Chương 1: Hai ngón tay và ba ngón chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã tờ mờ sáng, mặt trời cũng dần ló rạng ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng chiếc lá, lướt qua những hạt sương sớm khiến cho chúng trong long lanh, ánh lên như màu của cầu vồng. Khung cảnh bình dị của một căn nhà cấp bốn cũng dần dần hiện ra, cảnh vật thật tĩnh lặng và yên bình đến lạ.

- Diệp Anh ơi dậy đi học nào con!

Một bé gái nhỏ nhắn, xinh xắn chạy lon ton ra sân theo lời mẹ. Đó là Diệp Anh dù chỉ mới năm tuổi nhưng rất ngoan ngoãn và nghe lời. Đây chỉ là một căn nhà đơn sơ, nom có vẻ thiếu thốn nhưng nó lại được sưởi ấm bằng những trái tim rực cháy, bằng tình cảm của một gia đình bé nhỏ.

 Bố cô là thợ hồ, mẹ là nông dân quanh năm họ "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời". Những vết tích của sự lam lũ đó cũng in hằn trên cơ thể của họ. Bù lại họ có được một cô con gái xinh xắn, đáng yêu, rất hiếu thảo. Con bé năm nay mới lên năm nhưng lại rất hiểu chuyện. Cho nên dù có vất vả như thế nào chỉ cần ngắm nhìn nụ cười của cô con gái nhỉ bé nỗi phiền muộn trong học cũng cứ thế mà tan biến đi.

- Diệp Anh ơi xong chưa ra anh đèo đi học nào. 

Con bé ríu ra ríu ba chân bốn cẳng mà chạy ra cổng mặc kệ bố mẹ dặn chạy chậm thôi. Như mọi hôm anh họ sẽ đèo cô đi học, anh hơn cô năm tuổi lận, rất là hết mực cưng chiều và yêu thương cô em gái nhỏ nhắn này.

Con bé đã xếp cho anh vị trí thứ hai sau bố và mẹ vào danh sách những người yêu quý nhất của nó. Vì anh họ rất yêu thương nó nên nó hay nũng nịu, vòi quà anh lắm. Anh họ chính là thần tượng trong lòng nó, nó khen anh đẹp trai như mấy anh diễn viên hàn quốc được thấy ở trên ti vi.

Anh bế nó lên xe đạp rồi bảo nó ôm lấy eo anh, cứ thế anh đèo nó đi qua bao nhiêu là cánh đồng, gió mát và mùi thơm thơm của lúa chín buổi sáng phả vào trong mũi nó, nó mới tấm tắc khen.

- Anh ơi, gió mát quá, từ nay ngày anh cũng phải chở Diệp Anh đi học nha.

- Thế Diệp Anh không định lớn nữa hả?

- Diệp Anh lớn rồi anh Đăng có chở em đi học nữa không, nếu không thì em không muốn lớn đâu.

- Dù Diệp Anh có lớn hay là Diệp Anh già đi thì chỗ trống ở xe đạp sau này vẫn luôn là của Diệp Anh.

Thế là hai anh em cứ nói hết cái này sang cái nọ, anh Đăng năm nay học lớp năm trường của anh cũng kế bên trường của cô nên lúc nào anh cũng đèo cô đi học, rồi đèo cô về, trong mắt anh Diệp Anh giống như cô em gái bé nhỏ mà mình có trách nhiệm và bổn phận cần bảo vệ vậy.

Bố mẹ cô cũng rất quý anh vì hiếm có đứa con trai nào trạc tuổi anh mà hiểu chuyện, có hiếu với bố mẹ, hay giúp đỡ mọi người lại thêm thành tích học tập tốt như vậy. Mẹ anh vất vả bao năm nay nuôi nấng anh như thế đúng là rất xứng đáng. Bố anh mất cũng đã lâu nên sự khó khăn ấy lại gấp bội có đứa con như anh mà chị ấy rất tự hào mà khoe với mọi người.

Trời cũng đã gần trưa mùi thơm việc xào nấu thức ăn cũng tỏa ra ngào ngạt, bố cô đang phụ mẹ nấu ăn, cô cũng tò mò mà xem ké, đoạn cô nói:

- Chiều nay anh Đăng đưa con đi chơi nha bố mẹ.

Chỉ cần nói đi với anh Đăng, bố mẹ cô hoàn toàn đồng ý, cô biết rõ cô yêu quý người anh họ này như thế nào và cũng chỉ có anh mới chiều được cô thôi.

Hơn ba giờ chiều anh đã đến nhà cô xin phép bố mẹ đưa cô đi chơi, đó chính là bãi cỏ trống ở phía cây đa cổ thụ của làng, đây cũng được xem như là chỗ bí mật. Một lần anh tình cờ phát hiện được chỗ này, vừa rộng rãi, thoáng mát vừa ít người cho nên mỗi lần anh đều đèo cô đến đây chơi.

- Anh Đăng ơi, bầu trời ở trên kia cao lắm đúng không, anh có kéo được những đám mây đó xuống cho em không?

- Làm sao mà kéo mây được chứ, Diệp Anh ngốc!

 - Anh phì cười.

- Thì ra anh Đăng không giỏi như mọi người vẫn hay nói. Cô bĩu môi tỏ vẻ thất vọng.

- Khi nào em lên mười tám tuổi ảnh sẽ kéo mây xuống tặng em, được chưa nào?

- Tại sao phải đợi đến lúc đấy ạ? Cô ngây người.

- Vì bạn ấy chỉ chơi với những đã trưởng thành rồi.

- Dạ vâng, vậy là khi nào em đếm hết hai bàn tay với ba ngón chân nữa là được rồi.

Cuộc sống bình dị cứ thế trôi qua, ngày qua ngày tháng qua tháng, ấn tượng về người anh họ hoàn hảo của cô vẫn vẹn nguyên như lúc lên năm.

Trong mắt cô gái bé nhỏ ấy, anh họ là người ân cần, dịu dàng nhất mà cô từng biết. Đó không chỉ là người anh mà còn là người bạn chia sẻ, an ủi và quan tâm cô nhất. Hình như cô chưa bao giờ thấy anh họ nổi giận, bực tức, dù có chuyện gì xảy ra vẫn chính là dùng nụ cười ấy để đối diện.

Anh họ dạy cô rất nhiều thứ, giải đáp cho mọi thắc mắc có lẽ trong mắt cô kiến thức của anh họ còn rộng lớn hơn cả bầu trời bao la ấy, nụ cười của anh còn chói chang hơn cả ánh mặt trời kia.

Còn trong mắt anh Diệp Anh cũng chỉ mãi là cô gái bé nhỏ mà anh cần phải bảo vệ. Diệp Anh như một tờ giấy trắng ngây thơ, hồn nhiên, anh muốn Diệp Anh phải được tận hưởng những điều tốt đẹp nhất, anh không mong Diệp Anh trở nên xuất chúng hơn người chỉ cần làm một người bình thường có một cuộc sống anh yên, thế là đủ rồi.

Nhưng mà cuộc sống vốn dĩ không bằng phẳng và suôn sẻ. Ai rồi cũng sẽ gặp phải những bất trắc, những trở ngại, thử thách trên đường đời. Chúng ta rồi cũng sẽ trưởng thành không thể mãi là những đứa trẻ ngây thơ vô lo, vô nghĩ.

Cứ thế khi cô đã bằng tuổi anh thì anh cũng đã bước chân vào cánh cổng trường cấp ba nhưng thứ tình cảm đó chưa bao giờ thay đổi, vẫn là anh đèo cô đi học vẫn là những buổi chiều đến chỗ bí mật đó, chỉ có một điều thay đổi là cô chỉ cần đến hết tám ngón tay nữa thôi là anh sẽ kéo mấy xuống cho cô. Cô giờ cũng đã đủ hiểu điều đó là vô lí nhưng cô tin rằng đó không chỉ là lời hứa suông của anh, chắc chắn anh sẽ cho cô một bất ngờ. Cô có thể đợi nhưng anh có lẽ sẽ không thực hiện được lời hứa đó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro