Chương 7: Tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè ở đây thật mát mẻ cô đi bộ trên đường đi làm về, cứ xa xa lại có mấy cặp đôi dắt tay nhau đi chơi đột nhiên cô cũng muốn biết cảm giác nó như thế nào? Có quá nhiều việc nên cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó chỉ có lo cho việc học và kiếm tiền vậy thôi vậy liệu sau này cô kiếm được tiền rồi sẽ như thế nào nhỉ? Cô không có cơ hội mà báo hiếu cho cha mẹ nữa rồi.

Vừa mới đây người dì mười mấy năm không gặp cũng đột nhiên xuất hiện và muốn nói chuyện với cô làm cho cô suýt nhầm là một quý bà nào đó. Dì đã nói toàn bộ những việc xảy ra năm đó cho cô biết hóa ra là anh họ bị bệnh vậy mà cô còn tưởng anh vô tâm bỏ rơi cô. Anh cũng vật lộn với cuộc sống ở đây có khác gì cô đâu, cô thấy bản thân mình rất có lỗi vậy mà ngờ nghệch trách mắng anh. Nhưng cũng tại sao anh đến giờ vẫn không chịu nó anh còn ngốc hơn cô nữa sao. Hôm đó cô đã mắng anh thậm tệ như vậy còn hại anh đứng dưới mưa mấy tiếng liền giờ đây cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

- Diệp Anh!

Lời vừa dứt cả tấm thân to lớn bổ nhào vào người cô.

- Anh Đăng, anh làm sao vậy, anh uống rượu đấy à?

Mùi rượu nồng nặc tỏa ra trên người anh còn thêm giọng nói khàn khàn có phả hơi ấm nóng vào vai cô.

- Diệp Anh anh thật sự sai rồi... anh sai rồi hãy tha lỗi cho anh...

Anh nói mà có chút mếu máo, cô nghĩ rằng người xin lỗi có lẽ là cô cô đã không hề hay biết về bệnh tình của anh mà cứ để anh âm thầm chịu đựng như vậy.

- Nhà anh ở đâu em đưa anh về?

Nói rồi cô bắt vội một chiếc taxi đưa anh về chung cư khó khăn lắm cô mới đỡ nỗi cái thân hình to lớn kia.

- Mật khẩu là gì?

- Sinh nhật em.

Cái gì cô không nghe nhầm chứ? Nhưng đó đúng là sự thật lòng cô đọt nhiên xuất hiện một cảm giác vui sướng. Cô lôi anh vào trong giường nhìn căn phòng thật lãnh lẽo, u ám và tối tăm. Cô cởi bỏ áo ngoài và giày cho anh còn cẩn thận giặt khăn lau mặt. Xong rồi cô ngồi bên mép giường nhìn kĩ người anh họ của mình " anh ấy vẫn vô cùng đẹp trai, từng góc cạnh vô cùng hoàn hảo đặc biệt là làn da của anh thật khiến cô ghen tị" thế rồi không tự chủ được mà cô đưa tay lên má anh cảm giác thật mềm và ấp, đột nhiên anh chụp lấy tay cô rồi kéo người cô xuống nằm ngay trên ngực mình.

- Diệp Anh... Diệp Anh hãy tha lỗi cho anh.

Bị hành động của anh làm cho bất ngờ tim cô cứ thế mà đập thình thịch một cảm giác tỗi cũng xuất hiện.

- Mày làm cái gì vậy đó là anh họ của mày mà.

Sáng ngày hôm sau nhận thấy những ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt mình qua chiếc cửa sổ, anh dụi dụi mắt ngồi dậy trong cơn đau đầu. Đó là những lần hiếm hoi uống rượu và có lẽ cũng lần đầu anh say chỉ có rượu có thể mới làm bớt đi nỗi muộn phiền trong anh. Anh đang cố nhớ lại những gì xảy ra thì một mùi thơm bay thẳng vào mũi anh anh có bám vào tường và men xuống căn bếp nhỏ. Bóng dáng nhỏ bé của cô đang nấu ăn ở bếp làm anh như bừng tỉnh anh cố dịu mặt xem có phải mình nhìn nhầm không, không sai cô vẫn ở đó.

