Anh lừa em, lấy cắp tim em rồi không chịu trả...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác lúc đấy chỉ mới mơ hồ chôn chân em giữa ranh giới yêu và thích nhưng em cũng kệ, cứ đánh liều mà nói với anh là "em nghiện anh thật rồi" sau những lần em từng trêu chọc anh với những câu kiểu kiểu như thế.

Có lẽ, bây giờ là đã quá lỗi thời để nói với nhau những lời đại loại như yêu mãi mãi, yêu không bao giờ thay đổi, chỉ có một mình anh/em... mà khi mới yêu lần đầu, khi còn vẫn ngu ngơ đã ngọt lòng để hứa thề non biển, trao cho nhau những lời nhiều cánh đến thế.


Em cũng đã từng có một thời như vậy, mỗi khi nghĩ lại chỉ biết cười buồn, cười bâng quơ cho cái sự ngây ngô, dại khờ cứ viển vông mơ mộng lắm thứ điều siêu nhiên, siêu thực mà có lẽ những con người đã, đang và sẽ yêu đều cũng sẽ mơ về, nuôi hy vọng đến. Nhớ lại ngày ấy, em tin lắm vào tình yêu, tin lắm vào những câu chuyện ngôn tình lãng mạn mà em từng đọc, tin lắm... tin cho đến khi tan vỡ, lở loang, một lần, hai lần, ba lần,... tim em vụn vỡ và lòng cũng đau đau. Cái đau thời ấy nó trừu tượng lắm, nói là đau nhưng chưa hiểu đau ở dâu, đau chỗ nào, chỉ có cảm giác buồn, buồn đến tiều tụy là thật nhất. Em thấy tiếc quá, tiếc những buồn tủi không đúng nơi, tiếc những nước mắt rơi không đúng chỗ, tiếc cả thời gian, thì giờ bận tâm cho những điều vô bổ. Giá xoay được thời gian trở lại, em sẽ dành hết những rực rỡ đời mình để có quãng thời gian vô tư, vui vẻ đáng có của nó, chứ không phải cho những điều như đã..

Con người buồn cười anh nhỉ, có một điều gì đó, mặc nhiên vẫn nghĩ là sai cho mãi đến khi nó kịp đúng, thì mới chợt giật mình, mới lại tiếc, lại nuối, lại hà hơi than thở. Tất cả chúng ta đều thế, nhìn nhận cuộc sống một cách phiến diện, ham mơ mộng mà thiếu khả năng phân tích, thiếu cái nhìn sâu xa, bỏ lơ thực tế và những lời khuyên, cứ mãi dựa vào những suy luận cảm tính... Nhưng có lẽ, vì thế thì cuộc sống mới nhiều cảm xúc và trải nghiệm anh nhỉ!

Với em, anh là một trải nghiệm! Gọi là gì được nhỉ... là một trải nghiệm táo bạo, hay ngọt ngào?


Nói lại một chút về những điều xưa cũ khi mình mới quen nhau chút anh nhé, cái lần đầu mà mình gặp nhau, là sự tình cờ anh nhỉ. Em chỉ nhớ là em cũng biết ngại, chỉ dám nhìn lướt qua anh một cái, không kịp nhớ mặt, anh đừng tưởng bở, em không yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đâu. Mãi sau, khi anh "tiếp cận", nói chuyện nhăng cuội, chuyện trên trời, chuyện dưới biển, anh hay chọc em, rồi còn FaceTime chém gió, em cũng mới chỉ cảm thấy thích thích anh thôi. Dần dần, dần dần, dần dần cái nữa... bao gồm cả mấy cái lần anh liều, dám thơm trộm, dám chạm môi em, chắc vì thế mà em thích, em thích anh thật rồi, em yêu anh mất rồi!

Cảm giác lúc đấy chỉ mới mơ hồ chôn chân em giữa ranh giới yêu và thích nhưng em cũng kệ, cứ đánh liều mà nói với anh là "em nghiện anh thật rồi" sau những lần em từng trêu chọc anh với những câu kiểu kiểu như thế. Nhưng mà, cái quán cafe ngày đó mình ngồi nó chẳng đẹp, chẳng lãng mạn để sau mỗi lần kỷ niệm mình dắt nhau lui tới... Cho đến bấy giờ, em mới được-anh-hôn-thật, cảm giác sắp ngộp thở trong lồng ngực, ngọt đến tan chảy. Anh là đồ lừa đảo...


Thời gian trôi, từng ngày, từng ngày, em cứ bắt anh ở cạnh em suốt không biết anh có mệt không, chứ em mệt đến nỗi mỗi lần bên nhau như thế chỉ muốn dựa vào anh, dụi vào ngực anh để cho anh ôm, để ngửi cái mùi quen thuộc mà làm em nghiện. Anh lừa em, cho em chui vào lòng anh, để em cứ muốn ở đó mãi không muốn chui ra nữa. Anh lừa em, anh lấy cắp trái tim em. Từ bao giờ em lại sến sẩm như thế nhỉ...

Lắm khi, em hay nghĩ về chuyện của chúng mình, cũng hi vọng và lo sợ về những gì có thể xảy đến. Tất nhiên là em không dám hứa hẹn gì, chỉ muốn mình vì nhau mà cố gắng cho một tương-lai-của-chung-hai-đứa. Yêu thương nhau chân thành thì có thể hy vọng về điều đó anh nhỉ. Em cũng đã thấy những điều dường như sẽ là vật cản, là trắc trở nhưng thôi, điều gì đến dù muốn hay không thì cũng sẽ đến, vượt qua được hay không lại phụ thuộc nhiều điều...


Chàng trai của em ạ, người ta nói chọn một người đàn ông ngoan hiền, biết vâng lời thì phải chấp nhận người đó là trẻ con. Nhưng em không chọn, em yêu cái tính trẻ con ấy, nhìn anh nũng nịu, bày trò, chọc ghẹo cho em dỗi, cái bản mặt anh lúc ấy đáng yêu chết được. Nếu có thể, em muốn được nhìn thấy anh như thế mãi, cả nạnh nhau nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo hình như cũng vui lắm, mình nạnh nhau, chia nhau cả đời cũng được...

Tình yêu nào thì cũng có lúc này lúc kia, mặc dù có những lúc buồn đến tê dại nhưng làm lành rồi lại cũng dí dỏm, vui vẻ lắm. Trời nắng mãi sẽ có lúc mưa, và mình cứ nắm lấy tay nhau mặc cho mưa gió nắng nôi đến thế nào anh nhé. Đi được bao xa không quan trọng, quan trọng là chúng ta, hai ta đi cùng với nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro