anh la tat ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

-Con sẽ không nói gì nếu cha làm chủ Bar M cho dù cha không thích Thật chẳng công bằng tý nào . Nếu Tyler ở đây, chắc cha sẽ cho anh ấy quản lý nó.

-Tyler trưởng thành rồi, còn con chỉ mới 17 tuổi, Casey à

-Anh ấy hơn con mỗi một tuổi, và ở tuổI 17 của con, nhiều đứa chẳng đã có chồng con và làm chủ gia đình rồi đấy sao? Nhưng thực ra, vấn đề chỉ vì con ... là con gái? Nếu đúng vậy, con thề sẽ không thèm nói chuyện với cha nữa

-Suy nghĩ hay ho nhỉ?

Bà Courney Straton quan sát ông chồng và đứa con gái duy nhất cùng đang giận dữ . Bà cố ý buông tiếng thở dài với hy vọng thu hút được sự chú ý của họ. Nhưng không kết quả gì. Không khí càng lúc càng gay gắt hơn. Khi Chandos và Casey tranh luận, sự

khôn của ông bố và cái ngoan của cô con dường như không còn nữa . Bà nghĩ, có lẽ họ

không hề biết bà đang có mặt trong phòng.

Trước đấy hai cha con đã từng nói nhiều về chuyện này, nhưng chưa bao giờ lại nặng nề như hôm nay. Sau khi ông cụ Fletcher Straton qua đời, vào năm ngoái, quyết định cuối cùng về trang trại Bar M vẫn là một dấu hỏi. Rõ ràng nó thuộc về ông Chandos, nhưng cụ Fletcher hiểu rõ con trai mình nên đã thêm vào di chúc một điều khoản: Nếu Chandos từ chối thừa kế, trang trại Bar M sẽ được chia đều cho ba cháu nội. Hai trang trại Bar M và K.C. nối liền nhau tạo thành một vùng đất rộng lớn ở bang Texas này. Vì chúng thuộc về hai cha con; ông Chandos và cụ Fletcher, nên dân địa phương đều cho rằng đó chỉ là một. Chỉ riêng hai cha con lại không nghĩ vậy. Ngay cả khi cụ

Fletcher đã mất, Chandos vẫn nhất định không sáp nhập Bar M và K.C. vào với nhau. Song vậy cũng không có nghĩa là ông sẽ cho phép con gái mình quản lý nó. Chandos đang rất tức giận, còn Casey cũng nhất định không thua. Nàng vẫn nói, bắt chấp hậu quả.

àng giống cha cả về hình dáng lẫn tính tình. Anh trai nàng, Tyler-18 tuổi và cậu em Dillon-14, đều có mái tóc vàng, riêng Casey tóc đen tuyền và cao khoảng 1m70. Nàng là cô gái cao nhất vùng này.

Duy có đôi mắt là Casey thừa hưởng từ mẹ. Chúng rất đặc biệt, hệt như hai viên ngọc màu hổ phách, sáng ngời, dịu dàng. Đối với cư dân miền Tây, nàng là mẫu phụ nữ

chuẩn mực tuy có hơi muộn chuyện chồng con, vì nơi đây, các cô gái thường lấy chồng rất sớm.

Nếu như tính tình điềm đạm, nhẹ nhàng hơn thì Casey sẽ là một cô gái vừa xinh đẹp vừa đầy nữ tính. Có điều, nàng không bao giờ chịu ở yên. Dù đứng hay ngồi nàng đều luôn ngọ nguậy, khoa chân múa tay khi nói chuyện, thích chạy nhảy hoặc sải những bước chân dài, như đàn ông. Còn trong lúc nàng trầm lặng, suy tư người ta sẽ thấy rõ

đôi mắt mở to dễ thương, làn da mịn màng rám nắng, sống mũi cao thanh tú. Đôi lông mày hơi dày, vầng trán bướng bỉnh giống cha, lưỡng quyền hơi cao, nhưng những nét này không dễ nhận ra. Điểm mạnh nhất ở nàng và cũng là điểm giống ông Chandos nhất, chính là khả năng che giấu cảm xúc. Vì thế không dễ biết nàng đang thực sự nghĩ

hoặc cảm nhận điều gì. Casey còn là một cô gái khôn ngoan. Khi làm việc gì, nàng thường tìm mọi cách để đạt được kết quả như mong muốn.

Gào thét mãi không ăn thua, nàng chuyển sang giọng nhỏ nhẹ:

-Nhưng trang trại Bar M vẫn cần có người quản lý chứ cha?

-Ông Sawtooth đang làm việc đó rất tốt đấy thôi.

-Nhưng ông ấy đã 67 rồi. Lẽ ra ông ấy phải được nghỉ ngơi sau khi ông nội mất. Ông Sawtooth chỉ đồng ý trông coi trang trại Bar M cho tới khi cha tìm được người thay thế. Nhưng tìm đâu ra một người sẵn sàng chịu trách nhiệm mà không đòi hưởng nửa số lợi nhuận trong khi chính cha lại từ chối gánh vác nó.

-Ở đây cha đã có đủ thứ chuyện đau đầu rồi. Cha không thể một mình gánh vác cả hai cùng một lúc...

-Nhưng con có thể làm được. Cha biết rõ điều đó mà. Một phần ba Bar M sẽ thuộc về

con nên con có quyền...

-Con chưa đủ 18, Casey à...

-Con muốn biết 18 tuổi để làm gì cơ chứ? Và cũng chỉ còn vài tháng nữa con sẽ tròn 18, con...

-Điều cần thiết với con lúc này là nên nghĩ đến chuyện lấy chồng và bắt đầu cuộc sống cuả chính mình. Và sẽ không thể làm được điều đó nếu con nhận quản lý trang trại.

-Lấy chồng!-Cô gái khịt khịt mũi-Chỉ một vài năm thôi mà cha, chỉ đến khi anh Tyler tốt nghiệp trường đại học thôi. Cha cũng đã biết khả năng của con. Chính những cha dạy con tất cả mà. Con biết cách quản lý, biết cách...

-Đó chính là sai lầm lớn nhất cuả cha đấy-ông Chandos lầu bầu.

-Không, không phải thế-bà Courtney cuối cùng cũng lên tiếng-Anh muốn con gái có thể

xứ lý được mọi tình huống khi chúng ta không ở gần để giúp đỡ nó.

-Chính xác đấy-ông Chandos nói-Chỉ khi nào chúng ta không ở bên nó thôi.

-Nhưng con muốn làm việc này. Vậy cha hãy nói rõ lý do con không nên đi.

-Con không hiểu ư?-ông Chandos cau mày-40 gã chăn bò ở trang trại đó đời nào chịu tuân lệnh một cô gái trẻ. Vả lại, đây cũng là thời điểm thích hợp để con tìm lấy một tấm chồng. Con sẽ không tìm được ai nếu như luôn chúi mũi vào việc tính toán thu chi cuả

trang trại, ngày nào cũng ướt đẫm mồ hôi và bẩn thỉu.

Casey giận dữ.

-Lại lấy chồng-nàng nói với giọng giễu cợt-Suốt hai năm qua, quanh vùng này làm gì

có anh chàng nào xứng đáng lọt vào mắt con. Hay cha muốn con cưới bất cứ ai? Nếu vậy, có đến cả tá đàn ông phù hợp đấy. Ngày mai con sẽ kiếm một sợi dây thừng, nếu như đó là cái cần đến để...

-Bỏ cái kiểu đùa vô duyên ấy đi.

-Con nói hoàn toàn nghiêm túc đấy-Casey khẳng định-Cha sẽ cho phép chồng con quản lý Bar M chứ? Điều đó hoàn toàn hợp lý mà. Được rồi, con sẽ có ngay một chàng rể cho cha, không muộn hơn...

-Không, con không thể lấy chồng chỉ để giúp đỡ con trong việc tính toán sổ sách, trong...

-Vậy mà con đã tự làm việc đó một mình, suốt mấy tháng nay đấy cha. Có lẽ cha không biết ông Sawtooth sắp quỵ đến nơi rồi. Ông ấy luôn bị đau đầu và mệt mỏi vì phải gắng sức kiểm tra sổ sách.

Đến lượt ông Chandos đỏ mặt giận dữ:

-Tại sao không một ai nói cho tôi biết việc này nhỉ?

-Có lẽ vì mỗi khi ông Sawtooth đến đây tìm cha thì cha lại đang ở đâu đó. Hay có lẽ vì

cha không thèm đặt chân đến Bar M để phát hiện ra điều này. Hoặc vì cha chẳng muốn quan tâm gì tới nó. Dù ông nội đã qua đời nhưng cha vẫn cảm thấy khó chịu với những kỷ niệm về ông.

2

-Casey!-ba Courtney kinh hoàng kêu lên.

Mặt Casey tái nhợt. Nàng biết mình đã đi quá xa và vội vàng bỏ chạy trước khi cha kịp nổi giận.

Bà Courtney cố thuyết phục chồng rằng do Casey bồng bột chứ thật sự không định nói ra những lời như vậy. Nhưng ông chỉ mím chặt môi bước đi, bỏ lại bà một mình trong phòng. Ông đi về khu chuồng ngựa sau nhà, còn Casey thì đã chạy ra đằng cổng trước.

Thật tồi tệ, lẽ ra ông không nên để cho cuộc tranh cãi kết thúc như vậy. Nói ra những lời đó hẳn Casey cũng cảm thấy có lỗi nhưng nó phải nói bởi muốn thay đổi suy nghĩ cuả

ông. Lẽ ra ông nên giải thích cho nó biết là ông không muốn thấy cô gái bị tổn thương nếu gặp thất bại, mà theo ông, thất bại dường như cầm chắc.

Những nhân công ở Bar M có thể chấp nhận Casey một thời gian, vì họ biết nàng là

cháu nội cụ Fletcher. Nhưng rồi sẽ có những người mới. Họ chỉ biết Casey là chủ và tệ

hại hơn, lại là một cô gái trẻ. Họ không biết cụ Fletcher. Mối bất đồng thế nào cũng xuất hiện.

Mọi chuyện có thể khá hơn một chút nếu Casey là một phụ nữ già dặn, một bà goá hay gì gì đó tương tự. Đàn ông thường không muốn nghe lời cô chủ trẻ, nhất là lại chưa chồng.

Nhưng ông không muốn đề cập đến chuyện đó. Sẽ là bà Courtney. Song phải đợi vài ngày, cho tới khi Casey bình tĩnh lại.

2

Casey chạy về phiá cổng trước. Như mọi buổi sáng, nơi này luôn đóng cửa, vắng vẻ và

yên tĩnh. Đó là một cánh cổng lớn, cao chỉ ba mét nhưng dài đến 20 mét, vừa đúng với mặt tiền toà nhà. Vài bộ bàn ghế nhỏ màu trắng kê ngay sát cổng, cạnh đó hai cái đu do cha nàng làm và những hàng cây xanh do mẹ nàng trồng.

Casey tay nắm chặt những chấn song cho tới khi các đốt trắng bệch ra. Đứng từ đây có

thể nhìn thấy toàn cảnh vùng đất Straton bao gồm cả trang trại Bar M và K.C. Những cánh đồng lớn, ngọn đồi thấp thoáng với vòm cây xanh bao phủ. Giữa ranh giới phía bắc là cánh rừng thưa, dòng sông nhỏ và hồ nước ngọt xa xa, về phía nam. Đây là một vùng đất tuyệt đẹp. Song, vào buổi sáng mùa xuân mát mẻ, trong lành như hôm nay, Casey vẫn không tận hưởng nổi vẻ đẹp ấy. Tâm trạng nàng đang hỗn loạn. Chưa bao giờ nàng dám nói năng với cha như thế.

Nhưng cũng chỉ vì ông đã quá vô lý. Muốn kìm nén cảm giác có lỗi và cơn giận dữ, đâu phải cô gái 17 nào cũng muốn là làm được. Nàng quen với việc giận dữ vì hay bị anh trai Tyler và cậu em Dillon trêu chọc, còn cảm giác có lỗi lại là chuyện hoàn toàn khác.

Chandos luôn cho rằng ông chẳng cần phải quan tâm đến trang trại Bar M, thậm chí

không muốn làm bất cứ việc gì có liên quan tới cụ Fletcher Straton, cha ông. Việc này không có gì bí mật. Casey yêu cha, cũng rất yêu ông nội. Và nàng hiểu rõ mối bất hoà

giữa cha và ông, kéo dài nhiều năm rồi. Dù ông nội luôn cố gắng hòa giải nhưng cha vẫn không chịu nhượng bộ. Mà cũng khó nhượng bộ thật, nhất là với người tính tình như cha nàng.

Bà nội Meara bỏ đi khi phát hiện bị phản bội, mang theo cậu con trai Chandos. Mặc dù

bỏ bao công, ông nội không tài nào tìm được vợ con.

Trên đường lang bạt, hai mẹ con bị bộ lạc da đỏ Kiowas bắt, rồi bị bán lại cho một người tộc Comanche. Họ đã gặp may. Người da đỏ ấy yêu quý cả hai mẹ con nên quyết định lấy Meara làm vợ và nuôi dưỡng cậu bé Chandos. Vài năm sau, họ có thêm một cô

cô gái-White Wing. Chandos rất yêu chiều cô em gái cùng mẹ khác cha này.

Ông nội đã tưởng không bao giờ còn được gặp lại vợ con, cho tới khi Chandos đột ngột xuất hiện tại Bar M. Ngạo nghễ trên lưng ngựa, quần da hoẵng ống túm và những bím tóc đen dài, trông như một da đỏ thực thụ. Tất cả, ngoại trừ đôi mắt xanh thẳm-màu xanh cuả bà Meara. Và ông cụ Fletcher nhận ra con trai nhờ vào đôi mắt đó.

Rời khỏi nhà, Chandos mới chỉ là đứa trẻ tám tuổi. 10 năm sau, khi sắp chính thức gia nhập bộ tộc Comanche, bà Meara quyết định gửi con về với cha đẻ. Bà muốn nó sống trong thế giới cuả người da trắng.

Và bà đã sai lầm. Chandos chịu trở về chỉ vì luôn muốn nghe lời mẹ. Còn cậu cũng có

suy nghĩ riêng. Vì đã được người Comanche nuôi dưỡng nên thâm tâm cậu vẫn cho mình là một người Comanche.

Với mong muốn tìm hiểu về người da trắng nên Chandos không nề hà việc học hành ở

họ, tất cả. Nên hiểu rõ kẻ thù đâu phải là phương châm sống cuả riêng dân da trắng. Bởi vui mừng với sự trở về cuả con trai và cho rằng chỗ cuả Chandos phải là ở đây, cụ

Fletcher không hiểu tại sao nó lại luôn tỏ ra phản kháng. Do bản tính ngang bướng, hiếu thắng, chuyên quyền, luôn cố gắng uốn nắn con trai thành người như ông mong muốn, bởi vậy ngày càng khơi sâu thái độ đối địch cuả nó.

3

Mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm khi cụ Fletcher ra lệnh cắt bỏ những bím tóc đen dài cuả

Chandos. Nghe kể lại, đó là một cuộc ẩu đả dữ dội. Chandos làm bị thương ba người, và kết quả là lại bỏ nhà ra đi sau ba năm sống cùng cha đẻ. Ông bố thì nghĩ rằng sẽ

không bao giờ còn được gặp cậu con trai nữa.

Không lâu sau ông nghe Chandos quay về với bộ tộc đã nuôi lớn mình. Đúng vào ngày đó, cậu đau đớn chứng kiến cảnh tàn sát phụ nữ và trẻ em Comanche, trong đó có cả

mẹ và cô em gái, cùng bị một nhóm người da trắng hãm hiếp rồi giết chết. Suốt bốn năm sau, Chandos cùng những người đàn ông Comanche sống sót, lần theo dấu vết bọn tội phạm để báo thù, cũng tàn bạo không kém gì chúng. Chính trong thời gian này, Chandos đã gặp và yêu Courtney Harte-mẹ Casey.

Cuối cùng Chandos quyết định sống tại trang trại cuả gia đình Courtney ở kề trang trại Bar M cuả cụ Fletcher Straton, cha mình. Anh muốn chứng minh rằng mình cũng có thể

thành công trong việc quản lý trang trại mà không cần tới sự giúp đỡ cuả bố. Trước đó, cụ Fletcher có mở cho anh một trương mục trong ngân hàng tại Waco, nhưng anh chưa hề động đến, và chắc chắn sẽ không bao giờ cần đến nó. Chandos muốn chứng tỏ tất cả những gì mình có đều do mình làm ra.

Hai cha con chưa bao giờ hoà thuận. Ngay cả khi cụ Fletcher mất, Chandos cũng không tha thứ cho cha. Tuy nhiên, một ngày nào đó, Bar M và K.C sẽ được những đứa con cuả ông sáp nhập lại thành một. Và đây là điều ông không muốn. Thà thấy Bar M bị phá

sản còn hơn phải giao nó cho ai đó, dù xứng đáng, quản lý.

Nhưng đã bao giờ Casey dám lớn tiếng với cha đâu. Có thể nàng tin vào những điều nàng nghĩ, nhưng nói thẳng ra cái ý nghĩ đó lại là chuyện đâu dễ dàng gì.

Casey không nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

-Cháu đang khóc à, cháu gái?

Không cần quay lại nàng vẫn biết là ai và hẳn ông đã nghe được cuộc tranh cãi đáng tiếc ấy. Sau khi ông nội mất, nàng hay gần gũi với ông Sawtooth, nên ông mới hỏi nàng bằng giọng thân mật như vậy.