Cứ thế anh chạy lại dành cho cô một cái ôm từ phía sau.

- Diệp Anh có phải là em thật không?

Cô giật bắn mình rồi đẩy anh ra biểu cảm đột nhiên có chút ngại ngùng.

- Anh vào đánh răng đi rồi ra ăn cháo.

Thế là anh vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô, vừa đánh răng anh mới nghĩ ra được tối qua là cô đưa anh về. Anh tiến lại bàn ăn ngồi xuống quan sát rồi hỏi cô.

- Tối anh là em đưa anh về sao? Anh xin lỗi do anh say quá nên...

- Anh ăn nhiều vào chắc là anh chưa ăn uống gì.

- Diệp Anh à hãy tha...

- Được! Anh ăn đi.

- Em nói gì, thật không?

- Tôi có đùa anh bao giờ chưa.

Cũng không biết tại sao cô lại đột nhiên tha thứ nhưng cậu vô cùng vui sướng không nói gì thêm chỉ lẳng lặng ăn cháo nói nữa sợ cô đổi ý mất.

Sau khi dọn dẹp xong, cô có ý chuẩn bị đi về anh liền hỏi.

- Vậy tụi mình có thể bình thường như trước đây được không, trưa nay anh dẫn em đi ăn.

- Tại sao anh không nói cho em là anh bị bệnh?

- Sao...sao em lại biết chuyện đó?

- Tại sao anh lại âm thầm chịu đựng như thế mà không chịu nói hả đồ ngốc.

- Anh sợ Diệp Anh lo lắng, anh nghĩ bệnh của anh cũng không chữa được anh sợ em buồn.

Lừa anh vừa dứt cô đã chạy đến ôm lấy anh và khóc lên như một đứa trẻ.

- Anh có biết khi anh đi em đã buồn lắm không, em rất hận anh, từ nay không được dấu em chuyện gì nữa biết chưa?

- Biết rồi Diệp Anh bé nhỏ của anh. Anh ôm lại cô.

Khóc một hồi cô mới đẩy anh ra tỏ vẻ ngại ngùng anh còn bảo hồi nhỏ chả vậy suốt sao nay tỏ vẻ thẹn thùng, cô nói nay em đã lớn nên khác rồi.

- Mà anh hỏi em cái tên hôm trước đưa em về nhà là thằng nào?

- Bạn trai của em?

- Cái gì? Diệp Anh anh không phép em có bạn trai.

- Tại sao chứ, hả, anh nói xem, em đùa thua đó là bạn học cùng lớp của em thôi.

Chỉ chờ có thể anh mới nở ngay với cô một nụ cười, có nên nói mình không phải anh họ ruột của cô ấy luôn không nhỉ hay để qua vào hôm đã.

- Thôi em về đây, anh nghỉ ngơi thêm đi.

Nhưng cậu nào đâu có nghỉ thêm con người ham công tiếc việc như cậu là lại lao đầu đến bệnh viện ngay.

Diệp Anh mệt mỏi về nhà cả đêm qua cô cứ ngồi trực bên người anh sợ anh có chuyện gì.

- Mày đi đâu mà tao gọi mãi không được.

Lúc này cô mới mở điện thoại ra không còn miếng pin nào.

- Tao xin lỗi điện thoại hết pin. Thực ra tao.... Cô kể lại sự việc cho Tuyết nghe.

- Trời ơi anh em nhà mày đang đóng phim đấy à? Cẩu huyết quá đó. Mà tao nói thật tao cảm thấy anh họ mày đối với mày không như em gái đâu.

- Ý mày là sao, tụi tao không là anh em thì là gì?

- Hình như ổng thích mày.

- Mày điên à, tụi tao là anh em sao có chuyện vô lí đó xảy ra được.

- Chắc do tao nhầm thôi, linh cảm của tao nói vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro