhiên là hắn. Chỉ thấy khi kình khí của hắn và Thượng Trung Dân chạm nhau, đầu tiên là thân ảnh chấn động, sau đó thì thối lui nhanh như một tia chớp. Lùi đến hơn bốn năm trượng mới có thể hạ xuống, sau khi rơi xuống đất Quỷ Diệt cước bộ còn chưa kịp đứng vững, lại tiếp tục tụt lùi thêm hơn mười bước nữa. Còn Thượng Trung Dân cũng phiêu thối bốn trượng xa, sau khi rơi xuống đất cũng liên tục lùi lại bốn bước lớn mới có thể đứng vững. Dừng lại được rồi cả hai người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, không có ai tiếp tục xuất thủ.

Lúc này khí huyết trong cơ thể cả hai người đều nhộn nhạo khó chịu cực kỳ, nhất là Quỷ Diệt, khóe miệng đã trào ra một dòng máu tươi, rõ ràng đã bị trọng thương, đang phải dùng chân khí để áp chế thương thế trong cơ thể. Mặc dù Thượng Trung Dân không hộc máu, nhưng cũng không khá hơn Quỷ Diệt bao nhiêu. Khí huyết trong cơ thể thậm chí còn khó chịu hơn so với Quỷ Diệt. Hắn cũng phải dùng nội công áp chế khí huyết, nhất thời cũng không có cách nào tiếp tục xuất thủ với Quỷ Diệt.

Lúc Tà Thiên cùng Tần Sóc đấu chưởng, thân thể như trúng đòn rất nặng, cả người đại chấn, đột nhiên há mồm phun ra một ngụm lớn máu tươi. Sau đó rất nhanh bay ngược về phía sau, sau khi rơi xuống đất lại liên tiếp bước thụt lùi thêm bảy tám trượng nữa mới đứng vững lại được, rõ ràng bị thương so với Quỷ Diệt nghiêm trọng hơn nhiều.

Tần Sóc cũng không hề dễ chịu hơn chút nào. Sau khi thân thể đại chấn lập tức như tia chớp bật lui về phía sau, mặc dù không hộc máu giống như Tà Thiên, nhưng sắc mặt trong nháy mắt biến sang tái nhợt. Thân thể không chịu khống chế cứ liên tiếp lùi về phía sau bốn năm trượng, sau khi rơi xuống đất cũng lại tiếp tục lui sáu bảy bước nữa mới đứng vững lại được.

Lúc này cả hai người đều vừa dùng ánh mắt lạnh lùng gườm gườm nhìn nhau lại vừa vận công chữa thương. Thương thế của Thượng Trung Dân rõ ràng là tương đối nghiêm trọng. Bởi vì Tà Thiên có thể là vì cái chết của Tà Nhãn và Tà Binh bị trọng thương mà giận dữ, không để ý đến hậu quả, đem hết toàn lực hướng Tần Sóc công kích. Tần Sóc tự nhiên cũng nhìn ra sự thay đổi khác thường của Tà Thiên, cho nên hắn cũng đem công lực vận đến cực hạn nghênh chiến. Sau khi hai người dừng lại cũng không tiếp tục hướng đối phương xuất thủ, cũng không phải bọn họ không có ý đồ ra tay, mà là bọn họ đều cũng vừa phải một bên áp chế thương thế, một bên tiến hành chữa trị các kinh mạch đã bị tổn thương, căn bản không cách nào ra tay ngay.

Xét về công lực thì rõ ràng Tà Nhân tự nhiên không phải là đối thủ của Đỗ Thành, cho nên khi đối chưởng với Đỗ Thành thì người chịu khổ dĩ nhiên là Tà Nhân. Chỉ thấy thân thể của Tà Nhân sau khi chạm chưởng với kình khí cường đại của Đỗ Thành liền lập tức nhanh như chớp bật lại phía sau. Sau khi hạ xuống đất Tà Nhân lạnh lùng căm thù nhìn Đỗ Thành, khóe miệng mấp máy hai lần, rồi đột nhiên máu tươi bắn ra như suối. Sau khi hộc máu Tà Nhân cũng không để ý Đỗ Thành hoặc là những người khác có thể hướng hắn ra tay, cứ thế ngồi xếp bằng trên mặt đất vận công chữa thương, điều đó chứng minh hắn đã bị thương rất nặng.

Sau khi Đỗ Thành hạ xuống đất cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tà Nhân. Lúc này thấy Tà Nhân cứ như vậy không để ý đến nguy hiểm ngồi xếp bằng trên mặt đất vận công chữa thương, làm cho hắn không khỏi ngẩn ngơ. Nhưng hắn cũng không nhân cơ hội này mà ra tay, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm và Tà Nhân. Không phải hắn không muốn ra tay ngay, mà là vừa rồi hắn cùng với Tà nhân dùng kình khí đối chưởng cũng đã bị thương không nhẹ, không thể không lập tức vận công áp chế, tiến hành chữa trị cho kinh mạch đã bị tổn thương. Muốn nhân cơ hội Tà Nhân bị trong thương để hạ thủ cũng không có đủ khả năng.

Tương đối mà nói, Diệp Đông Minh thật là thảm. Kình khí cường đại của hắn cùng với đạo kình khí mạnh mẽ của Quỷ Tâm chạm nhau, thân thể lập tức chấn động, rồi thối lui như tia chớp. Hắn thối lui không được bao xa thì Quỷ Ảnh đang cách đó không xa, vốn đã ngưng tụ sẵn chân khí cường đại vào bảo kiếm. Nắm chuẩn cơ hội đó, lăng không chém về phía Diệp Đông Minh, kiếm khí trong nháy mắt chỉ còn cách hậu tâm của Diệp Đông Minh không đầy nửa thước, tựa hồ muốn một kiếm giải quyết giứt điểm Diệp Đông Minh.

Diệp Đông Minh đang ở thế bay ngược về phía sau sắc mặt nhất thời đại biến. Rõ ràng đã cảm giác được kiếm khí trí mạng của Quỷ Kiếm đang uy hiếp tính mạng hắn. Trong lòng hoảng hốt, nhưng không có năng lực kịp thời né tránh. Vì hắn vừa rồi cùng kình khí của Quỷ Tâm tương giao cơ hồ đã dùng tới toàn bộ chân khí rồi. Lần này chân khí không đủ, mà khí huyết trong cơ thể vẫn đang chạy như ngựa phi trong kinh mạch rất khó chịu, căn bản là không có dư lực để né tránh một kích trí mạng này của Quỷ Kiếm.

Nhưng Diệp Đông Minh cũng không phải là một người dễ cam chịu thất bại. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt triệt bỏ chân khí đang dùng để áp chế khí huyết đang bốc lên. Trong tình huống bất khả thi lướt sang ngang nửa thước. Cho dù như thế, hắn vẫn không hoàn toàn chạy thoát khỏi luồng kiếm khí cường đại đó của Qủi Kiếm. Kiếm khí phía sau lưng chém thành một vết thương dài chừng nửa thước, máu tươi lập tưng tứa ra, nhuộm hồng khắp lưng áo hắn. Nhưng cũng vì thế mà hắn thoát khỏi sát chiêu trí mạng này. Nếu không phải là khi đạo kiếm khí chỉ còn cách hậu tâm không tới nửa thước hắn đã kịp thời lướt sang ngang nửa thước thì đạo kiếm khí đó đã chém hắn thành hai đoạn rồi.

Mặc dù tránh thoát khỏi sát chiêu trí mạng đó, nhưng thân thể của Diệp Đông Minh cũng phải nhanh chóng đảo phi về rất xa ở phía sau. Cùng lúc với việc bay đi hắn còn há mồm rồi phun ra một ngụm lớn máu tươi.

"Bính!" Diệp Đông Minh rơi xuống đất không giống với những người khác, mà là hình như đột nhiên mất đi lực đạo, nên khi hắn rơi xuống đất lập tức há mồm ra phun máu ra như suối. Sau đó cố nén đau đớn gắng sức đứng lên, vận khởi chút chân khí còn xót lại trong cơ thể để dưỡng thương. Hắn không còn tâm trí nào để ý đến vết thương đang chảy máu ở sau lưng, càng không thể chú ý đến Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm ở ngay trước mắt mình vài trượng bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng hắn.

Sau khi rơi xuống đất Quỷ Tâm sắc mặt tái nhợt, liên tiếp thối lui hơn mười bước mới dừng lại. Khóe miệng cũng trào ra một vòi máu tươi. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Đông Minh đang khoanh chân ngồi vận công chữa thương, cũng không nhân cơ hội đó hướng Diệp Đông Minh ra tay. Còn khi Quỷ Kiếm đánh trúng Diệp Đông Minh, cũng không lập tức ra tay. Sau khi rơi xuống đất hắn cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Đông Minh như thế và cũng không có ý định nhân cơ hội mà hạ thủ. Mặc dù bọn họ là người của Quỷ Cốc Tà Điện, bị người trên giang hồ người xưng là tà đạo. Nhưng bọn họ cũng không muốn nhân lúc Diệp Đông Minh bị trọng thương mà ra tay. Vì nếu làm như vậy sẽ tổn hại đến thanh danh của bọn họ. Bọn họ cũng thấy được rằng thanh danh so với tính mạng còn quan trọng hơn rất nhiều. Cho nên bọn họ quyết không hướng tới Diệp Đông Minh đang trọng thương mà hạ thủ.

Cuộc đối chiến giữa Tiết Nhâm Hành và Quỷ Ảnh có thể nói là cuộc chiến đặc sắc nhất lúc này. Chẳng những bởi vì thân pháp quỉ mị và cả kiếm chiêu biến hoá khôn lường của Quỉ Ảnh, đã tạo ra được những chiêu công vô cùng sắc bén uy hiếp Tiết Nhâm Hành. Đương nhiên là còn có khả năng dự đoán của Tiết Nhâm Hành phối mới thành một cuộc chiến đặc sắc nổi trội.

Chương 403: Song Phương Đối Quyết (11) 

Cuộc đối chiến giữa Tiết Nhâm Hành và Quỷ Ảnh có thể nói là cuộc chiến đặc sắc nhất lúc này, chẳng những bởi vì thân pháp quỉ mị và cả kiếm chiêu biến hoá khôn lường của Quỉ Ảnh, đã tạo ra được những chiêu công vô cùng sắc bén uy hiếp Tiết Nhâm Hành. Đương nhiên là còn có khả năng dự đoán của Tiết Nhâm Hành phối mới thành một cuộc chiến đặc sắc nổi trội.

Quỷ Ảnh sử dụng những chiêu thức tấn công vô cùng biến hoá, mạnh mẽ như vũ báo tấn công Tiết Nhâm Hành mà những người khác đang đối chiến ở đây không ai có thể so sánh. Hắn chẳng những đem công lực vận đến cực hạn, mỗi một kiếm đều mang theo kình khí cường đại. Đây có thể tính là lần đầu tiên trong đời của Quỷ Ảnh. Vì trong quá khứ, mỗi khi đối địch trên chiến trường, các đối thủ hầu như không cách nào né tránh và đều chết dưới những chiêu kiếm nhanh như chớp và thiên biến vạn hoá của lão. Nếu không thì cũng là trọng thương rồi không bao lâu sau sẽ táng mạng. Còn thân pháp quỉ mị mà lão sử dụng càng khiến cho người giang hồ phải kinh sợ đến toát mồ hôi, bởi vì rất ít người có khả năng đối phó được với thân pháp của lão, kể cả những người công lực thâm hậu hơn lão một chút cũng có thể bị thứ thân pháp đó làm cho nhiễu loạn tầm mắt, để rồi cuối cùng mất mạng dưới thanh kiếm sắc bén đó. Nếu không phải Tiết Nhâm Hành có khả năng dự đoán nhạy bén thì sợ rằng đã mất mạng về tay Quỷ Ảnh từ lâu rồi.

Mặc dù như thế, Tiết Nhâm Hành vẫn bị kiếm của Quỷ Ảnh đánh trúng một chiêu. Chỉ có điều vào đúng lúc thập tử nhất sinh vẫn tránh không để kiếm đó trúng vào nơi nguy hiểm đến tính mạng, chỉ lưu lại một vết thương dài trên người. Vết máu đã nhuộm hồng toàn thân hắn, quần áo đâu đâu cũng có vết chém rách, làm cho hắn trông tả tơi thê thảm vô cùng.

Lần vừa rồi khi kình khí tương giao, do chưởng lăng không của Quỷ Ảnh quá mạnh mẽ khiến hắn không thể không sử dụng hết toàn bộ chân khí để nghênh đón. Chỉ có điều chân khí của hẵn vốn dĩ đã bị Quỷ Ảnh làm cho tiêu hao mất khá nhiều, cho nên trong tình huống không còn bao nhiêu chân khí thì khả năng dự đoán cũng giảm đi rất nhiều. Phải khó khắn lắm mới dự đoán được vị trí công kích trong chiêu vừa rồi của Quỷ Ảnh. Nếu cứ tiếp diễn tình hình này, chỉ sợ có một thoáng bất cẩn, sẽ lập tức bị kiếm khí sắc bén của Quỷ Ảnh đánh trúng mà chết. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là lựa chọn biện pháp đem hết toàn lực liều mạng đối chọi với kiếm khí lăng không của Quỷ Ảnh.

Đúng lúc kình khí tương giao, thân hình của Tiết Nhâm Hành lập tức bị đánh bật về phía sau với tốc độ cực nhanh, tốc độ cực nhanh đó làm cho người ta khó tưởng tượng. Sau khi hạ xuống đất vẫn phải tiếp tục bước lùi thêm mấy bước, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc. Còn có hơn chục vết thương trên người do kiếm của Quỷ Ảnh chém phải càng làm lão trông thể thảm ghê gớm. Còn Quỷ Ảnh cũng không dễ chịu hơn chút nào, khí huyết trong cơ thể sôi lên như muốn phá vỡ kinh mạch mà trào ra. Thân thể sau khi hạ xuống đất phải bước lùi thêm mấy bước mới đứng vững lại được. Sắc mặt nhanh chóng biến sang màu tái xanh. Mặc dù đã đánh cho Tiết Nhâm Hành trọng thương, nhưng hắn cũng phải chịu khổ không ít. Bản thân hắn cũng bị thương nhẹ, đặc biệt là trong chiêu tấn công vừa rồi về phía Tiết Nhâm Hành, có thể nói là điên cuồng công kích, cơ hồ làm cho chân khí của hắn tiêu hao gần hết. Nếu Tiết Nhâm Hành có thể duy trì chịu đựng thêm một chút thôi, thì sợ rằng Quỷ Ảnh cũng không thể kiên trì lâu hơn nữa. Hắn buộc phải bỏ qua ý định xuất thủ giết chết Tiết Nhậm Hành để tìm cách khôi phục lại chân khí. Đáng tiếc là Tiết Nhâm Hành không thể chịu đựng lâu hơn được nên đã bị Quỷ Ảnh đánh cho trọng thương.

"Bính!"

Ngay khi Quỷ Ảnh lạnh lùng gườm gườm nhìn Tiết Nhâm Hành đang bị trọng thương, chuẩn bị nhân cơ hội xuống tay hạ sát thì Tiết Nhâm Hành vốn đã đứng không vững nữa đột nhiên ngã ngồi xuống đất, miệng phun máu tươi không ngừng, vội vàng vận công chữa thương, Làm cho Quỷ Ảnh nhìn thấy thoáng chút ngẩn ngơ. Mặc dù hắn thường xuyên thực hiện những hành vi ám sát, nhưng giờ phút này đối mặ với Tiết Nhậm Hành đã trọng thương đang vận công dưỡng thương trên mặt đất, hoàn toàn không còn khả năng tái chiến, trong lòng hắn bỗng nhiên do dự. Do dự là hắn phải lựa chọn giữa việc nên nhân cơ hội này giết chết Tiết Nhâm Hành hay là tiếp tục vận công áp chế thương thế và phục hồi chân khí của bản thân.

Đối với Đoạn Lộ mà nói, thương thế của Tà Binh, Tà Thiên, Quỷ Diệt và những người của Diệp Đông Minh vẫn còn là quá may mắn. Vì bọn họ đều vẫn còn tính mạng, còn có cơ hội tồn tại, nhưng Đoạn Lộ lại không có cái may mắn đó, lúc này hắn đang dùng ánh mắt kinh hãi và kinh ngạc nhìn về phía Lưu Tinh Trạch đang cười một cách tàn khốc.

Chỉ thấy thanh trường kiếm trên tay của Lưu Tinh Trạch đã đâm xuyên qua người Đoạn Lộ. Một kiếm xuyên qua tim. Ngay cả Quỷ Thủ đang ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin nhìn Lưu Tinh Trạch. Không thể ngờ Lưu Tinh Trạch lại xuống tay tàn ác và chuẩn xác đến như thế, một kiếm là lấy mạng Đoạn Lộ.

Sắc mặt của Lưu Tinh Trạch cực lỳ lãnh khốc, không hề có chút biểu tình nào. Đột nhiên rút thanh trường kiếm đang đâm xuyên qua hậu tâm của Đoạn Lộ ra, còn thân thể của Đoạn Lộ thì ngã bịch xuống đất. Chết rồi mà vẻ mặt hắn vẫn còn tỏ vẻ khủng khiếp và không cam lòng, ngay đến tận lúc chết vẫn còn cực kỳ thê thảm.

Nguyên là Đoạn Lộ vừa tránh thoát qua một đạo kiếm khí vô cùng mãnh liệt chém về phía ngực mình, nhưng lại không ngờ Quỷ Thủ ở bên cạnh cũng xuất ra một chưởng mang theo kình khí như vũ bão cũng đồng thời công vào giữa ngực hắn, chỉ còn cách ngực hắn chưa đến một xích. Bởi vì hắn vừa lắc mình tránh qua, hậu lực không đủ, muốn tiếp tục né tránh chiêu công sắc bén này của Quỷ Thủ là điều không thể, cho nên hắn không thể không vận khởi công lực toàn thân công lực nghênh hướng chưởng kình đó của Quỷ Thủ.

Đúng lúc kình khí tương giao, Đoạn Lộ cùng Quỷ Thủ thân thể đồng thời đại chấn. Thân thể của Quỷ Thủ nhất thời như tia chớp bật ngược về phía sau, còn thân thể của Đoạn Lộ cũng nhanh chóng bị đánh bay ra ngoài. Lần kình khí tương giao này phát ra tiếng nổ có thể không lớn bằng khi bọn người của Quỷ Diệt đối chưởng, nhưng đã làm cho Quỷ Thủ và Đoạn Lộ đều bị thương không nhẹ. Quỷ Thủ bị đẩy bật ngược về phía sau nhanh như chớp đồng thời khoé miệng mím chặt cố nén không để máu tươi trào ra, nhưng khóe miệng vẫn rỉ ra một vệt máu đỏ. Còn Đoạn Lộ mặc dù không hộc máu ra miệng giống Quỷ Thủ, nhưng thân thể cũng đại chấn, đồng thời sắc mặt cũng biến thành tái xám.

Lưu Tinh Trạch ở một bên sớm đã ngưng tụ xong chân khí cường đại, cái hắn đang chờ chính là cơ hội này. Dường như đúng lúc Đoạn Lộ thân thể đại chấn bật ngửa về phía sau nhanh như tia chớp, thì thân ảnh hắn nhanh như tia điện đánh về phía Đoạn Lộ. Trường kiếm trong tay hung hăng lao về phía Đoạn Lộ, kiếm đến kình khí cũng đến.

Đoạn Lộ mặc dù bị thương, nhưng vẫn còn dư lực, khi cảm giác được kiếm khí sắc bén ập tới thì ngay lập tức lướt nhanh sang bên cạnh. Nhưng đáng tiếc là hắn mặc dù đã tránh khỏi kiếm khí sắc bén của Lưu Tinh Trạch, nhưng do hậu lực không đủ nên không thể tránh khỏi mũi kiếm mạnh mẽ đang đâm tới của Lưu Tinh Trạch. Còn Lưu Tinh Trạch cũng nhằm lúc Đoạn Lộ lướt mình sang ngang nhằm tránh khỏi đạo kiếm khí của hắn thì thân pháp đột nhiên tăng tốc, trường kiếm trong tay không chút ngập ngừng liền đâm xuyên qua hậu tâm của Đoạn Lộ, không cho Đoạn Lộ bất cứ cơ hội nào để chạy trốn.

"Bính!" Ngay sau khi hơn mười tiếng vang lớn đó phát ra là một tiếng nổ lớn. Đó là tiếng nổ do kình khí cường đại của Hoàng Thiên Phú cùng Tà Đao tương giao phát ra. Sau khi kình khí tương giao thân thể hai người đồng thời đại chấn rồi bay ngược ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất cả hai người liên tiếp bước lùi về phía sau hơn mười bước nữa mới dừng lại, khóe miệng mấp máy, chỉ chốc lát, rốt cục không kìm được hộc máu ra như suối. Lạnh lùng nhìn đối phương, đột nhiên, cả hai đồng thời khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công chữa thương, rõ ràng là lưỡng bại câu thương.

Hai người lưỡng bại câu thương cũng là điều rất tự nhiên, dù sao hai người công lực hơn kém nhau không nhiều, mà cũng không chiếm được tiên cơ, cho nên bọn họ cũng không có chút ưu thế nào. Nhưng vì muốn nhanh chóng kết thúc hoặc là làm trọng thương đối phương, nên chiêu thức của bọn họ chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, lực đạo so với chiêu trước càng mạnh mẽ, khốc liệt hơn. Cơ hồ đem công lực đề đến cực hạn, nhưng cũng không chiếm được ưu thế và tiện nghi gì. Khi nghe được âm thanh kình khí tương giao của những người bên cạnh, trong lòng hai người quýnh lên, dường như đồng thời đem công lực đề đến cực hạn, muốn dùng công lực áp đảo đối phương. Nhưng không được như nguyện, kết quả cuối cùng đương nhiên là lưỡng bại câu thương.

Thân thể Vạn Phù bật ngược trở lại, đồng thời đột nhiên xoay người một cái lại như tia chớp đánh về phía Tà Tâm đã bị thương nặng. Chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Tà Tâm, cũng không để ý đến việc áp chế khí huyết bốc lên mạnh mẽ trong cơ thể mình. Trên tay chân khí đã sớm ngưng tụ chân khí với thế tần công vũ bão đánh về phía Tà Tâm, mục đích là không để cho Tà Tâm có cơ hội kịp phản ứng.

Thấy thế Tà Tâm đại kinh, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng. Vì lúc này chân khí còn sót lại hắn đã phải dùng để áp chế thương thế rồi, căn bản là không còn dư để ngăn cản chiêu công mạnh mẽ này của Vạn Phù nữa. Sau khi kinh hãi, đồng thời hắn đành phải cuống quít vận công ngưng tụ chân khí, muốn bằng mọi giá phải ngăn cản kì được chưởng lăng không đang đánh tới của Vạn Phù.

"Oa!" Tà Tâm vừa triệt bỏ chân khí đang dùng để áp chế thương thế trong cơ thể, muốn ngưng tụ đến song chưởng ngăn cản một chưởng này của Vạn Phù. Nhưng lại không ngờ chân khí vừa được triệt bỏ, thương thế nhất thời gia tăng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi rất lớn. Sắc mặt càng tái nhợt, trong mắt cũng lộ ra một tia thất vọng, cười khổ và cam chịu. Rõ ràng hắn không ngờ rằng bản thân hắn sắp phải mất mạng vào tay Vạn Phù.

Ánh mắt của Tà Tâm đột nhiên biến đổi, trên mặt cũng lộ ra vẻ bất cam. Hắn mạnh mẽ ngưng tụ chút chân khí còn lại trong cơ thể muốn đánh một chiêu cuối cùng để ngăn cản chiêu công của kẻ thù. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hắn lại đại biến, trong mắt càng lộ rõ vẻ thất vọng. Vì lúc này hắn chẳng những không vận được chân khí cường đại gì, mà ngay cả chút chân khí còn sót lại vừa rồi cũng bị tản mát hết sau khi thương thế gia tăng. Căn bản là không thể ngưng tụ nổi dù chỉ là một chút chân khí, hắn làm gì để đủ khả năng ngăn cản đây.

Lúc này chưởng kình cường đại của Vạn Phù chỉ còn cách người Tà Tâm có hai xích. Hơn nữa tốc độ không giảm lăng không đánh về phía Tà Tâm. Trên mặt Vạn Phù càng lộ rõ nụ cười tàn khốc, sát khí trong mắt càn mãnh liệt hơn trước. Nhưng nụ cười trên mặt còn biểu hiện thêm ý khác nữa, chính là nụ cười đắc ý. Bởi vì hắn biết rằng chưởng này nhất định lấy được mạng của Tà Tâm.

Tà Tâm hiểu được rằng bản thân hắn không thể nào ngưng tụ được chân khí lúc này, nên hắn đành từ bỏ ý định đó. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Vạn Phù chằm chằm, sắc mặt biến thành rất bình thản tựa như hắn coi chưởng kình sắp lấy mạng như không. Nhưng thật ra cũng không phải hắn không muốn phản kháng, chỉ là trong lòng hắn biết rằng phản kháng cũng chỉ là tìm chết mà thôi. Bất kể hắn tránh như thế nào cũng không né tránh khỏi sát chiêu quá sắc bén này của Vạn Phù, cho nên hắn lựa chọn phương pháp là buông xuôi.

Trong nháy mắt, chưởng kình của Vạn Phù đã tới trước ngực Tà Tâm. Kình khí cường đại làm cho Tà Tâm vốn đang trọng thương cảm thấy hoảng sợ. Quần áo, tóc tai rối bù, lúc nào cũng có thể ngã xuống đất. Nhưng lúc này không chỉ đơn giản là ngã xuống đất, một khi để Vạn Phù đánh trúng, mạng hắn tất khó toàn.

Lúc này bọn người của Quỷ Diệt cũng đã ngừng giao thủ. Những người trong nhóm của Quỷ Diệt cũng đã nhận ra tình hình nguy khốn của Tà Tâm, nhưng muốn ra tay cứu hắn cũng đã không còn kịp nữa rồi. Tình cảnh của bản thân họ cũng đang trong cảnh nguy hiểm trùng trùng, cho dù bọn họ có muốn ra tay ngăn cản mà khoảng cách xa đến như thế thì cung không thể tới kịp được. Chỉ có thể dùng ánh mắt kinh hãi, trơ ra mà nhìn một chưởng cường đại vô cùng của Vạn Phù sắp đánh trúng vào người Tà Tâm đang bị trọng thương không thể nào ngăn cản.

Mắt thấy Tà Tâm sắp chết dưới chưởng của Vạn Phù. Đúng lúc này, đột nhiên từ xa xa bay vụt đến một người áo đen, tốc độ nhanh không thể hình dung. Vô thanh vô tức, sợ rằng ở đây chỉ có một mình Ngô Lai là có thể phát hiện. Sau khi phát hiện thấy bóng đen này ánh mắt của Ngô Lai biến thành lạnh lùng dị thường, rõ ràng đã cảm giác được người này có công lực cực kỳ kinh người.

Hai vai của nhân ảnh này lắc lư vài lần, liền xuất hiện ngay trước mặt Vạn Phù, chỉ cách có ba bốn trượng. Một chưởng lăng không đánh về phía chưởng kình của Vạn Phù đang nhằm đánh vào Tà Tâm, tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt đã đến sát cỗ chưởng kình cường đại mà Vạn Phù vừa phát ra.

"Bính!"

Kình khí mà bóng đen này vừa phát ra trong chớp mắt tương giao với kình khí của Vạn Phù, phát ra một tiếng nổ rung động trời đất. Dư kình cường đại quét sạch mọi thứ đang nằm ngổn ngang xung quanh đó. Đương nhiên, thân thể của Tà Tâm cách phạm vi hai đạo kình khí tương giao là gần nhất cũng không thể tự chủ được liền bị cuốn bay đi ra ngoài rất xa, rơi trên mặt đất. Sau khi rơi xuống mặt đất hắn lại há mồm phun ra một vòi máu tươi, lúc này mới gắng gượng ngồi dậy bắt đầu vận công chữa thương, mọi diễn biến bên ngoài hắn không thể để ý đến nữa.

Chương 404 : Tà Vương Vệ Thiên 

Kình khí mà bóng đen này vừa phát ra trong chớp mắt tương giao với kình khí của Vạn Phù, phát ra một tiếng nổ rung động trời đất. Dư kình cường đại quét sạch mọi thứ đang nằm ngổn ngang xung quanh đó. Đương nhiên, thân thể của Tà Tâm cách phạm vi hai đạo kình khí tương giao là gần nhất cũng không thể tự chủ được liền bị cuốn bay đi ra ngoài rất xa, rơi trên mặt đất. Sau khi rơi xuống mặt đất hắn lại há mồm phun ra một vòi máu tươi, lúc này mới gắng gượng ngồi dậy bắt đầu vận công chữa thương, mọi diễn biến bên ngoài hắn không thể để ý đến nữa.

Ngay khi nhân ảnh này xuất hiện cách Vạn Phù hơn mười trượng, Vạn Phù rõ ràng là đã cảm giác được, hơn nữa biết công lực của đối phương thâm hậu hơn công lực của bản thân mình. Nhất thời kinh hãi thất sắc, còn không chờ lão kịp phản ứng, thân ảnh này đã xuất hiện ngay trước mặt lão cách có bốn năm trượng. Đồng thời cánh tay phải vung lên, một đạo kình khí cường đại vô cùng mang theo tiếng xé gió đánh úp về phía đạo kình khí đang lao về phía Tà Tâm của Vạn Phù. Trong nháy mắt liền đánh trúng đạo kình khí đó. Mặc dù Vạn Phù cảm giác được kình khí của người này vô cùng cường đại, nhưng phản ứng vẫn chậm nửa nhịp. Nhưng thật ra phải nói là kình hí của người này phát ra có tốc độ quá nhanh, nên lão có muốn triệt hồi kình khí cũng không còn kịp nữa rồi.

Lúc kình khí tương giao phát ra tiếng nổ lớn đó, thân thể Vạn Phù như trúng phải trọng kích, cả người đại chấn, đại chấn đồng thời như tia chớp thối lui về phía sau.

Tốc độ Vạn Phù bay ngược ra ngoài không phải là không nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bay xa hơn mười trượng. Nhưng tốc độ của nhân ảnh này càng làm cho người khác cực lỳ kinh hãi. Chỉ một cái lắc người đã thấy xuất hiện ngay phía bên phải của Vạn Phù, đồng thời ánh mắt lạnh lùng nhìn Vạn Phù. Đột nhiên cánh tay phải chậm rãi chém ra một đạo kình khí. Người này mặc dù nói là chậm rãi chém ra một đạo kình khí, nhưng khi đánh về phía Vạn Phù thì tốc độ lại nhanh đến kinh người, vô thanh vô tưức, trong nháy mắt xuất hiện cách trước mặt Vạn Phù có hơn một thước.

Thấy thế, sắc mặt của Vạn Phù lại một lần nữa đại biến. Mặc dù người này phát ra kình khí là vô thanh vô tức, nhưng Vạn Phù đã cảm giác được kình khí của người này phát ra rất mạnh mẽ. Vốn là thân thể đang bay ra ngoài với tốc độ không hề chậm, nhưng kình khí của người kia đã đến rất gần ngực lão. Bất đắc dĩ Vạn Phù đành phải ngưng tụ tất cả chân khí trong cơ thể, đem hết toàn lực đón đánh đạo kình khí cường đại của nhân ảnh kia.

"Bính!"

Một tiếng vang lớn, chưởng kình do Vạn Phù ngưng tụ toàn bộ chân khí phát ra trong nháy mắt cùng đạo kình khí cường đại của nhân ảnh đó tương giao. Sắc mặt của Vạn Phù một lần nữa đại biến, thân thể như chiếc lá khô bị cuồng phong cuốn bay đi rất xa. Trong chớp mắt đa bay xa đến hơn mười trượng. Còn nhân ảnh kia chỉ thấy lay nhẹ vai hai lần, rồi thối lui về phía sau.

"Đặng! Đặng! Đặng!"

Sau khi rơi xuống đất Vạn Phù nhất thời không tự chủ được liền bước lùi hơn mười bước nữa mới dừng lại, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía nhân ảnh đã tập kích mình, nhãn đồng cũng đang nhìn rõ ràng nhân ảnh đó đang chậm rãi thu nhỏ lại, sắc mặt càng cực kỳ khó coi.

"Oa!" đột nhiên, Vạn Phù vừa mới đứng vững được cước bộ há miệng rồi máu phun ra như suối, lạnh lùng căm thù nhìn người vừa đánh úp mình, nhãn đồng chẳng những thu nhỏ lại, mà trong ánh mắt càng tràn ngập sát khí điên cuồng. Trên mặt cũng đã không một tia huyết sắc. Ngừng lại một lúc mới thu hồi ánh mắt vừa lạnh băng vừa tràn đầy sát khí của mình, rồi nhanh chóng khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, bắt đầu vận công chữa thương, cũng không để ý tới liệu nhân ảnh vừa tấn công lão có thể hay không tiếp tục ra tay. Rõ ràng thương thế đã nghiêm trọng tới cực điểm, không thể không vận công áp chế thương thế, tiến hành chữa thương.

Một chưởng hoành tảo thiên quân vừa rồi đã thành công đánh lui được Vạn Phù và cứu mạng Tà Tâm, lại nhân cơ hội đánh Vạn Phù trọng thương. Nhân ảnh đó nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, lạnh lùng nhìn Vạn Phù, cũng không nhân cơ hội này hướng tới Vạn Phù đang trong giai đoạn chữa thương mà hạ thủ kết liễu lão mà chỉ lạnh lùng nhìn Vạn Phù một cái. Sau đó hướng ánh mắt tới Tà Nhãn đã chết, Tà Binh và Tà Tâm bị trọng thương vẫn đang vận công chữa thương, sắc mặt vốn bình thản chợt thay đổi, hai mắt càng lộ ra một tia hung quang. Rõ ràng là đang vì cái chết của Tà Nhãn và hai người Tà Binh và Tà Tâm bị đánh đến trọng thương mà tức giận. Cuối cùng mới hướng ánh mắt đến Quỷ Diệt, Tà Thiên, Thượng Trung Dân và Tần Sóc cùng các người khác vẫn đang đối quyết, chỉ có điều lúc này bọn họ đã tạm thời ngừng lại rồi.

Lợi dụng ánh trăng lúc mờ lúc tỏ mà những người đang ẩn thân trên những cành đại thụ cách đó hơn mười trượng là Ngô Lai và Vu Thiến Vân có thể rõ ràng thấy được tướng mạo của nhân ảnh này. Đó là một người trung niên tuổi đời khoảng trên dưới bốn năm mươi tuổi, vóc dáng cao lớn có vẻ uy mãnh dị thường, nhưng nhìn kỹ dung mạo, có thể phát hiện ra rằng người này lúc tuổi còn trẻ có khuôn mặt phi thường anh tuấn. Có thể là do nguyên nhân tuổi đã cao nên trông có vẻ già nua đôi chút. Người trung niên này lại mặc một bộ y phục của văn nhân, nên có tạo ra cảm giác tiêu diêu và phiêu dật khó nói thành lời. Lão nhận ra nét thay đổi nhỏ trên mặt bọn người Vạn Phù, trên người liền toả ra cỗ khí thế vừa cường đại vừa có áp lực mãnh liệt. Ngô Lai, Vu Thiến Vân và những người khác đang núp cách đó hơn mười trượng cũng có thể cảm giác được áp lực rất lớn. Đó chính là một loại khí phách, một loại khí phách mà chỉ có những tuyệt thế cao thủ đã từng trải qua hàng ngàn trận tử chiến mới có thể phát ra được.

"Là lão?" Vu Thiến Vân đang thu mình trong lồng ngực Ngô Lai đã nhìn thấy rõ ràng tướng mạo người này, cả người đại chấn, trong miệng càng nhịn không được tiếng lẩm bẩm khe khẽ. Đôi mắt đang nhìn về phía lão giả đó cũng lộ ra vẻ kinh hãi, ngay cả trên mặt cũng lộ sắc khiếp sợ.

"Lão là ai?" Ngô Lai cảm giác rõ toàn thân Vu Thiến Vân đại chấn, ngay cả âm thanh rất nhẹ khi Vu Thiến Vân lẩm bẩm Ngô Lai cũng nghe thấy hết. Nhưng hắn lại không biết người trung niên này là người thế nào, liền không kìm được hướng Vu Thiến Vân nhẹ giọng truyền âm hỏi. Trên mặt cũng lộ ra sự nghi hoặc, nhưng kinh ngạc thì nhiều hơn, nguyên nhân là trên thân thể của người trung niên này phát ra khí thế cường đại tạo cho hắn một cảm giác bị một áp lực rất lớn, nên trong lòng hắn hiểu rằng người trung niên này là một tuyệt đỉnh cao thủ cùng cảnh giới với Yến Vân Thiên và Lâm Thanh Vân.

Nghe thấy truyền âm, Vu Thiến Vân vốn đang ngây ngốc và kinh hãi nhìn người trung niên đó, một lúc sau nàng không nhìn về phía lão nữa, rồi lại dùng ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn về phía Ngô Lai. Thấy vẻ mặt Ngô Lai ngẩn ra như một tên ngốc, Vu Thiến Vân không khỏi trừng mắt lên lườm Ngô Lai một cái, ánh mắt rõ ràng đang trách cứ Ngô Lai là ngay cả thân phận của người trung niên này là ai hắn cũng không hề biết.

Nhìn thấy ánh mắt đó của Vu Thiến Vân, Ngô Lai còn không hiểu hàm ý ẩn trong ánh mắt đó, không khỏi cười khổ. Không phải là hắn không muốn biết, mà là hắn mới ra giang hồ chưa được bao lâu, đối với những nhân vật đã thành danh trong chốn giang hồ hắn biết không nhiều lắm, cũng không có ai nói cho hắn nghe cả. Còn người trung niên này hắn chưa từng gặp qua, làm sao hắn biết được thân phận của lão chứ.

"Lão chính là người được mệnh danh là Tà Vương, Tà điện điện chủ Vệ Thiên." Trừng mắt ngó Ngô Lai xong, Vu Thiến Vân mới truyền âm trả lời, cặp mắt lại tiếp tục nhìn về phía Tà điện điện chủ Vệ Thiên đang đứng im. Vẻ khiếp sợ trên mặt cũng chỉ vơi đi được một chút.

Nghe vậy, trong mắt Ngô Lai quang mang đại thịnh, càng trợn tròn mắt lên mà nhìn Tà Vương Vệ Thiên. Hắn hướng Vu Thiến Vân truyền âm nói: "Tà Vương Vệ Thiên, lão chính là Tà điện điện chủ sao?" trong giọng nói tràn ngập nỗi kinh ngạc.

Từ ngữ khí của Ngô Lai, Vu Thiến Vân có thể đoán ra hắn không biết tí gì thông tin liên quan đến Tà Vương Vệ Thiên cả. Không khỏi cổ quái hướng về phía Ngô Lai truyền âm nói: "Không sai, lão chính là Tà Vương Vệ Thiên, chỉ có điều người trên giang hồ đều thích gọi lão ta là Tà Vương. Từ lâu đã quên mất tên thật của lão rồi, cho nên biết tên chính thức của lão cũng không còn lại mấy người." Thì ra là như thế, chả trách trên người lão lại có thể toả ra cỗ khí phách cường đại như thế này, thì ra lão chính là Tà điện điện chủ Tà Vương Vệ Thiên." Lúc này Ngô Lai nhịn không được hướng Vu Thiến Vân truyền âm nói. Ngữ khí có điểm cổ quái, làm cho Vu Thiến Vân nghe không ra là hắn đang xưng tán Tà Vương Vệ Thiên hay là đang châm biếm lão nữa.

Ngô Lai nói xong thì không có động tĩnh gì nữa, chỉ gắt gao nhìn Tà Vương Vệ Thiên không chớp mắt, quang mang trong mắt thoáng loé lên, bình thản vô kỳ. Bởi vì hắn hiểu được các cao thủ ở cảnh giới như Tà Vương cảm ứng đối với ngoại giới phi thường linh mẫn, chỉ cần có chút động tĩnh gì trong phương viên hơn mười trượng đều không thể qua khỏi vòng kiểm soát của lão. Cho nên hắn tận lực áp chế chân khí và ẩn dấu hoàn toàn khí tức, để tránh bị Tà Vương Vệ Thiên phát hiện. Còn Vu Thiến Vân vốn là một sát thủ, hơn nữa còn là một siêu cấp sát thủ, ẩn dấu hình tích của mình không để người khác phát hiện, là một chuyện khá dễ dàng với nàng.

Không sai, người này nếu nhìn qua chỉ tầm trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, chính là Tà điện điện chủ Tà Vương Vệ Thiên uy chấn giang hồ, đã từng làm giang hồ một phen nổi sóng, là một điện chủ, chẳng những công lực cao tuyệt, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khắp giang hồ hoảng sợ. Người giang hồ gặp lão lập tức tìm đường tránh cho xa. Đương nhiên, những đệ tử trong điện cũng vừa sợ vừa nể phục vị điện chủ này. Mặc dù lão ra tay tàn nhẫn, nhưng lão lại rất ít hạ sát thủ đối với các đệ tử trong điện, bất kể là đệ tử trong điện phạm vào sai lầm gì, có tội lớn thế nào, lão đều cũng sẽ không dễ dàng hạ sát. Cũng bởi vậy mà làm cho đệ tử trong điện phi thường tin phục.

Đúng như những gì Vu Thiến Vân vừa nói, bởi vì lão đường đường là một điện chủ, trên giang hồ không ai là không biết, không ai là người không hiểu. Nhưng mọi người đều quen miệng gọi là Tà Vương nên dần dần quên mất tên cha sinh mẹ đẻ của lão. Sợ rằng đến hôm nay người chính thức có thể biết được tên thật của Tà Vương chỉ còn có những người đã hành tẩu giang hồ từ rất lâu rồi thôi. Đừng thấy tướng mạo lão có vẻ mới vào tuổi trung niên, mà đoán niên kỷ của lão cũng chưa quá lớn. Thật ra lão đã bảy tám mươi tuổi rồi, vì công lực lão thâm hậu, nên thân hình và khí chất của lão vẫn duy trì ở giai đoạn trung niên mà thôi, cho nên mọi người không hề thấy giáng vẻ của sự già nua trên sắc mặt lão.

Ngay khi thân ảnh của Tà Vương Vệ Thiên hạ xuống đất thì những người đang ẩn núp trên bốn cây đại gần đó là Vạn Thiên Tri, Lý Lương, Giang Chánh và Vương Hải bốn người mới nhìn rõ ràng diện mạo của Tà Vương Vệ Thiên. Mặc dù lúc này đã là nửa đếm, khoảng cách lại không dưới ba bốn trượng, nhưng với công lực của bọn họ, hơn nữa còn có ánh trắng lúc mờ lúc tỏ, nên bọn họ bốn người có thể chứng kiến rõ ràng Tà Vương Vệ Thiên cứu được Tà Tâm từ trong tay Vạn Phù.

Lúc Vạn Thiên Tri, Lý Lương và Giang Chánh ba người nhìn thấy hoàn toàn diện mạo của Tà Vương, sắc mặt nhất thời đại biến. Trong mắt càng lộ ra vẻ kinh hãi, hiển nhiên đã đoán được người này chính là Tà điện điện chủ Tà Vương Vệ Thiên. Có lẽ bọn họ trước đây đều chưa từng gặp qua Tà Vương Vệ Thiên, nhưng bọn họ dù sao cũng đã hành tẩu trên giang hồ lâu rồi. Nhất là Vạn Thiên Tri và Lý Lương, bọn họ cũng có thể từ những lời đồn đại trên giang hồ mà đoán ra thân phận của Tà Vương. Giang Chánh đoán được cũng là chuyện bình thường, dù sao võ công và kinh nghiệm giang hồ của hắn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua những gì mà các cao thủ trên giang hồ hiểu rõ. Còn Vương Hải đang nấp trên cành cây gần đó khi thấy Ta Vương bất chợt ngẩn người ra sắc mặt lập tức thay đổi, vì công lực kinh người và khí thế khủng bố của Tà Vương mà thay đổi. Cuối cùng lại là đại biến, bởi vì hắn đã đoán ra trung niên nhân này chính là Tà Vương. Mặc dù hắn vừa xuống núi không lâu, nhưng sư phụ hắn cũng đã mang tuyệt học cả đời truyền thụ cho hắn, ngoài ra còn đem những nhân vật đã thành danh trên giang hồ kể một lượt cho hắn nghe, để tránh cho Vương Hải gặp phải những bất trắc không đáng có khi hành tẩu giang hồ. Vương Hải lúc đầu là kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới sư phụ hắn đã từng nói cho hắn nghe những điều liên quan đến Tà Vương, nên hắn biết người trung niên này chính là Tà điện điện chủ Tà Vương, trong lòng nhất thời sợ hãi.

Khi đã đoán ra được thân phận của Tà Vương. Vạn Thiên Tri, Lý Lương, Giang Chánh cùng Vương Hải bốn người càng thêm thận trọng, ngay cả hô hấp dường như cũng đình chỉ, càng phải ẩn dấu khí tức như có như không, để tránh bị Tà Vương phát hiện.

Mặc dù Quỷ Diệt, Tà Thiên cùng những người khác của Quỷ Cốc Tà Điện còn đang chữa thương, nhưng cũng đã nhận ra sự xuất hiện của Tà Vương. Khi bọn họ thấy Tà Vương xuất thủ với Vạn Phù để cứu Tà Tâm thì bọn họ cũng đoán được đó không phải là Cốc chủ của bọn họ thì cũng là điện chủ, cho nên trong mắt họ lộ ra tia nhìn mừng rỡ. Còn Thượng Trung Dân và Tần Sóc, Đỗ Thành thì lại thất sắc khi thấy Tà Vương xuất hiện rồi công kích Vạn Phù, rõ ràng đã đoán ra thân phận của người vừa đến.

Chương 405 - Quỷ Cốc Quỷ Vương 

Dường như vào đúng lúc Tà Vương Vệ Thiên đánh bay Vạn Phù đi và tiếp tục lắc mình đuổi theo Vạn Phù truy sát thì Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành ba người sắc mặt nhất thời đại biến. Đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cơ hồ đồng thời xuất hiện sát khí bất chợt lóe lên rồi qua đi rất nhanh. Sau đó liền không còn dấu hiệu gì nữa mà biến thành mừng rỡ hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên còn đang vận công liệu thương đánh tới. Tốc độ kinh người, vì đã đoán được thân phận của đối phương, hơn nữa nhìn thấy hắn ra tay như muốn giết chết Vạn Phù. Thượng Trung Dân ba người giận dữ vô cùng, bởi vì bọn họ hiểu được một khi Tà Vương quyết định hạ thủ với Vạn Phù thì Vạn Phù tuyệt đối khó mà thoát chết. Cho dù Vạn Phù có bị Tà Vương giết chết, bọn họ cũng muốn lấy mạng của Quỷ Diệt và Tà Thiên làm đồ bồi táng. Cho nên bọn họ cũng xuất thủ.

Quỷ Diệt và Tà Thiên hai người còn đang vận công chữa thương, mừng rỡ khi nhìn thấy Tà Vương vừa xuất hiện. Nhưng lại không ngờ Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành ba người đột nhiên hướng chính mình xuất thủ. Đến khi bọn họ kịp phản ứng lại thì Thượng Trung Dân, Tần Sóc với Đỗ Thành ba người đã lắc mình nhào tới chỉ cách bọn họ có hơn một trượng. Song chưởng sớm đã ngưng tụ cường đại kình khí trong nháy mắt đánh ra, mục tiêu của Thượng Trung Dân là Quỷ Diệt, còn Tà Thiên thì trở thành miếng mồi của Tần Sóc và Đỗ Thành.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, kình khí của Thượng Trung Dân đã đánh tới trước ngực Quỉ Diệt chỉ cách có chưa đầy hai xích. Còn kình khí của Tần Sóc và Đỗ Thành hai người trước sau giáp công đánh úp về phía Tà Thiên. Ba người đều đã ngưng tụ chân khí toàn thân, mục đích chính là muốn đưa hai người vào chỗ chết. Vì bọn họ biết rằng, Tà Vương đã tới đây thì Quỉ Vương của Quỉ Cốc cũng đã đang ở đâu đó quanh đây, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đối phó với bọn họ. Cho nên bọn họ phải nhân lúc Quỷ Vương còn chưa xuất hiện mà xuất thủ giết chết Quỷ Diệt và Tà Thiên. Đến lúc đó môn chủ của bọn họ cũng có thể toàn lực ứng phó Quỷ Vương và Tà Vương. Mặc dù bọn họ không biết môn chủ của bọn họ lúc này đang ẩn thân ở nơi nào, nhưng bọn hắn biết môn chủ của bọn họ cũng chỉ ở đâu đó gần đây mà thôi. Cách nghĩ của bọn họ hoàn toàn đúng đắn, giết chết đối thủ hoặc làm thực lực của đối thủ yếu đi, tạo ưu thế cho chiến thắng cuối cùng của bên mình, nhưng còn vấn đề có thực hiện được hay không thì không ai có thể biết trước.

Quỷ Diệt và Tà Thiên nhìn thấy kình khí cường đại của Thượng Trung Dân, Tần Sóc cùng Đỗ Thành ba người đánh tới thì nhất thời sắc mặt đại biến. Nhưng giờ phút này bọn họ đang trong giai đoạn dùng chân khí áp chế thương thế trong cơ thể, làm gì còn có thừa lực để ngăn cản chiêu công kích này của ba người bọn họ, mà lại còn là kình khí của một đòn đánh tổng lực. Dù vậy, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là vội vàng triệt bỏ toàn bộ chân khí đang dùng để áp chế thương thế, rồi bắt đầu ngưng tụ chân khí còn lại trong cơ thể tiến hành ngăn cản. Nhưng có lẽ do thương thế quá nghiêm trọng nên tốc độ ngưng tụ chân khí quá chậm, sợ rằng chờ đến khi bọn hắn ngưng tụ được đầy đủ kình khí thì Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành ba người cường đại kình khí đã đánh trúng bọn họ mất rồi.

Gần như đồng thời lúc ba người Thượng Trung Dân động thủ. Ở bên kia Quỷ Tâm, Quỷ Kiếm và Quỷ Ảnh ba người cũng cảm giác được khác thường, đồng thời hướng ánh mắt nhìn về phía chỗ bọn người Quỷ Diệt, Tà Thiên. Nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm của Quỷ Diệt và Tà Thiên hai người, mặc dù phản ứng đầu tiên của ba người là muốn ra tay đi giúp. Quỷ Diệt cùng Tà Thiên hai người, ngăn cản Thượng Trung Dân ba người công kích, nhưng lực bất tòng tâm. Sau đó đành bỏ qua ý định đó, bởi vì bọn họ giờ phút này đều cũng đã bị thương không nhẹ. Điều trọng yếu hơn là bọn hắn đều cũng phải dùng đại bộ phận chân khí vận công chữa thương, muốn trong nháy mắt ra tay ngăn cản Thượng Trung Dân ba người đó là không có khả năng. Có lẽ Quỷ Ảnh có thể làm được, nhưng hắn cùng với Tiết Nhâm Hành đại chiến cơ hồ đã tiêu hao hết chân khí. Bây giờ chân khí còn sót lại trong cơ thể cũng chỉ có thể đủ để ngăn chặn thương thế mà thôi, cho dù có thể trong nháy mắt phóng tới chỗ ba người bọn họ, thì cũng không còn sức đâu mà ngăn cản đòn công kích mà Thượng Trung Dân ba người đang đánh tới Quỷ Diệt và Tà Thiên.

Đương nhiên hành động của Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành không thể qua mắt được Tà Vương. Chỉ có điều lúc lão phát hiện ra ba người hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên công kích, ba người đã xuất hiện tại Tà Thiên và Quỷ Diệt chỉ cách có vài trượng. Song chưởng mang theo kình khí cường đại vô cùng cũng đã lăng không hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên trước ngực đánh tới. Tà Vương hai mắt nhất thời lóe lên quang mang sắc bén nhìn về phía Quỷ Diệt và Tà Thiên. Ba người bọn Thượng Trung Dân đang muốn đưa hai người bọn họ vào chỗ chết, sắc mặt vốn bình thản nhất thời biến thành lạnh băng, nhưng không có ra tay ngăn cản, thậm chí ngay cả bất cứ động tác gì cũng không có. Lẳng lặng đứng im tại chỗ, tựa hồ không hề lo lắng cho sự sống chết của Quỷ Diệt và Tà Thiên.

Lúc này sắc mặt của Quỷ Diệt và Tà Thiên hai người trở thành khó coi phi thường. Vì bọn họ giờ phút này còn chưa kịp ngưng tụ nổi vài phần công lực, căn bản không cách nào ngăn cản nổi kình khí cường đại đang đánh vào giữa ngực bọn họ. Cho dù như thế, bọn họ cũng không muốn buông tay chịu chết, không thể không đồng thời giơ song chưởng đã ngưng tụ được một chút công lực lên để ngăn cản kình khí của Thượng Trung Dân ba người đang đánh úp về phía bọn họ.

Thượng Trung Dân, Tần Sóc cùng Đỗ Thành ba người trên mặt cơ hồ đồng thời lộ ra một nụ cười lạnh mãn ý. Bọn họ đã từ sắc mặt đại biến của Quỷ Diệt và Tà Thiên đoán được bọn họ hai người công lực đã tiêu hao nghiêm trọng, căn bản là không cách nào ngăn cản nổi chưởng kình cường đại của mình.

Các cao thủ khác bên cạnh đó lúc này cũng đã phát hiện ra tình cảnh nguy hiểm của Quỷ Diệt và Tà Thiên. Có người thì kinh hãi, có người thì hoảng hốt. Người kinh hãi đương nhiên là các Thiên vương môn cao thủ, còn người hoảng hốt tự nhiên là Quỷ cốc tà điện cao thủ.

Mắt thấy Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành ba người cường đại kình khí sắp đánh trúng Quỷ Diệt và Tà Thiên đang không cách nào ngưng tụ chân khí, chắc chắn sẽ khiến Quỷ Diệt và Tà Thiên trọng thương, thậm chí có thể là tử vong. Từ một nơi bí mật gần đó Vu Thiến Vân, Vương Hải, Vạn Thiên Tri, Lý Lương và Giang Chánh năm người đều khẽ biến sắc mặt. Không ngờ Thượng Trung Dân ba người thân là chính phái Thiên Vương môn tam đại cao thủ lại có hành vi nhân lúc đối phương trọng thương mà tấn công. Chỉ có Ngô Lai dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Thượng Trung Dân ba người hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên công kích.

Lúc này, Ngô Lai vốn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Trung Dân ba người đang hướng tới Quỷ Diệt và Tà Thiên hai người công kích, tựa hồ cảm ứng được điều dị thường nào đó. Đột nhiên quay đầu hướng về phía khu rừng rậm cách đó mấy trăm trượng. Với công lực hiện thời của Ngô Lai, trong lúc trời tối thế này, mọi sự việc xảy ra quanh đó vài trăm trượng hắn đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Chỉ thấy một bóng đen nhanh như tia chớp từ cự ly hơn mấy trăm trượng bay vụt đến. Tốc độ làm cho người ta hết sức sợ hãi, chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện tại Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành vài trượng. Lúc này cũng là lúc mà kình khí cường đại của Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành ba người chỉ còn cách ngực của Quỷ Diệt và Tà Thiên hai người không quá hai xích. Đột nhiên, hắc ảnh này lắc mình nhẹ một cái, như quỷ mỵ xuất hiện tại phía bên phải của Thượng Trung Dân. Hữu chưởng nhanh như tia chớp đánh ra một đạo kình khí nghênh hướng kình khí của Thượng Trung Dân, còn thân ảnh của hắn trong lúc đánh ra đạo kình khí cường đại này xong, lại như quỷ mỵ xuất hiện tại ngay trước mặt Đỗ Thành và Tần Sóc. Song chưởng phân biệt đánh ra một đạo kình khí đón đầu hai đạo kình khí đang đánh về phía Tà Thiên của Đỗ Thành và Tần Sóc.

"Bính! Bính! Bính!"

Trong nháy mắt kình khí tương giao, phát ra ba tiếng nổ lớn, khiến cho cả khu rừng rung chuyển ầm ầm. Kình khí của Thượng Trung Dân cùng với kình khí của hắc ảnh này chạm nhau đầu tiên. Đúng lúc song kình tương giao, thân thể Thượng Trung Dân nhất thời đại chấn, sau đó như tia chớp bật ngửa về phía sau bay vụt đi một đoạn khá xa. Vừa bay vừa phun ra đằng miệng một ngụm lớn máu tươi. Sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt. Sau đó là kình khí đánh úp về phía Tà Thiên của Tần Sóc và Đỗ Thành cùng lưỡng đạo kình khí của hắc ảnh kia tương giao, sinh ra hai tiếng nổ đinh tai nhức óc. Thân thể hai người cũng đồng thời đại chấn rồi hướng phía xa đảo phi. Nhất là Tần Sóc dường như bị trúng đòn nặng hơn, khi thân thể đại chấn, đồng thời nơi miệng máu tươi phun ra thành vòi lớn.

"Đặng! Đặng! Đặng!"

Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành ba người sau khi rơi xuống đất đều phải tiếp tục thối lui hơn mười bước lớn nữa rồi mới đứng lại được. Thượng Trung Dân sau khi dừng lại được, khóe miệng còn đang tiếp tục chảy máu. Còn Đõ Thành sắc mặt trở nên tái xám, khóe miệng run run hai lần, rồi cũng oa một tiếng thổ ra mấy ngụm lớn máu tươi. Rõ ràng đã bị thương không nhẹ. Thương thế của Tần Sóc càng nghiêm trọng hơn, hắn ngã khuỵ xuống đất, máu tươi trên khóe miệng còn đang tràn ra lai láng.

Lúc này vẻ mặt của cả ba người đều hoảng hốt nhìn về phía người vừa xuất thủ đối phó với họ và cứu thoát Quỷ Diệt cùng Tà Thiên. Nhưng thật ra bọn họ đã phát hiện ra sự xuất hiện của hắc ảnh đó khi chỉ cách họ mấy trượng. Chỉ là bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội có thể giết chết Quỷ Diệt cùng Tà Thiên, cho nên bọn họ nghĩ nhân lúc hắc ảnh còn chưa xuất thủ thì ra tay giết chết Quỷ Diệt và Tà Thiên trước. Điều mà bọn họ không thể ngờ tới chính là tốc độ của hắc ảnh lại có thể nhanh đến khó tin, chỉ trong một loáng thời gian đã thành công cứu thoat được Quỉ Diệt và Tà Thiên. Hơn nữa còn làm cho ba người bọn họ trọng thương, để cho hi vọng của bọn họ nhất thời tan biến.

"Đặng! Đặng! Đặng!"

Cơ hồ vào lúc vang lên ba tiếng nổ lớn, lại truyền đến vài tiếng liên tục bước lui về phía sau. Thanh âm mặc dù không nhỏ, nhưng đều bị tiếng nổ lấn át. Mấy tiếng chân bước lui về phía sau này có cả tiếng chân của Quỷ Diệt và Tà Thiên hai người phát ra. Kình khí của bọn họ còn chưa kịp phát ra, đột nhiên phát hiện hắc ảnh như quỷ mỵ này, trong lòng nhất thời mừng rỡ. Vì bọn họ đã đoán được thân phận của hắc ảnh này, cho nên bọn họ không tiếp tục phát ra kình khí đã ngưng tụ không được vài phần công lực đó nữa mà chỉ dùng chố chân khí nhỏ nhoi đó nhanh chóng trải rộng ra toàn thân để ngăn cản dư chấn khi kình khí tương giao. Hình như đã sớm biết được hắc ảnh này chắc chắn sẽ kịp thời cứu thoát hai người bọn họ.

Mặc dù mọi việc đều diễn ra như bọn họ đã sở liệu, nhưng chân khí mà bọn họ ngưng tụ vẫn còn không đủ để ngăn cản dư kình mà kình khí của bốn người tương giao sinh ra. Thân thể nhất thời như tia chớp đảo phi đi ra ngoài bốn năm trượng. Sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt. Mặc dù không hộc máu, nhưng vốn là đã bị thương nghiêm trọng nên thương thế của bọn họ càng tăng thêm không ít. Kiên trì thêm được một thoáng, thân thể hai người bắt đầu lắc lư đứng không vững. Hai người sắc mặt cơ hồ đồng thời lại đại biến, vội vàng khoanh chân ngồi xuống đất, bắt đầu vận công áp chế thương thế, tiến hành chữa thương.

Còn hắc ảnh vừa xuất hiện kia, khi kình khí tương giao thân thể chấn động nhẹ, liền nhẹ nhàng bước thối lui. Sau khi rơi xuống đất hắc ảnh này lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người bọn Thượng Trung Dân đã bị thương. Hai mắt hiện lên tia sát khí khủng khiếp, chỉ có điều cũng không tiếp tục nhân cơ hội đó mà hướng Thượng Trung Dân, Đỗ Thành và Tần Sóc ba người ra tay.

Đó là một lão giả tuổi đời trên dưới sáu mươi. Trên người mặc toàn quần áo sang trọng, vẻ mặt lãnh khốc. Vóc người mặc dù không khôi ngô như Tà Vương, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Lão lẳng lặng đứng yên, trên người tự nhiên phát ra một cỗ khí thế cường đại. Một cỗ khí thế ngạo thị thiên hạ, có thể nói là một loại khí phách, một cỗ khí phách cường đại, thậm chí so với cỗ khí phách trên người Tà Vương còn cường đại hơn nhiều, khiến tất cả mọi người tại trường đấu cảm thấy phải chịu một áp lực cực lớn, tạo cho bọn họ cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

"Quỷ Vương, không thể ngờ rằng thân là Quỷ cốc Cốc chủ cũng đánh trộm chúng ta. Ngươi không sợ làm tổn hại đến danh tiếng Quỷ vương của ngươi hay sao." Khi Thượng Trung Dân, Đỗ Thành và Tần Sóc ba người nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người đột nhiên xuất hiện này, sắc mặt nhất thời đại biến. Thượng Trung Dân lạnh lùng thốt lên, nói xong lại há mồm ói ra mấy ngụm máu tươi nữa.

"Quỷ Vương?, chẳng lẽ lão chính là Quỷ cốc Cốc chủ?" Nấp trên cành cây cách đó hơn mười trượng, Ngô Lai và Vu Thiến Vân trông thấy rõ ràng diện mạo của người vừa xuất hiện. Nhất là Vu Thiến Vân sau khi thấy rõ diện mạo của người này thì sắc mặt đại biến. Nhưng không phản ứng giống như lúc nàng thấy Tà Vương, bởi vì nàng biết rằng Tà Vương Vệ Thiên đã xuất hiện rồi thì Quỷ Vương cũng nhất định sẽ lộ diện. Lúc Ngô Lai truyền âm hỏi làm nàng tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi ngập tràn.

"Không sai, lão ta chính là Quỷ cốc Cốc chủ Quỷ Vương." Vu Thiến Vân nhẹ giọng truyền âm trả lời, tựa hồ như đã quá quen với việc Ngô Lai không biết các nhân vật thành danh trên giang hồ. Cặp mắt lại như trước nhìn chằm chằm Quỷ Vương và Tà Vương.

Nghe vậy, Ngô Lai cười khổ. Nếu Vu Thiến Vân không muốn nhiều lời, hắn cũng không bắt buộc Vu Thiến Vân, cho nên hắn cũng chỉ có cách nhìn chằm chằm về phía bọn người của Quỷ Vương mà thôi.

Chương 406 : Thiên Vương Chi Chủ 

Nghe vậy, Ngô Lai cười khổ. Nếu Vu Thiến Vân không muốn nhiều lời, hắn cũng không bắt buộc Vu Thiến Vân, cho nên hắn cũng chỉ có cách nhìn chằm chằm về phía bọn người của Quỷ Vương mà thôi. Hắn muốn đánh giá cẩn thận người đứng đầu Quỷ cốc Tà điện hai phái này.

Nghe thấy Thượng Trung Dân nói, Quỷ vương chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, cũng không lên tiếng. Vẻ mặt rất bình thản và cũng lạnh như băng. Một cỗ khí thế cường đại từ trên người tán phát ra, bức về hướng Thượng Trung Dân, Đỗ Thành và Tần Sóc.

"Bính!"

Dưới sự áp bức do khí thế cường đại của Quỷ Vương. Thượng Trung Dân ba người không thể chịu đựng được bao lâu thì tất cả đều theo nhau ngã ngồi xuống mặt đất. Sắc mặt càng thêm tái, nhất là Thượng Trung Dân và Tần Sóc. Hai người cơ hồ khi ngã xuống đất lại 'Oa' một tiếng, miệng phun máu tươi. Vội vàng nhắm mắt lại vận khởi chân khí còn sót trong cơ thể tiến hành chữa thương. Còn Đỗ Thành mặc dù không tiếp tục hộc máu, nhưng sắc mặt cũng tái đến mức không thể tái hơn được nữa. Dùng đôi mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Quỷ Vương một lúc rồi mới bắt đầu vận công chữa thương.

Thật ra khi Quỷ Vương từ trên người phát ra cỗ khí thế cường đại bức bọn họ phải lùi lại thì sắc mặt bọn họ đều đại biến. Cơ hồ đồng thời vận công chống lại, nhưng bởi vì Thượng Trung Dân và Tần Sóc cùng Quỷ Diệt và Tà Thiên đối chiến đã bị thương nghiêm trọng. Lúc này lại trúng một kích của Quỷ Vương mà thương thế càng thêm nghiêm trọng hơn. Bọn họ tự nhiên là không cách nào chống lại nổi khí thế cường đại của Quỷ Vương, nên mới chịu được một lúc liền theo nhau ngã ngồi xuống mặt đất. Còn Đỗ Thành thì không như thế, hắn sau khi cùng với Tà Nhân đại chiến, chẳng những không có bị thương nặng, mà còn đánh cho Tà Nhân trọng thương. Lúc này bị Quỷ Vương một kích trọng thương, nên cũng không nghiêm trọng như Thượng Trung Dân và Tần Sóc. Dù vậy, dưới sự bức bách của khí thế cường đại do Quỷ Vương phát ra, hắn vẫn còn kiên trì được một lúc rồi mới mất tự chủ mà ngã ngồi xuống đất. Sau khi hắn ngồi xuống đât cho dù không há mồm phun máu như Thượng Trung Dân và Tần Sóc, nhưng thương thế cũng lại tăng thêm. Hắn không thể không nhanh chóng vận công áp chế thương thế, tiến hành chữa thương. Hắn cũng không quan tấm đến việc Quỷ Vương có hay không nhân cơ hội đánh lén bọn họ.

Nhưng thật ra vào lúc Thượng Trung Dân, Đỗ Thành cùng Tần Sóc ba người hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên tập kích, thì có hai nhân ảnh kịp thời lắc mình xông đến, hướng tới Quỷ Diệt và Tà Thiên hai người lao tới như tia chớp, muốn cứu Quỷ Diệt và Tà Thiên. Chỉ có điều, bởi vì bọn họ phát hiện ra quá muộn, khoảng cách lại hơi xa, thân pháp mặc dù như điện, nhưng cũng không thể kịp thời chạy tới. Không chờ bọn hắn hai người chạy đến nơi, Quỷ Vương đã xuất hiện, phát ra ba đạo kình khí cường đại phân biệt nghênh hướng Thượng Trung Dân, Đỗ Thành và Tần Sóc ba người đang đánh về phía Quỷ Diệt và Tà Thiên. Kình khí tương giao phát ra dư kình đánh bay thân thể của bọn họ bay ra ngoài như chiếc lá.

"Đặng! Đặng! Đặng!" Sau vài tiếng bước chân lui nhanh về phía sau vang lên, hai người đó bị dư kình đánh bay ra ngoài cũng đã rơi xuống đất. Hai người này không phải ai khác mà chính là hai người đã liên thủ giết chết Đoạn Lộ, Quỷ Thủ và Lưu Tinh Trạch. Vốn bọn họ hai người nhìn thấy Thượng Trung Dân ba người đột nhiên hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên đánh lén thì sắc mặt đại biến. Sau đó phản ứng đầu tiên là hướng tới Quỷ Diệt và Tà Thiên lao đi như tia chớp, muốn cứu hai người này khỏi chết, nhưng điều mà bọn hắn không có nghĩ đến là vừa mới đến gần được Quỷ Diệt và Tà Thiên chỉ còn cách ba bốn trượng. Còn chưa kịp ra tay, liền bị dư kình từ ba đạo kình khí cường đại vô bỉ của Quỷ Vương đánh bật ra ngoài.

"Oa!" Sau khi rơi xuống đất Quỷ Thủ sắc mặt nhất thời tái nhợt, khóe miệng mấp máy mấy lần rồi há mồm phun máu tươi ra như suối. Hắn vốn đã bị trọng thương sau khi đối chưởng với Đoạn Lộ, lúc này lại bị dư kình phản chấn, hơn nữa lại là do dư kình sinh ra từ kình khí cường đại tới cực điểm tương giao, càng làm cho vết thương của hắn thêm nghiêm trọng. Còn Lưu Tinh Trạch mặc dù trước đó cũng chưa bị thương nặng, nhưng lúc này bị dư kình cường đại phản chấn sắc mặt cũng tái nhợt, bị thương không nhẹ chút nào.

Lúc này, thân thể của Quỷ Thủ đột nhiên lảo đảo sắp ngã về phía sau. Lưu Tinh Trạch đang ở gần đó nhìn thấy vội vàng chạy đến đở lấy.

"Quỷ Thủ sư thúc, thúc sao rồi?" Sau khi đở được thân thể Quỷ Thủ khỏi ngã Lưu Tinh Trạch vội lên tiếng hỏi.

"Quỷ Thủ sư thúc, thúc không nên nói nhiều nữa, mau vận công, sư điệt giúp người chữa thương." Thấy thế, Lưu Tinh Trạch cả kinh, vội vàng nói. Nói xong liền đưa chân khí vào trong cơ thể của Quỷ Thủ, giúp lão chữa thương, nhưng bị Quỷ Thủ ngăn lại.

"Sư điệt, không cần đâu, đừng lo cho thương thế của ta, không chết ngay được đâu, ngươi mau đi xem các sư thúc, sư bá khác thế nào, để đề phòng bị bọn họ lại đánh lén."

"Thúc yên tâm đi, Cốc chủ và Điện chủ đã tới rồi, sẽ không có việc gì nữa đâu, sư điệt thấy chữa thương cho thúc trước là việc quan trọng hơn." Nói xong liền ấn Quỷ Thủ phu tọa vững lại, đưa chân khí vào trợ giúp lão liệu thương. Quỷ Thủ muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa. Không thể làm gì khác hơn là vội vàng vận khởi nội công tâm pháp bắt đầu chữa thương.

"Bính! Bính!"

Cùng lúc đó, phía bên kia vang lên hai tiếng động lớn. Chỗ phát ra tiếng động chính là chỗ của Quỷ Tâm, Quỷ Kiếm và Diệp Đông Minh cùng Quỷ Ảnh, Tiết Nhâm Hành đang đối công.

Sau khi tiếng động vang lên, có ba nhân ảnh phải bay lộn trở lại phía sau. Trong đó có hai nhân ảnh bay nhanh về phía sau hơn mười trượng nhanh như thiểm điện. Còn thân thể của nhân ảnh còn lại lộn vòng trên không trung, bay ngược về phía sau mấy thước rồi nhẹ nhàng hạ xuống, dáng vẻ cực kỳ tiêu sái.

"Đặng đặng đặng! Đặng! Đặng! Đặng!" Một loạt tiếng chân bước thụt lùi vang lên là của hai người bị dư kình đánh bay ra ngoài rồi rơi xuống đất, lại tiếp tục phải bước lùi về phía sau hơn mười bước nữa.

"Oa!" Sau khi hai người rơi xuống đất, đứng vững lại thì đột nhiên máu tươi chảy ra như suối. Thân thể cũng mềm nhũn vô lực, té lăn trên mặt đất, ngồi quỳ xuống bằng hai đầu gối, vẻ mặt kinh hãi, sắc mặt tái nhợt cực điểm. Hai mắt tràn ngập nét oán độc nhìn người đã ra tay đối phó với bọn họ. Một loáng sau hai người liền khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công chữa thương.

Hai người này không phải ai khác chính là Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm. Thất kinh bát mạch của bọn họ đã bị kình khí cường đại vô bỉ của đối phương đánh cho rạn nứt hết, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn hoàn toàn. Một khi đứt đoạn hoàn toàn mà không có cao thủ tuyệt đỉnh cứu giúp chữa trị thì thương thế của bọn họ không những tăng thêm, mà cho dù có chữa trị được kinh mạch thì sau đó công lực cũng sẽ đại giảm. Cho nên khó trách bọn họ lại có cái nhìn oán độc đến thế về phía người vừa ra tay, bọn họ oán hận đối phương đã xuống tay quá nặng.

Nguyên lai Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm hai người lúc nhìn thấy Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành ba người hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên đánh lén. Trong lòng kinh hãi, muốn ra tay trợ giúp nhưng lại không đủ sức, chỉ có thể trơ mắt ra mà Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Dỗ Thành ba người hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên ra tay.

Đột nhiên, hai người trong mắt cơ hồ đồng thời hiện lên vẻ ác độc nhìn nhau. Ánh mắt dừng lại ở chỗ Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành đã trọng thương đang vận công chữa thương. Hai người đồng thời động thân, thân ảnh vừa động liền nhanh chóng hướng hai người bị thương đánh tới. Trong tay chân khí đã được ngưng tụ phân biệt hướng Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành công tới. Muốn nhân cơ hội hai người bị trọng thương mà loại bỏ họ ra khỏi vòng chiến. Vì Thượng Trung Dân nếu muốn giết Quỷ Diệt và Tà Thiên. Cho dù không kịp đến cứu giúp, bọn họ cũng bắt Thiên vương môn phải trả bằng một giá đắt, cho nên hai người liền ra tay không chút do dự.

Lúc này quỷ Ảnh đứng gần đó mới bắt đầu cũng nhìn về phía Quỷ Diệt và Tà Thiên. Phát hiện khoảng cách quá lớn không cách nào ra tay trợ giúp được. Hắn liền thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Tiết Nhâm Hành cách hắn mấy trượng phía đối diện. Trong mắt hiện lên sát khí sáng ngời, vì trong lòng hắn có cùng suy nghĩ như Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm. Nhưng hắn cuối cùng không có phản ứng gì. Không phải hắn không muốn ra tay, mà là hắn giờ phút này chân khí đã tiêu hao quá độ, thương thế trong cơ thể cũng đã cực kỳ nghiêm trọng. Chân khí còn sót lại đều cũng đã dùng để áp chế thương thế, căn bản vô lực tiếp tục tấn công Tiết Nhâm Hành. Cho dù hai người đó bây giờ không có chút năng lực phản kháng, Quỷ Ảnh cũng không còn đủ sức để mà tiếp tục cuộc đấu với bọn hắn. Lúc này thấy Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm đột nhiên hướng Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành đã trọng thương, hơn nữa lại đang phải vận công chữa thương, ánh mắt lộ ra một tia vui mừng khôn tả.

Trong nháy mắt, Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm đã tới phía trước người Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành chỉ cách có vài thước. Chưởng kình cường đại cũng theo người mà tới, rõ ràng là bọn họ muốn một kích loại bỏ hai người này ra khỏi cuộc chiến.

Lúc này Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành mặc dù đang vận công chữa thương, nhưng mọi chuyện xảy ra bên ngoài bọn họ vẫn có thể nghe được. Đến khi hai người cảm giác được kình khí ập đến thì đều đại biến sắc mặt. Nhưng khổ nổi vô lực né tránh, cũng không có cách nào phản kháng cả, chỉ có thể ngồi im chờ chết mà thôi.

Mắt thấy Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành sắp phải táng thân dưới chưởng kình cường đại của mình. Trên mặt Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm nở ra nụ cười hân hoan, một nụ cười đắc ý và tàn khốc một cách lạnh lùng. Ngay cả trong mắt Quỷ Ảnh bên cạnh đó cũng lộ ra một tia nhìn lãnh khốc vô tình.

Chính vào lúc này Hoàng Thiên Phú đang cùng Tà Đao đại chiến cũng đã phát hiện động tĩnh khác lạ từ nơi này. Hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời đại biến. Nhưng cũng không có phản ứng gì. Không phải hắn không muốn ra tay cứu giúp, mà chỉ là hắn hắn cũng đã bị trọng thương. Mặc dù thương thế cũng không nghiêm trọng như những người khác, nhưng cho dù hắn có ra tay cũng không còn kịp nữa. Huống chi bên cạnh còn có một đối thủ đang nhìn chằm chằm vào hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể hướng hắn ra tay là Tà Đao. Điều đó làm cho hắn hữa tâm vô lực, cho nên hắn có lòng muốn cứu Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành cũng không thể liều mạng mà xuất thủ được.

Chỉ trong thoáng chốc một bóng nhân ảnh nhanh như tia chớp từ trong khu rừng rậm cách đó trăm trượng bay vụt đến. Tốc độ kinh người, mắt thường cũng chỉ có thể nhìn thấy một đoàn dư ảnh mơ hồ, ngoài ra không thấy bất kỳ cái gì khác. Cũng chỉ trong nháy mắt, hắc ảnh này đã xuất hiện ngay chỗ bọn người của Quỷ Tâm, Quỷ Kiếm không đầy sáu trượng. Đồng thời hữu chưởng nhẹ nhàng chém ra hai đạo kình khí nhanh như tia điện đón lấy hai đạo kình khí của Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm đang đánh về phía Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành.

Cơ hồ lúc nhân ảnh xuất hiện từ trong khu rừng rậm cách đó hơn trăm trượng thì Ngô Lai đang ẩn nấp trên cành đại thụ và Tà Vương đang đứng gần đó rõ ràng là đã cảm ứng được. Cả hai đồng thời nhìn về phía nhân ảnh vừa xuất hiện, trong mắt quang mang đại thịnh.

Lúc nhân ảnh này xuất hiện cách Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm sáu bảy trượng, đánh ra hai đạo kình khí về phía hai đạo kình khí mà bọn họ vừa đánh ra. Bọn họ cũng đồng thời cảm ứng được, sắc mặt nhất thời đại biến, tựa hồ cũng đã đoán ra người vừa đến là ai. Trong nháy mắt kình phí của hai bên tương giao, đánh bay hai người ra ngoài, làm cho hai người đều bị trọng thương.

Khi Quỷ Ảnh nhìn thấy người bất ngờ xuất hiện này thì sắc mặt cũng nhất thời đại biến. Hắn hiển nhiên cũng đoán được thân phân của người này rồi. Vội vàng vận khởi chân khí còn sót lại trong cơ thể tiến hành ngăn cản, cũng không để ý tới thương thế của chính mình. Dù vậy, vào lúc kình khí tương giao thân thể hắn cũng bị dư kình đẩy lui về sau hơn mười bước chân. Cách đó không xa Hoàng Thiên Phú vốn vẫn đang chú ý mọi động tĩnh ở phía bên này, đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lộ rõ vẻ kinh hãi, bởi vì hắn đã biết thân phận đích thực của người này.

Lúc Tà Vương nhìn thấy nhân ảnh đột nhiên xuất hiện này, chẳng những trong mắt quang mang đại thịnh, sắc mặt khẻ biến. Tựa như muốn ra tay ngay lập tức, nhưng cuối cùng cũng không ra tay. Bởi vì lão hiểu được rằng cho dù lão ra tay ngay lúc đó chưa chắc đã ngăn cản kịp thời, cho nên lão đành bỏ qua ý định đó, chỉ đứng im lạnh lùng nhìn nhân ảnh đó.

Lúc này nhân ảnh kia cũng nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Đó là một lão giả khoảng lục tuần, tóc bạc trắng, vóc người mặc dù cao lớn, nhưng lại có vẻ già nua, nhưng trên mặt lại không hề có nếp nhăn nên có của tuổi già. Đôi mắt sáng lấp lóe tinh quang làm cho người ta sợ hãi, một cỗ khí thế cường đại cũng đồng thời được phát ra sau khi rơi xuống đất. Áp lực cường đại thậm chí làm cho mấy người nhóm Vạn Thiên Tri cách đó hơn mười trượng vẫn có thể cảm giác được. Khí thế đó được phát ra rõ ràng là cường đại hơn rất nhiều so với khí thế mạnh mẽ của Tà Vương và Quỷ Vương.

Khi kình khí của Quỷ Vương cùng Thượng Trung Dân, Tần Sóc và Đỗ Thành ba người tương giao, rõ ràng cũng đã cảm ứng được người này xuất hiện. Trong mắt quang mang đại thịnh, không ngừng nhìn hai cỗ chưởng kình cường đại đang đến gần về phía Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm. Mặc dù khoảng cách từ chỗ hắn tới Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm là tương đối gần, nhưng do bị dư kình của ba người đánh bay ra ngoài nên không cách nào ra tay ngăn cản. Sau khi rơi xuống mặt đất hắn lạnh lùng nhìn căm hận người vừa xuất hiện này.

"Chẳng lẻ lão chính là Thiên Vương môn môn chủ sao?" Đánh giá người vừa mới xuất hiện một lúc, vẻ ngạc nhiên trên mặt không thể dấu được. Ngô Lai buộc phải thấp giọng hướng Vu Thiến Vân truyền âm hỏi, truyền âm đồng thời đôi mắt chính chứa đầy vẻ ngạc nhiên.

"Không sai, lão chính là Thiên Vương môn môn chủ Lộ Kiến Bình, cũng là một nhân vật thần bí nhất trong chốn giang hồ. Trên giang hồ có rất ít người có thể nhìn thấy diện mạo chân thật của lão." Nghe vậy, Vu Thiến Vân đầu tiên là ngạc nhiên nhìn Ngô Lai, sau đó mới nhẹ giọng hướng Ngô Lai truyền âm trả lời. Truyền âm xong lại không để ý tới Ngô Lai nữa, ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía Quỷ Vương, Tà Vương và người vừa xuất hiện là Thiên Vương môn môn chủ Lộ Kiến Bình. Vẻ mặt cũng có phản ứng khác thường giống như lúc nhìn thấy người đứng đầu một đại phái như Quỷ Vương và Tà Vương. Tựa như nàng đã biết Lộ Kiến Bình nhất định sẽ xuất hiện, nên nàng cũng hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy lão đến.

Tà Vương Vệ Thiên, Quỷ Vương, Lộ Kiến Bình ba người chẳng những là đại cao thủ của tam đại môn phái trên giang hồ mà còn là cao thủ thành danh hơn mười năm. Trên giang hồ muốn gặp không phải là chuyện dễ. Bọn họ cũng là các cao thủ làm người giang hồ nể sợ, vậy mà hôm nay đồng thời xuất hiện cùng một chỗ, cũng có thể tính là một đại kỳ sự trên giang hồ rồi. Chỉ tiếc không phải là gặp nhau trong tiệc rượu mà là bọn họ đang chuẩn bị bước vào một cuộc chiến sinh tử.

Lúc này, trên khu bãi chiến trường ngoại trừ Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình còn có thể đứng thẳng mà nhìn nhau ra, những người còn lại đã trọng thương như Tà Đao và Hoàng Thiên Phú coi như chưa bị thương tổn gì. Đương nhiên cũng phải kể cả Lưu Tinh Trach đang giúp Quỷ Thủ chữa thương. Mọi người khác đều đã bị trọng thương khoanh chân ngồi xuống vận công chữa thương, trường đấu lúc này có thể nói là một manh không gian ảm đạm thê lương.

Còn những người đang nấp trên cành đại thụ cách đó hơn mười trượng là Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh bốn người trên mặt đều lộ vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào ba người đang lạnh lùng nhìn nhau là tam đại cao thủ. Ba trụ cột của tam đại phái. Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh bọn họ ba người tự nhiên là chưa từng nhìn thấy tam đại cao thủ ở đẳng cấp như Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình. Sợ rằng ngay cả Vạn Thiên Tri mệnh danh là bách hiểu thư sinh, không chỗ nào không biết, có khi cũng chưa từng gặp qua Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình. Bởi vì với công lực tuyệt thế của ba người bọn họ, Vạn Thiên Tri có bản lĩnh tề thiên cũng không dám liều mạng tới gần ba người họ, cho nên không thể gặp mặt được ba người bọn họ là đương nhiên.

"Quỷ Vương huynh, Tà Vương huynh, Bổn môn chủ đã hơn mười năm không có gặp mặt các vị, nhưng không ngờ lại gặp mặt nhau trong hoàn cảnh này."

Lạnh lùng nhìn nhau một lúc lâu, Lộ Kiến Bình là người đầu tiên mở miệng nói, nói xong thản nhiên nhìn những người đang trọng thương hoặc đã chết ở chung quanh. Vẻ mặt cũng không hề thay đổi gì.

Chương 407 : Kinh nhân chi chiến (1) 

"Quỷ Vương huynh, Tà Vương huynh, Bổn môn chủ đã hơn mười năm không có gặp mặt các vị, nhưng không ngờ lại gặp mặt nhau trong hoàn cảnh này."

Lạnh lùng nhìn nhau một lúc lâu, Lộ Kiến Bình là người đầu tiên mở miệng nói, nói xong thản nhiên nhìn những người đang trọng thương hoặc đã chết ở chung quanh, vẻ mặt cũng không hề thay đổi gì.

"Đúng vậy, Lộ huynh, tính ra thì ba người chúng ta đã gần hai mươi năm không gặp lại nhau rồi. Không ngờ rằng đến khi gặp lại lại là trong hoàn cảnh cùng nhau đại chiến thế này. Sự thật này làm cho người ta khó mà chấp nhận được a!" Nghe vậy, Tà Vương thản nhiên nói, cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía những người đã chết hoặc đang bị trọng thương một cái, tựa như không thèm để ý gì đến những người này.

"Không sai!" Lộ Kiến Bình thản nhiên nói: "Bổn môn chủ cũng không ngờ là huynh đệ các ngươi chỉ trong quãng thời gian hai mươi năm ngắn ngủi công lực lại tăng nhiều như vậy, thật sự là làm cho Bổn môn chủ kinh ngạc đó."

"Lộ huynh khách khí rồi." Lúc này, Quỷ Vương đứng bên cạnh tiếp lời, nói: "Sư huynh đệ chúng ta sao có thể so sánh được với Lộ huynh chứ. Công lực của Lộ huynh hôm nay sợ rằng không có mấy người xứng đáng làm đối thủ của huynh. Có thể nói trong vòng mấy chục năm gần đây nội lực của huynh thăng tiến một ngày ngàn dặm. Nếu không cũng sẽ không thể có công lực kinh người như thế. Chỉ cần so sánh bằng khí thế của huynh áp bức sư huynh đệ chúng ta này thôi, sư huynh đệ chúng ta đã phải tự than không bằng huynh rồi."

Ngữ khí đột nhiên biến đổi, Quỷ Vương lại nói: "Được rồi, chúng ta cũng bớt sàm ngôn đi. Nên đi vào chủ đề chính. Hôm nay chúng ta đến là để giải quyết mâu thuẫn và cừu hận giữa các phái chúng ta, Lộ huynh có đề nghị gì xin cứ nói thẳng ra đi"

"Tốt." Nghe vậy, Lộ Kiến Bình gật đầu, nói "Đã như vầy, Bổn môn chủ cũng sẽ không vòng vo nữa. Bổn môn chủ vốn muốn cùng sư huynh đệ các ngươi thương lượng xem có cách nào giải quyết êm thấm và hoà bình việc cừu sát trước đây hay là không. Nhưng không ngờ ta đã tới chậm một bước, thế cục đã xảy ra quá xa mất rồi. Xem ra chúng ta muốn dễ dàng hóa giải mối hận cừu sát trong ba phái chúng ta trước đây là phi thường khó khăn." Nói xong liền liếc mắ nhìn mấy người trọng thương đang khẩn cấp vận công chữa trị và mấy người đã chết là Tà Nhãn và Đoạn Lộ.

"Không sai, trải qua trận đại chiến vừa rồi, mâu thuẫn và cừu hận giữa ba phái chúng ta càng thêm sâu. Căn bản là không có cách nào hóa giải nổi." Lúc này Tà Vương lạnh lùng lên tiếng, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, theo như lời Lộ Kiến Bình thì đó chưa chắc đã là lời thật lòng của lão.

"Nói vậy chắc là Lộ huynh đã sớm chuẩn bị phương pháp giải quyết rồi. Không biết Lộ huynh rốt cuộc có đề nghị gì?" Dừng lại một lúc, Tà Vương đột nhiên lạnh lùng quay về phía Lộ Kiến Bình hỏi. Còn Quỷ Vương đứng cạnh đó cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lộ Kiến Bình, bởi vì bọn họ đối với Lộ Kiến Bình phi thường hiểu rõ. Bọn họ biết Lộ Kiến Bình là một lão già lắm mưu nhiều kế. Thiết tưởng nhất định sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn bọn họ, kế hoạch của lão chắc chắn sẽ nằm ngoài dự liệu của mọi người.

"Quỷ Vương và Tà Vương là sư huynh đệ sao?"

Nghe Lộ Kiến Bình nói Quỷ Vương và Tà Vương là sư huynh đệ. Ngô Lai không khỏi kinh ngạc truyền âm về phía Vu Thiến Vân hỏi, cặp mắt vẫn tiếp tục nhìn không chớp về phía ba người đang đứng trên bãi đấu.

Nghe thấy thế, vốn đang tập trung tinh thần quan sát nhóm người Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người. Vu Thiến Vân không khỏi kỳ quái nhìn qua Ngô Lai một lát. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Lai, tỏ ra hoàn toàn mù tịt, hơn nữa lại tựa như làm ra vẻ ta khong biết là đương nhiên thôi, ta quen với điều đó rồi nên nàng mới thấp giọng truyền âm trả lời: "Không sai, Quỷ Vương và Tà Vương quả thật là sư huynh đệ. Hai người đồng xuất nhất sư, còn sư thừa là người phương nào thì không người nào biết cả. Còn võ công của hai người cũng không có điểm gì giống nhau hết, chỉ là lúc bọn họ xuất đạo, bọn họ tuyên bố là sư huynh đệ thế thôi. Sau đó bọn họ hai người liền thành lập ra Quỷ cốc và Tà điện hai phái trên giang hồ. Nói là hai phái, nhưng thật ra cũng chỉ là một phái mà thôi. Bởi vì vô luận làm chuyện gì, bọn họ cũng cùng nhau phái đi cao thủ rồi liên hợp hành động. Chuyện này trên giang hồ không còn là điều bí mật gì cả."

"Quỷ Vương là sư huynh, Tà Vương là sư đệ. Công lực của hai người đều kinh người, nhưng nếu so với công lực của Thiên vương môn môn chủ Lộ Kiến Bình thì còn kém rất xa. Những điều này đều là trong chốn giang hồ đồn đại, hôm nay bọn họ đều đã ngót ba mươi năm không có xuất hiện trong chốn giang hồ. Bế quan tu luyện võ công, công lực hiện giờ sợ rằng so với lời đồn đại lợi hại hơn gấp nhiều lần rồi. Ba người bọn họ so về võ công ai cao ai thấp, lợi hại tới trình độ nào, phỏng chừng không ai dám chắc. Đã hơn mười năm nay chưa ai từng thử qua, cũng không ai dám đến cửa khiêu chiến cả." Dừng lại một lát, Vu Thiến Vân lại nhẹ giọng hướng Ngô Lai truyền âm nói. Truyền âm xong lại hướng ánh mắt về phía Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người.

Nghe vậy, Ngô Lai không thể không gật đầu lia lịa, bởi vì hắn đã cảm giác được công lực của Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình vô cùng thâm hậu. Với công lực hiện tại của hắn chưa chắc đã có thể đối phó được với một trong ba người bọn họ. Đương nhiên là bây giờ hắn cũng không có ý định sẽ đối phó với bọn họ, cho nên hắn muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thật cẩn thận võ công của cả ba người để ngày sau có phải gặp họ cũng dễ cho hắn xoay xở hơn. Hắn biết việc hắn phải cùng với ba người này đối đầu với nhau trong tương lai khó mà tránh được, chỉ có điều là bây giờ hay sau này mà thôi.

"Không sai." Nghe vậy, Lộ Kiến Bình trầm mặc một lát rồi mới trả lời: "Bây giờ Bổn môn chủ quả thật có một hai phương pháp toàn mỹ, có thể ngăn chặn việc tiếp tục đánh giết lẫn nhau thêm nữa, cũng có thể hóa giải mẫu thuẫn trước nay trong ba phái chúng ta, để chúng ta có thể bảo tồn thực lực."

"Là phương pháp gì vậy?" Quỷ Vương không khỏi tò mò hỏi. Còn Tà Vương đứng bên cạnh vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn Lộ Kiến Bình một cách căm hận. Hiển nhiên là hắn rất muốn biết hai phương pháp toàn mỹ giúp cho ba phái bảo toàn thực lực rốt cuộc là phương pháp gì. Ngay cả Ngô Lai và Vu Thiến Vân sáu người đang nấp cách đó hơn mười trượng cũng không giấu nổi sự tò mọ trên nét mặt.

Thản nhiên liếc mắt nhìn Quỷ Vương và Tà Vương một cái. Lộ Kiến Bình nói: "Phương pháp là do ba người đứng đầu môn phái chúng ta, cũng chính là chúng ta ba người tiến hành một trận quyết chiến. Thắng bại sẽ quyết định chuyện sau này của chúng ta."

"Bên thắng thì thế nào? Mà Bên bại thì ra sao? Có phải là nếu sư huynh đệ chúng ta mà thất bại sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của Thiên vương môn các ngươi? Còn nếu các ngươi thất bại cũng sẽ nghe theo hiệu lệnh của Quỷ cốc Tà điện chúng ta?" Tà Vương đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng, tựa như trong lòng có điều khó chịu vô cùng.

"Sai." Lộ Kiến Bình nhếch mép cười, nói: "Không phải như Tà Vương huynh nghĩ đâu. Ý của bổn môn chủ là bên thua sẽ phải rời khỏi Lâm Châu thành, từ bỏ ý định tranh đoạt bảo vật, càng không thể nhân cơ hội trả thù đối phương. Đương nhiên là bên thắng cũng như thế, không được nhân cơ hội hướng đối phương ra tay nữa. Không biết Quỷ Vương huynh và Tà Vương huynh nghĩ như thế nào?"

Nghe vậy, Quỷ Vương và Tà Vương trầm mặc. Do dự một lúc, bọn họ cũng không biết Lộ Kiến Bình nói là thật hay là giả. Nếu thật sự làm như vậy, đối với bọn họ Quỷ cốc Tà điện cũng không phải là một chuyện nên làm. Dù sao Quỷ cốc Tà điện từ khi biết được Tử kiếm xuất hiện tại Lâm Châu thành cũng đã phái ra rất động cao thủ, chẳng những không tìm được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Tử kiếm, ngược lại còn tổn thất thảm trọng. Đến lúc này điều làm cho bọn họ phải do dự chính là phần lớn cao thủ của Quỷ cốc Tà điện đều đã bị thương, vô lực tái chiến, nếu thật sự phải cùng Thiên vương môn liều chiến một mất một còn thì chỉ là việc tạo thêm tiện nghi và cơ hội cho người giang hồ và các thế lực khác mà thôi.

Nhưng thật ra Lộ Kiến Bình vốn là muốn mượn cơ hội này để tiêu diệt Quỷ cốc Tà điện. Để cho bọn họ hai phái từ nay về sau tuyệt tích trên giang hồ. Công lực của lão sau hơn hai mươi năm bế quan tu luyện đã tăng lên gấp bội lần ngày xưa, nên lão đối với công lực của bản thân mình vô cùng tự tin. Nhưng khi nhìn thấy Quỷ Vương và Tà Vương lão mới phát hiện công lực của hai người họ cũng đột phi mãnh tiến, sự tự tin biến mất tăm mất tích. Bởi vậy lão bây giờ không có gì nắm chắc có thể đánh bại hai người, hay chí ít cũng đánh cho hai người bọn họ trọng thương. Nhưng điều trọng yếu hơn cả là các cao thủ của Thiên vương môn đến lúc này đều đã bị trọng thương, có thể nói là không cách nào có thể tái chiến được nữa, làm cho trong lòng lão băn khoăn, lão buộc phải thay đổi kế hoạch ban đầu.

"Được, sư huynh đệ chúng ta sẽ chiều theo ý của Lộ huynh mà giải quyết mẫu thuẫn và mối thù của ba phái chúng ta. Còn sau này ba phái chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề này thật triệt để." Trầm mặc một lát, Quỷ Vương và Tà Vương nhìn nhau, Tà Vương lạnh lùng lên tiếng.

"Được thôi!" Lộ Kiến Bình nói: "Tà Vương huynh vẫn còn giữ được tính quyết đoán năm xưa. Tà Vương huynh đã nói như thế rồi, Bổn môn chủ cũng không có ý kiến cái gì thêm nữa, sau này giữa chúng ta khẳng định sẽ kết thúc một cách triệt để vấn đề này."

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng không nên nhiều lời làm gì, trước tiên hãy quyết định thắng bại đi đã!"

Không đợi Quỷ Vương và Tà Vương nói tiếp. Lộ Kiến Bình lại nói, nói xong quét mắt nhìn bốn phía. Đột nhiên lắc mình một cái đã tới chỗ cách đó hơn hai mươi trượng. Chỗ đó là một bãi đât trống rất rộng, tựa như lão cũng không muốn cùng Quỷ Vương và Tà Vương đại chiến đến khi ngươi mất ta còn. Nhưng chỗ mà Lộ Kiến Bình đã chọn khoảng cách đến chỗ của Ngô Lai và Vu Thiến Vân ẩn thân trên cành đại thụ không quá năm sáu trượng. Điều đó làm cho Ngô Lai và Vu Thiến Vân cả kinh. Cả hai người cùng không dám có phản ứng gì, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp cũng phải dừng lại.

Thấy vậy, Quỷ Vương và Tà Vương nhìn nhau, cơ hồ đồng thời cùng phóng mình tới chỗ đối diện với Lộ Kiến Bình, tạo thành thế tam giác. Điều đó đồng nghĩa với việc khoảng cách của hai người bọn họ lại càng gần chỗ của Ngô Lai và Vu Thiến Vân hơn nữa, làm cho Ngô Lai và Vu Thiến Vân càng kinh hãi, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt sau khi ba người đối diện nhau. Trên thân thể của cả ba người chậm rãi phát ra khí thế cường đại. Khí thế cường đại này không ngừng được tiếp thêm chân khí nên càng ngày càng mạnh mẽ khuyếch đại. Khoảnh khắc sau đó, chỉ thấy tất cả mọi vật chúng quanh ba người đều bay ra tứ phía. Lá rụng, cành bay khắp nơi rối cả mắt. Mặc dù đang là đêm tối, nhưng ánh trắng lúc mờ lúc tỏ trên bầu trời soi tỏ mọi thứ đang xảy ra. Với khoảng cách bị thu hẹp từ nơi ẩn nấp đến chỗ của ba người đang đối chiến càng làm cho mấy người Ngô Lai phải chịu đựng áp lực do khí thế cường đại đó gây ra. Cành đại thụ lung lay như muốn gãy, lá cây bay loạn xạ càng làm cho bọn họ sợ hãi. Một lát sau cành lá không cách nào thừa nhận nối khí thế cường đại đó nên lớp gãy, lớp bay lượn tứ tung.

"Đến lúc này mới chính thức là cuộc đại chiến của những tuyệt đỉnh cao thủ và cũng là người đứng đầu môn phái." Nhìn thấy khí thế trên thân thể của ba người phát ra đã có thể tạo thành áp lực lớn đến vậy cho mọi người. Trong lòng Ngô Lai cả kinh tự nhủ, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn cũng không có biến hóa gì. Chân khí trong cơ thể hắn cũng cảm ứng được áp lực do khí thế cường đại của Lộ Kiến Bình, Quỷ Vương và Tà Vương ba người sinh ra đang bao vây hai người bọn họ vào trong. Nhưng áp lực đó vừa đến trước ngực Ngô Lai liền bị chân khí hộ thể của hắn ngăn lại.

Vu Thiến Vân đầu tiên là khiếp sợ nhìn khí thế cường đại đó do Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người phát ra. Vừa mới chuẩn bị vận công ngăn cản thì thấy một cỗ chân khí ôn hòa đã chắn ở trước mặt nàng, ôm trọn lấy nàng và Ngô Lai vào trong đó. Áp lực cường đại đó vì thế mà biến mất vô ảnh vô tung, khiến cho Vu Thiến Vân không tự chủ được buốc phải nhìn Ngô Lai một cái. Ánh mắt rất phức tạp, đoán không ra hàm ý ẩn chứa trong đó. Sau đó lại hướng ánh mắt nhìn về phía ba người đang trong thế giằng co.

Ba người phát ra cường đại khí thế càng làm cho những người đang trọng thương ngồi trên mặt đất phải chịu ảnh hưởng lớn hơn. Chỉ có điều tất cả bọn họ đang vận công trị thương, không còn tâm trí đâu để ý đến khí thế cường đại đó. Còn Hoàng Thiên Phú và Tà Đao cũng đã sớm thối lui hơn mười trượng, do sợ bị vạ lây từ cuộc chiến của ba đại cao thủ. Dù vậy, khí thế cường đại đó cũng buộc bọn họ hai người không thể không vội vàng vận công chống đỡ.

Lúc này khoảng cách giữa Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình là hơn mười trượng. Ngoài ra, bọn Vạn Thiên Tri bốn người đang nấp trên bốn cành cây đại thụ đều bị doạ cho khiếp sợ đến cực điểm. Bọn họ tất cả đều phải vận công chịu đựng, không ngờ rằng ba người bọn họ chưa bắt đầu cuộc chiến, chỉ có phát ra khí thế cường đại dò xét lẫn nhau mà đã khủng khiếp đến thế rồi. Nếu là đại chiến chính thức, sợ rằng chung quanh không chỉ là một bãi đất thảm đạm, hoang liêu không đâu.

Chương 408: Kinh nhân chi chiến (2)

L úc n ày Lộ Kiến Bình, Quỷ Vương v à Tà Vương ba người nhìn nhau một cách lạnh lùng lãnh khốc. Khí thế cường đại chẳng những tạo cho mọi người ở bốn phía một áp lực khủng khiếp, mà còn khiến cho cát đá xung quanh đó chuyển động. Một số vật nhẹ đã mất hẳn tự chủ bay lên tán loạn. Nhất là những đám lá tươi tốt trên cành đại thụ, lúc này cũng đều từ trên cành bay xuống lả tả. Trong tư thế ba người giằng co lẫn nhau, khí thế không ngừng xoay chuyển, xoay vòng quan thân thể ba người không ngừng nghỉ, thậm chí còn có hiện tượng bao vây cả ba người vào trong đó.

Lộ Kiến Bình, Quỷ Vương và Tà Vương ba người vẫn tiếp tục giằng co nhau, nhìn nhau như trước. Căn bản là không hề để ý tới những đám lá cây, bụi cát đang xoay quanh bọn họ. Bọn họ lúc này dường như là đang ngưng tụ chân khí, muốn dùng khí thế cường đại để áp đảo đối phương. Bởi vì bọn họ đều biết rằng chỉ cần khí thế áp đảo được đối phương, tạo thành một áp lực trong lòng đối phương, vậy là đã chiếm được ưu thế nhất định rồi. Cho nên bọn họ ba người đều đang không ngừng mạnh mẽ vận khởi chân khí trong cơ thể, ai cũng muốn dùng khí thế áp đảo đối phương. Chỉ tiếc chân khí trong cơ thể bọn họ cơ hồ đều đã ngưng tụ đến giới hạn, mặc dù bọn họ vẫn còn có thể ngưng tụ chân khí cường đại hơn nữa, nhưng khí thế cũng không cách nào gia tăng.

Ba người lẳng lặng giằng co, không một ai động đậy. Mặc cho khí thế cường đại do chân khí mà họ phóng ra ngoài tạo thành tràn lan ra tứ phía và họ cũng không hề để ý đến các hiện tượng đang xảy ra xung quanh.

Thời gian cứ thế trôi qua, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, đã di chuyển cách rất xa vị trí ban đầu. Còn các ngôi sao thì vẫn lấp lánh lấp lánh trên bầu trời đêm lồng lộng, tựa như đang sốt ruột vì ba người còn đang giằng co mà không ai chịu ra tay trước. Đám người đang núp gần đó là Vu Thiến Vân, Vương Hải, Vạn Thiên Tri, Lý Lương cũng bắt đầu sốt ruột. Ngô Lai thì lại không hề gấp, bởi vì hắn biết đây là sự chuẩn bị cần thiết trước khi đại chiến, một khi bắt đầu động thủ thì công kích của bọn họ sẽ rất sắc bén và có thể nói là kinh thiên động địa.