-Nước mắt tốt hơn thì sao?-giọng Casey nghẹn ngào.

-Theo ông, cháu chưa bao giờ bằng lòng với mình, ngoại trừ việc khiến cho đàn ông phải lúng túng. Thế cháu định làm gì nào?

-Rồi cha sẽ phải tin rằng cháu không cần lấy chồng chỉ để dựa dẫm. Cháu sẽ làm tốt mọi việc cùng với bọn đàn ông mà không cần gã nào đeo bám vào tạp dề cháu.

-Chẳng phải rồi cháu cũng đeo tạp dề sao?-Ông Sawtooth mỉm cười thích thú với ý

nghĩ đó-Vậy cháu sẽ làm điều đó bằng cách nào?

-Kiếm một công việc không dành cho phụ nữ.

-Công việc phù hợp với phụ nữ không có nhiều đâu, cháu gại ạ.

-Cháu muốn nói hoàn toàn không phù hợp cơ. Thậm chí nguy hiểm mà không một phụ

nữ nào dám làm. Oakley không phải là nữ đấu sĩ bò tót sao?

-Ông có nghe nói về cô gái đó, hình như cô ta có nhan sắc cuả một gã đàn ông xấu trai. Nhưng không phải cháu đang nghĩ đến việc ngu ngốc đó chứ?

-Ngu ngốc hay không, không quan trọng. Vấn đề chính là phải làm một việc gì đấy. Cha cháu chẳng bao giờ chịu thay đổi suy nghĩ đâu. Ông rất bảo thủ, và tính cách này thừa hưởng từ ai thì chúng ta đều đã...

Ông Sawtooth khịt khịt mũi, mặc dù luôn là bạn tốt cuả cụ Fletcher nhưng ông cũng không thể phủ nhận điều này.

-Ông không thích nghe giọng điệu đó cuả cháu đâu.

-Vâng, thật quá tệ-Casey lầm bầm-Cháu không đòi cha cháu phải cho phép, cũng không muốn chứng tỏ bản thân. Cha cháu sẽ biết rõ khả năng cuả cháu mà. Vì vậy, cháu cần suy nghĩ kỹ đã.

-Lạy Chúa! Những hành động quá khích luôn làm ông e ngại đấy, cháu gái ạ. 4

Hình như đằng trước có ánh lửa. Vậy là ở đó có người. Đã hai ngày Damian chưa hề

gặp một ai. Vào lúc này anh mong mỏi gặp được bất kỳ ai có thể chỉ cho anh con đường đến được thị trấn gần nhất.

Anh bị lạc đường. Người ta bảo miền Tây giờ đây đã được khai hóa văn minh. Đối với anh, văn minh bao gồm con người, nhà cửa, đường phố và rất nhiều thứ khác nữa chứ

không phải hết dặm này đến dặm khác chỉ toàn đồng không mông quạnh thế này.

Miền đất này không giống, và có số dân ít hơn nhiều, sống với những thành phố anh đã

từng qua. Lúc đầu mọi việc đều suông sẻ khi ah quyết định khởi hành từ New York bằng tàu lửa. Nhưng đến bang Kansas, vận may bắt đầu rời bỏ anh.

Chuyến tàu Katy thuộc tuyến đường sắc Missouri, Kansas và Texas tuần đó không chạy được do gặp sự cố trong một vụ cướp tàu. Đầu máy và đoạn đường rày dài khoảng 45

mét bị phá hỏng. Người ta nói với anh, tại đây, các tuyến xe ngựa vẫn hoạt động. Nếu thế, Damian nghĩ, anh chỉ phải vượt qua một quãng đường ngắn bằng xe ngựa và có

thể lên được chuyến tàu khác tại thị trấn sau. Có điều anh không biết ngành đường sắt không còn sử dụng đọan đường đó suốt năm năm qua.

Hầu hết mọi người trên tàu đều ở lại chờ đến lúc đầu máy và đường ray được sửa chữa xong. Riêng Damian thì không đủ kiên nhẫn. Và đó chính là sai lầm tồi tệ nhất. Anh nhận ra điều này khi thấy mình là hành khách duy nhất trên xe ngựa. Chắc phải có một lý do nào đó nên mọi người tránh xa lọai phương tiện cũ nát này.

Giữa các thị trấn thuộc bang Kansa vẫn có một số tuyến xe ngựa khác nữa nhưng đường sắt lại không đi ngang qua đó. Vả lại gần đây ở vùng này có xảy ra vài vụ cướp xe ngựa. Song Damian không được biết. Chỉ khi tới điểm dừng xe lấy nước, người đánh xe ngựa mới vui miệng kể cho anh nghe. Và rồi anh cũng cảm thấy con đường này dường như không được an toàn cho lắm...

Khi nghe tiếng súng nổ, anh biết điều gì sắp xảy ra. Người đánh xe không dừng lại, cố

chạy thoát khỏi bọn cướp. Nhưng với loại xe cũ kỹ và cồng kềnh như thế này thì đó chỉ

là một cố gắng vô ích mà thôi. Damian không rõ vì sao anh ta đổi hướng chạy. Xe ngựa lao nhanh qua nhiều dặm đường trong quang cảnh mờ mịt và tiếng súng nổ phía sau. Rồi cỗ xe khựng lại đột ngột cho anh ngã chúi về phía trước. Đầu anh đập vào tay nắm cửa bằng kim loại. Đó là điều cuối cùng anh còn nhận biết được. Vài giờ sau, tiếng mưa rơi đập vào thùng xe khiến Damian tỉnh lại. Quanh anh là một màn đêm bao phủ. Khi cố

bò ra khỏi thùng xe bị lật nghiêng, anh nhận thấy chỉ còn một mình giữa nơi hoàn toàn xa lạ.

Damian không biết lũ ngựa đã bị xổng hay bị lấy cắp, người đánh xe cũng chẳng thấy đâu. Có thể anh ta bị bọn cướp bắt, cũng có thể anh ta vẫn còn sống và đang đi tìm người giúp đỡ. Không còn lại một dấu vết nào. Máu từ vết thương trên đầu vẫn rỉ ra khá

nhiều. Anh chán nản nhặt nhạnh đồ đạc bị rơi vãi khắp nơi và nhét chúng vào cái túi du lịch.

Đêm đó, Damian phải chịu đựng cảnh gò bó khổ sở trong thùng xe-nơi duy nhất còn tương đối khô ráo. Hôm sau cũng chẳng may mắn gì hơn. Vào giữa trưa mới tỉnh giấc nên anh không thể xác định được phương hướng qua ánh mặt trời. Thật ra, anh cũng chẳng biết mình phải đi theo ngả nào nữa. Ngay cả dấu vết cuả con đường cũ hôm qua cũng hoàn toàn bị xóa sạch sau một đêm mưa gió.

Đồng hồ cùng tất cả tiền bạc trong ví và túi du lịch đều mất sạch. Tuy nhiên, anh vẫn còn một ít tiền bên trong áo khoác. Đó có lẽ là sự đền bù nho nhỏ trong tình trạng hiện thời. Damian tìm thấy một bi đông nước treo cạnh thùng xe và một tấm áo choàng cũ

mốc meo dưới gầm ghế. Đơn độc giữa nơi hoang vắng xa lạ, những đồ vật này bỗng chốc trở thành vô cùng quý giá.

Anh quyết định đi về phiá nam, theo hướng thị trấn anh phải tới. Nhưng đây chỉ là

phương hướng không xác định vì anh đang đi trên con đường quanh co. Có lẽ anh đã đi quá xa về phía tây hoặc phía đông. Cũng có thể anh đã đi qua thị trấn đó mà không hề

hay biết. Anh hy vọng tìm thấy một con đường mòn, nhưng không thể.

Cả ngày đầu tiên, Damian không có chút gì trong bụng. Không có súng nên anh cũng không thể săn bắn để kiếm thức ăn. Sinh ra và lớn lên ở thành phố nên anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có lúc mình phải cần đến nó như lúc này. Anh bước tới một vũng nước nhỏ để rửa những mảng máu bết trên tóc và gột đi các vết bẩn trên bộ

quần áo còn ẩm nước mưa. Đêm đó, anh chìm vào giấc ngủ với cái bụng đói meo đầy nước.

Hôm sau, cơn đau buốt ở vết sưng tấy trên đầu đã bớt hành hạ anh, nhưng những vết rộp ở bàn tay, bàn chân do xách túi và đi bộ quá nhiều bắt đầu nhức nhối. Nước uống cũng hết và anh còn khốn khổ hơn trước rất nhiều.

May mắn thay, lúc chuẩn bị cuộn mình trong tấm áo choàng mốc meo cho qua đêm, Damian chợt nhìn thấy ánh lửa ở phía trước. Nhưng khoảng cách còn khá xa nên anh nghĩ rằng mình bị ảo giác. Từ một đốm lửa chập chờn dần dần hiện rõ thành một đống lửa và cuối cùng anh có thể ngửi thấy mùi cà phê, mùi thịt nấu thơm phức. Cái mùi quyến rũ đó làm cho dạ dày anh sôi lên trong niềm hy vọng.

Damian tiến gần về phiá đống lửa. Khi chỉ còn cách khoảng vài mét, anh chợt cảm thấy lành lạnh ở cổ và nghe tiếng vũ khí lách cách.

-Ông không biết là cần phải lên tiếng trước khi bước vào khu trại cuả người khác sao?

-Tôi bị lạc đường hai ngày rồi-Damian mệt mỏi trả lời-Không, tôi không biết là cần phải lên tiếng khi cần sự giúp đỡ.

Im lặng nặng nề. Rồi Damian nói thêm:

-Tôi không có vũ khí.

Tiếng lách cách lại vang lên, nòng súng đã được hạ xuống.

-Xin lỗi, nhưng ở đây ông cần phải thận trọng như vậy đấy.

Damian quay đầu lại vị cứu tinh cuả mình. Anh hy vọng tìm được một người có thể chỉ

cho anh con đường quay về với nền văn minh. Thật ngạc nhiên khi chỉ thấy một cậu bé

đang nhìn anh chằm chằm. Cậu bé khoảng 15, 16 tuổi, gầy, không cao lắm. Quần bò, chiếc ponso khoác bên ngoài áo sơ mi màu xanh đậm, khăn rằn màu đỏ tươi vắt hờ trên cổ, chân đi ghệt, bao súng ngắn thấp thoáng bên trong lớp áo choàng. Trên mái tóc đen, mảnh, dài chấm vai là một cái mũ rộng vành, loại mũ Damian thấy rất nhiều khi đi ngang qua bang Missouri. Cậu bé có đôi mắt màu nâu nhạt, sáng như mắt mèo. Theo anh, đôi mắt đó sẽ thật đẹp nếu thuộc về một cô gái,còn đối với cậu bé này thì... không được bình thường cho lắm.

Nhìn cái áo ponso và đôi ghệt, Damian dè dặt hỏi:

-Không phải tôi đã đi lạc và khu vực cuả người da đỏ chứ?

-Khu vực đó ở mãi tận phía bắc cơ. Điều gì khiến ông nghĩ như thế?

-Không biết cậu có phải là người da đỏ không?

Hình như cậu bé hơi mỉm cười, Damian không chắc lắm.

-Trông tôi giống dân da đỏ lắm à?

-Tôi không biết nữa. Thực ra từ trước tới giờ tôi chưa gặp người da đỏ nào-Damian thú

nhận.

-Đúng, tôi cũng đoán vậy, người mới đến ạ.

-Các vết rộp cuả tôi trông nghiêm trọng lắm sao?

Cậu bé nhìn anh một lúc, rồi bật cười, tiếng cười khàn khàn đầy gợi cảm. Chắc cậu ta đang cười vẻ ngoài cuả anh. Nhưng rồi chính bản thân Damian cũng thấy tức cười cho hiện trạng cuả mình. Anh thấy mình gần như trần trụi vì cái mũ quả dưa duy nhất anh mang theo trong chuyến đi lúc này đã bị méo mó đến mức không thể dùng được sau cú

va đập trên cỗ xe ngựa. Hôm trước anh đã thay bộ quần áo sạch sẽ, chỉn chu nhưng bây giờ nó dính đầy đất bụi và cỏ may khiến anh nom thật thảm hại, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết đến nguyên nhân khiến cậu bé buồn cười, anh đưa tay ra giới thiệu.

-Tôi là Damian Rutledge III. Rất vui mừng được quen biết cậu.

Nhìn chằm chằm vào bàn tay anh nhưng cậu ta chỉ gật đầu hỏi:

-Có tới ba người tên là Rutledge?-Ngay sau đó cậu phẩy tay ra hiệu bỏ qua vì thấy câu hỏi cuả mình thật ngớ ngẩn-Ông đừng bận tâm. Thức ăn đang nóng đấy. Được rồi, ông có thể cùng ăn uống và nghỉ ngơi trong lều với tôi đêm nay-Cậu nói thêm với một nụ

cươì nhẹ nhàng, hơi kiểu cách-Hình như ông đang rất đói.

Damian phấn chấn hẳn lên vì dạ dày anh đã sôi ùng ục ngay từ lúc ngửi thấy mùi thức ăn. Mặc dù muốn hỏi han nhiều điều nhưng tâm trí anh lúc này chẳng còn nghĩ được gì

ngoài cái bụng đói cồn cào. Vì thế, anh không hề đắn đo khi bước lại gần đống lửa.

Thực ra, ở đây có tới hai đống lửa. Đống to vẫn đang cháy rực soi sáng cả một khoảng không gian, còn đống nhỏ được dùng để nấu nướng. Bếp là hố nhỏ đào sâu xuống đất cùng bốn viên đá đặt quanh làm giá đỡ cho một vỉ sắt. Lửa đã tắt, chỉ còn lại đám than hồng để món thịt hầm không bị cháy, bình cà phê đặt bên góc bếp, còn góc kia đặt hộp đựng sáu cái bánh quy và hộp đậu. Đây quả là một bữa tiệc thịnh soạn đối với Damian lúc này.

-Món thịt gì vậy?-anh hỏi khi cậu bé đưa cái đĩa cho.

-Gà gô đồng hoang.

Trong nồi có hai con nhưng chúng không được béo lắm. Cậu bé cho vào điã một con gà, ba cái bánh quy và nửa hộp đậu. Damian vội vàng xúc ăn ngay, nhưng lập tức anh nhận ra mình đã dùng cái đĩa duy nhất, còn cậu bé thì đang ăn ngay trên bếp.

-Xin lỗi-Anh vừa mở miệng đã bị cậu ngắt lời.

-Không sao đâu. Ở đây nhiều bát đĩa là quá xa xỉ. Hơn nữa, chúng ta còn có cả dòng sống dưới kia để tắm gội cơ mà.

Tắm gội ư? Nghe mới tuyệt làm sao.

-Thế cậu có xà phòng không?

-Ở đây không phải lúc nào cũng có những thứ ông cần. Nếu muốn tắm gội, ông hãy dùng bùn, giống như mọi người vẫn làm ấy. Nó sẽ gột sạch bụi bẩn.

Thật quá hoang sơ, anh nghĩ, nhưng trong tình thế này đành phải vậy thôi. Tuy nhiên, bữa ăn quả ngon tuyệt trần đời.

-Cám ơn vì cậu đã san sẻ thức ăn cho tôi. Chắc chắn tôi sẽ không thể đi thêm được nếu không có tý gì vào bụng.

Cậu bé lại thoáng mỉm cười, Damian không dám chắc đó có phải là một nụ cươì thật sự

hay không.

-Ông có biết tôi đã xơi hết suất ăn cuả tôi rồi không? Còn suất ông đang ăn là bữa ăn sáng cuả tôi đấy. Sáng mai chúng ta sẽ ăn nốt những gì còn lại để khỏi mất thời gian nấu nướng.

Sau bữa tối, khi bụng khá no, tính tò mò trở lại, Damian gợi chuyện.

-Tôi vẫn chưa được biết tên cậu.

Cậu bé liếc đôi mắt màu nâu nhạt nhìn anh rồi tiếp tục rót cà phê.

-Có thể do tôi chưa nói cho ông biết.

-Nếu cậu không muốn thì...

-Tôi không có tên-cậu bé cộc lốc cắt lời-Hay ít ra tôi chưa bao giờ biết đến một cái tên.

Đó không phải những gì Damian mong được nghe.

-Nhưng cậu phải có một cái gì đó để gọi chứ?

-Mọi người thường gọi tôi là Kid-cậu nhún vai trả lời.

-Ra thế-Damian mỉm cười, đó là cái tên thường thấy trong các hồ sơ tội phạm ở miền Tây và đều có kèm theo một cái tên khác-Là Billy the Kid à?

Cậu bé khịt khịt mũi.

-Tôi đủ lớn để làm những việc tôi muốn.

-Thế là sao?

Cậu đưa cho anh cốc cà phê. Và suýt chút nữa anh đã đánh đổ nó khi nghe.

-Tôi săn tìm những kẻ tội phạm.

-Tôi... không nghĩ cậu lại là cảnh sát. Ý tôi là cậu không thực sự giống...

-Cái gì?

-Một viên chức luật pháp.

-Ra là ông định nói tôi không giống cảnh sát trưởng chứ gì? Ồ, không đâu, ai lại đi bầu một thằng nhóc như tôi?

Damian cũng nghĩ như vậy và đó là lý do tại sao anh đã quá đỗi kinh ngạc.

-Vậy tại sao cậu làm nghề này?-anh nhã nhặn hỏi.

-Tất nhiên để lĩnh tiền thưởng rồi.

-Lời lãi gì không?

Damian cho rằng cần phải giải thích rõ câu hỏi nhưng rồi một lần nưã anh ngạc nhiên khi nghe câu trả lời.

-Rất nhiều.

Cậu bé này quả là rất thông minh, anh nghĩ.

-Vậy cậu đã tóm được mấy tên rồi?

-Năm, cho đến hôm nay.

-Tôi thấy một số lệnh truy nã-Damian nói. Thực ra anh có nhận được nhiều hồ sơ tội phạm gồm toàn các lệnh truy nã-Chúng đều không đưa ra số tiền thưởng cho những ai bắt được bọn tội phạm dù còn sống hay đã chết phải không?

-Nếu ông muốn hỏi tôi đã giết bao nhiêu tên trong số đó thì câu trả lời là không. Ít ra là

chưa. Tuy vậy tôi cũng làm cho vài tên bị thương rồi đấy.

-Cậu đừng có đùa, bọn chúng là những kẻ rất nguy hiểm phải không?

Kid lại hơi mỉm cười, nhưng không hẳn là một nụ cươì tươi.

-Đôi khi, nhưng chúng cũng biết cái này không phải là đồ chơi.

Chỉ trong nháy mắt, khẩu súng đã xuất hiện trong tay cậu. Bình thường cậu giấu nó

dưới lớp áo ponso, Damian không nhìn thấy cậu rút nó ra như thế nào.

-Vâng, súng đạn luôn luôn có cách thu hút sự chú ý cuả mọi người-Damian thừa nhận.

Tuy nhiên Kid vẫn còn quá trẻ để làm công việc này. Mà nếu cậu ta có lớn hơn vài tuổi nữa thì anh vẫn thấy như vậy thôi. Thông thường, những đứa trẻ mới lớn đều thích chứng tỏ bản thân qua các hành động liều lĩnh, bất chấp nguy hiểm.

Damian mở to mắt nhìn khẩu súng trên tay Kid cho tới khi cậu ta cất nó đi và rót cho mình một cốc cà phê.

-Cậu sống gần đây?-Damian tiếp tục hỏi.

-Không.

-Thế có ai sống gần đây không

5

Lời nói nhấn mạnh cuả anh làm cho Kid mỉm cười thích thú. Và giống như lần trước, nó

có vẻ gợi cảm, khác xa với nụ cươì cuả một chàng trai. Nếu Damian không biết rõ, nếu không phải vẫn đang nhìn thẳng vào Kid, anh sẽ nghĩ rằng, một cô gái đã trốn vào vóc dáng đó mà anh không nhìn thấy. Lẽ ra, cậu bé này phải có thêm biệt danh dễ thương-cái tên nghe dường như hợp với phụ nữ hơn. Và không có gì đáng ngạc nhiên khi Damian nảy ra những ý nghĩ kỳ quặc này.

Anh giật mình thoát khỏi sự trầm ngâm khi cậu bé nói:

-Ngài đã phần nào hết bị lạc đường rồi đấy, thưa ngày Rutledge.

-Đừng đùa nữa-Damian lạnh lùng nói sau một lúc suy nghĩ-Nhưng tôi hy vọng cậu biết chúng ta đang ở đâu chứ?

-Tôi đoán khoảng một hoặc hai ngày đường về phía nam thị trấn Coffeyville.

Cái tên Coffeyville không gây ấn tượng gì đối với Damian. Đó không phải là nơi anh cần phải đến. Có lẽ xe ngựa đã đưa anh đi quá xa về phiá nam trước khi bị nạn rồi đến lượt anh, lại tiếp tục đi bộ xa hơn nữa.

-Đó là thị trấn gần nhất?

-Tôi không rõ. Đây không thuộc địa bàn cuả tôi.

-Thế cậu đang làm gì ở đây?

-Tôi có việc cần đến Coffeyville.

Rồi Kid im lặng. Damian nghĩ cậu ta không thích những câu anh hỏi nên luôn trả lời cụt lủn.

-Hy vọng là tôi đã không chạy lòng vòng quanh đây. Ít ra chúng ta cũng đang ở gần một con đường chính nào đó chứ?

Kid chậm rãi lắc đầu.

-Tôi muốn tránh đường chính càng xa càng tốt. Theo con đường này ông có thể gặp được người nào đó và họ sẽ chỉ đường cho ông. Còn tôi, tôi thích đi một mình hơn.

Câu nói thẳng thừng làm cho mặt Damian sầm xuống.

-Rất tiếc vì làm phiền cậu nhiều, nhưng thật sự là tôi bị lạc đường mà.

-Sao thế?-Kid hỏi-Con ngựa cuả ông chạy mất rồi à?

Giọng điệu cứ như muốn nói anh không biết cưỡi hay giữ một con ngựa vậy. Damian căng thẳng trả lời:

-Không, tôi đi bằng xe ngựa. Và trước khi cậu hỏi tôi có bị ngã khỏi xe rồi bị bỏ lại sau hay không thì...

-Thôi nào, thưa ông-Kid cắt ngang-Ông không phải bực mình vì một câu hỏi đơn giản như vậy đâu. Đặc biệt là khi chính bản thân ông lại có quá nhiều câu hỏi. Ông đi bộ đến chỗ tôi. Rõ ràng, hoặc ngựa bỏ đi mất. Những người đi bằng xe ngựa thường không kết thúc bằng cách đi bộ đâu.

Damian thở dài. Kid nói đúng, đó là một suy luận hợp lý. Anh không muốn phải xin lỗi lần nữa và việc thừa nhận Kid nói đúng cũng không cần thiết.

-Xe ngựa cuả chúng tôi bị bọn cướp tấn công-Anh kể-Người đánh xe cố gắng bỏ chạy nhưng cuối cùng lại bị lật xe. Tôi bị va đập mạnh và ngất đi. Đến đêm tỉnh dậy, tôi không thấy anh ta cùng lũ ngựa đâu. Còn túi và ví cuả tôi thì hoàn toàn trống rỗng.

-Đã có bọn cướp xe ngựa ở khu vực này? Nó xảy ra khi nào?-Kid hỏi ngay.

-Hôm kia.

-Bây giờ chắc bọn chúng đã đi xa mất rồi-Cậu ta thở dài thất vọng.

-Cái gì? Cậu còn muốn chúng ở lại đây nưã sao-Damian cau mày.

-Cảnh sát trưởng thị trấn Wells Fargo hứa thưởng lớn cho những tin tức về chúng. Và

việc giáp mặt chúng sẽ bổ sung thông tin cho lệnh truy nã.

-Đúng vậy, và tôi hy vọng những tin tức đó sẽ giúp công việc cuả cậu được dễ dàng hơn.

-Dễ hơn ư? Không đâu, chỉ nhanh hơn thôi. Tôi cho là công việc truy bắt tội phạm cũng giống như một món tiền thưởng, bất ngờ nhưng thú vị. Còn bây giờ trở lại vấn đề cuả

ông, ông Rutledge. Cái gì đưa ông đến miền Tây này vậy?

-Sao cậu nghĩ tôi đến từ miền Đông.

Nụ cười hiện rõ trong đôi mắt nâu nhạt lấp lánh màu hổ phách qua ánh lửa chập chờn khi Kid ngắm nhìn anh từ đầu tới chân.

-Tự nhiên tôi đoán thế thôi.

Nhận ra vẻ cau có trên gương mặt anh, cậu mỉm cười nói thêm:

-Người miền Đông dường như rất thích những chuyến du lịch về miền quê hoang dã. Và ông là một trong số đó?

Damian nhăn mặt.

-Không, tôi đang trên đường đến Texas để giết một người. 6

Trong anh lại hiện lên toàn bộ sự việc xảy ra vào đêm muà xuân sáu tháng trước-cái đêm đầy kinh hoàng đã làm sụp đổ một phần cuộc sống cuả anh. Hôm ấy, lúc đầu mọi việc khá suông sẻ, Damian đã gửi hoa tặng Winnifred trước khi đến đưa cô đi ăn tối, chiếc nhẫn đính hôn do anh vẽ kiểu cũng được làm xong từ buổi sáng. Và mặc dù nạn tắc nghẽn giao thông thường xuyên xảy ra trong thành phố nhưng anh vẫn đưa được cô

đến nhà hàng đúng giờ. Bữa ăn tối diễn ra thật tuyệt vời. Thật hoàn hảo. Anh định sẽ

ngỏ lời cầu hôn với Winnifred ngay lúc đưa cô về đến nhà.

Cha cô và cha anh đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Anh sẽ thừa kế công ty Rutledge Imports, còn cô-thừa kế công ty C.W & L. Đây không chỉ là một cuộc hôn nhân môn đăng h đối mà còn là sự hợp nhất giữa hai công ty nhập khẩu lớn nhất New York.

Khi trung sĩ cảnh sát Johnson thuộc khu vực 21 xuất hiện, Damian và Winnifred đang dùng món tráng miệng. Viên cảnh sát buồn rầu yêu cầu được gặp riêng anh. Hai người bước ra hành lang và khi cuộc nói chuyện kết thúc, Damian đã bị sốc mạnh.

Không còn nhớ đến sự có mặt cuả Winnifred, anh phóng vội về văn phòng công ty Rutledge Imports. Tại đây đèn đóm đều bật sáng trưng.

Văn phòng thường đóng cửa vào khoảng năm giờ chiều, nhưng thỉnh thoảng một số

nhân viên vẫn nán lại để hoàn thành nốt công việc, trong đó có cả cha anh. Nhân viên quét dọn thường kết thúc công việc muộn hơn, nhưng hiếm khi nào muộn như hôm nay. Khi anh đến, trong văn phòng chỉ có mặt các nhân viên thuộc sở cảnh sát thành phố

New York.

Một xác người treo trên cột cờ trong văn phòng rộng với trần nhà khá cao. Bên cạnh cửa là hai cột cờ với nhiều đường trang trí hoa văn đỡ lấy một giá treo các chậu cảnh. Lá cờ quốc kỳ Mỹ thường được treo tại đây vào tháng 7 hàn năm. Lúc này các chậu cảnh ở một bên cột cờ đã bị quăng ra chỗ khác để lại những chiếc lá dập nát, bẩn thỉu trên tấm thảm màu kem, còn xác chết được buộc vào chính chỗ đó, đang đu đưa. Nhờ

được xây bằng gạch và thép chắc chắn nên cột cờ này không bị cong xuống dưới sức nặng hơn 90 cân.

Tuy nhiên, có một cái gì đó thật không bình thường. Mũi giày chạm sát sàn nhà, nhưng hai bàn chân trần không đi tất. Với khoảng cách đó có thể cho phép người chết chống trên đầu ngón chân trong một khoảng thời gian ngắn. Hai cánh tay không bị trói. Rõ

ràng đôi cánh tay khoẻ mạnh đó có thể dễ dàng bấu vào cột cờ giữ không cho sợi dây thít chặt vào cỗ. Còn cái ghế được đặt dưới chân cột cờ ngay trong tầm với chứ không bị đá ra xa.

-Hãy đỡ ông ấy xuống đi.

Không ai nghe thấy tiếng Damian. Lúc ở bên ngoài, ba cảnh sát cũng đã ngăn không cho anh vào văn phòng cho tới khi họ biết anh là ai. Còn một người trong phòng đang bận rộn xem xét hiện trước nên không ai chú ý đến giọng nói tắc nghẹn cuả anh. Damian thấy mình cần phải hét.

-Đỡ ông ấy xuống đi!

Quả nó gây được sự chú ý. Một sĩ quan cảnh sát giận dữ.

-Anh là đồ chết tiệt nào thế hả?

Mắt Damian không rời khỏi xác người chết.

-Tôi là con trai ông ấy.

Anh nghe thấy vài tiếng xuýt xoa thương xót khi họ đưa xác ông Damian Rutldege II xuống. Những lời nói vô nghĩa, lạc lõng càng làm buốt thấu nỗi đau. Cha anh, người anh thật sự yêu quý trên trái đất này, đã chết. Anh chẳng còn người thân nào nữa.

Mẹ anh ly dị, rồi bỏ đi theo người tình khi anh còn nhỏ. Từ đó Damian không gặp và

cũng chẳng muốn gặp lại mẹ. Bà đã và sẽ không bao giờ có chỗ đứng trong trái tim anh. Nhưng cha anh...

Winnifred cũng không khiến Damian bận tâm nhiều lắm. Anh dự định kết hôn với cô, nhưng không yêu cô. Anh hy vọng cuộc hôn nhân giữa hai người sẽ tốt đẹp. Bởi tuy không yêu nhưng anh không có điều gì phàn nàn về cô. Winnifred xinh đẹp, có học thức và chắc sẽ là một người vợ, người mẹ tốt. Thực ra anh cũng mới quen biết cô không lâu. Nhưng còn cha anh thì...

-...rõ ràng là tự sát rồi-Anh nghe thấy có tiếng nói-Còn có bức thư nữa này.

Và "bức thư" được chìa ra trước mặt Damian. "Cha đã cố gắng vượt qua sự việc này, Damian ạ, nhưng cha không thể. Hãy tha lỗi cho cha."

Anh giật lá thư trên tay viên cảnh sát, chăm chú đọc đi đọc lại. Nét chữ trông có vẻ

giống nét chữ hơi run run cuả cha anh. Dường như lá thư đã bị nhét vào một cái gì đó-ví hoặc bàn tay chẳng hạn.

-Anh tìm thấy nó ở đâu?-Damian hỏi.

-Ngay giữa bàn kia, rất dễ nhìn thấy.

-Trên cái bàn đó có rất nhiều đồ dùng văn phòng phẩm mới. Tại sao bức thư này lại bị

nhàu nát nếu như nó được viết chỉ trước khi...?

Anh không thể nói được hết câu, viên cảnh sát chỉ nhún vai không trả lời.

Có người chợt đưa ra giả thuyết.

-Có thể ông ấy đã giữ nó trong người suốt mấy ngày nay cho tới khi ông ấy quyết định.

-Và mang theo cả sợi dây thừng kia nữa phải không? Trong văn phòng này không hề có

vật nào như thế.

-Vậy thì rõ ràng ông ấy đã mang nó theo. Tôi biết, anh Rutledge ạ, thật không dễ dàng khi phải chấp nhận sự thật là người thân cuả anh tự sát. Nhưng điều đó lại xảy ra. Anh có biết, ông ấy không thể vượt qua cái gì như trong thư đã viết không?

-Không, cha tôi không có lý do gì khiến ông phải tự sát-Damian khẳng định.

-Ồ... nhưng hình như ông ấy có lý do đấy.

Ánh mắt Damian trở nên u ám, ảm đạm.

-Các anh cho rằng đây là một vụ tự sát? Thậm chí các anh cũng chẳng xem xét đến khả

năng cha tôi bị sát hại.

-Bị sát hại?-Viên cảnh sát hạ giọng-Có nhiều cách giết người nhanh chóng và dễ dàng hơn việc sắp đặt thành một vụ treo cổ đấy. Anh có biết, khi bị treo cổ phải mất bao lâu mới chết hẳn không? Nếu bị gãy cổ thì cái chết có thể đến nhanh hơn, nhưng ở ông ấy không có dấu vết như vậy.

-Trừ phi tên giết người muốn vụ này giống như vụ tự tử.

-Nếu ông ấy bị một phát đạn vào đầu thì cách này rõ là trò bịp bợm. Anh nhìn xem, có

dấu hiệu nào chứng tỏ ở đây đã xảy ra vật lộn không? Rõ ràng hai tay cha anh không bị

trói, ông ấy có thể chống cự lại nếu bị treo cổ lên như vậy. Thế theo anh, để treo một người to lớn như cha anh trong khi ông ấy phản kháng quyết liệt thì phải cần đến bao nhiêu người? Một hoặc hai sẽ không thể làm được. Ba hay nhiều hơn nữa? Lý do tại sao? Vì động cơ gì? Cha anh có để tiền ở đây không? Anh hãy xem có vật giá trị nào bị

mất không? Có kẻ nào căm ghét và muốn giết ông ấy hay không?

Các câu trả lời đều là không, không và không nhưng Damian vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này. Cảnh sát rút ra kết luận dựa vào những bằng chứng họ có trong tay, anh không thể đổ lỗi cho họ. Chỉ dựa vào lời nói cuả anh thì việc gì họ phải điêù tra kỹ hơn trong khi có thể kết thúc vụ này để tiếp tục giải quyết vụ án khác. Anh biết, nếu cứ thuyết phục họ đây là một vụ án mạng cần phải điều tra thêm thì chỉ làm lãng phí thời gian cuả cả anh và họ.

Nhưng Damian vẫn cố thử. Anh kiên trì thuyết phục họ suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Và

khi nhân viên điều tra về cái chết bất thường xuất hiện, các cảnh sát lần lượt đến chào anh để ra về. Họ quả quyết với anh rằng đã xem xét kỹ nhưng anh, một kẻ đang đau khổ vì mất người thân, vẫn không chịu tin.

Đến giữa đêm Damian mới trở về nhà. Một toà lâu đài cổ, quá rộng lớn đối với cả hai cha con anh. Đây cũng là lý do anh không chuyển ra ở riêng khi đã đến tuổi trưởng thành. Hai cha con anh sống cùng nhau như những người bạn, không xen vào chuyện riêng cuả nhau, luôn gần gũi và thân thiết.

Damian đưa mắt nhìn khắp ngôi nhà và nhận thấy là nó... quá trống trải. Sẽ không bao giờ anh còn được ăn sáng cùng cha trước khi đi làm. Không bao giờ anh còn được cùng cha đọc sách và tranh luận về những tác phẩm văn học cổ điển vào mỗi đêm. Và

sẽ không bao giờ cha con anh còn được bàn chuyện công việc trong bữa tối nữa. Sẽ

không bao giờ...

Damian cố nuốt những giọt nước mắt mặn chát vào trong, nhưng không thể. Người giúp việc thường không ở lại vào ban đêm nên không ai nhìn thấy sự suy sụp khủng khiếp cuả anh lúc này. Nó khác xa với vẻ nghiêm nghị, cứng rắn thường ngày. Anh rót cho mình một ly rượu đầy, loại rượu chỉ dùng khi bị mất ngủ, và bịt mũi uống cạn, với ý nghĩ

duy nhất trong đầu là nhất định phải tìm cho ra sự thật vì không chấp nhận việc cha anh tự sát. Dù không có một bằng chứng, không có một dấu hiệu vật lộn nào nhưng Damian biết ông bị sát hại. Anh rất hiểu ông.

Damian Rutledge II không phải là người thích quanh co, giả dối. Ông luôn luôn thể hiện tình cảm thật cuả mình. Và nếu có điều gì tệ hại khiến ông tuyệt vọng thì chắc chắn Damian phải biết.

Hơn nữa, anh lại sắp làm đám cưới. Cha con anh đã bàn bạc chuyện sữa chữa lại dãy phòng phía tây để tạo khoảng riêng tư cho cặp vợ chồng trẻ. Cha anh đang mong đợi được chăm sóc những đứa cháu nội.

Và hơn hết, Damian Rutledge II đang thật sự hài lòng với cuộc sống. Ông không có ý

định tái hôn nhưng ông luôn vui vẻ và thích làm đẹp lòng người tình. Bản thân ông giàu có chưa kể, ông còn được thừa kế một gia sản lớn. Ông yêu quý công ty cuả mình-công ty do chính cha ông, Damian Rutledge I, thành lập-và từ khi tiếp quản nói, ông đã

phát triển, mở rộng một cách có hiệu quả. Tóm lại, cha anh hoàn toàn mãn nguyện với cuộc sống.

"Hãy tha lỗi cho cha" ư? Không, đây không phải là lời nói cuả cha anh. Ông có việc gì

cần tha lỗi chứ?

Damian cố gắng quên đi những kỷ niểm đau buồn. Anh thuê thám tử và họ đã tìm ra câu trả lời anh mong đợi. Đúng, anh đến miền Tây này để truy tìm kẻ giết cha. Nhưng câu trả lời cuả anh không khiến cậu bé ngồi cạnh ngạc nhiên. 7

Ông có lý do để giết người này à?-Kid chỉ hỏi như vậy.

-Một lý do hoàn toàn chính đáng.

-Ông cũng làm nghề săn tiền thưởng?

-Không, đây chỉ là vấn đề cá nhân thôi.

Nếu Kid hỏi thêm, anh sẽ giải thích cặn kẽ nhưng cậu chỉ gật gật đầu rồi im lặng. Thật là

một cậu bé khác lạ. Phần lớn những cậu bé ở lứa tuổi đó luôn luôn tò mò với các loại câu hỏi nhưng Kid chỉ hỏi có vài câu và cũng không tỏ vẻ quan tâm nhiều lắm.

-Có lẽ tôi sẽ đi tắm rửa và sau đó ngủ một giấc-Damian đứng dậy nói.

Kid chỉ tay về phía sau lưng anh.

-Sông ở dưới kia. Tôi sẽ đi ngủ trước cho nên ông đừng làm ồn khi quay lại nhé.

Damian gật đầu, cầm túi bước đi. Anh còn nghe thấy giọng nói phía sau.

-Và hãy coi chừng rắn đấy.

Cùng tiếng cười khúc khích. Thằng bé thật quá quắt. Anh nghiến răng bực mình. Vậy mà anh sẽ phải đi cùng nó suốt ngày mai hoặc thậm chí vài ngày nữa?

5

Mùi cà phê đánh thức Damian dậy. Cả người mỏi nhừ vì phải nằm trên nền đất cứng. Có lẽ anh chỉ mới chợp mắt được một, hai tiếng. Anh hé mắt nhìn bầu trời đầy sao. Đã

có sắc màu xanh sáng ở phía đông, nơi mặt trời sắp mọc. Đêm qua anh không tài nào ngủ được mặc dù rất mệt. Chính vì vậy sáng nay anh cảm thấy không dễ chịu cho lắm.

Sau khi cha mất, sáu tháng qua, sự căm giận cùng nỗi đau buồn luôn khiến anh mất ngủ. Anh thường xuyên sống trong tâm trạng quyết tâm phải tìm ra sự thật và công lý

phải được thực thi.

Thám tử tư đã tiến hành điều tra tỉ mỉ, và khá nhanh chóng. Đêm xảy ra chuyện, quán cà phê gần công ty Rutledge Imports vắng khách. Một người bồi bàn nhìn thấy hai gã

đàn ông lực lưỡng rời khỏi văn phòng công ty Rutledge. Anh ta chú ý vì thấy họ dường như không sống ở khu vực này, và ngạc nhiên, anh ta lại là một hoạ sĩ nghiệp dư. Chỉ

cần cho tiền thưởng, anh ta đã phác họa được chân dung cả hai gã đó.

Bức vẽ vừa được thông báo quanh các khu vực trong thành phố đã có ngay kết quả. Một trong hai tên đó bị bắt và khai ra tòan bộ sự việc. Thậm chí trước khi tóm được gã

này, chính Henry Curruthers đã từng nằm trong diện bị nghi ngờ.

Damian không muốn tin Curruthers có liên quan tới vụ án. Hắn làm kế toán trưởng trong công ty cuả cha anh hơn 10 năm nay. Là một gã đàn ông khoảng 40 tuổi, nhỏ bé, khiêm tốn, chưa kết hôn, hắn chăm sóc và sống cùng bà cô già ở phía đông thành phố. Hắn chưa bao giờ nghỉ làm một ngày. Và giống như tất cả nhân viên khác, hắn cũng tham dự đám tang, có vẻ như cũng thật sự đau lòng vì cái chết cuả Damian cha.

Khi kiểm tra sổ sách cuả công ty, nhất là trong quá trình thẩm vấn Henry, viên thám tử

tư tỏ ra không hài lòng với những câu trả lời thiếu nhất quán của người đàn ông nhỏ bé

này.

Nhưng đó vẫn không phải là bằng chứng có sức thuyết phục, ngay cả khi Henry biến mất khỏi thành phố. Cho tới lúc những bức phác họa mang lại kết quả.

Hai gã tội phạm Henry thuê không biết tên hắn, nhưng bọn chúng miêu tả khá chính xác. Từ cặp kính dày cộp, mái tóc nâu chải lật về phía sau cho tới mụn nốt ruồi trên má

trái và đôi mắt xanh cú vọ. Đó chính là Henry Curruthers, không nghi ngờ gì nữa. Hắn thuê hai gã này sát hại ông chủ chỉ với 50 đô la vì sợ bị phát hiện đã biển thủ tiền cuả

công ty.

Chỉ với 50 đô la! Damian không thể tin mạng người lại rẻ mạt đến vậy. Viên thám tử nói rằng món tiền công này là rẻ mạt đối với người này nhưng lại là cả một gia tài đối với kẻ

khác.

Chính Henry đã cố ý sắp xếp vụ án mạng giống như tự tử. Hắn còn giả mạo bức thư

tuyệt mệnh. Hẳn là hắn cũng tính đến nỗi đau buồn khiến Damian không còn để ý gì đến sổ sách giấy tờ. Và hắn sẽ đủ thời gian để che giấu những sai sót, tội lỗi cuả hắn sẽ

không bao giờ bị phát hiện.

Henry Curruthers là kẻ giết người còn hai gã kia chỉ là những con rối trong tay hắn. Hắn sẽ thoát khỏi nếu Damian không cương quyết tìm ra sự thật. Nhưng hắn đã cao chạy xa bay. Phải mất thêm ba tháng, các thám tử mới tìm ra dấu vết cuả hắn tại thị trấn Fort Worth, bang Texas. Nhưng lại một lần nữa, hắn kịp biến mất trước khi bị bắt.

Damian bắt đầu chán nản cảnh chờ đợi, cảm thấy mình thật vô dụng và không thể chịu được khi nghĩ rằng Curruthers đang ẩn náu đâu đó và vẫn còn tự do. Giống như những kẻ bị luật pháp truy nã, hắn chạy đến miền Tây rộng lớn để trốn tránh. Tuy không biết làm cách nào lần theo dấu vết cuả hắn nhưng Damian lên đường truy tìm.

Nhờ mấy người bạn có quyền lực cuả cha, Damian có thể thực hiện được việc này với tư cách nhân viên cảnh sát Liên bang. Anh được quyền xử lý mọi chuyện có liên quan tới Henry Curruthers. Cùng với giấy ủy nhiệm, anh mang theo tập hồ sơ bọn tội phạm ở

Texas và một số bang khác thuộc miền Tây. Dĩ nhiên, tên cuả Curruthers cũng được bổ

sung vào danh sách này.

-Các ông sẽ dậy và làm tách cà phê hay cứ nằm đó ôm bụng cho tới khi mặt trời mọc?

Damian vội mở mắt. Rõ ràng không phải Kid hỏi chuyện anh. Rồi anh nghe thấy có tiếng cười ở đằng xa. Anh chậm rãi ngồi dậy và mơ hồ phát hiện hai bóng người đang đứng phủi bụi trên quần áo cách chỗ anh vài mét.

Damian liếc nhìn Kid để xem phản ứng cuả cậu ta đối với hai vị khách này. Kid đã mặc quần áo nghiêm chỉnh, cũng vẫn bộ quần áo tối qua, thêm vào nếp nhăn mới do nằm ngủ. Mũ lủng lẳng sau lưng mái tóc đen được tết lại nhưng vẫn rối bù như thể cả mấy tháng nay cậu ta chưa sờ đến lược.

Kid ngồi thoải mái bên đống lửa đã được nhen lại, vẻ mặt khó đoán định vui buồn. Liệu cậu có cảm giác với hai vị khách mới này như đã làm ầm ĩ khi anh xuất hiện bên lều cuả

cậu ta đêm qua?

Nhưng làm sao Kid có thể phát hiện ra bọn họ. Ánh lửa chỉ chiếu sáng trong phạm vi ba mét, phía bên ngoài vẫn hoàn toàn chìm trong bóng tối còn mặt trời thì phải 30 phút nữa mới mọc.

Anh cũng không hiểu tại sao hai người đàn ông kia lại có vẻ lén lút quan sát căn lều. Họ

tiến tới gần đống lửa. Damian thấy người đàn ông cao lớn nở nụ cươì thân thiện còn người kia vẫn đang đập đập cái mũ nhàu nát vào chân để phủi bụi. Tại sao lại có người dùng mũ làm việc đó?

Người đàn ông không có mũ chợt khựng lại khi thấy Damian. Đôi mắt gã trợn trừng mở

to như thể gặp mắt. Gã quay sang bảo tên cùng đi:

8

-Ông có lý do để giết người này à?-Kid chỉ hỏi như vậy.

-Một lý do hoàn toàn chính đáng.

-Ông cũng làm nghề săn tiền thưởng?

-Không, đây chỉ là vấn đề cá nhân thôi.

Nếu Kid hỏi thêm, anh sẽ giải thích cặn kẽ nhưng cậu chỉ gật gật đầu rồi im lặng. Thật là

một cậu bé khác lạ. Phần lớn những cậu bé ở lứa tuổi đó luôn luôn tò mò với các loại câu hỏi nhưng Kid chỉ hỏi có vài câu và cũng không tỏ vẻ quan tâm nhiều lắm.

-Có lẽ tôi sẽ đi tắm rửa và sau đó ngủ một giấc-Damian đứng dậy nói.

Kid chỉ tay về phía sau lưng anh.

-Sông ở dưới kia. Tôi sẽ đi ngủ trước cho nên ông đừng làm ồn khi quay lại nhé.

Damian gật đầu, cầm túi bước đi. Anh còn nghe thấy giọng nói phía sau.

-Và hãy coi chừng rắn đấy.

Cùng tiếng cười khúc khích. Thằng bé thật quá quắt. Anh nghiến răng bực mình. Vậy mà anh sẽ phải đi cùng nó suốt ngày mai hoặc thậm chí vài ngày nữa?

5

Mùi cà phê đánh thức Damian dậy. Cả người mỏi nhừ vì phải nằm trên nền đất cứng. Có lẽ anh chỉ mới chợp mắt được một, hai tiếng. Anh hé mắt nhìn bầu trời đầy sao. Đã

có sắc màu xanh sáng ở phía đông, nơi mặt trời sắp mọc. Đêm qua anh không tài nào ngủ được mặc dù rất mệt. Chính vì vậy sáng nay anh cảm thấy không dễ chịu cho lắm.

Sau khi cha mất, sáu tháng qua, sự căm giận cùng nỗi đau buồn luôn khiến anh mất ngủ. Anh thường xuyên sống trong tâm trạng quyết tâm phải tìm ra sự thật và công lý

phải được thực thi.

Thám tử tư đã tiến hành điều tra tỉ mỉ, và khá nhanh chóng. Đêm xảy ra chuyện, quán cà phê gần công ty Rutledge Imports vắng khách. Một người bồi bàn nhìn thấy hai gã

đàn ông lực lưỡng rời khỏi văn phòng công ty Rutledge. Anh ta chú ý vì thấy họ dường như không sống ở khu vực này, và ngạc nhiên, anh ta lại là một hoạ sĩ nghiệp dư. Chỉ

cần cho tiền thưởng, anh ta đã phác họa được chân dung cả hai gã đó.

Bức vẽ vừa được thông báo quanh các khu vực trong thành phố đã có ngay kết quả. Một trong hai tên đó bị bắt và khai ra tòan bộ sự việc. Thậm chí trước khi tóm được gã

này, chính Henry Curruthers đã từng nằm trong diện bị nghi ngờ.

Damian không muốn tin Curruthers có liên quan tới vụ án. Hắn làm kế toán trưởng trong công ty cuả cha anh hơn 10 năm nay. Là một gã đàn ông khoảng 40 tuổi, nhỏ bé, khiêm tốn, chưa kết hôn, hắn chăm sóc và sống cùng bà cô già ở phía đông thành phố. Hắn chưa bao giờ nghỉ làm một ngày. Và giống như tất cả nhân viên khác, hắn cũng tham dự đám tang, có vẻ như cũng thật sự đau lòng vì cái chết cuả Damian cha.

Khi kiểm tra sổ sách cuả công ty, nhất là trong quá trình thẩm vấn Henry, viên thám tử

tư tỏ ra không hài lòng với những câu trả lời thiếu nhất quán của người đàn ông nhỏ bé

này.

Nhưng đó vẫn không phải là bằng chứng có sức thuyết phục, ngay cả khi Henry biến mất khỏi thành phố. Cho tới lúc những bức phác họa mang lại kết quả.

Hai gã tội phạm Henry thuê không biết tên hắn, nhưng bọn chúng miêu tả khá chính xác. Từ cặp kính dày cộp, mái tóc nâu chải lật về phía sau cho tới mụn nốt ruồi trên má

trái và đôi mắt xanh cú vọ. Đó chính là Henry Curruthers, không nghi ngờ gì nữa. Hắn thuê hai gã này sát hại ông chủ chỉ với 50 đô la vì sợ bị phát hiện đã biển thủ tiền cuả

công ty.

Chỉ với 50 đô la! Damian không thể tin mạng người lại rẻ mạt đến vậy. Viên thám tử nói rằng món tiền công này là rẻ mạt đối với người này nhưng lại là cả một gia tài đối với kẻ

khác.

Chính Henry đã cố ý sắp xếp vụ án mạng giống như tự tử. Hắn còn giả mạo bức thư

tuyệt mệnh. Hẳn là hắn cũng tính đến nỗi đau buồn khiến Damian không còn để ý gì đến sổ sách giấy tờ. Và hắn sẽ đủ thời gian để che giấu những sai sót, tội lỗi cuả hắn sẽ

không bao giờ bị phát hiện.

Henry Curruthers là kẻ giết người còn hai gã kia chỉ là những con rối trong tay hắn. Hắn sẽ thoát khỏi nếu Damian không cương quyết tìm ra sự thật. Nhưng hắn đã cao chạy xa bay. Phải mất thêm ba tháng, các thám tử mới tìm ra dấu vết cuả hắn tại thị trấn Fort Worth, bang Texas. Nhưng lại một lần nữa, hắn kịp biến mất trước khi bị bắt.

Damian bắt đầu chán nản cảnh chờ đợi, cảm thấy mình thật vô dụng và không thể chịu được khi nghĩ rằng Curruthers đang ẩn náu đâu đó và vẫn còn tự do. Giống như những kẻ bị luật pháp truy nã, hắn chạy đến miền Tây rộng lớn để trốn tránh. Tuy không biết làm cách nào lần theo dấu vết cuả hắn nhưng Damian lên đường truy tìm.

Nhờ mấy người bạn có quyền lực cuả cha, Damian có thể thực hiện được việc này với tư cách nhân viên cảnh sát Liên bang. Anh được quyền xử lý mọi chuyện có liên quan tới Henry Curruthers. Cùng với giấy ủy nhiệm, anh mang theo tập hồ sơ bọn tội phạm ở

Texas và một số bang khác thuộc miền Tây. Dĩ nhiên, tên cuả Curruthers cũng được bổ

sung vào danh sách này.

-Các ông sẽ dậy và làm tách cà phê hay cứ nằm đó ôm bụng cho tới khi mặt trời mọc?

Damian vội mở mắt. Rõ ràng không phải Kid hỏi chuyện anh. Rồi anh nghe thấy có tiếng cười ở đằng xa. Anh chậm rãi ngồi dậy và mơ hồ phát hiện hai bóng người đang đứng phủi bụi trên quần áo cách chỗ anh vài mét.

Damian liếc nhìn Kid để xem phản ứng cuả cậu ta đối với hai vị khách này. Kid đã mặc quần áo nghiêm chỉnh, cũng vẫn bộ quần áo tối qua, thêm vào nếp nhăn mới do nằm ngủ. Mũ lủng lẳng sau lưng mái tóc đen được tết lại nhưng vẫn rối bù như thể cả mấy tháng nay cậu ta chưa sờ đến lược.

Kid ngồi thoải mái bên đống lửa đã được nhen lại, vẻ mặt khó đoán định vui buồn. Liệu cậu có cảm giác với hai vị khách mới này như đã làm ầm ĩ khi anh xuất hiện bên lều cuả

cậu ta đêm qua?

Nhưng làm sao Kid có thể phát hiện ra bọn họ. Ánh lửa chỉ chiếu sáng trong phạm vi ba mét, phía bên ngoài vẫn hoàn toàn chìm trong bóng tối còn mặt trời thì phải 30 phút nữa mới mọc.

Anh cũng không hiểu tại sao hai người đàn ông kia lại có vẻ lén lút quan sát căn lều. Họ

tiến tới gần đống lửa. Damian thấy người đàn ông cao lớn nở nụ cươì thân thiện còn người kia vẫn đang đập đập cái mũ nhàu nát vào chân để phủi bụi. Tại sao lại có người dùng mũ làm việc đó?

Người đàn ông không có mũ chợt khựng lại khi thấy Damian. Đôi mắt gã trợn trừng mở

to như thể gặp mắt. Gã quay sang bảo tên cùng đi:

9

Nghe mày nói thằng này chết rồi. Nhưng tao cho là chưa đâu.

Gã kia rít lên.

-Mày là thằng ngốc to mồm, Billybob ạ. Tao thật xui xẻo khi làm ăn cùng mày.

Vừa nói gã vừa rút súng chĩa vào Damian. Còn tên Billybob tuy lóng ngóng hơn, nhưng cuối cùng cũng rút được súng ra chĩa về phía Kid. Cậu bé chậm rãi đứng dậy, dang hai ray ra, ý nói mình vô can, không có biểu hiện gì sợ hãi. Điều đó làm Damian bực mình. Rõ ràng anh đang gặp lại bọn cướp xe ngựa hôm trước vậy mà Kid dửng dưng.

Billybob nói:

-Vince! Chính là lỗi cuả mày. Lần sau nhớ xem xét kỹ trước khi nói có thằng đã chết.

-Câm họng đi. Mày đang đặt chân vào chỗ rắc rối đấy.

Billybob vội nhìn xuống đất. Vince giận dữ khi thấy hành động ngờ nghệch đó, hắn thúc mạnh khuỷu tay vaò người Billybob, ý nhắc nhở gã này cần phải trông chừng căn lều, đặc biệt là Damian và Kid. Sau đó gã quay sang phiá Damian cười khoái chí.

-Vậy bây giờ chúng ta có thể bàn công việc để xem Billybob đã tiết l ộbí mật gì nào. Bọn tao biết mày đã nhẵn túi rồi. Nhưng còn mày thì sao hả Kid?

Lúc đầu Damian nghĩ bọn này quen với Kid nên mới biết tên cậu, nhưng rồi anh nhận ra cách gọi đó là để chỉ tuổi tác. Kid còn quá trẻ nên mọi người gọi như vậy là lẽ tự nhiên thôi.

-Tôi ư?-Kid nói với vẻ quan tâm-Tôi có cà phê nóng hổi và một bát bột đầy cho món bánh rán đây. Nếu như đó là những gì ông muốn.

Vince cười hô hố.

-Tao quan tâm tới những thứ đó làm quái gì. Hẳn là mày phải có cái gì trong ví như là...

-Vậy thì, có cái này đây...

Vince chưa kịp mở miệng thì Kid đã rút súng nổ ngay. Nếu định bắn chết gã hẳn cậu đã

chệch mục tiêu. Nhưng nếu chỉ với mục đích tước vũ khí thì cậu đã thành công. Phát đạn đập vào khẩu súng trên tay Vince văng ra. Nhưng có lẽ gã không bị thương.

Vince vừa chửi ruả vừa la hét vì cánh tay đau buốt. Còn Billybob cứng đờ người, há hốc mồm nhìn với đôi mắt sợ hãi. Kid chỉ việc bước đến gần và chiã súng vào lưng gã.

Thật may, Billybob chỉ là một gã thộn. Nếu gã coi chừng kỹ Kid thì sẽ không thể xảy ra tình huống này và Damian cũng có thể bị trúng đạn vì anh đang ngồi giữa hai gã.

Kid tước vũ khí khỏi bàn tay run rẩy cuả Billybob rồi nhặt khẩu súng cuả Vince rơi dưới đất với vẻ bình thản, còn như chẳng quan tâm tới toàn bộ sự việc vừa xảy ra.

Cậu ném một khẩu súng về phiá Damian và nhét khẩu kia vào thắt lưng rồi ra hiệu cho Billybob và Vince bằng khẩu súng cuả cậu vẫn lăm lăm trên tay.

-Ngồi xuống, đặt hai tay ra sau đầu. Chúng mày không nên gây rắc rối cho tao. Giết hai đứa mày còn dễ dàng hơn để chúng mày sống. Bây giờ tao chưa ngại khó khăn nhưng khi phải mang thêm một đống hành lý quá tải thì hãy khôn hồn, đừng có buộc tao phải chọn cách giải quyết tốt nhất nhé.

Damian không nghe thấy hết lời cậu, nhất là câu "đống hành lý quá tải" và Kid đã tế nhị

hạ bớt giọng trước khi liếc sang nhìn anh. Hơn nữa, anh vẫn còn đang cân nhắc không biết có nên nhặt khẩu súng cậu bé đã vứt cho không.

Damian chưa bao giờ sử dụng súng ngắn mà chỉ quen với súng trường vì đã từng tham gia vào các cuộc thi bắn từ ngày còn ở trường đại học và đôi khi cùng cha đi săn ở miền thôn quê.

Tuy nhiên, anh cũng không thể cứ để khẩu súng nằm mãi trên đất vì hai gã kia vẫn có

khả năng cướp lại vũ khí. Rồi anh nghe Kid nói:

-Hãy tìm cái gì đó để trói hai gã này, ông Rutledge ạ. Một cái áo cũ cũng được việc đấy, nếu ông xé dài nó ra thành vài mảnh.

Damian khó chịu. Anh làm gì có cái áo nào cũ. Một ý kiến thật vớ vẩn. Nhưng Kid nói thêm:

-Dù sao ông cũng sẽ không cần phải mang theo túi nữa đâu. Chỉ có mỗi con ngựa thì

làm gì còn chỗ cho nó được.

Anh thấy mừng vì chưa kịp thể hiện sự khó chịu. Anh chưa nghĩ đến loại phương tiện họ sẽ phải đi nhưng rõ ràng cậu bé đã tính đến sự chật chội khi hai người cùng cưỡi trên lưng một con ngựa và như vậy sẽ chẳng còn chỗ dành cho hành lý.

Sau khi lục lọi tìm kiếm trong túi, tay cầm áo tay nắm chặt khẩu súng, Damian bước về

phía Vince và Billybob. Kid đưa mắt nhìn ý như muốn nói anh nên xé áo ra và tự mình trói hai gã kia. Anh nghĩ việc đó cũng là hợp lý vì Vince và Billybob đã chứng kiến tài bắn súng cuả Kid, bọn chúng sẽ không dám làm gì trong khi cậu đang để mắt trông chừng. Còn Damian chắc sẽ vụng về lóng ngóng với khẩu súng như Billybob lúc nãy thôi.

Vince hung hăng gào lên khi thấy gã bạn bị trói.

-Mày định đưa tụi tao đi đâu, thằng nhóc?

-Tới chỗ cảnh sát trưởng thị trấn Coffeyville.

-Vậy thì mày chỉ toi công thôi vì tụi tao chẳng làm gì sai trái cả.

-Tao có một nhân chứng đây. Chắc chắn ông ấy không đồng ý với mày.

-Mày chẳng có cái quái gì, thằng nhóc ạ. Thằng cha đó bất tỉnh rồi mà.

-Tao còn có lời thú tội cuả bọn mày.

-Thú khỉ gì?-Gã quay sang nhìn Billybob với ánh mắt cảnh cáo-Mày đã thú tội à?

Gã kia đỏ mặt.

-Vì sao tao lại phải làm cái việc ngu ngốc ấy?

-Đừng ra cái vẻ vô tội như thế. Cảnh sát trưởng sẽ điều tra ra những việc bọn mày đã

làm... hoặc không làm. Cướp ngựa hay cướp đường? Tao chắc ông ấy cũng đã nhận được lệnh truy nã hai đưá bọn mày rồi. Mà nếu không thì... coi như đây là việc làm tốt trong tháng cuả tao vậy.

Nếu để ý, Damian sẽ thấy vẻ hoảng sợ trên nét mặt Vince khi nghe nói đến lệnh truy nã. Hẳn anh cũng nhận ra gã là tên cướp nguy hiểm hơn so với Billybob và lẽ ra phải trói gã

trước. Anh cứ nghĩ bọn chúng không dám gây thêm rắc rối nào nữa. Chính vì thế anh rất sửng sốt khi thấy Vince nhảy chồm lên túm lấy hai chân Kid. Cả hai cùng ngã lăn ra và cùng cố trường lên với lấy khẩu súng. Damian tiến đến kéo giật tên cướp ra. Anh định nện cho gã một cú vào mặt thì bất chợ nghe tiếng lách cách lên nòng và thấy Kid, lúc này đã lùi về phía sau, với khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu Vincẹ

-Mày sẽ không giết tao đâu?-Hắn trừng mắt.

-Không ư?

10

Kid nói ngắn gọn nhưng thái độ cuả cậu khiến gã phải chùn lại rồi lầu bầu nho nhỏ. Không biết Kid đang nghĩ hoặc đang cảm thấy gì, cũng không thể nói đây là kẻ giết người máu lạnh hay chỉ là một cậu bé biết cách che giấu nỗi sợ hãi.

Damian không kìm nổi cơn giận dữ. Trong một buổi sáng, anh đã phải trải qua quá

nhiều điều bất ngờ rồi. Cú đấm như trời giáng vào ngay mũi Vince làm cho gã lăn ra bất tỉnh.

Sự việc này khiến anh nhớ lại một kỷ niệm. Từ khi 15 tuổi, anh không tham gia vaò trận đánh nhau nào nữa. Lần đó, anh bị vài cậu bé khoảng bảy tuổi đấm vỡ mũi và đã nhận được một bài học tồi tệ mà cha anh chưa hề dạy: anh có thể thua những đứa nhỏ tuổi hơn cho dù anh có lợi thế về vóc dáng và sức khoẻ, mà anh lại cao những hơn mét chín.

Lời nói cuả Kid rõ ràng nhằm làm bớt cảm giác có lỗi trong anh:

-Làm tốt lắm, ông Rutledge. Bây giờ nếu ông làm nốt việc còn lại, tôi sẽ nấu nướng trong vài phút, và chúng ta có thể ăn uống, rồi lên đường.

Thái độ bình tĩnh cuả cậu cứ như thể không có gì xảy ra từ nãy đến giờ. Hẳn là Kid phải có thần kinh thép hoặc là chẳng có dây thần kinh cảm giác. Nghĩ vậy, nhưng Damian vẫn gật đầu làm theo.

6

Kid ngồi bên đống lửa chăm chú thả từng miếng bột mỏng vào xoong, khuấy nhẹ nhàng rồi vớt từng lượt bánh ra đĩa.

Đôi mắt tinh như mắt mèo, có lẽ là màu vàng chứ không phải màu nâu như anh nghĩ lúc đầu, dường như có thể nhìn thấy rõ mọi vật mà mắt thường không thể nhìn thấy. Kid là

một anh chàng thật sự gây ấn tượng. Bây giờ thì Damian tin Kid đã từng bắt được năm tên tội phạm.

Trong lúc Vince đang bất tỉnh, anh dễ dàng trói chặt hai khuỷu tay gã ngoặt ra sau. Anh để gã nằm nghiên vì ít ra ở vị trí đó mũi cuả gã sẽ đỡ chảy máu hơn. Còn Billybob vẫn lặng thinh, quan sát Damian một cách cảnh giác.

Anh tranh thủ đi tìm đôi giày cùng áo khoác đã cởi ra đêm qua. Vừa định xỏ chân vào giày, anh chợt phát hiện Kid vẫn đang kín đáo nhìn anh hơn là tập trung vào việc nấu nướng.

-Ông cần phải lắc qua trước khi xỏ chân chứ. Biết đâu có con gì đó lại coi đôi giày cuả

ông là chỗ ngủ lý tưởng đấy-Cậu ta nói to.

Damian giật mình đánh rơi giày xuống đất như thể đang có rắn bên trong. Billybob bật cười nhưng vội im bặt khi gặp ánh mắt giận dữ cuả anh. Còn Kid đã kịp giấu nụ cươì

trước khi Damian quay ngoắt sang vì thế anh chỉ nhìn thâý vẻ mặt bình thản cuả cậu ta. Anh ngập ngừng nhặt giày lên, lắc thật mạnh và mang chúng lại gần đống lửa để nhìn kỹ bên trong.

-Giờ thì giày cuả ông an toàn rồi-Kid nhận xét.

Damian ngạc nhiên:

-Không phải cậu đang đùa giỡn tôi đấy chứ?

-Không đâu, tôi không biết ở đây có bọ cạp hay không, nhưng ở một số vùng...

Damian quắc mắt giận dữ và quay sang tìm một đôi tất sạch trong túi. Sáng nay, anh không hề có ý định đi quanh lều với đôi chân mang tất nhưng hai tên cướp kia khiến anh phải làm vậy.

Khi cởi bỏ đôi tất bẩn, những vết rộp da trên bàn chân anh bị tứa máu đau buốt, đặc biệt lúc mang giày vào. Khập khiểng quay lại bên đống lửa, anh chỉ mong sao đến được Coffeyville càng sớm càng tốt.

Kid đưa cho anh dĩa bánh rán và lọ mật ong.

-Bơ bị ôi từ hôm qua, ông dùng tạm mật ong vậy. Tôi không thích mật ong nên ông cố

ăn hết đi. Tôi sẽ gặm tạm thịt bò khô, nếu cần.

Damian đưa mắt nhìn Vince và Billybob.

-Chúng ta sẽ cho những vị khách kia ăn chứ?

-Không, quỷ tha mắt bắt chúng đi. Nếu muốn ăn sáng, bọn chúng đã không giơ súng ra như vậy.

Giọng nói hơi gay gắt. Đây là biểu hiện cảm xúc đầu tiên trong hôm nay. Ít ra cậu ta cũng không phải người vô cảm.

Kid đứng dậy, lau tay sau quần rồi đến chỗ Billybob.

-Bọn mày giấu ngựa gần đây không?

-Trên con đường cuối sông-Gã trả lời ngay.

Kid gật đầu và đi về phiá đó. Damian vừa trông chừng hai tên cướp vưà ăn nốt bữa sáng. Billybob chắc sẽ không dám dở trò khi Vince vẫn đang bất tỉnh.

Khi Kid quay lại với hai con ngựa, anh thấy mừng vì có thể không phải bỏ lai cái túi du lịch. Chưa bao giờ anh thấy con vật nào bệ rạc, khốn khổ như hai con ngựa này. Một con thì khập khiễng còn con kia cũng sắp què đến nơi. Anh ngạc nhiên khi thấy Kid tiến thẳng tới chỗ Vince, đá mạnh vào mông gã.

-Tao ghét nhất kẻ nào đối xử với động vật như thế này-Cậu liếc sang nhìn Billybob đang sợ hãi né người về phiá sau-con nào cuả mày?

-Cả hai đều không-Billybob chối phắt, rõ ràng gã nói dối-Chúng đều là của Vince.

-Hử, một con không cưỡi được còn con kia cũng sẽ như vậy thôi. Hãy nhìn xem, chúng đã phải chạy đến kiệt sức vì những cú thúc đáng nguyền rủa cuả bọn mày.

Billybob sợ hãi né người xa hơn, nhưng Kid chỉ chửi rủa rồi quay lại bên đống lửa nói với Damian:

-Đến giờ khởi hành rồi. Thật may, hôm nay chúng ta sẽ phải đi lâu hơn nếu bọn này không có ngựa. Chúng sẽ cưỡi chung một con. Còn con kia phải để cho nó kịp hồi sức nếu không sẽ bị què mất. Cái lũ ngu ngốc chết tiệt này khiến tôi không tài nào chịu nổi.

Tình huống này thật chẳng ra làm sao. Damian quyết định không nghĩ về cái túi nữa. Có

lẽ anh sẽ kiếm được cái khác khi tới thị trấn nào đó, nhưng để kiếm được những bộ

quần áo đẹp, sang trọng lại là một vấn đề...

Việc duy nhất anh có thể giúp Kid thu dọn lều trại là mang bát đĩa ra sông rửa. Khi anh quay lại lửa đã dập, ngựa đã được thắng yên cùng một túi hành lý to đùng chất trên lưng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con ngựa thiến màu hạt dẻ cuả Kid. Đẹp mã, lông mượt, tràn đầy sinh lực như đang sung sướng chờ xuất phát. Nó có thể sánh ngang với loài ngựa thuần chủng trong các cuộc đua anh từng đi xem. Cậu bé còm nhom này có

thể có được một con ngựa tuyệt vời như thế sao?

Kid đang gắng sức đẩy Billybob lên ngựa trong tiếng lầu bầu bực bội cuả gã.

-Nói thật, tao không thể lên ngựa với hai tay bị trói thế này. Thậm chí có lẽ được chăng nữa thì cũng sẽ ngã vì tao không nắm được dây cương.

-Tốt. Vậy thì cố mà nghĩ ra cách giữ ngồi yên trên lưng ngựa chứ đừng có nghĩ đến việc gây rắc rối cho tao. Còn bây giờ, hoặc tự lên ngựa hoặc đi bộ. Tao cũng chẳng quan tâm đến sự lựa chọn cuả mày đâu.

Damian biết chắc gã sẽ không thể tự mình lên ngựa được vì vậy anh bước đến đẩy giúp. Gã la oai oái:

-Cái gì...?-nhưng vội im bặt vì cố tập trung để giữa thăng bằng.

Kid cười tươi nhìn Damian, ánh mắt như muốn nói, tôi biết ông không đến nỗi vô dụng mà, rồi liếc sang nhìn Vince vẫn đang nằm im thin thít.

-Nếu hắn còn sống, ông có thể làm lại hành động đó lần nưã không?

11

Lời nói bóng gió như muốn hỏi tại sao anh có quả đấm mạnh như vậy khiến Damian hơi đỏ mặt. Anh dội nước lên người Vince để gã tỉnh lại. Sau đó anh đẩy gã lên sau lưng Billybob. Và bây giờ đến lượt anh. Ước gì lúc này có một ai đó cao lớn để giúp anh lên được dễ dàng.

Từ trước đến nay chỉ sống ở thành phố nên Damian chưa bao giờ cưỡi ngựa. Anh thường đi lại bằng cỗ xe ngựa sang trọng cuả gia đình. Hôm nay là lần đầu tiên khiến anh lúng túng.

Kid đang chờ anh trên yên, ngạc nhiên hỏi:

-Phải đặt chân vào bàn đạp, ông Rutledge ạ. Trước nay ông chưa hề cưỡi ngựa sao?

-Chỉ đi xe ngựa thôi, chưa cưỡi lần nào-Damian miễn cưỡng thú nhận.

Cậu bé thở dài:

-Lẽ ra tôi phải biết... Nào, hãy giữ tay tôi để lấy thăng bằng rồi đẩy cả người lên ngay khi chân ông cho vào bàn đạp. Sau đó thả chân ra khi đã lên được yên.

Nói rõ ràng là dễ hơn làm. Nhưng cuối cùng Damian cũng thành công sau hai lần cố

gắng. Tuy phải ngồi hai người chật chội nhưng thế này là tốt nhất rồi. Anh thấy thương cho Vince đang phải ngồi sau lưng Billybob với hai tay bị trói. Ở vị trí đó rất dễ ngã nếu bị mất thăng bằng. Ít ra anh còn được Kid nhắc nhở:

-Hãy ôm lấy tôi, nếu cần. Chúng ta sẽ có chuyến đi vất vả đấy, vì vậy không nên có rắc rối gì là hơn.

Mới đi được một lúc họ đã nghe tiếng càu nhàu cuả Vince. Rồi gã gào lên chửi ruả vì

Damian đã làm vỡ mũi gã.

Cuối cùng Kid phải quát:

-Câm ngay, nếu mày muốn được ăn tối nay.

Vince lập tức ngậm miệng.

Damian cười thầm. Phải công nhận Kid có cách xử lý rất hiệu quả... trong một số tình huống. Rõ ràng anh cần phải xem xét lại đánh giá ban đầu với cậu. Mặc dù cách ăn nói chưa được hay lắm nhưng Kid quả là rất thông minh. Cậu quá giỏi giang và khoẻ mạnh so với tuổi, lại rất có khả năng lãnh đạo. Kid là một anh chàng khá hấp dẫn, đầy bí hiểm song lại có vẻ hơi lo âu. Ước gì có thể hiểu rõ được nguyên nhân khiến anh luôn bị xáo trộn bởi cậu bé này.

Chứng kiến những hành động cuả Kid, Damian nhận thấy cậu thật sự không khoác lác hay dối trá về mình. Kid là một tay săn tiền thưởng còn quá trẻ nhưng phải công nhận kỹ năng sử dụng vũ khí quả là lý tưởng với cái nghề đầy nguy hiểm này.

Ngoài ra, Kid còn biết cách tân dụng các lợi thế. Cậu cắm trại gần sông để tiện việc nấu nướng, tắm gội. Nhưng hình như cậu chẳng thèm tắm rửa thì phải. Hoặc nếu có từ

trước khi anh tỉnh giấc thì anh cũng vẫn không thấy rõ biểu hiện đó. Bây giờ ngồi sát bên nhau như thế này, anh mới ngử thấy cái mùi khó chịu toả ra từ người Kid.

Buổi trưa, họ dừng ngựa nghỉ ngơi một lúc. Damian vội tìm ngay khăn mùi xoa trong túi và hài lòng khi phát hiện cái mùi khó chịu đó một phần xuất phát từ dây da trên bộ yên ngựa. Nhưng anh chỉ dám kín đáo dùng khăn bịt mũi để không làm mếch lòng Kid nếu cậu có bất chợt liếc về phía sau.

Bình thường Damian vốn là người khá tế nhị, nhưng sau một ngày chịu đụng mùi khó

ngửi đó, anh quyết định hỏi thẳng:

-Cậu luôn mặc bồ quần áo này?

-Rất dễ chịu, ít ra cũng tránh xa được lũ súc vật.

Damian không biết cậu nói đuà hay thật nhưng ngại hỏi rõ. Anh thở dài nghĩ rằng có lẽ

Kid phải mặc như vậy cho tới khi họ đến được thị trấn.

-Chúng ta sẽ đến Coffeyville khoảng tối nay phải không?-anh hy vọng.

-Có thể, nếu hai con cú kia không làm chậm bước chúng ta. Còn bây giờ, tôi e rằng không thể đâu, ông Rutledge ạ.

Anh thở dài rồi tiếp tục câu chuyện.

-Chúng ta cùng hội với nhau, cho dù là tạm thời, tại sao cậu không gọi tôi là Damian?

Ông Rutledge nghe có vẻ xa cách quá, cậu có nghĩ vậy không? Còn cậu cũng phải có

một cái tên gì để gọi ngoài tên Kid chứ?

-Tôi thường dùng tên K.C khi phải ký giấy tờ nếu như đó là điều ông định hỏi.

-Tên họ viết tắt đó có nghĩa gì?

-Nghĩa gì ư?-Kid nhún vai-Chẳng có nghĩa đâu. Lần đầu tiên tôi chỉ dùng ký hiệu khi ký

nhận tiền thưởng nhưng ông cảnh sát trưởng nhìn và đọc là K.C. Từ đó nó dính liền với tôi... các cảnh sát trưởng không gọi tôi bằng cái tên nào khác nữa.

-K.C à? Đó thật sự là một cái tên đẹp nếu cậu dùng làm tên chứ không chỉ để viết tắt. Không phiền nếu tôi gọi cậu là Casey chứ?

Dường như Kid hơi ngớ ra một lúc, sau đó trở lại bình thường ngay.

-Ông muốn gọi thế nào cũng được.

Có lẽ cậu cũng chẳng có ý định sử lại cái tên đó, Damian mỉm cười, anh không nghĩ Kid chấp nhận cái tên Casey dành cho cả trai lẫn gái. Con trai ở tuổi Kid thường nhạy cảm với những chuyện như thế này.

Sau đó họ lại im lặng. Một ngày buồn tẻ dài dằn dặc trên lưng ngựa, vậy mà Damian tưởng rằng có thể được thoải mái, dễ chịu hơn. Anh chán ngấy việc canh gác hai tên cướp này rồi.

Casey quyết định dựng trại gần một dòng sông ngay khi mặt trời sắp lặn. Vài phút sau, cậu nhóm xong bếp và nhanh chóng khơi ngọn lửa bốc cao trong khi Damian cẫn lo trông chừng hai vị khác bất đắc dĩ. Anh thoáng lo sợ khi nghĩ rằng mình đang bị bỏ rơi cho tới lúc Casey cất tiếng nói:

-Đừng cố đập vỡ cái mũi nào nữa trong khi tôi đi kiếm thức ăn cho bữa tối nhé.

Damian đỏ mặt khó chịu nhưng Casey không nhìn thấy nét mặt anh, đã cưỡi ngựa đi xa.

12

Casey cũng rất mong đến được thị trấn Coffeyville vào sáng hôm sau như Damian vậy. Bình thường nàng thích đi một mình nhưng bây giờ lại có thêm ba gã đàn ông khiến nàng không được thoải mái, không thể thích gì làm nấy vì luôn phải đề phòng mọi việc. Nàng không thể tắm gội dù là qua loa, trong khi làn nước mát ở ngay trước mặt, thậm chí không thể giải quyết các nhu cầu tự nhiên một cách thoải mái, cứ phải lén lén lút lút trong khi cả ba gã kia lại quá vô tư. Họ chỉ cần tìm một bụi rậm nào đó là không cần biết có ai ở xung quanh. Nhưng cũng không thể tỏ ra bực mình với những tình huống đó bởi họ đều nghĩ rằng nàng cũng là đàn ông.

Đó chính là sai lầm cuả nàng. Lúc đầu không phải là nàng cố gắng làm cho mình khác đi. Ý nghĩ đó chỉ xuất hiện khi nàng rời khỏi nhà. Cải trang là một chàng trai, nàng sẽ dễ

dàng làm được nhiều việc mình muốn.

Casey muốn chứng minh quan điểm cuả mình càng sớm càng tốt. Việc hy sinh lớn nhất cuả nàng là cắt đi mái tóc đen dài chỉ để nó chấm vai. Vì nếu để nó óng ả như cũ, xõa xuống bộ quần áo đàn ông nàng mặc sẽ thu hút ngay sự chú ý cuả mọi người. Đó là

điều nàng không muốn. Mặc quần áo đàn ông là cần thiết và thích hợp. Cái áo ponso len dầy có thể che đi bộ ngực và những đường cong trên cơ thể nàng. Phía trước áo rộng nên có thể để vũ khí và rút ra dễ dàng. Còn nếu mặc áo jacket thì súng phải để ở

phía sau lưng và chẳng giấu được đôi bầu vú tròn đầy vào đâu cả.

Chính vì vậy, nhiều người nhìn thấy vẻ ngoài và chiều cao cuả Casey đều cho rằng nàng là một chàng thiếu niên. Nàng cũng không cần thiết phải thay đổi sự lầm lẫn này. Điều đó giúp nàng không bị làm phiền khi ở trong các thị trấn và bọn tội phạm ít nghĩ

đến chống đối hơn. Thật buồn cười, chúng thà chấp nhận thua một cậu bé còn hơn là

phải chịu thua phụ nữ.

Chắc chắn nàng sẽ trả lời thành thật nếu ai hỏi. Hơn nữa, không phải nàng muốn cải trang, nàng chỉ để mặc mọi người giữ nguyên ấn tượng ban đầu cuả họ. Nếu có ai thân mật, gần gũi với nàng, người đó có thể nhận ra nhiều điều. Tuy nhiên, chưa hề có ai như vậy, và thế cũng chẳng sao.

Casey biết người mình lúc này đang bốc mùi khó chịu nhưng nàng có lý do. Đôi khi nàng phải đi săn để kiếm thêm thức ăn. Loài vật có thể dễ dàng nhận biết được hơi người. Cha đã dạy cho nàng cách ngụy trang bản thân và theo cách này thỉnh thoảng nàng có thể bắt được con gì đó trước khi nó đánh hơi thấy nguy hiểm.

Đó chính là lý do Casey không thèm thay quần áo. Chỉ khi nghĩ tại thị trấn nàng mới có

thể tắm giặt được thường xuyên. Cái áo ponso len thường bốc mùi khi bị nhúng nước vì

mấy ngày trước, nó bị ướt sũng trong một trận mưa to.

Sẽ chẳng có gì phiền phức nếu nàng đi một mình. Nhưng lúc này lại có thêm ba người đồng hành, và đặc biệt, nàng luôn cảm thấy bối rối từ lúc Damian III xuất hiện.

Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ gặp ai gây cho nàng nhiều ấn tượng như anh chàng miền Đông này. đẹp trai, cao lớn trong bộ comlê sang trọng, hợp mốt, mái tóc nâu sẫm, gò má rộng, cằm nghiêng nghiêng kiêu ngạo, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng và cái miệng cương nghị... Tất cả những đường nét này làm cho khuôn mặt tăng thêm vẻ nam tính. Đôi khi Casey cảm giác như cặp mắt sắc sảo kia có thể nhìn thấy con người thật cuả nàng.

Thẳng thắn, và cương quyết, anh luôn làm cho nàng thấy bối rối. Thỉnh thoảng nàng bắt gặp mình liếc trộm anh chỉ vì thích nhìn chứ không vì lý do nào khác. Anh cũng gây cho nàng những cảm giác khác lạ. Nhưng nàng không thích như vậy. Rồi Casey ngớ ngẩn nghĩ là có lẽ nàng nên làm duyên làm dáng một chút để cho anh thấy nàng như thế nào. Rõ là một ý nghĩ ngu ngốc. Damian III sẽ tiếp tục đi theo con đường cuả mình ngay khi đến được Coffeyville và nàng thấy vui mừng vì điều này. Nàng không muốn bị lúng túng vì anh ta nữa.

Hiện nay mọi việc đối với nàng khá suôn sẻ. Đôi khi Casey cũng cảm thấy mình thật tồi tệ vì đã đêm khuya trốn nhà đi mà không một lời giải thích, không một lời giã biệt sau cuộc tranh cãi với cha.

Nhưng suốt thời gian qua, nàng vẫn thường đánh điện về nhà cho mẹ, vài tuần một lần, để bà biết là nàng vẫn khoẻ mạnh, bình an. Nàng không muốn cha mẹ phải lo lắng dù

biết họ đang rất lo cho nàng. Casey sẽ chưa về nhà khi chưa đạt được mục đích.

Chandos có cách giải quyết cuả ông. Nàng cũng làm theo cách riêng cuả mình. Nàng đang chứng minh khả năng tự kiếm sống không cần đến sự giúp đỡ cuả người đàn ông nào bằng cách làm một công việc chỉ dành cho đàn ông.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng nàng cảm thấy mình cũng giống như những kẻ tội phạm mà

nàng đang truy đuổi. Hiểu rõ tính cách cuả cha, nàng biết ông sẽ đi tìm nàng, và để trốn tránh được ông quả thật chẳng dễ dàng. Nhưng diện mạo cuả nàng hiện giờ khác trước nhiều. Ông cũng không thể phát hiện ra tên viết tắt nàng đã sử dụng vì chỉ có vài cảnh sát trưởng biết nàng với cái tên K.C còn lại mọi người chỉ gọi nàng là Kid.

Lần này Casey định hoàn tất chuyến đi cuối cùng tới phía Nam và sau đó sẽ trở về nhà. Thật ra, một lần nàng vô tình nghe được Bill Doolin, thành viên trong băng cướp Dalton, ba hoa về kế hoạch cướp hai ngân hàng ở thị trấn Coffeyville vào tuần này. Lẽ ra Casey có thể dễ dàng bắt hắn trong lúc hắn đang say rượu, nhưng nàng quyết định chờ đợi để

tóm được cả băng cướp. Nàng điều tra kỹ về bọn tội phạm này bằng cách thăm dò mọi người, đọc thông tin trên các báo cũ. Nàng vẫn thường làm vậy trước khi quyết định truy lùng bất kỳ một tên tội phạm nào. Ba anh em nhà Dalton gồm Robert, Emmett và

Grattan từng là cảnh sát bang Arkansas. Thật đáng sỉ nhục khi những người thi hành luật pháp lại trở thành kẻ phạm pháp.

Bọn chúng bắt đầu hoạt động từ vài năm trước ở Oklahoma, chủ yếu là trộm ngựa sau đó chuyển sang tội ác lớn hơn khi Robert, tên cầm đầu, quyết định chuyển cả băng về

California. Đầu năm ngoái, bọn chúng định cướp đoàn tàu nhanh San Francisco-Los Angeles thuộc tuyến đường sắt Nam Thái Bình Dương. Nhưng kế hoạch thất bại vì lệnh truy nã bọn chúng đã được dán kín khắp nơi. Biết không an toàn bọn chúng vội rút về

Oklahoma. Tên Grattan bị bắt và bị kết án 20 năm tù vì tội giết người ở California nhưng hắn đã trốn tù và nhập băng trở lại. Băng cướp Dalton có kết nạp thêm thành viên mới: Charley Bryant "Mặt đen", Charley Pierce, George Newcomb "Sông đắng" và Bill Doolin khi tiến hành cướp công ty sắt Santa tại Wharton ở Cherokee Strip vào tháng 5 năm ngoái. Trong vụ đó không có ai chết, còn bon cướp trốn thoát với hơn 10 nghìn đôla. Bryant "Mặt đen" không kịp tiêu hết số tiền được chia, hắn chết trong một cuộc đấu súng với cảnh sát Ed Short. Cùng tháng đó, bọn chúng biến mất với 10 nghìn đôla sau khi chặng cướp chuyến tàu Missouri, Kansas và Texas tại Leliett. Thời gian sau, có lẽ

bọn chúng sống lẩn trốn bằng số tiền đó vì tin tức về băng nhóm Dalton không thấy xuất hiện trên báo chí. Cho tới tháng 6 vừa rồi, chúng lại tiến hành cướp một chuyến tàu khác tại Redrock. Và vụ cướp tàu gần đây nhất vào tháng 7 tại Adair đã xảy ra đổ máu, ba người bị thương và một người chết.

