Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chạy điên cuồng giữa đám đông trong sảnh sân bay, trong đầu Lâm An chỉ hiện lên một suy nghĩ - cô phải thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.Trong lúc này cô không còn giấu được sự bình tĩnh,suy nghĩ rõ ràng dần trở nên hỗn loạn. Trái tim cô đập liên hồi, rồi cô loạn nhịp lao thẳng ra hành lang cạnh cửa sân bay,cuối cùng mới dám dừng lại.Lâm An,mày hãy hít thở và bình tĩnh lại!
Chúa ơi,cô thực sự không thể tin rằng anh sẽ làm như vậy với cô,nhưng vì mọi chuyện đã xảy ra,điều cô cần làm bây giờ là làm thế nào để rời Rome.Cô không được ở lại đây,không thể mạo hiểm gặp anh.Ngay khi cô nghĩ về anh, tim cô nhói đau.Cô dán đôi mắt chao đảo vào ô cửa, bàn tay quờ quạng giữ lấy cây cột kịp thời để tránh bị ngất. "Lâm An,đừng nhắm ,mau mở mắt ra đi"-Cô nghiến răng ngăn cơn đau đớn tự nói với chính mình một cách tuyệt vọng.
Khi cô mở mắt ra một lần nữa,khuôn mặt càng trở nên tái nhợt .Lúc này người quản gia trước mặt vội vàng thốt lên:"Tiểu thư,cô đã tỉnh ".Phía sau ông ta là khung cửa sổ, những tia nắng hiện lên chiếu rọi,một ngày nắng chói đã bắt đầu.Cô không biết mình đã ngất đi bao lâu, liền cố gắng ngồi dậy ,cố sức muốn ra khỏi nơi này.
-Tiểu thư,cô không thể đi,thiếu gia đã ra lệnh cho chúng tôi đến đón cô quay trở lại hòn đảo."Nhầm ....nhầm người rồi".Giọng cô run rẩy,và bàn tay đặt trên thành giường cũng run rẩy." Tôi không phải tiểu thư".
Hai người quản gia nhìn nhau,bất giác một trong số họ thở dài và nói:"Nếu cô không sẵn lòng quay về cùng chúng tôi,vậy chúng tôi chỉ còn biết dùng cách với cô thôi." Dường như đã bình tĩnh trở lại,bước về phía trước ,cô cố gắng vượt qua giữa hai người, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo,và với giọng điệu sắc bén nói:"Về nơi đó ư?" Hai người không di chuyển ,tay cô đưa lên ,khẩu súng dí sát vào cổ mình:"Hãy để cho tôi đi,bằng không tôi sẽ...." Hai tên quản gia cố gắng thuyết phục cô bỏ súng xuống .Cô vẫn kiên định,hét to:" Các người nghĩ tôi không dám sao".Lâm An hít một hơi nặng nề ,nghiến răng nói: Các người hãy trở về và nói với anh ta rằng tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh ta cả, tôi không muốn trở về gặp lại anh ta một lần nào nữa, không muốn dành cả đời mình bị chôn vùi ở đây."
"Cả đời? 7 năm rồi,đây không phải một khoảng thời gian dài sao?" Một giọng nói thở dài khẽ vang lên sau lưng cô,ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Lâm An ngây người,cô không có can đảm quay lại.Cô nhanh chóng tấn công Hyun và Yaoyue vì nghĩ rằng mình có thể vượt qua. Hyun lùi một bước và giữ đường,để Yaoyue phòng thủ chơi với cô.Sau một vài cú đánh,cô không thể đột phá hơn.Lâm An lo lắng và cô cố gắng bắn.Yaoyue không có ý né tránh.
"Một thời gian dài không nhìn thấy,em trở nên hung dữ hơn sao?" Rồi một bàn tay to lớn lặng lẽ nắm lấy cổ tay của Lâm An,bóng dáng to lớn bỗng ôm chầm lấy cô,để cô trong vòng tay ấm áp của mình,hắn thì thầm vào tai cô:"Nói cho tôi biết,trái tim em thực sự muốn giết người sao?"
"Tôi..." Vào khoảnh khắc chạm vào cơ thể anh,Lâm An thấy được trong mắt anh một màn đen sâu thẳm,tựa hình một con bọ cạp đen nhánh.Trái tim cô như đau nhói,thở hổn hển,đôi môi từ từ chảy ra một vệt máu nhỏ,trái tim cô......
"Có thể chịu đựng được không?"Anh nhìn cô với vẻ mặt đáng thương,một tay giữ cơ thể cô,tay kia cầm ống tiêm,rồi từ từ đâm kim vào cánh tay trên của cô,nhẹ nhàng nói:"Sẽ ổn ngay thôi."
Lâm An gần như nghẹt thở vì vết thương ,nhưng sau vài giây,cơn đau biến mất,cô chìm vào cơn mê vô tận.Chân cô mềm nhũn và cơ thể cô ngất lịm trong vòng tay anh.
"Thiếu gia,hãy để tôi bế cô ấy giúp cậu."Hyun đến và muốn đỡ cô dậy."Tôi tự làm được,các người đi lấy xe cho tôi"Anh nói, hai ngưòi quản gia tuân lời nhanh chóng đi ra bãi đỗ. Anh hôn cô,người ướt đẫm mồ hôi lạnh.Động tác anh bế cô lên thật nhẹ nhàng,thì thầm nói:"Xin lỗi vì đã để em bị thương thế này,Tiểu An!"Anh nhìn vào gương mặt nhợt nhạt ,lười biếng của cô:"Chào mừng trở về nhà,An An của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mocdi