Lúc này, Tà Đao và Hoàng Thiên Phú lùi về phía sau mấy trượng, khí thế cường đại ép cho bọn họ buộc phải bước lui. Hít thở gấp mấy ngụm không khí, vẻ mặt kinh hãi nhìn ba người đang giằng co. Còn Lưu Tinh Trạch cũng đã giúp Quỷ Thủ ngăn chặn thương thế xong, mang theo Quỷ Diệt thiểm thân lui về sau mấy trưỡng, vẻ mặt cũng vô cùng kinh hãi nhìn ba người đang giằng co. Mấy người khác bị thương nhẹ hơn cũng đã thành công ngăn chặn thương thế, cũng phải bước lùi về phía sau mấy trượng. Vẻ mặt cũng hết sức khiếp sợ nhìn ba tuyệt đỉnh cao thủ đang chuẩn bị đại chiến. Đương nhiên còn có mấy người bị thương tương đối nghiêm trọng, như Tà binh, Vạn Phù, Tà Nhân ... vẫn còn đang vận công áp chế thương thế, nhưng do khoảng cách bọn họ cách chỗ Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình khá xa, nên không bị ảnh hưởng nhiếu lắm. Dù vậy, cũng làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng họ đang phải toàn lực áp chế thương thế nên không cách nào nhúc nhích.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, màn đêm vẫn một màu đen đậm đặc, nhưng cũng không thể che hết chân khí hộ thể vô cùng mãnh liệt đang toả ra quang mang lấp lánh trên thân thể của Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người. Lá cây và bụi cát vẫn tiếp tục không ngừng xoay quanh họ, luồng chân khí mà bọn họ phát ra từ khí thế giằng co vẫn tiếp tục không ngừng xoay quanh thân thể ba người, tựa như khí thế của bọn họ sẽ không bao giờ ngừng lại, chúng sẽ vĩnh viễn xoay tròn như thế.

Lúc này, Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người vốn đang gườm gườm nhìn nhau. Trong mắt quang mang đại thịnh, thân ảnh cơ hồ đồng thời chuyển động. Hóa thành tia chớp hướng đối phương đánh tới. Lá cây và bụi cát đang xoay tròn ở bốn phía nhất thời cũng bị cuốn theo, hướng về một phía tung bay. Điều càng làm cho người khác phải e sợ là khi ba người bọn họ còn cách nhau ba trượng thì đám lá cây bụi cát đó mang theo kình khí cực đại biến thành những mũi lợi khí lao về phía đối phương.

"Bính bính bính! Bính! Bính! Bính!"

Trong nháy mắt, ba người kình khí tương giao. Trước hơn hết là tiếng va chạm của đám lá cây do kình khí của bọn họ khống chế chạm vào nhau tạo thành vô số tiếng nổ. Còn đám lá cây thì lập tức trở thành bụi phấn, không thể nào chịu nổi cường đại kình khí mà hóa thành phấn mạt biến mất vào đêm tối. Sau đó là tiếng nổ do chân khí hộ thể của ba người va vào nhau tạo thành.

Đồng thời với những tiếng nổ lớn vang lên, thân thể của ba người đều như tia chớp bay ngược về phía sau mấy trượng mới dừng lại được, không có ai bị tổn thương gì.

Cơ hồ lại đồng thời, thân thể ba người lại di động, đánh tới đối phương như tia chớp. Điều không giống lần trước là lần này cả ba người sau khi đồng thời chuyển động thân hình liền đồng thời huy chưởng kích ra mấy đạo kình khí mãnh liệt hướng đối phương đánh tới. Kình khí vừa sắc bén vừa cường đại với tốc độ cực nhanh làm cho không khí xung quanh cũng phải thay đổi tốc độ lưu chuyển vốn có. Sinh ra kình phong cường đại đánh tới cả bốn phía của đối phương, uy lực so với đám lá cây vừa rồi họ dùng chân khí không chế còn mãnh liệt hơn nhiều lần.

"Bính! Bính! Bính!"

Trong nháy mắt, chưởng kình cường đại của ba người tương giao, phát ra tiếng nổ khủng khiếp. Sau khi tiếng nổ vang lên, trong phương viên mấy trượng quanh ba người nhất thời biến thành một khoảng không gian mù mịt. Đám lá cây quanh ba người cũng bị dư kình cuốn bay đi khắp nơi. Chỉ có thể thấy bóng ba người mơ hồ giữa không trung đổi hướng, liền bay ngược về phía sau.

Đợi ba người bay ra mấy trượng, mọi người quan chiến lúc này mới thấy rõ ràng thân ảnh của ba người bọn họ.

"Đặng! Đặng! Đặng!"

Một lúc sau, ba người mới dừng lại được, nhưng sau khi rơi xuống đất ba người cũng không tự chủ được buộc phải đồng thời bước lui thêm mấy bước. Khác nhau ở chỗ Quỷ Vương và Tà Vương chỉ bước lui ba bước nhỏ, còn Lộ Kiến Bình phải bước lui đến bốn bước. Đồng thời khi ba người bước thụt lùi thì dư kình cũng quét sạch tất cả những vật nhỏ ở xung quanh, như một đạo cuồng phong thổi bay những vật cản trên đường vậy.

Sau khi rơi xuống đất Lộ Kiến Bình sắc mặt đại biến. Trên mặt xuất hiện vẻ tái nhợt, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc rồi trôi qua ngay. Rõ ràng lão không ngờ hai người bọn họ công lực lại thâm hậu như thế. Sắc mặt sau khi đại biến liền từ từ biến thành trầm mặc, lạnh lùng nhìn Quỷ Vương và Tà Vương hai người, cũng không có lập tức ra tay ngay.

Quỷ Vương và Tà Vương sau khi rơi xuống đất, đứng vững được cước bộ thì sắc mặt cũng khẽ biến. Trong lòng kinh hãi, cùng nhau lạnh lùng nhìn về phía Lộ Kiến Bình, sắc mặt sau khi khẽ biến cũng từ từ biến thành trầm mặc, tựa hồ cũng không ngờ công lực của Lộ Kiến Bình lại quá mạnh mẻ như thế. Với hai tuyệt đỉnh cao thủ như bọn họ liên thủ mà vẫn có thể ngang tay. Bọn họ hai người vốn là đã bế quan tu luyện gần ba mươi năm, công lực đã tăng thêm rất nhiều, tự nhận là trên giang hồ không có bao nhiêu địch thủ. Nhưng không ngờ tốc độ gia tăng công lực của Lộ Kiến Bình lại là nhất nhật thiên lý, khiến cho bọn họ vốn trong lòng tràn ngập tự tin nhất thời hoang mang, cho nên giờ đây bọn họ cũng không có ý định lập tức ra tay tiếp. Họ buộc phải đánh giá lại công lực của Lộ Kiến Bình và cân nhắc xem có nên tiếp tục đại chiến với Lộ Kiến Bình hay không.

Giờ phút này nhóm người của Ngô Lai cũng khiếp sợ nhìn hậu quả do kình khí khủng khiếp của ba người tương giao tạo thành. Ngoài sự khiếp sợ ra, còn có một loại cảm giác như chờ mong điều gì đó. Vẻ mặt Ngô Lai như căng ra, tựa hồ muốn tiến lên kiếm cơ hội động chân động tay thư giãn một lúc, nhưng hắn lại cố nhịn, vì lúc này chưa phải là lúc hắn có thể lộ diện.

Tính ra thì Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người chỉ mới trao đổi hai chiêu, chính xác hơn nữa là một chiêu rưỡi. Bởi vì chiêu thứ nhất ba người chỉ là dùng chân khí hộ thể đấu với nhau, cũng chưa được cho là một chiêu chính thức, nên chỉ có thể tính là nửa chiêu. Đến lần thứ hai giao thủ mới chính thức được xem là một chiêu, có điều là một chiêu quá kinh thiên động địa, uy lực của nó khiến mọi người khiếp sợ mãi không thôi. Hậu quả khủng khiếp mà do nó gây ra càng kinh hoàng hơn nữa.

Thật ra với các cao thủ tuyệt đỉnh như Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình bất cứ chiêu thức tinh diệu, biến hoá gì cũng không hề có tính uy hiếp gì đối với bọn họ. Chính thức có thể uy hiếp đối với họ chính là công kích do chân khí cường đại của họ phát ra mà thôi. Cho dù chiêu thức rất bình thường, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào, nhưng được các tuyệt đỉnh cao thủ như bọn họ sử dụng đều trở thành chiêu thức giết người. Chỉ cần bị kình khí cường đại của bọn họ đánh trúng đều có thể trọng thương hoặc là chết bắt đắc kỳ tử. Nhóm người của Ngô Lai tự nhiên đều rõ ràng điểm này, cho nên bọn họ muốn nhìn thấy không phải là quá trình diễn ra trận đấu, mà là kết quả của cuộc chiến đó ra sao.

Lúc này, ba người vốn đang giữ miếng lẫn nhau đột nhiên lại chuyển động. Thân ảnh hóa thành tia chớp, thậm chí so với tia chớp còn nhanh hơn, cơ hồ đồng thời hướng đối phương đánh tới. Nhưng điều khác nhau là Quỷ Vương cùng Tà Vương đồng thời nghênh hướng Lộ Kiến Bình. Thân ảnh ở giữa không trung rõ ràng chuyển hướng, hai mắt hiện lên tia sát khí đằng đằng, hiển nhiên là cố ý chậm lại một bước so với Tà Vương. Tà Vương rõ ràng không ngờ tới Quỷ Vương thân ảnh lại chuyển hướng giữa không trung, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục công kích tới phía Lộ Kiến Bình.

Tốc độ của Lộ Kiến Bình cực kỳ kinh người. Song chưởng đã ngưng tụ đủ kình khí cường đại hướng hai người đồng thời đánh tới. Liên tục đánh ra mấy cỗ kình khí cường đại đánh về phía hai người, kình khí mang theo tiếng rít chói tai ập về phía Quỷ Vương và Tà Vương. Nhưng Lộ Kiến Bình lại không chú ý tới phản ứng khác thường của Quỷ Vương.

"Bính! Bính! Bính!" "Bính"

Trong nháy mắt, ba người kình khí tương giao, phát ra những tiếng nổ kinh thiên. Mặt đất và cả rừng cây đều rung lên bần bật. Tiếng nổ đầu tiên là kết quả sau khi Tà Vương cùng Lộ Kiến Bình đối chưởng. Còn tiếng nổ sau đó mới là tiếng nổ do Quỷ Vương cùng Lộ Kiến Bình kình khí tương giao phát ra.

Đúng lúc kình khí cường đài của Lộ Kiến Bình ập tới trước ngực Quỷ Vương chỉ còn cách vài thước thì Quỷ Vương đột nhiên lạnh lùng cười nham hiểm. Thân thể đột nhiên bật lên cao mấy trượng, thân ảnh hóa thành tia chớp hướng về phía kình khí của Tà Vương và Lộ Kiến Bình tương giao. Một đạo kình khí cường đại không chút chậm trễ lăng không đánh úp về phía Lộ Kiến Bình.

Lộ Kiến Bình mới vừa cùng kình khí có sức mạnh huỷ diệt của Tà Vương tương giao. Vẫn còn chưa kịp có phản ứng lại thì Quỷ Vương đã như tia chớp đánh tới. Kình khí vừa sắc bén vừa cường đại, thế mạnh như hoành tảo thiên quân ầm ầm lao tới, làm cho lão nhất thời kinh hãi. Khi lão có phản ứng thì kình khí huỷ diệt của Quỷ Vương đã lăng không lao tới cách ngực lão chỉ còn vài thước, cực chẳng đã, lão buộc phải đem hết sức bình sinh ra để chống đỡ.

Khi tiếng nổ vang lên, thân thể của Tà Vương nhất thời đại chấn, bay ngược về phía sau như tia chớp. Còn Lộ Kiến Bình thân thể cũng chấn động và thối lui. Chỉ có điều đúng vào lúc lão bước lùi đó thì một kích lăng không củaQuỷ Vương nhất thời làm cho lão phải bước nhanh hơn nữa. Quỷ Vương cũng phải chấn động toàn thân và lùi về phía sau. Với toàn bộ sức mạnh bình sinh của Lộ Kiến Bình trong lúc bị đánh bất ngờ, đương nhiên là lão không cách nào ngăn cản nổi một kích khủng khiếp đó của Quỷ Vương, huống hồ lão mới vừa cùng Tà Vương đấu nhau một chưởng, chân khí trong cơ thể chấn động kịch liệt. Căn bản là không thể nào phát huy toàn bộ công lực vốn có, nên đã để cho Quỷ Vương chiếm mất thượng phong.

"Đặng đặng đặng! Đặng! Đặng! Đặng!"

Chương 409: Kinh nhân chi chiến (3) 

Người rơi xuống đất trước tiên chính là Tà Vương. Thân thể bay ngược ra ngoài sáu bảy trượng rồi mới dừng lại được, nhưng cước bộ còn chưa đứng vững lại liền bị dư kình mãnh liệt đẩy lùi về sau hơn chục bước nữa. Hơn nữa mỗi bước lùi đều để lại dấu chân hằn xuống mặt đất sâu đến cả tấc. Dưới ánh trăng lúc ẩn lúc hiện vẫn có thể nhìn thấy được. Lúc lão đứng vững lại được, hai mắt chớp động toé ra tia quang mang hãi nhân nhìn về phía đối thủ, sắc mặt tái nhợt. Rõ ràng là đã bị thương trong lần đấu chưởng vừa rồi. Công lực hiển nhiên là còn kém xa so với Lộ Kiến Bình.

Tiếp sau đó là Lộ Kiến Bình rơi xuống đất. Sau khi hạ xuống đất lão cũng không thể đứng vững ngay lại được mà phải bước lùi về sau rất nhanh hơn chục bước nữa. Sắc mặt có vẻ tái hơn so với Tà Vương. Trong cặp mắt cũng chớp động hàn quang rợn tóc gáy, tưc tối nhìn Quỷ Vương và Tà Vương. Với công lực lão thì Tà Vương đương nhiên là không thể chống nổi nên bước bị bức lui xa như vậy. Nhưng Quỷ Vương lại nhằm đúng lúc lão đối chưởng cùng Tà Vương và chưa kịp hoá giải hết nội kình phải nhận từ Tà Vương mà xuất thủ tập kích lão, làm cho lão phải tiếp chưởng ở thế hạ phong. Một chưởng này có tính uy hiếp còn cường đại hơn nhiều so với chưởng của Tà Vương, cho nên lúc này lão đã bị thương không nhẹ chút nào.

Còn Quỷ Vương sau khi thân thể chấn động thối lui bốn năm trượng, lúc này mới nhẹ nhàng rơi xuống đất. Vẻ mặt âm lãnh lộ ra nụ cười lạnh lùng nhìn Lộ Kiến Bình, chỉ có điều trên mặt dường như toát ra một nỗi tiếc nuối. Điều hắn tiếc nuối chính là một đòn tấn công mãnh liệt như thế, lại được đánh ra vào lúc Lộ Kiến Bình hoàn toàn bị bất ngờ vậy mà cũng không gây cho Lộ Kiến Bình thương tổn nghiêm trọng.

"Bính!"

Lúc này lại là một tiếng nổ rung trời khác, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt. Đương nhiên là ngoại trừ ba người đang giằng co lẫn nhau là Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình. Ba người chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái về phía phát ra tiếng nổ, rồi lại tiếp tục giữ miếng đề phòng đối phương.

Chỉ thấy một cây đại thụ mấy người ôm không xuể cách chỗ ba người đang giằng co bốn năm trượng đang ầm ầm đổ xuống đất. Cây đại thụ đổ xuống đất không phải là điều có thể làm cho người khác phải kinh sợ, bởi vì với công lực của bọn họ đều cũng có thể một chưởng đánh bật gốc cây đại thụ như thế. Điều có thể làm cho người ta hoảng sợ chính là cây đại thụ này tứ phân ngũ liệt mà đổ xuống đất. Một số cành lá đã hóa thành phấn mạt, hơn nữa lại là lăng không từ chõ cách đó mấy trượng đánh về phía cây đại thụ này, làm cho nó vỡ toác ra thành bốn năm mảnh rồi mới đổ xuống. Với công lực của những người đang có mặt thì không ai có thể làm được như thế, nên bọn họ mới sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Nguyên nhân cậy đại thụ này bị tao ương chính là do cường đại kình khí của Lộ Kiến Bình từ cách đố mấy trượng lăng không đánh về phía Quỷ Vương. Bị Quỷ Vương lắc mình tránh khỏi, đạo kình khí chưa hết đà tiếp tục hướng về phía trước lao tới. Hướng mà đạo kình khí tập kích chính là cây đại thụ mà Ngô Lai và Vu Thiến Vân đang ẩn thân.

Chỉ trong chớp mắt, đến tận khi đạo kình khí chỉ còn cách cây đại thụ không quá một thước, làm cho Ngô Lai và Vu Thiến Vân đang nấp ở đó sợ toát mồ hôi. Nhất là Vu Thiến Vân, trên mặt càng lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì đạo kình khí đó còn chưa đánh trúng vào cây đại thụ đã làm cho nó rung bần bật. Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh bốn người cũng đều hoảng sợ nhìn không chớp mắt đạo kình khí cường hoành đang nhanh như gió lao về phía Ngô Lai và Vu Thiến Vân đang ẩn thân.

Ngô Lai kinh hãi, vội vàng vận khởi chân khí cường đại trong cơ thể rồi ôm lấy Vu Thiến Vân, toàn lực sử xuất thiểm thiên quyết, lắc mình một cái lui về phía sau. Bay tới một cây đại thụ khác cách đó bốn năm trượng. Thân ảnh chẳng những nhanh đến không cách nào hình dung, mà còn không gây ra một tiếng động nhỏ nào.

Sau khi hạ xuống cành một cây đại thụ khác Ngô Lai nhìn về phía cái cây mình vừa ẩn thân bị đánh cho vỡ toác ra bốn năm mảnh và đang đổ xuống. Hắn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả áo. Vội vàng ẩn tàng thân thể một cách cẩn thận, nếu phản ứng của hắn chỉ cần chậm một chút thôi, thân hình sẽ rất dễ bại lộ, nói không chừng còn có thể lọt vào tình cảnh bị tam đại cao thủ liên hợp công kích. Sắc mặt Vu Thiến Vân đang nằm gọn trong ngực Ngô Lai vẫn còn chưa hết vẻ kinh hãi, cũng không phải nàng không muốn tự mình tránh thoát, mà là nàng vừa định vận công, thì có thể ngay lập tức sẽ bị Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình tam đại cao thủ phát hiện. Huống chi lúc này nàng đang bị Ngô Lai ôm chặt. Hơi thở từ Ngô Lai truyền đến làm cho nàng cảm thấy cảm giác như không thể chống cự nổi sức hấp dẫn của hắn. Nhất thời không cách nào ngưng tụ được toàn thân chân khí để né tránh. Lúc bị Ngô Lai ôm người tránh khỏi cây đại thụ kia, không khỏi làm cho nàng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng sự khiếp sợ trên mặt và ánh mắt kinh hãi vẫn còn mãi chưa hết.

Lúc này bọn người Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh chẳng những hoảng sợ nhìn cây đại thụ vỡ thành bốn năm mảnh đang ầm ầm đổ xuống đất mà còn đem công lực đề đến cực hạn, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào để ngăn cản tam đại môn chủ liên thủ đối phó với Ngô Lai và Vu Thiến Vân. Nhưng bọn họ kinh ngạc là đợi một lúc lâu mà không thấy thân ảnh của Ngô Lai và Vu Thiến Vân xuất hiện. Bọn họ bốn người chờ mãi không thấy gì thì đoán được Ngô Lai và Vu Thiến Vân đã sớm rời đi đến một cây đại thụ khác rồi. Điều để cho bọn họ kỳ quái chính là không biết Ngô Lai và Vu Thiến Vân rời đi từ lúc nào, nếu là rời đi từ lúc trước, dám chắc là không thể qua nổi thính giác của ba tuyệt đỉnh cao thủ đẳng cấp như Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình.

Không chỉ có bốn người bọn họ là không phát hiện ra Ngô Lai rời đi đến một cây đại thụ khác, mà ngay cả Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình tam đại môn chủ cũng không hề phát hiện, huống chi đến các cao thủ khác của Quỷ cốc tà điện và các cao thủ khác của Thiên vương môn vốn không hề để ý đến mấy cái cây đại thụ chúng quanh đó. Bọn họ đương nhiên không hề phát hiện ra bất cứ hiện tượng dị dạng gì, chỉ nhìn một cách hãi hùng về phía cái cây vựa bị đánh vỡ thành bồn năm mảnh và đang đổ xuống mặt đất, rồi lại hướng ánh mắt về phía ba người đang tiếp tục giằng co và chú ý đến sự biến hoá của ba người bọn họ. Sau khi ngạc nhiên bọn Vương Hải bốn người cũng là thu lại ánh mắt, lại tiếp tục nhìn về phía tam đại tuyệt đỉnh cao thủ đang tiếp tục giằng co, khi biết Ngô Lai và Vu Thiến Vân đã vô sự, bọn họ cũng yên tâm.

Chỉ thấy đến lúc này chân khí hộ thể của ba người vốn đang giằng co, toả ra quang mang mờ mờ. Nhưng đang là ban đêm nên quang mang đó toả ra thành ánh sáng rất rõ. Người đứng cách đó trăm trượng vẫn có thể nhìn thấy. Không chỉ có thế, trong mắt ba người quang mang cũng đại thịnh, song chưởng cũng đã ngưng tụ thành cường đại khí đoàn, so với chân khí hộ thể trên người bọn họ còn sáng hơn. Hiển nhiên bọn họ ba người đều đã ngưng tụ toàn thân chân khí, muốn xuất ra đòn trí mạng cuối cùng về phía đối thủ, một khi đại chiến lại diễn rai, thì từ kinh thiên động địa không thể đủ ý nghĩa để hình dung nữa.

Tiếp tục giằng co thêm một lúc, ba người đột nhiên chuyển động, hướng đối phương đánh tới nhanh như cắt. Kình khí đoàn cường đại ngưng tụ tại song chưởng trong nháy mắt bắn về phía đối phương. Đồng thời khi bọn họ chuyển thân, chân khí hộ thể trên người bọn họ lập tức quét sạch tất cả mọi vật xung quanh. Các vật nhẹ và lá cây nằm trên măt đất bay mù trời làm cho thân ảnh của ba người khoảnh khắc trở thành mờ ảo. Mọi người quan chiến đứng gần đó nhất thời bị che hoàn toàn tầm nhìn, chỉ có thể thấy họ một cách mơ hồ, họ chỉ dùng óc suy đoán rằng ba người lại như tia chớp hướng đối thủ lao tới.

"Bính! Bính! Bính!"

Trong nháy mắt, từ trong đám bụi mù mịt đó truyền ra mấy tiếng nổ lớn. Cả đại địa đều rung động, lá trên những cây đại thụ ở bốn phía đều rào rào rơi xuống.

Lúc tiếng nổ rung trời đó vang lên, mọi thứ vốn đang mơ hồ đột nhiên biến thành rõ ràng, ngay cả thân ảnh của ba người cũng được nhìn thấy. Chỉ thấy thân ảnh của ba người đang dừng lại giữa không trung, song chưởng ngưng tụ cường đại kình khí đoàn vẫn giữ thế giằng co. Rõ ràng là bọn họ đang đấu nội lực một mất một còn.

Cách ba người mấy trượng, Tà Đao, Hoàng Thiên Phú cùng với Lưu Tinh Trạch thấy dư kình như cuồng phong ào tới, đều vội vàng chém ra một đạo kình phong về phía trước để tránh những khinh vật bị kình phong cường đại của tam đại cao thủ biến thành những mũi phi tiêu đánh về phía mình và cũng để rọn hết những đám bụi đang cản họ chiêm ngưỡng trận chiến đặc sắc hiếm có này.

Kình khí của ba người tương giao rồi không tách nhau ra như lần trước, mà cứ thế cùng đứng giữa không trung, cùng dùng cường đại chân khí liều mạng. Không ai muốn nhượng bộ. Không phải bọn họ không muốn ngừng tay, mà là bọn họ không thể. Với các cao thủ tuyệt đỉnh như bọn họ, một khi đang đấu nội lực mà dừng lại, nếu không bị kình khí cường đại của đối phương đánh cho trọng thương thì cũng bị trọng thương do chính kình khí của mình phản chấn.

Đột nhiên, trong mắt ba người đồng thời hiện lên một tia âm lãnh, cơ hồ tại đồng thời ngưng tụ hết toàn bộ chân khí còn lại trong cơ thể hướng đối phương đánh tới.

"Bính!"

Lại là một tiếng nổ long trời lở đất, chỉ là tiếng nổ lần này không lớn như mấy tiếng nổ trước. Ba người vốn đang đứng ở giữa không trung, thân thể nhất thời chấn động, kình khí cường liệt mà ba người giằng co bạo liệt, vì không cách nào chịu nổi kình khí mãnh liệt đó của ba người. Sau khi thân thể ba người cùng chấn động, liền như tia chớp thối kui về phía sau, cường đại dư kình quét ngang bốn phía. Tà Đao, Hoàng Thiên Phú và Lưu Tinh Trạch cũng bị dư kình đó đẩy lùi lại mấy bước lớn.

"Đặng! Đặng! Đặng!"

Sau khi rơi xuống đất, Lộ Kiến Bình không thể nào triệt tiêu ngay đà trượt về phía sau. Thân thể mất tự chủ liên tục bước về phía sau thêm mấy bước nữa mới dừng lại. Sắc mặt trong nháy mắt biến thành tái nhợt, rõ ràng đã bị thương không nhẹ. Khi lão bước lùi về phía sau, mọi vật nằm trên đường đó đều bị cuộn bay lên, nhất là cây đại thụ sau lưng lão bị dư kình chấn động kịch liệt, lung lay như muốn bật gốc lên. Cây đại thụ đó chính là chỗ ẩn thân của Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh. Nếu không phải là bọn hắn bốn người kịp thời vận công ngăn cản, ôm chặt lấy thân cây, nói không chừng lúc này bọn họ bốn người đã bị đánh bay đi mất rồi.