Bây giờ bọn chúng đang định cướp hai nhà bằng cùng lúc. Nếu đúng vậy, đây quả là kế

hoạch táo bạo. Casey muốn có mặt ở đấy để ngăn chặn vụ cướp, đồng thời nhận tiền thưởng luôn. Tổng số giá trị tiền thưởng cho mỗi tên cướp trong băng này khá cao và

khi hoàn thành xong việc "chứng minh quan điểm" nàng sẽ có một khoản lớn trong ngân hàng. Sau một thời gian bỏ nhà đi, Casey đã nóng lòng muốn trở về. Tính đến giờ, nàng đã xa nhà được sáu tháng-sáu tháng dài dằng dặc tràn đầy nước mắt. 13

Đêm qua họ ngủ được một giấc khá thoải mái. Đây là chuyến đi xa đầu tiên về phía nam bang Kansas cuả Casey. Có điều, nàng sắp sửa hết lương thực trước khi đến thị trấn Coffeyville vì bất ngờ có thêm những ba miệng ăn.

Sáng nay, họ khởi hành muộn do Casey phải đi kiếm thức ăn cho bữa sáng vì đã dùng hết số bột và đồ hộp cuối cùng vào bữa tối qua. Ở mỗi thị trấn nàng chỉ mua thực phẩm đủ dùng cho tới thị trấn tiếp theo. Nhưng lần này anh chàng miền Đông và hai tên cướp kia đã làm hỏng dự tính. Tuy nhiên, họ vẫn tới Coffeyville vào giữa buổi sáng, chậm hơn một giờ so với kế hoạch.

Coffeyville là một thị trấn buôn bán khá lớn. Casey cũng đã tưởng tượng như vậy vì

nàng biết ở đây có tới hai ngân hàng. Khi cưỡi ngựa dọc theo đường phố chính dẫn đến đồn cảnh sát, nàng để ý thấy cả hai ngân hàng Quốc Gia I và Condon đều nằm ngay trên con phố trước mặt. Nàng nhìn quanh để tìm một chỗ tiện lợi cho việc theo dõi.

Và nàng thất vọng khi thấy người ta đang tháo bỏ những hàng rào phía trước hai ngân hàng. Bọn cướp có thể định buộc ngựa ở ngay lôi vào để dễ dàng tẩu thoát. Như vậy hướng đột nhập cuả chúng sẽ là phía trước hoặc hai bên hông ngân hàng. Nhưng nếu thấy chỗ này không có hàng raò, bọn chúng có thể nghi hoặc vì đó và quyết định không vội tấn công rồi sẽ bỏ đi.

Sự bỏ đi ấy có thể là tốt cho thị trấn này nhưng nàng sẽ không bắt được chúng. Và

đành sẽ phải dựa vào đặc điểm nhận dạng cuả từng tên nếu muốn đưa bọn chúng ra luật pháp.

Còn lúc naỳ, tất cả vẫn yên tĩnh, nàng sẽ có đủ thời gian để giải quyết hai tên cướp ngựa và tiếp tục chuẩn bị cho vụ cướp ngân hàng kia.

Casey phân vân không biết có báo có cảnh sát trưởng ở đây về kế hoạch cuả băng cướp Dalton hay không. Luôn luôn có hai khả năng xảy ra: ông ấy có thể cám ơn nàng vì thông tin và khuyên nàng nên đứng ngoài để ông ấy một mình lập công và... nhận tiền thưởng; cũng có khả năng ông ấy sẽ chế giễu, không tin nàng, vì băng Dalton chỉ

chuyên về cướp tàu. Hơn nữa, nàng lại chưa bao giờ bắt nhiều tên tội phạm cùng một lúc. Vậy nàng sẽ quyết định điều này sau khi gặp cảnh sát trưởng.

Nhóm Casey gây sự chú ý cho mọi người trên đường khi cưỡi ngựa theo từng cặp, đặc biệt là Vince và Billybob vẫn đang bị trói. Một số hiếu kỳ tiến lại gần, giúp họ lôi hai tên cướp xuống ngựa và lôi chúng vào đồn. Hoá ra, ở đây đã sẵn lệnh truy nã cùng một món tiền thưởng nhỏ dành cho người bắt được hai tên này, vì đây không phải vụ cướp ngựa đầu tiên cuả bọn chúng. Chính vì thế Damian không cần phải khai báo nhiều về

những việc đã xảy ra, anh chỉ cần miêu tả lại cỗ xe ngựa và người đánh xe mất tích.

Casey rất bực mình vì sự nhầm lẫn cuả mọi người. Vì lý do quái quỷ nào đó, không chỉ

một, mà tất cả đều cho rằng Damian đã bắt được hai tên cướp kia. Có lẽ do anh ta trông cao to, khoẻ mạnh trong khi mình lại như trẻ con-nàng nghĩ-những ấn tượng ban đầu đó thật ngớ ngẩn.

Sau khi cảnh sát trưởng cho phép, Damian rời khỏi đồn. Casey bước theo để chào anh trước khi nàng kết thúc công việc cuả mình.

-Chúc ông tiếp tục hành trình một cách may mắn-nàng nói và đưa tay ra.

-Tôi sẽ yên ổn thôi... ít ra là khi tới được Texas-anh trả lời.

-A, đúng rồi, ông đang trên đường truy tìm kẻ thù. Chúc ông hoàn thành công việc.

Damian nắm chặt bàn tay nàng.

-Cám ơn vì sự giúp đỡ, Casey. Nếu không gặp được cậu, có lẽ tôi vẫn đang còn lạc đường ở đấy.

Casey đỏ mặt rút vội tay về vì sự đụng chạm cuả anh rõ ràng làm cho nàng bối rối. Nhưng Damian không nhận ra vẻ lúng túng ấy, lại tỏ ra sốt ruột khi quan sát đường phố

để đánh giá tình hình thị trấn.

-Vậy thì tạm biệt-nàng nói rồi vội vã quay vào trong.

Chắc chắn đây là lần cuối cùng nàng gặp Damian III. Có thể anh ta sẽ đặt phòng tại khách sạn sang nhất còn nàng sẽ chỉ tìm nhà trọ rẻ tiền, vì tiết kiệm là một trong những chủ trương cuả nàng. Buổi tối nàng sẽ đến các quán rượu vì đó là nơi lý tưởng để thu thập thông tin cần thiết. Còn đối với anh chàng kia, chắc chắn anh ta sẽ đến nhà hát, nếu như ở đây có.

Theo nàng, anh ta nên trở về nhà, về với thành phố cuả mình. Miền Tây hoang dã này không phù hợp với những người không sinh sống nơi đây. Anh ta đã nhận ra điều đó

chưa nhỉ? Anh ta đã biết gì về vùng đất này? Không hề. Người miền Đông khác hẳn với dân miền Tây. Họ không quen và khó thích nghi với cuộc sống thiếu thốn tiện nghi... Casey vẫn tiếp tục nghĩ về Damian trong khi lẽ ra nàng không nên như vậy.

Nàng lại đắn đo không hiểu có nên kể rõ mọi chuyện cho cảnh sát trưởng hay không. Nàng không thể nói nhiều với các nhân viên cảnh sát vì sẽ phải nghe họ trêu chọc mình, rằng hẳn là nàng đã vô tình đi ngang qua hai tên cướp đang chìm trong giấc ngủ hoặc đang say xỉn chứ không làm sao một thằng bé thế này có thể bắt được bọn chúng. Nàng không thèm cải chính những suy đóan đó. Càng ít người biết khả năng cuả nàng càng tốt.

Câu chuyện giữa nàng và cảnh sát trưởng kết thúc sau 25 phút. Ông đề nghị nàng quay lại vào hôm sau để lĩnh thưởng 200 đôla. Số tiền không nhiều vì Vince và Billybob mới bước vào con đường phạm tội chưa lâu.

Nhưng rồi, mọi đắn đo cân nhắc không còn quan trọng nữa. Có tiếng súng nổ, không thể lầm lẫn được, mà không chỉ có một tiếng súng. Quên mất sự có mặt cuả nàng, cảnh sát trưởng và các nhân viên cảnh sát vội vàng lao ra ngoài.

Casey thật sự mong bọn cướp Dalton chưa đến thị trấn. Nhưng từ trong thâm tâm, nàng sợ rằng hy vọng chỉ là hão huyền. Với tiếng súng đó, rõ ràng bọn chúng bắt đầu thực hiện kế hoạch cướp ngân hàng rồi.

14

Damian đứng ngây như phỗng. Lại một lần nữa anh bị cướp đúng số tiền đó. Lúc này, lời cảnh báo cuả Casey khi hai người ngồi bên đống lửa đêm qua hiện ra trong đầu anh, rõ ràng từng lời một.

-Có lẽ số tiền Vince và Billybob đã lấy cuả ông hiện đang ở trong người bọn chúng hoặc ở trong túi yên ngựa. Tốt hơn ông nên lấy lại ngay lúc này đi vì chưa chắc cảnh sát trưởng sẽ trả nó được ngay cho ông. Tôi đã phải chờ đợi hơn tuần lễ để nhận một món tiền thưởng đấy. Tôi cho là người thi hành luật pháp và công việc giấy tờ không ăn khớp với nhau.

-Không sao-Damian trả lời-tôi có tiền chuyển khoản trong ngân hàng. Tôi cần đến đó

ngay khi...

-Tôi sẽ không làm vậy nếu là ông.

-Sao?

-Hãy làm theo lời tôi, Damian. Ông nên tránh xa các ngân hàng khi tới Coffeyville.

Sau đó Casey chuyển sang đề tài khác. Damian đã tìm được tiền cuả mình trong túi yên ngựa cuả Vince và bây giờ lại phải đưa chúng cho một tên cướp ở ngay trong ngân hàng.

Ba gã có vũ khí xông vào ngân hàng Condon. Chúng chĩa súng vào các khách hàng và

nhân viên bắt giao nộp tiền bạc, nữ trang.

Cả ba còn khá trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi, hai tên đeo râu giả. Thế nhưng bọn này thật sự

đáng sợ. Ánh mắt chúng thể hiện ý định giết chóc không hề đắn đo nếu như ai đó muốn chống đối. Chắc chắn vụ cướp được sắp đặt tỉ mỉ từ trước.

Một lần nữa, Damian vô phương chống đỡ vì không có vũ khí. Anh đã giao nộp cho cảnh sát trưởng khẩu súng cuả Vince.

Lại bị cướp lần thứ hai. Thật quá sức tưởng tượng. Ngay giữa ban ngày và ngay giữa trung tâm thị trấn đông đúc thế này? Rõ ràng cậu bé kia biết việc này sẽ xảy ra. Casey đã cố cảnh báo Damian. Nhưng anh cho rằng cậu quá cảnh giác... hay chỉ muốn doạ

anh. Bọn cướp đã chờ đợi và xông vào đúng lúc ngân hàng vừa mở cửa. Khách hàng bị

cướp sạch. Trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi đó không có ai bước vào ngân hàng. Rồi Damian nhìn thấy một người ở bên ngoài nhìn chăm chú qua cửa sổ. Hẳn là anh ta thấy súng ống và hiểu được những gì đang xảy ra. Ngay sau đó, tiếng còi báo động vang lên bên ngoài.

Một tên cướp bực bội chửi thề, tên kia mặt mũi tái nhợt. Chúng vừa bỏ chạy ra cửa chính vừa nhả đạn. Người dân thị trấn khá tích cực việc bảo vệ tiền bạc cuả mình. Các tay súng có mặt dọc theo đường phố. Cảnh tượng hỗn loạn bao trùm.

Những người trong ngân hàng nằm rạp cả xuống ngay khi nghe tiếng súng đầu tiên. Riêng Damian thì không. Anh mon men ra cửa và quan sát đường phố. Thêm hai tên cướp có vũ khí khác chạy ra từ ngân hàng Quốc Gia I cùng số cuả cải cướp được. Một người đàn ông bước vội tới chặn bọn chúng, bị bắn gục ngay. Vài giây sau, hai người dân nữa bị bắn chết khi họ cố len vào đúng con đường bọn cướp đang đào tẩu.

Một viên đạn bay qua tai, gần đến nỗi cảm thấy đau nhói, khiến Damian mất bình tĩnh. Nhưng anh không có chỗ nào để trút nỗi giận dữ bùng lên cho tới khi nhìn thấy Casey đuổi theo hướng bọn cướp.

Casey chạy đến ngõ hẻm, nơi bọn Dalton giấu ngựa, cách hai ngân hàng một toà nhà

thì nghe tiếng súng nổ và thấy Emmett Dalton ngã nhào khỏi lưng ngựa.

Cuộc đấu súng chỉ kéo dài trong năm phút nhưng có đến bốn người chết kể cả viên cảnh sát đấu súng với tên Grattan Dalton trong hẻm. Bọn cướp còn lại đã lên được ngựa nhưng những viên đạn vẫn bay tới tấp về phiá chúng.

Robert Dalton, Grattan Dalton, Charley Pierce và George Newcomb đều bị bắn chết. Chỉ

mỗi Bill Doolin, tên cướp đã vô tình lộ ra kế hoạch cướp ngân hàng, là không thấy đâu. Thực ra sáng hôm ấy, con ngưạ cuả hắn bỗng đi khập khiễng nên hắn bị bỏ rơi lại phía sau. Vì vậy, hắn thật sự không biết gì về cái chết cuả đồng bọn. Sau đó, hắn vẫn tiếp tục hành vi phạm pháp với băng nhóm mới do hắn lập ra. Còn hôm đó, Emmett Dalton là kẻ duy nhất sống sót, hắn bị lĩnh án chung thân tại nhà tù bang Kansas ngay khi bình phục vết thương.

Nhìn trừng trừng vào quang cảnh tang thương, Casey cảm thấy thật sự tức giận. Lẽ ra nàng có thể cứu được những con người vô tội này. Lẽ ra nàng có thể đã ngăn chặn và

vô hiệu hoá được bọn cướp, đổi lại, quá lắm chỉ là vài vết thương nhẹ và điều đó chắc cũng làm cho bọn chúng phải đầu hàng.

Nàng có thể ngăn chặn được nếu đến Coffeyville sớm hơn, và lẽ ra nàng cần phải làm như thế. Lẽ ra nàng đã đến đây từ hôm qua, thậm chí sớm hơn, nếu không có thêm cả

đống hành lý thừa thải kia...

Damian và hai tên cướp đáng nguyền rủa cuả anh ta.

Nếu chỉ có Vince và Billybob thì không có gì đáng ngại với nàng. Bọn chúng có thể làm chậm hành trình một chút nhưng nàng không nhất thiết phải đi kiếm thức ăn cho chúng vào sáng hôm đó. Không có gì phiền phức nếu hai tên này bị bỏ đói và nàng vẫn có thể

đến thị trấn đúng giờ.

Nhưng Damian lại là một vấn đề khác. Nàng không nỡ bắt anh phải nhịn đói. Trong suy nghĩ cuả nàng những người cao lớn thường hay mau đói và người miền Đông thì

thường không thể tự lực được trong các chuyến đi dài. Nàng đã đảm nhận trách nhiệm đối với Damian khi cho phép anh ở chung lều. Điều này có nghĩa là nàng phải quan tâm chăm sóc anh ta.

Nhưng anh ta không nên có mặt ở đây. Một người thành phố như anh ta không nên đến miền Tây hoang dã này. Nhưng anh ta đã ở đây, và nàng có thể đổ lỗi toàn bộ sự thất bại này lên vai anh ta. Thật là may mắn cho anh ta vì lúc này không ở trước mặt nàng, nếu không nàng có thể sẽ bắn cho anh ta một phát vì nàng đang ở trong tâm trạng đau lòng.

Và rồi Damian xuất hiện...

Casey thấy anh lao tới, một tay túm lấy áo nàng, tay kia giơ thẳng về phía mặt nàng.

Lẽ ra lúc đó Casey nên kêu to để yêu cầu sự giúp đỡ nhưng lại lưỡng lự. Nàng nghĩ anh không định đánh nàng. Và nàng đã đúng với niềm tin sắt đá cuả mình. Damian lầu bầu giận dữ rồi buông tay khỏi người nàng song vẫn đầy tức giận nhìn thẳng vào nàng.

Casey không biết Damian gặp phải vấn đề gì trong khi chính nàng cũng đang giận dữ

không kém. Không do dự, nàng giáng cho Damian một cái tát nhưng không được chính xác lắm vì anh khá cao lớn. Và tất nhiên, việc đó khiến anh ở sát gần nàng hơn. Không cần đợi xem phản ứng cuả anh thế nào, nàng rút luôn súng ra. Damian đứng sững, hai bàn tay nắm chặt. Khuôn mặt anh đỏ bừng bừng trong cơn giận cố kìm nén.

Thật quá đủ rồi, cơn giận cuả Casey giảm bớt dần và nàng lại đã ở thế chủ động. Cho anh ta cái tát kể cũng giúp ích được tí chút, nhưng hình như anh ta không đau vì nàng đã đánh bằng tay trái và đang phải cố lờ đi bàn tay trái đau nhói.

-Cậu thật sự biết rõ vụ này phải không?-anh nghiến răng hỏi.

-Cân nhắc cho kỹ nhận xét cuả ông đi nhé.

Giọng nói điềm tĩnh càng khiến anh điên tiết.

-Cậu biết rõ ngân hàng sẽ bị cướp phải không? Đúng không nào?

Casey không trả lời câu hỏi mà chỉ nói:

-Chúng ta biến khỏi đây thôi, anh chàng mới đến.

Hơn nưả số dân trong thị trấn đang chen chúc trước ngõ hẻm tò mò quan sát hai người. Nàng đẩy Damian vào trong một cửa hiệu tương đối vắng vẻ bên cạnh, ông chủ cũng là

người hiếu kỳ về mọi chuyện có liên quan đến vụ đấu súng vừa rồi. 15

Damian nhắc lại câu hỏi ngay khi nàng đóng cửa. Và lúc này chẳng còn lý do gì để từ

chối trả lời, nàng cộc lốc gật đầu nhưng không làm cho anh hài lòng.

-Làm sao cậu biết?

Chẳng còn lý do gì bắt nàng phải giữ điều bí mật lâu hơn.

-Vài tuần trước tôi vô tình có mặt trong quán rượu ổ chuột ở phiá nam và nhận ra một tên trong băng cướp này. Tôi đã định bắt hắn nhưng chợt nghe hắn ba hoa.

-Về vụ cướp ngân hàng ở đây?

-Đúng.

-Hắn nói về việc đó ở nơi có thể bị nghe trộm?

-Hắn không biết bị nghe trộm. Khi muốn, tôi có thể rất giỏi trong việc đánh lạc hướng. Hơn nữa, hắn đang say bí tỉ.

-Vậy cậu biết chính xác kế hoạch cuả bọn chúng ở đây mà không hề nói gì. Mẹ kiếp! Tôi có thể đã bị giết trong cái nhà băng đó. Cậu không thể hé môi khi chúng ta ngồi nói chuyện đêm qua được sao?-anh cáu kỉnh.

-Tôi chỉ tiết lộ loại thông tin đó cho cảnh sát. Lẽ ra ông cần phải tin tôi và làm theo lời tôi. Đáng đời ông chưa?

Damian hơi đỏ mặt vì rõ ràng anh đã bỏ qua lời khuyên cuả cậu ta.

-Tôi chỉ định rẽ qua ngân hàng vài phút thôi. Tôi muốn chắc chắn mình có thể lấy được tiền ở đây, nếu cần đến. Và bây giờ nhất định là cần rồi vì bọn cướp này đã lại vét sạch tiền cuả tôi.

-Ông đáng bị như vậy vì không chịu nghe lời tôi-Casey lạnh lùng-Và bây giờ cho phép tôi được thêm vài lời nhé. Trên phố kia có những người vô tội đã chết trong khi họ

không đáng bị như vậy. Tôi có thể ngăn chặn được vụ này nếu đến đây từ hôm qua . Lẽ

ra tôi phải làm thế. Tại sao tôi không làm được? Chính là do ông đã xuất hiện và khiến tôi bị chậm trễ. Điều này cũng làm mất cuả tôi khá nhiều tiên bạc, hơn 10 nghìn tiền thưởng chứ ít đâu.

Damian sững người vì sự chua cay và châm chọc trong giọng nói.

-Cậu không thể đổ lỗi cho tôi về những cái chết này hay việc mất món tiền thưởng kia. Cậu cho rằng mình có thể bắt được tất cả bọn chúng và không gây ra tiếng súng nào?-Damian chế giễu-Tôi không nghĩ như vậy.

Casey thở dài.

-Đó là nghề cuả tôi mà, ông không nhớ sao? Tôi lần theo dấu vết, truy lùng và bắt những kẻ phạm pháp trong khi bọn chúng luôn tìm mọi cách để trốn tránh. Sẽ tốt hơn nếu tôi tìm được cả băng cướp ở cùng một chỗ. Bọn chúng không đến nỗi ngu ngốc dám rút vũ khí trong khi đang bị một mũi súng chĩa thẳng vào đầu.

-Vẫn có những gã liều mạng đấy. Cậu đang cố tự lừa dối mình thì phải. Thực ra, cậu có

thể sẽ tự giết mình nếu cứ cố làm vậy. Nếu hỏi tôi, chắc chắn tôi sẽ cứu cậu bằng cách giữ cho cậu đừng quá gắng sức.

Casey trợn mắt.

-Chúng ta không biết chắc được điều gì phải không? Tôi cứ nghĩ sẽ đủ tiền để bỏ nghề

sau vụ này, nhưng bây giờ thì không được rồi. Tôi sẽ cho ông một lời khuyên cuối cùng, ông Damian ạ. Hãy trở về nhà đi. Ông không thích nghi với nơi này. Ở đây khác xa thành phố cuả ông. Đừng để tôi gặp lại ông nữa.

10

Damian nằm trong khách sạn để chân cẳng được dễ chịu hơn, không ra khỏi phòng kể

cả khi dùng bữa.

Dĩ nhiên căn phòng khách sạn này không đầy đủ tiện nghi như ở nhà nhưng cũng tạm ổn. Thị trấn Coffeyville cũng chẳng có nơi nào đáng đi thăm thú cả. Anh sẽ mua cái mũ

mới và một khẩu súng trường trước khi rời khỏi đây. Anh sẽ không bị cướp vì không có

vũ khí nữa. Nhưng anh phải chờ cho tới khi có chuyến tàu đi về phía nam.

Được cái ở lỳ trong phòng anh cũng có thời gian đọc lại hồ sơ tội phạm mang theo. Băng cướp Dalton đều có tên trong hồ sơ này. Trong vụ cướp ngân hàng tại Coffeyville, bọn chúng rõ ràng đã có đồng bọn mới nhưng từ giờ trở đi anh em nhà Dalton sẽ không còn xuất hiện trong bất cứ hồ sơ nào nữa.

Damian suy nghĩ nhiều về giai đoạn khó khăn vừa qua. Thật tiếc khi anh và Casey chia tay nhau trong tâm trạng tồi tệ như vậy. Anh rất quý cậu bé. Ngày xảy ra vụ cướp ngân hàng, Casey cho anh lời khuyên cuối cùng rồi bỏ đi luôn. Vì không bước chân ra khỏi khách sạn nên anh không biết Casey có còn ở trong thị trấn này không.

Tuy nhiên, Damian vẫn cảm thấy có lỗi về tất cả mọi việc. Casey đã sẵn sàng giúp đỡ

khi anh hoàn toàn tuyệt vọng. Anh biết ơn cậu bé, đúng vậy, nhưng sau đó anh lại hung hăng khi như muốn đánh cậu ta. Đó không phải là cách xử sự hay với một người gần như đã cứu sống mình.

Câu nói cuả Casey luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí Damian. Tôi lần theo dấu vết, truy lùng và bắt giữ những kẻ phạm pháp trong khi bọn chúng luôn tìm mọi cách để trốn tránh.

Thật sự lúc này, ngay chính anh cũng không biết phải làm gì tiếp theo để tìm ra Henry Curruthers. Anh chỉ có mỗi cái tên thị trấn nơi Curruthers bị phát hiện lần cuối cùng. Nhưng có lẽ một người như Casey sẽ biết cách tìm ra gã từ thị trấn Fort Worth. Đó

chính là nghề cuả cậu.

Ý nghĩ thuê Casey xuất hiện trong tâm trí ngay sau đó nhưng anh chưa vội thực hiện. Lý

do khiến anh chần chừ là vì vốn quen được mọi người làm theo điều mình muốn nhưng giờ đây anh sợ rằng sẽ phải nhận lời từ chối thẳng thừng cuả Casey. Sau những việc đã xảy ra anh không muốn phải đối mặt với sự khước từ.

Cuối cùng, lý trí cũng thắng được sự do dự. Casey có thể giúp anh tiết kiệm được hàng tuần, hàng tháng, thậm chí rất nhiều thời gian. Vả lại việc đưa ra lời đề nghị đó cũng chẳng tốn hại gì. Nếu cậu ta từ chối, anh vẫn có thể tìm ra một người săn tiền thưởng khác. Nhưng anh thích Casey hơn vì đã quen và trực tiếp chứng kiến những khả năng cuả cậu, và thấy tin tưởng.

Quyết định như vậy rồi anh lại sợ mình đã lỡ mất cơ hội vì biết đâu Casey chẳng đã rời khỏi thị trấn. Nhưng dù sao anh cũng phải đi tìm. Và anh đã gặp may.

Đó là một nhà trọ ọp ẹp bên rìa thị trấn, loại rẻ tiền nhất ở đây. Bà chủ nhà lôi thôi chỉ

cho anh căn phòng đầu tiên trên gác. Damian thấy lo ngại cân nặng cuả mình có thể

làm sập cầu thang vì chúng cứ kêu cót két theo từng bước chân. Không có ai trả lời tiếng gõ cửa. Nhưng hình như cửa không cài vì vậy anh đẩy ra bước vào.

Damian nghĩ Casey không có trong phòng nhưng rồi cậu xuất hiện. Cậu bước ra từ

phòng tắm bé tý và đang lau đầu. Chắc đó là lý do Casey không nghe thấy tiếng gõ cửa. Đây là lần đầu tiên Damian nhìn thấy cậu không mặc áo ponso.

Đối với lứa tuổi 15, 16, Casey quả là gầy hơn Damian nghĩ. Bờ vai hẹp, áo sơ mi trắng bỏ trong quần nổi rõ vòng eo nhỏ có thể khiến khối người phụ nữ phải ghen tỵ. Đôi chân cũng nhỏ nhắn và trông khá thanh tú khi không có đôi ghệt bụi bặm.

Rõ ràng, khi đã tắm rửa sạch sẽ, trông Casey rất giống một cô gái xinh xắn. Nếu hôm đó bị anh giáng cho một cú đấm thì hômnay gương mặt với cái mũi méo mó sẽ bị giảm hẳn vẻ xinh xắn đáng yêu.

16

Casey đứng như trời trồng, đôi mày nhướn cao khi thấy Damian.

-Làm thế quái nào ông vào được đây?

-Cửa phòng không khoá.

-Thế nó có treo bảng Đi thẳng vào à?-Casey hỏi lại với giọng mỉa mai-Hay là bây giờ

ông lại có sở thích phá cửa phòng người khác, ông Damian?

Damian đỏ mặt:

-Bà chủ nhà nói cậu đang ở trong phòng. Khi không thấy cậu ra mở cửa... tôi chỉ muốn chắc là cậu vẫn ổn.

-Tôi vẫn khoẻ. Thậm chí còn khoẻ hơn... ngay khi ông rời khỏi đây.

-Thế là không được lịch sự lắm đâu, Casey ạ.

-Chắc rồi. Ít ra tôi còn chưa bắn ông đấy.

Damian không thể không mỉm cười. Trông Casey cằn nhằn còn khó chịu hơn cả một cô

gái đang hờn dỗi.

-Tôi muốn xin lỗi về cách cư xử cuả tôi sáng hôm đó. Thú thật, tôi đã không kiềm chế

nổi cơn giận dữ.

-Tôi biết.

-Điều đó sẽ không xảy ra nữa-Damian quả quyết.

Casey nhún vai.

-Tôi không quan tâm từ giờ ông có tự chủ được hay không. Tôi sẽ chẳng ở gần để mà

kiểm nghiệm điều đó. Bây giờ ông đã xin lỗi, tôi cũng sẽ không làm như vậy nữa. Cánh cửa ở đằng sau lưng ông đấy.

Damian thở dài. Cậu bé này sẽ chẳng nhận lời anh dễ dàng đâu. Và biểu hiện cuả cậu lại trở về vẻ kín đáo khó hiểu gây cho Damian cảm giác lo lắng.

-Trước khi đi, tôi có một đề nghị với cậu.

-Tôi không quan tâm.

-Ít ra cậu cũng nên nghe tôi nói trước khi từ chối.

-Bây giờ phải làm sao ông mới hiểu khi tôi nói tôi không quan tâm nhỉ?

Damian làm ra vẻ không nghe thấy.

-Tôi muốn thuê cậu truy tìm một tên giết người.

-Tôi trông giống người làm thuê lắm sao?-Casey thở dài-Tôi không làm đâu. Tôi chỉ

truy tìm và lựa chọn những kẻ tôi muốn bắt. Đơn giản và rõ ràng, tôi không cần ai ra lệnh cho tôi hay phàn nàn là tôi không làm đúng theo cách họ muốn.

-Tôi sẽ trả cho cậu 10 nghìn đôla.

Câu nói cuả anh có vẻ gây được sự chú ý. Casey tỏ vẻ hoài nghi. Số tiền anh đưa ra không phải là tuỳ ý, đó chính là con số cậu cho là mình đã bị tuột mất.

-Ông điên à?

-Không, chỉ vì tôi có nhiều tiền thôi.

-Đó không phải là cách ném tiền hay ho.

-Phụ thuộc vào việc cậu nhìn nhận vấn đề ấy như thế nào. Gã đàn ông này đã giết cha tôi, Casey ạ, tôi sẽ phát điên mỗi ngày nếu hắn vẫn tiếp tục trốn tránh được công lý. Tôi cũng đã trả cho các thám tử cả ngàn đô, ít ra họ cũng lần theo được dấu vết cuả hắn tới tận thị trấn Fort Worth, bang Texas. Nhưng rồi họ bị mất dấu hắn. Đó chính là lý do tôi đến Texas, tôi muốn tự mình tìm kiếm hắn. Nếu có thêm sự giúp đỡ cuả cậu, tôi có thể

tìm hắn sớm hơn. Vì thế số tiền tôi trả cho cậu là xứng đáng đấy.

Casey nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trong vài phút. Damian lặng thinh, anh muốn để

cho cậu ngẫm nghĩ và hy vọng ý thức về luật pháp sẽ ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng cuả cậu.

Casey ngước nhìn anh.

-Nói thật, tôi có thể nghĩ đến hàng tá người sẵn sàng đón nhận công việc này với số tiền đó. Họ cũng là những người săn tìm rất giỏi. Và cũng có hàng tá người sẵn sàng trả lời câu hỏi cuả ông và cung cấp súng cho ông.

-Sự thẳng thắn cuả cậu, Casey ạ, chính là lý do tôi muốn được cậu giúp tôi việc này. Tôi tin tưởng cậu, không phải vì cậu đã giúp đỡ khi tôi bị lạc đường hay vì lợi dụng sự thiếu hiểu biết cuả tôi về vùng đất này đâu. Tôi không biết và không tin bất kỳ ai, vì vậy lời đề

nghị này chỉ dành cho cậu, một mình cậu thôi.

Vài phút im lặng nặng nề trôi qua, Casey vẫn không thể hiện thái độ. Damian biết cậu không muốn dính dáng với anh thêm nữa nhưng số tiền đó cũng rất quan trọng đối với cậu.

Cuối cùng Casey mở miệng.

-Được rồi, hãy kể cho tôi mọi điều ông biết về gã giết người.

Damian thầm thở phào nhẹ nhõm.

-Tôi sẽ kể cho cậu trên đường đi.

-Ông sẽ làm gì?

-Tôi sẽ đi cùng cậu.

-Quỷ tha ma bắt ông đi.

-Đó là một phần trong hợp đồng đấy. Tôi cần phải có mặt ở đó để nhận diện hắn cho chắc chắn...

-Và sẽ giết hắn phải không?-Casey ngắt lời-Chính ông đã nói đó là mục đích cuả ông mà. Nhưng nếu ông cho là tôi sẽ chỉ đứng bên ngoài và để ông lạnh lùng bắn chết hắn ta thì nên suy nghĩ lại đi.

-Đó không phải là một luật lệ bất thành văn trong nghề cuả cậu sao? Còn sống hay đã

chết những lời này đều có trong các lệnh truy nã phải không?

-Tôi có những luật lên cuả riêng mình, ông Damian. Và cái chết không có trong số đó.

-Đúng, tôi biết cách thức làm việc cuả Casey. Cậu không phải lo lắng về việc đó. Tôi sẽ

không giết hắn vì kích động. Có thể tôi đã từng nghĩ như vậy nhưng tôi sẽ để cho hắn phải ở tù đến cuối đời. Đó chính là sự trừng phạt còn tồi tệ hơn cái chết.

-Tôi có thể tin lời ông?

-Cậu nên tin.

-Tốt rồi, chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai. Ông hãy kiếm một con ngựa...

Damian vội cắt ngang lời Casey.

-Chúng ta đi tàu để tiết kiệm thời gian. Tôi sẽ lấy vé và chi trả mọi phí tổn chuyến đi này.

Casey đưa mắt nhìn anh như muốn hỏi, Đã có mệnh lệnh rồi sao? Nhưng cậu chỉ nói:

-Theo kinh nghiệm cuả tôi, tàu lửa không phải lúc nào cũng nhanh hơn, nhưng nó phù

hợp với ông, có lẽ vậy.

Document Outline

��

��

��

��

��

��

��

��

��

��

��

��

��

��

��

��

��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro