Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Vào đại học Tam gia cực kỳ chú ý đến đủ các thể loại tin tức trong trường. Ở con hẻm nhỏ gần trường chúng tôi đã xảy ra vụ thảm án gì gã còn biết rõ hơn tôi. Một lần không biết gã nghe ở đâu được tin gì mà cứ dặn đi dặn lại tôi sau tám giờ tối không được ra ngoài một mình, nếu có ra ngoài thì không được mặc váy ngắn quần đùi, di động lúc nào cũng phải còn tối thiểu 50% pin, phải cài số điện thoại của gã vào mục quay số nhanh… Sau khi đặt ra cho tôi đủ các loại quy tắc an toàn, gã vẫnchưa hết lo lắng. Rồi một hôm gã tự nhiên giả vờ là người giao bưu phẩm gọi điện cho tôi…

Bằng cái giọng nghiêm túc đủ để dọa trẻ con khóc thét, Tam gia nói với tôi: “Alô, chào chị.”

Nhìn lại màn hình điện thoại của mình thông báo người gọi rõ ràng là tên gã, tôi đành phải trả lời bằng ngữ điệu nghiêm túc không kém: “Chào anh…”

Sau đó Tam gia bắt đầu đóng kịch: “Chị có bưu phẩm chuyển phát nhanh, mời chị xuống sân lấy ạ.”

Trong một chốc một lát tôi chưa thể định thần lại được, đành ngô nghê trả lời: “Ồ? Tôi đâu có mua gì.”

Tam gia: “Chắc là bạn trai chị tặng, phiền chị xuống sân lấy nhanh đi ạ, tôi đứng chỗ cái cây ở cổng trường.”

Tôi đoán đây có thể là một trò chơi thú vị nào đó, liền hắng giọng nói với gã: “Nhưng người ta còn chưa có bạn trai mà…”

(Lúc đó tôi nghe điện thoại trong phòng ký túc, sau khi nói ra câu này chưa đầy ba giây, tôi đã nhận được lời chúc phúc đồng thanh từ các bạn cùng phòng “Mi cút ra ngoài ngay cho ta!”)

Tam gia im lặng vài giây rồi nhớ ra chủ đề ban đầu: “Chị có bưu phẩm chuyển phát nhanh, mời chị xuống sân lấy ạ.”

Vừa cắt hạt dưa tôi vừa tiếp tục hùa theo màn kịch gã đang đóng: “Anh là người của công ty chuyển phát nhanh nào? Bưu phẩm trường tôi toàn để ở phòng chứa đồ mà.”

Tam gia: “Tôi là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh Dưới Cái Cây.”

Lúc ấy tôi rất muốn ném vỏ hạt dưa trên tay vào mặt gã qua điện thoại, còn có thể tiếp tục vui vẻ diễn kịch nữa được không? Có thể lấy một cái tên bình thường nào đó được không?! Tôi hít một hơi thật sâu, lườm một cái rồi nói với gã: “Tôi chưa nghe thấy tên công ty chuyển phát nhanh này bao giờ!”

Tam gia dùng kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao, nói với tôi bằng giọng hết kiên nhẫn: “Công ty mới! Phiền chị đi xuống lấy nhanh lên, tôi còn phải đi nơi khác phát đồ, mười phút nữa là tôi đi đấy.”

Gã bắt chước rất giống thần thái của cái tên chuyên giao bưu phẩm chuyển phát nhanh cho chúng tôi, tôi cho rằng Oscar nợ gã một cái cúp.

Không muốn chơi với gã tiếp nữa, tôi trả lời: “Ok ok, em xuống ngay đây.”

Kết quả Tam gia vừa nghe thấy câu này liền nổi giận đùng đùng: “…! Sao tâm lý đề phòng của em kém thế?! Mới có thế đã đi xuống rồi à?! Nếu nó lừa em thì sao? Công ty chuyển phát nhanh nghe lạ hoắc, hẹn đi lấy ở một nơi kỳ quặc, vừa nghe đã biết là người xấu rồi!”

Tôi bị mắng đến mụ cả đầu: “Chẳng phải em cũng chỉ đùa anh thôi sao, vừa nghe đã biết là giả vờ rồi.”

Tam gia: “Vớ vẩn, anh diễn như thật thế làm sao em biết là giả vờ được? Chắc chắn vừa nãy em đã bị lừa rồi! Nghĩ thử nếu em đi ra thật thì sao! Nói không chừng còn bị X rồi giết!”

Tôi nghĩ thấy có giải thích với gã cũng chẳng có tác dụng gì liền thuận miệng đáp vài câu: “Không sao, vẻ ngoài của em an toàn lắm, không thể nào gặp chuyện xui xẻo được đâu. Hãy hứa với em, như Nhĩ Khang hứa với Tử Vy vậy, đừng có suốt ngày đọc những thông tin kỳ quái nữa được không?”

Tam gia hoàn toàn không tỉnh ngộ, cũng chẳng để ý đến lời thỉnh cầu của tôi mà vẫn liên tục chất vấn bằng những lời lẽ đầy chính nghĩa: “Mặc dù em xấu thật, nhưng chẳng may kẻ xấu kia bị mù thì sao?”

Tôi: “...”

Kết thúc của câu chuyện là trận cãi vã đã nổ ra giữa tôi và gã, nội dung cuộc cãi vã không phải là chứng hoang tưởng luôn sợ bị người ta hãm hại của gã... mà là anh vừa nói ai xấu! Nói ai xấu! Ai xấu?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ong