Thân thể của Tà Vương và Quỷ Vương hai người tại khi kình khí đoàn bộc phát, thân ảnh như điện lui về phía sau. So với tốc độ thối lui của Lộ Kiến Bình còn nhanh hơn. Sau khi bay ngược ra ngoài, hai người sắc mặt đều đại biến, biến thành tái nhợt cực điểm. Rõ ràng cũng phải chịu bị thương không nhẹ. Trên đường bọn họ thối lui, mọi vật trên đường cũng bị dư kình quét sạch, bay đi tứ tán.

Thân thể Tà Vương sau khi rơi xuống đất cũng không thể khống chế, đành phải tiếp tục bay ngược về phía sau. Một bóng người như quỷ mị đột nhiên xuất hiện cách Tà Vương ba bốn trượng. Người còn chưa đến một đạo kình khí cường đại đã lăng không hướng hậu tâm của Tà Vương đánh tới. Kình khí mang theo tiếng gió rít rợn người, nhanh như tia chớp đánh về phía Tà Vương.

Đến lúc này, chân của Tà Vương đã chạm mặt đất, nhưng bị dư kình của Lộ Kiến Bình đẩy lùi về phía sau thêm mấy bước chân lớn nữa. Đến lúc hết lực thì người kia nhân lúc đó mới xuất thủ. Có thể nói đó là thời cơ tốt nhất khiến lão cảm nhận được sự uy hiếp, sắc mặt nhất thời đại biến.

Chương 410: Thâu Tập Vị Thành 

Đến lúc này, chân của Tà Vương đã chạm mặt đất, nhưng bị dư kình của Lộ Kiến Bình đẩy lùi về phía sau thêm mấy bước chân lớn nữa. Đến lúc hết lực thì người kia nhân lúc đó mới xuất thủ, có thể nói đó là thời cơ tốt nhất khiến lão cảm nhận được sự uy hiếp, sắc mặt nhất thời đại biến. Nhưng lão đã biết rằng không cách nào có thể tránh khỏi

Chỉ trong chớp mắt, kình khí cương mãnh của người kia lăng không đánh ra đã chỉ còn cách người Tà Vương mấy thước. Kình khí mang theo kình phong sắc như dao đã thổi bay quần áo và tóc của Tà Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể kích trúng Tà Vương. Trong tình cảnh đã kiệt lực và đã bị trọng thương, Tà Vương có muốn ngăn cản một kích nhanh như thiểm điện và cực kỳ sắc bén này, đúng là còn khó hơn lên trời.

Giống như Tà Vương, Quỷ Vương cũng bị kình khí cường hoành của Lộ Kiến Bình đánh bay ra ngoài, lúc này cũng đã phát hiện ra nguy hiểm đang uy hiếp Tà Vương, sắc mặt nhất thời đại biến, nhưng lão cũng vô lực cứu giúp. Bởi vì lão cũng chưa thể hoá giải hết kình khí của Lộ Kiến Bình đang chạy trong kinh mạch như con ngựa bất kham, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người kia đánh ra một chưởng cường đại với tốc độ khủng khiếp đánh về phía Tà Vương.

Đứng cạnh đó, Tà Đao, Lưu Tinh Trạch đều kinh hãi nhìn người đó hướng Tà Vương tập kích, muốn ra tay ngăn trở không còn kịp nữa. Bọn người Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri cũng đều kinh ngạc nhìn người kia hướng Tà Vương đánh lén, nhưng do đêm tối không cách nào nhìn rõ ràng diện mạo của người đó. Có lẽ chỉ có Ngô Lai là có thể nhìn rõ, bởi vì khi hắn nhìn thấy thân ảnh đó, trong mắt hiện lên một tia khác thường, khóe miệng mỉm cười, chỉ có điều là không ai phát hiện mà thôi.

"Bính!"

Mắt thấy Tà Vương sắp bị chưởng kình cường đại của người đánh lén đánh trúng, thân ảnh của Tà Vương đột nhiên như quỷ mị, hoàn toàn hoá giải hết thế lao về phía sau, như có kỳ tích tránh thoát đạo chưởng kình mãnh liệt đánh lén đó, đồng thời vung tay đánh về phía kẻ đó một chưởng.

Người đột nhiên tập kích Tà Vương mắt thấy Tà Vương sắp bị kình khí của mình đánh trúng trong lòng không khỏi mừng rỡ, bởi vì hắn biết rằng nếu bây giờ Tà Vương không thể hóa giải được hết kình khí của Lộ Kiến Bình thì không có khả năng ngăn cản nổi chưởng kình của hắn đánh ra. Một khi bị chưởng kình cường đại này của hắn đánh trúng, Tà Vương cho dù không chết cũng sẽ trọng thương, cho nên hắn không thể không vui sướng ttrong lòng. Nhưng Tà Vương cũng chỉ trong nháy mắt tránh khỏi như một kỳ tích, làm cho nỗi vui mừng trong lòng hắn trở thành sự ngạc nhiên, sau đó Tà Vương lại đột nhiên nhân cơ hội đó hướng hắn đánh ra một chưởng, hơn nữa kình khí có tốc độ và kình phong réo rắt mang theo uy lực kinh người, nhất thời làm cho kẻ đánh lén kinh hãi.

Chỉ trong thoáng chốc, chưởng kình mà Tà Vương vừa đánh ra đã tới chỉ cách người kia chưa đầy một thước, làm cho hắn nhất thời hoảng hốt, vội vàng giơ song chưởng lên nghênh hướng kình khí cường đại đó của Tà Vương.

"Bính!"

Kình khí trong nháy mắt tương giao, phát ra một tiếng nổ lớn. Thân ảnh của người đó nhất thời đại chấn, như tia chớp lùi về phía sau, trong mắt xuất hiện vẻ kinh hoàng nhìn về phía Tà Vương, giống như là không ngờ rằng Tà Vương vốn đã bị thương còn có công lực kinh khủng đến như thế.

Lúc kình khí tương giao, thân thể của Tà Vương cũng bị chấn động, liền nhẹ nhàng lùi về phía sau, trong mắt lóe lên quang mang kinh nhân, sắc mặt vốn đang tái nhợt, bây giờ lại thoáng có sắc hồng, giống như là chưa từng bị thương vậy.

Thân ảnh của người đánh lén bay ngược ra ngoài mấy trượng, thân ảnh còn chưa rơi xuống đất thì đột nhiên có một bóng người phóng tới. Người này không phải ai khác, chính là Quỷ Vương người vừa tránh khỏi kình khí đoàn cường mãnh của Lộ Kiến Bình. Chỉ thấy quỷ vương hai mắt lóe lên tia sát khí sắc bén, thân ảnh hóa thành tia chớp hướng người đánh lén vốn đang còn đà bay ngược về phía sau đánh tới, người còn chưa đến gần người đánh lén, hữu chưởng đã lăng không chém ra một đạo cường đại kình khí hướng người đánh lén đánh tới, một đạo kình khí cường đại mà lão đã ngưng tụ sẵn tại hữu chưởng.

Người đánh lén vốn còn đang kinh hãi vì bị Tà Vương đã bị thương đánh trúng, đến lúc này lại phát hiện Quỷ Vương hướng hắn đánh tới như tia chớp, hơn nữa kình khí đang ào tới có uy lực kinh người, làm cho sắc mặt hắn nhất thời đại biến.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, kình khí của Quỷ Vương đánh ra đã tới ngay trước ngực người đánh lén không quá một thước, hơn nữa kình khí đánh về phía người đó tốc độ chẳng những không giảm mà ngược lại còn có xu thế gia tăng, so với tốc độ bay ngược lại của hắn còn nhanh hơn mấy lần, còn người đánh lén vừa phải chịu một chưởng rất mãnh liệt của Tà Vương còn chưa kịp hóa giải, căn bản là không cách nào ngăn cản nổi chưởng này của Quỷ Vương.

"Bính!"

Người đánh lén sắc mặt đại biến, đồng thời vội vàng vận khởi toàn thân công lực, nghênh hướng kình khí của Quỷ Vương, kình khí tương giao phát ra một tiếng nổ lớn.

Lúc tiếng nổ vang lên, thân ảnh của Quỷ Vương ở giữa không trung chuyển hướng, nhẹ nhàng thối lui về phía sau. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đánh lén, trong mắt thậm chí còn toát ra một tia sát khí, nhưng hắn cũng không nhân cơ hội truy kích để giết chết người đánh lén, không phải hắn không muốn truy kích, mà là lúc này tình hình trong cơ thể hắn không cho phép truy kích. Bởi vì lúc trước hắn cùng với Lộ Kiến Bình kình khí tương giao đã làm cho khí huyết trong cơ thể hắn bốc lên rất khó chịu, kinh mạch cũng đã bị tổn thương. Mặc dù hắn trong lúc thân thể đảo phi ra ngoài thì vừa vận công áp chế, hóa giải kình khí cường đại của Lộ Kiến Bình, nhưng khi hắn nhìn thấy người này đột nhiên hướng Tà Vương đánh lén thì nhất thời kinh hãi, càng mạnh mẽ vận khởi chân khí trong cơ thể lập tức hoá giải hết kình khí của Lộ Kiến Bình, muốn kịp thời ra tay cứu mạng Tà Vương, điều làm cho hắn kinh ngạc chính là Tà Vương chẳng những có thể trong nháy mắt tránh thoát một kích trí mạng của người đánh lén mà còn phản kích một chưởng đánh bay người đó đi.

Sau chốc lát kinh ngạc, Quỷ Vương đồng thời cũng không dừng lại, mà là tấn công như tia chớp đánh tới người đánh lén đang đà bay trở lại, muốn nhân cơ hội giết chết hắn, nhưng vì vận khởi chân khí trong cơ thể nên khinh mạch và chân khí bị chấn động, thương thế lại nặng thêm, khiến hắn không thể bỏ qua ý định truy sát người đánh lén, vội vàng vận công áp chế thương thế, tiến hành chữa trị kinh mạch đã bị tổn thương nghiêm trọng của mình.

Đúng lúc kình khí tương giao, người đánh lén toàn thân đại chấn, thấn thể vốn đang đảo thối càng gia tốc bay ngược về phía sau, tựa hồ đã không còn chút khí lực nào để triệt khứ đà bay đó nữa.

"Đặng! Đặng! Đặng!"

Người đánh lén trong nháy mắt bay đi hơn mười trượng rồi mới rơi xuống đất, nhưng sau khi rơi xuống đất hắn không cách nào ngăn cản nổi kình khí cường đại của Quỷ Vương nên lại nhanh chóng bước lùi hơn mười bước nữa mới dừng lại.

Đến lúc này, mọi người gần đó mới nhìn thấy rõ diện mạo của người vừa đánh lén Tà Vương, trên mặt mọi người chẳng những kinh hãi mà còn lộ ra nét khiếp sợ, trong ánh mắt cũng ẩn chứa sự kinh ngạc, là vì người đó ai cùng biết, nhưng không ai ngờ lại chính là người đó đã ra tay đánh lén Tà Vương.

Người này không phải ai khác chính là người vừa rồi bị Tà Vương đánh cho trọng thương phải khoanh chân ngồi trên mặt đất vận công chữa thương Vạn Phù, làm sao mọi người có thể nghĩ rằng Vạn Phù vẫn còn công lực để có thể hướng Tà Vương đánh lén chứ.

Lúc này Vạn Phù căn bản là không thèm để ý ánh mắt và vẻ mặt của những người khác, hắn chỉ lạnh lùng nhìn hai người đang đứng cách đó mấy trượng là Quỷ Vương và Tà Vương, trong mắt tràn ngập sát khí và nỗi oán hận, sắc mặt tái nhợt cực điểm.

"Oa!" đột nhiên, Vạn phù khóe miệng mấp máy hai ba lần rồi há miệng cho máu tươi chảy ra như suối, sắc mặt không còn một tia huyết sắc, thân thể lay động, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống mặt đất, nhưng hắn cũng cố chịu đựng nên không ngã xuống, dù vậy, mọi người có mặt cũng đoán chắc rằng Vạn Phù đã bị trọng thương.

Lúc này, không chỉ có Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri, Lý Lương, Vương Hải, Giang Chánh cùng Tà Đao, Lưu Tinh Trạch đang nghi hoặc nhìn Vạn Phù. Ngay cả Lộ Kiến Bình vừa mới hạ xuống đất còn đang vận công hóa giải kình khí của Quỷ Vương và Tà Vương cũng nhìn Vạn Phù một cách kinh ngạc, trong mắt chợt loé lên tia nhìn sắc bén rồi thôi.

Lúc này, Quỷ Vương và Tà Vương đưa mắt nhìn nhau, cơ hồ đồng thời lắc mình một cái lao tới ngay phía trước Vạn Phù vốn đang trọng thương, lạnh lùng, gườm gườm nhìn Vạn Phù, trong ánh mắt không hề dấu diếm sát khí và sự phẫn nộ. Đối với các cao thủ tuyệt đỉnh ở đẳng cấp của Quỷ Vương và Tà Vương, chỉ cần cho bọn họ một ít thời gian, nếu không phải là thương thế phi thường nghiêm trọng thì bọn họ có thể dùng chân khí cường đại của mình để trữa khỏi, cho dù nhất thời không thể trị khỏi, bọn họ cũng có thể tạm thời ngăn chặn.

"Vạn huynh, thật không ngờ là huynh thân tàng bất lộ đấy nhé, nếu không phải ngươi vừa rồi lại một lần nữa thi triển ra công lực kinh nhân đó, chúng ta thật khó nghĩ đến tam trưởng lão của Thiên vương môn lại có võ công lợi hại đến thế đâu."

Đi tới trước mặt Vạn Phù, Tà Vương lạnh lùng lên tiếng, vốn hắn cũng tưởng rằng mình vừa rồi đã đánh trọng thương được Vạn Phù, nhưng Vạn Phù đột nhiên lại hướng hắn đánh lén, hơn nữa kình khí vẫn rất cường hoành, căn bản là không giống một người đang bị thương, nhất thời làm cho hắn kinh hãi, đến lúc đó hắn mới hiểu ra là Vạn Phù chỉ bất quá là bị thương nhẹ mà thôi, thậm chí có thể nói là không hệ bị thương mà lại giả bộ bị thương đó thôi. Quỷ Vương đứng bên cạnh mặc dù không nói gì, nhưng vẫn nhìn Vạn Phù một cách vô cảm.

Nghe vậy, Vạn Phù vốn đang nhìn chằm chằm hai người Quỷ Vương và Tà Vương ánh mắt nhất thời biến thành bình thản, lạnh lùng nói: "Vạn mỗ cũng chỉ là công lực cao một chút, giữ lại một ít để đề phòng lúc nguy hiểm còn có sức mà chạy thoát thân, nhưng đến lúc này Quỷ cốc tà điện các ngươi cùng Thiên vương môn chúng ta là địch, Vạn mỗ không thể không xuất toàn lực, không dám giữ lại, nếu không thực lực của Thiên vương môn bây giờ căn bản không [phải là đối thủ của các ngươi."

"Sợ rằng không chỉ có thế!" Quỷ Vương lạnh lùng tiếp lời, nói: "Nếu thật sự là vì giữ lại một ít công lực đề phòng lúc nguy hiểm chạy thoát thân thì sao Vạn huynh lại có thẻ dấu lâu như thế chứ, hơn nữa công lực của Vạn huynh e rằng không thấp hơn hai người sư huynh đệ chúng ta đâu, có thể ẩn dấu nhiều năm liền như vậy mà không bị người giang hồ và những người bên cạnh phát hiện, thì không đơn giản chì là giữ lại để dùng chạy thoát thân không thôi đâu!" Nói xong, cặp mắt lại phẫn nộ nhìn Vạn Phù, tựa hồ như muốn từ sự biến hoá trên sắc mặt đẻ đoán ra ý nghĩ trong lòng Vạn Phù vậy. Nhưng điều làm Quỷ Vương thất vọng chính là sau khi Vạn Phù nghe hắn nói vậy vẻ mặt vẫn thản nhiên nhìn lại hắn.

"Không sai!" Tà Vương nói: "khả năng nhẫn nại của Vạn huynh làm cho người khác phải kinh ngạc, thậm chí còn làm cho người ta phải khiếp sợ là đằng khác, người có thể ẩn dấu công lực chân thật của mình lâu như vậy mà không bại lộ cũng không nhiều, cho dù là có cũng là có mục đích không thể nói ra, sợ rằng Vạn huynh cũng là có mục đích như thế"

Nghe thấy vậy, sắc mặt Vạn Phù khẻ biến, như ng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại ngay, rất khó làm cho người ta phát hiện, nhưng không cách nào dấu khỏi ánh mắt của Quỷ Vương, Tà Vương, Lộ Kiến Bình và một nhóm người đang nấp cách đó hơn mười trường là Ngô Lai bốn người. Con mắt Lộ Kiến Bình đang nhìn về phía Vạn Phù cũng biến thành lạnh lùng, vẻ mặt càng âm trầm hơn. Những người khác thấy thế sắc mặt đại biến, trong lòng ai cũng đều biết rằng Vạn Phù có thể ẩn dấu công lực của mình trong thời gian dài như thế mà không bị người bên cạnh cũng như người trong giang hồ phát hiện thì dám chắc là có mục đích và bí mật riêng.

"Thật sao? chẳng lẽ Vạn mỗ ẩn dấu công lực là có mục đích xấu xa không thể cho người khác biết hay sao? Đã như vậy, Vạn mỗ muốn nghe hai vị nói ra xem mục đích xấu xa đó là cái gì nào."

Chương 411: Phản bị trọng thương 

"Thật sao? chẳng lẽ Vạn mỗ ẩn dấu công lực là có mục đích xấu xa không thể cho người khác biết hay sao? Đã như vậy, Vạn mỗ muốn nghe hai vị nói ra xem mục đích xấu xa đó là cái gì nào."

Sau khi khẽ biến sắc mặt, Vạn Phù đột nhiên lạnh lùng quay về phía Quỷ Vương và Tà Vương nói, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai, sắc tái trên mặt cũng từ từ mất đi, hiển nhiên thương thế chỉ chốc lát thời gian áp chế đã giảm đi khá nhiều.

"Vạn huynh nói đùa rồi." Quỷ Vương cười khảy nói: "Nếu hai người sư huynh đệ chúng ta mà biết được mụch đích bất khả cáo nhân của ngươi thì liệu ngươi còn có thể dấu diếm được những việc vừa mới xảy ra không chứ, như vậy không còn gọi là bất khả cáo nhân nữa rồi."

Dừng lại một lúc, Quỷ Vương nói tiếp: "nhưng nhất định là cái mục đích bất khả cáo nhân đó của Vạn huynh nhất định là có liên quan đến vụ cừu sát người lần trước giữa ba phái chúng ta, sợ rằng ngay cả [Lộ huynh cũng không biết là Vạn huynh ẩn dấu công lực lợi hại như thế này đâu. Vạn huynh tốt nhất là hãy nói cho mọi người được biết cái mục đích bất khả cáo nhân đó của huynh ra đi, nếu không chẳng những sư huynh đệ chúng ta và cả Quỷ cốc tà điện cũng sẽ không buông tha cho ngươi, mà ngay cả Môn chủ và các huynh đêh trong Thiên vương môn cũng sẽ bức ngươi phải nói ra." Ngữ khí chẳng những đột nhiên biến lạnh, mà ánh mắt cũng loá lên tia sát khí sắc bén ném về phía Vạn Phù, đồng thời nhìn khuôn mặt trầm mặc của Lộ Kiến Bình đang đứng cách đó mấy trượng.

Nghe vậy, Vạn Phù sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Vương càng lạnh hơn. Còn những người có mặt chung quanh đó đến lúc này đều đổ dồn ánh mắt về phía Vạn Phù, vẻ mặt quái dị, rõ ràng là không ai có thể đoán ra là cuối cùng thì Vạn Phù có mục đích bất khả cáo nhân gì, ngay cả ánh mắt của Lộ Kiến Bình cũng đang nhìn Vạn Phù một cách đầy nghi hoặc, sắc mặt cũng phi thường khó coi, dù sao có một cao thủ phi thường lợi hại ở ngay bên cạnh mình lại ẩn dấu công lực, lại có mục đích không thể nói ra, thì không ai dám nói đó là chuyện tốt cả, cũng không thể làm cho hắn yên tâm được, nhất là đối với Lộ Kiến Bình, Quỷ Vương và Tà Vương là tam đại tuyệt đỉnh cao thủ.

Vạn Phù cũng không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của mọi người, chỉ lạnh lùng quay về phía Quỷ Vương nói: "Quỷ Vương ngươi dựa vào cái gì nói vụ cừu sát đó giữa ba phái chúng ta có liên quan đến ta chứ, sao không nói luôn là các ngươi bày ra cái bẫy đó để đối phó với Thiên vương môn chúng ta, để từng bước đạt được mục đích xưng bá giang hồ của Quỷ cốc tà điện các ngươi."

Nghe vậy, Quỷ Vương cũng không phủ nhận, chỉ là khe khé mỉm cười nói: "Vạn huynh, vẻ mặt vừa rồi và ngữ khí bây giờ của ngươi đã nói cho ta biết rằng mọi chuyện trước đến nay phát sinh giữa ba phái hết thảy có liên quan đến ngươi."

Nghe vậy, Vạn Phù chỉ cười lạnh rồi nhìn Quỷ Vương và Tà Vương, không nói thêm lời nào nữa. Dù vậy, sát khí Vạn Phù giấu ở tận trong đáy con mắt cũng không cách nào tránh được con mắt quá sắc bén của Quỷ Vương và Tà Vương, làm cho bọn họ càng thêm tin về sự suy đoán của mình, tin tưởng rằng tất cả mọi chuyện xảy ra giữa Quỷ cốc tà điện cùng Thiên vương môn đều có liên quan đến Vạn Phù. Còn những người gần đó đang nhìn Vạn Phù không chớp mắt, thấy những khuôn mặt đó Vạn Phụ cũng biết rằng họ cũng đã sinh ra hoài nghi đối với hắn.

"Thật ra ta và sư huynh đã sớm hoài nghi là có người đang lợi dụng ba phái chúng ta để đạt được mục đích bất khả cáo nhân nào đó, nhưng không biết rốt cuộc là người phương nào, cuối cùng thì mục đích đó là gì, cho nên ta vừa rồi chỉ là làm bộ bị trọng thương, mục đích chính là muốn dẫn dụ ngươi ra tay, để khẳng định thật ra là người phương nào dở trò ma đằng sau ba phái chúng ta, dẫn đến ba phái mâu thuẫn mà chém giết lẫn nhau, hôm nay xem ra người có động cơ nhất để làm việc đó chính là Vạn Phù ngươi rồi."

Lúc này, Tà Vương đột nhiên lạnh lùng quay về phía Vạn Phù nói, nói ra không chỉ khiến Vạn Phù kỳ quái, mà ngay cả mọi người khác cũng kỳ quái không hiểu tại sao Tà Vương hắn đang ở trang tình trạng trọng thương chẳng những tránh thoát chưởng kình sắc bén đó của Vạn Phù như một kỳ tích lại còn đánh ra được một chưởng đánh bay Vạn Phù đi mấy trượng, thì ra là giả thương để dẫn dụ Vạn Phù.

Dừng lại một lúc, Tà Vương tiếp tục lên tiếng một cách lạnh lùng: "Vạn phù ngươi tốt nhất là thành thật nói ra cái mục đích và kế hoạch bí mật của ngươi đi, nếu không Tà Vương ta sẽ lập tức giết chết ngươi, cho ngươi ngay cả cơ hội nói ra cũng không có." Tà Vương nói xong, hai mắt chớp chớp toé ra cường đại sát khí, song chưởng đã ngưng tụ sẵn cường đại chân khí, tựa hồ nếu Vạn Phù nhất quyết không nói, hắn sẽ lập tức ra tay.

"Tà Vương ngươi ép người quá đáng rồi đó!" Nghe vậy, lại thấy Tà Vương song chưởng ngưng tụ cường đại chân khí, sắc mặt Vạn Phù nhất thời tái biến, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Đó chẳng qua chỉ là do ngươi phỏng đoán mà thôi, ngươi có chứng cớ gì chứng minh những chuyện đó có liên quan đến Vạn mỗ ta chăng, nếu chỉ bằng phỏng đoán của Tà Vương ngươi mà kết luận rằng Vn mỗ có liên quan, ngươi không sợ bị người giang hồ cười cho thối mũi hay sao."

"Chứng cớ?" Tà Vương lạnh lùng nói: "Việc ngươi ẩn dấu công lực chính là chứng cớ, ngươi ẩn dấu nhiều năm như thế mà không bị người khác phát hiện, đến lúc này mới đột nhiên hiển lộ ra, không thể không khiến người ta hoài nghi, trừ phi ngươi có thể đưa ra lời giải thích hợp lý, nếu không ngươi không thoát được liên quan, hơn nữa ngươi là người đáng nghi ngờ nhất."

"Vạn mỗ ta ẩn dấu công lực đó là việc riêng của Vạn mỗ, không đến lượt Tà Vương ngươi can thiệp, Vạn mỗ ta cũng không muốn giải thích nhiều làm gì, nhưng Tà Vương ngươi tuyệt đối không được đổ oan cho Vạn mỗ." Nghe vậy, Vạn Phù giận dữ nói, giận dữ đồng thời cũng bắt đầu ngưng tụ công lực. Bởi vì hắn quá hiểu tác phong hành sự của Quỷ Vương và Tà Vương, để đề phòng bọn họ đột ra tay bất ngờ.

"Thật thế sao? đã như vậy thì đừng trách Tà Vương ta ép người quá đáng." Tà Vương đột nhiên cười lạnh nói, đồng thời hắn đột nhiên biến thành tia chớp lao về hướng Vạn Phù đánh tới, người còn chưa đến, song chưởng ngưng tụ chân khí đã lăng không hướng Vạn Phù đánh ra, làm cho tất cả mọi người bên cạnh chuẩn bị không kịp, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tà Vương bất ngờ hướng Vạn Phù công kích.

Vạn Phù đã sớm có chuẩn bị, cơ hồ đồng thời khi Tà Vương chuyển động hắn cũng chuyển động, trong mắt chớp động quang mang rợn người, tung người lên cao, nghênh hướng kình khí của Tà Vương lăng không ào tới.

"Bính!"

Kình khí hai người đánh ra trong nháy mắt tương giao, tạo thành một tiếng nổ kinh hoàng. Lúc kình khí tương giao, cường đại dư kình tất cả mọi người quan chiến không tự chủ được lui về phía sau một bước. Đương nhiên, Quỷ Vương và Lộ Kiến Bình hai người không hề bị dư kình đó bức lui, lúc kình khí tương giao chân khí hộ thể của hai người bọn họ đều tùy tâm mà phát ra, chặn dư kình đó lại phía trước cách mấy thước, làm cho dư kình đó không tới gần được, sau đó dư kình này cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Lúc kình khí tương giao phát ra tiếng nổ lớn, thân thể của Vạn Phù và Tà Vương hai người đều đại chấn rồi như tia chớp bay về phía sau, nhưng khác nhau ở chỗ tốc độ thối lui của Vạn Phù nhanh kinh người, so với tốc độ thối lui của Tà Vương nhanh gấp mấy lần, rõ ràng là nội lực yếu hơn Tà Vương.

Nhưng thật ra nếu chính thức đấu nội lực, chưa chắc nội lực của Vạn Phù đã thấp hơn Tà Vương, chỉ có điều vì Vạn Phù lúc trước đã trải qua đại chiến với Tà Nhãn, Tà Binh và Tà Tâm ba người nên đã tiêu hao đại bộ phận chân khí, mặc dù nhân lúc Quỷ Vương và Tà Vương cùng Lộ Kiến Bình đại chiến đã kịp điều tức một lúc, nhưng công lực cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Còn Tà Vương cũng cùng Lộ Kiến Bình liều mạng cũng đã tiêu hao không ít chân khí, nhưng so với Vạn Phù vẫn khá hơn nhiều, lần này đấu nội lực, Vạn Phù tự nhiên là người phải chịu thiệt thòi.

"Đặng! Đặng! Đặng!"

Trong chớp mắt, Vạn Phù liền lui về phía sau sáu bảy trượng, cước bộ còn chưa đứng vững, lại tiếp tục lui về phía sau hơn mười bước nữa, bị kình khí cường liệt của Tà Vương đẩy lùi hơn mười bước, sắc mặt trong nháy mắt biến thành tái nhợt.

"Oa!"

Vừa ổn định được cước bộ Vạn Phù cảm thấy yết hầu buồn buồn, nhất thời không chịu nổi phải há miệng phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt tái nhợt cực điểm, lần này thật sự đã bị trọng thương.

Vạn Phù bị trọng thương, Tà Vương cũng không hề dễ chịu, tốc độ thân thể thối lui dù không nhanh như Vạn Phù, nhưng cũng trong chớp mắt đảo thối bốn năm trượng, hai chân vừa chạm đất liền bước giật lùi hơn mười bước, sắc mặt cũng biến thành phi thường tái. Mặc dù không giống Vạn Phù trọng thương đến hộc máu, nhưng kinh mạch trong cơ thể cũng đã bị chấn động không nhẹ.

Lúc này Vạn Phù lạnh lùng nhìn Tà Vương, sắc tái trên mặt không có thay đổi gì, có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đó chỉ là bề ngoài, thật ra trong lòng hắn đang cười khổ, hắn nhanh chóng vận khởi nội công tâm pháp tiến hành chữa thương, bởi thương thế nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, nên hắn tạm thời không có lực tái chiến. Còn Tà Vương cũng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Phù.

Những người có mặt lúc này cũng đều chăm chú nhìn hai người người đang phẫn nộ nhìn nhau, nhất là Lộ Kiến Bình, sắc mặt hắn lúc này rất bình thản, vẻ âm trầm vừa rồi đã biến mất. Thật ra vừa rồi lúc Tà Vương hướng Vạn Phù ra tay thì lão cũng có ý định xuất thủ, bởi vì Vạn Phù dù sao cũng là trưởng lão của Thiên vương môn, lão đương nhiên không thể bàng quan, đến khi lão thấy Quỷ Vương cũng đã ngưng tụ cường đại chân khí , tựa hồ là để đề phòng lão ra tay, làm cho lão chột dạ, đành bỏ qua ý định đó. Chính lão cũng muốn nhân cơ hội này xem thực lực của Vạn Phù tới đâu có lợi hại đúng như Tà Vương và Quỷ Vương vừa nói hay không.

Đến lúc này Thượng Trung Dân, Đỗ Thành và Tần Sóc ba người cũng đã trị xong thương thế, kinh ngạc nhìn Vạn Phù, đặc biệt là Thượng Trung Dân và Đỗ Thành hai người, bọn họ hai người nhìn Vạn Phù với vẻ mặt phi thường quái dị. Bọn họ mặc dù đang vận công áp chế thương thế, nhưng Quỷ Vương, Tà Vương và Lộ Kiến Bình ba người nói chuyện họ đều có thể nghe rất rõ ràng.

Đột nhiên, Thượng Trung Dân và Đỗ Thành sắc mặt đại biến, tựa hồ nhớ ra cái gì. Bởi vì bọn họ gần đây cũng cảm thấy Vạn Phù có điều gì đó dị thường, hơn nữa hành tung càng quỷ dị, nhất thời nhớ lại những việc xảy ra gần đây, nghĩ tới một khả năng.

"Vạn Phù, tốt nhất là ngươi hay đem hết bí mật của ngươi nói ra đi, nếu không Tà Vương ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, những mâu thuẫn và tư sát gần đây nhất giữa Quỷ cốc tà điện chúng ta và Thiên vương môn có rất nhiều điều nghi vấn làm chúng ta liên tưởng rằng chỉ có cao thủ có công lực như ngươi mới có thể làm được mới không thể bị người của Quỷ cốc tà điện chúng ta phát hiện, mà ngay cả các cao thủ của Thiên vương môn cũng không thể phát hiện."

Chương 412: Yết Khai Mê Đế (1) 

"Vạn Phù, tốt nhất là ngươi hay đem hết bí mật của ngươi nói ra đi, nếu không Tà Vương ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, những mâu thuẫn và tư sát gần đây nhất giữa Quỷ cốc tà điện chúng ta và Thiên vương môn có rất nhiều điều nghi vấn làm chúng ta liên tưởng rằng chỉ có cao thủ có công lực như ngươi mới có thể làm được mới không thể bị người của Quỷ cốc tà điện chúng ta phát hiện, mà ngay cả các cao thủ của Thiên vương môn cũng không thể phát hiện."

Khi Thượng Trung Dân và Đỗ Thành sắc mặt đại biến, Tà Vương bỗng nhiên lạnh lùng quay về phía Vạn Phù nói, trong mắt hiện lên sát khí, tựa như hắn còn liên tưởng đến mọi việc đã xảy ra giữa ba phái trước cả Thượng Trung Dân và Đỗ Thành.

Nghe vậy, Vạn Phù sắc mặt lại đại biến, nhưng chỉ chốc lát lại khôi phục lại vẻ lạnh như băng, còn ánh mắt của Lộ Kiến Bình nhìn Vạn Phù cũng càng ngày càng lạnh lùng, rõ ràng là lão cũng đã rất hoài nghi Vạn Phù. Những người khác cũng đang nhìn Vạn Phù không chớp mắt, họ đối với lời Tà Vương vừa nói đã tin tưởng thêm rất nhiều, càng tin là Vạn Phù có liên quan mật thiết đến mâu thuân giưac ba phái gần đây.

Đến lúc này Thượng Trung Dân và Đỗ Thành đã có thể xác định Vạn Phù rất có thể là người đã ở phía sau bày trò đối với Thiên vương môn và Quỷ cốc tà điện, để cho bọn họ ba phái không ngừng chém giết, cho nên bọn họ nhìn Vạn Phù với vẻ mặt chẳng những lạnh như băng, mà còn tràn ngập sự giận dữ, vì Vạn Phù đã dối trá bọn bọ lâu như vậy.

"Vạn huynh, tất cả mọi chuyện có phải do một tay huynh tạo ra hay không?"

Lúc này, Lộ Kiến Bình rốt cục cũng hướng Vạn Phù lên tiếng hỏi, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Tuy sự suy đoán của Tà Vương và sự thay đổi trên nét mặt của Vạn Phù cũng đã làm cho lão đối với Vạn Phù sinh ra lòng hoài nghi rất lớn, nhưng lão vẫn không thể không hướng Vạn Phù hỏi cho rõ ràng, muốn nghe lời giải thích thuyết phục từ phía Vạn Phù.

Nghe vậy, Vạn Phù phải quay sang nhìn Lộ Kiến Bình, trên mặt kín đáo lộ ra một tia cười khổ, ngây người chốc lát mới nói: "Môn chủ, Vạn Phù ta là loại người gì thì người khác có thể không biết, chẳng lẻ ngay cả môn chủ cũng không biết hay sao? Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với Thiên vương môn đâu. Thuộc hạ từ ba mươi năm trước đã gia nhập Thiên vương môn, chưa bao giờ làm hỏng việc của Thiên vương môn, chẳng lẻ môn chủ còn chưa tin lòng trung thành của thuộc hạ sao?" Nói xong, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào mắt của Lộ Kiến Bình.

"Môn chủ, xin lỗi nhé, không phải Vạn Phù ta cố ý lừa gạt môn chủ đâu, mà là ta không thể không lừa gạt người được, đại sự của ta còn chưa hoàn thành, chưa đạt tới mục đích cuối cùng, ta còn chưa thể nói cho người nghe hết được." Mặc dù Vạn Phù trong miệng đối với Lộ Kiến Bình kiên quyết không thừa nhận, nhưng trong lòng cũng phải cười khổ. Bởi vì hắn nghĩ rằng mục đích của mình còn chưa đạt tới thì trước tiên là không thể thừa nhận tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của hắn gây nên, nếu không hắn mọi cố gắng trong hơn mười năm qua sẽ đổ xuống sông xuống biển hết, nên hắn phải tiếp tục dấu diếm, chối bỏ hết mọi lời nói rằng hắn có liên quan đến việc này.

Nghe vậy, Lộ Kiến Bình chỉ lạnh lùng nhìn Vạn Phù, không nói gì, sự hoài nghi trong lòng đối với Vạn Phù có chút dao động, bởi vì đúng như Vạn Phù nói, hắn từ ngày đầu nhập Thiên vương môn tới nay, chẳng những công lao phi thường lớn, mà còn chưa từng gây cho Thiên vương môn bất cứ tổn thất nào hoặc là làm hỏng bất cứ việc gì, hắn cũng là người mà Lộ Kiến Bình tín nhiệm và coi trọng nhất.

Thấy Lộ Kiến Bình tỏ ra tin tưởng Vạn Phù, Thượng Trung Dân và Đỗ Thành sắc mặt đại biến, há mồm ra như muốn nói, nhưng lại cố nhịn mà không nói gì, vốn hai người muốn hướng Lộ Kiến Bình nói ra hành tung đáng ngờ gần đây của Vạn Phù, vạch trần ra sự nói dối của Vạn Phù, nhưng có thể là bởi vì niệm đến tình xưa gnhĩa cũ, nên đành nuốt lời vào trong không đành mở miệng nói ra. Đồng thời bọn họ trong lòng cũng có một loại cố kỵ. Dù sao bọn họ bây giờ cũng chỉ mới liên hệ tới một số hành vi khác thường gần đây của Vạn Phù mà đoán rằng Vạn Phù rất có thể chính là người diễn trò, nhưng lại không có chứng cớ gì cả, nên cho dù có nói ra cũng vị tất có thể thuyết phục được mọi người, vạn nhất bọn họ hiểu lầm Vạn Phù, như thế sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giưac bọn họ với Vạn Phù và càng lo làm ảnh hưởng tới sự đoàn kết trongThiên vương môn, cho nên bọn họ chỉ có thể tạm thời bảo trì sự trầm mặc.

Quỷ Vương và Tà Vương cũng là những người thông minh, vừa thấy vẻ mặt của Lộ Kiến Bình, bọn họ liền biết rằng sự nghi ngờ trong lòng Lộ Kiến Bình đối với Vạn Phù đã giảm bớt. Quỷ Vương đánh hướng Lộ Kiến Bình nói: "Lộ môn chủ, hình như ngươi rất tìn nhiệm vị tam trưởng lão này của Thiên vương môn thì phải, chẳng lẻ ngươi không hề nghi ngờ động cơ mà hắn ẩn dấu công lực hay sao?"

Lộ Kiến Bình ôn tồn nhìn Quỷ Vương và Tà Vương hai người, không nói thêm gì, đương nhiên cũng không trả lời. Mặc dù trong lòng lão cũng bất mãn với việc Vạn Phù ẩn dấu công lực, trong lòng cũng sinh ra sự hoài nghi, nhưng dù sao đó cũng là việc riêng của Vạn Phù, một môn chủ như lão cũng không quản hết được, cũng không nhất thiết phải hỏi đến, quá nghi ngờ các thuộc hạ của mình. Quan trọng hơn nữa là Vạn Phù vẫn còn là một trong ba trưởng lão của Thiên vương, nếu bọn họ không tin tưởng ngay cả người trong phái mà lại đi tin tưởng lời nói của đối thủ, địch nhân của mình, vậy một môn chủ như lão đã làm một việc thất sách và có thể làm cho các đệ tử khác trong phái quá thất vọng rồi, lại còn có thể trở thành đối tượng đàm tiếu của người trong thiên hạ.

"Quỷ Vương, Tà Vương, nói cho cùng thì các ngươi có ý gì, các ngươi dù sao cũng là người đứng đầu môn phái, vì sao phải nói xấu Vạn mỗ, ly gián quan hệ của ta cùng môn chủ, có phải vì chuyện Vạn mỗ ẩn dấu công lực đã tạo thành moi uy hiếp nguy hiểm đối với Quỷ cốc tà điện các ngươi hay không, các ngươi muốn mượn cơ hội này mà làm rối trí chúng ta, nếu đúng là như thế, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị người giang hồ sỉ vả hay sao?"

Lúc này, Vạn Phù đột nhiên lạnh lùng quay về phía Quỷ Vương và Tà Vương nói, vẻ mặt hết sức tức giận.

Nghe thấy vậy, Quỷ Vương nhất thời á khẩu không trả lời được, Tà Vương cũng không biết nên nói cái gì, hình như là bọn họ cư tâm phả trắc, muốn ly gián Vạn Phù cùng Lộ Kiến Bình và cả quan hệ của toàn bộ Thiên vương, làm cho bọn họ nội bộ sinh ra mâu thuẫn, nhưng ngược lại bọn họ lại trở thành tiểu nhân hèn hạ.

Quả thật, với tình huống đối địch như hiện nay giữa Quỷ Vương và Tà Vương cùng thiên vương môn, rất dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm là bọn họ đang ly gián thiên vương môn, để cho nội bộ bọn họ rối tung lên như canh hẹ. Quỷ Vương và Tà Vương mặc dù bây giờ là người trong tà đạo, nhưng hai người cũng là người đứng đầu hai đại phái, lại chấp nhận sử dụng kế sách hèn hạ khiến cho người trong thiên hạ phải phì nhổ là ly gián mối quan hệ nội bộ của Thiên vương môn. Sợ rằng ngay cả những người cùng trong tạ đạo đại bộ phận cũng sẽ hoài nghi Quỷ Vương và Tà Vương đang sử dụng kế ly gián, nhằm phân hóa Thiên vương môn, lý do đương nhiên chính là vì Quỷ Vương và Tà Vương là người trong tà đạo.

"Vạn Phù, không ngờ là chúng ta đều đã đánh giá ngươi quá thấp rồi, chẳng những là đã coi thường võ công của ngươi, mà còn đánh giá sai về tâm cơ của ngươi nữa, càng không ngờ bị ngươi cắn lại một miếng, chúng ta không ngờ lại phải mang tiếng là kẻ ly gián quan hệ nội bộ của Vạn Phù ngươi cùng Thiên vương môn, thật sự là làm cho sư huynh đệ chúng ta cảm thấy tự thẹn không bằng."

Trầm mặc một lúc, Tà Vương đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Vạn Phù nói, trong mắt hiện lên hàn quang, rõ ràng không ngờ Vạn Phù chẳng những giấu kín công lực kinh người mà còn tâm cơ cũng nằm khoài khả năng nhận xét của bọn họ, đồng thời trong lòng cũng đã nhận định rằng Vạn Phù là người có khả năng uy hiếp rất lớn đối với bọn họ.

"Có điều ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, những việc mà ngươi đã gây nên thế nào cũng sẽ có người biết rõ ràng, còn bây giờ Tà Vương ta càng tin tưởng ngươ chính là đã đứng sau mọi chuyện, lợi dụng điều đó để gây mâu thuẫn giữa ba phái chúng ta, đưa ba phái phải nhảy vào cuộc chiến, hôm nay bất luận như thế nào, Tà Vương ta đều cũng sẽ không cho ngươ rời khỏi nơi đây một cách dễ dàng đâu." Dừng lại một lúc, Tà Vương lại tiếp tục lạnh lùng lên tiếng, trong mắt sát khí đại tăng, nếu không phải sợ Lộ Kiến Bình, hắn có thể đã hướng Vạn Phù ra tay rồi.

"Tà Vương, ngươi không nên quá càn rỡ như thế." Nghe vậy, Vạn Phù lạnh lùng thốt lên: "Nếu ngươi đã xác định xác định Vạn mỗ ta là người đứngđằng sau ly gián, vậy ngươi hãy đưa ra chứng cớ đi, nếu mỗi người đều cũng giống như ngươi chỉ nói băằng trưực giác như vậy, Vạn mỗ ta đây cũng có thể nói Tà Vương ngươi mới chính là người đứng đằng sau giật dây. Bởi vì với võ công của Tà Vương ngươi nếu có làm việc này thì thần không biết quỷ không hay cũng là đương nhiên thôi, căn bản là sẽ không thể bị người khác phát hiện, mối nghi ngờ ngươi chính là thủ phạm của mọi chuyện so với Vạn mỗ lớn hơn nhiều." Nói xong lại lạnh lùng nhìn vào mắt Tà Vương, không hề có ý nhượng bộ. Lộ Kiến Bình nhìn chăm chú Tà Vương và Quỷ Vương, rõ ràng là đã tin tưởng lời Vạn Phù nói hơn so với lời nói của Tà Vương và Quỷ Vương, mặc dù trong lòng lão vẫn chưa hết sự nghi hoặc.

Mấy người của Quỷ cốc tà điện đứng gần đó đều lạnh lùng nhìn Vạn Phù không chớp mắt, vì bọn họ tin tưởng lời Cốc chủ và điện chủ của họ đã nói, trong lòng cũng đã biết mọi hiểu lầm lẫn cừu sát trước đây giữa ba phái đều có thể là do Vạn Phù từ trong bóng tối tạo thành. Còn Quỷ Diệt và Đỗ Thành hai người vẫn nhìn Vạn Phù bằng ánh mắt quái dị, vẻ nghi hoặc trong mắt lúc nhiều lúc ít, giống như là một chậu nước lúc nghiêng bên này, lúc nghiêng bên kia, nhất thời không cách nào cân bằng được. Tần Sóc và Hoàng Thiên Phú hai đại sứ giả đối với những việc phát sinh trước đây cũng không hiểu rõ lắm, đương nhiên là không cách nào phán định, như ng hai người dù sao cũng là nhị đại sứ giả của Thiên vương môn , tự nhiên là họ càng tin tưởng lời của Vạn Phù nói, mà sẽ không tin tưởng lời Tà Vương nói. Về phần Diệp Đông Minh và Tiết Nhâm Hành hai vị đại sứ giả này do thương thế quá nặng, cho tới bây giờ vẫn còn đang phải áp chế thương thế.

"Vạn Phù, ngươi đừng có giảo biện nữa, cũng đừng dấu diếm mọi người thêm nữa, bởi vì ta đã biết tất cả việc này đều là do ngươi gây nên, ngươi mới chính là người múa tay trong bị, không ngừng ly gián, lôi cuốn người của ba phái chúng ta chìm sâu vào cảnh chém giết lẫn nhau, người chính là thủ phạm đã gây tổn thất biết bao nhiêu cao thủ của ba phái."

Đúng lúc này một giọng nói lạnh như được cất lên từ địa ngục, hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người. Tất cả mọi người cơ hồ đồng thời nhìn về phía phát ra giọng nói đó. Đương nhiên là cả sáu người nhóm Ngô Lai, Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh đang nấp gần đó.

Thanh âm là từ trên mặt đất truyền đến, còn người lên tiếng chính là Tà Tâm đang bị trọng thương, chỉ thấy Tà Tâm khi nói xong thì chậm rãi từ mặt đất đứng lên, nhưng có lẽ do vừa rồi thương thế quá nặng, đến bây giờ dù đã được chữa trị khá lên rồi, cước bộ vẫn có chút loạng choạng đi không vững, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Phù, trong ánh mắt toát ra cường đại sát ý.

Chương 413: Yết Khai Mê Đế (2) 

Thanh âm là từ trên mặt đất truyền đến, còn người lên tiếng chính là Tà Tâm đang bị trọng thương, chỉ thấy Tà Tâm khi nói xong thì chậm rãi từ mặt đất đứng lên, nhưng có lẽ do vừa rồi thương thế quá nặng, đến bây giờ dù đã được chữa trị khá lên rồi, cước bộ vẫn có chút loạng choạng đi không vững, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Phù, trong ánh mắt toát ra cường đại sát ý.

Ngay sau khi Tà Tâm đứng lên, Tà Binh đang ở cách hắn không tới một trượng cũng chậm chậm mở hai mắt ra. Sau khi đứng dậy thì cước bộ cũng loạng choạng không yên, thân thể lảo đảo hai lần, giống như tùy thời đều có thể bị một trận gió nhẹ thổi ngã.

Tà Binh đứng lên được cũng giống như Tà Tầm dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Vạn Phù. Sắc mặt mặc dù có vẻ tái nhợt, nhưng sự oán hận và sát khí trong ánh mắt làm cho người khác thấy mà phải ớn lạnh trong lòng.

Đến lúc này thương thế của hắn cũng chỉ mới khá hơn một chút, còn các kinh mạch bị thương tổn nghiêm trọng, nhất thời muốn chữa trị cơ hồ là không có khả năng, chả trách hắn lại nhìn Vạn Phù bằng ánh mắt vừa oán độc lại vừa tràn ngập sát khí như vậy. Hắn vốn là do thương thế trong cơ thể nhất thời không thể trị khỏi nên định bỏ qua cơ hội ngồi dậy để quan sát trận chiến hiếm có này, nhưng không ngờ Tà Tâm ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, lời nói đó nhất thời làm hắn liên tưởng đến câu nói trước kia của Tà Nhãn, đến khí việc Vạn Phù ẩn dấu nội lực nhiều năm đột nhiên bại lộ, lập tức làm cho hắn nghĩ đến Vạn Phù tuyệt đối là có vấn đề, hơn nữa rất có thể chính là thủ phạm đứng sau những mẫu thuẫn và cừu sát xảy ra giữa ba phái như lời Tà Tâm vừa nói.

"Chẳng lẽ trước khi Tà Nhãn chết đã nói cho Tà Tâm biết người bí mật đã đánh lén hắn làm hắn trọng thương là ai sao? Xem ra tình hình có chút không ổn." Vừa nghe thấy Tà Tâm nói, Vạn Phù trong lòng nhất thời kinh hãi, đoán rằng Tà Nhãn rất có thể đã đem chuyện hắn đánh trọng thương hắn mấy hôm trước nói cho Tà Tâm nghe rồi, ánh mắt hắn đang nhìn về phía Tà Tâm bắt đầu biến thành lạnh lùng, nhãn đồng cũng bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, bởi vì hắn hiểu được một khi Tà Nhãn thật sự đã đem chuyện hắn chính là hắc y nhân kia nói cho Tà Tâm biết, thì hắn muốn giấu diếm tiếp cũng không thể giấu diếm nổi nữa, tất cả sự cố gắng của hắn đều sẽ tan biến như bọt biển, sợ rằng ngay cả Lộ Kiến Bình chẳng những sẽ không trợ giúp hắn, ngược lại còn có thể sẽ nổi cơn thịnh nộ mà giết chết hắn.

Mặc dù khả năng này rất có thể là đúng, nhưng Vạn Phù vẫn chi lạnh lùng nhìn Tà Tâm không chớp mắt bởi vì hắn trong lòng còn hi vọng đến một điều may mắn, hy vọng Tà Nhãn trước khi chết không có đem chuyện hắn chính là hắc y nhân đã đánh lén Tà Nhãn làm hắn trọng thương nói ra, nhưng điểm chủ yếu nhất là hắn biết bọn họ cũng không có chứng cớ gì để buộc tội hắn, chỉ là đưa ra phỏng đoán mà thôi, mà phỏng đoán thì không thể dùng để làm bằng chứng chứng minh được hắn chính là người đã ly gián ba phái. Chỉ cần hắn đến lúc đó không nhận bất cứ điều gì, bọn họ cũng không làm gì được hắn cả.

Lúc này Tà Vương, Quỷ Vương và các cao thủ của Quỷ cốc tà điện cùng Thượng Trung Dân, Đỗ Thành, Tần Sóc và cả Lộ Kiến Bình mấy người đều đang nhìn người vừa lên tiếng là Tà Tâm không chớp mắt, trong mắt tràn ngập nỗi nghi hoặc, tò mò và kinh ngạc.

Nét mặt của Lộ Kiến Bình chợt trùng xuống, ánh mắt cũng biến lạnh." Tà Tâm, nói như vậy ngươi đã sớm biết Vạn Phù chính là người gây ra mọi chuyện sao?" Ngẩn ngơ một lúc Tà Vương đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Tà Tâm hỏi, trên mặt cũng càng ngày càng lạnh lùng, nếu thật sự có chứng cớ xác thực là Vạn Phù gây nên, lão sẽ phải giết chết Vạn Phù bằng bất cứ giá nào, đến lúc đó chắc chắn Thiên vương môn chẳng những sẽ không ngăn trở, mà rất có thể sẽ giận dữ mà xuống tay giết Vạn Phù.

Nghe vậy, sắc mặt đang tái xám của Tà Tâm lộ ra một tia hồng nhuận, lạnh lùng quét ánh mắt liếc về phía Vạn Phù một cái rồi mới nói: "Khải bẩm điện chủ, thuộc hạ cũng chỉ vừa mới biết Vạn Phù chính là người bày ra tất cả trò này, những điều này là do Tà Nhãn trước khi chết nói cho thuộc hạ biết."

Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều lạnh lùng quay sang nhìn Vạn Phù, sau đó lại tiếp tục nhìn Tà Tâm, sự tò mò trên mặt càng rõ nét hơn, rõ ràng là muốn biết Tà Tâm có chứng cớ gì có thể chứng minh Vạn Phù chính là thủ phạm gây nên những mâu thuẫn làm cho ba phái phát sinh xung đột trong thời gian vừa qua.

Còn Vạn Phù chỉ lãnh đạm nhìn Tà Tâm, hắn muốn nhân cơ hội này giết chết Tà Tâm để diệt khẩu càng không có khả năng thực hiện, cho dù có cơ hội hắn cũng sẽ không ngu xuẩn mà đi đến giết Tà Tâm diệt khẩu vào lúc này, bởi vì làm như vậy khác gì người khác chưa khảo mà hắn đã tự khai, huống chi hắn căn bản là không có cơ hội để giết chết Tà Tâm diệt khẩu, không cần nói đến Tà Vương, Quỷ Vương và Lộ Kiến Bình ba tuyệt đỉnh cao thủ đang đứng gần, ngay đến bản thân hắn giờ đây đã bị thương đến mức này cũng chưa chắc đã có thể từ trong tay các cao thủ khác của Quỷ cốc tà điện mà giết chết Tà Tâm.

" Tà Tâm, nói đi, đem những điều mà ngươi biết nói hết ra, Ta hôm nay sẽ làm cho Vạn Phù chết một cách tâm phục khẩu phục." Tà Vương trong mắt tràn ngập sát khí nhìn Vạn Phù, nói với Tà Tâm.

Tà Tâm gật đầu, lúc này mới hướng Vạn Phù nói: "Vạn Phù, tất cả mọi việc do ngươi làm có lẽ căn bản là không ai biết, nhưng ngươi lại vạn vạn lần không ngờ rằng khi ngươi cùng Tà Nhãn kình khí tương giao, Tà Nhãn đã nhận ra ngươi chính là người đêm đó đã đến tập kích người của Quỷ cốc tà điện chúng ta, hơn nữa ngươi còn là hắc ý nhân đã đánh trọng thương Tà Nhãn. Nhưng thật ra đêm đó có hai hắc y nhân cùng tiến vào chỗ ở của Quỷ cốc tà điện chúng ta tìm cơ hội đánh lén. một người trong đó thì ngay lúc ngươi rời đi, Quỷ Ảnh liền theo dõi, đồng thời cũng phát hiện hắc y nhân đó đang theo dõi ngươi, từ khi đó Quỷ Ảnh đã biết người đánh lén Tà Nhãn là một trong tứ đại trưởng lão của Thiên vương môn các ngươi rồi, chỉ là không thể xác định là người nào trong số đó mà thôi."

Dừng lại một lúc, Tà Tâm tiếp tục nói: "Còn Vạn Phù ngươi hiển nhiên là đã cảm giác không ổn khi ngươi cùng Tà Nhãn kình khí tương giao, cho nên ngươi căn bản là không để cho Tà Nhãn có cơ hội nói ra, nên đã sử dụng công lực chân chính mà ngươi đã ẩn dấu bao nhiêu năm qua, nhân cơ hội đó giết chết Tà Nhãn để diệt khẩu, chỉ có điều là ngươi không có nghĩ đến đòn trí mạng đó của ngươi đã không thể làm cho Tà Nhãn chết ngay lập tức, còn ta cũng từ chính miệng hắn trước khi chết biết được ngươi chính là hắc y nhân đã đánh hắn trọng thương trước đây."

" Không, Tà Nhãn huynh nói ra miệng chỉ chẳng qua là mấy cái tên liền bị Vạn Phù đột nhiên ra đòn nghiêm trọng."

Lúc này, Tà Binh đứng bên cạnh đột nhiên tiếp lời nói: " Chỉ bất quá Tà Nhãn mới nói ra tên của mấy người, còn chưa có nói xong, đã bị hắn đột nhiên bộc phát công lực ẩn dấu nhiều năm để ngăn cản, làm cho Tà Nhãn không kịp nói ra câu kế tiếp, ta lúc ấy còn đang kỳ quái mấy câu của Tà Nhãn là có ý gì, nguyên lai là phát hiện ra Vạn Phù chính là tên hắn y nhân đã đánh hắn trọng thương mấy ngày trước." Tà Binh nói, hai mắt lạnh lùng Vạn Phù căm hận, sắc mặt vốn đang tái nhợt lúc này có chút khởi sắc, nhưng có điều người khác nhìn thấy vẫn có thể nhận ra là thương thế của hắn vẫn còn rất nghiêm trọng, chẳng qua là hắn đang cố nén chịu.

Nghe thấy vậy, Vạn Phù chỉ thản nhiên nhìn Tà Tâm và Tà Binh hai người, không nói gì thêm, nhưng trong lòng hắn sát ý đột tăng, nhưng hắn vạn lần không dám ra tay, đương nhiên là hắn sẽ không ra tay.

Tất cả mọi người của Quỷ cốc tà điện sắc mặt đại biến nhìn Vạn Phù, nhất là Quỷ Diệt và Quỷ Ảnh hai người, bọn họ hiện đang cố nhớ lại thân hình của hắc y nhân đêm hôm đó và thân hình hiện giớ của Vạn Phù để so sánh, bọn họ thấy cực kỳ giống nhau, trong lòng đã xác định hắc y nhân kia chính là Vạn Phù, ánh mắt hắn ném về phía Vạn Phù không chỉ là lạnh, mà còn kèm theo một tia sát khí.

Lộ Kiến Bình và người của Thiên vương môn nghe vậy, không khỏi khẻ biến sắc mặt, ánh mắt nghi hoặc nhìn Vạn Phù một lúc rồi lại nhìn Tà Tâm và Tà Binh, trong lòng rõ ràng là đã có thêm chút lòng tin đối với lời nói của Tà Tâm và Tà Binh, không chỉ là tin tưởng, mà là bọn họ không thể không tin những lời nói đó, còn niềm tin đối với Vạn Phù trong họ vừa mới nhen nhóm nhất thời lại bị dao động, nhất là Thượng Trung Dân và Đỗ Thành hai người vốn đã có lòng nghi ngờ Vạn Phù đến lúc này lại càng hoài nghi nhiều hơn

." Vạn Phù, ngươi còn gì để nói không? Chẳng lẽ Tà Nhãn trước khi chết lại còn muốn vu khống hãm hại ngươi hay sao? Nếu ngươi nói là nguyên nhân dẫn đến trận đại chiến này giữa Quỷ cốc tà điện chúng ta cùng Thiên vương môn các người không phải do ngươi gây nên, ngươi trước hết hãy nói sao để thuyết phục được môn chủ và những người trong Thiên vương môn đi đã." Lúc này, Tà Vương lạnh lùng nhìn về phía Vạn Phù nói, trong ánh mắt sát khí càng rõ nét hơn.

Vạn Phù nhìn sang phía Lộ Kiến Bình và Thượng Trung Dân, Đỗ Thành, phát hiện bọn họ đều cũng chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lại hắn, trong lòng hắn cả kinh, biết bọn họ cũng đã hoài nghi, hắn lại lạnh lùng hướng về phía Tà Vương nói: "Cái này chỉ sợ là âm mưu của Quỷ cốc tà điện các ngươi đó, lời mà Tà Nhãn nói trước khi chết chúng ta đâu có ai được nghe, làm sao chúng ta biết là hắn đã nói cái gì, chỉ e là thuộc hạ của ngươi lòng dạ bất lương, muốn mượn cơ hội này ly gián, làm cho cừu hận giữa chúng ta ngày càng sâu thêm."

"Vạn Phù, ngươi đưng có ngậm máu phun người, Quỷ cốc tà điện chúng ta mặc dù bị coi là tà đạo môn phái, nhưng dù sao cũng là một đại phái trong chốn giang hồ, người trong hai phái chúng ta không có ai vô sỉ hẹn hạ như ngươi đâu, chẳng những đánh lén, mà còn ám sát người trong hai phái chúng ta nữa, lại còn ly gián quan hệ giữa chúng ta và Thiên vương môn các ngươi, người lòng dạ bất lương là ngươi chứ không phải ai khác!" Tà Vương vẫn không nói gì, Tà Tâm đứng bên giận dữ nói, hai mắt chớp động toé ra cường đại sát khí.

Dừng lại một lúc, Tà Tâm tiếp tục nói: "Hoài nghi ngươi sợ rằng không chỉ có chúng ta không thôi đâu, ngay cả Thượng đại trưởng lão và Đỗ nhị trưởng lão e rằng cũng sớm đã sinh ra nghi ngờ đối với ngươi rồi, nhị vị trưởng lão nói xem có đúng như thế hay không." Tà Tâm nói xong, hướng ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi nhìn Thượng Trung Dân và Đỗ Thành nói.

Nghe thấy vậy, Thượng Trung Dân và Đỗ Thành chỉ thản nhiên nhìn lại Tà Tâm, cũng không trả lời, bất quá sắc mặt bọn họ đã sớm nói cho mọi người đang có mặt là họ đã sinh lòng nghi ngờ Vạn Phù từ lâu.

" Hai vị trưởng lão, cách đây mấy đêm hẳn các ngươi có nghe được tiếng nổ lớn đó chứ, sợ rằng trong số những người trong các ngươi đã đi ra kiểm tra nhất định là không có Vạn Phù đúng không? Bởi vì khi đó hắn mới vừa đi vào phòng của hắn, căn bản là còn không kịp thay quần áo để cùng các ngươi xem xảy ra chuyện gì." Thấy hai người không nói lời nào, Tà Tâm lại hướng hai người nói.

" Làm sao ngươi biết? nói như vậy tiếng nổ đêm đó là tác phẩm của Quỷ cốc tà điện tạo thành sao?" Nghe thế, Thượng Trung Dân và Đỗ Thành không bảo nhau mà cùng gật đầu, còn Đỗ Thành kinh ngạc nói, bởi vì tiếng nổ đêm hôm đó đến nay vẫn làm họ thấy kì quái, lúc này Tà Tâm nói càng làm cho bọn họ nhớ lại là Vạn Phù không hề xuất hiện, mối nghi ngờ trong lòng họ đối với Vạn Phù càng lớn thêm lên.

Chương 414: Yết Khai Mê Đế (3) 

" Không sai, tiếng nổ phát sinh đêm đó đích xác là có liên quan đến Quỷ cốc tà điện." Nhìn biểu hiện của Thượng Trung Dân và Đỗ Thành hai người, trên mặt Tà Tâm lộ ra nụ cười lạnh lùng, gật đầu nói: "Ta vừa rồi đã nhắc tới người đêm đó tiến vào địa bàn của Quỷ cốc tà điện chúng ta tiến hành thâu tập người của Quỷ cốc tà điện là có hai người, một người trong đó chính là Vạn Phù, còn người kia chúng ta không thể nào biết được, hắn lại nhân cơ hội đánh lén Quỷ Thủ huynh, làm Quỷ Thủ huynh mất mạng, ngay sau đó hắn lại theo dõi Vạn Phù, chắc là muốn biết hắc ý nhân là người nào."

Dừng một lúc, Tà Tâm tiếp tục nói: "Còn Quỷ Ảnh huynh vẫn theo dõi hai người ở phía sau, với vó công và thân pháp của Quỷ Ảnh huynh, bọn họ đương nhiên là không thể phát hiện, cuối cùng nhìn thấy Vạn Phù tiến vào địa bàn của Thiên vương môn các ngươi. Lúc ấy, hắc y nhân kía nhìn thấy Vạn Phù tiến vào địa bàn của Thiên vương môn rồi liền muốn rời đi, Quỷ Ảnh huynh đương nhiên sẽ không để cho hắn dễ dàng rời đi như thế, nhân cơ hội hướng hắc y nhân đó ra tay, là muốn giết tên hắc y nhân báo thù cho Quỷ Thủ huynh, tiếng nổ đó là do kình khí của bọn họ tương giao phát ra, điều làm cho người ta không thể ngờ là mắt thấy tên hắc y nhân đó sắp bị Quỷ Ảnh huynh giết chết, lại bị một cao thủ đột nhiên xuất hiện cứu mang đi."

" Được rồi, không nói tới hắc y nhân đó nữa, cho dù tên Hắc y nhân đó là người phương nào, thì hắn cũng đã vì đắc tội với Quỷ cốc tà điện chúng ta mà trả giá đắt rồi. Bây giờ chúng ta giải quyết vấn đề chính của chúng ta, đó là giải quyết thủ phạm đã gây ra xung đột và cừu sát giữa ba phái, xử hắn tội đã àm cho ba phái chúng ta tổn thất thảm trọng." Tựa hồ không muốn nhắc lại hắc y nhân đã giết chết Quỷ Thủ, Tà Tâm đột nhiên lạnh lùng hướng về phía mọi người nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người không nói gì thêm, mà đổ dồn ánh mắt về phía Vạn Phù, vừa có sự phẫn nộ, vừa có sát khí lại vừa có cả sự nghi ngờ. Tất cả mọi người của Quỷ cốc tà điện đều tràn ngập sự phẫn nộ và sát khí. Đương nhiên, Tà Vương và Quỷ Vương cũng không ngoại lệ. Còn ánh mắt của Lộ Kiến Bình và các môn nhân của Thiên vương môn nhìn Vạn Phù đều lộ rõ một mối nghi hoặc rất lớn, đặc biệt là Thượng Trung Dân và Đỗ Thành hai người, đến lúc này bọn họ đã có thể xác định chính xác rằng Vạn Phù chính là người ly gián bọn họ, bọn họ trong mắt đã không chỉ có hoài nghi nữa mà còn có cả lửa giân đang cháy, một loại lửa giận không cách nào kiềm chế. Nói gì thì nói bọn họ cũng là cộng sự của nhau gần ba mươi năm rồi, đã thành lập mối quan hệ phi thường thân thiết, việc Vạn Phù ẩn dấu công lực bọn họ có thể giải thích, nhưng việc Vạn Phù mượn cơ hội lợi dụng, lừa gạt bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy đau trong lòng.

" Vạn huynh, ngươi bây giờ nói cho ta biết hắc y nhân có đúng là ngươi hay không? Tất cả mọi chuyện đã xảy ra có phải đều nằm trong kế hoạch của ngươi hay không? Nói cho cùng thì ngươi có mục đích gì?" Lúc này, Lộ Kiến Bình lạnh lùng quay sang phía Vạn Phù nói, mối hoài nghi trong mắt càng tăng.

Nghe vậy, Vạn Phù trong lòng cười khổ, hiểu hắn biết rằng lòng tin của mọi người đối với lời nói của Tà Tâm và Tà Binh đã được củng cố thêm nhiều rồi, muốn tiêu trừ sự hoài nghi của mọi người đối với hắn sẽ rất khó khăn, nhất là Lộ Kiến Bình, một khi lão đã thật sự sinh ra nghi ngờ đối với hắn, lão sẽ không thể dễ dàng bỏ quá đâu. Dù vậy, Vạn Phù vẫn còn cường biện nói: "Môn chủ, chẳng lẽ ngay cả người cũng thà tin lời người ngoài hơn là tin lời của thuộc hạ nói sao? hơn nữa những người này còn là cừu địch của chúng ta, nếu thật sự là như thế thuộc hạ cảm thấy rất đau lòng."

Nghe Vạn Phù nói, sắc mặt Lộ Kiến Bình càng phát lạnh, nhìn Vạn Phù một cách lạnh lùng. Chỉ có điều không chờ hắn mở miệng, Vạn Phù đã lạnh lùng tiếp tục nói: "Tà Tâm, kế ly gián của các ngươi đã đạt được mục đích rồi đó, có phải các ngươi cảm thấy rất hài lòng hay không? Cho dù như thế, Quỷ cốc tà điện các ngươi cũng đưng có mơ tưởng chiếm được lợi ích gì đâu, cho dù Vạn Phù ta bị môn chủ hiểu lầm, bị tất cả huynh đệ của Thiên| vương hiểu lầm, ta cũng phải báo thù Quỷ cốc tà điện các ngươi."

" Vạn Phù, không ngờ ngươi còn có thể cường biện." Tà Tâm nói không chút giận dữ, Quỷ Thủ đứng gần đó vốn vẫn không nói gì bây giờ mới lạnh lùng lên tiếng: "Nếu ngươi nói là chúng ta đổ oan cho ngươi, vậy ngươi giải thích thế nào về hành động đột nhiên sử dụng công lực ngươi đã phải ẩn dấu nhiều năm để giết Tà Nhãn diệt khẩu đây, đêm đó khi phát sinh ra tiếng nổ lớn, những người khác cũng không hề nhìn thấy ngươi đi ra xem xét, vậy ngươi giải thích thế nào về sự vắng mặt bất thường đó?"

" Vạn huynh." Lộ Kiến Bình đột nhiên hướng Vạn Phù nói: "Nếu ngươi có thể giải thích rõ ràng để cho mọi người có thể gạt bỏ hết đi sự nghi ngờ đối với ngươi, Bổn môn chủ và các đệ tử trong môn phái sẽ không tin ngươi chính là thủ phạm đã ly gián chúng ta nữa, chúng ta Thiên vương môn cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ địch nào của chúng ta và cả những người đã đổ oan cho ngươi, nhưng nếu ngươi không thể đem mối nghi ngờ này giải thích cho rõ ràng, tiêu trừ sự nghi ngờ trong lòng bổn môn chủ và các đệ tử trong bản phái, thì bổn môn chủ sẽ không thể không tin ngươi chính là tên thủ phạm đã ở trong tối ly gián, làm cho ba phái chúng ta phải xung đột chém giết lẫn nhau, tổn thất rất nhiều cao thủ của Thiên vương môn, nếu quả là như thế, Bổn môn chủ và cả Thiên vương môn cũng sẽ không buông tha cho ngươi được, ta tin rằng về điểm này ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết." nói xong, bình thản nhìn Vạn Phù, sự hoài nghi trong mắt chẳng những không có giảm bớt mà ngược lại vì sự chần chờ của Vạn Phù và lời nói của Quỷ Vương mà đại tăng.

Lần lượt nhìn từ Lộ Kiến Bình, Thượng Trung Dân, Đỗ Thành, Tần Sóc và Hoàng Thiên Phú mấy người, rồi nhìn đến Quỷ Vương, Tà Vương và tất cả mọi người bên Quỷ cốc tà điện, Vạn Phù nói: "Ta sở dĩ đột nhiên sử dụng đến công lực mà ta đã mất công ẩn dấu nhiều năm qua, cũng không phải là vì muốn giết Tà Nhãn diệt khẩu, mà là hắn cùng với Tà Binh liên thủ làm cho ta nhất thời không cách nào chống đỡ nổi, không thể toàn lực xuất thủ, ngoài ra ta còn rất giận vì bị Tà Nhãn đánh lén, nên ta đã sát khí mà giết hắn. Còn về chuyện tiếng nổ đêm đó ta đương nhiên là có nghe thấy, chỉ bất quá lúc đó là lúc ta đang luyện công đến lúc khẩn yếu quan đầu, không thể đi ra ngoài xem xét, hơn nữa, gần nhất đây Lâm Châu thành tụ tập nhiều cao thủ như vậy, chuyện ngẫu nhiên xảy ra đánh nhau cũng là hiện tượng bình thường thôi, ta cần gì phải để ý tới những chuyện vô nghĩa đó chứ, chỉ là không có đi xem xét, cũng khiến cho các ngươi hoài nghi và đoán già đoán non, rồi các ngươi kết luận Vạn Phù ta là nào là ly gián, nào là gây xung đột, thị phi, cừu sát, thật sự là làm cho Vạn Phù ta quá thất vọng và đau lòng a." Nói xong, lơ đãng liếc mắt sang phía Thượng Trung Dân và Đỗ Thành một cái.

Nghe vậy, Thượng Trung Dân và Đỗ Thành đều ngẩn tò te, sau đó lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Vạn Phù nhìn lướt qua, hai người trong lòng một trận nghi hoặc, lúc ấy bọn họ cũng chỉ là cảm giác được sự khác thường của Vạn Phù mà thôi, cũng không có chứng cớ gì xác thực cả, cũng không ai tận mắt nhìn thấy Vạn Phù hắn mới từ bên ngoài trở về cả, nếu thật sự như lời Vạn Phù dã nói là hắn đang luyện công đến lúc khẩn yếu quan đầu, không thể đi ra ngoài xem xét, điều này cũng không phải là không có khả năng, làm cho sự suy đoán trong lòng hai người có chút dao động.

." Vạn Phù, lời giải thích của ngươi thật sự làm cho người ta quá thất vọng rồi, ta tưởng rằng ngươi sẽ vin ra vô vàn lý do để biện hộ cho sự lừa gạt mọi người của ngươi, nhưng lại không ngờ ngươi lại lấy cái lý do đó mà thuyết phục mọi người." Tà Vương, Quỷ Vương và Lộ Kiến Bình vẫn không nói gì, thì Tà Binh cười lạnh nói: "Vừa rồi rõ ràng ngươi rất dễ dàng thoát khỏi sự vây công của ta cùng với Tà Nhãn huynh, vậy mà ngươi còn mặt dày nói là do bị chúng ta vây công công kích đến nỗi không thể chống đỡ được, thật sự là buồn cười, còn nữa, khi Tà Nhãn huynh vừa nói ra mấy cái tên thì ngươi bỗng nhiên hiển lộ ra công lực mà ngươi đã ẩn dấu nhiều năm lao tới giết chết Tà Nhãn để diệt khẩu, không cần phải nói cũng biết là ngươi nhất định có mục đích bất khả cáo nhân, nếu không thì ngươi chắc chắn cũng sẽ không đột nhiên phải sử dụng võ công mà ngươi đã tốn bao tâm huyết để ẩn dấu lâu như vậy ra đâu."

" Sợ rằng ngay cả lúc phát sinh ra tiếng nổ đếm đó cũng không phải là ngươi đang luyện công đến thời điểm khẩn yếu quan đầu đâu, mà là đang phải áp chế đang bốc lên sau khi người cùng với Tà Nhãn huynh đấu nội lực, bởi vì ngươi biết Quỷ Ảnh đang ở gần đó, sợ bị huynh ấy gặp phải, sợ không kịp áp chế khí huyết đang bốc lên." Dừng lại một lúc, Tà Binh lại lạnh lùng lên tiếng.

Nghe vậy, Vạn Phù cũng không có nói thêm lời nào, cũng chỉ lạnh lùng nhìn Tà Binh.

" Vạn Phù, ngươi hay thành thật nói ra đi, lời giải thích vừa rồi của ngươi căn bản không có khả năng làm cho mọi người tin tưởng được đâu, ngược lại chỉ có thể làm cho mọi người càng thêm hoài nghi ngươi mà thôi." Tà Vương thấy Vạn Phù không nói lời nào, không khỏi lạnh lùng mở miệng nói.

Vạn phù vẫn không nói gì, chỉ là ném ánh mắt nhìn về phía môn chủ của mình là Lộ Kiến Bình và Thượng Trung Dân cùng những người khác, quả nhiên là nhìn thấy vẻ hoài nghi của mọi người dành cho hắn, Thượng Trung Dân và Đỗ Thành hai người trong lòng vừa có chút dao động, vừa rồi nghe Tà Binh và Tà Vương nói, lại sinh ra mối nghi ngờ lớn hơn đối với Vạn Phù.

" Môn chủ, Thượng huynh, Đỗ huynh, Tần huynh, Hoàng huynh chẳng lẽ ngay cả các vị cũng không tin lời giải thích của tại hạ hay sao?"

Nhìn vẻ mặt đó của mấy người, trong lòng Vạn Phù càng cười khổ mãi không thôi, hắn biết rằng không thế giấu diếm thêm được nữa rồi, nhưng hắn vẫn cố tình cố gắng thêm một lần cuối cùng nữa.

Nghe vậy, Thượng Trung Dân, Dỗ Thành, Tần Sóc và Hoàng Thiên Phú bốn người đều cũng không nói gì, nhưng trong mắt thần sắc và sự nghi ngờ trên mặt cũng không hề giảm bớt, rõ ràng là đã sinh ra mối nghi ngờ không thể xoá bỏ đối với Vạn Phù rồi, thậm chí là đã không còn tin vào Vạn Phù nữa, nhất là Thượng Trung Dân và Đỗ Thành hai người, ánh mắt mà bọn họ nhìn về phía Vạn Phù đã không chỉ là hoài nghi đơn thuần nữa, mà còn không tin ngay cả lời nới của Vạn Phù.

Thấy thế, sắc mặt của Vạn Phù nhất thời biến thành lạnh như băng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Lộ Kiến Bình. Còn Lộ Kiến Bình lúc này cũng lạnh lùng nhìn lại hắn, sự hoài nghi đã hiện rất rõ ràng trên mặt lão, tựa hồ đã không còn chút lòng tin nào đối với những lời Vạn Phù vừa nói." Không phải Bổn môn chủ và mọi người không tin ngươi, mà là lời giải thích của làm cho chúng ta không cách nào có thể đồng tình được, chúng ta không thể từ lời giải thích đó mà nhìn ra sự trong sạch của ngươi như lơi người vừa nói, trừ phi ngươi có thể tìm được lý do nào đó để giải thích cho chúng ta một lần nữa tin tưởng con người của ngươi." Lộ Kiến Bình nhìn Vạn Phù, đột nhiên lãnh đạm lên tiếng: "Nếu không, chúng ta không thể tin lời giải thích đó của ngươi đâu."

" Được! được! được!" Vạn Phù gật đầu, liên tiếp nói ra ba chữ "được", Sắc mặt chẳng những biến lãnh, mà còn lộ ra một tia sắc mặt giận dữ, lạnh lùng quay về phía Lộ Kiến Bình và Thượng Trung Dân nói: "Nếu ngay cả các ngươi cũng đều không tin ta nưa, xem ra ta cũng không cần gì phải giấu diếm nữa."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn bằng ánh mắt quái dị đến cực điểm. Vạn Phù đột nhiên dừng lại một lúc, cười lạnh nói: "Không sai, Hắc y nhân đã đánh Tà Nhãn trọng thương chính là ta, tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây cũng đều là do ta gây ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh